Quyển 4 - Chương 24: Chiến
Thực Đường Bao Tử
10/04/2013
Nơi đỉnh núi, chúng tu sĩ một trận xao động.
Lý Tiểu Nghệ hắc y như liên, y sam tung bay, đạp không mà đến.
Trên mặt cười không che dấu nổi vẻ kinh hỉ, có chút u oán, có chút nổi giận, tựa như giận lại tựa như vui.
Độn quang hạ xuống liền đi mau về phía trước.
Chúng tu sĩ tâm thần bất định, như thủy triều vội dạt ra, lộ ra một thông đạo, phía cuối có một thân ảnh thanh sam đứng thẳng, mỉm cười.
- Bảy năm không có một điểm tin tức, ngươi giờ thế nào rồi?
Lý Tiểu Nghệ mở miệng, trong lòng kích động ban đầu cũng dần dần bình tĩnh lại, thản nhiên hỏi.
Tiêu Thần cười khẽ, tiểu nha đầu này tuy ra vẻ trấn định, nhưng ánh mắt lóe lên liên tục, há có thể giấu diếm được hắn.
- Không tệ.
Chỉ hai chữ, không hơn.
Lí Tiểu Nghệ bực mình, oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Thần một cái, giờ phút này mới nhận thấy ánh mắt quái dị của tu sĩ xung quanh, bất giác mặt cười ửng hồng, có chút xấu hổ.
- Đi theo ta.
Nói xong, thân thể mềm mại khẽ chuyển, vận khởi độn quang, quay về theo đường cũ.
Tiêu Thần thoáng chần chờ, nhưng sau đó cũng lóe lên độn quang đuổi theo. Nếu không, tiểu nha đầu này tất sẽ không bỏ qua cho hắn.
Vạn Ma tông tu sĩ giờ phút này xoay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Tiêu Thần, đều ẩn chứa chút đánh giá.
Không ít tu sĩ trẻ tuổi, ánh mắt lóe lên bất thiện, áp bức tới Tiêu Thần, hiển nhiên cũng không quá hoan nghênh hắn.
Lý Tiểu Nghệ dường như muốn phục hận "Nhất tiễn chi cừu" vừa rồi của hắn, giờ phút này làm như không thấy, ngược lại cùng Tiêu Thần sóng vai đi về phía trước, thỉnh thoảng lại nói nhỏ, có vẻ vô cùng thân mật.
Mỗi lần như vậy, lại càng thêm hấp dẫn ánh mắt của vô số tu sĩ, như muốn chém Tiêu Thần thành mười bảy, mười tám đoạn.
Tiêu Thần trong lòng cười khổ, tiểu nha đầu này đúng là không chịu ăn nửa điểm thiệt thòi, may mà hắn vội vã chạy tới, nếu không với tính cách của nàng, sợ rằng đã phải chịu tổn thương rồi. Nhưng mặt ngoài thần sắc vẫn cực kì bình tĩnh, ánh mắt hờ hững, dưới ánh mắt áp bức của chúng nhân, không có nửa điểm e sợ, bất an.
Lý Tiểu Nghệ dư quang liếc qua, thấy biểu hiện của Tiêu Thần, khóe miệng khẽ nhếc lên, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Sự vui mừng này có chút khó hiểu, Lý Tiểu Nghệ không rõ nguyên nhân, nhưng cũng không nguyện nghĩ tới.
Hai người độn quang rơi xuống nơi Vạn Ma tông tu sĩ, nơi này cách ngọn núi nơi giao chiến không xa, chính là tầm nhìn tốt nhất.
Đối với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Lý Tiểu Nghệ sắc mặt hờ hững, không có một chút ý muốn giải thích.
Tiêu Thần sờ sờ mũi, trong lòng cười nhẹ, thoải mái đứng bên cạnh Lý Tiểu Nghệ, đối ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của một đám Vạn Ma tông đệ tử, làm như không thấy.
Lý Tiểu Nghệ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi quay đầu đi, nhẹ giọng nói:
- Kim Đan sơ kì tu vi, xem ra mấy năm nay ngươi hẳn cũng gặp được chút diễm ngộ, sao ngươi lại cam lòng ly khai cố hương, mà chạy tới Bắc Châu này?
Hai người nói chuyện với nhau, thanh âm cực thấp, nhưng nơi này tất cả tu sĩ đều đã đạt tới Kim Đan kì, tự nhiên không thể thoát khỏi tai mắt bọn hắn.
Tiêu Thần ánh mắt dừng trên giao chiến đài, cười nói:
-Quả thật có chút cơ duyên, bất quá không so được với tiểu nha đầu ngươi, năm đó tu vi còn không bằng ta, hiện giờ đã đạt tới Kim Đan trung kỳ đỉnh phong đấy thôi.
Lý Tiểu Nghệ nghi ngờ, mắt đẹp nhìn chằm chằm Tiêu Thần.
- Làm sao ngươi biết tu vi ta là Kim Đan trung kỳ đỉnh phong.
- Đoán.
Tiêu Thần cười khẽ, trực tiếp trả lời, không dài dòng, nhưng đem vấn đề kia nhẹ nhàng hóa giải.
Lý Tiểu Nghệ răng ngà khẽ cắn, hừ lạnh đưa tay muốn véo hắn một cái, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh nơi đây, cuối cùng cũng đành oán hận thu tay lại.
- Ngươi vẫn chưa trả lời ta, tại sao lại đến Bắc Châu?
Lý Tiểu Nghệ bám riết không tha, mắt đẹp cấp bách nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, bàn tay mềm mại trong ống tay áo nhịn không được khẽ xiết lại.
Khẩn trương.
Tiêu Thần trong lòng thầm than, thoáng chần chờ, rồi thở dài nói:
- Được rồi, Tiêu Thần thừa nhận, bởi vì nghe được tin tức bất lợi cho Vạn Ma tông, sợ Lý Tiểu Nghệ tiểu thư thụ thương, cho nên lập tức chạy tới, hi vọng có thể tận chút sức lực hèn kém này. Không biết đáp án này, Lý Tiểu Thư vừa lòng hay không?
Lý Tiểu Nghệ khóe miệng nhếch lên, mặt cười như hoa, sắc diện ửng hồng, vui vẻ không cần nói cũng biết. Miệng nhỏ nhưng lại khẽ lầm bầm:
- Miệng lưỡi trơn tru, xem ra những năm này ngươi học xấu cũng không ít nha.
Tiêu Thần nghe vậy, cười khổ không nói.
Nhưng chỉ giây lát sau, hắn khẽ cau mày, hỏi:
- Vì sao Vạn Ma tông tu sĩ ngươi, đối với cục diện hôm nay cư nhiên không có nửa điểm khẩn trương?
Trong khi Tiêu Thần cùng Lý Tiểu Nghệ thấp giọng cười nói, thần sắc Vạn Ma tông tu sĩ xung quanh cũng cực kì buông lỏng, toàn bộ không có nửa điểm cẩn trọng.
Lý Tiểu Nghệ mắt đẹp xẹt qua vài phần ngạo nghễ, cười lạnh nói:
- Tử Tiêu tông hôm nay dám can đảm khiêu khích Vạn Ma tông ta, tất nhiên chắc chắn sẽ thất bại, chúng ta tự nhiên không cần phải lo lắng.
Nói tới đây, Lý Tiểu Nghệ mở lớn hai mắt, chỉ vào trên đài,
-Thấy không, đó chính là cha ta, Vạn Ma tông tông chủ Lý Sất Thiên, lợi hại không?
Trong lúc nói chuyện, giọng điệu tràn đầy kiêu ngạo. Trong mắt Lý Tiểu Nghệ, phụ thân chính là nam nhân cường đại nhất thế gian này, có hắn ở đây, bất kì sóng to gió lớn gì đều có thể bình yên vượt qua.
Tiêu Thần nghe vậy gật đầu, nói:
- Lợi hại.
Lý Tiểu Nghệ càng đắc ý hơn.
- Thế nào, muốn hay không hảo hảo nịnh bợ bổn tiểu thư một chút, nói không chừng ta sẽ mở miệng thay ngươi cầu tình, để cha ta thu ngươi làm đệ tử?
Ánh mắt xẹt qua vài phần giảo hoạt, lại có chút chờ mong.
Vạn Ma tông đệ tử xung quanh nghe vậy nhất thời đỏ mắt, có thể bái nhập làm môn hạ tông chủ, đây là cơ duyên tạo hóa bực nào đây!
Tiêu Thần nghe vậy cười khẽ, xua tay:
- Điều này thì không cần đâu, Tiêu Thần tự biết đần độn, không cần tiểu nha đầu ngươi phí tâm.
Lý Tiểu Nghệ liên tục dậm chân, gia hỏa này không ngờ lại đần như vậy, lúc trước cho hắn cơ hội nhận lấy bảo vật của Mạc Ngôn trưởng lão thì không cần, hôm nay cấp cho hắn đại cơ duyên càng lớn hơn nữa, không ngờ lại vẫn như vậy.
Không cần thì không cần, dù sao cũng là tổn thất của hắn, bổn tiểu thư gấp cái gì chứ?
Lý Tiểu Nghệ quay mặt đi, không thèm liếc mắt một cái.
Tiêu Thần cười khẽ, cũng không cùng nàng nhiều lời, ánh mắt chớp lên, dừng ở trên đài.
Xem ra, tới giờ phút này, Vạn Ma tông vẫn chưa phát hiện Cực Ma điện cùng Tử Tiêu tông liên thủ, trong chuyện này ắt hẳn có ẩn tàng chút thủ đoạn. Bất quá, nếu hắn đã đến, bất luận thủ đoạn gì, cũng vô dụng mà thôi.
Đáy mắt lãnh mang lóe lên.
Quảng trường trên đỉnh núi.
Lý Sất Thiên cùng Văn Đạo Tử hai người càng đấu càng khó phân thắng bại, song phương đều đem thần thông thi triển hết, uy lực vô cùng, nhưng dựa theo tình thế trước mắt xem ra, muốn phân thắng bại, chỉ sợ không phải là việc trong chốc lát có thể làm được.
Lý Sất Thiên đại khai đại hợp, xuất thủ điên cuồng không chút ràng buộc, tung hoành bễ nghễ, uy thế kinh thiên.
Văn Đạo Tử sắc bén vô song, thanh phong trảm lạc nghiền nát hết thảy, khí tức sắc bén trùng thiên, như muốn đoạn cả thương khung.
Giờ phút này hai người triển lộ tu vi, đã đạt tới cực hạn của cảnh giới Nguyên Anh.
Thần thông ầm ầm đối kháng, thân ảnh hai người Lý Sất Thiên, Văn Đạo Tử tách ra, rơi xuống xa xa, nhìn nhau, im lặng.
- Mấy chục năm thời gian, hôm nay Văn Đạo Tử đạo hữu triển lộ tu vi như vậy, thực ngoài dự kiến của bổn tông chủ.
Lý Sất Thiên mở miệng, giọng điệu trầm ổn, trong đôi mắt thần sắc bình tĩnh, nhưng hàn ý càng sâu.
Văn Đạo tử cười khẽ:
- Kẻ sĩ cách ba ngày, đã phải nhìn bằng cặp mắt khác, cổ ngôn nói cực kỳ hữu lý. Sất Thiên đạo hữu hiện giờ vẫn như trước có thể bảo trì bất bại, cũng đã ngoài ý muốn của bổn tông chủ.
Hai người miệng lưỡi giao phong, cũng không chịu yếu thế nửa điểm.
Nhìn nhau, không nói, cuối cùng ngửa mặt lên trời cười dài.
- Chúng ta giao thủ đến giờ, dĩ nhiên vẫn chỉ thăm dò tu vi lẫn nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ phải chờ tới mấy ngày sau mới có thể phân thắng bại sao. Không bằng, chúng ta đều xuất ra thần thông mạnh nhất đối chiến, tốc chiến tốc thằng.
Lý Quát Thiên mở miệng, sắc mặc lãnh đạm.
- Như thế rất hợp ý ta.
Văn Đạo Tử hoàn toàn không sợ hãi, đồng dạng tin tưởng mười phần, nhưng trong khoảnh khắc, đáy mắt xẹt qua một tia dị sắc, chợt lóe rồi biến mất.
- Tốt!
Lý Sất Thiên cười dài, trong độn quang, thân ảnh nhát mắt xuất hiện giữa không trung, trong miệng gầm nhẹ, sắc mặt dữ tợn, ẩn ẩn lộ ra vẻ thống khổ.
Trong tiếng gầm thét, thân thể người này nháy mắt bạo trướng, y sam căng nứt, thời gian bất quá chỉ vài hơi thở, thân thể đã cao tới trăm trượng
Giờ phút này, trên người Lý Sất Thiên che kín bởi lân giáp ngăm đen, hô hấp trầm trọng, làm cho thị giác người ta như bị trùng kích, dường như giơ tay nhấc chân, cũng có thể tê thiên liệt địa.
Hóa ma!
Ma đạo đại thần thông, hóa thân ma thể, trong thời gian ngắn thực lực bạo trướng hơn mấy lần, giờ đây Lý Sất Thiên hoàn toàn có thể thoải mái diệt sát vài tên tồn tại đồng cấp!
Nhưng thần thông này tu luyện không hề dễ dàng, nếu không cẩn thận, cực kì có khả năng chịu ma khí phản phệ, tiếp theo đánh mất linh trí, trở thành một xác chết biết đi, một ma vật chỉ biết giết chóc không hơn không kém. Không phải hạng người có đại nghị lực đại cơ duyên thì rất khó tu thành.
Văn Đạo Tử sắc mặt đại biến, ánh mắt nháy mắt rét lạnh, mấy chục năm chưa từng giao thủ, Lý Sất Thiên này thế nhưng đã thành tựu hóa ma thần thông!
Công bằng mà nói, chỉ riêng lấy tư chất tu luyện, Văn Đạo Tử quả thật kém Lý Sất Thiên một chút.
Nhưng trong lòng hắn không phục!
- Hôm nay bổn tông chủ sớm đã có chuẩn bị, cho dù ngươi thân có hóa ma thần thông, cũng đừng hòng thắng được ta!
Văn Đạo Tử ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn ngập vẻ điên cuồng, đưa tay vào trữ vật giới lấy ra một mai ngọc châu, cỡ hòn đá, màu sắc ôn nhuận.
Linh quang chớp lên, lập tức đem ngọc châu bóp nát, nhất thời một đạo khí tức sắc bén vô biên, kiếm ý như muốn trảm phá cả thiên địa ầm ầm tán phát ra, ngang ngược vô cùng, trùng nhập vào trong cơ thể Văn Đạo Tử.
Ba!
Thân thể vỡ vụn, y sam phá tổn, nháy mắt đã thấm đẫm máu tươi.
Văn Đạo Tử sắc mặt dữ tợn, tuy phải thừa nhận cự đại thống khổ nhưng cùng lúc đó, khí tức cơ thể đồng dạng bạo trướng hơn mấy lần, giống như thần kiếm xuất vỏ, tán phát ra vô tận phong mang.
Giờ phút này còn chưa động thủ, Văn Đạo Tử dĩ nhiên đã bị thương nặng, có thể nói chưa đả thương địch thủ đã tổn thương mình.
Nhưng đôi mắt hắn vẫn trầm ổn như trước, tràn ngập hận ý.
Năm đó sư muội cùng hắn thanh mai trúc mã, hai người tâm đầu ý hợp, đã đến lúc đàm hôn luận giá.
Vạn Ma tông đột nhiên xuất hiện Bất Trụy tu sĩ, cao tầng tông môn vì bảo vệ cơ nghiệp, liền đem sư muội tống xuất, làm thê tử Lý Sất Thiên.
Văn Đạo Tử khổ tu ba trăm năm, hận ba trăm năm, hôm nay hắn muốn đem toàn bộ oán hận phát tiết.
Muốn cho thế nhân biết được, Văn Đạo Tử hắn, so với Lý Sất Thiên còn mạnh mẽ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.