Đập Vỡ Chậu Hoa Cướp Nam Chính
Chương 42: Không phải với ai cũng thế
Chanhdaay
24/08/2024
- Tôi.....
"Gầm!"
???
Tất cả mọi người đều ngẩn tò te nhìn nam chính, chán thật cậu ta chưa gì hết mà đã đổ gục xuống bàn mất rồi.
- Này....
"Quạ... quạ..." Chán thật sự, cứ như thế câu hỏi của tôi đã trở nên vô dụng.
Anh Dương Tuấn Thiên bật cười thành tiếng, chê thắng em trai của mình mới đó mà đã gục ngã.
Thôi thì chủ nhà đã ngủ luồn rồi thì khách còn ở đầy chi nữa.
Sau khi cùng anh Tuấn Thiên đỡ Hạo Hiên về phòng thì Tấn Khang và mọi người cũng tạm biệt hai bác về nhà.
Tôi vẫn ở lại giúp vì muốn bác gái dọn sạch chỗ mới "ăn nhậu" khi nãy.
Thảo Ly và Mỹ Dung muốn ở lại phụ nhưng bây giờ đã gần 21 giờ rồi. Không về nữa là ngủ ngoài đường thật đó.
Còn tôi thì nhà gần đã thế còn không ai quản nên về giờ nào mà chả được.
Hai bác cứ vào nghỉ ngơi đi ạ. Cháu là người nghỉ ra trò này nên cứ để cháu dọn cho.Vậy sao được, để con dẹp một mình thì trễ lắm.Có sao đâu ạ, chỗ này cũng ít mà. Cháu nói thật đấy, nguyên ngày hôm nay đã làm phiền nhà bác rồi. Bây giờ hãy để cháu dọn cho ạ.Thấy tôi cứ năn nỉ mãi anh Tuấn Thiên cũng lên tiếng nói giúp. Thành công đưa hai bác về phòng ngủ.
Chỗ này có bấy nhiêu thôi thì không thể làm khó Lý An Nhiên được, vì so với đám tiệc vẫn còn ít hơn nhiều mà.
Tôi đang đứng rửa chén thì anh Tuấn Thiên cũng đi đến phụ xả nước.
- Đề anh giúp em cho, không được bảo anh đi ngủ vì giờ này đối với chúng ta thì còn sớm.
Cũng phải! Với người lớn thì giờ này đã trễ rồi nhưng với thế hệ trẻ này thì hiện giờ còn quá sớm để nói tiếng ngủ.
- An Nhi này em nghĩ câu hỏi vừa rồi Hạo Hiên sẽ trả lời như thế nào?
Sao tự dưng lại hỏi tôi thể chứ? Khả nghi lắm nghe anh trai!
Làm sao em biết được ạ, vì không biết nên mới hỏi đó.Thật vậy à?
Cùng là anh em chung họ nhưng tôi có cảm giác anh Tuấn Thiên không dễ bị dụ như nam chính chút nào, ngược lại còn rất khó đoán.
- Vậy em có muốn biết câu trả lời không?
Anh Tuấn Thiên càng hỏi tôi càng thấy có gì đó không đúng lắm. Với cả cách mà anh ấy nhìn vào tôi nữa, như thể là đã biết rõ hết mọi chứ, câu hỏi kia chỉ là cái lưới để tôi sa vào.... Không biết là tôi suy nghĩ nhiều hay sao nữa, nhưng mà cái cảm giác đó giống hệt với lúc tôi chuẩn bị xuyên sách vậy! 2
- Em..... Em rửa xong rồi. Em phải chuẩn bị về đây.
Tôi định đánh trống lảng cho qua chuyện nhưng mà Dương Tuấn Thiên quả thật không dễ đối phó tẹo nào.
Anh thấy đối với Hạo Hiên, em rất đặc biệt. Vì thẳng em trai đó của anh, không phải với ai cũng thế!An Nhi, anh cũng mong rằng hai đứa sớm thành đôi! Có em bên cạnh nó, anh cũng thấy an tâm lắm.Sao nghe cứ như lời gửi gắm trước lúc đi xa vậy. Làm lòng tôi trở nên nặng trĩu. Trước khi ra về tôi không kiềm chân được mà bước vào phòng Hạo Hiên, xem thử tình hình cậu ấy có xấu hơn không.
Buổi chiều còn có người mới bảo tôi là sâu ngủ, thế mà bây giờ trông cậu ta cũng có khác tôi đâu chứ.
Tôi bất giác ngồi bên cạnh giường, đưa đôi mắt lướt nhìn qua gương mặt đẹp trai đó. Hơi thở nhẹ nhàng mà ấm áp cuốn hút nhịp tim của tôi.
Dương Hạo Hiên, cậu có thích tôi không? Ha, đúng là tôi bảo mình có thể đợi được, nhưng mà tôi không chắc làday เลิน ducnนัล....Vừa nói tôi vừa gục cổ xuống, có lẽ thường ngày tôi rất mạnh mẽ và nói nhiều, nhưng trong thời điểm này hãy cho tôi yếu lòng một lần đi..... Ngày mai, tôi phải trở về bộ dạng của Huỳnh An Nhi nữa rồi.
(1)
Trong lúc tôi đang nhằm chặt mắt để giữ đầu óc mình tỉnh táo, loại bỏ đi nhưng suy nghĩ không hay thì đột nhiên có bàn tay to lớn áp trọn vào gò má của tôi.
- An Nhi...Là cậu à, sao còn chưa về nữa?
Dương Hạo Hiên mở mắt nhìn thấy tôi không giật mình mà chỉ hỏi thế.
Tôi ở đây vì để hiểu rõ lòng cậu!
À. Tớ cũng chuẩn bị về rồi, vào xem thử cậu còn sống không thôi.Cậu bệnh rồi à.... Sao mặt lại nóng đến thế?Tay Hạo Hiên vẫn giữ trên gương mặt mềm mại của tôi. Bàn tay ấy còn nhẹ nhàng sờ loạn khắp vùng má.
- Tớ không có.... Hạo Hiên cậu còn tỉnh táo không vậy?
Vì bình thường cậu đâu manh động đến thế?
Chợt, Hạo Hiên vén chăn ra một bên để ngồi dậy. Vì trong phòng chỉ còn có ánh sáng của đèn ngủ nhỏ đang thoi thóp bên kia nên chúng tồi chẳng ai nhìn rõ được mặt nhau cả.
Và cũng vì lí do đó mà nam chính chủ động kéo mặt tôi lại gần hơn với cậu ấy.
Khoảng cách được rút ngắn làm cho cả hai người có thể thấy rõ được đối phương. Chắc vì còn hơi men nên trông mặt nam chính đỏ như cà chua vậy.
Hạo Hiên, cậu hỏi khi nãy bây giờ có thể trả lời được không?Được chứ. Tôi sẽ nói cho cậu biết, hiện tại tôi đã phải lòng một người rồi.Vậy người đó là ai?Tôi không nhẫn nại được nữa mà hỏi một cách gấp gáp. Dương Hạo Hiên trong bóng tối khẽ hở môi cười và một hơi ấm được truyền tới làm tôi không khỏi giật mình mở to đôi mắt bồ câu của mình ra.
Dương Hạo Hiên, cậu thật sự tỉnh táo chứ?!
"Gầm!"
???
Tất cả mọi người đều ngẩn tò te nhìn nam chính, chán thật cậu ta chưa gì hết mà đã đổ gục xuống bàn mất rồi.
- Này....
"Quạ... quạ..." Chán thật sự, cứ như thế câu hỏi của tôi đã trở nên vô dụng.
Anh Dương Tuấn Thiên bật cười thành tiếng, chê thắng em trai của mình mới đó mà đã gục ngã.
Thôi thì chủ nhà đã ngủ luồn rồi thì khách còn ở đầy chi nữa.
Sau khi cùng anh Tuấn Thiên đỡ Hạo Hiên về phòng thì Tấn Khang và mọi người cũng tạm biệt hai bác về nhà.
Tôi vẫn ở lại giúp vì muốn bác gái dọn sạch chỗ mới "ăn nhậu" khi nãy.
Thảo Ly và Mỹ Dung muốn ở lại phụ nhưng bây giờ đã gần 21 giờ rồi. Không về nữa là ngủ ngoài đường thật đó.
Còn tôi thì nhà gần đã thế còn không ai quản nên về giờ nào mà chả được.
Hai bác cứ vào nghỉ ngơi đi ạ. Cháu là người nghỉ ra trò này nên cứ để cháu dọn cho.Vậy sao được, để con dẹp một mình thì trễ lắm.Có sao đâu ạ, chỗ này cũng ít mà. Cháu nói thật đấy, nguyên ngày hôm nay đã làm phiền nhà bác rồi. Bây giờ hãy để cháu dọn cho ạ.Thấy tôi cứ năn nỉ mãi anh Tuấn Thiên cũng lên tiếng nói giúp. Thành công đưa hai bác về phòng ngủ.
Chỗ này có bấy nhiêu thôi thì không thể làm khó Lý An Nhiên được, vì so với đám tiệc vẫn còn ít hơn nhiều mà.
Tôi đang đứng rửa chén thì anh Tuấn Thiên cũng đi đến phụ xả nước.
- Đề anh giúp em cho, không được bảo anh đi ngủ vì giờ này đối với chúng ta thì còn sớm.
Cũng phải! Với người lớn thì giờ này đã trễ rồi nhưng với thế hệ trẻ này thì hiện giờ còn quá sớm để nói tiếng ngủ.
- An Nhi này em nghĩ câu hỏi vừa rồi Hạo Hiên sẽ trả lời như thế nào?
Sao tự dưng lại hỏi tôi thể chứ? Khả nghi lắm nghe anh trai!
Làm sao em biết được ạ, vì không biết nên mới hỏi đó.Thật vậy à?
Cùng là anh em chung họ nhưng tôi có cảm giác anh Tuấn Thiên không dễ bị dụ như nam chính chút nào, ngược lại còn rất khó đoán.
- Vậy em có muốn biết câu trả lời không?
Anh Tuấn Thiên càng hỏi tôi càng thấy có gì đó không đúng lắm. Với cả cách mà anh ấy nhìn vào tôi nữa, như thể là đã biết rõ hết mọi chứ, câu hỏi kia chỉ là cái lưới để tôi sa vào.... Không biết là tôi suy nghĩ nhiều hay sao nữa, nhưng mà cái cảm giác đó giống hệt với lúc tôi chuẩn bị xuyên sách vậy! 2
- Em..... Em rửa xong rồi. Em phải chuẩn bị về đây.
Tôi định đánh trống lảng cho qua chuyện nhưng mà Dương Tuấn Thiên quả thật không dễ đối phó tẹo nào.
Anh thấy đối với Hạo Hiên, em rất đặc biệt. Vì thẳng em trai đó của anh, không phải với ai cũng thế!An Nhi, anh cũng mong rằng hai đứa sớm thành đôi! Có em bên cạnh nó, anh cũng thấy an tâm lắm.Sao nghe cứ như lời gửi gắm trước lúc đi xa vậy. Làm lòng tôi trở nên nặng trĩu. Trước khi ra về tôi không kiềm chân được mà bước vào phòng Hạo Hiên, xem thử tình hình cậu ấy có xấu hơn không.
Buổi chiều còn có người mới bảo tôi là sâu ngủ, thế mà bây giờ trông cậu ta cũng có khác tôi đâu chứ.
Tôi bất giác ngồi bên cạnh giường, đưa đôi mắt lướt nhìn qua gương mặt đẹp trai đó. Hơi thở nhẹ nhàng mà ấm áp cuốn hút nhịp tim của tôi.
Dương Hạo Hiên, cậu có thích tôi không? Ha, đúng là tôi bảo mình có thể đợi được, nhưng mà tôi không chắc làday เลิน ducnนัล....Vừa nói tôi vừa gục cổ xuống, có lẽ thường ngày tôi rất mạnh mẽ và nói nhiều, nhưng trong thời điểm này hãy cho tôi yếu lòng một lần đi..... Ngày mai, tôi phải trở về bộ dạng của Huỳnh An Nhi nữa rồi.
(1)
Trong lúc tôi đang nhằm chặt mắt để giữ đầu óc mình tỉnh táo, loại bỏ đi nhưng suy nghĩ không hay thì đột nhiên có bàn tay to lớn áp trọn vào gò má của tôi.
- An Nhi...Là cậu à, sao còn chưa về nữa?
Dương Hạo Hiên mở mắt nhìn thấy tôi không giật mình mà chỉ hỏi thế.
Tôi ở đây vì để hiểu rõ lòng cậu!
À. Tớ cũng chuẩn bị về rồi, vào xem thử cậu còn sống không thôi.Cậu bệnh rồi à.... Sao mặt lại nóng đến thế?Tay Hạo Hiên vẫn giữ trên gương mặt mềm mại của tôi. Bàn tay ấy còn nhẹ nhàng sờ loạn khắp vùng má.
- Tớ không có.... Hạo Hiên cậu còn tỉnh táo không vậy?
Vì bình thường cậu đâu manh động đến thế?
Chợt, Hạo Hiên vén chăn ra một bên để ngồi dậy. Vì trong phòng chỉ còn có ánh sáng của đèn ngủ nhỏ đang thoi thóp bên kia nên chúng tồi chẳng ai nhìn rõ được mặt nhau cả.
Và cũng vì lí do đó mà nam chính chủ động kéo mặt tôi lại gần hơn với cậu ấy.
Khoảng cách được rút ngắn làm cho cả hai người có thể thấy rõ được đối phương. Chắc vì còn hơi men nên trông mặt nam chính đỏ như cà chua vậy.
Hạo Hiên, cậu hỏi khi nãy bây giờ có thể trả lời được không?Được chứ. Tôi sẽ nói cho cậu biết, hiện tại tôi đã phải lòng một người rồi.Vậy người đó là ai?Tôi không nhẫn nại được nữa mà hỏi một cách gấp gáp. Dương Hạo Hiên trong bóng tối khẽ hở môi cười và một hơi ấm được truyền tới làm tôi không khỏi giật mình mở to đôi mắt bồ câu của mình ra.
Dương Hạo Hiên, cậu thật sự tỉnh táo chứ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.