Đạo

Quyển 3 - Chương 100: Bài Danh

Thực Đường Bao Tử

10/04/2013



Thú liệp nghiễm tràng.

Thất đại tông phái đối với mỗi lần diễn ra đại hội săn bắt hải thú đều cực kỳ coi trọng, đều cử đệ tử tham gia, thường thường sẽ do đại thần thông tu sĩ trong tông môn dẫn dắt, để tránh môn hạ đệ tử xuất hiện tổn thương không cần thiết, cũng là vì muốn phô trương khí thế phong phạm môn phái.

Lần này, Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung cử một thái thượng trưởng lão dẫn đầu cùng hai cung chủ tiến đến.

Thái thượng trưởng lão gọi là Quân Ly tiên tử, chính là sư cô của Tử Yên tiên tử, tu vi sớm đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, sợ là không dưới bảy tám trăm tuổi, nhưng bộ dạng lại như là thiếu phụ, trên người mặc một chiếc váy dài màu trắng, làn da trắng nõn, đôi mắt giống như thuy thủy tản mát ánh sáng lấp loáng.

Về phần hai cung chủ, là đệ tứ cung cung chủ Huyễn Nguyệt cùng đệ thất cung cung chủ Thái Vân, tu vi theo thứ tự là Nguyên Anh trung kỳ cùng nguyên anh sơ kỳ.

Lần này Quân Ly tiên tử ngồi ở chủ vị, bên cạnh là hai cung chủ, nhưng chẳng biết tại sao, cạnh ba người lại có thêm một ghế, là một tu sĩ toàn thân phủ kín hắc bào, từ thế ngồi mềm mại yêu kiều mà xét, hiển nhiên cũng là một tuyệt hảo tiểu mỹ nhân.

- Khởi bẩm thái thượng trưởng lão cùng hai vị cung chủ, đây là những sự việc mà chúng đệ tử gặp trong Hải Thú Lĩnh.

Ngô Đồng chỉnh đốn trang phục xong, kính cẩn đứng phía dưới thi lể.

Lôi Trì trong biển, cự đản thần bí, cuối cùng tất cả đều biến mất quỷ dị, sự tình như vậy nàng không dám có nửa điểm giấu diếm, sau khi trở về lập tức bẩm báo lại.

Quân Ly tiên tử nghe vậy đôi mày thanh tú khẽ nhăn, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, nếu việc này thật sự giống như Ngô Đồng nói, Lôi Trì Cự Đản không hề là việc nhỏ! Năm đó bảy tông liên hợp phong ấn Hải Thú Lĩnh, đại thần thông tu sĩ các phái cũng từng âm thầm tìm tòi nguyên nhân vì sao số lượng hải thú nơi này đông đảo như vậy, cuối cùng không có nửa điểm thu hoạch mới từ bỏ.

Mà Lôi Trì, che dấu trong đó, đại thần thông tu sĩ các phái lại có thể không có nửa điểm phát hiện, như vậy tình hình chỉ có thể hiểu rằng tồn tại bày ra cấm chế ngăn cách tu vi tuyệt đối vượt xa đám tu sĩ đó.

Bất Trụy tu sĩ!

Ít nhất cũng là cảnh giới như vậy mới có thể làm được điểm này!

Nghĩ đến đây, Quân Ly tiên tử trong lòng âm thầm thở dài, tồn tại như vậy cẩn thận che dấu Lôi Trì Cự Đản, hiển nhiên không phải là phàm vật, đáng tiếc đã bị người đoạt.

Mà cùng lúc đó, trên nghiễm tràng nhân vật thủ lĩnh của thất tông tất cả đều sắc mặt khẽ biến, lập tức hoàn toàn âm trầm xuống, hiển nhiên cũng từ miệng môn hạ đệ tử biết được việc này.

Đệ tử bảy đại phái tất cả đều ở đây, mà thần bí cự đản trong Lôi Trì lại bị một kẻ thân phận bất minh lấy đi, bọn hắn tự nhiên là trong lòng nổi giận, cảm thấy mất sạch thể diện.

Hoàng Tuyền Tông.

Người cầm đầu chính là người đã xuất hiện qua tại Thất Tinh Hải Vực, Bạch Cốt lão tổ, giờ phút này lão gia hỏa hình thể khô héo này sắc mặt cực kỳ khó coi, trong mắt hàn mang lóe ra không ngớt.

- Lệ Viễn Nhai, ngươi đã nhận thấy được chỗ bất phàm của Lôi Trì kia, vì sao không phát ra đồng môn mật tín thông tri cho Thiên Hành, nếu không làm sao đến nỗi rơi vào cục diện như hôm nay. Việc này, ngươi có biết tội của ngươi không?

Bạch Cốt lão tổ thanh âm lạnh lẽo, giống như từ dưới Cửu U phát ra.

Lệ Viễn Nhai sắc mặt tái nhợt, trán đẫm mồ hôi lạnh, nhưng không dám lau đi.

- Khởi bẩm thái thượng trưởng lão, việc này xin hãy nghe đệ tử giải thích. Ngày đó tin tức Lôi Trì xuất hiện lộ ra, tu sĩ lục tông còn lại cùng đám tán tu điên cuồng đuổi tới nơi này, mà lúc đó Tà Thiên Hành sư đệ đang ở bên trong ma vực Hải Thú Lĩnh liệp sát hải thú, không phải là đệ tử không muốn truyền tin cho hắn, mà là sợ đợi cho sư đệ tới rồi, cơ duyên trong Lôi Trì đã sớm bị người khác đoạt đi, vì thế mới dẫn dắt chư vị sư đệ một mình hành động.

- Lời đệ tử nói đều là thật, xin thái thượng trưởng lão minh xét, vạn lần chớ tin lời tiểu nhân gièm pha.

Nói xong, Lệ Viễn Nhai ánh mắt hung hăng liếc nhìn Tà Thiên Hành một cái, lúc này mới cúi đầu.



Tà Thiên Hành ước chừng hai mươi tuổi, dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, thân mặc bạch bào, cầm trong tay Ô Kim Chiết Phiến, cái gọi là phong lưu phóng khoáng không ngoài như vậy.

Người này vốn là một gã môn hạ đệ tử của Hoàng Tuyền Tông Bạch Cốt chân quân, tu vi bất quá chỉ là cảnh giới Kim Đan trung kỳ, bình thường mặc dù được sủng tín, nhưng cũng chưa quá mức bộc lộ tài năng. Nhưng chẳng biết tại sao, từ sau sự kiện tại Thất Tinh Hải Vực, Tà Thiên Hành đột nhiên được tông môn coi trọng, Bạch Cốt chân quân càng chăm sóc chu đáo với hắn. Thậm chí trong đại hội săn bắt hải thú lần này, nguyên tư cách đại biểu tông môn đoạt mười danh đầu tiên, còn có kết duyên với Lan Nhược Ly vốn thuộc về Lệ Viễn Nhai, lại đều tặng cho người này.

Kể từ đó, Lệ Viễn Nhai trong lòng tự nhiên cực kỳ bất mãn, do đó khi biết tin tức Lôi Trì mới một mình đi trước, hi vọng có điều thu hoạch, để cho tông môn biết, hắn mới là đệ tử ưu tú nhất Hoàng Tuyền Tông, chỉ là không biết lại biến thành cục diện như ngày hôm nay.

Tà Thiên Hành khóe miệng lộ ra vài phần cười lạnh, hơi nhếch môi lên, thấp giọng nói:

- Ngu xuẩn.

Thanh âm hạ xuống, Lệ Viễn Nhai sắc triệt để âm trầm, ánh mắt sâm hàn nhìn người phía trước.

Tà Thiên Hành cùng với nó đối diện, trong mắt đột nhiên dị sắc chợt lóe, Lệ Viễn Nhai nhất thời cảm giác tim đập mạnh, rồi sắc mặt đột nhiên tái nhợt, trong mắt tràn ngập vô tận vẻ hoảng sợ.

Bạch Cốt lão tổ thấy thế khẽ nhíu mày, quát khẽ nói:

- Được rồi, việc này sau khi trở về tông môn sẽ tiếp tục xử lý, việc trọng yếu trước mắt là đoạt chức đệ nhất, tiện đà đem Lan Nhược Ly tiểu nha đầu nắm trong tay.

- Thiên Hành, việc này liền trông vào ngươi.

Tà Thiên Hành nghe vậy nhẹ nhàng cười, nhìn về phía Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung, nhịn không được liếm liếm khóe miệng.

Hành vi này đối với Bạch Cốt lão tổ cực không tôn kính, nhưng hắn lại không lộ ra nửa điểm hờn giận, phất tay ý bảo Lệ Viễn Nhai lui ra, sau đó chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần.

. . . . .

Tu sĩ thất đại tông phái đều tự chiếm cứ phạm vi rộng lớn đứng xung quanh nghiễm tràng, phía sau xa hơn là tu sĩ các tôn môn nhỏ khác cùng đám tán tu có tu vi mạnh mẽ. Tầng ngoài cùng mới là tán tu không quyền không thế, tu vi thường thường không có gì lạ.

Giờ phút này tại tầng ngoài cùng thú liệp nghiễm tràng, một gã tu sĩ bộ dạng bình thường, thân mặc thanh bào, ánh mắt chậm rãi đảo qua chỗ của tu sĩ thất đại tong phái.

Một lúc sau, người này thu hồi ánh mắt, nhíu mày, khẽ nói:

- Không có sao?

- Xem ra lần này nàng cũng không có tới, một khi đã như vậy, ta trước tiên rời khỏi nơi này, để tránh tự nhiên bị đâm ngang.

Người này, chính là Tiêu Thần.

Sau khi rời khỏi Lôi Trì, hắn liền biến ảo bộ dạng, để tránh bị người phát hiện gặp phải phiền toái. Giờ phút này Tiêu Thần đứng lại nơi đây, là vì tìm kiếm nữ tử trong động phủ ngày đó. Bất kể như thế nào hai người cũng đã có nghĩa phu thê, hắn muốn cấp cho nàng một công đạo.

Tìm kiếm không có kết quả, Tiêu Thần bứt ra rời đi, nhưng vào thời khắc này, ánh mắt của hắn lơ đãng xẹt qua phươg hướng Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung, thân thể khẽ khựng lại, chân vốn đã bước ra lần thứ hai thu trở về.

Ánh mắt dừng trên thân nữ tử mặc hắc bào, tuy rằng nàng này mặc hắc bào cực kỳ kín đáo, chỉ có thể mơ hồ chứng kiến hình dáng nàng khi nghiên người, cũng khiến Tiêu Thần trong lòng sinh ra vài phần quen thuộc, lập tức trong lòng có chút kinh nghi bất định.

- Chẳng lẽ, chính là nàng sao?

Qua hắc bào nhận thấy sự quen thuộc trên thân nữ tử, Tiêu Thần tự nhiên sẽ không rời đi, hơi trầm ngâm, tiếp tục đứng nguyên tại chỗ quan sát.

Mà cùng lúc đó, trên nghiễm tràng cũng đột nhiên truyền đến từng tiếng ho, lập tức cả tràng diện nhất thời an tĩnh đi xuống.



Vĩnh Sinh môn Kim Quang chân nhân thấy thế vừa lòng gật đầu, lập tức nói:

- Tốt lắm, vừa rồi chư vị đạo hữu đã đem ngọc bài trên người giao ra, trải qua thống kê, hiện giờ đã biết được mười người đứng đầu.

- Lúc này, lão phu xin tuyên bố danh sách mười người này.

Tu sĩ xung quanh thú liệp nghiễm tràng, nghe được lời ấy trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ kích động.

Mười người đứng đầu hội săn hải thú, đại biểu cho mười người cực mạnh trong đám tu sĩ đồng lứa tại Hãn Hải đại lục Đông Nam vực, vinh hạnh đặc biệt như vậy, cho dù là đệ tử thất đại phái cũng cực kỳ coi trọng.

Giờ phút này, phàm là tu sĩ tự nhận có tư cách tranh đoạt một phen, trong lòng đều khẩn trương tới cực điểm.

- Người thứ nhất, Hoàng Tuyền tông Tà Thiên Hành, liệp sát bảy nghìn tám trăm hải thú.

- Người thứ hai, Đại Đạo Tông Dương Phong, liệp sát hai ngàn ba trăm hải thú.

- Người thứ ba, Lâm Thiên Tông Nhan Như Ngọc, liệp sát hai ngàn hai trăm hải thú.

- Người thứ tư, Vĩnh Sinh Môn La Hán, liệp sát hai ngàn không trăm bảy mươi tám hải thú.

- Người thứ năm, Vô Cực Tông Tiếu Nguyệt, liệp sátmột ngàn chín trăm tám mươi hải thú.

- Người thứ sáu, Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung Ngô Đồng, liệp sát một ngàn tám trăm hải thú.

- Người thứ bảy, Phần Thiên Tông Xích Viêm, liệp sát một ngàn sáu trăm hải thú.

- Người thứ tám, tán tu Thương Tỉnh Không, liệp sát một ngàn bốn trăm hải thú.

- Người thứ chín, tán tu Dã Chiến, liệp sát một ngàn hai trăm năm mươi hải thú.

- Người thứ mười, tán tu Mặc Chiến, liệp sát một ngàn hải thú!

- Vừa rồi là tên mười người đứng đầu trong thú liệp đại hội, nếu chư vị không có dị nghị, vậy liền thỉnh mười vị đạo hữu lên đài.

Sau khi nói xong, người này miệng cười nhưng mày không nhịn được hơi nhăn lại, tuy rằng mọi người đều biết vì bảo trì thứ tự, thất đại tông nhất định sẽ âm thầm tập hợp đệ tử diệt sát hải thú, nhưng Hoàng Tuyền Tông không cần thiết làm đến mức như vậy đi? Lại có thể so với Dương Phong bài danh thứ hai nhiều hơn năm nghìn năm trăm con. Hơn nữa người bài danh cuối cùng, Mặc Chiến tiểu tử , tựa hồ cũng chưa từng nghe nói qua, chẳng lẽ là nhân tài mới xuất hiện trong tán tu? Khẽ lắc đầu, đem ý niệm như vậy trong đầu áp chế, người này sắc mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Kim Quang chân nhân thanh âm khàn khàn giống như tiếng thiết thạch, dưới pháp lực thôi động, thanh âm đó cuồn cuộn không ngớt, cũng tạo thành lực hết sức rung động uy hiếp.

Người này mỗi lần báo ra một cái danh hiệu, trong đám tu sĩ sẽ sáng lên một đạo độn quang, gào thét lướt qua mọi người mà tiến tới phía trên thạch thai ngàn trượng, nghênh đón cái nhìn tung hô chăm chú của muôn người.

Mỗi một người lên đăng thai, sẽ dấy lên tiếng hô của mọi người, nhất là không ít nữ tu trong đó, lại càng mặt ửng đỏ, liếc mắt đưa tình, bày ra bộ dáng thẹn thùng. Thậm chí có nữ tử to gan lớn mật duyên dáng gọi to liên tục, hô lên tên nam tử mình mến mộ, cũng có chút làm cho người nhìn chăm chú.

Bảy danh tự đứng đầu đều là đệ tử thất đại tông, việc này những năm qua vẫn chưa phát sinh thay đổi, Thương Tỉnh Không cùng Dã Chiến thì đều là tán tu đỉnh đỉnh nổi danh, giành được thứ tự vẫn nằm trong phạm vi mọi người có thể nhận thức, nhưng Mặc Chiến kia đến tột cùng là người nào? Vì sao trước đây chưa từng nghe nói qua?

Bất quá giờ phút này, xen trong biển người, Tiêu Thần cũng kinh ngạc nhíu lông mày, khóe miệng lộ ra vài phần ý cười.

Lúc trước hắn cùng với Mặc gia huynh muội đồng hành, Mặc Chiến liền đem ngọc điệp đặt ở trên người Tiêu Thần, kể từ đó một đường đi tới kích sát hải thú, tự nhiên thu hoạch không ít quang điểm. Hơn nữa lúc sau Tiêu Thần xuất thủ cướp sạch của đám Lăng Vân tông Vưu Danh Đường, được đến bảy miếng ngọc điệp cũng đều giao cho Mặc Chiến. Nếu lấy được trong đó một nửa số điểm, như vậy cho dù hôm nay đạt đệ nhất danh, cũng có thể giải thích.

Mặc Chiến, đứng hàng thứ mười, tuy rằng là vị trí cuối, nhưng vẫn cực kỳ kinh người!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook