Đập Vỡ Chậu Hoa Cướp Nam Chính
Chương 28: Có phải là rung động rồi không?
Chanhdaay
24/08/2024
Sau trận rượt đuổi tối hôm qua thì tôi và nam chính bắt tay vào việc học. Thời gian cũng không còn nhiều đã vậy chiến trận này xong còn phải thi học kì. Ôi, đúng là tuổi học sinh đây rồi!
Trịnh Mỹ Dung và Lưu Thảo Ly cũng là một đôi học toán nổi toán của lớp. Bình thường mà nói, Mỹ Dung học rất tốt chỉ là hơi ít phát biểu thôi chứ cậu ấy không hề thua kém bất kì ai.
Đôi bạn môn lí cũng không chịu thua, cứ ra chơi là lại con lắc lò xo rồi con lắc đơn, nhức nhức cái đầu!
Bởi thế mà tôi với Hạo Hiên phải lên thư viện tìm một nơi đủ yên tĩnh để làm bài. Ban đầu chúng tôi định chỉ làm bài tập thêm trên lớp và giờ phụ đạo buổi chiều, nhưng mà sau khi đổi bài chấm cho nhau thì phải tăng cường thời gian thêm mới được.
- Xong rồi, An Nhi cậu được 90/100 điểm.
Vì là thi đấu ba trường nên thang điểm sẽ là 100. Trong đó, mỗi trường sẽ ra 30 câu và 10 câu còn lại là của tỉnh.
Tức nhiên đó cũng là 10 điểm khó lấy nhất trong đề.
Thấy tôi chấm lâu, Hạo Hiên cũng không làm phiền mà tự giác làm tiếp đề khác. Thấy vậy tôi mới lắc đầu lên tiếng.
- Hạo Hiên à, tớ thấy cậu không nên làm đề tiếp nữa đâu.
Nghe tôi nói kì lạ như thế, lớp trưởng ngầng mặt lên đưa ánh mắt khó hiểu nhìn tôi và hỏi "sao vậy?"
Tôi cũng không giấu gì lâu mà đưa bài mới chấm ra cho Hạo Hiên xem. Vì là mới làm test thử nên tôi chọn đề tương đối là dễ, vậy mà Hạo Hiên lại được 70/100 thôi. Đúng thật là nó không quá thấp, nhưng muốn đoạt giải thì hơi khó.
Cậu xem.Thấp vậy à? Vậy tôi phải làm sao đây?Dương Hạo Hiên có vẻ cũng buồn lòng khi nhìn thấy con điểm đó. Nhưng đừng quá lo lắng vì vẫn còn thời gian để rèn luyện từ từ mà.
- Không sao. Hay là chúng ta cứ làm thêm hai đề nữa, sau đó tớ sẽ thống kê lại xem thử cậu sai ở đâu. Sau đó chúng ta cùng nhau ôn lại kiến thức đó, cậu thấy thế nào.
Hạo Hiên cầm tờ giấy trong tay với vẻ mặt quyết tâm hơn "ừm" một tiếng rồi chúng tôi cùng nhau im lặng làm bài.
Nhưng chưa làm được gì nhiều thì tiếng chuông đã vang lên buộc cả hai phải dừng bút. Nếu chỉ học cùng nhau vào ít thời gian vậy thì biết bao giờ mới thắng. Tôi liền lấy hết can đảm, hỏi nam chính một cậu.
- Hạo Hiên tối nay cậu rảnh không? Cậu qua nhà tớ học thêm được chứ?
Nam chính cũng không chậm mà đã đáp lại liền. Nhưng hơi khác với ý nghĩ trong đầu tôi thì phải.
Được!Nhưng cậu phải qua nhà tôi!Nói xong thì cũng bỏ đi mất. Tôi biết là đến giờ vào lớp rồi nhưng có cần gấp gáp thế không, tôi còn chưa hỏi xong mà.
Các tiết học cũng nhanh chóng trôi qua. Trịnh Mỹ Dung và Lưu Thảo Ly thì đầu năm đều đã đăng kí học thêm môn toán, nên bây giờ cả hai người họ có thời gian ôn tập rất nhiều.
Còn Trương Tấn Khang và Lê Minh Hạo dù không học thêm nhưng thầy dạy lí rất có tâm nên đích thân kèm cặp cho hai đứa nó.
Môn hóa cũng như thế luôn. Chà, chắc có mỗi môn anh là con ghẻ lang thang đây mà! 5*
Vừa ra khỏi cổng trường tôi đã vội vã kéo tay áo Hạo Hiên hỏi chuyện.
- Tại sao phải qua nhà cậu. Nhà tớ không có ai nên yên tĩnh hơn chứ.
Dương Hạo Hiên nhìn vào gương mặt ngây thơ của tôi mà bất giác phì cười. Tự nhiên bị cười vào mặt làm tôi càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra hơn.
- Này, cậu cười cái gì hả?
Đột nhiên, cậu ấy khom lưng nép sát vào tai tôi nói nhỏ. Hơi ấm từ môi Hạo Hiên truyền đến làm vành tai tôi thấy ngứa ngáy và ửng hồng như vừa bị muối đốt.
- Cậu biết thế mà còn rủ tôi đến à? Không sợ tôi sẽ làm gì khác ngoài chuyện học sao?
Hả? Tôi không bị lãng tai đúng chứ? Nam chính mà tôi biết cũng có lúc sở khanh vậy à? Tôi cứ nghĩ mình là trùm ở thế giới này rồi chứ!
Tôi dậm chân tại chỗ khi nghe câu đó từ chính miệng của Hạo Hiên. Tôi đang ngây thơ trong sáng thì cậu cứ để vậy đi, sao cứ phải làm suy nghĩ của tôi méo mó mới chịu nhỉ?
Lớp trưởng cậu mới là người không biết xấu hổ ấy?Tôi chỉ bảo vậy thôi, ai bảo cậu suy nghĩ sâu xa làm gì!Tức chết mà! Cái tên mặt lạnh như cậu thì biết gì mà nói hả. Dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn cậu đấy nhé!!!
Bực bội trong lòng mà có ai hiểu thấu đâu..... Nhưng mà mỗi lúc nhìn thấy nam chính nở cụ cười thì lòng tôi chợt thấy bình an hẳn. Mỗi lúc cậu ấy buông lời trêu chọc thì lòng tôi lại thấy ấm lên... Và kể cả bây giờ nữa, tuy cậu ấy nói lời cợt nhả nhưng lại khiến tim tôi vang lên "thình thịch"..... Đây, có phải là rung động rồi không?
Nam chính à, chẳng lẽ tôi thật sự đã thích cậu rồi ư? 23
Nếu thật là vậy, thì tôi sẽ càng quyết tâm chiến thắng hơn nữa. Không thể để cậu lọt vào tay nữ chính lần nữa.
Tôi vì cậu mà vào thể giới này, cậu phải vì tôi mà từ bỏ nữ chính.
Nghe cứ như là kẻ phản diện đang thoại nhỉ? Nhưng không, tôi đã suy nghĩ xong rồi. Lưu Thảo Ly có lẽ là nữ chính của bộ tiểu thuyết do chị Song Ngư sáng tác. Còn tôi sẽ là nữ chính do bản thân xây dựng lại! ®
Chị Song Ngưà, em nhất định sẽ viết lại cái kết đẹp hơn chị nhiều!
Trịnh Mỹ Dung và Lưu Thảo Ly cũng là một đôi học toán nổi toán của lớp. Bình thường mà nói, Mỹ Dung học rất tốt chỉ là hơi ít phát biểu thôi chứ cậu ấy không hề thua kém bất kì ai.
Đôi bạn môn lí cũng không chịu thua, cứ ra chơi là lại con lắc lò xo rồi con lắc đơn, nhức nhức cái đầu!
Bởi thế mà tôi với Hạo Hiên phải lên thư viện tìm một nơi đủ yên tĩnh để làm bài. Ban đầu chúng tôi định chỉ làm bài tập thêm trên lớp và giờ phụ đạo buổi chiều, nhưng mà sau khi đổi bài chấm cho nhau thì phải tăng cường thời gian thêm mới được.
- Xong rồi, An Nhi cậu được 90/100 điểm.
Vì là thi đấu ba trường nên thang điểm sẽ là 100. Trong đó, mỗi trường sẽ ra 30 câu và 10 câu còn lại là của tỉnh.
Tức nhiên đó cũng là 10 điểm khó lấy nhất trong đề.
Thấy tôi chấm lâu, Hạo Hiên cũng không làm phiền mà tự giác làm tiếp đề khác. Thấy vậy tôi mới lắc đầu lên tiếng.
- Hạo Hiên à, tớ thấy cậu không nên làm đề tiếp nữa đâu.
Nghe tôi nói kì lạ như thế, lớp trưởng ngầng mặt lên đưa ánh mắt khó hiểu nhìn tôi và hỏi "sao vậy?"
Tôi cũng không giấu gì lâu mà đưa bài mới chấm ra cho Hạo Hiên xem. Vì là mới làm test thử nên tôi chọn đề tương đối là dễ, vậy mà Hạo Hiên lại được 70/100 thôi. Đúng thật là nó không quá thấp, nhưng muốn đoạt giải thì hơi khó.
Cậu xem.Thấp vậy à? Vậy tôi phải làm sao đây?Dương Hạo Hiên có vẻ cũng buồn lòng khi nhìn thấy con điểm đó. Nhưng đừng quá lo lắng vì vẫn còn thời gian để rèn luyện từ từ mà.
- Không sao. Hay là chúng ta cứ làm thêm hai đề nữa, sau đó tớ sẽ thống kê lại xem thử cậu sai ở đâu. Sau đó chúng ta cùng nhau ôn lại kiến thức đó, cậu thấy thế nào.
Hạo Hiên cầm tờ giấy trong tay với vẻ mặt quyết tâm hơn "ừm" một tiếng rồi chúng tôi cùng nhau im lặng làm bài.
Nhưng chưa làm được gì nhiều thì tiếng chuông đã vang lên buộc cả hai phải dừng bút. Nếu chỉ học cùng nhau vào ít thời gian vậy thì biết bao giờ mới thắng. Tôi liền lấy hết can đảm, hỏi nam chính một cậu.
- Hạo Hiên tối nay cậu rảnh không? Cậu qua nhà tớ học thêm được chứ?
Nam chính cũng không chậm mà đã đáp lại liền. Nhưng hơi khác với ý nghĩ trong đầu tôi thì phải.
Được!Nhưng cậu phải qua nhà tôi!Nói xong thì cũng bỏ đi mất. Tôi biết là đến giờ vào lớp rồi nhưng có cần gấp gáp thế không, tôi còn chưa hỏi xong mà.
Các tiết học cũng nhanh chóng trôi qua. Trịnh Mỹ Dung và Lưu Thảo Ly thì đầu năm đều đã đăng kí học thêm môn toán, nên bây giờ cả hai người họ có thời gian ôn tập rất nhiều.
Còn Trương Tấn Khang và Lê Minh Hạo dù không học thêm nhưng thầy dạy lí rất có tâm nên đích thân kèm cặp cho hai đứa nó.
Môn hóa cũng như thế luôn. Chà, chắc có mỗi môn anh là con ghẻ lang thang đây mà! 5*
Vừa ra khỏi cổng trường tôi đã vội vã kéo tay áo Hạo Hiên hỏi chuyện.
- Tại sao phải qua nhà cậu. Nhà tớ không có ai nên yên tĩnh hơn chứ.
Dương Hạo Hiên nhìn vào gương mặt ngây thơ của tôi mà bất giác phì cười. Tự nhiên bị cười vào mặt làm tôi càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra hơn.
- Này, cậu cười cái gì hả?
Đột nhiên, cậu ấy khom lưng nép sát vào tai tôi nói nhỏ. Hơi ấm từ môi Hạo Hiên truyền đến làm vành tai tôi thấy ngứa ngáy và ửng hồng như vừa bị muối đốt.
- Cậu biết thế mà còn rủ tôi đến à? Không sợ tôi sẽ làm gì khác ngoài chuyện học sao?
Hả? Tôi không bị lãng tai đúng chứ? Nam chính mà tôi biết cũng có lúc sở khanh vậy à? Tôi cứ nghĩ mình là trùm ở thế giới này rồi chứ!
Tôi dậm chân tại chỗ khi nghe câu đó từ chính miệng của Hạo Hiên. Tôi đang ngây thơ trong sáng thì cậu cứ để vậy đi, sao cứ phải làm suy nghĩ của tôi méo mó mới chịu nhỉ?
Lớp trưởng cậu mới là người không biết xấu hổ ấy?Tôi chỉ bảo vậy thôi, ai bảo cậu suy nghĩ sâu xa làm gì!Tức chết mà! Cái tên mặt lạnh như cậu thì biết gì mà nói hả. Dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn cậu đấy nhé!!!
Bực bội trong lòng mà có ai hiểu thấu đâu..... Nhưng mà mỗi lúc nhìn thấy nam chính nở cụ cười thì lòng tôi chợt thấy bình an hẳn. Mỗi lúc cậu ấy buông lời trêu chọc thì lòng tôi lại thấy ấm lên... Và kể cả bây giờ nữa, tuy cậu ấy nói lời cợt nhả nhưng lại khiến tim tôi vang lên "thình thịch"..... Đây, có phải là rung động rồi không?
Nam chính à, chẳng lẽ tôi thật sự đã thích cậu rồi ư? 23
Nếu thật là vậy, thì tôi sẽ càng quyết tâm chiến thắng hơn nữa. Không thể để cậu lọt vào tay nữ chính lần nữa.
Tôi vì cậu mà vào thể giới này, cậu phải vì tôi mà từ bỏ nữ chính.
Nghe cứ như là kẻ phản diện đang thoại nhỉ? Nhưng không, tôi đã suy nghĩ xong rồi. Lưu Thảo Ly có lẽ là nữ chính của bộ tiểu thuyết do chị Song Ngư sáng tác. Còn tôi sẽ là nữ chính do bản thân xây dựng lại! ®
Chị Song Ngưà, em nhất định sẽ viết lại cái kết đẹp hơn chị nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.