Đạo

Quyển 2 - Chương 74: Đoạt Thanh Ngọc Kiếm.

Thực Đường Bao Tử

10/04/2013



Hình Thiên vừa dứt lời, tên tu sĩ Thiên Sư phái sắc mặt nhất thời biến đổi, ánh mắt lộ ra ý kiêng kị, thần sắc âm trầm cả nửa ngày mới hừ lạnh một tiếng, rồi cũng không tiếp tục mở miệng.

Dù sao giờ phút này người vây công Hình Thiên đến từ các châu các phái, nếu hắn xuất đầu đem Hình Thiên hoàn toàn đắc tội, thay mọi người hứng cả hận thù, không khỏi quá mức ngu xuẩn. Những người này thân là tinh anh đệ tử các tông phái, tự nhiên cực kỳ khôn khéo, nghĩ vậy từng người đưa mắt nhìn nhau, không người nào nguyện ý làm chim đầu đàn, tràng diện trong lúc nhất thời im ắng xuống.

Hình Thiên trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cũng may dùng Phá Diệt tông tạm thời trấn trụ những người này, bất quá giờ muốn an toàn mang Thanh Ngọc Kiếm rời đi, chỉ sợ không thể.

- Hình Thiên đạo hữu, nói vậy ngươi cũng rõ ràng, Thanh Ngọc kiếm chúng ta nhất định phải đoạt được, cho dù đạo hữu thân là chưởng môn kế tiếp của Phá Diệt tông, cũng tuyệt đối không thể lấy thân phận này dọa lùi chúng ta được.

- Thỉnh đạo hữu chủ động giao ra Thanh Ngọc kiếm, miễn cho thần thông không có mắt, tạo thành cái gì ngoài ý muốn, không tránh khỏi mất mát lớn.

Một gã lam sắc đạo bào, bộ dạng tuấn tú từ trong hơn mười tu sĩ kia trầm giọng mở miệng.

- Không sai, nếu là đạo hữu không đem Thanh Ngọc kiếm giao ra đây, chúng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi rời đi!

- Phá Diệt tông tuy rằng thực lực không kém, nhưng Thái Trùng phái ta cũng tuyệt đối không sợ các ngươi!

- Mau giao ra Thanh Ngọc Kiếm, nếu không chúng ta sẽ không tiếp tục lưu thủ, Hình Thiên đạo hữu cần suy nghĩ kỹ càng!

Người có thể tiến vào Thí Luyện giới, tất cả đều là hạng thiên tư tuyệt hảo tại các châu tông phái, địa vị trong tông môn khá cao, nếu không có gì ngoài ý muốn phát sinh, tương lai cho dù không thể trở thành chưởng môn, thì chức trưởng lão cũng là việc nắm chắc. Bọn hắn tuy rằng kiêng kị thân phận Hình Thiên, nhưng quyết sẽ không vì thế mà buông tha tranh đoạt Thanh Ngọc kiếm!

Hình Thiên sắc mặt âm trầm như nước, ánh mắt âm llệ, một lúc sau trong miệng mới nhảy ra một chữ

- Tốt!

Người này cũng là hạng người sát phạt quyết đoán, xác định không thể mang Thanh Ngọc Kiếm đi, liền không hề kháng cự vô nghĩa.

Trong khi nói, Hình Thiên đưa tay vỗ trên túi trữ vật, nhất thời Thanh Ngọc kiếm hiện ra trong tay, tản mát ra một trận thanh mang mênh mông, bao phủ phạm vi trăm trượng.

Chúng nhân chứng kiến Thanh Ngọc kiếm xuất hiện, trong mắt nháy mắt toát ra một cỗ lửa nóng, nhưng vì kiêng kị lẫn nhau, mà không dám dị động gì.

- Hừ! Muốn Thanh Ngọc kiếm, vậy cố mà cướp đi!

Hình Thiên ánh mắt lạnh lùng đảo qua chúng nhân, dương tay hung hăng ném đi, Thanh Ngọc Kiếm nhất thời hóa thành một đạo lưu quang, dưới pháp lực gia trì gào thét hướng phía xa bay đi.

