Quyển 2 - Chương 96: Thanh Thanh Ngọc Kiếm thứ bảy
Thực Đường Bao Tử
10/04/2013
Ở một nơi nào đó trong rừng rậm, một đạo thanh hồng xé rách không gian bay nhanh như chớp mà đến.
Độn quang thu liễm, sắc mặt Tiêu Thần thản nhiên, nhưng trong đôi mắt đen vô ngần tỏa ra quang mang, chiến ý trong lòng phát ra càng sôi trào! Trong thời khắc này, hắn đột nhiên hơi nhíu mày lại, trên mặt sinh ra vài phần quái dị, do dự một chút độn quang thu liễm hạ xuống mặt đất, đưa tay vỗ túi trữ vật, đem hắc bào cùng lục sắc thạch tử kích phát ra, nhất thời trong toàn bộ khí tức trong cơ thể thu liễm không còn, thân ảnh cũng nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Tiêu Thần vừa lòng gật đầu, hắc bào cùng lục sắc thạch liên hợp sử dụng, quả nhiên thật tuyệt! Đưa tay dán lên đùi một miếng phong hành phù, thoáng phân biệt rõ phương hướng sau đó cấp tốc di chuyển về phía trước.
Dù chưa sử dụng pháp lực gì, nhưng trong một thời gian ngắn ngủn, đảo mắt lộ trình đã qua hơn mười dặm.
Tiêu Thần nhìn lên trước dây leo che đi một sơn động ở phía sau, nhíu mày do dự một chút, rồi bước đi về phía trước.
Cửa động có bố trí cấm chế cách âm sơ sài, hắn hơi trầm ngâm, cánh tay khẽ nhúc nhích bắn lên một tia pháp lực nháy mắt dung nhập vào bên trong cấm chế, ngay sau đó bước đi từng bước một, đúng là chưa ai phá hư cấm chế này liền ung dung đi vào. Lúc trước Tiêu Thần lấy được “trận phù chi đạo” của hắc y tu sĩ tại phường thị trong núi nhỏ, đối với cách phá giải cách âm cấm chế có ghi lại chút tâm đắc, hiện giờ thử qua một lần quả nhiên linh nghiệm.
Tiến vào trong cửa động, nghe trong động truyền đến tiếng y y nha nha, sắc mặt Tiêu Thần nháy nắt trở nên cực kỳ quái dị.
Đi lên mấy trượng, một huyệt động rộng lớn xuất hiện trước mắt. Trong huyệt động này, có một giường đá hìn vuông hơn hai trượng, hiển nhiên là do con người cắt xén mà thành, trên đó có một bộ da lông màu đen của con yêu thú nào đó, trên đó có hai thân thể trần trụi đang điên cuồng dây dưa một chỗ.
- Hắc hắc, sư muội! Hiện giờ nàng cuối cùng cũng rơi vào tay ta, Thanh Lâm chết tiệt, cho dù nàng có năng lực vĩ đại đến thế nào, hiện giờ còn không phải bị ta cướp mất lần đầu tiên, chiếm được thân thể của nàng trước sao.
Nói chuyện là một nam tử ước chừng hai mấy tuổi, tướng mạo xem như anh tuấn, đôi môi mỏng nhanh, giữa lông mày tràn ngập vẻ âm trầm, giờ phút này trên vẻ mặt tràn đầy vẻ đắc ý, đôi chân dài bị hắn đặt tại đầu vai đồng thời phần eo dùng sức làm phát ra những tiếng thân thể va chạm “Bành bạch”. (Dg: dịch tiên hiệp mà thế này, sắc hiệp thì làm sao mà dịch trời) ( Biên: đến lúc đó nó lại khác)
Nằm ở dưới thân là một nữ tử da trắng như tuyết xinh đẹp tuyệt trần, sắc mặt đờ đẫn, đôi mắt đen không có chút sắc thái nào, thân thể tê dại cứng ngắc thuận theo từng động tác của người nam tử mà không ngừng lắc lư.
- Kỹ nữ, con điếm, ngươi lúc trước không hề đem ta để vào trong mắt, thế nào, bây giờ không phải để cho ta mạnh mẽ chà đạp dưới thân muốn làm thế nào thì làm sao! Ngươi tốt nhất phản ứng một chút cho ta, bằng không ta liền sử dụng Ảnh Tượng Thạch lưu toàn bộ mọi thứ diễn ra bây giờ vào, sau đó mang nó truyền khắp Tu Chân Giới Triệu quốc! Cho toàn bộ đồng đạo nhìn xem, đường đường đệ nhất mỹ nữ Thiên Thương tông bị người khác hung hăng… mẹ nó chứ..đè xuống dưới thân là bộ dáng như thế nào! Dùng sức kẹp vào, đem ta hầu hạ thỏa mái, việc hôm nay chỉ có ta biết ngươi biết, tuyệt đối sẽ không làm ngươi khó xử, nếu không…
Nữ tử dưới thân nghe vậy ánh mắt chết lặng rốt cục cũng lộ ra vẻ kinh sợ, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống thành dòng, một đôi chân thon dài dùng lực kẹp lại, vòng eo cũng theo đó hợp thành động tác.
- Hít… Thật chặt! Dùng sức, dùng sức! Hiện giờ ta cơ duyên chiếm được một thanh Thanh Ngọc Kiếm, sau khi rời khỏi thí luyện giới nhất định được tông môn coi trọng, trở thành chưởng môn Thiên Thương tông cũng không chừng! Hơn nữa bày thủ đoạn đoạt được thân thể sư muội, quả nhiên danh sắc song thu, hắc hắc, xem ra thí luyện giới lần này quả thật là phúc của ta a!
Nam tử đắc ý cười, động tác lại càng thêm mạnh mẽ kịch kiệt.
Nhưng vào thời khắc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh làm hắn hết cả hồn.
- Thí luyện giới này quả thật là một vùng đất tốt, một khi đã vậy thì đạo hữu có thể an tâm ở chỗ này yên giấc ngàn thu!
Nam tử nghe vậy đứng thẳng lên, độn quang trong người lóe ra đang muốn né tránh, nhưng không trung bỗng nhiên hiện lên một chớp sáng, lập tức một quả cầu to lớn như cái đầu người, một cỗ huyết nhục phun mạnh ra!
Tiêu Thần thân mặc hắc bào, thân ảnh chậm rãi hiện ra từ hư không, ánh mắt đảo qua trên người cô gái lộ vẻ kinh hãi, lập tức đem túi trữ vật của người nam tử cầm vào tay, xoay người muốn rời đi.
- Vị đạo hữu này xin dừng bước?
Vào thời khắc này, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng lo lắng của nàng kia.
- Không biết… Không biết… Đạo hữu có thể lưu lại một khối thí luyện Thạch hay không , túi trữ vật của thiếp đều bị ác nhân lừa lấy đi… Nếu không cũng không rơi vào hậu quả như vậy… Xin đạo hữu hãy giúp ta một lần.
Đang nói chuyện, thân thể trần trụi mềm mại của nàng từ phiến đá đi tới, khuôn mặt xinh đẹp hiển lên vẻ ửng hồng, đứng trước mặt Tiêu Thần liền nhẹ nhàng hành lễ với hắn.
Thân thể nàng có lẽ vừa trải qua tàn phá nên có chút suy yếu, nàng đột nhiên cúi đầu cả người ngã về phía Tiêu Thần, thân thể mềm mại trực tiếp tựa vào lồng ngực của hắn.
Nhưng đúng lúc này này, vẻ thẹn thùng trong đôi mắt kia đột nhiên hiện lên vẻ đọc ác vô cùng, đôi môi hồng đầy đặn hé mở, một tia sáng nháy mắt xuất hiện đâm vào ngực Tiêu Thần. Cùng lúc đó thân thể mềm mại yếu đuối hơi hơi xoay lại, nháy mắt bắn ra, cả người giật lại một khoảng cách.
Tiêu Thần sắc mặt trắng bệch, nhìn xuống thấy trước ngực một đoạn lộ ra một vật bề ngoài giống như tú hoa châm, đáy mắt hiện lên vài phần vẻ tự giễu, lập tức nhìn nữ tử trần truồng kia hỏi:
- Chẳng lẽ đây cũng là đáp tạ với ân nhân cứu mạng của đạo hữu?
Nàng kia giờ phút này mặt lạnh như băng, nhìn Tiêu Thần lạnh lùng nói:
- Chuyện ngày hôm nay chỉ có ba người chúng ta biết, hiện giờ ác nhân kia đã chết, chỉ cần đạo hữu chết ở đây, chuyện này tuyệt đối sẽ không thể truyền ra bên ngoài! Huống chi trong túi trữ vật người này có một thanh Thanh Ngọc Kiếm, nếu là do thiếp đem ra thí luyện giới, thì có thể đạt được rất nhiều chỗ tốt! Cho nên thiếp thân mới bất đắc dĩ hạ thủ, xin đạo hữu thứ lỗi, hôm nay có thể an tâm chết đi!
Tiêu Thần Nghe vậy trên mặt lộ ra vài phần băng lãnh, lập tức chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói:
- Lời nói của đạo hữu quả nhiên có lý, xem ra là tại hạ vẫn chưa đủ tàn nhẫn, hôm nay cũng xem như một bài học. Cho nên đạo hữu có thể đi!
Nói xong, pháp lực trong cơ thể Tiêu Thần nháy mắt khẽ lay động, một cỗ uy áp mạnh mẽ từ đó phát tán ra, độc châm đang cắm ở ngực trong đột nhiên bị bức ra ngoài, tốc độ so sánh lúc trước nhanh gấp ba lần, không thua kém bay vào giữa hai vú nàng (Biên: nguyên văn không chỉnh sửa nha), nhanh chóng xuyên thủng tim nàng!
Kịch độc nháy mắt từ trái tim đi theo máu truyền đi khắp thân, trong mắt nàng tràn đầy vẻ không thể tin được, thân thể trắng nõn trần trụi trong nháy mắt hiện lên màu xanh kín mình, lập tức ngã xuống bỏ mạng!
Tiêu Thần khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra cài phần ngưng trọng, lần này nếu không phải kim ấn khắc chế mọi độc tố thì hậu quả thật khó lường!
- Mình hẳng còn quá khinh suất, con đường tu chân nguy hiểm trùng trùng, không cẩn thận một tí sẽ chìm vào cát bụi, chết oan uổng, trời ạ, sau này càng phải cẩn thận hơn mới được!
Tiêu Thần trong lòng nghĩ như vậy, lập tức ánh mắt đảo qua sơn động, xác nhận không có bỏ qua bất kỳ chỗ nào, nháy mắt đánh ra hai quả cầu lửa đem hai thi thể này đốt thành tro tàn, lập tức đi nhanh ra sơn động, trên người độn quang chợt lóe lần nữa hóa thành một đạo thanh hồng mà đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.