Quyển 2 - Chương 2: Mở một sinh lộ
Thực Đường Bao Tử
10/04/2013
Tiêu Thần chau mày, sắc mặt hắn dần trở nên âm trầm nhưng ánh mắt hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh. Trong lúc sinh tử lâm đầu này nhưng Tiêu Thần vẫn vô cùng tỉnh táo, hắn vừa di chuyển kéo dài thời gian vừa nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó.
- Minh Tiêu lão quỷ thân là Kim Đan kỳ tu sĩ thì độn tốc không chỉ như vậy, hắn chậm rãi truy đuổi phía sau ắt hẳn là có ý nghĩ mèo vờn chuột, nhưng hắn ắt hẳn không ngờ rằng làm vậy thì giống như tặng cho ta một tia cơ hội để liều mạng.
Lệ mang trong mắt Tiêu Thần chợt lóe, nhưng hắn lại liên tục mở miệng xin khoang dung:
- Minh Tiêu tiền bối, chuyện ngày đó tiểu tử lỡ tay làm thương tổn Minh Tiêu sư huynh trong lòng cũng vô cùng áy náy, thậm chí khi đêm đến vãn bối cũng vô cùng khó ngủ vì hối hận, xin tiền bối hãy vì sự ăn năn của vãn bối mà phóng tay tha cho vãn bối một con đường sống được không?
Minh Tiêu lão tổ nghe vậy thì trong lòng sinh ra vài phần hả hê, trên miệng nở ra nụ cười đầy lạnh lùng, giết chết thôi thì không đủ, hắn muốn dày vò Tiêu Thần, đem xương hắn nghiền thành tro rồi trừu hồn luyện phách thì mới có thể hả mối hận trong lòng được.
- Tiểu tạp chủng, ngày đó ngươi hủy đi đan điền của cháu ta thì ngươi có nghĩ đến bản thân có kết cục như ngày hôm nay không, hắc hắc, bất quá ngươi yên tâm, lão phu sẽ không để cho ngươi chết một cách thống khoái mà sẽ hảo hảo tra tấn bảy bảy bốn chín ngày cho ngươi đau đớn đến hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi.
- Minh Tiêu lão quái, hôm nay nếu ngươi giết ta thì chưởng môn Thanh Vân Tử cùng sư tôn Dược Đạo Tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ đó nhất định bọn họ sẽ trả thù cho ta, đem ngươi giết chết để chôn cùng ta.
Tiêu Thần la lên, nhưng trong thanh âm kia chứa vài phần kinh hoàng khiến người nghe có cảm giác ngoài mạnh trong yếu.
- Nói hay lắm, biết thì sao nào, chẳng lẽ Liệt Diễm Tông lại sợ Lạc Vân Cốc sao?
Minh Tiêu lão tổ nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến nhưng sau đó lập tức cười lạnh nói:
- Huống chi song phương thực lực tương đương nếu cùng nhau sinh tử đại chiến thì chỉ sợ sẽ có kẻ ngư ông đắc lợi. Lấy sự khôn khéo của Thanh Vân Tử thì chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra. Vì thế nên cho dù lão tổ hôm nay đem ngươi giết chết thì Lạc Vân cốc cũng sẽ không làm ầm ĩ chuyện này mà ngược lại còn tận sức áp chế.
- Ngươi… nói bậy.
Thanh âm đầy điên cuồng của Tiêu Thần truyền đến khiến trong lòng Minh Tiêu lão tổ càng thêm vui sướng, Tiêu Thần giờ phút này càng dày vò thống khổ thì hắn càng cảm thấy cao hứng.
Một lát sau, khi song phương chỉ còn cách nhau hơn hai mươi trượng, Tiêu Thần liên tục thúc động linh lực, thanh mang trên bàn tròn sáng rực, nhưng thủy chung không kéo dài được khoảng cách giữa hai người, mà khoảng cách giữa hai người còn có xu thế dần rút ngắn lại.
- A ngươi đi tìm chết đi.
Tiêu Thần tâm thần hoàn toàn hỏng mất, trong thanh âm tràn đầy điên cuồng, thanh mang vừa dứt thì tức thì từng đạo cao giai bùa chú từ chính giữa bay ra hướng về phía sau mà điên cuồng nện xuống.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Nhất thời xảy ra một vụ nổ lớn, Tiêu Thần liên tục lùi về phía sau, sau khi tung hơn một trăm tấm phù lục thì lúc nãy hắn mới chậm rãi dừng tay. Sau một lát, dư ba hỗn loạn của vụ nổ kia dần biến mất thì Minh Tiêu lão tổ chậm rãi bước ra trên miệng nở nụ cười lạnh:
- Chỉ có điểm kỹ xảo như vậy thì không thể sinh ra bất kì tổn thương gì cho lão tổ.
TIêu Thần ngẩn ngơ, trong mắt lập tức bị vô tận sợ hãi che lấp, trong nháy mắt hắn lại đánh ra vô số đạo pháp quyết.
- Đi!
Theo một tiếng quát chói tai là một đạo quang mang chợt lóe bay đến, sắc mặt Minh Tiêu lão tổ lộ ra vài phàn ngưng trọng, lão đưa tay vỗ một cái lấy từ trong túi trữ vật ra một món pháp bảo. Vật ấy có hình dáng chỉa ra bốn phương tám hướng, mang màu vàng đất, sau khi được đưa vào pháp lực thì thể tích của nó dần bành trướng, trong một lát đã phình to ra vài chục trượng, lúc này trông nó như một toàn núi nhỏ vậy.
- Đi!
Minh Tiêu lão tổ vung tay áo, tứ phương pháp bảo nhất thời xoay tròn từ đó toát ra một tầng hoàng quang bay thẳng về phía trước.
Oành!
Sau khi hung hăng nện một kích thì tứ phương pháp bảo dù có thể tích cực lớn cũng rung lên phát ra thanh âm ầm ầm thật lớn.
Minh Tiêu lão tổ biến sắc khẽ vung tay vẫy vẫy, tứ phương pháp bảo bay về bàn tay của lão tổ rồi nhanh chóng thu nhỏ lại. Lúc này trên thân nó có thêm một lỗ nhỏ khoảng ba tấc. Vật ấy tựa hồ cực kỳ trân quý khiến Minh Tiêu lão tổ trong mắt hiện lên vài phần đau lòng, vội vã đem thu vào túi trữ vật.
Trái lại Tiêu Thần sau khi phóng xuất ra phi châm đan bảo thì lúc này cả vật thể rung lên rồii hư ảo hình thể giống như bọt nước vỡ vụn ra, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Tiêu Thần trong mắt hiện lên vài phần không đành, nhưng lại bị nỗi sợ hãi xâm chiếm, hắn nhanh chóng khởi động bàn tròn, nhanh chóng tiếp tục chạy trốn.
- Đan bảo mạnh thật, chỉ có thể phát ra phần nhỏ uy lực mà lại có thể gây tổn thương nặng với Di Thiên ấn của ta, pháp bảo của thượng cổ tu sĩ quả nhiên không hề tầm thường.
Minh Tiêu lão tổ trong mắt hiện lên vài phần khiếp sợ, mắt thấy Tiêu Thần tiếp tục chạy trốn thì khóe miệng lộ ra vài phần băng lãnh.
- Đan bảo cũng đã bị hủy thì trò chơi này xem như chấm dứt rồi.
Thanh âm được phát ra cùng với điên cuồng sát khí trong lòng như một lưỡi đao sắc bén vô hình trong nháy mắt xé nát không gian xung quanh. Trong phạm vi trăm mét xung quanh hắn, phong vân đột biến!
- A ! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết.
Tiêu Thần kinh hoàng gầm lên đầy giận dữ, một lần nữa hoảng sợ ném ra liên tục hơn mười cao giai bùa chú.
- Hừ! Tiểu tạp chung, xem ra ngươi đã cùng đường rồi thế thì lão tổ không tiếp tục chơi đùa cùng ngươi nữa
Minh Tiêu lão tổ lạnh lùng cười, không thèm đếm xỉa đến những tấm bùa chú bay đến, mà trực tiếp độn quang xông thẳng về phía trước.
Vào lúc này, Tiêu Thần vốn đang vừa điên cuồng chạy trốn vừa la hét bỗng nhiên ngừng lại, lúc này trong mắt hắn tràn ngập lãnh ý không hề có nửa điểm kinh hãi.
- Bạo!
Khẽ quát một tiếng, một viên đan dược màu đen nhỏ như ngón cái được giấu trong các lớp bùa chú bỗng nhiên phát nổ, một cỗ hắc khí nồng đậm khuếch tán ra xung quanh, sau một lúc đã bao phủ phạm vi ngoài trăm trượng, hắc khí vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục khuếch tán rộng ra xung quanh.
- Không tốt, hắc khí có độc.
Thanh âm kinh sợ của Minh Tiêu lão tổ vang lên trong lớp khí, vừa rồi hắn đã hít vào một chút nhưng đã nhanh chóng bế khí, nhưng lúc này pháp lực trong cơ thể như bị tắt nghẽn, đầu trở nên đau như bị kim đâm.
- Đây là loại độc gì, thật không ngờ lại lợi hại như vậy.
Minh Tiêu lão tổ âm thầm kinh hãi, cố nén thương thế độn quang nhanh chóng lao ra ngoài hắc khí.
- Tiểu tạp chủng tâm tư không ngờ lại ác độc như thế, đợi cho đến khi ta ra ngoài rồi sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Trong lòng Minh Tiêu lão tổ hung tợn gầm lên, bỗng hắn thấy trước mắt sáng ngời, chưa kịp vui mừng thì hắn bỗng thấy Tiêu Thần đưa tay chém về phía mình đồng thời còn hung hăng quát:
- Trở lại cho ta!
Một chuôi tiểu kiếm trong nháy mắt biến ra rồi hóa lớn thành ba trượng hung hăng chém thẳng xuống đầu của Minh Tiêu lão tổ.
- Tiểu tạp chủng, lão tổ cho dù trúng độc thì cũng tuyệt đối không thể bị một kẻ như ngươi chạm đến, đi chết đi.
Minh Tiêu lão tổ gầm lên một tiếng, đột nhiên phất tay về phía trước, mấy đạo pháp lực ngưng tụ thành kiếm khí điên cuồng chém về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.