Chương 9: Tớ Thích Cậu!
Melusina
06/11/2022
Lần gặp đầu tiên của chúng tôi là tại lớp học, lần cuối cùng của cả hai lại là biển.
Khi tôi biết được câu trả lời, chẳng muốn chần chừ thêm chút nào nữa. Hôm nay, sẽ gặp cậu ấy mà nói rõ ràng. Có thể mọi người sẽ nói tôi quá gấp gáp, sao thay đổi nhanh đến vậy? Ừm, nếu như tôi không gặp Vũ Bá Dao thì câu chuyện sẽ khác rồi.
Âm thanh của gió rít qua tai, vững bước nhìn phía trước. Đối diện với tình yêu thôi mà, có gì mà không dám chứ.
Mắt chớp một cái liền thấy người trong lòng, cơn gió thổi càng mạnh, những chiếc lá tưởng chừng có một phép thuật cố quấn lấy chúng tôi, thoáng chốc tưởng như xung quanh chỉ có tôi và Vũ Bá Dao. Mắt chạm mắt, không rời khỏi người đối phương, hít một hơi bình tĩnh hơn. Bước lại gần cậu, nói "Gặp tớ ở sân thượng, giờ ra chơi" xong, nhanh chóng bước đi, tiếp tục để lại người ấy đứng một mình. Lúc ấy nếu tôi biết được điều mà Vũ Bá Dao nghĩ, có lẽ sẽ bóp chết cậu ta.
Nụ cười ranh mãnh nhếch lên, đôi mắt âm u nhìn về hướng tôi đi.
Dạo này tôi với Dương Ý ít nói chuyện với nhau, không phải có vấn đề gì chỉ là chúng tôi quá bận. Học sinh lớp 11 nói là nhẹ nhàng nhưng thực tế phải đối mặt nhiều hơn thế, quyết định tương lai, quyết định mục tiêu, còn phải cố gắng từng chút để đạt được điều đó. Vỗn dĩ mối người đều có giới hạn của riêng mình, tìm cách chạm đến từng giới hạn.
Nhìn xuống chồng sách che hết cả khuôn mặt chúng tôi, lắc đầu ngán ngẩm. So với tôi thì Dương Ý là dạng học xuất sắc, suốt cả 2 năm cậu ta đều nằm trong top 10 của trường. Gia cảnh của Dương Ý xuất thân từ ngành Y, đúng vậy bố và mẹ đều làm ở bệnh viện của tỉnh, ông bà của hai bên cũng từ Quân Y. Phải nói là con nhà nòi, Dương Ý và anh của cậu ta chắc chắn cũng sẽ nối nghiệp, vì được thừa hưởng gen tốt nên Dương Ý rất thông minh, còn chịu khó.
"Lưu Sơn Tâm, tập trung!" tiếng của cô Lý vang lên đánh tan sự im lặng của cả lớp, tôi bất giác cảm nhận được ánh mắt hướng về tôi rõ ràng từ người nào đó, như muốn thăm dò, như muốn biết tim ruột gan của tôi như thế nào. Tôi rùng mình một cái, lời nhắc của cô Lý khiến tôi trở lại trạng thái ban đầu, trong lòng cũng bình tâm hơn. Tiếp tục chép bài, không quên nghe giảng.
Lưu Sơn Tâm mãi cũng không biết, từng hành động và cảm xúc thay đổi trên gương mặt đều được ai đó khắc ghi không quên.
Nhanh chóng đã đến ra chơi, mọi người trong lớp tản ra không ít. Duy có vài người như Dương Ý là còn ở lại lớp học xin thêm lời giảng từ cô Lý. Tôi biết cậu ta cố gắng rất nhiều, nên cũng để trên bàn lại hộp sữa. Chắc là Dương Ý sẽ dùng, xong tôi thẳng tiến đến sân thượng giải quyết mớ phiền muộn bấy lâu.
Không khí giờ ra chơi rất nhộn nhịp, tiếng nói cười vang khắp hành lang, từ lầu 2 đến gần sân thượng cũng còn nghe loáng thoáng tiếng của vài người, tôi chậm rãi bước đi, điều này giúp bình tĩnh hơn rất nhiều. Sự can đảm chỉ sợ một chút thôi cũng sẽ biến mất. Bước đến cánh cửa sân thượng nhìn từ xa đã thấy bóng lưng cao mảnh khảnh. Để mặc gió thổi tung chiếc áo khoác, tóc rối nhẹ, cậu ấy hướng về phía lan can xem chừng mọi thứ trên thế gian này không hề liên quan đến bản thân. Phóng khoáng, tự do, chỉ có thể diễn tả cậu ấy bằng những từ ngữ như vậy. Tôi bất động một chút, không dám làm mất đi vẻ đẹp trước mắt.
"Đến rồi à" giọng nói vang lên, Vũ Bá Dao xoay người đối diện tôi.
"Đến rồi, cậu nhanh thật!" tôi cảm thán
"Không, chỉ là không muốn chờ thêm nữa." Ánh mắt không dời khỏi tôi, dường như muốn tôi biết được tâm tư đang ẩn giấu trong đó, muốn tôi phải nắm giữ lấy những gì thuộc về cậu.
Bất chợt thấy được điều đó trong mắt Vũ Bá Dao, tôi dời ánh mắt sang chỗ khác, bước tới gần lan can dựa người vào, thong thả nói.
"Cậu thích tớ bao nhiêu?"
"10 phần? 20 phần? hay toàn bộ trái tim cậu?"
"Cậu vì sao lại thích tớ?"
Liên tục nhận được câu hỏi như vậy, khá chắc Vũ Bá Dao cảm thấy không thoải mái.
Gió liên tục thổi bay mái tóc cả hai, sự im lặng bao trùm chỉ nghe thấy âm thanh phát ra công trường kế bên, rõ ràng đến mức bóp chặt dây thần kinh của tôi.
Định lên tiếng để ngắt đi sự im lặng này, thì âm thanh trầm thấp đã vang sát tai. Vũ Bá Dao từng bước tiến gần lan can, đồng thời cúi xuống như muốn ôm lấy cả người tôi. Đôi tay to lớn chống trên thanh sắt, má trái xuất hiện cảm giác ấm áp, đôi tay thô ráp sờ lên. Mắt tôi không dám chớp mạnh, không dám thở mạnh, ráng giữ dừng chút một lại sự bình tĩnh.
"Tớ thích cậu, không đếm được!"
"Nếu tình yêu là giọt nước, trái tim là biển. Chắc chắn tình yêu đó tràn ngập cả trái tim tớ."
"Tớ thích cậu, không phải vì nhất thời, càng không phải vì hứng thú, cũng chẳng phải vì chinh phục. Tớ thích cậu vì cậu là người duy nhất nhìn tớ!" Sau câu trả lời đầy ẩn ý thì kết thúc bằng một nụ hôn trên bàn tay của tôi. Cảm giác mát lạnh, nhột nhột càng làm dây thần kinh tôi căng cứng.
"Duy nhất nhìn cậu?" tôi muốn biết nhiều thêm.
Ánh mắt sâu thẫm đặt lên người tôi, tiếng thở đều của Vũ Bá Dao, từng chút một tôi cảm nhận được. Một chân của cậu ta len vào giữa hai chân tôi, giật mình theo bản năng cố gắng không để đôi chân dài tiếp tục len sâu vào.
"Cậu tò mò hả? sao không thử tự tìm hiểu xem? Nếu cậu hẹn hò với tớ, biết đâu sẽ cho cậu gợi ý" giọng điệu này hoàn toàn khác với thường ngày, nó chính xác gợi mời tôi.
"Không cần cậu cho gợi ý hay là điều kiện, vốn dĩ hẹn cậu ra đây là đã chấp nhận cậu, nhưng bây giờ cậu làm thế này. Tớ sẽ suy nghĩ lại" Càng nhìn Vũ Bá Dao, càng muốn thách thức sự kiên nhẫn của cậu ấy, không sợ mà trừng một ánh mắt đầy khiêu chiến
"Vậy là tớ đã mắc một sai lầm rồi! Nhưng tớ sẽ sửa" Ánh mắt tràn ngập ý cười, tôi đang mê mẩn ngắm nhìn thì đùng một cái, đầu óc tôi trắng toát. Đột nhiên Vũ Bá Dao cúi người, thật nhanh cưỡng hôn tôi. Dường như sự mát lạnh từ khóe môi di chuyển đến lưỡi, rồi biến thành sự ấm áp khó cưỡng, có cái gì đó quấn quýt không thể từ chối. Vũ Bá Dao có động tác mạnh bạo hơn dùng tay giữ lấy đầu tôi thật chặt, đôi môi đặt xuống càng sâu, nuốt chửng lấy từng hơi thở, mùi vị mê người không ngừng lan khắp đầu. Tôi bắt đầu thấy khó thở, cậu ấy cảm nhận được có chút buông lỏng, mà chỉ được 3s sau sự mạnh bạo đã trở lại. Lúc này tôi không nghĩ được gì cả, cả khoang miệng đều là mùi vị nam tính của Vũ Bá Dao, quấn chặt và ngậm lấy như một món ăn. Một lát sau Vũ Bá Dao mới chịu buông tha, đôi môi được gỡ ra nhưng khoảng cách vẫn như vậy, ôm chặt lấy cơ thể tôi.
Khi tôi biết được câu trả lời, chẳng muốn chần chừ thêm chút nào nữa. Hôm nay, sẽ gặp cậu ấy mà nói rõ ràng. Có thể mọi người sẽ nói tôi quá gấp gáp, sao thay đổi nhanh đến vậy? Ừm, nếu như tôi không gặp Vũ Bá Dao thì câu chuyện sẽ khác rồi.
Âm thanh của gió rít qua tai, vững bước nhìn phía trước. Đối diện với tình yêu thôi mà, có gì mà không dám chứ.
Mắt chớp một cái liền thấy người trong lòng, cơn gió thổi càng mạnh, những chiếc lá tưởng chừng có một phép thuật cố quấn lấy chúng tôi, thoáng chốc tưởng như xung quanh chỉ có tôi và Vũ Bá Dao. Mắt chạm mắt, không rời khỏi người đối phương, hít một hơi bình tĩnh hơn. Bước lại gần cậu, nói "Gặp tớ ở sân thượng, giờ ra chơi" xong, nhanh chóng bước đi, tiếp tục để lại người ấy đứng một mình. Lúc ấy nếu tôi biết được điều mà Vũ Bá Dao nghĩ, có lẽ sẽ bóp chết cậu ta.
Nụ cười ranh mãnh nhếch lên, đôi mắt âm u nhìn về hướng tôi đi.
Dạo này tôi với Dương Ý ít nói chuyện với nhau, không phải có vấn đề gì chỉ là chúng tôi quá bận. Học sinh lớp 11 nói là nhẹ nhàng nhưng thực tế phải đối mặt nhiều hơn thế, quyết định tương lai, quyết định mục tiêu, còn phải cố gắng từng chút để đạt được điều đó. Vỗn dĩ mối người đều có giới hạn của riêng mình, tìm cách chạm đến từng giới hạn.
Nhìn xuống chồng sách che hết cả khuôn mặt chúng tôi, lắc đầu ngán ngẩm. So với tôi thì Dương Ý là dạng học xuất sắc, suốt cả 2 năm cậu ta đều nằm trong top 10 của trường. Gia cảnh của Dương Ý xuất thân từ ngành Y, đúng vậy bố và mẹ đều làm ở bệnh viện của tỉnh, ông bà của hai bên cũng từ Quân Y. Phải nói là con nhà nòi, Dương Ý và anh của cậu ta chắc chắn cũng sẽ nối nghiệp, vì được thừa hưởng gen tốt nên Dương Ý rất thông minh, còn chịu khó.
"Lưu Sơn Tâm, tập trung!" tiếng của cô Lý vang lên đánh tan sự im lặng của cả lớp, tôi bất giác cảm nhận được ánh mắt hướng về tôi rõ ràng từ người nào đó, như muốn thăm dò, như muốn biết tim ruột gan của tôi như thế nào. Tôi rùng mình một cái, lời nhắc của cô Lý khiến tôi trở lại trạng thái ban đầu, trong lòng cũng bình tâm hơn. Tiếp tục chép bài, không quên nghe giảng.
Lưu Sơn Tâm mãi cũng không biết, từng hành động và cảm xúc thay đổi trên gương mặt đều được ai đó khắc ghi không quên.
Nhanh chóng đã đến ra chơi, mọi người trong lớp tản ra không ít. Duy có vài người như Dương Ý là còn ở lại lớp học xin thêm lời giảng từ cô Lý. Tôi biết cậu ta cố gắng rất nhiều, nên cũng để trên bàn lại hộp sữa. Chắc là Dương Ý sẽ dùng, xong tôi thẳng tiến đến sân thượng giải quyết mớ phiền muộn bấy lâu.
Không khí giờ ra chơi rất nhộn nhịp, tiếng nói cười vang khắp hành lang, từ lầu 2 đến gần sân thượng cũng còn nghe loáng thoáng tiếng của vài người, tôi chậm rãi bước đi, điều này giúp bình tĩnh hơn rất nhiều. Sự can đảm chỉ sợ một chút thôi cũng sẽ biến mất. Bước đến cánh cửa sân thượng nhìn từ xa đã thấy bóng lưng cao mảnh khảnh. Để mặc gió thổi tung chiếc áo khoác, tóc rối nhẹ, cậu ấy hướng về phía lan can xem chừng mọi thứ trên thế gian này không hề liên quan đến bản thân. Phóng khoáng, tự do, chỉ có thể diễn tả cậu ấy bằng những từ ngữ như vậy. Tôi bất động một chút, không dám làm mất đi vẻ đẹp trước mắt.
"Đến rồi à" giọng nói vang lên, Vũ Bá Dao xoay người đối diện tôi.
"Đến rồi, cậu nhanh thật!" tôi cảm thán
"Không, chỉ là không muốn chờ thêm nữa." Ánh mắt không dời khỏi tôi, dường như muốn tôi biết được tâm tư đang ẩn giấu trong đó, muốn tôi phải nắm giữ lấy những gì thuộc về cậu.
Bất chợt thấy được điều đó trong mắt Vũ Bá Dao, tôi dời ánh mắt sang chỗ khác, bước tới gần lan can dựa người vào, thong thả nói.
"Cậu thích tớ bao nhiêu?"
"10 phần? 20 phần? hay toàn bộ trái tim cậu?"
"Cậu vì sao lại thích tớ?"
Liên tục nhận được câu hỏi như vậy, khá chắc Vũ Bá Dao cảm thấy không thoải mái.
Gió liên tục thổi bay mái tóc cả hai, sự im lặng bao trùm chỉ nghe thấy âm thanh phát ra công trường kế bên, rõ ràng đến mức bóp chặt dây thần kinh của tôi.
Định lên tiếng để ngắt đi sự im lặng này, thì âm thanh trầm thấp đã vang sát tai. Vũ Bá Dao từng bước tiến gần lan can, đồng thời cúi xuống như muốn ôm lấy cả người tôi. Đôi tay to lớn chống trên thanh sắt, má trái xuất hiện cảm giác ấm áp, đôi tay thô ráp sờ lên. Mắt tôi không dám chớp mạnh, không dám thở mạnh, ráng giữ dừng chút một lại sự bình tĩnh.
"Tớ thích cậu, không đếm được!"
"Nếu tình yêu là giọt nước, trái tim là biển. Chắc chắn tình yêu đó tràn ngập cả trái tim tớ."
"Tớ thích cậu, không phải vì nhất thời, càng không phải vì hứng thú, cũng chẳng phải vì chinh phục. Tớ thích cậu vì cậu là người duy nhất nhìn tớ!" Sau câu trả lời đầy ẩn ý thì kết thúc bằng một nụ hôn trên bàn tay của tôi. Cảm giác mát lạnh, nhột nhột càng làm dây thần kinh tôi căng cứng.
"Duy nhất nhìn cậu?" tôi muốn biết nhiều thêm.
Ánh mắt sâu thẫm đặt lên người tôi, tiếng thở đều của Vũ Bá Dao, từng chút một tôi cảm nhận được. Một chân của cậu ta len vào giữa hai chân tôi, giật mình theo bản năng cố gắng không để đôi chân dài tiếp tục len sâu vào.
"Cậu tò mò hả? sao không thử tự tìm hiểu xem? Nếu cậu hẹn hò với tớ, biết đâu sẽ cho cậu gợi ý" giọng điệu này hoàn toàn khác với thường ngày, nó chính xác gợi mời tôi.
"Không cần cậu cho gợi ý hay là điều kiện, vốn dĩ hẹn cậu ra đây là đã chấp nhận cậu, nhưng bây giờ cậu làm thế này. Tớ sẽ suy nghĩ lại" Càng nhìn Vũ Bá Dao, càng muốn thách thức sự kiên nhẫn của cậu ấy, không sợ mà trừng một ánh mắt đầy khiêu chiến
"Vậy là tớ đã mắc một sai lầm rồi! Nhưng tớ sẽ sửa" Ánh mắt tràn ngập ý cười, tôi đang mê mẩn ngắm nhìn thì đùng một cái, đầu óc tôi trắng toát. Đột nhiên Vũ Bá Dao cúi người, thật nhanh cưỡng hôn tôi. Dường như sự mát lạnh từ khóe môi di chuyển đến lưỡi, rồi biến thành sự ấm áp khó cưỡng, có cái gì đó quấn quýt không thể từ chối. Vũ Bá Dao có động tác mạnh bạo hơn dùng tay giữ lấy đầu tôi thật chặt, đôi môi đặt xuống càng sâu, nuốt chửng lấy từng hơi thở, mùi vị mê người không ngừng lan khắp đầu. Tôi bắt đầu thấy khó thở, cậu ấy cảm nhận được có chút buông lỏng, mà chỉ được 3s sau sự mạnh bạo đã trở lại. Lúc này tôi không nghĩ được gì cả, cả khoang miệng đều là mùi vị nam tính của Vũ Bá Dao, quấn chặt và ngậm lấy như một món ăn. Một lát sau Vũ Bá Dao mới chịu buông tha, đôi môi được gỡ ra nhưng khoảng cách vẫn như vậy, ôm chặt lấy cơ thể tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.