Chương 23: Thuỷ tiên và sao Chổi-
An Ni bảo bối
20/07/2013
Đại Lý Ở Đại Lý, anh chọn một đĩa CD nhạc trong một bộ phim của Bắc Dã Vũ cho cô. Cô cầm về nghe hết,
thích nhất ca khúc thứ ba, "The Rain". Có một đoạn violon êm nhẹ khác
thường. Trên bìa đĩa CD có hình nhạc sĩ. Áo đen, đầu húi cua, lông mày
rậm, râu bạc tỉa khá gọn ghẽ. Nom rất nghiêm túc. Một người đàn ông khá
điển trai. Vào cái đêm sắp ra đi, cô lại chạy tới tiệm băng
đĩa nọ. Ngồi trên cái ghế băng nhỏ, để cô gái trông hàng mở từng đĩa cho cô nghe thử. Chỉ cần những tiết tấu tuôn chảy là lòng đã thích, cứ cầm
lấy đặt sang một bên. Cứ thế mua khoảng ba mươi đĩa CD. Phần lớn là nhạc điện tử. Cũng có các ca khúc khiêu vũ mang phong cách Ấn Độ và Tây Ban
Nha. Có lẽ phải nghe được hơn nửa năm. Quay về khách sạn, bắt đầu thu dọn hành lý. Sáng mai trước khi xuất phát, trước tiên phải tới
bưu điện gửi số CD này về trước. Bao gồm cả tấm vải caro sọc vuông màu
lam đỏ tươi tắn. Có cả lụa thun sợi tơ vẽ hoa mẫu đơn và con vẹt đuôi
dài. Vải sợi đay thêu đầy những đám hoa. Tất cả đều gửi về. Ở đây cô bắt đầu quen một số bạn. Vài người mở cửa tiệm, vài người viết
kịch bản, làm phim tài liệu. Một chàng trai Bắc Kinh bán căn hộ của anh
ta, mang theo người yêu cùng con mèo tới đây mở một cửa tiệm nhỏ bán
giày thể thao. Rảnh rỗi lại chạy đi đá bóng. Lúc cô gặp anh, anh không
cắt tóc, không cạo râu, quần áo dơ mặc đi mặc lại, người mập gấp đôi.
Mặt mày giống như một tăng nhân đi phiêu dạt. Có thật con người thấy
được thoả mãn trong cuộc sống giản dị không nhỉ? Cô không muốn hỏi. Và
anh hẳn cũng không muốn trả lời. Trong đại sảnh ở khách sạn
nhỏ, thường có người chờ đợi tới gần sáng. Căn phòng gỗ rất rộng, sắp
xếp lung tung. Con chó Đan Mạch ngoan ngoãn ngủ say trên thảm nhà. Cô
gái Nhật Bản chỉ thích lặng lẽ ngồi bên lò sưởi xem thi đấu bóng đá trên ti vi. Khi tất cả các trận đấu kết thúc mới chịu xỏ dép đi về phòng. Cô ngồi cạnh lò sưởi ngắm đám đàn ông lạ mặt chơi bi-a. Chơi đến mệt
nhoài họ mới kêu đầu bếp làm cơm rang ăn. Có lúc họ chia cho cô một ít.
Cô cầm lấy chiếc đĩa đi vào trong vườn, ngồi trên xích đu vừa đong đưa
vừa ăn. Những ngày đó, Đại Lý thường có gió to. Sau khi thổi hết sạch
đám mây, tuyết đọng lại trên núi nom càng rõ hơn. Sao rất đẹp. Cô nhìn
thấy đám sao. Nghe thấy tiếng lào xào từ thân cây hoa quế cao to. Ngày
tháng trôi qua chậm chạp vì đơn giản. Ngày nào cũng dài như thế. Eric hỏi cô, Sau này em định đi đâu? Cô đáp. Không biết, có lẽ đi Tứ
Xuyên, Rồi đi Tây Tạng. Còn anh? Anh trả lời, Anh muốn về Bắc Kinh, Sau
đó đi Thượng Hải. Ở Trung Quốc, anh cứ luân phiên sống giữa hai thành
phố đó. Anh lại hỏi, Trước đây em đã tới Tây Tạng chưa? Cô đáp, Chưa. Em đi Tây Tạng vì muốn đi một nơi. Chỉ muốn tới nơi đó. Tới xong sẽ về
ngay.Anh so vai, Em luôn có mục tiêu rõ ràng thế sao? Cô đáp, Vâng, Em là một người có mục tiêu rõ ràng. Tuy như vậy rất đơn điệu.
Chẳng có chút hứng thú. Em luôn cần phải biết mình đang làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.