Quyển 3 - Chương 89: Chân tướng
Thực Đường Bao Tử
10/04/2013
- Làm sao có thể, năng lực tư duy của tỷ muội ngươi quá cường hãn, ta bội phục
Cô gái trên thạnh đài, đúng là Ngu Cơ!
Có điều giờ phút này khí chất của nàng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Khuông mặt căng chặt, mắt phượng lạnh lùng đầy sát ý, đầu lông mày hơi hơi nhíu lại, một cỗ khí tức cao quý từ nội thể chậm rãi phát tán ra, tràn ngập phiến không gian. Tuy rằng bộ dạng bên ngoài ko có nửa điểm biến hóa nhưng cũng khiến cho mọi người cảm thấy như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Loại tình huống như thế này, chỉ có một nguyên nhân
- Đoạt xá
Trong lòng Tiêu Thần lóe lên ý niệm này, nhìn lên khuôn mặt quen thuộc nhưng lại không cười dịu dàng với hắn như trước kia, một cỗ khí tức tàn sát bừa bãi giống như mãnh thú viễn cổ chậm rãi sống lại trong cơ thể. Mái tóc đen không gió mà bay, thanh bào phất phới, đôi mắt đen nhánh vẫn thể hiện vẻ bình tĩnh nhưng trong đó ẩn chứa sát khí vô tận
Ngu Cơ là người thân cận nhất với Tiêu Thần, nếu ai làm tổn thương nàng, dù đối phương là ai, hắn đều quyết không đáp ứng!
- Mặc kệ ngươi là ai,vì sao chiếm cứ nguyên thần Ngu Cơ, lập tức cút ngay, nếu không dù chết ta cũng tuyệt đối khiến ngươi phải trả giá đắt.
Tiêu Thần chậm rãi mở miệng, thanh âm dày đặc như phát ra từ Cửu U, cùng lúc đó một cánh tay chậm rãi đưa ra
- Tiểu Điện
Thanh âm vừa hạ xuống, nhất thời thanh đoạn kiếm hiện ra trong tay
Tiêu Thần tay cầm đoạn kiếm, khí thế dày đặc trên người lần thứ hai tăng vọt, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ xuống, vô số băng từ trong hư không ngưng kết mà ra, chậm rãi rơi trong không trung
Lý Vũ Hiên thấy vậy sắc mặt đại biến, định ra tay ngăn trở Tiêu Thần, để tránh chọc giận nhân vật thần bí này. Nhưng sau khi hắn thấy một tia huyết sắc sâu đậm ẩn chứa trong đôi mắt Tiêu Thần, thoáng chần chờ, sau đó thở dài một tiếng, tiến lên từng bước, một cỗ khí thế mạnh mẽ nháy mắt tràn ra, trong đó xen lẫn vài phần kiên quyết
Nếu có thể. hắn sẽ không keo kiệt sinh mệnh sắp hết của mình mà toàn lực giúp đỡ Tiêu Thần thoát khỏi nơi này
- Di
Cảm ứng được hai cỗ khí thế vừa bộc phát, Ngu Cơ nhíu đôi lông mày thanh tú, ánh mắt lần thứ hai lộ ra vẻ ngạc nhiên
- Không thể ngờ được ở Nhân Giới lại có thể gặp được hai tiểu tử thú vị như thế này
Trông nàng chỉ mới hai mươi tuổi, tuyệt sắc giai nhân trong thiên hạ, nhưng giờ phút này lại mở miệng cực kì tự nhiên, như là cần phải như vậy mới hợp lẽ thường. Đôi mắt băng lãnh chậm rãi đảo qua hai người, dừng lại trên thanh đoạn kiếm trong tay Tiêu Thần, ánh mắt không nhịn được lộ ra vài phần dị sắc. Nàng mỉm cười nói:
- Đoạn kiếm này có vẻ thú vị, ngay cả bổn quân dò xét cũng không thể nhìn thấu căn nguyên, như vậy không thể là phàm vật
- Hôm nay các ngươi mạo phạm bản tôn, vốn hẳn là phải chịu tôi chết, nhưng hiện giờ chỉ cần dâng đoạn kiếm này cho ta, ta liền tha chết cho các ngươi, hơn nữa để các ngươi bình yên rời đi, như thế nào?
Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt không chút thay đổi, vẻ lạnh lùng trong mắt càng sâu, chậm rãi cầm đoạn kiếm trong tay dựng thẳng lên, đối diện Ngu Cơ. Một cỗ khí tức lành lạnh từ trong đoạn kiếm bộc phát ra, rồi sau đó lại gắt gao tập trung lại
- Rời khỏi nguyên thần Ngu Cơ, nếu không, không chết không ngừng
Mặc dù là chết, Tiêu Thần cũng sẽ không để Ngu Cơ chịu nửa điểm thương tổn, ở vấn đề này hắn tuyệt đối không thỏa hiệp.
Ngu Cơ nghe vậy, trong mắt phượng hàn quang chợt lóe, khuôn mặt hàm sát, nhất thời tản mát ra một cỗ khí thế tôn quý cao ngất
- Tiểu tử, nếu không. . . Bổn quân sớm đem ngươi diệt sát, không cần thử năng lực nhẫn nại của bản tôn, nếu không ngươi sẽ vì nó mà trả giá thật đắt
- Đoạn kiếm này, ngươi không muốn giao ra, vậy đừng trách bổn quân tự mình thu lấy
Nói xong, tay ngọc của nàng vươn ta , hướng Tiêu Thần nắm xuống
Nhưng vào thời khắc này, Ngu Cơ nháy mắt nhíu mày, khí tức trong cơ thể cực kì không ổn định, “hừ” một tiếng, mặt trở nên trắng bệch, động tác trên tay cũng nháy mắt bị phá vỡ.
- Ngươi lại dám ngăn cản bổn quân ra tay, chẳng lẽ không muốn sống hay sao?
Khuôn mặt nàng rét lạnh, lại không biết lời ấy nói với ai.
Tiêu Thần khẽ cau mày, ánh mắt lộ ra vài phần vẻ kinh nghi, vừa rồi bên trong khí tức dao động của Ngu Cơ , hắn đã nhận ra vài phần khí tức của tỷ tỷ, tuy rằng cực mỏng, nhưng cũng rất rõ ràng.
- Tỷ tỷ vẫn chưa tiêu tán, hiện giờ chẳng qua là bị phong ấn bên trong nguyên thần. Vừa rồi nàng này ra tay với ta, tất nhiên là do tỷ tỷ ra tay can thiệp ngăn trở lại.
Đột nhiên cảm ứng được khí tức của Ngu Cơ, trong lòng Tiêu Thần đại hỉ, nhưng hàn quang trong mắt càng dày đặc, kiếm khí phát ra cũng càng mạnh mẽ.
Nhưng giờ phút này, hắn lại không dám tùy tiện ra tay, sợ thương tổn nguyên thần Ngu Cơ.
- Đáng chết, chẳng lẽ ngươi lại thích tiểu tử này, có thể vì hắn không tiếc tất cả cùng ta tranh đoạt quyền kiểm soát nguyên thần
Sắc mặt Ngu Cơ càng tái nhợt, mắt phượng gắt gao trừng mắt nhìn Tiêu Thần, thầm cắn răng, hận không thể đem Tiêu Thần xả thành mười tám mảnh..
- Tốt, ta đồng ý không cướp đoạt thanh đoạn kiếm này, nhưng nguyên thần chỉ có thể giao cho ngươi kiểm soát một khắc đồng hồ, lúc sau ngươi liền thành thật trở lại trong phong ấn cho ta, nếu không mặc dù bị thương nặng, ta cũng sẽ đem tiểu tử này giết đương trường.
Ngu Cơ nói xong oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Thần liếc mắt một cái, đôi mắt đẹp lập tức chậm rãi nhắm lại. Tiện đà cặp lông mi run rẩy mở ra lần thứ hai, trong đó đã là một vẻ ôn hòa.
- Đệ đệ
Nghe thấy lời xưng hô quen thuộc, cảm ứng được biến hóa trên người Ngu Cơ, trên mặt Tiêu Thần nhất thời lộ ra vẻ mừng như điên.
Đây mới thực sự là Ngu Cơ!
- Tỷ tỷ, đã xẩy ra chuyện gì, người chui vào cơ thể tỷ đến tột cùng là ai?
Tiêu Thần sắc mặt âm trầm, độn quang chợt lóe liền hiện ra cạnh bãi đã, vẻ mặt lo lắng.
- Hiện tại tỷ tỷ đi ra, chính là do có ước định cùng nàng kia? Nếu có thể, ta tuyệt đối không trơ mắt nhìn thấy tỷ tỷ bị vây trong nguy hiểm, để cho ta cùng sư tôn đồng loạt ra tay, xem có thể đem ý niệm của nàng kia mạnh mẽ phong ấn hay không.
Khuôn mặt Ngu Cơ lộ ra vài phần ý cười, khẽ đưa tay vuốt mái tóc, để lộ ra một khoảng cổ tay trắng nõn.
- Không sao, đệ đệ không cần phải lo lắng, Thương Lê chỉ là có chút ngang ngược kiêu ngạo, nhưng tâm địa cũng không xấu, ngươi không cần lo lắng cho ta
- Huống chi, nếu nghiêm khắc mà nói, Thương Lê mới là chủ nhân chân chính của nguyên thần này
Tiêu Thần nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ
- Tỷ tỷ, tỷ nói cái gì?
Ngu Cơ cười ảm đạm, giờ phút này toàn thân khí tức ôn hòa, nào có nửa điểm khí tức mạnh mẽ như nữ vương lúc nãy.
- Việc này nói thì dài dòng, ta đã không có đủ thời gian. Đệ đệ chỉ cần biết, ta cũng là Thương Lê, Thương Lê cũng chính là ta, hai người chúng ta có thể nói cùng là một người nhưng chỉ bất đồng hai loại tính cách. Cho nên ngươi không cần lo lắng nàng gây ra điều gì bất lợi với ta
Sắc mặt Tiêu Thần hơi ngây dại, việc li kì như vậy, hắn lần đầu tiên nghe nói, trong lòng tự nhiên tràn đầy sự rung động.
- Tốt lắm đệ đệ, thời gian của tỷ tỷ có hạn, không thể cùng ngươi tâm sự nhiều . Con đường tu đạo lâu dài, nguy cơ trùng trùng, nửa điểm đi sai cũng có thể tạo thành họa sát thân, sau này ngươi cần cẩn thận một chút.
- Bất quá đệ đệ từ trước đến nay tâm tư kín đáo, nói vậy cho dù không có ta nhắc nhở, cũng tuyệt đối sẽ không bị người tính kế."
Ngu Cơ nhìn Tiêu Thần, trong mắt đẹp lóe ra đầy ý tự hào. Nàng tựa hồ lờ mờ thấy được năm đó thân ảnh thiếu niên Luyện Khí kỳ, hiện giờ sau vài năm thời gian ngắn ngủn, cũng đã không cần bất kì ai bảo vệ, có thể dùng bờ vai của mình đội trời đạp đất.
Sắc mặt Tiêu Thần khẽ biến, đã nghe ra được điểm khác thường, thất thanh nói:
- Ý của tỷ tỷ là gì, lẽ nào tỷ phải rời khỏi ta?
Trong mắt Ngu Cơ hiện lên vài phần ảm đạm, nhẹ giọng nói:
- Giờ phút này nguyên thần ta đã khôi phục tu vi lúc trước, có thể phá toái không gian, về tới cố hương.
- Hơn nữa, ta đã cảm ứng được huyết mạch gia tộc gọi về, ở lại đây đã lâu, giờ ta phải về rồi.
Tiêu Thần nghe vậy hơi trầm mặc, lập tức trên gương mặt lộ ra ý cười có vài phần gượng ép
- Vậy tỷ tỷ yên tâm trở về, đệ sẽ chiếu cố tốt cho mình, tương lai một ngày không xa, đệ nhất định sẽ đi tìm tỷ tỷ.
Thanh âm tuy rằng ra vẻ bình thản, nhưng cũng lộ ra ý tứ không muốn rất rõ ràng.
Ngu Cơ cười, khẽ gật đầu
- Tỷ tỷ tin tưởng, lấy năng lực của đệ, tương lai tỷ đệ chúng ta tất nhiên còn có thể gặp lại.
- Quê nhà ta ở tổ Ma Vực, đệ phải nhớ kỹ .
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái thật sâu, như phải khắc sâu bộ dáng này trong trí óc, khóe miệng nhếch nhẹ lộ ra một nụ cười tuyệt mĩ, lông mi run rẩy thật lâu, đôi mắt đẹp mới chậm rãi nhắm lại .
Một nhịp thở sau, đôi mắt lần thứ hai mở ra, dĩ nhiên hóa thành vẻ lạnh lùng, khí thế trên người cũng nháy mắt trở nên bén nhọn bá đạo.
- Tiểu tử, bổn quân đối với ngươi thật sự không có hảo cảm gì, ngươi tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không bổn quân tất nhiên sẽ cho ngươi sống không nổi.
Thương Lê thản nhiên liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái, hừ lạnh nói.
Tiêu Thần nghe vậy mặt không đổi sắc, đôi mắt đen nhìn thẳng vào nàng này, thản nhiên nói:
- Hôm nay trong mắt ngươi, có lẽ tu vi Tiêu Thần ta căn bản không đáng để ngươi đối đãi thẳng thắn, nhưng ta cam đoan với ngươi, nếu là ngày sau ngươi dám gây thương tổn mảy may cho Ngu Cơ, dù trên Bích Lạc dưới Hoàng Tuyền ta cũng sẽ khiến cho ngươi trả giá đầy đủ
- Ngươi tốt nhất tin tưởng lời ta nói, đối đãi thật tốt với Ngu Cơ, bởi vì cuối cùng có một ngày, ta sẽ đi tìm nàng.
Thanh âm bình thản, nhưng trong đó ý chí kiên định lẫm liệt, ý chí đó nhưng lại như gió Thiên Cương, đủ để đông lạnh cả phiến không gian.
Sắc mặt Thương Lê khẻ biến, đôi mắt đẹp liên tiếp hiện lên dị sắc, cuối cùng hóa thành vài phần cười lạnh, lạnh giọng nói:
- Tương lai ngươi sẽ tới tìm nàng hay không ta không biết, nhưng ta dám khẳng định, nếu ngươi tiếp tục không chịu rời đi, nhất định ngươi sẽ chết rất khó coi.
Tiêu Thần trầm mặc nửa ngày, tiện đà xoay người, bước nhanh ra ngoài.
Phía sau, Thương Lê hơi cười lạnh, lập tức đưa tay ngọc hướng không gian phía trên đầu nhẹ nhàng vẫy một cái.
Oanh!
Cùng lúc đó, một cỗ khí tức cường hãn từ trong cơ thể nàng phát ra, dưới ảnh hương của khí tức đó, sắc mặt Tiêu Thần nháy mắt tái nhợt, nếu không có Lý Vũ Hiên cố gắng chịu khổ chống đỡ bước từng bước, chỉ sợ hắn sẽ bị đè ngã trực tiếp xuống đất!
Nhưng giờ phút này trong tâm hắn lại không hề sinh ra ý sợ hãi, mà ngược lại sinh ra một cỗ chiến ý mạnh mẽ vô tận!
Tu vi bậc này, cuối cùng có một ngày hắn cũng sẽ đạt tới, hơn nữa còn phải cường đại hơn!
Răng rắc!
Vô thanh vô tức, một khe rách tối đen rông chừng trăm trượng hiên ra trong không trung, trong ánh mắt Thương Lê lộ ra vài phần kích động, lăng không mà đi, dáng người lay động, quần áo tung bay, giống như nữ thần thượng cổ, bỗng không gian chợt lóe, thân ảnh đó tiến vào bên trong khe không gian, biến mất không thấy gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.