Chương 8
Đào Hoa Chi Phong
23/07/2016
Mũi kiếm sắc nhọn xé gió mà lao tới, người áo trắng bế ta lên, nghiêng
người tránh thoát. Nữ tử áo đỏ không chịu buông tha chúng ta dễ dàng như thế, nàng ta ra chiêu liên tục, từng đường kiếm mang kình phong mạnh
mẽ, chiêu nào chiêu nấy đều nhanh - hiểm - độc - chuẩn.
Ánh mắt nàng ta toát lên vẻ thô bạo và tàn nhẫn, khăn che mặt màu đỏ bay phần phật trong gió khiến cho nữ tử thêm vẻ yêu dị và điên cuồng. Dù ta được vị đeo mặt nạ hết sức che chở nhưng cũng bị kiếm khí của nàng ta tổn thương.
Người áo trắng bế ta tránh thoát một kiếm, phi thân lên cành cây, cất giọng lạnh lùng nói: “Ngươi không tự thấy chênh lệch giữa hai ta sao? Ta cũng không muốn đánh với ngươi, nhiệm vụ của ta chỉ là mang nữ tử này đi thôi.”
Nữ tử áo đỏ cười lạnh. “Bản cung không nói chuyện với kẻ cướp đồ của mình!” Ngay sau đó, nàng ta vung kiếm, lao tới chỗ chúng ta.
Ta nghe thấy tiếng nam tử đeo mặt nạ hừ lạnh. “Đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Khẩu khí thật lớn. Ơ... mà sao lại bỏ chạy vậy hả đại hiệp?
Vị này bị thần kinh hay sao, dù ngươi có giỏi hơn nữ tử kia, nhưng một người hết lòng đánh một kẻ hết lòng chạy, thắng thua gần như đã định rồi.
Ta buồn bực: “Tại sao ngươi không đánh?”
“À...” Nam tử áo trắng cười cười nhìn ta. “Ta không cầm vũ khí theo.”
Ta trợn tròn mắt, nhìn y như nhìn một kẻ có vấn đề về trí óc. Đại hiệp, ngươi đang nói thật đấy à? Đi đánh nhau không mang vũ khí, đây không phải tự tìm chết hay sao?
Gió vun vút quất vào mặt ta, đau rát từng trận. Ta cố nuốt ngụm máu sắp phun ra xuống, úp mặt vào sam y của nam tử, khổ sở nhắm mắt lại. Trên đầu ta truyền đến giọng nói phiêu tán trong gió của người nọ: “Nếu muốn thì cứ phun. Nhịn được một lần, khó nhịn được hai lần...”
Ta suy yếu cười nhạt. “Nhịn được một lần, tất sẽ nhịn được hai lần.” Hương trầm thoang thoảng quanh chóp mũi, ta hít một hơi thật sâu. “Ta lại không muốn máu tươi làm bẩn bạch y của công tử.”
Nam tử áo trắng không nói gì, y chỉ yên lặng cúi xuống nhìn ta chăm chú, nhìn đến mức khiến ta phát ngượng. Ta vờ nổi cáu. “Công tử nếu không muốn sống cũng được, nhưng ta muốn. Vì vậy, thỉnh người chú ý đến vị phía sau kia.”
Người nọ nhìn vẻ mặt túng quẫn của ta, cuối cùng ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Y sẽ không đuổi thêm được nữa.”
Sự việc sau đó diễn ra rất nhanh. Lúc chúng ta đến tường thành, người áo trắng đột ngột rút ra hai cây phi đao, dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi bắn về phía nữ tử áo đỏ. Nữ tử áo đỏ sao có thể ngờ được đối phương đột nhiên phản kích như vậy, nàng ta chật vật tránh phi đao nhưng vẫn bị cứa một vết dài trên vai, bước chân lập tức lảo đảo. Nhân cơ hội đó chúng ta vào trong thành, trà trộn giữa những mái nhà san sát nhau.
Ta vẫn còn cảm thấy không thể tin nổi: “Không phải ngươi nói không có vũ khí sao?”
“Thật sự không có vũ khí, đây là ám khí.”
Ta lắc đầu, đối với ta, thứ gì có thể gây ra thương tích thì đều là vũ khí. Ta nhẹ nhàng kéo áo y: “Chúng ta thoát rồi à?”
Nam tử áo trắng lộ ra một nụ cười nửa miệng: “Người kia tuyệt đối không thể đi thêm một bước nào nữa.” Y cúi xuống nhìn ta: “Nội thương không sao chứ?”
“Ngực hơi đau...” Ta trả lời, cảm giác lại có một búng máu nữa chuẩn bị trào lên cổ họng. “Công tử làm gì vậy?”
“Giúp nàng nhịn phun máu.” Y ý vị thâm trường nhìn ta. “Không nhịn được cũng đừng làm bẩn bạch y của ta, nàng muốn thế mà.”
Ta nghẹn lời, bây giờ ta sẽ phun, hơn nữa sẽ nhằm ngươi mà phun, vậy có được không?
Nam tử đưa ta tới một tửu lâu nho nhỏ. Y thành thục nhảy qua cửa sổ, bên trong có hai người, một là Nhan Hướng, một người còn lại hẳn là đồng bọn của y.
Ta nhẹ nhàng thoát khỏi, đưa tay đỡ lấy Nhan Hướng đang nhào tới. Nàng ấy bị dọa không nhẹ, vừa gặp mặt ta đã òa lên khóc, nói năng lộn xộn. Ta bất đắc dĩ trấn an nàng ấy.
“Các nàng an toàn rồi, cáo từ.”
Nam tử áo trắng nói với ta, y chuẩn bị phóng ra ngoài cửa sổ. Ta vội vàng lên tiếng: “Xin đợi đã!”
Nam tử dừng lại :“Còn chuyện gì sao?”
Ta hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi:“Có thể cho ta biết ai đã giúp ta được không?”
Nói xong câu đó, ta rõ ràng thấy nam tử đi cùng người đeo mặt nạ liếc xéo ta một cái. Ta rùng mình, ôi, ta nhiều lời quá rồi sao?
Người kia im lặng một lúc. Sau đó, y quay đầu lại nhìn ta, khóe miệng tươi cười: “Là ân nhân của nàng.”, sau đó biến mất nhanh chóng, không để ta nói thêm một lời.
Ánh mắt nàng ta toát lên vẻ thô bạo và tàn nhẫn, khăn che mặt màu đỏ bay phần phật trong gió khiến cho nữ tử thêm vẻ yêu dị và điên cuồng. Dù ta được vị đeo mặt nạ hết sức che chở nhưng cũng bị kiếm khí của nàng ta tổn thương.
Người áo trắng bế ta tránh thoát một kiếm, phi thân lên cành cây, cất giọng lạnh lùng nói: “Ngươi không tự thấy chênh lệch giữa hai ta sao? Ta cũng không muốn đánh với ngươi, nhiệm vụ của ta chỉ là mang nữ tử này đi thôi.”
Nữ tử áo đỏ cười lạnh. “Bản cung không nói chuyện với kẻ cướp đồ của mình!” Ngay sau đó, nàng ta vung kiếm, lao tới chỗ chúng ta.
Ta nghe thấy tiếng nam tử đeo mặt nạ hừ lạnh. “Đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Khẩu khí thật lớn. Ơ... mà sao lại bỏ chạy vậy hả đại hiệp?
Vị này bị thần kinh hay sao, dù ngươi có giỏi hơn nữ tử kia, nhưng một người hết lòng đánh một kẻ hết lòng chạy, thắng thua gần như đã định rồi.
Ta buồn bực: “Tại sao ngươi không đánh?”
“À...” Nam tử áo trắng cười cười nhìn ta. “Ta không cầm vũ khí theo.”
Ta trợn tròn mắt, nhìn y như nhìn một kẻ có vấn đề về trí óc. Đại hiệp, ngươi đang nói thật đấy à? Đi đánh nhau không mang vũ khí, đây không phải tự tìm chết hay sao?
Gió vun vút quất vào mặt ta, đau rát từng trận. Ta cố nuốt ngụm máu sắp phun ra xuống, úp mặt vào sam y của nam tử, khổ sở nhắm mắt lại. Trên đầu ta truyền đến giọng nói phiêu tán trong gió của người nọ: “Nếu muốn thì cứ phun. Nhịn được một lần, khó nhịn được hai lần...”
Ta suy yếu cười nhạt. “Nhịn được một lần, tất sẽ nhịn được hai lần.” Hương trầm thoang thoảng quanh chóp mũi, ta hít một hơi thật sâu. “Ta lại không muốn máu tươi làm bẩn bạch y của công tử.”
Nam tử áo trắng không nói gì, y chỉ yên lặng cúi xuống nhìn ta chăm chú, nhìn đến mức khiến ta phát ngượng. Ta vờ nổi cáu. “Công tử nếu không muốn sống cũng được, nhưng ta muốn. Vì vậy, thỉnh người chú ý đến vị phía sau kia.”
Người nọ nhìn vẻ mặt túng quẫn của ta, cuối cùng ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Y sẽ không đuổi thêm được nữa.”
Sự việc sau đó diễn ra rất nhanh. Lúc chúng ta đến tường thành, người áo trắng đột ngột rút ra hai cây phi đao, dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi bắn về phía nữ tử áo đỏ. Nữ tử áo đỏ sao có thể ngờ được đối phương đột nhiên phản kích như vậy, nàng ta chật vật tránh phi đao nhưng vẫn bị cứa một vết dài trên vai, bước chân lập tức lảo đảo. Nhân cơ hội đó chúng ta vào trong thành, trà trộn giữa những mái nhà san sát nhau.
Ta vẫn còn cảm thấy không thể tin nổi: “Không phải ngươi nói không có vũ khí sao?”
“Thật sự không có vũ khí, đây là ám khí.”
Ta lắc đầu, đối với ta, thứ gì có thể gây ra thương tích thì đều là vũ khí. Ta nhẹ nhàng kéo áo y: “Chúng ta thoát rồi à?”
Nam tử áo trắng lộ ra một nụ cười nửa miệng: “Người kia tuyệt đối không thể đi thêm một bước nào nữa.” Y cúi xuống nhìn ta: “Nội thương không sao chứ?”
“Ngực hơi đau...” Ta trả lời, cảm giác lại có một búng máu nữa chuẩn bị trào lên cổ họng. “Công tử làm gì vậy?”
“Giúp nàng nhịn phun máu.” Y ý vị thâm trường nhìn ta. “Không nhịn được cũng đừng làm bẩn bạch y của ta, nàng muốn thế mà.”
Ta nghẹn lời, bây giờ ta sẽ phun, hơn nữa sẽ nhằm ngươi mà phun, vậy có được không?
Nam tử đưa ta tới một tửu lâu nho nhỏ. Y thành thục nhảy qua cửa sổ, bên trong có hai người, một là Nhan Hướng, một người còn lại hẳn là đồng bọn của y.
Ta nhẹ nhàng thoát khỏi, đưa tay đỡ lấy Nhan Hướng đang nhào tới. Nàng ấy bị dọa không nhẹ, vừa gặp mặt ta đã òa lên khóc, nói năng lộn xộn. Ta bất đắc dĩ trấn an nàng ấy.
“Các nàng an toàn rồi, cáo từ.”
Nam tử áo trắng nói với ta, y chuẩn bị phóng ra ngoài cửa sổ. Ta vội vàng lên tiếng: “Xin đợi đã!”
Nam tử dừng lại :“Còn chuyện gì sao?”
Ta hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi:“Có thể cho ta biết ai đã giúp ta được không?”
Nói xong câu đó, ta rõ ràng thấy nam tử đi cùng người đeo mặt nạ liếc xéo ta một cái. Ta rùng mình, ôi, ta nhiều lời quá rồi sao?
Người kia im lặng một lúc. Sau đó, y quay đầu lại nhìn ta, khóe miệng tươi cười: “Là ân nhân của nàng.”, sau đó biến mất nhanh chóng, không để ta nói thêm một lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.