Quyển 3 - Chương 17: Chiến Nguyên Anh trung kỳ(1).
Thực Đường Bao Tử
10/04/2013
Ầm!
Vào thời khắc này, một tiếng nổ lớn truyền đến từ giữa không trung, Ma Diễm ngục bị công kích của ba tu sĩ Kim Đan giờ phút này đã hoàn toàn bị phá hủy!
Sắc mặt ba tu sĩ Hoàng Tuyền tông trắng bệch, giờ phút này vẻ mặt đầy vẻ kinh sợ.
Sắc mặt Ngu Cơ tái nhợt, cho nên thân thể có vẻ hơi mờ đi, trên người linh áp cũng lúc cao lúc thấp, hiển nhiên việc thi triển Ma Diễm Ngục, đã khiến nàng bị tổn hao nghiêm trọng.
- Tiểu mỹ nhân, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thần phục ta, làm thiếp của ta, bổn thiếu chủ không những sẽ không truy cứu việc ngươi gây nên hôm nay, ngày sau còn có thể hảo hảo thương yêu ngươi, nếu không, chỉ còn có một con đường chết!
Thiếu chủ Hoàng Tuyền Tông thần sắc dữ tợn, đáy mắt cũng che đi dục vọng của mình. Ngu Cơ bày ra Ma Diễm Ngục và trong Ma Diễm Ngục thi triển đủ loại thần thông, tất cả đều bất phàm, nếu không phải vừa rồi hắn sử dụng bí bảo phòng thân của đệ tử chân truyền Hoàng Tuyền Tông, nháy mắt bộc phát ra một chiêu đạt đẳng cấp của Nguyên Anh trung kỳ, chỉ sợ ba người bọn hắn muốn công phá Ma Diễm Ngục này còn cần phí rất nhiều sức. Nếu là có thể đem mỹ nhân này thu bên người, không những có có thể hưởng hết diễm phúc, mà ngay cả các thuật thần thông cũng sẽ nằm hết trong hắn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn về phía Ngu Cơ, lại càng nhiều dục vọng.
Hai tu sĩ Hoàng Tuyền tông phía sau cũng cười lạnh liên tục, trên người bộc phát ra cỗ khí tức mạnh mẽ.
Sắc mặt Ngu Cơ tái nhợt, trong lòng cười khổ liên tục, giờ phút này nàng đã vô lực không thể tiếp tục ra tay, nhưng nàng thân là Cổ Ma Vương tộc, cho dù giờ phút này thần thông không kịp hồi phục bằng một phần mười lúc mạnh nhất, nhưng nếu là liều mạng đến hoàn toàn tiêu tán, cũng có thể kéo theo mấy kẻ kia cùng chết, mặc dù chuyện đó rất khó thực hiện.
- Hừ! Chỉ bằng vào hạng tôm tép nhãi nhép tầm thường như các ngươi, cũng vọng tưởng bổn cô nương khuất phục, thật sự là mơ mộng hão huyền!
Thân là Cổ Ma Vương tộc, Ngu Cơ có sự kiêu ngạo của mình , mặc dù bây giờ đã vô lực ra tay, cho dù giết mấy người kia sẽ khiến nàng hoàn toàn tiêu tán, nàng cũng không chút do dự mà làm như vậy!
Nàng đáp ứng Tiêu Thần sẽ bảo vệ an toàn, tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy hắn kết đan, thì nhất định phải làm được.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh ôn hòa thôt lên, truyền đến từ phía sau :
- Tỷ tỷ, mấy người kia giao cho đệ thu thập, tỷ hãy lùi lại nghỉ ngơi đi.
Âm thanh bình thản ôn hòa, nhưng trong đó có một cỗ sát ý, nháy mắt tràn ngập không gian.
Đôi mắt kiều diễm của Ngu Cơ sáng ngời, xoay người lại, nhìn phía sau cước đạp hư không bay đến bên cạnh nam tử mặc áo xanh, khóe miệng nhếch nhẹ, tạo nên một nụ cười đẹp mỹ lệ.
- Đệ đệ, tỷ tỷ đã nói, tuyệt đối sẽ không cho ai quấy rầy đệ kết đan, hiện giờ ta đã làm được.
Nói xong, sắc mặt Ngu Cơ sắc mặt trở nên trắng bệch, áp chế nôi thương nguyên thần, bởi vì quá độ tiêu hao, ầm ầm bộc phát ra, thân thể nhoáng lên một cái rồi hôn mê.
Tiêu Thần đứng một bên, thanh mang hiện lên, liền ôm nàng vào trong lồng mình, nhìn thấy mặt sắc nàng tái đi, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, một ý nghĩ độc ác đã sinh ra trong lòng hắn.
- Tỷ tỷ, ngươi hãy nghỉ ngơi một lát, đới sau khi đệ tiếp đãi xong bốn kẻ này, sẽ lập tức chữa thương cho tỷ.
Nói xong, tay hắn khẽ nhúc nhích, thân ảnh Ngu Cơ nhất thời tiêu tán, lần thứ hai dung nhập vào nguyền thần.
Sắc mặt Tiêu Thần âm trầm, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn bốn tu sĩ của Hoàng Tuyền Tông, lạnh giọng nói:
- Hôm nay, các ngươi chắc chắn sẽ phải chết!
Tiêu Thần đã sớm đem Ngu Cơ là người thân nhất của mình, nếu không có nàng luôn luôn trợ giúp, Tiêu Thần tuyệt đối không thể ở giới tu chân có thành tựu như hiện này. Đám tu sĩ của Hoàng Tuyền tông đã làm tổn thương nàng, khiến kích thích sát y trong lòng hắn tăng lên đến cực độ.
Ánh mắt thiếu chủ Hoàng Tuyền tông lộ ra vẻ chần chờ, Tiêu Thần lúc trước chỉ cần một cái nhấc tay nhấc chân lên giết chết đại trưởng lão Thần Phong Tông, đường đường là tu sĩ Giả Anh, hiện giờ ngưng kết Kim Đan, tu vi thần thông tất nhiên tăng vọt, cho dù bốn người đều là Kim Đan tu sĩ, chỉ sợ cũng không thể nắm chắc phần thắng.
- Hừ! Hôm nay coi như số ngươi gặp may, nhưng bổn thiếu tông ta vừa ý con mồi nào, thì nó chưa bao giờ có thể chạy thoát.
Người này cười lạnh một tiếng thân ảnh bay nhanh lùi về phía sau, dẫn hai tu sĩ Kim Đan kỳ của Hoàng Tuyền tông lui về phía sau.
Tuy rằng nguyên thần của Tiêu Thần cực kỳ mạnh mẻ, nhưng hắn thân là thiếu chủ Hoàng Tuyền Tông, trên người có rất nhiều bảo vật, vẫn có thể thoát thân. Bốn người bay nhanh đến cạnh nhau, độn quang chợt lóe lập tức ly khai.
Nhưng vào thời khắc này, hai mắt Tiêu Thần đột nhiên bạo phát ra, quát khẽ:
- Chết!
Một chữ thốt ra, nhanh chóng lan khắp trời đất, phong vân đột biến!
Tu vi đạt cảnh giới Kim Đan kỳ, có thể khiến linh lực trời đất cộng hưởng. Ngưng kết Nguyên Anh, thì có thể điều động linh lực trời đất , ý niệm vừa động linh khí liền biến hóa, chỉ cần một cái giơ tay nhấc chân cũng có uy lực rất lớn!
Lúc này tu vi Tiêu Thần mặc dù không đủ, nhưng nguyên thần cũng đã đạt đến mức điều động được linh lực trời đất!
Tu vi nguyên thần đạt tới Nguyên anh sơ kỳ, được kim ấn giúp tăng lên năm lần, có thể so với tu sĩ trung kỳ, thần thức mạnh mẽ phá thể thoát ra, ầm ầm hướng bốn người đánh xuống!
Diệt Thần Trùy, nháy mắt ra tay!
Nguyên thần đạt tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ, đâm thần trùy rốt cục có thể thi triển hình thái thứ hai!
Tại đây dưới sức bạo phá của thần thức, trong vòng trăm dặm nháy mắt mây đen dầy đặc, linh lực bên ngoài điên cuồng quay cuồng!
Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!
Cùng với thiếu chủ Hoàng Tuyền tông cầm đầu, sắc mặt bốn người nháy mắt trắng bệch, nhất tề phun ra một ngụm tiên huyết.
Hai tu sĩ Kim Đan trung kỳ mắt trợn trừng, mặt lộ vẻ không tin được, sinh cơ trong cơ thể nhanh chóng tiêu tán, thi thể trực tiếp rơi xuống mặt biển! Một kích của Diệt Thần Trùy , nháy mắt đã hủy diệt nguyên thần của hai kẻ đó.
Trong cơ thể Khô Hủ Tử khí tức đột nhiên suy yếu tới cực điểm, miệng chảy máu tương, trong mắt che đi vẻ hoảng sợ. Một kích này dù chưa giết được hắn, nhưng cũng khiến nguyên thần của hắn bị thương nặng, cho dù hôm nay không chết, tu vi về sau cũng sẽ không thể tiến thêm một bước nữa.
Trái lại trong bốn người này, thiếu chủ Hoàng Tuyền tông có tu vi yếu nhất, hiện giờ lại bị thương nhẹ nhất. Lúc Diệt Thần Trùy đánh xuống là lúc đôi vòng ngọc trên hai tay hắn nháy mắt phát ra một tầng thần quang bảo vệ hắn, tuy rằng lúc này vòng ngọc đã vỡ vụn, nhưng chung quy cũng đã bảo vệ được tính mạng của hắn.
Một chiêu giết chết hai tu sĩ Kim Đan kỳ, Tiêu Thần khẽ cau mày, lập tức một ngón tay chỉ tới trước, hướng Tiểu Chuyên buồn bực không lên tiếng, trực tiếp ầm ầm nện xuống.
- Thiếu chủ cứu ta!
Khô Hủ Tử nhìn Tiểu Chuyên, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Thiếu chủ Hoàng Tuyền tông nghe vậy biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, thân ảnh trực tiếp về bay phía sau, miệng quát:
- Khô Hủ Tử, nếu hôm nay ngươi vẫn phải chết, không bằng hoàn toàn tận trung vì bổn thiếu chủ đi!
- Hoàng Tuyền ấn, bạo cho ta.
Trên mặt người này lộ ra vẻ dữ tợn, bỗng nhiên đưa tay, chỉ vào Khô Hủ Tử.
Bị chỉ vào, Khô Hủ Tử trong mắt nháy lộ ra vẻ hoảng sợ vô tận, há miệng thốt ra một tiếng kêu vô cùng bi thảm. Lúc này giữa tiếng thét, cơ thể đang bay bỗng phính ra, hơn nữa một phần còn nhanh chóng tan ra thành bãi nước màu vàng, trong quá trình này, người này dù rất bi thảm nhưng vẫn chưa chết.
Ầm!
Lúc này thân thể hắn đã phình to hết cỡ, ầm ầm nổ tung, vô số kịch độc màu vàng bắn tới Tiêu Thần, mà một khi tự bạo sẽ tạo thành dao động kinh khủng, cũng là nháy mắt đem phạm vi trong vòng trăm trượng hóa thành một mảnh tử vực.
Sắc mặt Tiêu Thần khẽ biến, Kim Đan hậu kỳ tu sĩ tự bạo uy lực rất mạnh, mặc dù là Nguyên Anh tu sĩ cũng không dám hứng chịu nó, trên người hắn độn quang chợt lóe, “Ma Phong Độn” thi triển tới cực hạn, bất quá chỉ lui về sau hơn hai mươi trượng, đã bỏ qua tất cả công kích.
Thiếu chủ Hoàng Tuyền tông ánh mắt chớp lên, trên người bỗng nhiên có tia máu bắn ra, thân hình nhất thời hóa thành một đạo lưu quang, gào thét xoay người tiếp tục chạy trốn, tốc độ rất kinh người! Hắn khiến Khô Hủ tử tự bạo vốn không cầu có thể giết Tiêu Thần, hắn chỉ muốn có được ít thới gian để tranh thủ chạy trốn, tính mạng tu sĩ Kim Đan hắn cũng không để ở trong mắt, hắn có thân phận đường đường là Hoàng Tuyền tông Thiếu tông chủ, chỉ câng thoát khỏi nơi này, trong tông môn đương nhien sẽ phái những ngừi mạnh mẽ hơn hộ vệ cho hắn.
- Trốn! Trốn! Trốn! Người này thực lực quá mạnh, mặc dù trên người mình có rất nhiều bảo vật, cũng tuyệt đối cũng không phải đối thủ của hắn, sư thúc đang bay tới rất nhanh, chỉ cần có thể kiên trì đến lúc gặp sư thúc, thì hắn chắc chắn sẽ phải chết! Mình đã học bí pháp tốc hành của Hoàng Tuyền Tông, mặc dù khiến thân thể tiêu hao rất lớn, nhưng tốc độ cực nhanh thậm chí không thua tu sĩ Kim Đan hậu kỳ khi dốc toàn lực, hắn sẽ không cách nào đuổi được.
Ý niệm vừa xẹt qua trong đầu, thiếu chủ Hoàng Tuyền tông nhìn lại, cũng thiếu chút bị hù đến hồn tiêu phách tán, chỉ thấy cách đó mấy trăm trượng, một tu sĩ áo xanh gào thét bay đến, không thấy hắn có bất kỳ động tác nào, khoảng cách đang dần dâng thu hẹp lại.
- Làm sao có thể, hắn sao lại có thể có tốc độ nhanh đến như vậy?
Tiêu Thần trong mắt lóe lên hàn quang, nguyên thần sau khi tiến vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ, thao túng linh lực bên ngoài, giúp cho hắn thi triển “Ma Phong Độn” có tốc độ tăng vọt, chỉ sợ so sánh với tu sĩ Nguyên Anh chân chính , độn tốc cũng không nhanh hơn được!
- Chẳng trách lúc trước Mộc gia lão tổ từng bước nhẹ nhành lại có thể gia tăng khoảng cách đến vô tận, nguyên lai nắm trong tay linh lực bên ngoài, bây giờ mình đã cảm nhận được nó. Hắn tuy rằng thi triển bí pháp có tốc độ cực nhanh, nhưng tuyệt đối sẽ không thoát khỏi tay ta!
- Diệt Thần Trùy
Ầm
Khi cách hắn khoảng mấy trăm trượng, thần thức Tiêu Thần xuyên thấu qua kim ấn tăng lên gấp năm lần ầm ầm công kích thiếu chủ Hoàng Tuyền Tông.
Cảm ứng áp lực mạnh mẽ truyền đến sau lưng, thiếu chủ Hoàng Tuyền tông biến sắc, lập tức há mồm phun ra thêm hai đạo tiên huyết nữa, nhưng độn tốc của hắn cũng không chậm lại, ngược lại còn nhanh hơn vài phần. Mà cùng lúc đó, một khối Dương Chi ngọc bội bên hông hắn nháy mắt hóa thành bột phấn tung bay.
Phía sau, Tiêu Thần hơi nhíu mày, ánh mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên, xem ra thiếu chủ Hoàng Tuyền Tông này thật nhiều bảo vật, hai lần liên tiếp trúng Diệt Thần Trùy của mình mà không chết.
- Hừ! Bản tôn thật muốn xem xem ngươi có thể ngăn cản được mấy lần!
Trong mắt Tiêu Chợt lóe hàn quang, không ngừng nghỉ, Thần Trùy lần thứ hai bộc phát.
Phốc!
Thiếu chủ Hoàng Tuyền Tông trên miệng phun máu thêm lần nữa, một dây Phỉ Thúy trước ngực nháy mắt bị đứt làm hai đoạn.
- Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Từ lúc ta sinh ra đến nay, chưa ai dám đối với ta như vậy! Tên tiểu tạp chủng chết tiệt, chờ Thất sư thúc ta đến bắt ngươi lại, bổn thiếu gia sẽ cho ngươi nhận lấy đủ loại thống khổ nhất trên thế gian này, lại đem nguyên thần ngươi rút ra trấn áp dưới suối vàng, vĩnh viễn chịu Hoàng Tuyền ăn mòn, cho đến khi hoàn toàn hồn tiêu phách tán.
Trong lòng hắn dĩ nhiên hận Tiêu Thần tới cực điểm, muốn ăn sống nuốt tươi nghiền xương thành tro, chỉ sợ không thể đem hận ý của mình ra mà tiêu diệt luôn đối phương! Hắn đường đường là thiếu chủ Hoàng Tuyền tông, uy phong lẫm liệt, từ trước đến nay chỉ có hắn đuổi giết người khác, đâu có khi nào rơi vào hoàn cảnh như bây giờ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.