Đạo

Quyển 3 - Chương 12: Trảm tâm ma

Thực Đường Bao Tử

10/04/2013



Giờ phút này Tiêu thành là một mảnh hỗn loạn, tiếng khóc, tiếng quát, âm thanh bi thảm trộn lẫn lại với nhau, giống như là điạ ngục giữa nhân gian.

Đại điện Tiêu gia, Mộc gia lão tổ trôi nổi giữa không trung, phía sau có hơn mười tu sĩ Kim Đan kỳ của Mộc gia đi theo, trên mặt đất, đứng đầu là Tiêu phụ, Tiêu mẫu cùng mấy trăm tộc nhân Tiêu thị sắc mặt tái nhợt đang quỳ rạp xuống mặt đất.

- Tiêu Thần phá hư đại trận Thôn Linh của Mộc gia ta, hủy đi căn bản truyền thừa trước giờ của Mộc gia, mối hận lớn như thế thì lão phu làm sao cho các ngươi sống tốt được! Tiểu tặc kia đã bị ta đẩy vào bên trong khe không gian, đương nhiên sẽ thập tử nhất sinh. Hôm nay lão tổ ta từ bi, có lòng tặng bọn người một nhà sum họp dưới đó!

Sắc mặt lão tổ Mộc gia dữ tợn, trong mắt lóe ra sát khí, ống tay áo vung lên, một biển lửa sinh ra giữa không trung, tràn ngập cả Tiêu gia, đem mọi người bao phủ ở bên trong! Dưới ngọn lửa hừng hực, đám người tộc nhân Tiêu thị kêu bi thảm liên tục, giãy dụa thống khổ trong hỏa diễm.

- Không! Không! Không! Mộc lão quỷ, ngươi dám làm tổn thương thân nhân Tiêu Thần ta nhất định phải hủy diệt toàn bộ tộc nhân ngươi!

Tiêu Thần hình như nhận lấy một lực lượng cường đại nào đó ngăn cản lại, gắt gao chấn áp, trơ mắt nhìn Tiêu gia lâm vào trong biển lửa mà không thể làm gì được, chỉ còn biết điên cuồng thét lớn!

Tiêu phụ trong hỏa diễm kia, trong miệng liên tục phát ra tiếng kêu bi thảm, đột nhiên mắt lão đảo qua nhìn lên trên không, dường như đã thấy Tiêu Thần, trong măt toát ra vẻ kinh hỉ vô cùng.

- Thần nhi, là cha đây, Thần nhi mau mau cứu cha, ngọn lửa này thiêu đốt thân thể cha, linh hồn cha, loại thống khổ này cha thực sự không thể chịu nổi, thần nhi, con xuống đây cứu cha nhanh lên!

- Thần nhi, mẫu thân không chịu nổi nữa, con mau cứu mẹ với, cứu cứu mẹ!

Tiêu mẫu cũng nhìn thấy Tiêu Thần, nước mắt nhanh chóng chảy ra, nhưng tất cả lại bị hỏa diễm hừng hực kia làm bốc hơi hết.

- Tiêu Thần điệt nhi, cứu chúng ta nhanh lên, chúng ta không muốn chết!

- Tiêu Thần đại ca, mau xuông đây đi.

- Thúc thúc, bọn cháu còn nhỏ, bọn cháu không muốn phải chết bây giờ. Thúc thúc, người cứu chúng cháu với

. . . . .

Từ già đến trẻ của Tiêu gia có đến mấy trăm người, đang lăn lộn khóc thét đầy thống khổ trong ngọn lửa kia, đưa tay hướng tới Tiêu Thần, trong miệng liên tục cầu cứu.

Mộc gia lão tổ cùng một đám tu sĩ Kim Đan kỳ đều xoay người lại, nhìn thấy Tiêu Thần ở trên không trung, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười dữ tợn:

- Tiểu tặc, ngày đó ngươi chạy trốn không chết thì sao, lão tổ ta vẫn có vô số thủ đoạn khiến cho Tiêu gia nhà tan cửa nát, hôm nay ta hoàn toàn hủy diệt Tiêu thị gia tộc của ngươi, để xem người làm gì được nào?

- Ha ha ha ha ha! Giết giết giết giết giết! Giết hết Tiêu thị gia tộc đi!

Ở phía sau, Mộc Mộc cầm đầu vô số tu sĩ Kim Đan kỳ cười lạnh dữ tợn, bên ngoài sát khí sôi trào, giống như trong lòng Tu La vậy!

Hai mắt Tiêu Thần nhanh chóng nổi đầy tơ máu, rồi hóa thành vẻ đỏ sẫm, trong miệng gầm liên tục như dã thú! Hắn vẫn điên cuồng giãy dụa, nhưng thân thể không cách nào di động được, chỉ đành trơ mắt nhìn tộc nhân đứng trong biển lửa chịu mọi cực khổ!

- Thần nhi, chẳng nhẽ ngươi vì muốn sống một mình mà không muốn cứu cha sao? Ta nhìn nhầm người rồi!

- Thần nhi, mẫu thân sắp chết cháy rồi, chẳng nhẽ ngươi cứ khoanh tay đứng nhìn như thế sao?

- Tiêu Thần, ngươi không cứu chúng ta, dù chúng ta có chết, hóa thành lệ quỷ cũng tuyệt đối không tha cho ngươi đâu!

Một lát sau, tộc nhân Tiêu thị gầm lên liên tục, gào rít không ngớt, âm thanh tràn đầy thất vọng, tuyệt vọng, không cam lòng, oán hận. Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần tràn đầy cừu hận, dường như muốn đem hắn ra xé xác một cách không khoan nhượng vậy.

Mà đúng lúc này, thân thể Tiêu Thần đang giãy dụa cũng đột nhiên thả lỏng, từng luồng ý chí nhẹ nhàng không ngừng tuôn ra, còn huyết sắc trong mắt hắn lại không thấy giảm bớt chút nào. Nhưng quỷ dị thay, đôi mắt mang huyết sắc kia lại mang một sự điềm tĩnh, không có vẻ gì là có dấu hiệu tâm ma khống chế cả.

- Tâm ma, ta thật kinh ngạc với năng lực của ngươi, có thể đào được hình ảnh sợ hãi nhất trong lòng ta ra, thừa dịp ta hơi buông lỏng một chút ngươi liền kéo ta vào trong đó, ngươi làm một cách rất hoàn mỹ, nhưng lại có một thứ khiến nó sai hoàn toàn.



Ánh mắt Tiêu Thần hờ hững nhưng lạnh lùng, nhìn về phía song thân mình đang giãy dụa trong biển lửa, nói:

- Song thân của ta, yêu ta gấp trăm gấp ngàn lần thế này, nếu bọn họ thật sự đối mặt với tuyệt cảnh sinh tử, vì an toàn của ta, bọn họ sẽ toàn lực khuyên ta rời đi. Mà để tránh ta liều lĩnh, họ thậm chí còn tìm cách tự cứu lấy tính mạng bọn họ. Đó chính là tình yêu sâu đậm của cha mẹ dành cho đứa con của mình, cho dù chính mình tử vong cũng không muốn con bọn họ bị tổn thương chút nào! Tuy rằng ngươi có thể biết hết bí mật trong lòng bàn tay, nhưng loại thân tình này thì ngươi vĩnh viễn không thể nhận ra được. Cho nên ngay từ đầu ta đã biết rằng tất cả mọi chuyện này chẳng qua chỉ là do ngươi tạo ra ảo giác, để dẫn ta nhập vào ảo giác ma hình mà thôi!

Huyết sắc trong đôi mắt Tiêu Thần càng lúc càng đậm, âm thanh phát ra lạnh lẽo như truyền đến từ địa ngục, đủ để đông lạnh khắp thiên địa.

- Nhưng người lại thực sự khơi lên sát ý trong lòng ta! Cha mẹ thân nhân ta, tuyệt đối không để người khác làm thương tổn, cho dù chỉ là ảo ảnh, cung không được. Ảo ảnh của ngươi là hiện lên hình ảnh cha mẹ thân nhân ta bị hại, ta đành cho ngươi chết vậy.

Âm thanh vừa dứt, hắn đã ngẩng đầu lên, thân thể phá xiềng xích khôi phục tự do

- Thế giới ảo ảnh, vỡ vụn cho ta!

Màu đỏ trong đôi mắt Tiêu Thần bộc phát lên một cỗ ý chí cường hãn, ý chí tại đây khiến không gian nháy mắt bị phá hủy và tan vỡ. Lấy Tiêu Thần làm trung tâm, thế giới xung quanh hắn giống như mặt kính nhanh chóng vỡ vụn ra.

Mộc gia lão tổ cùng đám người Mộc Mộc đang nhe răng cười cũng hóa thành tro bụi.

Trước đại điện Tiêu gia, đám người tộc nhân đang kêu gào thống khổ chậm rãi tiêu tán.

Cuối cùng toàn bộ thế giới đó đã biến thành một mản không gian tối đen, trong không gian có hai Tiêu Thần đang đứng trên không, xa xa nhìn nhau.

Một người thân mặc áo màu xanh, đôi mắt màu đỏ, sát khí trên người cao ngất trời, giống như sát thần thượng cổ!

Người còn lại mặc một bộ quần áo màu đen, khóe miệng toát ra vài phần dữ tợn.

Hai người này nhìn bề ngoài giống nhau như đúc, nhưng khí tức trên thân lại hoàn toàn bất đồng!

- Ngươi là tâm ma của ta?

Đôi mắt màu đỏ của Tiêu Thần chậm rãi ngước lên, nhìn Tiêu Thần mặc bộ đồ đen nói.

Tiêu Thần mặc bộ đồ đen nghe vậy trên mặ lộ ra vài phần quỷ dị, nói:

- Ta là tâm ma của ngươi, ngươi không thấy cảm giác hài lòng với tâm ma này sao? Chỉ cần dẫn ngươi hoàn toàn gia nhập vào ma đạo, đến lúc đó ta có thể hoàn toàn thay ngươi nắm giữ thân thể, đem ngươi khóa vào thế giới tăm tối vô tạn này!

Khi nói chuyện, trong mắt Tiêu Thần mặc áo đen lộ ra vẻ tham lam điên cuồng.

- Đáng tiếc lần này vận khí ngươi lại tốt, nhìn thấu sắp đặt của ta, nhưng lần tiếp theo ta cam đoan ngươi không có vận khí tốt như vậy đâu.

Con ngươi đỏ của Tiêu Thần không chút thay đổi, khẽ lắc đầu nói:

- Ta đã nói rồi, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ phải chết.

- Hắc hắc! Phải không, tuy rằng ngươi đang ở cảnh giới Kim Đan kỳ mà lại có thể tiến vào thế giới tâm ma, điểm ấy làm ta hết sức ngạc nhiên đấy! Thế nhưng muốn giết chết ta ư, ta chỉ sợ ngươi không có cái bản lĩnh đó thôi.

Tiêu Thần mặc áo đen lạnh lùng cười, hoàn toàn không có chút nào gọi là sợ hãi.

Con ngươi đỏ hỏn của Tiêu Thần hơi trầm ngâm, nói:

- Lấy tu vi của ta bây giờ, quả thật không thể hoàn toàn giết được ngươi, nhưng đánh tan hoàn toàn hình thể của ngươi, thì ta lại có thể dễ dàng làm được! Hôm nay ta tạm thời cho ngươi thoi thóp, lần sau ta tất nhiên sẽ hoàn toàn cho ngươi tuyệt diệt!

- Tâm ma, thoát phá!



Huyết sắc trong mắt Tiêu Thần chợt lóe lên, một lực ý niệm kinh khủng trong cơ thể nhất thời bộc phát ra, hóa thành một lực kinh thiên hường tới tâm ma kia mà ầm ầm chém xuống!

Tâm trong như gương, ý như đao!

Bằng vài ý niệm mạnh mẽ, chém thẳng đến tâm ma, mặc dù không thể hoàn toàn giết chết, nhưng cũng có thể khiến cho tâm ma bị thương nặng

- A! Làm sao có thể chứ, sao tâm cảnh của ngươi lại có thể đạt đến cảnh giới này được!

Mắt thấy đao mang chém tới, trong mắt Tiêu Thần áo đen rốt cuộc cũng đã lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng không đợi hắn phản kháng, đao mang đó đã chém thẳng lên người hắn.

Tâm ma tâm ma, vô hình vô dạng, do ý niệm sinh ra, cho nên không thể phá hủy!

Nếu muốn bài trừ, phá hủy nó, chỉ có thể dựa vào chính ý niệm, ý chí mạnh mẽ của tu sĩ để giết chết tâm ma đó mà thôi!

Ầm!

Đao mang chém qua thân thể, nháy mắt tiêu tán

Rắc! Rắc! Rắc!

Trong tiếng vơ vụn, bên ngoài cơ thể Tiêu Thần áo đen nhất thời hiện lên vô số vết nứt, giăng khắp thân thể hắn.

- Ngươi, ngươi vẫn không thể giết ta, cứ chờ xem, lần sau đợi khi ta ngưng tụ lần nữa, nhất định sẽ cường đại hơn bây giờ. Cuối cùng sẽ có một ngày ta hoàn toàn cắn nuốt được ngươi, trở thành chủ nhân thân thể ngươi, hành tẩu nhân gian! Chủ thể, rồi ta sẽ trở lại!

Âm thanh dữ tợn, oán độc phát ra từ trong miệng của tâm ma, sau đó thân thể nó lập tức vỡ vụn, hóa thành một mảng đen tối, dung nhập vào thế giới tâm ma rồi biến mất không còn thấy gì nữa.

- Thế giới tâm ma chỉ cần một ngày chưa phá, thì ta vĩnh viễn không thể giết chết được hắn! Cùng với việc tu vi ta tăng tiến, thì tu vi tâm ma cũng mạnh mẽ theo, hắn với ta vốn cùng một thể, bất quả ta làm chủ thể còn hắn chỉ mà phụ thể mà thôi! Tuy rằng ngươi có thể càng ngày càng mạnh lên, nhưng chung quy là ngươi vẫn lấy lực lượng từ ta mà thôi, nếu ngươi càng cố chấp, thì ta sẽ càng mạnh hơn so với ngươi! Để rồi nhất định ta sẽ băm ngươi ra!

Tiêu Thần thản nhiên nói, quang quẩn trong không gian tâm ma, ánh mắt chậm rãi đảo qua, thân thể lập tức run lên, rồi hoàn toàn biến mất.

Vụ đảo, động phủ, trong mật thất tu luyện!

Nam tử áo xanh đang nằm trên giường đá từ từ mở hai mắt đang nhắm chặt ra, ánh mắt bộc phát ra khiến cho người ta nhanh chóng trở nên sợ hãi, bắn vào hư không. Hắn vươn người đứng dậy, một cỗ khí tức vô tận nháy mắt phát ra, bay thẳng đến tận chân trời, làm cho phong vân bắt đầu nổi lên!

Ngưng kết Kim Đan, phá tâm ma, Thiên Kiếp xuống!

Tu sĩ có ba kiếp Ngưng Đan, Tiêu Thần đã qua kiếp thứ hai, chỉ còn một kiếp cuối cùng nguy hiểm nhất đó chính là Lôi Đình chi kiếp!

Nếu lên Kim Đan kỳ thành công, pháp lực thần thông tăng vọt, hưởng thêm năm trăm năm thọ nguyên, bước vào hàng ngũ tu sĩ cao cấp!

Còn nếu không được sẽ bị hôi phi yên diệt, cố gắng tu đạo nhiều năm cuối cùng sẽ thành trăng trong nước, hoa trong kính!

- Lôi Đình chi kiếp, để Tiêu Thần ta xem hôm nay ngươi rốt cuộc mạnh đến nhường nào, có đem ta đánh vỡ thành tro bụi được không!

Một ý miện cao ngút trời bộc phát ra, nó phá tan cả mây trời!

Hô! Hô! Hô!

Trong sát na khắp trời phong vân đột biến, một cỗ ba động kỳ dị đang truyền khắp thiên địa, lấy vụ đảo kia làm trung tâm, một cỗ uy áp vô hình chậm rãi tản phát ra bao phủ cả hải vực

Mây đen không biết từ đâu xuất hiện đầy trời, điên cuồng ngưng tụ thành một đám may hình tròn dài mấy trăm trượng, một tia Lôi Đình mạnh mẽ ở trong đó chạy không ngớt, va chạm lẫn nhau phát ra những tiếng nổ ầm ầm, giống như là Lôi Thần đang tức giận.

Kết Đan Thiên Kiếp sắp buông xuống!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook