Quyển 1 - Chương 16: Nhân tình ấm lạnh
Thực Đường Bao Tử
10/04/2013
Cẩn thận đem trọn bộ công pháp hồi tưởng, sau khi xác định không có bất kỳ sai lầm gì, lại qua vài lần cân nhất, Tiêu Thần lúc này mới hài lòng gật đầu, lập tức nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Năm ngày sau, mi mắt Tiêu Thần khẽ rung động, sau khi mở mắt ra nhất thời một cảm giác kỳ diệu tràn ngập trong lòng. Hắn cảm giác cả cơ thể trở nên mẫn cảm hơn trước nhiều lần, trong phạm vị mười trượng xung quanh cho dù có một mảnh lá cây nhẹ nhàng rơi xuống thì cũng tuyệt đối không thể qua khỏi cảm giác của hắn.
Thần thức
Biến hóa bất thình lình này khiến Tiêu Thần vừa mừng vừa sợ, loại biến hóa này chỉ khi đạt đến Luyện Khí kỳ tầng năm mới có thể vận dụng đem thần thức phóng ra ngoài, mà giờ đây chỉ với tu vi Luyện Khí kì tầng một đỉnh lại có thể nắm giữ nó, có thể nói " thai tức luyện thần" vô cùng nghịch thiên.
Trong lòng vừa động, công hiệu che giấu khí tức của " thai tức luyện thần" nhất thời phát huy tác dụng, khí tức trên cơ thể Tiêu Thần đột nhiên yếu đi đến khi dừng lại ở cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ mới chậm rãi dừng lại. Tiêu Thần vừa lòng gật đầu, không khỏi lộ ra vài phần vui mừng, tuy không biết hiệu quả ẩn nấp ra sao nhưng hẳn nếu người khác không chú ý thì sẽ không phát hiện được đi.
Tiêu Thần đẩy cửa đá đi ra ngoài, nhìn thấy sơn cốc đầy hoang phế thì trên mặt không khỏi lộ ra vài phần âm trầm. Làm đệ tử của Dược Đạo quả thật có một chút hà khắc , lần luyện đan sát hạch nửa năm một lần hắn không trốn được rồi, nếu không vượt qua thì sẽ bị trục suất sư môn. Khi trở thành tông môn ngoại môn đệ tử, dựa theo quy củ thì lần đầu tiên sát hạch có thể không tham gia nhưng nhiều nhất qua một năm thì vẫn phải tham gia vào luyện đan sát hạch. Tên Đoạn Minh Hoa kia chỉ sợ cũng mang tâm tư như vậy, mong muốn một năm sau Tiêu Thần sẽ bị truc xuất khỏi Linh Dược cốc.
Tiêu Thần trên mặt lộ ra vài phần cười lạnh, sau khi thoáng trầm tư một chút liền hướng ra ngoài cốc.
- Lưu Tam, có nhiệm vụ trong một tháng từ sau núi hái năm mươi miếng Thanh Linh Quả, nhiệm vụ hoàn thành đạt được một khỏa đê giai tinh thạch.
- Hồ Vĩ, nhiệm vụ trong một tháng phụ trách về việc mang nước cung ứng cho Dược Viên sử dụng, nhiệm vụ hoàn thành được một khỏa đê giai linh thạch.
- Tôn Sách có trách nhiệm về củi lửa trong bếp, nhiệm vụ hoàn thành được nửa khỏa đê giai linh thạch.
Một đám ngoại môn đệ tử được gọi đến để trả nhiệm vụ, cả bọn ào ào bước vào, nhiệm vụ của bọn hắn trong một tháng vô cùng gian khổ. Khi tu luyện thì hiệu suất lại không cao nên không dám có nửa điểm lãng phí.
Lưu Đào hoàn thành công việc được giao thì vội vàng bước vào trong phòng, tu vi của hắn đã là Luyện Khí Kỳ tầng sáu đỉnh phong, hắn đã được trưởng lão ám chỉ rằng nếu có thể đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng bảy thì sẽ thu hắn làm môn hạ, trở thành tông môn chân truyền đệ tử nên giờ phút này hắn đương nhiên là vội vàng tu luyện.
- Lưu sư huynh
Đúng lúc này có một tiếng gọi quen thuộc truyền đến từ phía cửa
Lưu Đào là tu chân giả nên có trí nhớ vô cùng tốt, hắn rất nhanh liền biết được thân phận của người này, trong mắt hiện lên một đạo dị sắc, Lưu Đào mở miệng cười nói :
- Nguyên lai là Tiêu sư đệ, mau vào đây.
Tiêu Thần bước vào cửa thì thấy Lưu Đào đang ngồi trên ghế:
- Tiêu sư đệ, mời ngồi, không biết hôm nay sư đệ đến đây có việc gì ?
Tiên Thần trong lòng thở dài một tiếng, nhân tình ấm lạnh quả nhiên là vậy, việc hắn được chuyển đến Dược Viên hoang phế sớm đã truyền khắp tông môn, thái độ Lưu Đào với hắn so với lúc trước quả nhiên lãnh đam hơn vài phần.
- Ha ha, hôm nay đến đây là có một số việc cần sư huynh hỗ trợ, sư huynh cũng biết tiểu đệ lấy được Dược Viên hoang phế đã lâu, nên hôm nay tiểu đệ đặc biệt đến tìm sư huynh mượn vài người để hỗ trợ dọn dẹp một phen mong sư huynh giúp đỡ.
- Ra là thế
Lưu Đào nhíu mày, trên mặt lộ ra vài phần ngượng nghịu, chậm rãi nói:
- Tiêu sư đệ, thật sự không phải là sư huynh không muốn hỗ trợ. Nhưng mà mỗi ngoại môn đệ tử đều có nhiệm vụ trong người, chỉ sợ không có người để điều động a.
Nhìn Tiêu Thần, trong lòng Lưu Đào vô cùng đau lòng, vốn tưởng rằng tiểu tử này rất được vị kia trong Linh Dược cốc sủng ái, không ngờ rằng đã sai lầm, nghĩ đến lần trước đưa đối phương tấm vé Thần Hành Phù cùng Hỏa Cầu Thuật thì trên mặt hắn lại lại thêm vài phần lãnh đạm.
Tiêu Thần nghe vậy, bất chợt lộ ra vài phần lúng túng, sau đó lại cắn răng nói:
- Lời của sư huynh tuy rằng có lý nhưng thiết nghĩ cũng có thể rút ra một số người chứ, tiểu đệ này có một số linh đan Mai sư tôn ban thưởng để đưa cho sư huynh mong Lưu sư huynh hỗ trợ nhiều hơn.
Tiêu thần lộ ra vài phần đau lòng, đem từ trong túi trữ vật ra một khỏa đan dược màu xanh biếc đặt lên bàn.
- Tôi Linh Đan
Lưu Đào nghe vậy tức thì trong lòng vui vẻ, vội cầm lấy sau khi xác định không lầm thì ý cười trên mặt lại càng hiện rõ, Tôi linh đan có thể rèn luyện linh khí, chiết xuất tạp chất, đối với Luyện Khí kỳ tu chân giả quả thật có ưu đãi thật lớn. Lưu Đào luôn bận tâm về vấn đề tu luyện giờ phút này có được linh đan tất nhiên là vô cùng vui mừng.
- Ha ha, Tiêu Thần sư đệ quả nhiên khách khí, bất quá viên thuốc này ta thật sự cần, chờ một lát ta sẽ lập tức an bài hai mươi người trong vòng nửa ngày sẽ đem Dược Viên dọn dẹp sạch sẽ.
Có được viên Tôi Linh Đan này khiến thái độ của Lưu Đào cũng trở nên thân thiết hơn vài phần.
Nhìn thấy bóng lưng Lưu Đào rời đi, Tiêu Thần liền cười lạnh, tu chân giả với nhau nhân tình ấm lạnh so với thế tục càng rõ ràng hơn. Lúc trước thu hoạch được túi trữ vật từ đám người Hắc Phong lão quỷ, các loại linh đan không dưới mười khỏa, viên Tôi Linh đan này bất quả chỉ là loại có phẩm chất thấp nhất. Đương nhiên Tiêu Thần sẽ không lộ ra bộ dáng tài đại khí thô làm gì, nếu không chẳng phải là thừa nhận bản thân là người lừa bịp tống tiền, hơn nữa Tiêu Thần lại nói viên thuốc này là vật ban thưởng thì Lưu Đào sẽ không có gan đi kiểm chứng nên hắn vô cùng yên tâm.
Giữa trưa, sau khi hai mươi ngoại môn đệ tử cáo từ rời đi thì nhìn lại sơn cốc lúc này nhất thời rực rỡ hẳn lên, cỏ dại đá vụn toàn bộ bị thanh lý sạch sẽ, thổ những cũng được thi triển linh quyết xới lên toàn bộ.
Tiêu Thần vừa lòng gật đầu, xuất từ trong túi trữ vật ra một loại linh dược, cẩn thận đem gốc cây gieo trồng xuống.
Trong lòng bàn tay Tiêu Thần cầm một cái cuốc, cẩn thận đem mặt đất xới lên khi thành một cái hố nhỏ có chiều sâu khoảng năm ngón tay thì đem thanh tâm thảo trồng xuống, lấy thổ nhưỡng bao trùm, rồi dùng bốn phần khí lực đè áp sau đó mới chậm rãi thả lỏng.
Gieo trồng linh dược có chút phiền toái, phải có thổ nhưỡng phù hợp, ngoài ra khi gieo trồng còn phải chú ý đến độ mạnh yếu đều là những yêu cầu nghiêm khắc bởi vì khi làm sai có thể lãng phí thời gian mà không được gì. Tiêu Thần mới làm được gần nửa cái sơn cốc, tốc độ vô cùng chậm.
- Ài, bận rộn như vậy thì e trời tối cũng còn chưa làm xong.
Nhìn thấy tảng đất còn trống trước mắt, Tiêu Thần nhịn không được cười khổ, dựa lưng vào trên một chỗ trên thạch bích.
-Oành
Sau lưng truyền đến một âm thanh trầm đục, Tiêu Thần sửng sốt vì âm thanh này với hắn cũng không xa lạ gì.
Vội xoay đầu lại, xem tấm thạch bích bòng loáng trước mặt, hắn nhẹ nhàng nắm tay lại gõ.
- Oành oành
Bên trong rỗng.
Ý thức được điều này, Tiêu Thần lộ ra vẻ tò mò, vị trí nơi này vô cùng hẻo lánh, hắn lại đang trồng thuốc trong cốc, chắc sẽ không ai đi qua. Sau khi xem xét cẩn thận xung quang, xác định không có ai thì Tiêu Thần mới từ trong túi trữ vật xuất ra một thanh linh khí hướng về phí thạch bích vạch tới.
Năm ngày sau, mi mắt Tiêu Thần khẽ rung động, sau khi mở mắt ra nhất thời một cảm giác kỳ diệu tràn ngập trong lòng. Hắn cảm giác cả cơ thể trở nên mẫn cảm hơn trước nhiều lần, trong phạm vị mười trượng xung quanh cho dù có một mảnh lá cây nhẹ nhàng rơi xuống thì cũng tuyệt đối không thể qua khỏi cảm giác của hắn.
Thần thức
Biến hóa bất thình lình này khiến Tiêu Thần vừa mừng vừa sợ, loại biến hóa này chỉ khi đạt đến Luyện Khí kỳ tầng năm mới có thể vận dụng đem thần thức phóng ra ngoài, mà giờ đây chỉ với tu vi Luyện Khí kì tầng một đỉnh lại có thể nắm giữ nó, có thể nói " thai tức luyện thần" vô cùng nghịch thiên.
Trong lòng vừa động, công hiệu che giấu khí tức của " thai tức luyện thần" nhất thời phát huy tác dụng, khí tức trên cơ thể Tiêu Thần đột nhiên yếu đi đến khi dừng lại ở cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ mới chậm rãi dừng lại. Tiêu Thần vừa lòng gật đầu, không khỏi lộ ra vài phần vui mừng, tuy không biết hiệu quả ẩn nấp ra sao nhưng hẳn nếu người khác không chú ý thì sẽ không phát hiện được đi.
Tiêu Thần đẩy cửa đá đi ra ngoài, nhìn thấy sơn cốc đầy hoang phế thì trên mặt không khỏi lộ ra vài phần âm trầm. Làm đệ tử của Dược Đạo quả thật có một chút hà khắc , lần luyện đan sát hạch nửa năm một lần hắn không trốn được rồi, nếu không vượt qua thì sẽ bị trục suất sư môn. Khi trở thành tông môn ngoại môn đệ tử, dựa theo quy củ thì lần đầu tiên sát hạch có thể không tham gia nhưng nhiều nhất qua một năm thì vẫn phải tham gia vào luyện đan sát hạch. Tên Đoạn Minh Hoa kia chỉ sợ cũng mang tâm tư như vậy, mong muốn một năm sau Tiêu Thần sẽ bị truc xuất khỏi Linh Dược cốc.
Tiêu Thần trên mặt lộ ra vài phần cười lạnh, sau khi thoáng trầm tư một chút liền hướng ra ngoài cốc.
- Lưu Tam, có nhiệm vụ trong một tháng từ sau núi hái năm mươi miếng Thanh Linh Quả, nhiệm vụ hoàn thành đạt được một khỏa đê giai tinh thạch.
- Hồ Vĩ, nhiệm vụ trong một tháng phụ trách về việc mang nước cung ứng cho Dược Viên sử dụng, nhiệm vụ hoàn thành được một khỏa đê giai linh thạch.
- Tôn Sách có trách nhiệm về củi lửa trong bếp, nhiệm vụ hoàn thành được nửa khỏa đê giai linh thạch.
Một đám ngoại môn đệ tử được gọi đến để trả nhiệm vụ, cả bọn ào ào bước vào, nhiệm vụ của bọn hắn trong một tháng vô cùng gian khổ. Khi tu luyện thì hiệu suất lại không cao nên không dám có nửa điểm lãng phí.
Lưu Đào hoàn thành công việc được giao thì vội vàng bước vào trong phòng, tu vi của hắn đã là Luyện Khí Kỳ tầng sáu đỉnh phong, hắn đã được trưởng lão ám chỉ rằng nếu có thể đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng bảy thì sẽ thu hắn làm môn hạ, trở thành tông môn chân truyền đệ tử nên giờ phút này hắn đương nhiên là vội vàng tu luyện.
- Lưu sư huynh
Đúng lúc này có một tiếng gọi quen thuộc truyền đến từ phía cửa
Lưu Đào là tu chân giả nên có trí nhớ vô cùng tốt, hắn rất nhanh liền biết được thân phận của người này, trong mắt hiện lên một đạo dị sắc, Lưu Đào mở miệng cười nói :
- Nguyên lai là Tiêu sư đệ, mau vào đây.
Tiêu Thần bước vào cửa thì thấy Lưu Đào đang ngồi trên ghế:
- Tiêu sư đệ, mời ngồi, không biết hôm nay sư đệ đến đây có việc gì ?
Tiên Thần trong lòng thở dài một tiếng, nhân tình ấm lạnh quả nhiên là vậy, việc hắn được chuyển đến Dược Viên hoang phế sớm đã truyền khắp tông môn, thái độ Lưu Đào với hắn so với lúc trước quả nhiên lãnh đam hơn vài phần.
- Ha ha, hôm nay đến đây là có một số việc cần sư huynh hỗ trợ, sư huynh cũng biết tiểu đệ lấy được Dược Viên hoang phế đã lâu, nên hôm nay tiểu đệ đặc biệt đến tìm sư huynh mượn vài người để hỗ trợ dọn dẹp một phen mong sư huynh giúp đỡ.
- Ra là thế
Lưu Đào nhíu mày, trên mặt lộ ra vài phần ngượng nghịu, chậm rãi nói:
- Tiêu sư đệ, thật sự không phải là sư huynh không muốn hỗ trợ. Nhưng mà mỗi ngoại môn đệ tử đều có nhiệm vụ trong người, chỉ sợ không có người để điều động a.
Nhìn Tiêu Thần, trong lòng Lưu Đào vô cùng đau lòng, vốn tưởng rằng tiểu tử này rất được vị kia trong Linh Dược cốc sủng ái, không ngờ rằng đã sai lầm, nghĩ đến lần trước đưa đối phương tấm vé Thần Hành Phù cùng Hỏa Cầu Thuật thì trên mặt hắn lại lại thêm vài phần lãnh đạm.
Tiêu Thần nghe vậy, bất chợt lộ ra vài phần lúng túng, sau đó lại cắn răng nói:
- Lời của sư huynh tuy rằng có lý nhưng thiết nghĩ cũng có thể rút ra một số người chứ, tiểu đệ này có một số linh đan Mai sư tôn ban thưởng để đưa cho sư huynh mong Lưu sư huynh hỗ trợ nhiều hơn.
Tiêu thần lộ ra vài phần đau lòng, đem từ trong túi trữ vật ra một khỏa đan dược màu xanh biếc đặt lên bàn.
- Tôi Linh Đan
Lưu Đào nghe vậy tức thì trong lòng vui vẻ, vội cầm lấy sau khi xác định không lầm thì ý cười trên mặt lại càng hiện rõ, Tôi linh đan có thể rèn luyện linh khí, chiết xuất tạp chất, đối với Luyện Khí kỳ tu chân giả quả thật có ưu đãi thật lớn. Lưu Đào luôn bận tâm về vấn đề tu luyện giờ phút này có được linh đan tất nhiên là vô cùng vui mừng.
- Ha ha, Tiêu Thần sư đệ quả nhiên khách khí, bất quá viên thuốc này ta thật sự cần, chờ một lát ta sẽ lập tức an bài hai mươi người trong vòng nửa ngày sẽ đem Dược Viên dọn dẹp sạch sẽ.
Có được viên Tôi Linh Đan này khiến thái độ của Lưu Đào cũng trở nên thân thiết hơn vài phần.
Nhìn thấy bóng lưng Lưu Đào rời đi, Tiêu Thần liền cười lạnh, tu chân giả với nhau nhân tình ấm lạnh so với thế tục càng rõ ràng hơn. Lúc trước thu hoạch được túi trữ vật từ đám người Hắc Phong lão quỷ, các loại linh đan không dưới mười khỏa, viên Tôi Linh đan này bất quả chỉ là loại có phẩm chất thấp nhất. Đương nhiên Tiêu Thần sẽ không lộ ra bộ dáng tài đại khí thô làm gì, nếu không chẳng phải là thừa nhận bản thân là người lừa bịp tống tiền, hơn nữa Tiêu Thần lại nói viên thuốc này là vật ban thưởng thì Lưu Đào sẽ không có gan đi kiểm chứng nên hắn vô cùng yên tâm.
Giữa trưa, sau khi hai mươi ngoại môn đệ tử cáo từ rời đi thì nhìn lại sơn cốc lúc này nhất thời rực rỡ hẳn lên, cỏ dại đá vụn toàn bộ bị thanh lý sạch sẽ, thổ những cũng được thi triển linh quyết xới lên toàn bộ.
Tiêu Thần vừa lòng gật đầu, xuất từ trong túi trữ vật ra một loại linh dược, cẩn thận đem gốc cây gieo trồng xuống.
Trong lòng bàn tay Tiêu Thần cầm một cái cuốc, cẩn thận đem mặt đất xới lên khi thành một cái hố nhỏ có chiều sâu khoảng năm ngón tay thì đem thanh tâm thảo trồng xuống, lấy thổ nhưỡng bao trùm, rồi dùng bốn phần khí lực đè áp sau đó mới chậm rãi thả lỏng.
Gieo trồng linh dược có chút phiền toái, phải có thổ nhưỡng phù hợp, ngoài ra khi gieo trồng còn phải chú ý đến độ mạnh yếu đều là những yêu cầu nghiêm khắc bởi vì khi làm sai có thể lãng phí thời gian mà không được gì. Tiêu Thần mới làm được gần nửa cái sơn cốc, tốc độ vô cùng chậm.
- Ài, bận rộn như vậy thì e trời tối cũng còn chưa làm xong.
Nhìn thấy tảng đất còn trống trước mắt, Tiêu Thần nhịn không được cười khổ, dựa lưng vào trên một chỗ trên thạch bích.
-Oành
Sau lưng truyền đến một âm thanh trầm đục, Tiêu Thần sửng sốt vì âm thanh này với hắn cũng không xa lạ gì.
Vội xoay đầu lại, xem tấm thạch bích bòng loáng trước mặt, hắn nhẹ nhàng nắm tay lại gõ.
- Oành oành
Bên trong rỗng.
Ý thức được điều này, Tiêu Thần lộ ra vẻ tò mò, vị trí nơi này vô cùng hẻo lánh, hắn lại đang trồng thuốc trong cốc, chắc sẽ không ai đi qua. Sau khi xem xét cẩn thận xung quang, xác định không có ai thì Tiêu Thần mới từ trong túi trữ vật xuất ra một thanh linh khí hướng về phí thạch bích vạch tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.