Đào Yêu Ký

Chương 4: Vô Địch*

Tát Không Không

14/05/2015

Edit: Nguyệt kỳ nhi

Beta: Nhã Vy

*Tên của cây kiếm nhé mọi người

______________________________________

“Nhớ rồi.” Một khi nhắc tới, Vân thúc vỗ vỗ đầu: “Giang hồ có đồn rằng, Vô Địch là thanh kiếm cuối cùng do Hiên Viên lão nhân trước khi lâm chung chế tạo. Dài chừng hai thước, bề rộng chừng hai tấc, vỏ kiếm bình thường, không có chút trang sức làm đẹp nào, đen nhánh có chứa tú tích. Phù hợp để hình dung thanh kiếm này. Đào Yêu cô nương quả nhiên là kiến thức rộng – cao thủ.”

“Đào Yêu, ngươi thật là lợi hại.” Trần Đại Chí than thở.

“Đào Yêu, ta sẽ không bao giờ đuổi ngươi đi nằm ngủ phòng khác.” Ngũ nương bội phục.

“Đào Yêu, sau này ta đi theo ngươi xông xáo giang hồ.” Mộ Dung Dật Phong nhìn lên.

Bốn tráng hán bốn gã sai vặt rối rít phụ họa.

Trong lúc nhất thời, tiếng khen ngợi không ngừng.

Đột nhiên, một gã sai vặt yếu ớt hỏi: “Đào Yêu cô nương sao nhìn một cái đã nhận ra vậy? Chẳng lẽ trước kia từng gặp?”

“Không.” Đào Yêu chỉ một ngón tay: “Trên vỏ kiếm có khắc Vô Địch hai chữ, ta ở cái góc độ này mới vừa có thể nhìn thấy.”

Vân thúc, Trần Đại Chí, Ngũ nương, Mộ Dung Dật Phong, tráng hán gã sai vặt: “…”

Lúc bấy giờ trong nước có ba nhà đúc kiếm nổi tiếng nhất, bao gồm Hương Nại Môn, Lục Dịch Uy Đăng, Cổ Tử,

Trong đó Hương Nại Môn là cửa hiệu lớn nhất trong ba nhà.

Hằng năm cửa hàng chỉ đúc một ngàn cây kiếm. Đuổi quý tộc, phú thương như đuổi vịt. Người người đều muốn sở hữu một thanh kiếm của Hương Nại Môn.

Mà Hiên Viên lão nhân lại còn là người sáng lập ra Hương Nại Môn, đồng thời cũng là người có tư chất và am hiểu về kiếm nhất.

Ông hàng năm chỉ đúc một thanh kiếm, trong truyền thuyết, kiếm do ông đúc, kiếm khí bén nhọn, có thể trong nháy mắt nâng cao năm tầng công lực cho người.

Mọi người gọi kiếm ông đúc là bạc kim kiếm.

Bạc kim kiếm cũng không phải là có tiền liền có thể mua được.

Nó được làm theo yêu cầu của người khác, cần ghi danh trước năm năm, có tài: mới có tư cách trở thành người được đề cử.

Sau đó…

Hiên Viên lão nhân hàng năm có từ trên bảng ghi danh mỏng chọn lựa người có thân phận cao quý nhất,

Người có võ công cao nhất, trải qua một loạt điều tra nghiêm khắc.

Nhỏ thì xem cánh tay người này có đủ độ dài không.

Lớn liền phân tích tính cách tính chất đặc biệt của người này, do đó đúc ra kiếm thích hợp nhất cho hắn.

Cho nên nói, bạc kim kiếm giá trị liên thành.

Mà đem Vô Địch, thì lại càng trân bảo hiếm thấy.

Chẳng qua là –

__________________________________________________

Kiếm được lấy xuống , đặt lên bàn.

Hình dáng quả thật bình thường, bên trên vỏ kiếm khắc hai chữ “Vô Địch”, nhất thời tràn đầy nồng đậm hơi thở quê cha đất tổ.



“Các ngươi xác định đây chính là thần kiếm Hiên Viên lão nhân dốc hết sức lực từ khi sinh ra chế tạo nên?” Mộ Dung Dật Phong hồ nghi.

“Tại sao lại lấy cái tên này? Đầu đất?” Ngũ nương khinh bỉ.

“Các ngươi quá không biết hàng , tại sao có thể lấy hình dáng mà so sánh kiếm, hình dáng bên ngoài càng là bình thường, liền có uy lực mạnh mẽ!”Trần Đại Chí phách vỗ ngực: “Tựa như ta, mặc dù dáng ngoài bình thường, tên quê cha đất tổ, nhưng trung thành yêu nước, phẩm chất cao thượng, ta… A! !”

Trần Đại Chí còn chưa nói hết, liền bị đá ra ngoài cửa.

Ngũ nương thu hồi chân ngọc, xoa bóp lỗ tai: “Ầm ĩ muốn chết.”

“Thanh kiếm này, hẳn là Phong Tham Lang để ở chỗ này.” Mộ Dung Dật Phong trầm tư.

“Làm sao ngươi biết Phong Tham Lang làm?” Ngũ nương hỏi.

“Bởi vì … kiếm này là Phong Tham Lang đánh cắp từ trong phần mộ Hiên Viên lão nhân.” Theo giọng nói, một nam nhân đi tới.

Hơn hai mươi tuổi, đen sẫm gầy teo, nhìn qua bộ dạng rất hiền hoà.

“Ngươi là ai?” Ngũ nương nhẹ chau lại lông mày đen.

“Ta là người của cửa hàng Cổ Tử, tên Lâm Chi Ý, ta nghĩ đến kiến thức thanh Vô Địch này, sau khi trở về chúng ta liền cải tạo lại kỹ thuật đúc kiếm.” Lâm Chi Ý cười hì hì nói.

“Làm sao ngươi biết Vô Địch do Phong Tham Lang đánh cắp từ trong phần mộ Hiên Viên lão nhân?” Ngũ nương tiếp tục hỏi.

“Trên giang hồ cũng đồn đãi như vậy, cho nên nghe thấy tin tức Phong Tham Lang ở Sài gia trấn, mọi người mới có thể chen chúc mà đến, cũng là vì thanh bảo kiếm này.” Lâm Chi Ý kinh ngạc: “Các vị không biết sao?”

“Ta cả ngày đều xem tiểu thuyết, không quan tâm những chuyện nhàm chán này.” Ngũ nương xuy xuy móng tay.

“Ta cả ngày trong Sài gia trấn vây bắt với Ngũ Nương, đã lâu không quan tâm chuyện tình trên giang hồ .” Trần Đại Chí bò trở về.

“Ta chỉ là tới xem náo nhiệt, không chú ý nguyên nhân.” Mộ Dung Dật Phong “Chà” mở quạt ra, phất phất quạt.

“Ta chỉ nghe được mấy chữ Phong Tham Lang ở Sài gia trấn này.” Đào Yêu nói xong, yên lặng rời xa Mộ Dung Dật Phong, để tránh cảm mạo.

Mấy người đang nói chuyện, Mộ Dung Dật Phong lỗ tai vừa động, đột nhiên dùng quạt chỉ vào xà nhà: “Người nào ở kia?”

Bởi vì kích động, không cẩn thận nhấn cơ quan, mười mấy cây kim theo tiếng nói bay ra.

Tên đầu trộm đuôi cướp kia nháy mắt kêu thảm một tiếng, “Bịch” một tiếng liền rơi xuống, tay chân co quắp, trong nháy mắt không có hơi thở.

Tất cả mọi người trầm mặc.

Đại khái sau khoảng nửa nén hương, Trần Đại Chí đột nhiên đứng dậy, rút bội đao ra: “Dám giết người trước mặt bộ khoái! Mộ Dung Dật Phong, bỏ vũ khí xuống, theo ta trở về nha môn!”

Vân thúc, tráng hán, gã sai vặt làm bộ đi lên bảo vệ công tử, nhưng một bóng người xinh đẹp đã nhanh hơn bọn họ một bước— Ngũ nương kéo Trần Đại Chí, mày liễu dựng lên: “Ngươi buông hắn ra cho ta!”

Mọi người vừa trầm mặc.

Lúc ấy, ý nghĩ mọi người trong lòng là như vậy –

Trần Đại Chí: hu hu hu, thì ra là Ngũ nương thích cái tên tiểu bạch kiểm này! ! !

Mộ Dung Dật Phong: Oa, mị lực của ta lớn như vậy sao, hai ngày liền mê hoặc bà chủ.

Vân thúc: Thiếu chủ khi nào thì bắt đầu thích chơi trò chị em yêu nhau rồi?

Gã sai vặt, tráng hán: chẳng lẽ cô gái này sau này là Thiếu phu nhân của chúng ta? Sau này phải lấy lòng nàng mới được.

Lâm Chi Ý: tình yêu thật cảm động.

Đào Yêu: … Sao lại đói bụng rồi.

Sau nửa nén hương nữa, Ngũ nương mở miệng: “Ngươi bắt hắn đi như vậy sớm, ta sau này làm sao kiếm tiền của hắn nữa! Trần Đại Chí, mỗi ngày mỗi người một trăm lượng, ngươi bối thường cho ta!”

Mộ Dung Dật Phong, Vân thúc, gã sai vặt tráng hán, Lâm Chi Ý: (*+﹏+* )



Trần Đại Chí thở hắt ra, hơi vặn vẹo: “Nhưng là Ngũ nương, hắn giết người.”

“Không có.” Đào Yêu nói: “Châm trong quạt của hắn không bôi độc, chẳng qua là thuốc tê.”

“Không sai.” Mộ Dung Dật Phong mỉm cười: “Châm trúng người chẳng qua là tay chân chết lặng, không thể nhúc nhích, hai canh giờ sau dược hiệu sẽ gặp tự động tản đi.”

Nghe vậy, “thi thể” bên kia thở phào một hơi, mở miệng mắng: “Hôm nay là ngày chết tiệt, đen chết Lão Tử, còn tưởng rằng có thể nghe lén.”

Mọi người vội vây quanh.

Mộ Dung Dật Phong xé bỏ miếng vải đen trên mặt hắn, chất vấn:“Ngươi là ai? Mới vừa rồi ở trên nóc nhà chính là ngươi đánh lén chúng ta sao?”

“Ở trên nóc nhà làm sao?” Ngũ nương hỏi.

“Mới vừa rồi ta và Đào Yêu đang ngắmsao, có hắc y nhân từ khách điếm đi ra ngoài, đánh với bọn ta một trận.” Mộ Dung Dật Phong tỉnh lược một chút chi tiết.

“Kia không phải ta!”Thi thể vội vàng giải thích.

“Không phải là hắn.” Đào Yêu xem xét xong thì đưa ra kết luận: “Cánh tay phải không có vết thương.”

“Vậy ngươi là người nào?” Trần Đại Chí rút ra bội đao: “Ban ngày ban mặt, không đúng, đêm đen mịt mờ, cũng không đúng, ừm, dù sao thì, tại sao ngươi mai phục ở trên xà nhà? Ngươi có biết xà nhà rất này dễ sụp hay không, đến lúc đó thành ra lại hại ta tới sửa.”

“Ta, ta là nhân sĩ giang hồ.” Thi thể hàm hồ đáp.

Ngũ nương cười nhạt: “Đầu năm nay, mọi người đều nói mình là nhân sĩ giang hồ.”

“Ta thấy ngươi không giống nhân sĩ giang hồ, ngược lại giống đạo tặc. Nhất định là mơ ước tài vật của Mộ Dung công tử, cho nên mai phục ở phía trên, muốn đợi đêm khuya thừa cơ giết người cướp của.”Trần Đại Chí kích động lên: “Chúng ta ở Sài gia trấn đợi nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đợi được đại án rồi!”

“Không có, không có, không có, ta và đám người phía ngoài kia giống nhau.” Thi thể vội vàng thẳng thắn: “Là bọn họ phái ta tới dò hỏi.”

“Dò hỏi cái gì?”

“Một canh giờ trước truyền ra tin tức, nói Vô Địch đang ở trong khách điếm. Cho nên ta xung phong nhận việc tới xem xét, không nghĩ tới sự thật quả thế.” Thi thể hít sâu một cái, bỗng nhiên ngoảnh ra ngoài cửa hô to:“Vô Địch thật ở bên trong này! !”

Một tiếng hô to, dẫn tới sự kiện đổ máu trấn lần thứ hai trong lịch sử Sài gia tái diễn.

______________________________________________________

Võ lâm nhân sĩ bên ngoài mai phục chen chúc mà vào.

Nhưng mà, cửa chỉ hẹp có như vậy.

Cho nên, ngọn gió tử vong lần thứ nhất xuất hiên.

Có chân chính bị giết chết, tỷ như Trương Vô Cơ phái Không Động, hắn đi ở phía trước, không cẩn thận, bị vướng chân ngã xuống đất, cho nên, không đứng lên được nữa. Khám nghiệm tử thi phát hiện, trên người hắn có ít nhất một trăm dấu chân người, trong đó mười bảy dấu ở trên mặt.

Có nhân cơ hội bị ám sát, Lý Tráng Liệt bang Cự Kinh, đang trong quá trình chen chúc không cẩn thận đụng phải bộ ngực dịu dàng của Ân nữ hiệp phái Nga Mi, vốn Ân nữ hiệp chính là một anh thư không quá để ý, nhưng Lý Tráng Liệt lại giống như muốn chết lẩm bẩm một câu: thật nhỏ. Cho nên, Ân nữ hiệp khẳng khái liền thành toàn hắn.

Có người bị vũ khí bên cạnh không cẩn thận đâm chết, tỷ Vạn Chi Nhàn của Thanh Long Hội, hắn lợi hại hơn hết thảy, chạy trước tiên, nhưng lại vô cớ ngã xuống, thân thể nghiêng về phía trước, đại đao trên tay thẳng tắp đâm trúng ngay cổ Vạn Chi Nhàn. Lời đồn về di ngôn của Vạn Chi Nhàn: Bà mẹ nó chứ!

Cứ như vậy, người trong võ lâm đường xa mà đến cũng đã chết một nửa.

Còn dư lại một nửa kia nhìn thanh Vô Địch, bắt đầu tranh luận.

Đỗ Tùng Phong phái Thanh Thành nói: Hiên Viên lão nhân là muốn đưa cho một người tên là Vô Địch, Cao Thiên Trường phái Hành Sơn nói: thật ra thì hắn tên thật gọi là Cao Vô Địch, Thiên Trường là ngoại hiệu của hắn, cho nên kiếm hẳn là của hắn. Ngưu Thập Bát phái Thái Sơn mắng: Cái rắm, ngoại hiệu của ngươi rõ ràng là Vũ Đại Lang. Nhậm Tân Phát phái Hoa Sơn nói: Đúng, Cao Thiên Trường vừa rồi quả thật nhân lúc chen chúc mà đánh rắm, chính là mùi ngũ vị hươnh. Cao Thiên Trường trả lời lại một cách mỉa mai, nói Nhậm Tân Pháp tối hôm qua lúc ăn cơm thải rắm mùi cay.

Sau đó Kim Sách phái Võ Đương Hồ, bắt đầu chủ trì đại cục, nói Hiên Viên lão nhân là muốn đưa cho người võ công vô địch, bọn họ hẳn nên là tỷ võ quyết định kiếm thuộc về ai.

Cho nên, ngọn gió tử vong lần thứ hai ra đời.

Hắn vừa dứt lời, đã bị phi tiêu tẩm độc của Đường Môn đã đâm trúng, đi đời nhà ma.

Sau đó, cảnh sắc vô cùng hỗn loạn, võ lâm nhân sĩ toàn bộ chọn người, bất chấp tất cả lại bắt đầu đối phó người bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đào Yêu Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook