Chương 2
Đào Hoa Chi Phong
18/07/2016
Nhan Hướng và ta một thân quần áo đơn giản, cùng nhau xuất phủ.
Nha đầu kia luôn mồm ngăn cản ta, nói rằng vài ngày nữa là lễ trưởng thành của ta, ta không nên đi lại lung tung, nghe mà nhức cả đầu.
“Tiểu thư à, người muốn mua quần áo mới thì bảo em đi là được rồi. Lỡ xảy ra chuyện gì, em không gánh nổi đâu.”
Nàng lắc lắc đầu, cất giọng nài nỉ. Tiểu thư nhà nàng không biết bị làm sao, bỏ tất cả quần áo đi, nói là không còn thích nữa. Nàng vốn định chiều nay đi mua quần áo cho tiểu thư, ai ngờ tiểu thư lại leo tường trốn ra ngoài, không cho nàng nói với ai. Kết quả là một đôi chủ tớ kéo nhau ra ngoài.
“Em nói nhiều quá rồi, chỉ là đi dạo một chút, có thể xảy ra chuyện gì nào?”
Bước chân ta nhanh hơn một chút. Từ khi trùng sinh tới giờ đã gần nửa tháng, ta bỗng nhớ tới Thu Minh - người bạn và cũng là ân nhân của ta. Nàng là nữ tử thanh lâu vô cùng tốt bụng. Khi ta bị một đám côn đồ vây đánh, nàng đã ra tay cứu giúp, cho ta ăn uống tử tế, còn thường xuyên cho ta vài lạng bạc. Một chút tình cảm vậy thôi, nhưng ta thực sự rất biết ơn nàng ấy.
Thu Minh đã từng nói với ta nàng bị bán vào thanh lâu đầu tháng một năm Gia Long, chính là năm nay - năm ta mười sáu tuổi. Bây giờ đã là cuối tháng hai, nghĩa là ta đã trễ hai tháng rồi. Ta lo nàng ấy phải chịu không ít khổ cực, vì nàng từng khôngể với ta nàng đã chóng đối tú nbà như thế nào trong thời gian đầu đến đây. Nói tới chống đối, ta lại nhớ tới tên công tử khốn khiếp nhà họ Dương. Nếu không phải do hắn bạc tình, Thu Minh làm sao có thể lưu lạc đến mức đó...
Ta miên man suy nghĩ, không biết đã tới trước Phong Yến thanh lâu từ lúc nào. Nhan Hướng nắm chặt tay ta, mặt tái mét.
“Tiểu thư, người đang làm gì?”
“À...” Ta quay sang cười cười. “Có việc thôi.”
“Ngàn vạn không thể!” Nhan Hướng hoảng sợ nhìn ta. “Người không thể vào đây được. Tiểu thư sắp cập kê rồi, vào chốn phong trần như vậy là bại hoại. Huống chi nơi đây chỉ dành cho nam tử mà thôi... Tiểu thư ơi, người là con nhà có giáo dưỡng, không thể vào nơi này được đâu.”
“Ta biết em lo cho ta, nhưng mà ta có một người muốn gặp.”
“Có ai để gặp chứ, đám phong trần đó người không nên dây dưa vào, bọn họ đều là người xấu.”
Ta cầm lấy tay còn lại của nha đầu kia, miệng nở một nụ cười ảo não. “Nhan Hướng, em không thể vơ đũa cả nắm được. Em biết không, nữ tử thanh lâu, có người là bán rẻ thân xác kiếm tiền, có người là nô tì mắc lỗi bị bán, nhưng cũng có những người là con nhà gia giáo như ta, dòng đời xô đẩy bị trôi dạt vào đây. Họ không có tội, mà là số phận họ đáng thương. Trinh tiết không phải là vấn đề, quan trọng là họ có nhân phẩm, có tự trọng của họ, hiểu không?”
“Dạ, em hiểu rồi...” Nha đầu kia vẻ mặt có chút bối rối, nhưng chỉ một lúc liền đổi thành lo lắng. “Vậy tiểu thư thật sự định đi vào sao? Cái kia... Nhan Hướng biết, nhưng mà... Chắc đó là bằng hữu của tiểu thư phải không?”
Ta có chút dở khóc dở cười. Dù sao đi thanh lâu cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, mà nhờ nha đầu kia nhắc nhở ta mới nhớ ra một chuyện: bây giờ ta và Thu Minh chưa có quen biết, gặp nhau có thể nói cái gì?
Tóm lại là bây giờ gặp mặt cũng không giải quyết được gì hết, nhưng ta không thể bỏ qua nàng ấy được.
Ta băn khoăn một chút, rốt cục quay sang hỏi Nhan Hướng: “Xiêm y và trang sức trước kia của ta, bán đi được giá chứ?”
“Được gần tám trăm lượng bạc.”
Khá lắm, xem ra kỹ thuật buôn bán của nha đầu kia không tệ, nhưng mà không thể đủ được. Có lẽ ta cần suy tính thêm một chút, nhanh chóng tìm cơ hội chuộc Thu Minh ra ngoài, đỡ cho nàng ấy phải chịu ủy khuất trong đó.
“Tiểu thư, người muốn cứu bằng hữu kia ra sao?”
Ta cười cười nhìn nàng. “Đúng vậy.”
Nhan Hướng vẻ mặt khó hiểu. “Tiểu thư, sao người lại quen biết với nữ tử thanh lâu... ách... vị bằng hữu kia chứ?”
“À...” Ta xoay người cười nhạt. Chuyện xưa này của ta, mãi mãi chẳng ai biết. Thôi, một mình ta lưu luyến là đủ rồi.
Nhưng từ nãy đến giờ ta vẫn có cảm giác như đang bị theo dõi. Ta nhẹ nhàng nhìn lên cửa sổ, mắt kịp bắt được một tà áo đỏ, người đứng đó đã rời đi nhanh như một cơn gió.
Ta tần ngần một lúc. Nếu không phải nhìn lén, tại sao lúc ta ngó lên lại phải rời đi? Nếu đúng là nhìn lén... À... Sẽ không phải là người quen của ta chứ?
Ta lắc lắc đầu. Quen thì sao, ta đâu có làm gì sai mà phải chột dạ, ít nhất ta chưa đi vào thanh lâu.
Nhan Hướng kéo tay áo ta, nàng thấp giọng nói: “Tiểu thư không đi vào đó nữa, vậy bây giờ đi mua đồ được chưa?”
“Ừ, đi đi.”
Ta cười cười, kéo tay Nhan Hướng rời đi. Lại liếc mắt nhìn khung cửa trên lầu, cánh cửa kia đã khép lại từ lúc nào.
Nha đầu kia luôn mồm ngăn cản ta, nói rằng vài ngày nữa là lễ trưởng thành của ta, ta không nên đi lại lung tung, nghe mà nhức cả đầu.
“Tiểu thư à, người muốn mua quần áo mới thì bảo em đi là được rồi. Lỡ xảy ra chuyện gì, em không gánh nổi đâu.”
Nàng lắc lắc đầu, cất giọng nài nỉ. Tiểu thư nhà nàng không biết bị làm sao, bỏ tất cả quần áo đi, nói là không còn thích nữa. Nàng vốn định chiều nay đi mua quần áo cho tiểu thư, ai ngờ tiểu thư lại leo tường trốn ra ngoài, không cho nàng nói với ai. Kết quả là một đôi chủ tớ kéo nhau ra ngoài.
“Em nói nhiều quá rồi, chỉ là đi dạo một chút, có thể xảy ra chuyện gì nào?”
Bước chân ta nhanh hơn một chút. Từ khi trùng sinh tới giờ đã gần nửa tháng, ta bỗng nhớ tới Thu Minh - người bạn và cũng là ân nhân của ta. Nàng là nữ tử thanh lâu vô cùng tốt bụng. Khi ta bị một đám côn đồ vây đánh, nàng đã ra tay cứu giúp, cho ta ăn uống tử tế, còn thường xuyên cho ta vài lạng bạc. Một chút tình cảm vậy thôi, nhưng ta thực sự rất biết ơn nàng ấy.
Thu Minh đã từng nói với ta nàng bị bán vào thanh lâu đầu tháng một năm Gia Long, chính là năm nay - năm ta mười sáu tuổi. Bây giờ đã là cuối tháng hai, nghĩa là ta đã trễ hai tháng rồi. Ta lo nàng ấy phải chịu không ít khổ cực, vì nàng từng khôngể với ta nàng đã chóng đối tú nbà như thế nào trong thời gian đầu đến đây. Nói tới chống đối, ta lại nhớ tới tên công tử khốn khiếp nhà họ Dương. Nếu không phải do hắn bạc tình, Thu Minh làm sao có thể lưu lạc đến mức đó...
Ta miên man suy nghĩ, không biết đã tới trước Phong Yến thanh lâu từ lúc nào. Nhan Hướng nắm chặt tay ta, mặt tái mét.
“Tiểu thư, người đang làm gì?”
“À...” Ta quay sang cười cười. “Có việc thôi.”
“Ngàn vạn không thể!” Nhan Hướng hoảng sợ nhìn ta. “Người không thể vào đây được. Tiểu thư sắp cập kê rồi, vào chốn phong trần như vậy là bại hoại. Huống chi nơi đây chỉ dành cho nam tử mà thôi... Tiểu thư ơi, người là con nhà có giáo dưỡng, không thể vào nơi này được đâu.”
“Ta biết em lo cho ta, nhưng mà ta có một người muốn gặp.”
“Có ai để gặp chứ, đám phong trần đó người không nên dây dưa vào, bọn họ đều là người xấu.”
Ta cầm lấy tay còn lại của nha đầu kia, miệng nở một nụ cười ảo não. “Nhan Hướng, em không thể vơ đũa cả nắm được. Em biết không, nữ tử thanh lâu, có người là bán rẻ thân xác kiếm tiền, có người là nô tì mắc lỗi bị bán, nhưng cũng có những người là con nhà gia giáo như ta, dòng đời xô đẩy bị trôi dạt vào đây. Họ không có tội, mà là số phận họ đáng thương. Trinh tiết không phải là vấn đề, quan trọng là họ có nhân phẩm, có tự trọng của họ, hiểu không?”
“Dạ, em hiểu rồi...” Nha đầu kia vẻ mặt có chút bối rối, nhưng chỉ một lúc liền đổi thành lo lắng. “Vậy tiểu thư thật sự định đi vào sao? Cái kia... Nhan Hướng biết, nhưng mà... Chắc đó là bằng hữu của tiểu thư phải không?”
Ta có chút dở khóc dở cười. Dù sao đi thanh lâu cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, mà nhờ nha đầu kia nhắc nhở ta mới nhớ ra một chuyện: bây giờ ta và Thu Minh chưa có quen biết, gặp nhau có thể nói cái gì?
Tóm lại là bây giờ gặp mặt cũng không giải quyết được gì hết, nhưng ta không thể bỏ qua nàng ấy được.
Ta băn khoăn một chút, rốt cục quay sang hỏi Nhan Hướng: “Xiêm y và trang sức trước kia của ta, bán đi được giá chứ?”
“Được gần tám trăm lượng bạc.”
Khá lắm, xem ra kỹ thuật buôn bán của nha đầu kia không tệ, nhưng mà không thể đủ được. Có lẽ ta cần suy tính thêm một chút, nhanh chóng tìm cơ hội chuộc Thu Minh ra ngoài, đỡ cho nàng ấy phải chịu ủy khuất trong đó.
“Tiểu thư, người muốn cứu bằng hữu kia ra sao?”
Ta cười cười nhìn nàng. “Đúng vậy.”
Nhan Hướng vẻ mặt khó hiểu. “Tiểu thư, sao người lại quen biết với nữ tử thanh lâu... ách... vị bằng hữu kia chứ?”
“À...” Ta xoay người cười nhạt. Chuyện xưa này của ta, mãi mãi chẳng ai biết. Thôi, một mình ta lưu luyến là đủ rồi.
Nhưng từ nãy đến giờ ta vẫn có cảm giác như đang bị theo dõi. Ta nhẹ nhàng nhìn lên cửa sổ, mắt kịp bắt được một tà áo đỏ, người đứng đó đã rời đi nhanh như một cơn gió.
Ta tần ngần một lúc. Nếu không phải nhìn lén, tại sao lúc ta ngó lên lại phải rời đi? Nếu đúng là nhìn lén... À... Sẽ không phải là người quen của ta chứ?
Ta lắc lắc đầu. Quen thì sao, ta đâu có làm gì sai mà phải chột dạ, ít nhất ta chưa đi vào thanh lâu.
Nhan Hướng kéo tay áo ta, nàng thấp giọng nói: “Tiểu thư không đi vào đó nữa, vậy bây giờ đi mua đồ được chưa?”
“Ừ, đi đi.”
Ta cười cười, kéo tay Nhan Hướng rời đi. Lại liếc mắt nhìn khung cửa trên lầu, cánh cửa kia đã khép lại từ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.