Quyển 3 - Chương 106: Khảo nghiệm
Thực Đường Bao Tử
10/04/2013
Tử Yên ngầm xấu hổ, nhất thời không cách nào mở miệng phản bác.
Quân Ly tiên tử sắc mặt cũng cực kì khó coi, việc này bọn họ không có chứng cớ, nếu mạnh mẽ ngăn cản hiển nhiên là không hợp đạo lý, đến lúc đó Hoàng Tuyền tông trở mặt, các tu sĩ khác cũng chỉ cho rằng Yêu Nguyệt Cung nói không giữ lời.
Thanh âm Tà Thiên Hành hạ xuống, cả không gian nháy mắt trầm lặng, không khí càng căng thẳng.
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng từ phía sau truyền tới
- Quân Ly trưởng lão, sư tôn, hai người không cần lo lắng cho đệ tử, nếu người này đã đứng đầu cuộc thi săn Hải thú, Yêu Nguyệt Cung chúng ta cũng nên tuân thủ lời hứa.
Thanh âm còn chưa dứt, một thân ảnh chậm rãi bước tới, tà áo bay trong gió phiêu diêu, tựa như thần nữ trong thiên hạ, xinh đẹp động lòng người.
Lan Nhược Ly bước thêm vài bước rồi dừng lại, kính cẩn chỉnh đốn trang phục thi lễ với Quân Ly tiên tử và Tử Yên tiên tử, sau đó mới xoay người nhìn về phía Tà Thiên Hành, thản nhiên nói:
- Tà Thiên Hành đạo hữu nếu đã có ý như vậy, cũng nên biết rằng nếu muốn kết duyên Tần Tấn với Nhược Ly thì cần thông qua khảo nghiệm của Yêu Nguyệt Cung ta, nếu thất bại thì việc này không cần nhắc đến nữa.
Nàng thần sắc lãnh đạm, lời nói tuy không thể hiện chút cảm xúc nào, nhưng bộ dáng xinh đẹp cùng khí độ thiên tiên không khỏi khiến người khác ngưỡng mộ.
Tà Thiên Hành nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, lập tức bật cười nói:
- Việc này mọi người đều biết, tự nhiên tại hạ sẽ tuân theo.
- Nhưng cũng phải nói thêm, nếu Thiên Hành may mắn thông qua khảo nghiệm, liệu có thể lấy được mĩ nhân mà không ai gây thêm khó dễ gì nữa hay không?
Tử Yên sắc mặt khẽ biến, giọng nói trở nên ngưng trọng:
- Nhược Ly, việc này ngươi vạn lần không được cẩu thả, nếu không một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hậu quả thật khó lường.
- Không bằng ngươi hãy tạm lui ra sau, vi sư nghĩ biện pháp thoái thác việc này. Dù là cùng Hoàng Tuyền Tông trở mặt, ta cũng sẽ không để ngươi rơi vào trong tay lão quỷ này.
Lan Nhược Ly mồ côi từ nhỏ, lúc năm tuổi được Tử Yên tiên tử thu nhận làm đệ tử, từ nhỏ đến lớn hết lòng chiếu cố, hai người tuy là thầy trònhưng tình cảm như mẹ con. Lúc này đây, Tử Yên tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn thấy Lan Nhược Ly lâm vào khốn cảnh.
Lan Nhược Ly nghe vậy ánh mắt hiện lên vài phần ấm áp, đối với Tử Yên, nàng sớm đối đãi như mẫu thân mình, giờ phút này đương nhiên có thể nhận thấy được sự quan tâm sâu đậm của người.
- Sư tôn, xin người cứ yên tâm, nếu không nắm chắc, đệ tử nào dám lấy chuyện chung thân của mình ra đùa.
Tử Yên nghe vậy trong lòng an tâm một chút, khẽ gật đầu, lúc này mới im lặng không nói.
