Dare You Fall In Love With Devil (Có Dám Yêu Quỷ?)
Chương 7: Stancy And Him (1)
Harley Trịnh
10/02/2023
"Simon... Cậu nhanh đi..."
"Xin lỗi, không được... Một chút nữa thôi."
"Tôi chịu không nổi... A! Simon... Mụ nội nó cậu bị đần à? Có mỗi việc bẻ ổ khóa thôi cũng không xong là sao? Tôi nhịn gần nửa tiếng rồi, tôi cần đi vệ sinh."
Cartel nhìn tôi với ánh mắt đầy căm phẫn, vẻ hậm hực của anh trông đáng yêu làm sao. Tuy rằng hiện tại Cartel ôm bụng trông thật buồn cười nhưng tôi lại thích thú khi nhìn thấy anh ấy như vậy.
Xoay xoay cái kẹp ghim, tôi không thể nào tìm ra được chốt của ổ khóa, vài phút sau một tiếng "tạch" vang lên. Cartel hạnh phúc chạy ùa vào nhà, tôi tay mang túi lớn túi nhỏ bước theo sau. Anh ấy chẳng thèm để ý tôi mà lao thẳng vô phòng vệ sinh, tự nhốt mình ở đó đến mười lăm phút.
Tôi đem những món vừa mua ở siêu thị sắp xếp vào tủ lạnh, sau đó mặc chiếc tạp dề lên và nấu vài món anh thích. Tiếng mở cửa vang lên, anh ấy lặng lẽ đi đến và ôm tôi từ phía sau: "Ái chà! Cậu đảm đang ghê."
Tôi đặt con dao xuống, nắm lấy tay anh và xoay người lại. Mắt nhìn xuống gương mặt anh rồi mỉm cười: "Đảm đang với anh thôi Cartel."
Anh ấy bắt đầu đỏ ửng hai bên vành tai: "Cậu... Cậu cười đỡ kinh dị hơn rồi đấy. Có tiến bộ."
"Vì anh nên tôi mới thay đổi, phải không Cartel yêu dấu?" Tôi dùng tay nâng cầm anh ấy lên, nhìn lên phần môi vừa mỏng vừa mềm mại. Trong đầu tôi liền hiện ra hình ảnh ngày hôm đó, tôi trao cho anh nụ hôn đầu tiên và cũng chỉ duy nhất với anh.
Tôi nghĩ rằng sẽ khó lắm nếu tôi phải hôn một ai khác, tôi không muốn việc đó xảy ra. Có lẽ qua gần một tháng cùng chung mái nhà, tôi dần nhận ra thứ tình cảm tôi dành cho anh nó đặc biệt đến thế nào. Còn trên cả tình yêu, tôi thèm khát rằng Cartel sẽ thuộc về tôi mãi mãi.
"Simon. Cậu lại đang trầm tư cái gì vậy?" Giọng nói của Cartel lọt vào tai tôi. Chỉ im lặng và nhẹ nhàng đặt nụ hôn hờ lên môi anh rồi lướt qua vài giây ngắn ngủi.
"Đó là những gì tôi muốn nói với anh."
*******
Một cảm xúc khó tả chạy dọc thần kinh, một cái chạm nhẹ từ đôi môi nam tính đó lại khiến tôi mê mẩn đến vậy. Tim tôi lúc này đập rất nhanh, như thể nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và múa may quay cuồng. Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cậu ấy, mặt tôi đỏ lựng.
Lời nói thốt ra từ thanh quản của Simon, nó khiến tôi phải suy nghĩ một cách nghiêm túc, điều mà cậu muốn nói với anh đây là gì hả Simon? Thứ chúng ta hiện có sẽ tồn tại mãi mãi, hay đó chỉ là những giây phút thoáng qua rồi dần biến mất theo thời gian?
"Simon... Trả lời tôi, sẽ có một ngày cậu rời xa tôi phải không?"
Simon nhíu chặt mày: "Sao anh lại nghĩ như vậy?"
Tôi hít vào rồi thở ra một hơi: "Tôi sợ..."
Ngay lúc này đây, tôi chưa bao giờ hối hận đến như thế, lời nói của mình vô tình gây một sự tổn thương to lớn đến Simon. Cậu ấy buông tôi ra đẩy tôi cách xa vài centimet. Giọng nói cậu bất ổn: "Anh kinh tởm với bản chất thật của tôi. Tất nhiên rồi! Tôi không phải con người, dòng máu ác quỷ luôn luôn chảy trong huyết quản này, nó rất nhơ nhuốc."
Tôi hoảng loạn rối bời vô cùng, đó không phải là ý tôi muốn nói. Tôi vội nắm lấy tay cậu: "Simon, không phải vậy đâu. Tôi không kinh tởm cậu... Chỉ là... Tôi rất sợ cảm giác khi đánh mất cậu. Tin tôi đi, tôi không có ý đó..."
Một cái ôm, từng hơi ấm bao bọc lấy xung quanh dù là hiện tại là giữa trời đông nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Tôi vuốt lấy tấm lưng rộng của Simon, cậu ấy nói khẽ vào tai tôi: "Tôi yêu anh."
Đã lâu lắm rồi, tôi mới được nghe tiếng yêu thương từ một người khác, kể từ khi bố mẹ đều rời bỏ tôi và một đứa trẻ 10 tuổi phải vật lộn với đời để lớn đến chừng này. Cám ơn cậu vì đã xua đi nỗi cô đơn mà tôi chất chứa bao nhiêu năm.
******
Chúng tôi vui vẻ cùng nhau xây dựng thứ gọi là tổ ấm một khoảng thời gian dài, đoán chừng cũng đã gần nửa năm trôi qua. Mặc dù cuộc sống bình yên nhưng việc này lại khiến tôi thấy lo lắng. Chẳng phải sóng yên biển lặng đến đáng ngờ hay sao? Steven vẫn còn ở ngoài đó với ý định muốn tiêu diệt tôi, hắn không thể nào để yên được.
Ngay lúc bị chính suy nghĩ của mình làm thất thần, Cartel vuốt phẳng bộ âu phục lịch lãm bước ra, hương thơm ngào ngạt xông đến cánh mũi. Tôi nhìn anh ăn mặc chỉn chu thì hơi tò mò: "Anh đi đâu vậy?"
Cartel cười nói: "Hôm nay là ngày họp lớp."
Tôi gật gù: "Anh đi một mình sao?"
Cartel suy nghĩ một chút rồi bất ngờ kéo tôi vào phòng: "Cậu đi cùng anh nhé? Stancy cũng có nói sẽ dẫn bạn trai cô ấy theo."
Tôi vừa nghe đến cái tên đó liền cảm thấy khó chịu cau mày: "Stancy? Anh vẫn liên lạc với cô ấy?"
Cartel vừa lột đồ tôi ra vừa nói: "Ừm! Cô ấy là bạn thân của anh mà. Sao? Nhóc ghen hả?"
"Xùy! Đừng có mơ, anh tính mặc gì cho tôi vậy?"
Cartel lôi từ trong tủ một bộ âu phục mới tinh, anh ấy cười như ánh dương rạng sáng: "Anh mua cho nhóc đấy."
Tôi thích thú nghiêng đầu nhìn anh ấy, phì cười một cái: "Anh chu đáo quá."
Cartel khịt mũi, anh ấy đưa tay gõ lên đỉnh đầu tôi rõ đau nước mắt sinh lí cứ thế ùa ra: "Này! Tôi khen anh mà."
"Cu cậu khen anh thật hay là ẩn ý? Anh đây giống cô vợ bé bỏng của nhóc hả?"
"Ái chà chà. Anh hiếu ý chồng mình ghê."
"Ơ! Có tin anh cốc đầu cậu thêm một cái nữa không?" Cartel hăm he nhìn tôi, tiện thể anh ấy ném cho tôi bộ âu phục rồi bỏ ra ngoài.
Sau khi thay đồ xong tôi thong thả bước ra, nhận được ánh mắt và vẻ mặt trầm trồ của anh ấy khiến tôi hài lòng. Tôi tiến gần anh ấy khoác vai: "Đẹp chứ?"
Cartel gật đầu, cái chỏm tóc trên đỉnh đầu anh ấy đang yêu chết mất. Tôi cúi xuống và thơm lên đó một cái. Cartel ngạc nhiên đẩy tôi ra: "Cậu... Simon cậu làm tôi ngại lắm nha."
Tôi cười ngả ngớn: "Haha! Anh đâu phải ngại làm gì, chúng ta thuộc về nhau cơ."
"À... Ừ! Sao cũng được, trễ rồi mình đi thôi."
Tôi và anh rời khỏi nhà, cả hai lái xe trên phố mất gần một tiếng để đến nơi. Tôi chẳng hiểu nổi họp lớp kiểu gì mà phải ra tận ngoại ô, trong con đồi rừng rú kiểu này.
Chiếc xe dừng trước một căn biệt thự rộng lớn, tiếng nhạc sôi nổi khiến tôi đinh tai nhức óc, tôi quay sang hỏi anh: "Này Cartel, nhà của ai đây?"
Anh nhún vai lắc đầu: "Không biết nữa, Stancy nhắn địa chỉ là ở đây."
Lại là Stancy? Anh ấy luôn để ý đến cô ta vậy à? Tôi cực kì không thích chút nào. Với vẻ mặt như tảng băng trôi trên Bắc Băng Dương, tôi đi cùng anh chen qua dòng người nhộn nhịp kia.
Bọn họ đều đổ dồn nhìn bọn tôi một cách kì cục, tôi biết với vẻ ngoài bảnh tỏn của mình và một chút thanh lịch của Cartel, nó sẽ gây hiệu ứng như thế nào? Và đây chính là kết quả, những người bạn cũ của Cartel vây xung quanh tôi.
Anh ấy đứng cách xa tôi nhưng đôi mắt như tia laser, bắn cháy từng người. Tôi bất đắc dĩ nhướng mày nhìn anh ấy. Trong sự nhộn nhịp vây lấy tôi, một bóng dáng quyến rũ từ ngoài đi vào. Gã DJ bị hút hồn mà ngừng hẳn bản nhạc đang phát, sự chú ý của mọi người đều hướng về phía cơ thể nóng bỏng đó.
Phía sau cô ta là một gã cao to nhưng không đen không hôi. Gã ta có ánh mắt sắc lẹm, bờ môi cong nam tính cùng cái mũi cao gợi cảm, đôi lông mày đậm càng khiến gã ta trở nên nguy hiểm hơn.
Ấy vậy mà mấy cô nàng hớ hênh xung quanh lại mê mẩn với gã. Không sợ bị gã lấy mất linh hồn sao? Gã ta là một con quỷ chuyên ký khế ước ở ngã tư đường. Chỉ cần làm đúng thủ tục triệu hồi, gã sẽ xuất hiện và ký kết một hợp đồng với kẻ bán linh hồn. Sau khi thực hiện được ước muốn gã sẽ lấy đi tất cả mọi thứ từ kẻ đó, đày kẻ đó xuống địa ngục.
Cô gái nóng bỏng kia đang đứng trước Cartel nói chuyện vui vẻ với anh, ngạc nhiên thật đấy. Chen qua dòng người, tôi đến cạnh anh vờ ngây ngô hỏi: "Ôi anh đây rồi, mà ai vậy?"
Cartel cười trừ: "Xin lỗi, đây là Simon bạn trai tớ. Simon đây là Stancy, hai người làm quen với nhau đi."
Cô ả nhìn tôi đánh giá, rồi mở một nụ cười mà tôi cho là hết sức giả tạo: "Chào Simon, rất vui được gặp cậu."
Tôi gật đầu cho qua rồi chẳng thèm nhìn đến ả, Cartel nhíu chặt mày huých khủy tay lên hông tôi: "Nhóc! Đừng bất lịch sự thế chứ?"
Tôi thờ ơ: "Không hề."
Stancy lên tiếng cắt ngang không khí sặc mùi thuốc nổ: "Hai người quen nhau lâu chưa?"
Cartel vui vẻ đáp: "Được gần một năm rồi."
Cô ả lại tỏ vẻ chúc phúc cho bọn tôi nhưng nụ cười đó lại gượng gạo hết sức. Trong lòng tôi dấy lên sự nghi ngờ vô hình, dường như Stancy đã có tình cảm với Cartel rồi.
Một thứ cảm giác khó tả đánh ập lấy tôi khi cái gã đàn ông kia nhìn chằm chằm tôi, gã có lẽ nhận ra được dòng máu ác quỷ sâu trong huyết quản. Tôi không hiểu, cô ả Stancy này đã lập khế ước gì với con quỷ kia? Liệu có gây tổn hại đến Cartel hay không? Đó là điều tôi phải quan tâm.
"Xin lỗi, không được... Một chút nữa thôi."
"Tôi chịu không nổi... A! Simon... Mụ nội nó cậu bị đần à? Có mỗi việc bẻ ổ khóa thôi cũng không xong là sao? Tôi nhịn gần nửa tiếng rồi, tôi cần đi vệ sinh."
Cartel nhìn tôi với ánh mắt đầy căm phẫn, vẻ hậm hực của anh trông đáng yêu làm sao. Tuy rằng hiện tại Cartel ôm bụng trông thật buồn cười nhưng tôi lại thích thú khi nhìn thấy anh ấy như vậy.
Xoay xoay cái kẹp ghim, tôi không thể nào tìm ra được chốt của ổ khóa, vài phút sau một tiếng "tạch" vang lên. Cartel hạnh phúc chạy ùa vào nhà, tôi tay mang túi lớn túi nhỏ bước theo sau. Anh ấy chẳng thèm để ý tôi mà lao thẳng vô phòng vệ sinh, tự nhốt mình ở đó đến mười lăm phút.
Tôi đem những món vừa mua ở siêu thị sắp xếp vào tủ lạnh, sau đó mặc chiếc tạp dề lên và nấu vài món anh thích. Tiếng mở cửa vang lên, anh ấy lặng lẽ đi đến và ôm tôi từ phía sau: "Ái chà! Cậu đảm đang ghê."
Tôi đặt con dao xuống, nắm lấy tay anh và xoay người lại. Mắt nhìn xuống gương mặt anh rồi mỉm cười: "Đảm đang với anh thôi Cartel."
Anh ấy bắt đầu đỏ ửng hai bên vành tai: "Cậu... Cậu cười đỡ kinh dị hơn rồi đấy. Có tiến bộ."
"Vì anh nên tôi mới thay đổi, phải không Cartel yêu dấu?" Tôi dùng tay nâng cầm anh ấy lên, nhìn lên phần môi vừa mỏng vừa mềm mại. Trong đầu tôi liền hiện ra hình ảnh ngày hôm đó, tôi trao cho anh nụ hôn đầu tiên và cũng chỉ duy nhất với anh.
Tôi nghĩ rằng sẽ khó lắm nếu tôi phải hôn một ai khác, tôi không muốn việc đó xảy ra. Có lẽ qua gần một tháng cùng chung mái nhà, tôi dần nhận ra thứ tình cảm tôi dành cho anh nó đặc biệt đến thế nào. Còn trên cả tình yêu, tôi thèm khát rằng Cartel sẽ thuộc về tôi mãi mãi.
"Simon. Cậu lại đang trầm tư cái gì vậy?" Giọng nói của Cartel lọt vào tai tôi. Chỉ im lặng và nhẹ nhàng đặt nụ hôn hờ lên môi anh rồi lướt qua vài giây ngắn ngủi.
"Đó là những gì tôi muốn nói với anh."
*******
Một cảm xúc khó tả chạy dọc thần kinh, một cái chạm nhẹ từ đôi môi nam tính đó lại khiến tôi mê mẩn đến vậy. Tim tôi lúc này đập rất nhanh, như thể nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và múa may quay cuồng. Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cậu ấy, mặt tôi đỏ lựng.
Lời nói thốt ra từ thanh quản của Simon, nó khiến tôi phải suy nghĩ một cách nghiêm túc, điều mà cậu muốn nói với anh đây là gì hả Simon? Thứ chúng ta hiện có sẽ tồn tại mãi mãi, hay đó chỉ là những giây phút thoáng qua rồi dần biến mất theo thời gian?
"Simon... Trả lời tôi, sẽ có một ngày cậu rời xa tôi phải không?"
Simon nhíu chặt mày: "Sao anh lại nghĩ như vậy?"
Tôi hít vào rồi thở ra một hơi: "Tôi sợ..."
Ngay lúc này đây, tôi chưa bao giờ hối hận đến như thế, lời nói của mình vô tình gây một sự tổn thương to lớn đến Simon. Cậu ấy buông tôi ra đẩy tôi cách xa vài centimet. Giọng nói cậu bất ổn: "Anh kinh tởm với bản chất thật của tôi. Tất nhiên rồi! Tôi không phải con người, dòng máu ác quỷ luôn luôn chảy trong huyết quản này, nó rất nhơ nhuốc."
Tôi hoảng loạn rối bời vô cùng, đó không phải là ý tôi muốn nói. Tôi vội nắm lấy tay cậu: "Simon, không phải vậy đâu. Tôi không kinh tởm cậu... Chỉ là... Tôi rất sợ cảm giác khi đánh mất cậu. Tin tôi đi, tôi không có ý đó..."
Một cái ôm, từng hơi ấm bao bọc lấy xung quanh dù là hiện tại là giữa trời đông nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Tôi vuốt lấy tấm lưng rộng của Simon, cậu ấy nói khẽ vào tai tôi: "Tôi yêu anh."
Đã lâu lắm rồi, tôi mới được nghe tiếng yêu thương từ một người khác, kể từ khi bố mẹ đều rời bỏ tôi và một đứa trẻ 10 tuổi phải vật lộn với đời để lớn đến chừng này. Cám ơn cậu vì đã xua đi nỗi cô đơn mà tôi chất chứa bao nhiêu năm.
******
Chúng tôi vui vẻ cùng nhau xây dựng thứ gọi là tổ ấm một khoảng thời gian dài, đoán chừng cũng đã gần nửa năm trôi qua. Mặc dù cuộc sống bình yên nhưng việc này lại khiến tôi thấy lo lắng. Chẳng phải sóng yên biển lặng đến đáng ngờ hay sao? Steven vẫn còn ở ngoài đó với ý định muốn tiêu diệt tôi, hắn không thể nào để yên được.
Ngay lúc bị chính suy nghĩ của mình làm thất thần, Cartel vuốt phẳng bộ âu phục lịch lãm bước ra, hương thơm ngào ngạt xông đến cánh mũi. Tôi nhìn anh ăn mặc chỉn chu thì hơi tò mò: "Anh đi đâu vậy?"
Cartel cười nói: "Hôm nay là ngày họp lớp."
Tôi gật gù: "Anh đi một mình sao?"
Cartel suy nghĩ một chút rồi bất ngờ kéo tôi vào phòng: "Cậu đi cùng anh nhé? Stancy cũng có nói sẽ dẫn bạn trai cô ấy theo."
Tôi vừa nghe đến cái tên đó liền cảm thấy khó chịu cau mày: "Stancy? Anh vẫn liên lạc với cô ấy?"
Cartel vừa lột đồ tôi ra vừa nói: "Ừm! Cô ấy là bạn thân của anh mà. Sao? Nhóc ghen hả?"
"Xùy! Đừng có mơ, anh tính mặc gì cho tôi vậy?"
Cartel lôi từ trong tủ một bộ âu phục mới tinh, anh ấy cười như ánh dương rạng sáng: "Anh mua cho nhóc đấy."
Tôi thích thú nghiêng đầu nhìn anh ấy, phì cười một cái: "Anh chu đáo quá."
Cartel khịt mũi, anh ấy đưa tay gõ lên đỉnh đầu tôi rõ đau nước mắt sinh lí cứ thế ùa ra: "Này! Tôi khen anh mà."
"Cu cậu khen anh thật hay là ẩn ý? Anh đây giống cô vợ bé bỏng của nhóc hả?"
"Ái chà chà. Anh hiếu ý chồng mình ghê."
"Ơ! Có tin anh cốc đầu cậu thêm một cái nữa không?" Cartel hăm he nhìn tôi, tiện thể anh ấy ném cho tôi bộ âu phục rồi bỏ ra ngoài.
Sau khi thay đồ xong tôi thong thả bước ra, nhận được ánh mắt và vẻ mặt trầm trồ của anh ấy khiến tôi hài lòng. Tôi tiến gần anh ấy khoác vai: "Đẹp chứ?"
Cartel gật đầu, cái chỏm tóc trên đỉnh đầu anh ấy đang yêu chết mất. Tôi cúi xuống và thơm lên đó một cái. Cartel ngạc nhiên đẩy tôi ra: "Cậu... Simon cậu làm tôi ngại lắm nha."
Tôi cười ngả ngớn: "Haha! Anh đâu phải ngại làm gì, chúng ta thuộc về nhau cơ."
"À... Ừ! Sao cũng được, trễ rồi mình đi thôi."
Tôi và anh rời khỏi nhà, cả hai lái xe trên phố mất gần một tiếng để đến nơi. Tôi chẳng hiểu nổi họp lớp kiểu gì mà phải ra tận ngoại ô, trong con đồi rừng rú kiểu này.
Chiếc xe dừng trước một căn biệt thự rộng lớn, tiếng nhạc sôi nổi khiến tôi đinh tai nhức óc, tôi quay sang hỏi anh: "Này Cartel, nhà của ai đây?"
Anh nhún vai lắc đầu: "Không biết nữa, Stancy nhắn địa chỉ là ở đây."
Lại là Stancy? Anh ấy luôn để ý đến cô ta vậy à? Tôi cực kì không thích chút nào. Với vẻ mặt như tảng băng trôi trên Bắc Băng Dương, tôi đi cùng anh chen qua dòng người nhộn nhịp kia.
Bọn họ đều đổ dồn nhìn bọn tôi một cách kì cục, tôi biết với vẻ ngoài bảnh tỏn của mình và một chút thanh lịch của Cartel, nó sẽ gây hiệu ứng như thế nào? Và đây chính là kết quả, những người bạn cũ của Cartel vây xung quanh tôi.
Anh ấy đứng cách xa tôi nhưng đôi mắt như tia laser, bắn cháy từng người. Tôi bất đắc dĩ nhướng mày nhìn anh ấy. Trong sự nhộn nhịp vây lấy tôi, một bóng dáng quyến rũ từ ngoài đi vào. Gã DJ bị hút hồn mà ngừng hẳn bản nhạc đang phát, sự chú ý của mọi người đều hướng về phía cơ thể nóng bỏng đó.
Phía sau cô ta là một gã cao to nhưng không đen không hôi. Gã ta có ánh mắt sắc lẹm, bờ môi cong nam tính cùng cái mũi cao gợi cảm, đôi lông mày đậm càng khiến gã ta trở nên nguy hiểm hơn.
Ấy vậy mà mấy cô nàng hớ hênh xung quanh lại mê mẩn với gã. Không sợ bị gã lấy mất linh hồn sao? Gã ta là một con quỷ chuyên ký khế ước ở ngã tư đường. Chỉ cần làm đúng thủ tục triệu hồi, gã sẽ xuất hiện và ký kết một hợp đồng với kẻ bán linh hồn. Sau khi thực hiện được ước muốn gã sẽ lấy đi tất cả mọi thứ từ kẻ đó, đày kẻ đó xuống địa ngục.
Cô gái nóng bỏng kia đang đứng trước Cartel nói chuyện vui vẻ với anh, ngạc nhiên thật đấy. Chen qua dòng người, tôi đến cạnh anh vờ ngây ngô hỏi: "Ôi anh đây rồi, mà ai vậy?"
Cartel cười trừ: "Xin lỗi, đây là Simon bạn trai tớ. Simon đây là Stancy, hai người làm quen với nhau đi."
Cô ả nhìn tôi đánh giá, rồi mở một nụ cười mà tôi cho là hết sức giả tạo: "Chào Simon, rất vui được gặp cậu."
Tôi gật đầu cho qua rồi chẳng thèm nhìn đến ả, Cartel nhíu chặt mày huých khủy tay lên hông tôi: "Nhóc! Đừng bất lịch sự thế chứ?"
Tôi thờ ơ: "Không hề."
Stancy lên tiếng cắt ngang không khí sặc mùi thuốc nổ: "Hai người quen nhau lâu chưa?"
Cartel vui vẻ đáp: "Được gần một năm rồi."
Cô ả lại tỏ vẻ chúc phúc cho bọn tôi nhưng nụ cười đó lại gượng gạo hết sức. Trong lòng tôi dấy lên sự nghi ngờ vô hình, dường như Stancy đã có tình cảm với Cartel rồi.
Một thứ cảm giác khó tả đánh ập lấy tôi khi cái gã đàn ông kia nhìn chằm chằm tôi, gã có lẽ nhận ra được dòng máu ác quỷ sâu trong huyết quản. Tôi không hiểu, cô ả Stancy này đã lập khế ước gì với con quỷ kia? Liệu có gây tổn hại đến Cartel hay không? Đó là điều tôi phải quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.