Chương 4
Mộ Thời Yên
29/09/2022
Ánh mắt của người đàn ông yên tĩnh, thâm trầm tĩnh mịch, không ai có thể nhìn thấu anh đang nghĩ gì giống như trước đây.
Thời Nhiễm thản nhiên thu hồi tầm mắt, chậm rãi ngồi dậy.
Ánh mắt của người đàn ông vẫn còn đặt trên người cô.
Thời Nhiễm dứt khoát nghiêng đầu cùng anh mặt đối mặt, đôi mắt đẹp xoay vòng, nhất quyết không chịu thua, bên môi tùy ý kéo lên hiện ra vài phần độ cong yêu kiều nói: “Sầm Tứ ca nhìn tôi như vậy, có việc gì sao?”
Sau khi nói ra, cô mới phát hiện giọng nói của mình như sắp tắt tiếng.
Tất cả đều được người đàn ông này ban cho.
Nếu anh ta không ném cô vào bồn tắm…
“Còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Ngữ điệu bình thường phát ra từ môi mỏng, Sầm Diễn nói rất thờ ơ giống như chỉ thuận miệng hỏi, mà đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh thủy chung nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt.
Thần sắc của anh ngoại trừ lạnh nhạt cũng không có lấy một tia cảm xúc dư thừa nào khác.
Thời Nhiễm dường như bừng tỉnh.
Trong trí nhớ của cô lời này hẳn đã từng nghe qua, cũng là phát từ miệng anh, thậm chí cảnh tượng cũng không sai biệt lắm, bất đồng chính là, khi đó cô yêu anh nồng nhiệt chỉ hận không thể nói cho cả thế giới biết.
Lúc đó là khi cô nhập viện phẫu thuật ruột thừa, tất cả mọi người đều đến thăm cô chỉ ngoại trừ một người, Sầm Tứ ca mà cô luôn tâm tâm niệm niệm.
Cô biết anh đi công tác ở nước ngoài, nhưng vẫn nhịn không được mỗi ngày đều gửi cho anh rất nhiều tin nhắn Wechat làm nũng bảo anh đến thăm cô, anh đương nhiên không tới, chỉ trả lời một câu nói cô chú ý nghỉ ngơi.
Vì thế mà cô buồn bực không vui, mặc dù cô biết rõ cô không phải là người đặc biệt gì đối với anh nên anh không đến thăm cô là điều rất bình thường, nhưng vẫn cứ là không vui, vì thế đơn phương cùng anh chiến tranh lạnh, cho đến ngày chuẩn bị xuất viện không biết tại sao còn phát sốt cao thật lâu không hết.
Cô nóng như lửa đốt suốt hai ngày.
Ngày thứ ba rốt cuộc mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô bất ngờ không kịp đề phòng nghe được một âm thanh không thể quen thuộc hơn ——
“Tỉnh rồi? Còn chỗ nào khó chịu không?”
Trầm thấp khàn khàn, chui vào trong tai cô sau đó rơi vào trong lòng, tất cả buồn bực trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, sợi tơ hạnh phúc tràn ra, tim đập dồn dập, sau đó bởi vì vui mừng mà tăng tốc không kiểm soát nổi.
“Không thoải mái?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên.
Ký ức bị gián đoạn, Thời Nhiễm lấy lại tinh thần.
Ngón tay trắng nõn đem một sợi tóc rơi xuống vén ra sau tai, đôi mắt đẹp khẽ chớp chớp, cô tùy ý cười khẽ, giọng nói lười biếng không chút để ý: “Không thoải mái… Sầm Tứ ca định bù đắp?”
Sầm Diễn yên lặng nhìn cô, trong mắt phản chiếu nụ cười lấy lệ không đạt đến đáy mắt.
“Muốn bồi thường gì?” Hầu kết khẽ lăn, khóe môi nhếch lên, giọng nói từ sâu trong cổ họng tràn ra, anh hỏi tựa hồ rất bình tĩnh.
Vẻ mặt anh tẻ nhạt.
Thời Nhiễm nhìn anh một cái, kéo môi: “Nhưng tôi đối với anh không nghĩ muốn đâu.”
Nói xong, cô không hề nhìn anh, vén chăn lên muốn xuống giường.
Thân ảnh cao lớn của anh nháy mắt xuất hiện trong tầm mắt cô, bóng hình cùng hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông cùng lúc bao phủ lấy cô, không đợi Thời Nhiễm kịp phản ứng bất ngờ ôm lấy cô đè xuống.
Đột ngột không kịp đề phòng.
“Sầm Tứ ca làm gì vậy?” Thời Nhiễm không nhanh không chậm hỏi anh, trong mắt còn mang theo chút ý cười châm chọc.
Sầm Diễn cúi đầu.
Trong mắt cô không còn tình yêu sâu đậm dành cho anh, không có chút che giấu mang theo sự nhạo báng nguội lạnh, không còn gì khác.
Đáy mắt dâng lên một cơn sóng ngầm, mím chặt môi kiềm chế mà ẩn nhẫn nhàn nhạt nhắc nhở: “Anh đưa em đi, bây giờ ba giờ sáng, em mặc váy ngủ, không giày, không có tiền, không có điện thoại. Sao em lại quay về?”
Không cho cô cơ hội từ chối, chân dài bước nhanh ôm cô rời khỏi phòng bệnh.
Thời Nhiễm sẽ không làm khó mình, càng sẽ không vào đêm khuya đùa giỡn sự an toàn của bản thân, nếu anh muốn đưa cô về, vậy liền để anh đưa, chỉ là dưới tư thế này, cô không thể không đưa tay ôm lấy cổ anh.
Khoảng cách giữa hai người được kéo gần, tựa hồ, cô còn có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ đầy sức sống của anh.
Cô kéo môi.
A.
“Tôi ngồi phía sau.” Mắt thấy người đàn ông mở cửa ghế lái phụ, Thời Nhiễm lập tức ngăn lại.
Động tác của Sầm Diễn khẽ dừng lại nhìn cô, giọng điệu không chút gợn sóng nhưng lại có sức mạnh không thể từ chối, cường thế nói: “Ngồi ghế lái phụ, Thời Nhiễm, anh không phải tài xế.”
Thời Nhiễm chớp chớp mắt, mỉm cười: “Nhưng Sầm Tứ ca, tôi chỉ coi anh là tài xế thôi a, anh không phải tài xế thì là gì?”
Ánh đèn ấm áp đổ xuống, rơi trên khuôn mặt không có chút huyết sắc như trước của cô, rõ ràng nhìn như nhu hòa nhưng lại hết lần này tới lần khác càng làm cho cô trở nên lạnh nhạt xa cách, vô hình kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Hầu kết Sầm Diễn đột nhiên lăn xuống.
Giây tiếp theo, anh không nói gì mở cửa ghế lái phụ mạnh mẽ nhét cô vào.
Nhưng mà, khi anh quay lưng đi vòng qua đầu xe khom xuống chuẩn bị ngồi vào…
“Thời Nhiễm.”
Thời Nhiễm như không nghe thấy, chỉ nghiêng đầu ung dung nhìn về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Đáy mắt tràn ra một tầng khói mù nhấp nhô, Sầm Diễn nheo mắt nhìn chằm chằm cô, nhưng cuối cùng, anh vẫn xoay người lại, mặt không chút thay đổi nắm chặt tay lái, nhìn thẳng về phía trước khởi động xe.
Cũng chính lúc anh nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi, ánh mắt bỗng dưng sắc bén quét về một phía nào đó.
Hai giây sau, xe khởi động.
Trong không gian chật hẹp, một trước một sau bị sự yên tĩnh quỷ dị bao phủ.
Không ai nói chuyện.
Hai mươi phút sau, chiếc xe Bentley màu đen đến dưới khu nhà chung cư của Thời Nhiễm.
Khó khăn lắm mới ngừng lại, Thời Nhiễm liền đẩy cửa xe ra đôi chân trắng nõn mảnh khảnh vô tình giẫm lên nền đất hơi lạnh đến chút dư quang thừa cũng không để lại cho Sầm Diễn.
Nhưng chỉ trong một giây sau, hơi thở nam tính cùng ý lạnh cùng nhau bao phủ mà đến.
Một lần nữa, cô lại bị ôm kiểu công chua.
Thời Nhiễm ngửa mặt lên nhìn.
Khuôn mặt anh tuấn ảm đạm chiếu vào mắt, đôi mắt đen nhánh sâu không lường được, đường nét hàm dưới căng chặt tựa như rất tức giận.
Thời Nhiễm cười cười với anh, lười biếng nói: “Phiền Sầm tứ ca rồi.”
Đáp lại cô là gương mặt không chút thay đổi đi thẳng về phía trước.
Thời Nhiễm không để tâm, cũng sẽ không để tâm, chỉ là nhìn thấy người đàn ông ấn vân tay tiến vào tòa nhà chung cư, lại quét thẻ đến tầng cô ở, đáy mắt xẹt qua vài phần trào phúng.
Đến cửa, mắt thấy anh giơ tay lên muốn ấn mật mã, Thời Nhiễm đưa tay ngăn lại nở nụ cười yếu ớt: “Về nhà an toàn Sầm Tứ ca, thả tôi xuống, anh có thể đi rồi.”
Mặt Sầm Diễn lãnh đạm không có chút biến hóa nào, thản nhiên mở giọng: “Anh có đồ để ở chỗ em.”
Thời Nhiễm mở to mắt nhìn thẳng vào anh.
Một lát sau.
“Được rồi.” Cô mỉm cười không có chút nhiệt độ.
Cửa mở ra, cô được ôm vào nhà tiếp đến được đặt trên ghế sofa.
Người đàn ông đứng ngay trước mặt cô, bóng tối che phủ giống như đang vây quanh cô.
“Đồ gì?” Cô ngẩng đầu lên hỏi.
Sầm Diễn không trả lời ngay mà ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp: “Áo sơ mi.” Anh liếc nhìn cô bổ sung thêm, “Mặc trên người em.”
Giọng nói của anh kỳ thật rất bình thường, thậm chí có thể nói là cực kỳ lạnh nhạt, nhưng vẫn cố tình hết lần này tới lần khác, khi anh nói xong một câu trong không khí lại sinh ra một chút ái muội, phụ nữ mặc áo sơ mi nam vốn chính là chuyện ám muội quyến rũ.
Đáng tiếc là…
“Áo sơ mi a…” Âm điệu kéo dài, khóe môi giương lên, Thời Nhiễm từ đầu đến cuối vẫn cười nhạt, “Bị tôi ném vào thùng rác rồi, Sầm Tứ ca còn muốn thì có thể nhặt lên mang đi.”
Thần sắc cô thản nhiên, không có một tia ngượng ngùng hay xấu hổ.
Sầm Diễn cũng vậy.
Theo thói quen, anh chạm vào điếu thuốc, trước mặt cô phong thái tao nhã châm lửa, hít một hơi thật sâu sau đó nhẹ nhàng nói: “Đó là người khác đưa, đối với anh có ý nghĩa khác biệt.”
Lại là mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt quen thuộc.
Thời Nhiễm bắt gặp ánh mắt của anh, tinh mắt cười nói: “Sầm Tứ ca ý là muốn tôi bồi thường sao? ”
“Em bồi không dậy nổi.”
*Anh Sầm đang chơi chữ đó ạ (ꈍᴗꈍ)*
Anh nói bình tĩnh, thậm chí là bình tĩnh đến đáng sợ, mà vô luận là giọng điệu hay thần sắc đều đang ngầm truyền đạt một thông điệp gì đó ——
Anh không nói đùa.
Biết rõ được điểm này, Thời Nhiễm tươi cười càng thêm tỏa sáng, cho dù kỳ thật đáy lòng cô mơ hồ sinh ra một phần tức giận: “Nếu Sầm Tứ ca muốn nói như vậy, vậy không bằng chúng ta tính toán rõ ràng chút.”
Cô dừng lại.
“Sầm Tứ ca ném tôi vào bồn tắm, hại tôi bị thương, để cho tôi bị sốt cao, khoản nợ này, tính như thế nào? Về phần áo sơ mi, Sầm Tứ ca, đó là anh tự chủ trương…”
Cô cố ý đổi giọng cứng rắn nhấn mạnh bốn chữ kia ở cổ họng.
Thời Nhiễm nghĩ đến quần áo cả người, từ trong ra ngoài bị thay ra, một chữ thế nào cũng không nói nên lời.
Cô bài xích.
“Quần áo của tôi..” Cô thay đổi đề tài, từng chữ từng chữ một, “Sầm Tứ ca, anh càng bồi không nổi. ”
Khói trắng bay chầm chậm, bộ dáng mỉm cười nhẹ nhàng của cô vẫn rõ ràng.
Ánh mắt lặng lẽ tối sầm lại, Sầm Diễn hút một điếu thuốc, nói: “Gian phòng ở Thanh Mạc kia, chìa khóa nằm trong tay anh, Vi Nịnh không có, cũng không biết mật mã, những người khác càng không có, nhưng em đã từng biết.”
Trừ bỏ xa cách thì không còn cảm xúc phập phồng nào khác, sau khi giọng nói phát ra không khí như đình trệ hai giây.
Thời Nhiễm nhìn anh, đột nhiên liền cười ra tiếng: “Cho nên, Sầm Tứ ca ý của anh là bốn năm không gặp tôi cố ý ở trong phòng chờ anh, liền vì… quyến rũ anh? Quấn lấy anh à? Hay là nói… muốn ngủ anh?”
Hai chữ (*) cuối cùng, âm cuối tăng lên, một tia kiêu ngạo quyến rũ quanh quẩn trong đó mang theo vẻ ái muội.
(*) Trong bản gốc là hai chữ 睡你 nhưng mình dịch là “muốn ngủ anh” là ba chữ nên có chút không khớp í.
Sầm Diễn không lên tiếng, nhưng đôi mắt âm u của anh rõ ràng là đang ngầm thừa nhận.
Thời Nhiễm bỗng nhiên nghĩ đến biểu tình của đám người do Chu Diệc cầm đầu khi mở cửa còn có Vi Nịnh không dám tin lời nói không yêu của cô.
À…
Cô nhịn không được nghĩ, năm đó cô yêu anh oanh động như vậy sợ là bây giờ tất cả mọi người đều sẽ nghĩ như anh, cho rằng là cô cố ý xuất hiện ở đó muốn ngủ anh, một lần nữa quấn lấy anh đi.
Thời Nhiễm nở nụ cười.
“Sầm Tứ ca…”
Phủi nhẹ tàn thuốc, Sầm Diễn thản nhiên ngắt lời cô: “Thời Nhiễm.”
Thời Nhiễm thu liễm ý cười nhìn về phía anh.
Không nghĩ tới một giây sau, liền thấy anh đứng lên từng bước đi tới trước mặt cô, cơ hồ là cùng một lúc cúi người khom lưng, tay kẹp điếu thuốc đặt trên sô pha phía sau, hình thành ảo giác mờ ám đem cô giam trong ngực.
Hơi thở nam tính trộn lẫn với mùi bạc hà của thuốc lá xâm nhập vào tất cả các giác quan của Thời Nhiễm, mạnh mẽ như vậy, nhưng mãnh liệt nhất trong số đó rõ ràng là cảm giác xâm lược mà anh mang lại.
Cường thế.
Bá đạo.
Khoảng cách gần trong gang tấc, Thời Nhiễm không có nơi nào để trốn.
“Thời Nhiễm.”
Cô nghe thấy anh gọi tên mình một lần nữa.
Trong lòng chợt lan ra cảm giác khó chịu vi diệu, nhưng còn chưa đợi cô đè xuống, trong tầm mắt, cô lại nhìn thấy ngón tay với khớp xương rõ ràng, thon dài của người đàn ông sờ lên cúc áo sơ mi của mình, từ cái trên cùng, trước mặt cô ——
Cởi ra.
Thời Nhiễm thản nhiên thu hồi tầm mắt, chậm rãi ngồi dậy.
Ánh mắt của người đàn ông vẫn còn đặt trên người cô.
Thời Nhiễm dứt khoát nghiêng đầu cùng anh mặt đối mặt, đôi mắt đẹp xoay vòng, nhất quyết không chịu thua, bên môi tùy ý kéo lên hiện ra vài phần độ cong yêu kiều nói: “Sầm Tứ ca nhìn tôi như vậy, có việc gì sao?”
Sau khi nói ra, cô mới phát hiện giọng nói của mình như sắp tắt tiếng.
Tất cả đều được người đàn ông này ban cho.
Nếu anh ta không ném cô vào bồn tắm…
“Còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Ngữ điệu bình thường phát ra từ môi mỏng, Sầm Diễn nói rất thờ ơ giống như chỉ thuận miệng hỏi, mà đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh thủy chung nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt.
Thần sắc của anh ngoại trừ lạnh nhạt cũng không có lấy một tia cảm xúc dư thừa nào khác.
Thời Nhiễm dường như bừng tỉnh.
Trong trí nhớ của cô lời này hẳn đã từng nghe qua, cũng là phát từ miệng anh, thậm chí cảnh tượng cũng không sai biệt lắm, bất đồng chính là, khi đó cô yêu anh nồng nhiệt chỉ hận không thể nói cho cả thế giới biết.
Lúc đó là khi cô nhập viện phẫu thuật ruột thừa, tất cả mọi người đều đến thăm cô chỉ ngoại trừ một người, Sầm Tứ ca mà cô luôn tâm tâm niệm niệm.
Cô biết anh đi công tác ở nước ngoài, nhưng vẫn nhịn không được mỗi ngày đều gửi cho anh rất nhiều tin nhắn Wechat làm nũng bảo anh đến thăm cô, anh đương nhiên không tới, chỉ trả lời một câu nói cô chú ý nghỉ ngơi.
Vì thế mà cô buồn bực không vui, mặc dù cô biết rõ cô không phải là người đặc biệt gì đối với anh nên anh không đến thăm cô là điều rất bình thường, nhưng vẫn cứ là không vui, vì thế đơn phương cùng anh chiến tranh lạnh, cho đến ngày chuẩn bị xuất viện không biết tại sao còn phát sốt cao thật lâu không hết.
Cô nóng như lửa đốt suốt hai ngày.
Ngày thứ ba rốt cuộc mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô bất ngờ không kịp đề phòng nghe được một âm thanh không thể quen thuộc hơn ——
“Tỉnh rồi? Còn chỗ nào khó chịu không?”
Trầm thấp khàn khàn, chui vào trong tai cô sau đó rơi vào trong lòng, tất cả buồn bực trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, sợi tơ hạnh phúc tràn ra, tim đập dồn dập, sau đó bởi vì vui mừng mà tăng tốc không kiểm soát nổi.
“Không thoải mái?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên.
Ký ức bị gián đoạn, Thời Nhiễm lấy lại tinh thần.
Ngón tay trắng nõn đem một sợi tóc rơi xuống vén ra sau tai, đôi mắt đẹp khẽ chớp chớp, cô tùy ý cười khẽ, giọng nói lười biếng không chút để ý: “Không thoải mái… Sầm Tứ ca định bù đắp?”
Sầm Diễn yên lặng nhìn cô, trong mắt phản chiếu nụ cười lấy lệ không đạt đến đáy mắt.
“Muốn bồi thường gì?” Hầu kết khẽ lăn, khóe môi nhếch lên, giọng nói từ sâu trong cổ họng tràn ra, anh hỏi tựa hồ rất bình tĩnh.
Vẻ mặt anh tẻ nhạt.
Thời Nhiễm nhìn anh một cái, kéo môi: “Nhưng tôi đối với anh không nghĩ muốn đâu.”
Nói xong, cô không hề nhìn anh, vén chăn lên muốn xuống giường.
Thân ảnh cao lớn của anh nháy mắt xuất hiện trong tầm mắt cô, bóng hình cùng hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông cùng lúc bao phủ lấy cô, không đợi Thời Nhiễm kịp phản ứng bất ngờ ôm lấy cô đè xuống.
Đột ngột không kịp đề phòng.
“Sầm Tứ ca làm gì vậy?” Thời Nhiễm không nhanh không chậm hỏi anh, trong mắt còn mang theo chút ý cười châm chọc.
Sầm Diễn cúi đầu.
Trong mắt cô không còn tình yêu sâu đậm dành cho anh, không có chút che giấu mang theo sự nhạo báng nguội lạnh, không còn gì khác.
Đáy mắt dâng lên một cơn sóng ngầm, mím chặt môi kiềm chế mà ẩn nhẫn nhàn nhạt nhắc nhở: “Anh đưa em đi, bây giờ ba giờ sáng, em mặc váy ngủ, không giày, không có tiền, không có điện thoại. Sao em lại quay về?”
Không cho cô cơ hội từ chối, chân dài bước nhanh ôm cô rời khỏi phòng bệnh.
Thời Nhiễm sẽ không làm khó mình, càng sẽ không vào đêm khuya đùa giỡn sự an toàn của bản thân, nếu anh muốn đưa cô về, vậy liền để anh đưa, chỉ là dưới tư thế này, cô không thể không đưa tay ôm lấy cổ anh.
Khoảng cách giữa hai người được kéo gần, tựa hồ, cô còn có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ đầy sức sống của anh.
Cô kéo môi.
A.
“Tôi ngồi phía sau.” Mắt thấy người đàn ông mở cửa ghế lái phụ, Thời Nhiễm lập tức ngăn lại.
Động tác của Sầm Diễn khẽ dừng lại nhìn cô, giọng điệu không chút gợn sóng nhưng lại có sức mạnh không thể từ chối, cường thế nói: “Ngồi ghế lái phụ, Thời Nhiễm, anh không phải tài xế.”
Thời Nhiễm chớp chớp mắt, mỉm cười: “Nhưng Sầm Tứ ca, tôi chỉ coi anh là tài xế thôi a, anh không phải tài xế thì là gì?”
Ánh đèn ấm áp đổ xuống, rơi trên khuôn mặt không có chút huyết sắc như trước của cô, rõ ràng nhìn như nhu hòa nhưng lại hết lần này tới lần khác càng làm cho cô trở nên lạnh nhạt xa cách, vô hình kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Hầu kết Sầm Diễn đột nhiên lăn xuống.
Giây tiếp theo, anh không nói gì mở cửa ghế lái phụ mạnh mẽ nhét cô vào.
Nhưng mà, khi anh quay lưng đi vòng qua đầu xe khom xuống chuẩn bị ngồi vào…
“Thời Nhiễm.”
Thời Nhiễm như không nghe thấy, chỉ nghiêng đầu ung dung nhìn về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Đáy mắt tràn ra một tầng khói mù nhấp nhô, Sầm Diễn nheo mắt nhìn chằm chằm cô, nhưng cuối cùng, anh vẫn xoay người lại, mặt không chút thay đổi nắm chặt tay lái, nhìn thẳng về phía trước khởi động xe.
Cũng chính lúc anh nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi, ánh mắt bỗng dưng sắc bén quét về một phía nào đó.
Hai giây sau, xe khởi động.
Trong không gian chật hẹp, một trước một sau bị sự yên tĩnh quỷ dị bao phủ.
Không ai nói chuyện.
Hai mươi phút sau, chiếc xe Bentley màu đen đến dưới khu nhà chung cư của Thời Nhiễm.
Khó khăn lắm mới ngừng lại, Thời Nhiễm liền đẩy cửa xe ra đôi chân trắng nõn mảnh khảnh vô tình giẫm lên nền đất hơi lạnh đến chút dư quang thừa cũng không để lại cho Sầm Diễn.
Nhưng chỉ trong một giây sau, hơi thở nam tính cùng ý lạnh cùng nhau bao phủ mà đến.
Một lần nữa, cô lại bị ôm kiểu công chua.
Thời Nhiễm ngửa mặt lên nhìn.
Khuôn mặt anh tuấn ảm đạm chiếu vào mắt, đôi mắt đen nhánh sâu không lường được, đường nét hàm dưới căng chặt tựa như rất tức giận.
Thời Nhiễm cười cười với anh, lười biếng nói: “Phiền Sầm tứ ca rồi.”
Đáp lại cô là gương mặt không chút thay đổi đi thẳng về phía trước.
Thời Nhiễm không để tâm, cũng sẽ không để tâm, chỉ là nhìn thấy người đàn ông ấn vân tay tiến vào tòa nhà chung cư, lại quét thẻ đến tầng cô ở, đáy mắt xẹt qua vài phần trào phúng.
Đến cửa, mắt thấy anh giơ tay lên muốn ấn mật mã, Thời Nhiễm đưa tay ngăn lại nở nụ cười yếu ớt: “Về nhà an toàn Sầm Tứ ca, thả tôi xuống, anh có thể đi rồi.”
Mặt Sầm Diễn lãnh đạm không có chút biến hóa nào, thản nhiên mở giọng: “Anh có đồ để ở chỗ em.”
Thời Nhiễm mở to mắt nhìn thẳng vào anh.
Một lát sau.
“Được rồi.” Cô mỉm cười không có chút nhiệt độ.
Cửa mở ra, cô được ôm vào nhà tiếp đến được đặt trên ghế sofa.
Người đàn ông đứng ngay trước mặt cô, bóng tối che phủ giống như đang vây quanh cô.
“Đồ gì?” Cô ngẩng đầu lên hỏi.
Sầm Diễn không trả lời ngay mà ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp: “Áo sơ mi.” Anh liếc nhìn cô bổ sung thêm, “Mặc trên người em.”
Giọng nói của anh kỳ thật rất bình thường, thậm chí có thể nói là cực kỳ lạnh nhạt, nhưng vẫn cố tình hết lần này tới lần khác, khi anh nói xong một câu trong không khí lại sinh ra một chút ái muội, phụ nữ mặc áo sơ mi nam vốn chính là chuyện ám muội quyến rũ.
Đáng tiếc là…
“Áo sơ mi a…” Âm điệu kéo dài, khóe môi giương lên, Thời Nhiễm từ đầu đến cuối vẫn cười nhạt, “Bị tôi ném vào thùng rác rồi, Sầm Tứ ca còn muốn thì có thể nhặt lên mang đi.”
Thần sắc cô thản nhiên, không có một tia ngượng ngùng hay xấu hổ.
Sầm Diễn cũng vậy.
Theo thói quen, anh chạm vào điếu thuốc, trước mặt cô phong thái tao nhã châm lửa, hít một hơi thật sâu sau đó nhẹ nhàng nói: “Đó là người khác đưa, đối với anh có ý nghĩa khác biệt.”
Lại là mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt quen thuộc.
Thời Nhiễm bắt gặp ánh mắt của anh, tinh mắt cười nói: “Sầm Tứ ca ý là muốn tôi bồi thường sao? ”
“Em bồi không dậy nổi.”
*Anh Sầm đang chơi chữ đó ạ (ꈍᴗꈍ)*
Anh nói bình tĩnh, thậm chí là bình tĩnh đến đáng sợ, mà vô luận là giọng điệu hay thần sắc đều đang ngầm truyền đạt một thông điệp gì đó ——
Anh không nói đùa.
Biết rõ được điểm này, Thời Nhiễm tươi cười càng thêm tỏa sáng, cho dù kỳ thật đáy lòng cô mơ hồ sinh ra một phần tức giận: “Nếu Sầm Tứ ca muốn nói như vậy, vậy không bằng chúng ta tính toán rõ ràng chút.”
Cô dừng lại.
“Sầm Tứ ca ném tôi vào bồn tắm, hại tôi bị thương, để cho tôi bị sốt cao, khoản nợ này, tính như thế nào? Về phần áo sơ mi, Sầm Tứ ca, đó là anh tự chủ trương…”
Cô cố ý đổi giọng cứng rắn nhấn mạnh bốn chữ kia ở cổ họng.
Thời Nhiễm nghĩ đến quần áo cả người, từ trong ra ngoài bị thay ra, một chữ thế nào cũng không nói nên lời.
Cô bài xích.
“Quần áo của tôi..” Cô thay đổi đề tài, từng chữ từng chữ một, “Sầm Tứ ca, anh càng bồi không nổi. ”
Khói trắng bay chầm chậm, bộ dáng mỉm cười nhẹ nhàng của cô vẫn rõ ràng.
Ánh mắt lặng lẽ tối sầm lại, Sầm Diễn hút một điếu thuốc, nói: “Gian phòng ở Thanh Mạc kia, chìa khóa nằm trong tay anh, Vi Nịnh không có, cũng không biết mật mã, những người khác càng không có, nhưng em đã từng biết.”
Trừ bỏ xa cách thì không còn cảm xúc phập phồng nào khác, sau khi giọng nói phát ra không khí như đình trệ hai giây.
Thời Nhiễm nhìn anh, đột nhiên liền cười ra tiếng: “Cho nên, Sầm Tứ ca ý của anh là bốn năm không gặp tôi cố ý ở trong phòng chờ anh, liền vì… quyến rũ anh? Quấn lấy anh à? Hay là nói… muốn ngủ anh?”
Hai chữ (*) cuối cùng, âm cuối tăng lên, một tia kiêu ngạo quyến rũ quanh quẩn trong đó mang theo vẻ ái muội.
(*) Trong bản gốc là hai chữ 睡你 nhưng mình dịch là “muốn ngủ anh” là ba chữ nên có chút không khớp í.
Sầm Diễn không lên tiếng, nhưng đôi mắt âm u của anh rõ ràng là đang ngầm thừa nhận.
Thời Nhiễm bỗng nhiên nghĩ đến biểu tình của đám người do Chu Diệc cầm đầu khi mở cửa còn có Vi Nịnh không dám tin lời nói không yêu của cô.
À…
Cô nhịn không được nghĩ, năm đó cô yêu anh oanh động như vậy sợ là bây giờ tất cả mọi người đều sẽ nghĩ như anh, cho rằng là cô cố ý xuất hiện ở đó muốn ngủ anh, một lần nữa quấn lấy anh đi.
Thời Nhiễm nở nụ cười.
“Sầm Tứ ca…”
Phủi nhẹ tàn thuốc, Sầm Diễn thản nhiên ngắt lời cô: “Thời Nhiễm.”
Thời Nhiễm thu liễm ý cười nhìn về phía anh.
Không nghĩ tới một giây sau, liền thấy anh đứng lên từng bước đi tới trước mặt cô, cơ hồ là cùng một lúc cúi người khom lưng, tay kẹp điếu thuốc đặt trên sô pha phía sau, hình thành ảo giác mờ ám đem cô giam trong ngực.
Hơi thở nam tính trộn lẫn với mùi bạc hà của thuốc lá xâm nhập vào tất cả các giác quan của Thời Nhiễm, mạnh mẽ như vậy, nhưng mãnh liệt nhất trong số đó rõ ràng là cảm giác xâm lược mà anh mang lại.
Cường thế.
Bá đạo.
Khoảng cách gần trong gang tấc, Thời Nhiễm không có nơi nào để trốn.
“Thời Nhiễm.”
Cô nghe thấy anh gọi tên mình một lần nữa.
Trong lòng chợt lan ra cảm giác khó chịu vi diệu, nhưng còn chưa đợi cô đè xuống, trong tầm mắt, cô lại nhìn thấy ngón tay với khớp xương rõ ràng, thon dài của người đàn ông sờ lên cúc áo sơ mi của mình, từ cái trên cùng, trước mặt cô ——
Cởi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.