Đạo

Quyển 3 - Chương 157: Xâm nhập

Thực Đường Bao Tử

10/04/2013



Cấm chế được bài trừ, chi chít thân ảnh các tu sĩ xuất hiện, giờ phút này ánh mắt tất cả đều dừng ở trên thân đám người Tiêu Thần, đợi khi thấy rõ sau lưng hắn có hơn hai ngàn tu sĩ, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần càng thêm cẩn thận.

Trong mấy ngàn tu sĩ, đều có người của các thế lực đứng đầu, Thần Huyền tông, Thương Nguyệt tông, Thiên Đạo Tông, Ngự Kiếm tông, Phù Đồ tông, Dược Vương tông đứng đầu lục tông, Vân gia, Thượng gia, Mặc gia là các thế gia, cùng với các tán tu trong đó là Bác Cổ, câu Ly cùng con lừa háo sắc lông ngắn ở dưới thân, siếu cấp cường giả ở khắp nơi đều không ngoại lệ, tất cả đều tập trung ở đây hết. Các thế lực của chư phương trước mắt đều tự dẫn dắt các tu sĩ, mơ hồ phân cách chếm cứ không gian quanh thân mình, ánh mắt nhìn qua lẫn nhau đều lộ ra vẻ kiêng kỵ. Những người này hiển nhiên đã đối địch lâu ngày, lúc này Tiêu Thần dẫn dắt hơn hai ngàn tu sĩ, tự nhiên hấp dẫn các ánh mắt của cường giả tập trung chăm chú nhìn vào.

Cảnh giới Bật Trụy thần thông vô cùng, cho dù chỉ là có ánh mắt quét tới thôi, trong đó cũng ẩn chứa uy áp, tu sĩ bình thường không có khả năng chịu được. Lúc này trong lòng Tiêu Thần kinh ngạc, mười hai tu sĩ Bất Trụy đang nhìn soi mói hắn, hắn thậm chí có một cảm giác mọi thứ trên toàn thân mình đều bị nhìn thấu, nhưng sắc mặt vẫn miễn cưỡng giữ được sự trầm ổn như trước, vẫn chưa lộ ra vẻ bất an.

- Hôm nay nếu không nhờ đạo hữu ra tay, ta tu vi tuy không kém, nhưng e rằng vẫn phải bỏ mạng tại nơi có cấm chế trùng điệp này. Đạo hữu đã cứu một mạng, lão phu xin ghi nhơ trong lòng, nếu sau này có cơ hội tất nhiên sẽ báo đáp.

Vào thời khắc này, một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ phía sau Tiêu Thần tiến lên từng bước, trầm giọng nói, trên người chợt lóe độn quang, lập tức bay tới chỗ đám người Thần Huyền tong.

- Hôm nay, lão phu thiếu đạo hữu một nhân tình.

Một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ khác chắp tay nói, thân ảnh lóe độn quang bay đến chỗ đội tu sĩ Thượng gia.

- Đa tạ ân huệ của tiền bối!

Hơn ngàn tu sĩ Kim Đan kỳ kính cẩn xoay người thi lễ, giọng điệu thành khẩn, sau đó tản ra, gia nhập vào trong đội ngũ tu sĩ của mình. Xem ra đám người này thấy tuy rằng tu vi cấm đạo của Tiêu Thần không kém, nhưng nơi này nguy hiểm trùng trùng, tự nhiên đi theo cường giả khắp nơi thì an toàn mới tăng lên nhiều. Trong thời gian ngắn, số lượng hai ngàn tu sĩ đi phía sau Tiêu Thần giảm mạnh, càng về sau lại không đến trăm người. Hiện tại đã chỉ còn hơn mười người, chính là những người mà Tiêu Thần cứu lúc đầu, bọn họ đã biết được thủ đoạn thần thông của vị tiền bối này, đương nhiên sẽ không rời đi như những người khác. Phải biết rằng nếu đi theo sau thế lực chư phương thì đến lúc đi không đúng, vậy khả năng biến thành vật hi sinh để dò đường là rất cao, thế không bằng đi phía sau tiền bối này còn an toàn hơn.

Trong mắt Tiêu Thần hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhìn vào tình hình lúc này, hắn cũng đã nghĩ đến cục diện này rồi, chỉ là cuối cùng vẫn còn có vài chục tu sĩ lưu lại, điểm ấy quả là có chút ngoài dự liệu của hắn. Lúc này tình thế cực kỳ rõ ràng, thế lực chư phương giằng co, hăn đương nhiên cũng muốn gia nhập vào trong đó, về sau tiếp tục tùy thời mà hành động. Ánh mắt đảo qua xung quanh mình, Tiêu Thần nhíu mày, hắn còn chưa kịp nghĩ đến giờ cần đi đến đâu, thì đột nhiên có một tiếng quát khẽ thản nhiên truyền đến.

- Nếu không có tiểu hữu ra tay, hơn hai ngàn tu sĩ này e rằng cũng chỉ còn một, hai phần mà thôi, quả thật đã coi như ngươi làm một việc thiện rất to lớn rồi. Vậy đi, ngươi hay đi theo sau lão phu, có ta ở đây, sẽ bảo vệ an toàn cho tất cả.

Tinh quang trong mắt Thượng Văn chớp lên, khóe miệng lộ ra ý cười, khẽ gật đầu nói với Tiêu Thần. Hắn mở miệng như vậy không khác gì đang mời Tiêu Thần gia nhập đội ngũ tu sĩ của hắn.

Âm thanh người này vừa dứt, thế lực các phương đều hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn. Bọn hắn khi xem qua tu vi của Tiêu Thần bất quá mới chỉ là cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng hắn có thể dẫn dắt hơn hai ngàn tu sĩ bình an tới chỗ này, hiển nhiên tu vi cấm đạo cực kỳ thâm hậu. Trước mắt có nguy hiểm trùng trùng như vậy, có thể mượn sức của một cấm đạo đại tu sĩ như vậy, hiển nhiên đó là trăm điều lợi mà không có một điều hại nào.

- Ha ha, lão phu đối với vị tiểu hữu này rất có hảo cảm, tiểu hữu không bằng hãy gia nhập Thần Huyền tông, lão phu là Giang Sơn Tử trưởng lão của Thần Huyền tông, cũng có thể bảo vệ ngươi an toàn.

Giang Sơn Tử khẽ mở miệng cười, ngữ khí cũng cực kỳ thành khẩn.

- Thương Nguyệt tông cũng có ý đó, tiểu hữu có thể suy nghĩ lại đi, để quyết định cho tốt.

- Thiên Đạo tông cũng cực kỳ hoan nghênh đối với tiểu hữu.

. . . . .

Thế lực đứng đầu của chư phương đều sôi nổi mời, cục diện như vậy nhất thời khiến Tiêu Thần trở thành tiêu điểm, ánh mắt mấy ngàn tu sĩ đều lộ ra vẻ hâm mộ và ghen tỵ. Có thể được siêu cấp cường giả ở khắp nơi mượn sức, hiển nhiên nó tượng trưng cho thực lực của chính mình.



Ánh mắt Tiêu Thần lóe ra, cục diện trước mắt, lại có chút ngoài dự kiến của hắn, nhưng hắn chỉ chớp mắt, kính cẩn thi lễ, thanh âm hơi kích động nói:

- Chư vị tiền bối đã mời, trong lòng vãn bối thực sự sợ hãi, các tiền bối có thể cho đi phía sau đó chính là một sự may mắn, vãn bối thực sự khó lựa chọn, sợ phụ hảo ý của chư vị tiền bối.

Nói đến đây, Tiêu Thần thoáng dừng lại:

- Bất quá tiền bối Thượng gia đã nói trước, vãn bối sẽ gia nhập vào tu sĩ của Thượng gia, nhưng nếu chư vị tiền bối có gì cần, vãn bối tất nhiên không chút chối từ.

Tiêu Thần nói những lời này, biểu hiện hết sức lo sợ không thôi, giọng điệu cực kỳ thành khẩn, tuy rằng cự tuyệt các thế lực khác, nhưng cũng không sinh ra chút bất mãn nào cho người khác.

Thượng gia lão tổ Thượng Văn Tinh nghe vậy hiển nhiên thỏa mái cười, còn các thế lực khác tuy rằng trong lòng hơi không cam, cũng chỉ có thể nén giận do mình mở miệng quá muộn, bị lão già thượng gia kia đoạt trước rồi.

Độn quang chợt lóe trên người Tiêu Thần, bay thẳng đến Thượng gia, phía sau tự nhiên cũng có gần trăm tu sĩ bám théo đuôi.

- Tốt, tiểu hữu cứ yên tâm ở phái sau lão phu, đã có lão phu rồi, tuyệt đối sẽ không để tiểu hữu có một thương tổn nào.

Thượng Văn Tinh cười ôn hòa, thần sắc hiển nhiên cực kỳ vừa lòng:

- Nếu trên đường có cấm chế cản đường, xin tiểu hữu hãy ra tay, dọn sạch chướng ngại cho bọn ta. Tiểu hữu yên tâm, nếu lần này có thu hoạch gì, lão phu tất nhiên sẽ cho tiểu hữu thù lao xứng đáng.

Tiêu Thần nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, kính cẩn nói:

- Hêt thảy xin nghe theo phân phó của tiền bối.

Thương Văn Tinh cười khẽ gật đầu.

Nhưng lúc này, có một người sắc mặt trở nên khó coi, trong mắt cực kỳ âm trầm, người này chính là Thượng Tử Văn. Lúc trước hắn giao dịch với Tiêu Thần bị lỗ nặng, đương nhiên sẽ ghi hận ở trong lòng. Nhưng tình thế lại đảo lộn nhanh chóng, đành tạm thời buông xuôi chuyện này vậy. Hắn không nghĩ lần này gặp lại, cục diện trước mắt lại như vậy, theo thái độ khách khí của lão tổ đối với Tiêu Thần, e rằng hăn đừng mong có một cơ hội nào tiếp tục ra tay đối phó với Tiêu Thần, trong lòng tự nhiên sẽ buồn bực.

Tiêu Thần đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đối diện với Thượng Tử Văn, trên mặt không chút ngạc nhiên, khẽ gật đầu xem như bắt chuyện qua.

Gương mặt Thượng Tử Văn cứng đờ, miễn cưỡng lộ ra vể cười gật đầu, lập tức cúi đầu, trong lòng buồn rầu đến cực điểm.

Cực Âm Lão thấy thế ánh mắt chớp lên, sau đó khẽ cười nói:

- Thiếu gia không cần buồn bực, theo lão nô thấy, lão tổ lần này bất quá chỉ coi trọng thủ đoạn cấm đạo tu của hắn mà thôi, đợi đến lúc việc này kết thúc, thì lúc đó thiếu gia ra tay giết chết người này, như vậy lão tổ tuyệt đối sẽ không hỏi đến. Khi đó, tiểu tử này rơi vào tay thiếu gia, không phải là để ngài tùy ý gây khó dễ sao.

Thanh âm trầm thấp, hàn khí tản ra bốn phương.

Thượng Tử Văn nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, khóe miệng nhếch lên, lộ vẻ dữ tợn.

Thượng Văn Tinh thu Tiêu Thần về dưới trướng, tự nhiên tâm tình sẽ tốt hơn, lúc này tiến lên từng bước nói:



- Chư vị đạo hữu, cục diện trước mắt của bọn ta đã như vậy, trong lòng mọi người ắt đều rất rõ ràng.

- Lần này chúng ta đang ở bên trong Vô Tẫn Tinh vực, không còn đường lui về phía sau, muốn sống sót chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Tu sĩ trực tiếp bày ra các cấm chế này có tu vi vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta, nơi này tuyệt đối cực kỳ nguy hiểm, cho dù chúng ta đạt cảnh giới Bất Trụy, cũng chưa chắc có thể sống sót.

Nói đến đây, sắc mặt Thượng Văn Tinh cũng trở nên ngưng trọng, ánh mắt hơi lóe ra, trầm giọng nói:

- Như vậy, lão phu đề nghị các thế lực liên thủ tiếp tục xâm nhập dò xét, như vậy thứ nhất tính an toàn chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều, việc này định đoạt thế nào, xin chư vị đạo hữu hảy sớm hạ quyết định

Thanh âm xa xa truyền đến, thủ lĩnh các thế lực đều lộ ra vẻ trầm ngân suy nghĩ, một lát sau chăm chú liếc mắt một cái, không hẹn mà cùng nhau gật đầu, xem như đáp ứng việc này.

- Bên trong Tinh Không này đầy rẫy nguy hiểm, lúc trước nếu không nhờ ta ra tay, e rằng các tu sĩ đã chết gần hết, nếu còn tiếp tục xâm nhập vào thì nguy hiểm càng nhiều, đám người môn hạ của chúng ta tất nhiên sẽ bị tổn thương! Lão phu có đề nghị này, bọn ta chờ mười hai tu sĩ Bất trụy tiếp tục xâm nhập vào trong, các tu sĩ khác tạm thời dừng lại ở đây, để tránh các thương vong không cần thiết.

Thái thượng trượng lão của Thương Nguyệt tông, đạo hiệu là Pháp Thiên Tử, thần thông quỷ dị mạnh mẽ, tu vi bất quá mới là cảnh giới Bất Trụy sơ kỳ, nhưng vẫn đủ để đánh với tu sĩ Bất Trụy sơ kỳ đỉnh phong một trận, lúc này mở miệng nói, hiển nhiên là rất có trọng lượng.

Con đường phía trước đầy rẫy nguy hiểm, các tu sĩ còn lại không được vào, tuy rằng lý do khá thỏa đáng, nhưng tinh tế suy nghĩ lại, lại là bọn họ muốn độc chiếm toàn bộ chỗ tốt, chỉ có mười hai tu sĩ Bất Trụy này đủ bản lĩnh để lấy được thôi. Như vậy các thế lực đứng đầu của chư phương cùng đông đảo các tu sĩ liều chết tiến vào đây tất cả đều không nhận được chỗ tốt này. Còn các môn nhân đệ tử được lưu lại chỉ để giám thị, áp chế đông đảo các tu sĩ ở đây, để tránh bọn họ lén vào trong đó, tranh đoạt bảo vật.

Kẻ đứng đầu thế lực chư phương đều là các lão bất tử cảnh giới Bất Trụy kỳ, tâm trí như yêu, khúc mắc gì trong chuyện này chỉ cần tâm niệm vừa động là có thể hiểu thấu, lúc này ánh mắt hơi lóe ra, trong lòng dĩ nhiên đã nhận thức đựơc chuyện này. Cơ duyên tạo hóa này, thế lực chư phương tranh đoạt đã rất khó để phân phó, bọn họ tự nhiên càng không muốn quá nhiều tu sĩ hỗn loạn trong đó. Về phần các tu sĩ còn lại nghe vậy mặc dù trong lòng không cam, nhưng ở trước mặt các tu sĩ Bất Trụy kỳ thì trên mặt không dám bộc lộ chút cảm xúc bất mãn nào, chỉ âm thầm nắm chặt tay lại, trong lòng cực kỳ oán hận. Bọn họ không màng sinh tử để tới tận nơi này, cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy, hiển nhiên làm lòng người phẫn uất.

Trong một thời gian ngắn ngủi, tu sĩ Bất Trụy kỳ của thế lực chư phương dặn dò các hảo đệ tử của tông môn, sau đó nhất tề tiến lên từng bước, trên người tràn ngập uy áp mạnh mẽ, giống như một vị thần.

- Hôm nay chúng ta kết hợp lại với nhau tuyên bố, cấm các tu sĩ khác tiến lên, nếu không giết không tha!

Đã nói như vậy, cũng đồng nghĩa với biểu hiện trắng trợn việc độc chiếm bảo vật, nhưng ở Tu Chân giới thì thực lực vi tôn, mười hai tu sĩ Bất Trụy đủ để làm kinh sợ các tu sĩ khác, không dám có một hành động gì thiếu suy nghĩ.

Vào đúng lúc này, lão tổ Thượng gia Thượng Văn Tinh hơi trầm ngâm, sau đó dướng tay nói:

- Tiểu hữu ngươi lại đây, theo lão phu đi cùng các chư vị đạo hữu, tiếp tục xâm nhập vào nơi này.

Dù không nói đến họ tên, nhưng ánh mắt mọi người đồng loạt dừng trên người Tiêu Thần, lại thành một trận ghen tỵ lẫn hâm mộ, lần này theo các tu sĩ Bất Trụy kỳ vào trong đó, nói không chừng sẽ nhận được một thiên đại cơ duyên.

Tiêu Thần mừng thầm ở trong lòng, trên mặt cũng không lộ ra vẻ nào khác thường, độn quang trên người chợt lóe, kính cẩn dừng ở phía sau mấy người. Ánh mắt mấy người còn lại quét tới, nhíu mày rồi giãn ra. Tiểu bối này có cấm đạo tu cực kỳ bất phàm, như vậy sẽ giải quyết được không ít phiến toái, lập tức chấp nhận chuyện này.

- Đi thôi!

Thân Huyền tông Giang Sơn Tử chớp mục quang, lập tức bước từng bước hướng vào bên trong kia. Các tu sĩ Bất Trụy khác không cam lòng bị rớt lại phía sau , sắc mặt hờ hững đi theo sau.

- Tiểu hữu, chúng ta đi thôi, ngươi hãy nhớ đi theo sau lão phu để tránh mắc phải sai lầm.

Nói xong Thượng Văn Tinh vung ống tay áo lên, một tầng ling quang bao vây lấy Tiêu Thần ở bên trong, gào rít bay về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook