Đạo

Quyển 2 - Chương 43: Quả Địa Khí và Nguyên Bảo Thạch

Thực Đường Bao Tử

10/04/2013



Mắt thấy có thể cầm vật ấy trong tay, nhưng đúng lúc này, một mảnh vỏ cây từ cây cổ thụ đột nhiên bắn ra, một đạo ô quang theo đó phát ra giữa không trung, bay thẳng đến bàn tay to màu xanh kia.

Giờ phút đã thấy rõ là cái gì, sau vỏ cây đó, có một con yêu thú có màu da giống màu vỏ cây. Da nó thô, tứ chi hơi dài, móng dài, trên đầu có hai sưng tròn hơi nhô lên, bỗng mở miệng bên trong chứa đầy răng nanh, nước dãi rớt trên mặt đất, một làn khói mỏng bay lên.

Một đạo ô quang, phun ra từ trong miệng, lúc này đụng vào bàn tay to màu xanh, nhất thời tạo ra một âm thanh, khiến lá rụng trên mặt đất tụ lại.

Tiêu Thần đối với chuyện này không có bất kỳ vẻ ngoài ý muốn nào, từ lúc thần thức hắn quét qua, hắn đã phát hiện chỗ dị thường. Màu da của yêu thú này giống với màu của cây, khí tức trên người cũng thu liễm gần như không có, nếu lúc đầu thần thức Tiêu Thần có thể so sánh với tu sĩ Kim Đan kỳ, thì hắn cũng không cách nào phát hiện ra.

Bàn tay to màu xanh bị ngăn cản, Tiêu Thần đưa tay đến túi trữ vật, mang pháp bảo dạng chùy ra.

- Đi!

Chỉ một ngón ra phía trước, bảo vật này nhất thời tỏa ra hào quang chói lọi, hóa thành một đạo lưu quang, bay nhanh như tia chớp.

- Hống!

Yêu thú này cúi đầu gầm lên một tiếng dữ dội, trong đôi mắt màu vàng đất lộ ra vẻ kiêng kị, nhất thời trốn sang một bên. Nó ở một bên nhìn thấy Tiêu Thần, thỉnh thoảng lại nhìn qua quả cây trên cổ mộc, đáy mắt sinh ra vẻ không cam lòng.

Yêu thú này có thể cảm nhận được người trước mặt cực kỳ khó gải quyết, nhưng nó ở đây bảo vệ quả này hơn mười năm rồi, sắp đến lúc có thể ăn, bây giờ khiến nó phải rời đi, trong lòng tự nhiên sẽ cảm thấy không cam lòng.

Hống!

Nổi giận gầm lên một tiếng, nó bay nhanh đến màu da bắt đầu nhạt đi, bất quá chỉ trong nháy mắt, đã hoàn toàn biến mất trong không khí, cả khí tức cũng thu liễm đến cực hạn, trở thành lúc có lúc không.

Tiêu Thần nhíu mày, lúc này mới hiểu rằng da của con yêu thú này không phải cùng màu với thân cây, mà là có thể tùy cảnh vật bên ngoài mà thay đổi màu sắc. Bất quá cho dù vậy, nhưng cũng không khiến hắn hoang mang.

Nếu là tu sĩ Trúc Cơ kỳ thông thường, lúc này yêu thú này ẩn thân thu liễm khí tức thì tất nhiên không thể phát hiện ra hành tung của nó, nhưng đã ở trong vòng bao phủ thần thức của Tiêu Thần, nó lại khó có thể ẩn thân!



- Hừ!

Miệng hừ lạnh một tiếng, một cỗ thần thức mạnh mẽ phá thế mà ra, ầm ầm đánh đến con yêu thú biến sắc kia.

- Hống!

Yêu thú cấp hai mặc dù thực lực có thể so sánh với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng phần lớn là cơ thể mạnh mẽ, dựa vào nanh vuốt mà công kích, tu vi thần thức kém hơn phần lớn tu sĩ một bậc. Cho nên dưới công kích thần thức của Tiêu Thần, yêu thú biến sắc thét lên một tiếng thảm thiết, thân thể ẩn đi cũng nhanh chóng hiện ra.

- Đi!

Tiêu Thần chỉ một ngón tay, pháp bảo dạng chùy nhất thới bắn nhanh tới, yêu thú biến sắc bị trung một kích của thần thức, thân thể cứng đờ, ánh mắt tuyệt vọng nhìn mình nháy mắt bị xuyên thủng đầu, thi thể rơi thẳng xuống mặt đất.

Tiêu Thần thấy thế mặt không chút thay đổi thu hồi pháp bảo lại, đưa tay vỗ vào túi trữ vật, một đạo ô quang xuất hiện, Tu La cốt nháy mắt hiện lên, dừng ở bên người yêu thú biến sắc. Trong mắt chớp lên hồng quang, một cốt chưởng hung hăng nhập vào người yêu thú, bằng mắt thường có thể thấy thi thể của con yêu thú nhanh chóng khô quắt lại, tia huyết sắc thẩm thấu vào trong Tu La cốt, làm huyết sắc trên khung xương càng đậm hơn.

Hấp thu máu từ thi thể làm uy lực huyết nhục tăng lên, gần đây Tiêu Thần mới phát hiện ra phương thưc tiến hóa của Tu La Cốt, lúc này trong túi trữ vật của hắn, thi thể Kim Bằng đã bị nó cắn nuốt. Mà cắn nuốt tinh túy huyết nhục của một tu sĩ Kim Đan kỳ, khí thế độc ác của cơ thể và dáng vẻ của nó càng tăng vọt, trong mắt lóe lên hồng mang, uy lực dần tăng lên.

Thu hồi Tu La cốt, Tiêu Thần đứng cạnh mộc thượng cổ, tay đánh một hư trảo tạo nên bàn tay to màu xanh, đem một ít xuyến quả cầm trong tay.

- Đằng Diệp xanh tươi, sinh ra có nhưng điểm đỏ, màu đỏ, vị hơi chua.

Ánh mắt Tiêu Thần lộ ra vẻ vui mừng:

- Nếu vật đó giống như trong lời nói, vậy thì thu hoạch lần này quả thực không nhỏ.

Thu liễm độn quang hạ xuống mặt đất, Tiêu Thần đưa tay ra sau lấy ra một chiếc xẻng giả cực phẩm linh khí, rót pháp lực vào đó, dọc theo địa khí ở từng chỗ rễ, chậm rãi xúc xuống lấy đi.

Một lát sau, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sau hai trượng, từng bộ rễ của Quả Đằng Địa Khí không có tán ra, ngược lại gần như tụ tập vào một chỗ, điều này làm nhiệt huyết trong mắt Tiêu Thần lại càng tằng thêm. Cầm xẻng tiếp tục đào móc xuống dưới, động tác cũng trở nên cẩn thận hơn.



Một lát sau, khi thấy bộ rễ kia cực kỳ tập trung, Tiêu Thần đem linh khí dạng xẻng thu hồi, đưa tay chậm rãi thò xuống. Đột nhiên, đầu ngòn tay đụng phải một vật cứng, mắt Tiêu Thần sáng ngời, động tác nhanh hơn vài phần.

- Quả thật là Nguyên Bảo Thạch!

Nhìn thấy nó chôn ở dưới đống bùn, chừng bằng ba nắm tay, cả Nguyên Bảo Thạch màu trắng sữa, ánh mắt Tiêu Thần lộ ra vẻ kinh hỉ. Bất quá vào lúc này, hắn nhíu mày, ánh mắt lộ ra tia dị sắc, lập tức khôi phục bình thường, ánh mắt nhìn hết chung quanh, trong mắt hiện lên sát khí. Tay đem Nguyên Bảo Thạch kia cẩn thận lấy ra, dùng một con dao ngọc chặt đứt những rễ nhỏ, chỉ lưu lại một rễ chính. Đưa tay ra sau lấy từ túi trữ vật một bình ngọc, thật cẩn thận dùng dao ngọc nhẹ nhàng cắt vào rễ chính một cái, nhất thời từng giọt nước màu trắng sữa mùi thơm ngát từ trong bộ rễ cùng Nguyên Bảo Thạch chậm rãi chảy ra, nhỏ vào trong bình ngọc.

Một lát sau, giọt nước màu trắng sữa cuối cùng đã nhỏ ra, địa khí sinh trưởng vài năm nháy mắt khô héo. Cùng lúc đó, Nguyên Bảo Thạch màu trắng sữa trong tay Tiêu Thần cũng hóa thành bột mịn, theo đầu ngón tay rơi xuống.

- Đằng Địa Khí, xen lẫn Nguyên bảo Thạch, hai thứ sống nhờ vào nhau, trao đổi tinh túy, cứ cách ngàn năm Đằng Địa Khí mới có một quả, sau khi ăn nó, tu sĩ sẽ cải thiện thể chất, tăng sức mạnh thân thể, Nguyên Bảo Thạch ngàn năm ngưng tụ ra một giọt linh nhũ, uống một giọt, có thể khôi phục pháp lực trong nháy mắt!

Tiêu Thần tự thì thào, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng:

- Không nghĩ thứ ghi trong điển tịch là thật, lần nay thu hoạch thật không nhỏ a.

Trong khi tự nói, hắn mở tui trữ vật ra, cho bình ngọc chứa nhũ dịch ngàn năm vào.

Nhưng đúng lúc này, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt hiện hàn quang, đưa tay vỗ túi trữ vật, pháp bảo dạng chùy bay ra, trực tiếp bay đến bãi đất trống.

Ầm!

Pháp bảo dạng chùy nện vào bãi đất trống, phát ra một tiếng kim loại va chạm, lấp tức một tiếng rên truyền đến, gợn khí hiện lên, một tu sĩ trùm hắc bào hiện ra, trong mắt hiện ra vẻ không thể tin

- Ngươi làm thế nào phát hiện ra ta?

Tiêu thần ghe vậy lạnh lùng cười, nhìn nam tử kia nói:

- Liễm tức bí thuật của đạo hữu quả nhiên bất thường, thần thức tại hạ không phát hiện ra chút nào. Bất quá, khi ta thu quả Đằng Địa Khí cùng Nguyên Bảo Thạch cũng là lúc ngươi lộ ra hai sơ hở.

- Thứ nhất, lúc tại hạ tìm được Nguyên Bảo Thạch, trong lòng đạo hữu khuấy động, thoáng lộ ra khí tức, nhưng ta không thể tập trung tìm ra vị trí của ngươi. Lần thứ hai, ta cố ý đem công dụng của quả Địa Khí cùng Linh Nhũ ngàn năm nói một lần, đạo hữu không nhịn được lòng tham, lần thứ hai lộ ra khí tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook