Chương 10: Tan biến
An Ni bảo bối
20/07/2013
Hay đi ngắm biển. Hồi cô còn nhỏ, vào hè,
đảo xanh nóng bỏng. Bước trên con đường núi nắng chói chang. Như hai đứa trẻ thơ ngây cởi trần. Cô mua coca lạnh tại hàng quán nhỏ bên đường. Bố bắt được con bướm to cánh màu xanh sẫm đưa cho cô, nhốt nó vào cái lọ
rỗng. Trên tấm hình, cô cắt tóc ngắn, má tròn hây hây. Cô
đứng trong ráng chiều, ngắm biển. Bố chụp hình cho cô. Chụp rất nhiều
hình đen trắng. Trên mỗi tấm hình, cô đều cười rất tươi. Đôi mắt sáng,
hàm răng to và trắng. Trên gương mặt cô, bố đã nhìn thấy cái bóng vô
cảm. Như một kiểu quyết chiến với hiểm nguy và tự do. Nhiều năm sau, trên những tấm hình đen trắng bố chụp, cô nhìn thấy được cái mùi ẩn chứa trong đó. Nỗi đau thương của bố. Khi rời bỏ thành phố này, cô cầm lấy chiếc vé mà số phận đưa cho. Đó là chiếc vé một chiều. Sau đó, cô luôn dừng lại ở những thành phố lạ.
Thành phố rất lớn, như thể những hang động. Không có tuổi thơ. Cũng
không có ký ức. Cứ như vậy cô chìm nghỉm trong đám đông lạ lẫm, không ai có thể kể ra lai lịch và quá khứ của cô, trừ phi tự cô muốn nói. Như
thế dù rất nhiều người xuất hiện, muốn sống cùng cô, cũng không thể giữ
cô được. Trừ phi cô tự nguyện.Vì tình cảm đã từng tràn trề và mãnh liệt như thế. Nên trong đêm tối mới có thể nảy nở những tưởng tượng và hồi ức như đoá hoa. Không có ai đứng trên con đường khi cô tới. Cô cũng không quay đầu lại, chỉ đi về phía trước. Sau một thời gian rất dài, hai người đã cùng tan biến. Bố biết không, có những nhung nhớ cùng với sự tan biến đó cũng dần trở nên trống trơn. Như thể sự vĩnh hằng. Nếu thứ gì đó có thể đạt được sự vĩnh hằng thì đó chỉ là tan biến mà thôi. Con phải kể cho bố. Tình yêu của con. Chúng ta cần phải đi rất xa, rất xa mới có thể hiểu được gia đình của
chúng ta từng ở đâu, như thế nào, và không thể quay đầu lại tìm nó được
nữa. Trong căn phòng đã từng khôn lớn, có mùi vị và âm thanh
của tuổi xuân, làm tiêu tan nỗi giá lạnh từng tí một. Cũng chính trong
căn phòng này, hẹn hò với bạn trai, chân trần ngồi trước máy tính viết
văn, đọc sách, uống nước, khiêu vũ một mình, ngồi trên bậc cửa sổ ngắm
chim bay... Rồi lại luân phiên otíư hết căn hộ chung cư này tới căn hộ
chung cư khác ở thành phố lạ. Đã không còn nhà của mình. Trên tường còn có một tấm hình đen trắng. Cô đã mang đi hầu hết, chỉ giữ lại tấm này. Tấm hình được lồng trong khung gỗ màu đen. Cô đứng bên cạnh
biển. Tóc ngắn bị gió giỡn đùa. Tay đeo lắc bạc. Đã đeo rất nhiều năm.
Mất. Lại mua cái khác. Cô đang cười. Một nửa bên mặt chìm trong bóng râm bởi ánh nắng quá gay gắt. Mọi người sẽ không quên nhau. Chỉ có tan biến mà thôi. Dùng tuổi thanh xuân ngắn ngủi, dùng hết cái kiếp trước của bạn. Nước hồ trong đêm. Gió mát đêm h è. Chòm sao trên trời. Tình yêu tuổi trẻ. Những ký ức thơm nồng ấm áp. Một người đàn ông có mái tóc mềm mại và lông mi dài, người đàn ông có
mùi thơm thoang thoảng của chanh trong hơi thở, người đàn ông gầy cao
1m82, người đàn ông dễ ngượng ngùng, người đàn ông rơi nước mắt những
khi buồn. Một đứa con gái đi chân trần. Có lúc ngây thơ như
con trẻ, có lúc dữ dội như thú hoang. Một đứa con gái thường nằm lên
lưng bố đòi cõng. Một đứa con gái ngọt ngào tới bất thường. Bố lấy vợ sinh con. Con bỏ đi tha hương. Con phải kể cho bố. Tình yêu của con. Chúng ta cần phải trải qua rất lâu, rất lâu sau mới có thể hiểu được
chúng ta thực sự nhớ nhung điều gì, rốt cục là dạng người thế nào và sự
việc ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.