Quyển 3 - Chương 109: Đạo khí
Thực Đường Bao Tử
10/04/2013
Tà Thiên Hành thấy thế cười lạnh liên tục,
- Chẳng lẽ đạo hữu nghĩ rằng bằng vào độn tốc liền có thể thoát đi sao, trấn áp cho ta!
Theo âm thanh này hạ xuống, đại thủ kia nháy mắt chuyển hướng gào thét đuổi theo, tạo thành lực trùng kích cực kì cường hãn cho thị giác.
Nhưng vào thời khắc này, Tiêu Thần dừng lại, xoay người nhẹ nhành đánh ra một quyền.
Một quyền này không phải nhắm vào đại thủ trên không trung, mà hướng về phía Tà Thiên Hành.
Oanh!
Thiên địa linh lực vốn đã bạo động giờ phút này trở nên cuồng bạo hơn, giống như kinh đào hãi lãng, phát ra tiếng động ầm vang, thanh thế cực kỳ kinh người.
Ngay khi linh lực bạo động, một quyền đầu lớn trăm trượng ngưng tụ mà ra, lấy xu thế hoàng long lao thẳng mà ầm ầm tiến về trước.
Mục tiêu, chính là Tà Thiên Hành!
Mà giờ khắc này, Tà Thiên Hành thao khống thủ chưởng cách Tiêu Thần đã không đủ trăm trượng.
Lấy tổn thương đổi tổn thương, đều không phải là ngăn cản công kích, mà là trực tiếp công kích bản thể!
Đấu pháp của Tiêu Thần tán phát ra khí tức tàn nhẫn, làm lòng người kinh hãi không thôi!
- Nguyên Anh tu sĩ! Lưu Vân này lại là Nguyên Anh tu sĩ!
- Không đúng, hắn tu vi chỉ là Kim Đan cảnh giới, nhưng nguyên thần giống như Tà Thiên Hành đạt tới Nguyên Anh cảnh giới! Người này đến tột cùng có bối cảnh gì, không chỉ có thân thể kiên cố đến biến thái, nguyên thần tu vi cũng làm cho người ta sợ hãi như vậy!
- Lưu Vân người này không thể khinh thường, từ đấu pháp một thức đổi một thức, là nhìn ra tâm tư quả quyết tàn nhẫn, kéo dài khoảng cách không phải là chạy trốn mà là khiến Tà Thiên Hành đi thao khống đại thủ không thể bảo vệ thân mình, lúc này mới ngang nhiên một kích thẳng đến bản thể! Lấy tổn thương đổi tổn thương, nếu không trải qua vô tận chém giết, tuyệt đối không thể hoàn mỹ không chút chần chờ ngang nhiên phát động một kích như thế!
- Đợi xem Tà Thiên Hành sẽ ngăn cản thế nào, có cùng Lưu Vân đối chiến không!
Tiêu Thần nháy mắt xuất thủ, triển lộ tu vi nhất thời làm mọi người khiếp sợ, tràng diện nhất thời trở nên hổn tạp.
Vô luận tán tu hay tu sĩ thất đại tông, giờ phút này tất cả đều giữ vững tinh thần, ánh mắt gắt gao dừng trên thân hai người.
Đồng tử Tà Thiên Hành hơi co rút lại, Tiêu Thần tu vi cao cường, quả thật ngoài dự liệu của hắn, mà đấu pháp thủ đoạn tàn nhẫn, cũng khiến hắn có chút luống cuống tay chân trở tay không kịp!
- Đáng chết, tiểu tử này giả trư ăn thịt hổ, tu vi lại có thể đạt được cảnh giới như vậy!
- Kẻ này thân thể hung hãn, cho dù cứng rắn chịu một kích cũng sẽ không xảy ra tổn thương quá lớn, nhưng lão phu sau khi đoạt xá nhục thân suy nhược, nếu để bị hao tổn thậm chí có thể tiết lộ khí tức của ta!
- Tạm thời lui ra phía sau, không thể cùng hắn đối chiến!
Trong lòng người này ý niệm luân chuyển, trên người độn quang chợt lóe nháy mắt lui về phía sau, đồng thời đại thủ đang ầm ầm chụo tới Tiêu Thần cũng hóa thành linh lực đầy trời tiêu tán không thấy đâu.
- Phá cho ta!
Trong mắt Tà Thiên Hành hàn mang lóe ra, đơn chưởng như đao bổ xuống.
Hưu!
Một đạo đao mang lớn cả trăm trượng nháy mắt được ngưng tụ, ầm ầm chém xuống.
Oanh!
Quyền đao gặp nhau, cả hai đều là linh lực ngưng tụ mà thành, tuy rằng trải qua nguyên thần thêm vào uy lực mạnh mẻ, nhưng chung quy không phải thật thể, điên cuồng thôn phệ giằng co nhau một chốc rồi chậm rãi tiêu biến.
Lưu Vân, Tà Thiên Hành hai người chính diện giao thủ, tràng diện đủ để khiến cho mọi người đại khai nhãn giới, nguyên tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ lại trở thành chiếm thượng phong, thậm chí lúc thần thông va chạm trên không còn bức lui Tà Thiên Hành.
Bởi vì vừa rồi quyền đầu cùng đao mang va chạm quá gần Tà Thiên Hành, tuy rằng cả hai cuối cùng nhất tề tiêu tán, nhưng hắn cũng nhận phải một ít dư lực, tóc đen hỗn độn, hắc sam cũng là bị linh lực xé rách vài vết.
Mà so với hắn, Lưu Vân kia sắc mặt bình thản khoanh tay mà đứng, không thể nghi ngờ có vẻ tiêu sái hơn nhiều.
Ánh mắt Tà Thiên Hành âm trầm, trên mặt lại càng một mảnh âm lãnh, cùng Lưu Vân giao chiến hắn vốn mang tâm tư mèo vờn chuột, nhưng thật không ngờ lại xuất hiện tình hình như vậy, hắn đúng là bị người này chèn ép rơi vào hạ phong, biến thành chật vật như thế.
Mặc dù là khinh địch dưới bất ngờ không kịp chuẩn bị, nhưng cảm ứng được vô số ánh mắt quái dị đang nhìn, khiến hắn trong lòng cuồng nộ, vô tận bạo ngược khí tức từ trong cơ thể chậm rãi tán phát ra.
- Lưu Vân Đạo hữu quả nhiên che dấu thâm sâu, chẳng trách dám can đảm nhúng tay vào việc này, hẳn là đối với tự thân tu vi cực kỳ tự tin.
- Nhưng hôm nay ngươi đã đem ta hoàn toàn chọc giận, cho nên, tại hạ sẽ không cùng ngươi lãng phí thời gian.
- Hoàng Tuyền đại ấn, không thể chống đỡ, oanh sát kẻ này!
Tà Thiên Hành trong lòng sát khí dâng cao, đưa tay vỗ trữ vật, liền đem Hoàng Tuyền đại ấn nháy mắt tế xuất ra bên ngoài cơ thể.
Toàn thân làm từ bạch cốt tinh hoa, dưới đáy máu chảy đầm đìa nổi lên hai chữ "Hoàng Tuyền", tản mát ra khí tức sâm lãnh ẩn hàm.
Bảo vật vừa xuất ra, nháy mắt phong vân đột biến, sắc trời cũng bỗng nhiên âm u hẳn.
- Mặc dù là tu vi cùng Tà Thiên Hành ngang nhau, nhưng Hoàng Tuyền đại ấn đã xuất ra, Lưu Vân hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Hoàng Tuyền đại ấn phẩm giai đạt địa phẩm đạo khí, uy lực có thể so với Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, có vật này trong tay Tà Thiên Hành liền nắm chắc phần thắng.
- Không sai, Lưu Vân này có nhược điểm là không môn không phái, sau lưng không có thế lực ủng hộ, thần thông pháp lực có lẽ không kém, nhưng nếu so đấu pháp bảo, không thể bì với Tà Thiên Hành.
Lan Nhược Ly trong đôi mắt vốn sinh ra vài phần hy vọng giờ phút này đột nhiên ảm đạm đi xuống, Hoàng Tuyền đại ấn ngay cả Phá Diệt Huyền Hoàng Kiếm của nàng cũng có thể trấn áp, Lưu Vân này sao có thủ đoạn có thể ngăn cản.
Tử Yên lông mày hơi hơi nhăn lại, trong lòng âm thầm lắc đầu thở dài.
Mặc Chiến hai tay nhịn không được nắm chặt thành quyền, vẻ lo lắng trong mắt cũng vô pháp tiếp tục che lấp.
Đạo khí, uy lực pháp bảo này, có thể nói kinh thiên động địa, đủ để so sánh với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, Lưu Vân tiền bối tuy rằng thực lực cường đại, nhưng là. . Hắn có thể ngăn cản được sao?
Mặc Hề mím chặt môi, mặt đẹp trở nên tái nhợt, trong lòng hung tợn nói:
- Đại sắc lang Lưu Vân tiền bối, chỉ biết vì người ta mà xuất đầu, cũng không xem chính mình có bản lĩnh kia không! Bây giờ nhìn làm sao ngươi lo liệu!
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng mười ngón tay ngọc của nàng cũng gắt gao vặn cùng một chỗ, đến nỗi mơ hồ trở nên trắng nhợt, hiển nhiên trong lòng cũng lo lắng tới cực điểm.
Tà Thiên Hành cười lạnh, thúc một ngón tay chỉ, Hoàng Tuyền đại ấn thể tích tăng vọt, nháy mắt đã lớn tới ba trăm trượng, ẩn chứa vô tận đại thế sâm nhiên, giống như Bạch Cốt sơn mạch, âm phong gào thét trấn áp hết thảy mà đến.
Ánh mắt Tiêu Thần dừng trên Hoàng Tuyền đại ấn, đồng tử hơi hơi co rút lại, trên mặt lộ vẻ cẩn trọng.
Chỉ thấy hắn nháy mắt lật tay, một vật thể hình hộp chữ nhật lớn gần một xích, toàn thân bóng loáng, giống như cục gạch thông thường, nháy mắt xuất hiện trên tay.
- Tiểu Chuyên, một trận này ta muốn xem xem, sau khi ngươi thôn phệ Ngự Thiên Thuẫn, uy lực đến tột cùng đạt được loại tình trạng nào.
- Đi thôi.
Thấp giọng nói xong, Tiêu Thần tung ra.
Oanh!
Vô cùng vô tận thổ hoàng sắc thần quang nồng đậm gần như thực chất nháy mắt từ cơ thể Tiểu Chuyên bộc phát ra, tràn ngập khắp phiến không gian, một cỗ đại thế nặng nề như núi nháy mắt từ trên cao áp xuống, bao phủ toàn bộ thú liệp nghiễm tràng.
Trừ Tiêu Thần, vô số tu sĩ nơi này, tất cả đều sắc mặt tái nhợt, trong mắt sinh ra vô tận rung động khi nhìn thấy pháp bảo kia.
Đạo khí!
Hơn nữa từ khí tức nó phát ra mà xét, so sánh Hoàng Tuyền đại ấn nửa điểm cũng không kém, hiển nhiên liệt vào hàng địa phẩm đạo khí!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.