Quyển 3 - Chương 26: Đến.
Thực Đường Bao Tử
10/04/2013
- Tỉ tỉ, người giỏi thật.
Liễu Phiên Nhiên thì thào nói, thần sắc mê ly, ngữ khí tự đáy lòng.
Sắc mặt Liễu Chử dại ra, trong mắt khó nén khỏi vẻ ái mộ.
Trong ba người, Tiêu Thần thanh tỉnh nhanh nhất, ánh mắt khôi phục phản ứng, lập tức nhìn thật sâu Lan Nhược Ly rồi cúi đầu.
Phản ứng ba người rơi vào trong mắt, Lan Nhược Ly ánh mắt dừng trên người Tiêu Thân, hơi tạm dừng, lúc sau mới nhoẻn miệng cười.
- Trời sinh mị hoặc, thân thể huyền âm, không biết muội muội có nguyện ý gia nhập Yêu Nguyệt Tinh thần cung ta không?
Liễu Phiên Nhiên vừa mới thành tỉnh, ý thức lại bị những lời này khiến lâm vào trạng thái mê muội.
Về phần Liễu Chử, sắc mặt còn ngu hơn mấy phần, hiển nhiên ý mê muội càng sâu.
Còn Tiêu Thần lại đang cúi đầu nhìn biển, không có nửa điểm phản ứng.
Mày Lan Nhược Ly nhướng lên, hơi trầm ngâm, đem lực chú ý thu hồi, đặt trên người Liễu Phiên Nhiên.
- Tiền bối… Tiền bối, ngài nói chính là Hãn Hải đại lục, Đông Nam Vực, một trong bảy đại tông phái Yêu Nguyệt Tinh thần cung?
Mắt thấy Lan Nhược Ly khẽ gật đầu, tâm thần Liễu Phiên Nhiên hoảng hốt, thiếu chút nữa thì hôn mê.
Yêu Nguyệt Tinh thần cung, Hãn Hải đại lục, Đông Nam Vực, một trong bảy đại tông phái, tông môn trên dưới đều là nữ tử, thế lực rất lớn. Thu đệ tử cực kì nghiêm ngặt, đại bộ phận đều xinh đẹp tuyệt trần, thiên tư nổi bật. Nếu là nam tử, cho dù thiên tư kinh người cũng không thể bái nhập đươc.
Giờ phút này đột nhiên biết được có thể bái nhập Yêu Nguyệt Tinh thần cung, suy nghĩ là biết trong lòng nàng rất kích động.
Một lát sau, đợi cho Liễu Chử hoàn toàn thanh tỉnh, chưa kịp cảm thấy xấu hổ, liền bị tin tức này làm khiếp sợ, lập tức lộ vẻ mừng như điên. Hai huynh muội hắn từ nhỏ mồ côi, con đường tu luyện đều là hắn cẩn thận bảo hộ muội muội, hiện giờ nàng có thể bái nhập Yêu Nguyệt Tinh thần cung, tự nhiên khiến hắn kinh hỉ vạn phần.
Lan Nhược Ly này vốn nhận được sư môn truyền tin, hỏa tốc chạy tới biển Thất Tinh, muốn đem Liễu Phiên Nhiên cùng nhau rời đi. Sau lại biết được ba người này lúc trước có ý đi Thất Tinh hải vực, khiến nàng băn khoăn nhưng dưới con mắt đáng thương của Liễu Phiên Nhiên, vẫn miễn cưỡng mang hai người kia cùng đi.
Lan Nhược Ly này là đệ nhất nhân trong đám tiểu bối của Yêu Nguyệt Tinh thần cung, tự nhiên nhận hết ưu ái, trong tay nàng không thể chỉ có mỗi kiện đạo khí đó được. Mọi người rời đi, nàng vỗ lên túi trữ vật lấy ra một pháp bảo quỷ dị hình bát giác, mọi người khoanh chân ngồi xuống, nàng làm phép thúc dục liền như tên rời cung nháy mắt cắt qua không gian không thấy gì nữa.
Với thân phận Lan Nhược Ly, đại bộ pháp bảo này so sánh với Thanh Phong ngọc bàn kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần, tốc độ lại nhanh đến tận cùng, chỉ sợ so được với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bình thường toàn lực phi hành. Lây tốc độ như vậy, gần nửa ngày sau, mấy người đã tới bên ngoài Thất Tinh Hải Vực.
- Đây là pháp khí gì, tốc độ lại nhanh đến vậy, chỉ sợ so với tu sĩ Kim Đan toàn lực phi hành cũng là không bằng a
- ồ, đạo hữu cũng nhận biết pháp bảo này, pháp bảo này tên là Bát Giác Huyền Ngọc Bàn, chính là pháp bảo phi hành thượng phẩm, dưới pháp lực thôi động có thể so với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ toàn lực phi hành.
- Ta cũng biết vật này, lúc trước ở đấu giá hội Bắc Mạc thành đã thấy qua, cuối cùng bị thiếu chủ tông phái nào đó dùng sáu mươi vạn hạ phẩm linh thạch lấy đi.
- Có thể dùng bảo vật loại này, ít nhất cũng là đệ tử trung tâm của bảy đại tông phái. Xem ra tin tức động phủ Bất Trụy lan ra, khiến tất cả các đại nhân vật đều xuất thủ.
Trong khi chúng tu sĩ còn đng nghị luận, Bát Giác Ngọc Bàn đã chở bốn người Tiêu Thần đi xa, trong nháy mắt không thấy đâu nữa.
Càng đi vào, số lượng tu sĩ càng nhiều, tu sĩ câp cao cũng tùy ý có thể thấy được.
Tiêu Thần khoanh chân nhắm mắt, giống như đang điều tức, nhưng tia thần thức cũng quét ngang ra, lấy tu vi nguyên thân hắn, chưa bị người nào phát hiện cả. Sau khi tiến vào Thất Tinh hải vực, chỉ trong một thời gian ngắn hắn đã cảm nhận dược hơn mười khí tức của tu sĩ Kim Đan, trong đó thậm chí còn có cả hậu kỳ.
- Xem ra tin tức động phủ Bất Trụy xuất thế đã hấp dẫn đại lượng tu sĩ tiến đến, thế cũng tốt, thế cục hỗn loạn ta mới có cơ hội đoạt bảo được.
Trong lòng Tiêu Thần đang suy nghĩ điểm ấy, bên tai truyền đến thanh âm thản nhiên của Lan Nhược Ly:
- Đã tới Thất Tinh Hải Vực.
Nghe vậy, ba người nhất tề mở mắt, nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy phạm vi trăm dặm trên mặt biển, có bảy tiểu đảo, mỗi cái cách xa nhau hơn mười dặm, có thể đây chính là nguyên nhân có có tên Thất Tinh Hải Vực.
Ánh mắt Lan Nhược Ly dừng trên người Tiêu Thần, đôi mi thanh tú nhướng lên, thản nhiên nói:
- Bên trái, đảo thứ ba chính là nơi Yêu Nguyệt Tinh thần cung ta đóng quân, ta muốn mang Phiên Nhiên đến hội họp cùng sư phụ ta, các ngươi không được phép tiến vào trong đó, trước tìm một chỗ đặt chân đi đã.
- Nhược Ly tỉ tỉ, chẳng lẽ thật sự không thể mang ca ca ta cũng Lưu Vân đại ca cùng vào hay sao?
Liễu Phiên Nhiên đáng thương ôm cánh tay Lan Nhược Ly, lúc trước tiểu nha đầu này còn mang lòng kính sợ, chẳng biết từ lúc nào dĩ nhiên lại xưng hô tỉ muội thân thiết như thế vậy.
Lan Nhược Ly nghe xong, trên mặt lộ ý cười, lắc đầu nói:
- Lần này lời ngươi nói không có tác dụng rồi, quy định tông môn cấm tuyệt nam tử bước vào, nếu không hậu quả cực kì nghiêm trọng.
Liễu Phiên Nhiên nghe thế, cái miệng nhỏ chu lên, còn muốn há mốm nói, nhưng bị Liễu Chử trừng mắt, đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
- Tiểu muội mạo phạm, không biết nặng nhẹ, xin Lan đạo hữu đừng chấp. Hai người chúng ta sẽ tìm chỗ để chờ đợi. Mặt khác, xin đạo hữu chiếu cố tiểu muội ta, tại hạ vô cùng cảm kích.
Lan Nhược Ly nghe vậy khẽ gật đầu, chỉ khi với Liễu Phiên Nhiên nàng mới nhẹ nhàng dịu sắc, còn với người khác, từ trước đến nay cực kỳ lãnh đạm.
Vào thời khắc này, một ngọc giản truyền tin đột nhiên nhảy lên không trung, hiện ra bên người Lan Nhược Ly, bị bàn tay mềm mại lấy xuống, thần thức thăm dò vào trong, trên mặt nàng hiện lên ý cười:
- Sư tôn đã cho triệu hồi, để ta trực tiếp mang nàng đến, đi thôi Phiên Nhiên.
Liễu Phiên Nhiên nghe vậy nhìn hai người Tiêu Thần một cái, lập tức khẽ gật đầu, ngoan ngoãn theo phía sau, bay đến hải đảo kia. Trên đảo tựa hồ có cấm chế, thân ảnh hai người hơi vặn vẹo, liền biến mất không thấy đâu.
- Lưu Vân đạo hữu, hai chúng ta xuống tìm một nơi lánh tạm đi.
Nhìn Lan Nhược Ly biến mất, Liễu Chử lắc đầu cười khổ, tựa hồ muốn xua ý tưởng không thực tế trong lòng kia ra ngoài.
Tiêu Thần khẽ gật đầu, độn quang trên thân hai người lóe lên, liền bay xuống phía dưới.
Nhưng trong cả đoạn đường này, ánh mắt Tiêu Thần lại lóe lên, nhắm đến hòn đảo ở xa xa đang bị sương mù bao phủ, trong đó hắn tinh tường cảm ứng được khí tức của Hoàng Tuyền tông.
Thất Tinh hải vực, có bảy hòn đảo lớn, đều bị Hãn Hải đại lục, Đông Nam Vực bảy đại tông phái chiếm lấy, về phần tán tu thực lực nhỏ yếu, chỉ có thể tạm thời dừng chân trên các hòn đảo nhỏ trên biển.
Hai người Tiêu Thần nhẹ nhàng tiếp đất, tu sĩ xung quanh ngẫu nhiên nhìn một cái, liền không chú ý nữa, dù sao tu sĩ đến Thất Tinh hải vực này kém cỏi nhất cũng là Trúc Cơ, hai người này thực lực chỉ ở hàng chót, tự nhiên không khiến người khác chú ý.
- Lưu Vân đạo hữu, việc hôm nay tại hạ vô cùng cảm kích, nếu ngày sau còn cơ hội, tất sẽ có hậu báo.
Liễu Chử ôm quyền thi lễ với Tiêu Thần, trải quả chuyên với Long Đàm Tôn Giả, huynh muội Liễu gia đối với Tiêu Thần tự nhiên có lòng cảm kích.
Tiêu Thần nghe vậy, mỉm cười nói:
- Đạo hữu vẫn là nắm chắc thời gian trị liệu thương thế trong người, bằng không đợi đến khi động phủ mở ra, mang thương thế tiến vào trong không phải là lựa chon sáng suốt đâu.
Liễu Chử cảm kích nhìn Tiêu Thần một cái, lập tức tìm tảng đá khoanh chân ngồi xuống, từ túi tữ vật lấy ra từng viên đan dược nuốt vào, bắt đầu nhắm mắt chữa thương. Hắn bị Long Đam đánh một kích nháy mắt trọng thương, mặc dù có nha đầu kia từ Lan Nhược Ly lấy được đan dược chữa thương, nhưng dù thế thương thế trong người hắn cũng không hoàn toàn khôi phục được.
Ánh mắt Tiêu Thần đảo qua, tu sĩ nơi này phần lớn là tán tu, tu vi cao nhất bất quá chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, cho dù ẩn chứa vẻ kiêng kị nhau, nhưng không ai nguyện ý đánh vỡ phần bình an này.
Bất Trụy động phủ còn mấy ngày nữa là mở ra, thế nhưng tu sĩ như nước đã đến Thất Tinh nhải vực, ẩn hàm khí lạnh lẽo, khắp nơi các thế lực đối địch dây dưa, sự yên tĩnh này bất quá chỉ là điềm báo trước thôi.
Tiêu Thần nhịn không được sinh ra vài phần chờ mong, lập tức đến bên người Liễu Chử khoanh chân ngồi xuống.
. . . . .
- Đệ tử bái kiến sư tôn, bái kiến các vị sư thúc.
Sắc mặt Lan Nhược Ly dịu dàng, vén áo thi lễ, lập tức hướng Phiên Nhiên đánh mắt một cái.
Liễu Phiên Nhiên, tiểu nha đầu này chưa từng gặp qua cảnh này, lấy sư tôn Lan Nhược Ly đứng đầu, bốn nữ tu nhan sắc tuyệt mĩ, thân mặc trường bào màu tím ngồi phía trước, ánh mắt đều tập trung lên người mình.
- Đệ tử… vãn bối… vãn bối Liễu Phiên Nhiên ra mắt… ra mắt các vị tiền bối.
Tuy bốn nữ tu ngồi trên vẫn chưa toát ra chút uy áp nào nhưng Liễu Phiên Nhiên vẫn như cũ cảm giác tầng tầng áp lực bốn phía như đang không ngừng co rút, khiến nàng hít thở khó khăn, nói năng ấp úng. Hiện giờ trong lòng tiểu nha đầu rối rắm, đột nhiên cảm giác gió nhẹ thổi qua mặt, một nữ tu kia chẳng biết lúc nào đã đến trước mặt nàng, bàn tay mềm mại đem tay nàng cầm lấy, trên mặt cười lộ ra vẻ kinh nghi.
Trong lòng Liễu Phiên Nhiên kinh hoàng, thân thể cứng đơ, không dám có nửa điểm động tác, đây chính là tu si Nguyên Anh đại thần thông trong truyền thuyết, nàng chưa từng nghĩ tới có ngày nàng được tiếp xúc với nhân vật như vậy.
Nhưng ngay sau đó, nữ tu kia buông tay, giữa hàng long may hiển vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, ánh mắt nhìn Liễu Phiên Nhiên nhu hòa đi nhiều, xoay người hướng ba nữ tu kia, trán khẽ điểm, nói:
- Trời sinh mị hoặc, thân thể huyền âm, khó trách.
Nói xong nàng xoay người, ánh mắt nhìn Liễu Phiên Nhiên, nói:
- Bổn quân Thái Vân, cung chủ cung thứ bảy Yêu Nguyệt Tinh thần cung, người có nguyện ý hay không bái làm môn hạ của ta?
Liễu Phiên Nhiên nghe thế, đôi mắt đẹp trợn tròn, lập tức ấp úng không nói được.
Thái Vân cười trấn an, đưa tay nâng nàng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.