Ánh măt Lan Nhược Ly lạnh lùng dừng lại trên người Tà Thiên Hành, thản nhiên nói:
- Đạo hữu cứ yên tâm, nếu có thể thông qua Nhược Ly khảo nghiệm, chúng ta tự nhiên sẽ không có nửa điểm làm khó dễ.
Ánh mắt Tà Thiên Hành hiện lên vài phần cuông nhiệt, chắp tay nói:
- Như vậy khảo nghiệm này tiến hành như thế nào, xin Nhược Ly tiên tử chỉ bảo.
Giọng nói tràn đầy sự tự tin.
Lan Nhược Ly cười nhẹ, mắt phượng mày ngài nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt tu sĩ, thản nhiên nói:
- Tu sĩ chũng ta, cả đời tu đạo trai qua vô số nguy nan, có thể nói con đường tu đạo là cửu tử nhất sinh.
- Cả đời Nhược Ly chỉ trao thân cho một người, tự nhiên là phải cẩn thận lựa chọn, tính tình bên ngoài tạm thời không đề cập tới, ít nhât tu vi cũng phải cao hơn Nhược Ly, nếu không có nguy hiểm gì cũng không thể để cho nữ tử như ta xông pha ngăn cản được.
- Không biết Tà Thiên Hành đạo hữu cho rằng Nhược Ly nói có lý hay không?
- Nhược Ly tiên tử nói không sai, thân là nam tử nếu là tu vi không bằng đạo lữ song tu, quả thật có chút không chấp nhận được.
Tà Thiên Hành hơi nhíu mày, chậm rãi nói:
- Chẳng lẽ tiên tử muốn tại hạ thi triển tu vi của mình?
Nói đến đây, trong lòng Tà Thiên Hành cũng sinh ra vài phần khả nghi, nếu đám người Tử Yên đã nhìn ra manh mối, vậy phải biết tu vi hắn tuyệt đối thâm sâu. Hắn vốn tưởng rằng tiểu nha đầu này sẽ đưa ra vấn đề cổ quái xảo quyệt, không nghĩ tới lại là khảo nghiệm tu vi, trong lòng sinh ra vài phần băn khoăn.
- Đúng là như vậy, muốn cùng Nhược Ly kết làm song tu đạo lữ, vẫn còn cần Tà Thiên Hành đạo hữu thể hiện ra tu vi xuất chúng vượt qua Nhược Ly, nếu là đạo hữu thất bại, việc này tự nhiên từ bỏ không đề cập tới nữa.
Ánh mắt Lan Nhược Ly hiện lên vài phần thâm ý, môi anh đào khẽ mở, bình thản nói.
Tà Thiên Hành thấy thế trong lòng cười lạnh, lập tức chắp tay nói:
- Tiên tử đã nói, lẽ nào Thiên Hành lại không nghe theo, hết thảy đều theo ý của Nhược Ly đạo hữu.
Lan Nhược Ly nghe vậy trong mắt hiện lên vài phần dị sắc, lập tức độn quang chợt lóe, dừng lại ở bên trên Thạch Đài.
Tà Thiên Hành độn quang theo tới.
Hai người đứng cách nhau hơn hai mươi trượng, Lan Nhược Ly đưa tay vỗ lên túi trữ vật
- Tà Thiên Hành đạo hữu, một khi đã như vậy, Nhược Ly liền không khách khí.
Nói xong, trong tay xuất hiện một tiểu kiếm huyền ảo dài chừng một thước, toàn thân nhiều hoa văn mĩ lệ, thể tích nháy mắt trướng lớn đến ba thước lớn nhỏ, hoa văn càng dày đặc hơn, thậm chí xuất hiện nhiều điểm huyết sắc, một cỗ khí thế bén nhọn nháy mắt từ nội thể linh kiếm này phát tán ra, phong vân biến sắc, vô số bóng kiếm từ trong hư không ngưng tụ mà thành, lui tới gào thét, uy thế vô song.
Chỉ bằng một món pháp bảo đã có uy thế như thế, khiến cho thiên địa biến sắc, uy lực, thực làm người sợ hãi tới cực điểm.
Đạo khí!
Giờ phút này xung quanh nghiễm tràng, vô số tu sĩ trong lòng nhất tề chấn động, đáy mắt nháy mắt toát ra sự cuồng nhiệt vô tận.
Uy lực như vậy, chỉ có Đạo khí trong truyền thuyết mới có thể làm được.
Nhưng bất đồng với mọi người, trong lòng các trưởng lão thất đại tong phái còn rung động sâu đậm hơn một bậc, bởi vì đạo khí cũng có mạnh yếu, uy lực chênh nhau rất nhiều. Mà thanh tiểu kiếm trong tay Lan Nhược Ly, theo khí tức cảm ứng này mà nói, tuyệt đối thuộc hàng cực phẩm, uy lực này, sợ là không kém gì tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ!
Pháp bảo như vậy, chớ nói người khác, mặc dù là ngay cả bọn họ cũng là mong muốn không thôi, có bảo vật này trong tay, thực lực có thể nói là nháy mắt tăng vọt rất nhiều lần.
Yêu Nguyệt Cung, lo lắng trong lòng Tử Yên giờ phút này đều tiêu tán, nhưng trong mắt cũng vẫn còn vài phần ngạc nhiên, hiển nhiên việc này nàng cũng không hề biết trước.
Quân Ly tiên tử khiếp sợ một hồi, nhịn không được khẽ nhíu mày, nói :
- Tử Yên, Nhược Ly có quá mức phô trương hay không, nếu là khiến cho người động tâm thèm muốn, sợ là ngày sau không được an toàn.
Tử Yên nghe vậy đôi mi thanh tú cũng nhăn lại, lập tức kính cẩn nói :
- Sư thúc xin yên tâm, nha đầu Nhược Ly này làm việc từ trước đến nay rất có chừng mực, nếu nàng đã làm như vậy, trong lòng dĩ nhiên sẽ có đối sách.
- Còn nữa, Phá Diệt Huyền Hoàng kiếm uy lực tiếp tục tăng, hiện giờ có thể so với Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, nói vậy mặc dù là có người trong lòng còn ý gây rối, chỉ sợ cũng có lòng mà không đủ lực.
Quân Ly tiên tử khẽ gật đầu cười lạnh
- Huyết Nhục lão tổ này thật đáng chết, hại không ít người. . . Hôm nay cư nhiên còn dám có ý đồ xấu với Nhược Ly, chỉ sợ lần này hắn muốn toàn thân trở ra, cũng rất khó khăn.
Tử Yên thần sắc chợt trở nên ảm đạm, chẳng biết tại sao trong đầu lại hiện ra thân ảnh một gã tuấn tú, nhất là một đôi mắt đen sâu thẳm, càng làm cho nàng khó có thể quên được.
Nghĩ đến đây, đôi môi anh đào gắt gao mím chặt, ánh mắt lộ ra sự phức tạp.
Quân Ly tiên tử thấy thế trong lòng thở dài một tiếng, nhưng cũng không nói gì.
Hoàng Tuyền Tông, trên mặt Bạch Cốt chân quân lộ ra vẻ hoảng loạn nhưng trong đáy mắt chợt lóe lên một tia mỉa mai, cười lạnh.
Mà lúc này, cảm ứng được khí tức Phá Diệt Huyền Hoàng Kiếm phát ra, sắc mặt Tà Thiên Hành khẽ biến, ánh mắt hoàn toàn tối tăm trầm xuống.
- Nha đầu tâm tư thật sâu, nguyên lai cùng ta lựa chọn đấu pháp, đúng là vốn đã có chủ ý như vậy.
- Lão tổ ta sau khi đoạt xá tuy rằng có thể thi triển bí pháp phòng ngừa người khác nhìn ra, nhưng tu vi đồng dạng đã bị áp chế, một khi nha đầu kia động thủ bằng đạo khí, ta tất nhiên sẽ bị buộc ra nguyên hình, đến lúc đó việc này không thể tiếp tục.
- Hắc hắc, bất quá lão phu sớm biết được trong tay ngươi có được đạo khí, lẽ nào lần này lai không có chuẩn bị, tiểu nha đầu, ngươi chung quy trốn không thoát khỏi lòng bàn tay lão tổ, liền ngoan ngoãn cam chịu số phận đi.
Trong lòng dù đang cười lạnh, người này trên mặt cũng xuất hiện sự kinh hoảng, thân ảnh cấp tốc lùi về phía sau.
Tiêu Thần khẽ chau mày, trong lòng chậm rãi lắc đầu, Tà Thiên Hành tuy rằng che dấu phi thường tốt, nhưng sắc mặt vui mừng lóe lên nơi đáy mắt vẫn chưa giấu diếm được hắn.
- Xem ra, Huyết Nhục lão tổ chỉ sợ đã chuẩn bị ở phía sau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lan Nhược Ly hẳn sẽ bị đánh bại.
Lúc này, trong mắt hắn nháy mắt hiện lên một đạo lệ mang.
Lan Nhược Ly thấy Tà Thiên Hành rút lui, khẽ quát một tiếng, Phá Diệt Huyền Hoàng Kiếm nháy mắt chém xuống!
Nàng đối với Tà Thiên Hành có thể nói không có nửa điểm hảo cảm, hơn nữa lúc trước sư tôn có nói tới việc hắn đoạt xá, nên lần này không có nửa điểm lưu thủ, một đạo kiếm khí kinh thiên lớn chừng ba trăm trượng gào thét mà sinh ra, thẳng đến Tà Thiên Hành chém xuống.
Đối mặt với kiếm khí kinh thiên này, Tà Thiên Hành đưa tay lên túi trữ vật vỗ mạnh, trực tiếp tế ra một món pháp bảo. Vật ấy chính là một Bạch Cốt ấn, vừa tế ra thể tích điên cuồng tăng lên đạt tới gần ba trăm trượng, cả vật thể do từng chồng tinh hoa bạch cốt ngưng tụ mà thành, trên bề mặt con dấu, hai chữ Hoàng Tuyền lớn hơn mười trượng đỏ như máu hiên ra, khí tức hung tàn vô tận nháy mắt từ giữa ấn phát tán ra, tràn ngập cả không gian.
- Hoàng Tuyền đại ấn!
- Làm sao có thể, bảo vật này lại ở trong tay tiểu bối này!
- Xem ra lần này Hoàng Tuyền Tông sớm đã có sự chuẩn bị, nhất định phải có được Lan Nhược Ly.
- Chỉ sợ lần này phiền toái a, nếu thua,Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung đổi ý, hai đại tông môn tranh đấu, Tu Chân Giới Đông Nam đại lục sẽ thật sự rối loạn.
Lan Nhược Ly biến sắc, khí tức Hoàng Tuyền đại ấn phát ra còn mạnh hơn Phá Diệt Huyền Hoàng kiếm vài phần..
Oanh!
Kiếm khí chém xuống, Hoàng Tuyền Đại Ấn chấn động, vô số bạch cốt tinh khí nháy mắt phát tán ra, ngưng tụ thành một cánh tay Bạch Cốt hơn ba trăm trượng, ầm ầm nện vào.
Hai người giao nhau âm thanh ầm ầm nổ tung ra, uy thế không kém gì hai gã Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ đánh nhau sống chết, kinh người tới cực điểm.
Trưởng lão các phái vội vã thi triển thủ đoạn bảo vệ môn nhân đệ tử, còn lại một ít tán tu kêu thảm không thôi.
Công kích này mặc dù không phải đối phó bọn họ, nhưng riêng khí tức uy áp, cũng đã làm cho bọn họ không thể thừa nhận! Kim Đan tu sĩ còn chịu được, nhưng Trúc Cơ tu sĩ thì sắc mặt tái nhợt, thậm chí khóe miệng chảy ra vết máu, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.