- Mau xuất thủ, quyết không thể để Thanh Ngọc kiếm rơi vào trong tay người khác!

- Tỏa Long Thủ, bắt lấy cho ta!

- Phúc Địa Võng, tóm lại!

Đông đảo tu sĩ mắt thấy Thanh Ngọc Kiếm bị ném lên, một đám trong mắt vẻ tham lam rốt cuộc không kiềm chế được, nháy mắt xuất ra đủ loại thần thông pháp bảo, bao lấy Thanh Ngọc kiếm.

Nhưng đúng lúc thần thông pháp bảo của chúng nhân chỉ còn cách Thanh Ngọc kiếm có một khoảng ngắn thì đột nhiên xuất hiện một gã tu sĩ thần bí toàn thân phủ hắc bào, vẫy tay, liền đem Thanh Ngọc kiếm chụp lấy, rồi lập tức phản thủ thu vào túi trữ vật.

- Muốn chết!

- Chúng ta tận lực đuổi giết mới lấy được Thanh Ngọc kiếm, ngươi cũng dám lấy đi, mau giao ra đây cho ta!

- Cướp đoạt kiếm này, tức là cùng bọn ta là địch, nếu là đạo hữu không muốn thân tử đương trường, tốt nhất lập tức xuất ra Thanh Ngọc Kiếm, rồi lăn khỏi đây!

Cùng với tiếng hét giận dữ, năm tên tu sĩ nhất tề ra tay, hung hăng oanh kích hắc bào tu sĩ.

Năm người này tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ kỳ, giờ phút này ôm nỗi hận ra tay, không có nửa điểm lưu thủ, trên pháp bảo tản mát ra pháp lực dao động mạnh mẽ, tựa như kinh đào hải lãng làm lòng người âm thầm run sợ.



- Không biết sống chết!

Hắc bào tu sĩ kia bỗng hừ lạnh một tiếng, đưa tay vỗ trên túi trữ vật, nháy mắt xuất ra một pháp bảo hình chung khẽ quát một tiếng:

- Hám Địa Chung, chấn nhiếp!

Dưới pháp lực thôi động, thể tích Hám Địa chung nháy mắt tăng lên cực hạn bốn mươi trượng, thổ hoàng sắc thần quang lóe ra, hướng những kiện pháp bảo nháy mắt nện xuống!

Oanh! Oanh! Oanh!

Pháp bảo va chạm kịch liệt khiến pháp lực ba động nháy mắt quét ngang ra, tiếng nổ rung trời, khiến những tên tu sĩ vừa xuất thủ sắc mặt nhất tề trắng bệch, chân lảo đảo lui về phía sau, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Hừ!

Cùng lúc đó, dưới hắc bào kia bỗng nhiên truyền ra một tiếng hừ lạnh, lập tức một cỗ nguyên thần ba động mạnh mẻ nháy mắt phát ra, hóa thành một đạo trùng kích thần thức quét ngang mà tới!

Thứ Thần trùy!

Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!

Trong mắt năm tên tu sĩ nháy mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng, trong miệng phún xuất tiên huyết, thất thanh nói:

- Kim Đan tu sĩ!

Hắc bào nhân tế xuất pháp bảo, ngang nhiên nện xuống pháp bảo của năm tên tu sĩ, thần thức trùng kích khiến bọn hắn hoàn toàn bị thương nặng, tất cả chuyện này xảy ra chỉ trong chốc lát.

Giờ phút này đám tu sĩ xung quanh mặt đổi sắc, nhất tề lui lại phía sau, ánh mắt ẩn hàm vẻ kiêng kị nhìn về hắc bào tu sĩ, sắc mặt nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi. Bọn hắn không thèm để ý hoàn toàn đắc tội Phá Diệt tông, bức bách Hình Thiên giao ra Thanh Ngọc kiếm, mắt thấy có cơ hội tranh đoạt, ngờ đâu giữa chừng lại xuất hiện một gã hắc bào tu sĩ thực lực cường hoành, đem Thanh Ngọc Kiếm lấy đi, có thể nào không làm cho bọn hắn kinh sợ cùng phẫn nộ!

- Đạo hữu xin hãy nghĩ lại, tuy rằng ngươi tu vi không kém, nhưng nếu chúng ta liên thủ, ngươi cũng không phải là đối thủ!

Một gã tu sĩ Thiên Sư Phái diện sắc băng hàn, âm trầm nói:

- Nếu ngươi thức thời lập tức buông Thanh Ngọc kiếm xuống, chúng ta cam đoan tuyệt không làm khó dễ ngươi, thả ngươi bình yên rời đi, nếu như không đáp ứng, hắc hắc!

Người này cười lạnh liên tục, giọng nói tràn sâm lãnh khí, dù chưa nói xong, nhưng ý tứ quả thật rõ rành rành.

Tiêu Thần không chờ hắn nói xong, hai đạo điện mang từ trong hắc bào đánh lên trên thân người này, Thứ Thần trùy nháy mắt bùng nổ.

Phốc!

Tên đệ tử Thiên Sư phái kia sắc mặt nháy mắt biến thành một mảnh tái nhợt, trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết, dưới ánh mắt kinh sợ của hắn, Hám Địa chung ầm ầm hạ xuống, đem hắn hoàn toàn bao phủ ở bên trong.

Ông! Ông! Ông!

Hám Địa Chung mang theo thần thông Toái Hồn Ngâm nháy mắt phát động!

Tiêu Thần trái lại tay khẽ vẫy, Hám Địa chung hóa lại bản thể nhỏ nhắn trở về tay hắn, tên tu sĩ Thiên Sư Phái nháy mắt bị diệt sát, thi thể bị dập nát trước mặt mọi người. Trong tay người này cầm một khối Thí Luyện Thạch, chỉ cần đem bóp nát liền có thể rời đi, nhưng hắn lại không còn có cơ hội kia.

- Kẻ nào ngăn cả ta, chết!

Thu lấy túi trữ vật của người này, Tiêu Thần trầm giọng quát một tiếng, trên người độn quang chợt lóe, gào thét hướng phía chân trời bay đi.

Ở phía sau, đông đảo tu sĩ trong mắt tràn ngập sợ hãi, không có ai dám lên trước chặn đường, liếc mắt nhìn lẫn nhau, rồi ào ào tản ra rời đi.



- Người này trông rất quen, chẳng lẽ chính là hắn

!

Trong mắt Hình Thiên hiện lên tinh mang, nhìn thấy thân ảnh hắc bào tu sĩ kia bay nhanh biến mất, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư,

- Phải hay không, mấy ngày sau Thí Luyện giới mở ra, nhìn sẽ biết!

Thấp giọng nói xong, trên người hắn độn quang dấy lên, nhanh chóng hướng phía xa bay đi.

Bên trong độn quang, Tiêu Thần khóe miệng nhịn không được lộ ra vài phần ý cười, ẩn tàng khí tức Thanh Ngọc kiếm, hơn nữa còn ẩn thân hắc bào, trong khoảng thời gian ngắn lần thứ hai giành được hai thanh Thanh Ngọc kiếm, như vậy, cho dù không tính một thanh lấy được bên trong La Vân cổ mộ, trong tay hắn cũng có bốn chuôi Thanh Ngọc Kiếm! Nếu có thể đem bốn chuôi còn lại tập hợp đông đủ. . . Nghĩ đến đạo giai pháp bảo Thanh Ngọc điện kia, trong lòng Tiêu Thần sinh ra vô tận chờ mong.

- Chỉ còn bốn chuôi nữa, không biết trước lúc Thí Luyện Giới kết thức, có thể lấy thêm được vài thanh không?

Tiêu Thần khóe miệng hơi hơi nhếch lên, công hiệu của phương hạp ngăn cách khí tức Thanh Ngọc kiếm giờ phút này hoàn toàn hiển lộ ra, nếu không như thế, chỉ sợ còn chưa chờ hắn tới gần, tu sĩ giữ Thanh Ngọc kiếm đã chạy trốn rồi.

Ma Phong Độn thi triển đến mức tận cùng, gào thét hóa thành một đạo thanh sắc cầu vồng, nhanh như chớp hướng phía trước bay đi.

Hai ngày sau.

Tại một ngọn núi trọc nào đó, một gã tu sĩ thể trạng to lớn xích lõa nửa thân trên khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, chi chít vết sẹo ngang dọc như quấn vào nhau, một cỗ hung sát khí bốc từ đỉnh đầu hắn ngưng tụ thành hình ảnh đủ loại yêu thú hung ác, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Người này, chính là tu sĩ Ngự Thú tông giữ Thanh Ngọc kiếm.

Dưới chân người này, một con quái oa (ếch) bộ dạng uể oải nằm úp sấp trên mặt đất, toàn thân dầy đặc lân giáp ngăm đen. Quái oa này trong lúc hô hấp giống như sấm rền cuồn cuộn, khí tức từ trong phát ra càng đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, con ngươi khép hờ che kín ngạo ý, chỉ khi nhìn về phía tu sĩ xích lõa thân trên kia mới hiện lên vẻ sợ hãi che dấu sâu đậm.

- Ó!

Đột nhiên, quái oa trở mình ngẩng lên, phát ra một tiếng rít gào như bò rống, đôi mắt to lộ ra vẻ băng lãnh vô tình, nhìn chằm chằm vào nơi trống rỗng cách đó hơn mười trượng.

Cùng lúc đó, tu sĩ Ngự Thú Tông kia mở hai mắt, trên mặt lộ ra cười lạnh, thấp giọng nói:

- Ta đã ở chỗ này chờ ngươi lâu rồi, nếu đã đến đây, liền hiện thân đi, chút bản lĩnh ẩn thân ấy của ngươi, không thể gạt được Linh Thú của ta.

Tiêu Thần thân ảnh chậm rãi hiện lên trên không trung, liếc mắt nhìn tu sĩ cùng quái oa dưới chân một cái, cũng không nói chuyện, vung tay đem Hám Địa chung tế ra. Bảo vật này vừa xuất hiện liền tăng trưởng, thể tích lớn lên hơn bốn mươi trượng, giống như một pho Thần giới đại chung, khi gào thét cùng lúc hướng một người một thú kia nện xuống!

- Tốt! Tu sĩ Ngự Thú Tông trong mắt sáng ngời, quát lên một tiếng lớn, đưa tay chỉ quái oa, quát khẽ nói:

- Đi!

Quái oa nghe vậy đảo đảo cặp mắt trắng dã, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, trong miệng lần thứ hai phát ra một đạo gầm nhẹ, rồi hình thể tăng lên nhanh chóng, trong vài lần hô hấp đã lớn lên chừng mười trượng, hai cái chân to lớn cường tráng nháy mắt búng ra, khiến đám đá dưới chân hóa thành bột mịn, thân ảnh nhanh như chớp lao thẳng vào Hám Địa chung.

Oanh!

Hai vật thể ầm ầm đụng vào nhau, quái oa miệng phát ra một tiếng hô đau đớn, còn Hám Địa Chung cũng bị va chạm đến linh quang lóe ra, văng về phía sau.

Tiêu Thần trong mắt hiện lên vài phần vẻ kinh nghi, thầm nghĩ nhục thân lực lượng quái oa này thật mạnh!

Bất quá vào thời khắc này, quái oa kia giống như thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên mở cái miệng rộng, một hấp lực kinh khủng nhất thời từ trong đó phát ra, bao phủ lấy Hám Địa chung, muốn thu vào trong miệng!

Ông!

Quanh thân Hám Địa chung nhất thời bộc phát ra tầng tầng thổ hoàng sắc thần quang, cùng hấp lực kia gắt gao chống cự, hai vật thể này trong lúc nhất thời đúng là lâm vào cục diện bế tắc!

Hám Địa chung có thể so với thượng phẩm pháp bảo, còn quái oa kia bất quá chỉ là nhị giai thượng phẩm, lại có thể bộc phát hấp lực khủng bố đem bảo vật này cấm cố, hiển nhiên tuyệt không phải là yêu thú tầm thường!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook