Đạo

Quyển 3 - Chương 146: Trời sinh dị triệu.

Thực Đường Bao Tử

10/04/2013



Tứ Phương Thành.

Vào buổi trưa, trời xanh không mây. Trong thành tu sĩ nhiều như nước, đi tới đi lui.

Đúng lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh.

Trên bầu trời cao, xuất hiện vô tận Hỏa Vân hiện lên, lửa này xuất hiện cực kỳ quỷ dị, có màu đỏ đậm, giống như Liệt Diễm hừng hực tiêu đốt, hiện giờ đang quay cuồng trong đám mây, bộc phát ra khí tức cực nóng. Trong phạm vi ảnh hưởng khí tức đó cách ngàn dặm, nhiệt độ không ngừng tăng lên.

Tại nơi Hỏa Vân bốc lên, có một tiếng kêu từ giữa đó truyền ra, sau đó vô số tu sĩ rung động trong mắt đầy kinh sợ, một hư ảnh lớn gần ngàn trượng nháy mắt ngưng tụ ở giữa đám Hỏa Vân đó. Hư ảnh đó chính là một con chim lớn, hình dàng thon dài, khí phách tôn quý, đôi mắt lạnh như băng điểu đang khép hờ, khí tức lạnh lùng tàn khốc từ đó bùng nổ ra, làm lòng người run sợ không thôi.

Nó có móng gà, hàm yến, cổ rắn, đuôi cá, lông màu đỏ đậm giống như thạch anh mài ra mà thành vậy, linh quang lóe ra. Mào màu đỏ tươi giống như Liệt Hỏa, hừng hực thiêu đốt, đại biểu cho lực lượng hỏa diễm ở thế gian này, khí tức vương giả uy nghiêm bộc phát ra, tràn ngập phía chân trời. Mắt chim liếc nhìn xung quanh, khí phách ung dung vô thượng.

Lúc mọi người đang đắm chìm vào Hỏa Vân, hư ảnh quái điều trong hư không bỗng nhiên rung động lại nảy sinh biến cố.

Mây đen đột nhiên hiện ra, lôi quang xé trời, sấm rên cuồn cuộn, Lôi Đình lực tàn phá mọi thứ, vươn nanh dữ tợn.

Vô tận lôi vân xuất hiện trong hư không, Lôi Đình ngưng tụ, sau đó quét ra xung quanh. Thiên lôi bắn xuống, đùng đùng rung động, âm vang ầm ầm giống như cảnh tượng diệt thế. Khắp chân trời nháy mắt đã bị Lôi Đình chiếm giữ.

Tại nơi lôi quang lóe ra, trong lôi vân một thân hình khổng lồ kéo dài hơn ngàn trượng, chậm rãi ngưng tụ ra giữa không trung, trong miệng bỗng nhiên phát ra một tiếng gào rít. Theo tiếng gào rít này, khắp chân trời trở nên âm u, thế gian giống như triệu hoán vô tận Lôi Đình, xuyên thấu không gian thẳng đến nơi này. Vạn Lôi này bộc phát ra khí tức hủy diệt mạnh mẽ.

Một con có râu hổ, bờm lớn, thân rắn, vẩy cá, sừng hươu, trảo như nhạn, thân hình ngàn trượng như ẩn như hiện ở bên trong lôi vân, mỗi phiến lân giáp đều lớn chừng bằng cái thớt, ẩn hiện lóe ra trong không gian đánh mạnh vào thị giác.

Theo hư ảnh của hai cự thú ngưng tụ ra, uy áp thản nhiên bắt đầu từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống. Cỗ khí tức này cực lãnh đạm, nhưng tu sĩ có tu vi dưới Nguyên Anh kỳ thì cả người đều trở nên cứng đờ, nguyên thần bị gắt gao áp chế ở không gian nguyên thần, đồng tử kịch liệt co rút lại, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi vô tận. Ngooại trừ tu sĩ Nguyên Anh kỳ ra, sắc mặt cũng trở nên tắng bệch, pháp lực trong cơ thể cũng nhanh chóng giảm xuống, thần thức phát tán ra cũng bị mạnh mẽ áp chế vào phạm vi ba mươi trượng quanh người.

Bên trái Hỏa Vân đầy trời, bên phải Lôi Quang lóe ra.

Cả phía chân trời giống như bị phân thành hai, cự thú ở hai bên Hỏa Vân và Lôi Quang tương đối, ánh mắt lóe ra hiện rõ khí tức vô cùng lạnh lẽo.

Hống!

Hai đạo tiêm minh trước sau đều truyền đến, lập tức cự thú ầm ầm chiến thành một đoàn, uy áp tràn ngập phía chân trời nháy mắt tăng vọt. Hỏa Vân và Lôi quang điên cuồng dây dưa cắn nuốt lẫn nhau, mà hai cự thú ẩu đả vào một chỗ, thân ảnh ngàn trượng đang tái hiện lại cảnh tượng mãnh thú thượng cổ chém giết lẩn nhau.

Dị tượng nháy mắt xuất hiện cũng hấp dẫn tất cả ánh măt của tu sĩ trong phạm vi ngàn dặm chú ý.

Bên trong Tứ Phương thành hơn mười đạo độn quanh dựng lên trên không, giờ phút này uy áp từ người đến bay lên trên không, tự nhiên không phải hạng đơn giản. Mỗi khí tức trong cơ thể mỗi người đều khó lường đến cực điểm, nhưng ngẫu nhiên dao động tản ra một cỗ khí tức vô tận.

Trưởng lão hội của Tứ Phương Thành, đang trong mật thất thương nghị chọn người đứng đầu chư tông Nguyên bản là biểu tình thờ ơ lạnh nhạt đột nhiên biến đổi, chăm chú liếc nhìn, linh quang trên người chợt lóe, thân ảnh dĩ nhiên không thấy đâu nữa.

Trong nháy mắt, thân ảnh năm người xuất hiện trên hư không, ánh mắt biểu lộ ý hoảng sợ, hướng hai đại cự thú trên không nhìn lại.

- Chu Tước! Lôi Long!

Thân phận tất cả những người này đều không phải là kém, biết nhiều bí ẩn, nhìn hư ảnh hai cự thú trên không mặc dù rất nhiều tu sĩ không biết được, nhưng bọn hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra hai cự thú đang giao chiến kia đó là hai thượng cổ thần thú!

- Hư ảnh thần thú ngưng tụ giữa không trung, đánh lẫn nhau, cảnh tượng như vậy tuyệt đối không phải là tự động sinh ra, chẳng lẽ ở Tứ Phương thành này có trọng bảo xuất thế? Việc này cần cấp tốc truyền lại với tông môn, thỉnh lão tổ đến đây, tránh để cho người chiếm mất tiến cơ!



Thủ lỉnh ngủ đại tộng môn ờ Tứ Phương thành, giờ phút này ánh mắt lóe ra giữa lúc đó không phân biệt trước sau đều thi triển bí thuật, đem sự tình nơi này khẩn cấp truyền ra ngoài.

. . . . .

Vân gia tuy rằng từ trước đến nay cực kỳ thấp bé, nhưng kỳ thực gia tộc cũng mạnh mẽ không cần nghi ngờ, tông môn đứng đầu trung vực cũng không dám có chút trêu chọc.

Tứ Phương thành đấu giá, Tam trưởng lão Vân gia dẫn các đệ tử gia tộc đến, nghỉ ngơi ở tửu lâu.

- Hôm nay việc Vân Linh xử lý cực kỳ thỏa đáng, Chu Tước quả có ở thế gian, nhưng khi sinh ra trái cây đạt được năm lần chí cực nhỏ, phần lớn là chin từ bốn lần trở xuống, dược lực có hạn, năm vạn hạ phẩm linh thạch dĩ nhiên là giới hạn cuối cùng.

Người nói chuyện chính là Tam trương lão của Vân gia – Vân Đồng, nhìn qua cũng thấy tính khí ôn hòa, nhưng pháp lực trong cơ thể cũng cực kỳ khó dò xét, mơ hộ lộ ra dao động của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hiển nhiên khoảng cách với tu sĩ Bất Trụy cũng chỉ còn nữa bước, quả thật là một tu sĩ đại thần thông.

- Vân Sơn, Vân Hải, Vân Kinh, ba người đều đã chứng kiến Tiêu Thần không phải là hạng người đơn giản, theo bút tích này, có khả năng rất lớn là tu sĩ gia tộc khác, chẳng lẽ ngoại trừ Thượng gia cùng Vân gia chúng ta, Dư gia cũng âm thầm phái tu sĩ tới rồi sao?

Nói tới đây, thần sắc Vân Đông khỏi khỏi âm trầm.

Vân Linh lúc này đầy vẻ thông minh, hoàn toàn không còn dàng vẻ bệ vệ như trước nữa, giống như một gốc cây lẳng lặng nở ra Hông Mân Côi, cả người tản ra khí tức mị hoặc kinh người.

Hiện tại đôi hàng mi thanh tú của nàng nhíu lại, nói:

- Tam trưởng lão, chẳng nhẽ đã để lộ tin tức đồ vật kia ra ngoài?

Vân Đồng nghe vậy ánh mắt chớp lên, nhẹ giọng nói:

- Việc này là có khả năng lớn nhất, nhưng bất kể như thế nào, thứ này Vân gia chúng ta nhất định phải có.

Âm thanh lạnh lùng, tràn ngập ý kiên định.

Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Vân Đông nhất thời biến đổi, ngẩng đầu lên ánh mắt nhìn về phía trước, hình như xuyên thấu không gian, sau đó bước đi, thân ảnh nháy mắt biến mất không thấy nữa.

Thuấn di!

Vân Đồng này, đúng là đang nắm giữ đại thần thông như vậy.

Theo sát ở phía sau, trong đôi mắt đẹp của Vân Linh cũng hiện lên vẻ khiếp sợ, linh quang trên thân thể mềm mại chợt lóe ra, gào rít bay ra phía ngoài.

Ngay phía sau, ba huynh đệ Vân Sơn gắt gao bám đuôi.

Đên khi ba người xuất hiện giữa không trung, nhìn thấy bầu trời đầy Hòa Vân và Lôi Đình gầm lên giận dữ, nhịn không được mà há hốc miệng, trong lòng kích động như sóng biển.

Cự thú to ngàn trượng điên cuồng giao đấu, bầu trời bị chia làm hai nửa. Nơi này Liệt Diễm hừng hực như biển lửa, bên kia lôi qua loe lên giống như lôi trì.

- Tam trưởng lão, hư ảnh hai mãnh thú rốt cuộc là thứ gì, chẳng lẽ lời đồn là sự thực, văn kiện bảo vật kia, là ẩn tàng thiên đại bí mật, nếu không thì vì sao bầu trời phía trên Tứ Phương thành lại xuất hiện dị tượng như vậy chứ?

Giờ phút này, cái miệng nhỏ nhắn của Vân Linh mở ra, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Ánh mắt Vân Đồng mơ hồ lộ ra vẻ kinh sợ gắt gao nhìn về phía trên hư không, trầm giọng nói:



- Mống gà, hàm yến, gáy rắn, đuôi cá. Con chim khổng lồ này giống hệt như văn tự cổ, đó chính là thần thú thượng cổ Chu Tước!

- Râu hổ, bờm lớn, thân rắn, vẩy cá, sừng hưu, trảo như chim nhạn. Cự thú trong Lôi Vân, có thể năm trong tay Lôi Đình thế gian, bề ngoài như vậy, chắc chắn đó chính là thần thú thượng cổ Lôi Long!

- Trong điển tịch thượng cổ ghi chép vể hai cự thú này đều rất ít, là tồn tại mạnh nhất trên thế gian này, mỗi con đều có lực lượng có thể huy diệt cả thiên địa. Giờ phút này hư ảnh của hai con cự thú này sinh ra, sống chết với nhau, hiển nhiên đã xảy ra sự tình nào đó, tạo nên dị biến!

Nói đến đây, cảm giác như sắc mặt Vân Đồng trưởng lão đầy kính nể, trầm giọng nói:

- Lập tức đem việc hôm nay truyền về gia tộc, thỉnh tộc trưởng đích thân chỉ huy tinh nhuệ đến đây, dị tượng như thế kia, tất nhiên có liên quan đến lời đồn. Nếu lời đồn là có thật, vậy Vân gia ta cũng không tiếc bất cự giá nào để có thể đoạt vật đó vào trong tay!

Đám người Vân Lính sắc mặt cẩn thận xác nhận, nhưng chẳng biết làm sao, trong lòng nàng sinh ra vài ý niệm trong đầu, cảm giác rằng dị tượng này có chút kỳ quặc, trong đầu lơ đảng hiện ra khí tức trầm ổn, hai mắt đen nhánh, thânh thể thanh sam mềm mại.

- Chẳng lẽ việc này có quan hệ với hắn sao?

Đôi môi mọng đỏ của Vân Linh gắt gao mím lại một chỗ, trong mắt xẹt qua vài phần dị sắc.

. . . . .

Nhị trưởng lão của Thượng gia – Thượng Nhược Hải, là tu sĩ Nguyên Anh kỳ viên mãn, thần thông và pháp lực đều vượt xa tu sĩ đông cấp, khoảng cách với đại đạo Bất Trụy cũng chả còn xa nữa.

Sắc mặt hắn nóng bổng khi nhìn thấy dị tượng, hai nắm đấm trong ông tay áo không nhịn được mà nắm chặt lại, trong lòng tràn ngập sự tham lam.

- Nhanh nhanh đem dị tượng trong Tứ Phương thành in dấu vào bên trong ngọc giản, thi triển bí pháp đem việc này truyền vào trong gia tộc. Dị tượng này hiển nhiên có liên quan tới tin đồn, Thượng gia chúng ta hãy nhân cơ hội này quật khởi, lần này chắc chắn không có ai ngăn được!

Thượng Tử Văn cùng tu sĩ gia tộc tổng cộng hơn hai mươi người, sắc mặt tất cả đều kính cẩn đứng phía sau, trên mặt lộ ra vẻ tham lam vui sướng.

. . . . .

Bên ngoài Tứ Phương thành cách ba ngàn dặm, một nơi trong rừng núi, có một lão già cưỡi trên con lừu, trong tay cầm bầu rượu, rung đùi rất đắc ý.

Đột nhiên, con lừa lão cưỡi dùng sức rung lên, sắc mặt lão già nhất thời kinh hoàng, thiếu chút nữa ngã xuống, chống tay rồi vỗ vỗ lên lưng con lừa, cười mắng:

- Giỏi cho súc sinh nhà ngươi, chỉ được một chút thời gian thôi, mà đã ầm ĩ trở lại như vây rồi. Đến đây đến đây, nửa bầu rượu này đều bị súc sinh ngươi uống đi rồi, lúc trước thật là hối hận không nên đánh cược với ngươi a.

Lão già này luôn miệng mắng chửi súc sinh, rồi lại tự xưng là lão ca, cũng không cảm thấy được điểm quái dị nào. Lúc này đem bầu rượu kia giơ lên, con lừa bên dưới liền quay đầu lại, trong đôi mắt đầy vẻ đắc ý và vui sướng, giương cái miệng lên. Lão già kia cũng thấp giọng thì thầm, không có gì hơn là mắng nhỏ, đổ một dòng rượu nhưng không có vào được bụng con lừa kia một chút nào.

Sau đó, lão già thu tay lại, chính mình uống một ngụm, vẻ thích thú tự nhiên, con lừa kia đành bất mãn hừ nhẹ, nhưng vẫn đành đi về phía trước.

Nhưng đúng lúc này, trên tay lão già đột nhiên run nhẹ, ánh mắt lờ đờ hiện lên vài vệt sáng, đưa tay vỗ vỗ con lừa than thở nói:

- Đi, đi, tới xem coi đang xảy ra nào nhiệt gì đi.

Con lừa hừ nhẹ một tiếng, từ chi nhất thời sinh ra vài gợn sóng. Sau đó một người, một lừa biến mất không còn thấy gì nữa.

Thuấn di!

Một con lừa thuấn di ngay tức khắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook