Chương 35
Đào Hoa Chi Phong
20/09/2016
Tảo mộ là một công việc không nhàn hạ.
Nói như vậy thôi, đa phần đều do gia nô dọn dẹp, mẫu tử chúng ta chân chính làm không được bao nhiêu. Tiểu thư khuê các, mấy ai chịu qua khổ nhọc, duy trì một lúc đã cảm thấy chân tay rã rời.
Phụ thân còn phải lên triều, mẫu thân lo sửa soạn cho hỷ sự sắp tới, thành thử ra đều không thể đi. Cũng may trong đoàn người còn có một chiến thần ca ca, không đến nỗi cảm thấy quá lo lắng.
Lúc này ta và tỷ tỷ đang chậm rãi tản bộ trên bãi cỏ xanh mướt, gió thổi mang theo cảm giác khoan khoái, giống như muốn đem người ta thổi bay tới tận thiên đường. Mí mắt run rẩy từng đợt, đi bên cạnh nhau mà chẳng muốn nói lời nào, chỉ mong sao khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.
Cỏ xanh lay động, đầu óc giống như đang để trên mây.
Đi mãi, cuối cùng đi tới một khu rừng.
"Thanh Kỳ, xa quá rồi, chúng ta nên về thôi."
Tỷ tỷ kéo tay áo của ta, vẻ mặt tràn ngập luyến tiếc.
Ta đang thả hồn trên mây, nghe nàng nói vậy mới giật mình bừng tỉnh, khe khẽ gật đầu: "Thật nhanh. Ước gì có thể ở lại thêm một chút."
"Nếu không về sớm, e rằng trời sẽ tối mất. Lúc đó rất nguy hiểm."
Ta ậm ừ, cố ngắm nhìn khu rừng tuyệt đẹp kia thêm lần nữa, sau đó quay đầu, nắm tay tỷ tỷ rời khỏi.
Đi được vài bước, đằng sau phát ra tiếng động lạ. Hai tỷ muội dừng lại, đồng loạt nhìn về phía cánh rừng thâm u kia. Một lúc sau, âm thanh vọng lại càng ngày càng lớn, chúng ta mơ hồ nhận ra tiếng vó ngựa, cùng tiếng đao kiếm chạm vào nhau chát chúa.
Ta biến sắc, vội vàng lôi kéo tỷ tỷ, hướng về phía khác của cánh rừng mà chạy thật nhanh.
Tiếng vó ngựa đằng sau ngày càng trở nên dồn dập.
"Thanh Kỳ, họ sắp tới đây! Tại sao ở chỗ này lại có người, rõ ràng là mảnh đất hoàng đế thưởng cho tổ phụ mà?"
Là đất của gia đình ta, nếu như có kẻ khác xâm nhập, e rằng là một thế lực không mấy tốt đẹp.
Ta nghiến răng, cảm thấy thể lực suy kiệt nhanh chóng, bước chân dần có chút loạn nhịp.
Cứ thế này, cả hai đều bị phát hiện mất.
"Tỷ tỷ, chúng ta phải tách ra!"
"Cái gì? Tại sao?"
"Theo tình hình này, bọn họ sắp tới đây rồi, hai người đi cùng nhau, nếu bị bắt được thì hết hi vọng. Chúng ta phải tách ra, chẳng may một người bị bắt, người kia còn có cơ hội về báo cho ca ca."
"Không được. Như vậy quá nguy hiểm!"
"Tỷ tỷ, cho dù chúng ta ở bên nhau, hai nữ tử chân yếu tay mềm có thể chống lại gươm đao của nam nhân sao?" Phía sau truyền tới một trận thanh âm gấp gáp, ta cắn môi, đưa tay đẩy tỷ tỷ, quát: "Không còn thời gian suy nghĩ nữa, đi mau!"
***********
Chạy, chạy mau!
Trí óc trống rỗng, ta lúc này chỉ có một ý niệm, đó chính là chạy thật nhanh, thoát khỏi âm thanh ghê rợn đang dần dần đuổi sát.
Tiếng gào thét đau đớn phía sau vọng vào tai, giống như một loại khủng bố tinh thần gây ám ảnh sâu sắc. Cả đời ta chưa từng đối mặt với binh đao giết chóc, không ngờ lại phải giáp mặt trong loại tình huống thế này.
Một tiếng kêu rống xé gió vọng vào tai. Chân ta nhũn ra, may mắn lắm mới không té ngã ngay ra đó, một trận ớn lạnh chạy dọc khắp sống lưng.
Đau đớn thế nào, lại khiến một con người phải kêu lên thứ âm thanh tràn ngập thống khổ như vậy?
Sương mù che kín trước mắt, ta cảm giác bản thân lạc mất phương hướng, chạy đến đâu cũng không thoát nổi vó ngựa đuổi theo phía sau. Ta rốt cục không thể chạy thoát.
Hay là nấp đi? Nhưng cây rừng thưa thớt thế này, biết trốn ở đâu bây giờ?
Mùi máu tanh xộc vào mũi, báo hiệu tử vong đang cách ta rất gần. Bụng quặn lên một trận, ta kìm nén xúc động muốn nôn mửa, trong lòng đã tuyệt vọng muốn chết.
"Hiiií!!!"
Tiếng ngựa hí vang lên sau lưng, ta chỉ nghe "xoạt" một tiếng, sau đó là làn gió mát lạnh lướt qua gò má, kèm theo âm thanh bén nhọn của mũi tên khi cắm vào thân cây.
Ta muốn thét lên, nhưng cổ họng giống như đã bị đông cứng, phịch một cái ngã ra nền đất mát lạnh, trơ mắt nhìn phần đuôi mũi tên vẫn còn rung lên nhè nhẹ.
Thật muốn biến mất khỏi nơi này, ca ca, tỷ tỷ, nương ơi, mọi người...
Thương, chàng ở đâu? Ta sợ lắm, rất sợ.
Ta chết trân nhìn đám người trên lưng ngựa nhanh chóng tiến sát lại gần, nam nhân đi đầu toàn thân ngập trong máu tươi, thanh kiếm sắc bén trong tay y lóe lên quang ảnh, mỗi lần vung lên đều giống như tử thần đoạt đi tính mạng của người khác. Kiếm của y lướt qua đến đâu, máu tanh từ cổ những nam nhân kia phun ra đến đó.
Không thể thoát thân rồi!
Những mũi tên xé gió lao đến, phương hướng chính là nhằm vào ta mà tới. Ta chỉ muốn nhắm mắt lại, chết vì loạn tiễn, tốt hơn nhiều so với việc bị người ta chém cho đầu lìa khỏi thân.
Nói như vậy thôi, đa phần đều do gia nô dọn dẹp, mẫu tử chúng ta chân chính làm không được bao nhiêu. Tiểu thư khuê các, mấy ai chịu qua khổ nhọc, duy trì một lúc đã cảm thấy chân tay rã rời.
Phụ thân còn phải lên triều, mẫu thân lo sửa soạn cho hỷ sự sắp tới, thành thử ra đều không thể đi. Cũng may trong đoàn người còn có một chiến thần ca ca, không đến nỗi cảm thấy quá lo lắng.
Lúc này ta và tỷ tỷ đang chậm rãi tản bộ trên bãi cỏ xanh mướt, gió thổi mang theo cảm giác khoan khoái, giống như muốn đem người ta thổi bay tới tận thiên đường. Mí mắt run rẩy từng đợt, đi bên cạnh nhau mà chẳng muốn nói lời nào, chỉ mong sao khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.
Cỏ xanh lay động, đầu óc giống như đang để trên mây.
Đi mãi, cuối cùng đi tới một khu rừng.
"Thanh Kỳ, xa quá rồi, chúng ta nên về thôi."
Tỷ tỷ kéo tay áo của ta, vẻ mặt tràn ngập luyến tiếc.
Ta đang thả hồn trên mây, nghe nàng nói vậy mới giật mình bừng tỉnh, khe khẽ gật đầu: "Thật nhanh. Ước gì có thể ở lại thêm một chút."
"Nếu không về sớm, e rằng trời sẽ tối mất. Lúc đó rất nguy hiểm."
Ta ậm ừ, cố ngắm nhìn khu rừng tuyệt đẹp kia thêm lần nữa, sau đó quay đầu, nắm tay tỷ tỷ rời khỏi.
Đi được vài bước, đằng sau phát ra tiếng động lạ. Hai tỷ muội dừng lại, đồng loạt nhìn về phía cánh rừng thâm u kia. Một lúc sau, âm thanh vọng lại càng ngày càng lớn, chúng ta mơ hồ nhận ra tiếng vó ngựa, cùng tiếng đao kiếm chạm vào nhau chát chúa.
Ta biến sắc, vội vàng lôi kéo tỷ tỷ, hướng về phía khác của cánh rừng mà chạy thật nhanh.
Tiếng vó ngựa đằng sau ngày càng trở nên dồn dập.
"Thanh Kỳ, họ sắp tới đây! Tại sao ở chỗ này lại có người, rõ ràng là mảnh đất hoàng đế thưởng cho tổ phụ mà?"
Là đất của gia đình ta, nếu như có kẻ khác xâm nhập, e rằng là một thế lực không mấy tốt đẹp.
Ta nghiến răng, cảm thấy thể lực suy kiệt nhanh chóng, bước chân dần có chút loạn nhịp.
Cứ thế này, cả hai đều bị phát hiện mất.
"Tỷ tỷ, chúng ta phải tách ra!"
"Cái gì? Tại sao?"
"Theo tình hình này, bọn họ sắp tới đây rồi, hai người đi cùng nhau, nếu bị bắt được thì hết hi vọng. Chúng ta phải tách ra, chẳng may một người bị bắt, người kia còn có cơ hội về báo cho ca ca."
"Không được. Như vậy quá nguy hiểm!"
"Tỷ tỷ, cho dù chúng ta ở bên nhau, hai nữ tử chân yếu tay mềm có thể chống lại gươm đao của nam nhân sao?" Phía sau truyền tới một trận thanh âm gấp gáp, ta cắn môi, đưa tay đẩy tỷ tỷ, quát: "Không còn thời gian suy nghĩ nữa, đi mau!"
***********
Chạy, chạy mau!
Trí óc trống rỗng, ta lúc này chỉ có một ý niệm, đó chính là chạy thật nhanh, thoát khỏi âm thanh ghê rợn đang dần dần đuổi sát.
Tiếng gào thét đau đớn phía sau vọng vào tai, giống như một loại khủng bố tinh thần gây ám ảnh sâu sắc. Cả đời ta chưa từng đối mặt với binh đao giết chóc, không ngờ lại phải giáp mặt trong loại tình huống thế này.
Một tiếng kêu rống xé gió vọng vào tai. Chân ta nhũn ra, may mắn lắm mới không té ngã ngay ra đó, một trận ớn lạnh chạy dọc khắp sống lưng.
Đau đớn thế nào, lại khiến một con người phải kêu lên thứ âm thanh tràn ngập thống khổ như vậy?
Sương mù che kín trước mắt, ta cảm giác bản thân lạc mất phương hướng, chạy đến đâu cũng không thoát nổi vó ngựa đuổi theo phía sau. Ta rốt cục không thể chạy thoát.
Hay là nấp đi? Nhưng cây rừng thưa thớt thế này, biết trốn ở đâu bây giờ?
Mùi máu tanh xộc vào mũi, báo hiệu tử vong đang cách ta rất gần. Bụng quặn lên một trận, ta kìm nén xúc động muốn nôn mửa, trong lòng đã tuyệt vọng muốn chết.
"Hiiií!!!"
Tiếng ngựa hí vang lên sau lưng, ta chỉ nghe "xoạt" một tiếng, sau đó là làn gió mát lạnh lướt qua gò má, kèm theo âm thanh bén nhọn của mũi tên khi cắm vào thân cây.
Ta muốn thét lên, nhưng cổ họng giống như đã bị đông cứng, phịch một cái ngã ra nền đất mát lạnh, trơ mắt nhìn phần đuôi mũi tên vẫn còn rung lên nhè nhẹ.
Thật muốn biến mất khỏi nơi này, ca ca, tỷ tỷ, nương ơi, mọi người...
Thương, chàng ở đâu? Ta sợ lắm, rất sợ.
Ta chết trân nhìn đám người trên lưng ngựa nhanh chóng tiến sát lại gần, nam nhân đi đầu toàn thân ngập trong máu tươi, thanh kiếm sắc bén trong tay y lóe lên quang ảnh, mỗi lần vung lên đều giống như tử thần đoạt đi tính mạng của người khác. Kiếm của y lướt qua đến đâu, máu tanh từ cổ những nam nhân kia phun ra đến đó.
Không thể thoát thân rồi!
Những mũi tên xé gió lao đến, phương hướng chính là nhằm vào ta mà tới. Ta chỉ muốn nhắm mắt lại, chết vì loạn tiễn, tốt hơn nhiều so với việc bị người ta chém cho đầu lìa khỏi thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.