Chương 19: Chương 19
Mễ Nhạc
30/12/2014
Anh ôm Lam Lam vào phòng tắm rồi rời đi. Còn Tả Tử Quân đi đến cầm quần áo
trên bàn lên, không chỉ có quần áo của Lam Lam mà còn có của cô, vuốt
quần áo mới, lòng cô lại nặng nề thêm, nếu anh biết cô đã từng làm
chuyện gì với anh, có lẽ anh sẽ không đối tốt với cô như vậy.
Cô thở dài, đi vào cùng con gái tắm. Bởi vì Lam Lam buồn ngủ, vì vậy cô nhanh chóng giúp bé tắm rửa, hôm nay cả ngày cô đều ở bên ngoài, không tắm không được.
Chẳng qua khi cô tắm xong cho con gái, vì cả ngày không ăn uống làm đường máu hạ thấp, ngay cả vòi sen cũng không thể khóa lại, thể lực cạn kiệt liền té ngã trên sàn phòng tắm.
“ Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ…”
Gọi mẹ đang bất tỉnh, Lam Lam toàn thân còn ướt chưa mặc quần áo đã nhanh chóng chạy ra gọi chú Lục. Vừa nghe Tả Tử Quân té xỉu, Lục Thừa Diệp liền bước đến phòng tắm, vòi sen vẫn không ngừng xả nước, anh vội vàng đóng vòi nước lại.
Lục Thừa Diệp trước tiên lau khô người Lam Lam rồi mặc quần áo cho bé, sau đó mới ôm Tả Tử Quân té xỉu trên mặt đất đến trên giường.
Áo quần của cô đều ướt rồi, không thay không được.” Lam Lam, con qua bên kia lấy quần áo cho mẹ đi.”
“ Vâng.”
Lục Thừa Diệp cởi nút áo sơ mi cho Tả Tử Quân, kéo cánh tay phải của cô qua, giúp cô cởi hết áo sơ mi ướt trên người xuống thì thấy nốt ruồi nhỏ trên cánh tay cô, khiến anh hoảng sợ.
Tại sao trên tay Tả Tử Quân lại có “ thủ cung sa”?
Vị trí rất giống nhau, anh khẽ run vuốt ve nốt ruồi nhỏ kia, kinh ngạc nhìn cô, nhớ đến lúc trước khi ôm vợ mình, đã từng hỏi:
“ A! Nốt ruồi trên cánh tay em sao lại không thấy nữa?”
“ Ách… Bởi vì rất khó coi, nên em đem nó xóa rồi.”
“ Thật sao? Anh lại cảm thấy rất đáng yêu, rất mê người.”
Tại sao trên cánh tay Tả Tử Quân lại có nốt ruồi nhỏ này? Lục Thừa Diệp cố gắng nghĩ đến chuyện khi đó, anh nhớ vợ anh nói đã xóa nốt ruồi đi, nhưng tay vợ anh lại không thấy được dấu vết đã xóa nó đi, giống như căn bản nơi đó chưa từng có một nốt ruồi vậy…
“ Chú Lục, con lấy quần áo mới cho mẹ rồi.”
“ Được, chú Lục giúp con thay quần áo cho mẹ.” Anh cố đè xuống nội tâm đang chấn kinh, trước giúp cô thay quần áo.
Sau khi giúp Lam Lam nằm xuống ngủ bên cạnh mẹ bé, Lục Thừa Diệp liền đi đến nhà bếp hâm nóng bữa tối, sau đó cầm vào phòng khách. Anh đoán Tả Tử Quân té xỉu là vì chưa ăn uống gì, vì vậy anh nhẹ nhàng đánh thức cô dậy.
Ý thức Tả Tử Quân có chút mơ màng, cảm giác có người đang gọi cô dậy ăn chút gì, mà cô cũng đang đói bụng liền ngồi nửa người dậy, tùy người khác đút cô ăn gì đó giống như là cháo…, sau đó liền tiếp tục ngủ mê man.
Trong ánh trăng mờ, cô nhìn thấy Lục Thừa Diệp nhìn cô chằm chằm, trong mắt giống như tràn đầy lửa giận, vẻ mặt cứng ngắc, là cô nhìn lầm sao? Nên… nhắm mắt lại, cô lần nửa ngủ thật say.
Buổi chiều hôm sau.
Khi Tả Tử Quân tỉnh lại, không thấy con gái bên cạnh, cô vội vã xuống giường đi ra phòng khách, phát hiện Lam Lam cùng Lục Thừa Diệp đều không ở nhà, bọn họ vừa đi ra ngoài sao?
Sau khi ngủ dậy, tinh thần cô khôi phục không ít. Sau đó cô nhìn căn nhà, không biết có phải vì căn nhà quá lớn mà khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, không giống cảm giác là “ nhà”, hơn nữa ở đây hoàn toàn không nhìn thấy được bóng dáng của nữ chủ nhân gì cả.
Chẳng lẽ đều đem những thứ của chị cô bỏ đi hết rồi sao? Ít nhất cũng phải lưu lại cái hình làm kỷ niệm chứ, nhưng là, đừng nói không thấy được ảnh cưới của họ, ngay cả ảnh chụp chung cũng không thấy, cảm giác giống như anh sống một mình vậy.
Nhớ đến báo chí đã từng đăng ảnh của chị cô cùng người đàn ông khác, ngược lại rất ít khi đưa ảnh hai người cùng nhau, chị cô có Lục Thừa Diệp còn chưa đủ sao? Chỉ là cô tình nguyện tin những bức hình kia, những bài báo đó đều không phải là thật.
Sau đó, Lục Thừa Diệp cùng Lam Lam trở lại.
Vừa thấy cô, Lam Lam vui vẻ chạy đến.” Mẹ, mẹ dậy rồi?”
“ Ừ.”
“ Con cùng chú Lục đi mua bữa sáng.”
“ Thật sao?” Cô hướng về phía Lục Thừa Diệp.“ Anh Lục, cảm ơn anh.”
“ Không cần khách khí.” Anh mặt không thay đổi để bữa sáng lên bàn.
Anh vẻ mặt lạnh nhạt, ngay cả giọng nói cũng thế, không khỏi kiến cô cảm thấy túng quẫn, không hiểu sao chỉ qua một đêm ngắn ngủi đã thay đổi hoàn toàn? Sau đó, cô nhớ đến trong mơ, cô hình như thấy anh đứng bên giường cô, tức giận nhìn cô chằm chằm, cùng nét mặt hiện giờ giống hệt nhau.
“ Vừa rồi cô tìm gì sao?” Anh hỏi, vừa mới vào cửa liền phát hiện cô giống như đang tìm gì đó.
“ Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy kinh ngạc, trong nhà hình như không có bất kỳ thứ gì thuộc về chị tôi, hình như ngay cả ảnh chụp cũng không có, anh đem tất cả cất đi rồi sao?” Cô không phải thừa dịp chủ nhân không có đây mà nhìn ngó lung tung, chỉ là tò mò mà thôi.
Nghe vậy, vẻ mặt anh càng thâm trầm vài phần.” Chị cô chẳng lẽ chưa từng nói với cô, sau khi cưới một năm, tôi liền cùng cô ấy ở riêng rồi.”
“ Cái gì?” Sau khi cưới một năm bọn họ liền ở riêng.
“ Cô không biết? Xem ra chị em cô lâu rồi không có liên lạc.”
“ Tại sao hai người lại ở riêng?” Chị cô cùng anh không phải nên hạnh phúc sao?
“ Cô muốn biết nguyên nhân?”
Cảm giác sáng hôm nay Lục Thừa Diệp là lạ, thái độ lạnh lùng giống như biến thành người khác vậy, nhưng anh vừa rồi con mỉm cười với Lam Lam, như vậy là nhằm vào cô?
“ Xin lỗi, có lẽ tôi không nên hỏi, nếu anh không muốn nói cũng không sao.” Chị cô đã mất rồi, coi như là cô biết nguyên nhân thì cũng có ích gì!
“ Cô biết vì sao tôi kết hôn cùng chị cô không?” Thấy cô lắc đầu, vẻ mặt anh càng thêm lạnh lùng.” Bởi vì ba ngày hai đêm thư giãn ở biệt thự, lúc ấy “ Tả Tử Khiết” cá tính hồn nhiên, động một chút là đỏ mặt, tôi rất thích cùng cô ấy ở chung với nhau, cảm giác ấm áp lại tự tại cho nên mới cầu hôn với cô ấy.”
Thì ra lần đó cô làm “ thế thân” đến biệt thự thật sự giúp chị cô một tay, chỉ là vì sao sau này bọn họ lại ở riêng?
Cô thở dài, đi vào cùng con gái tắm. Bởi vì Lam Lam buồn ngủ, vì vậy cô nhanh chóng giúp bé tắm rửa, hôm nay cả ngày cô đều ở bên ngoài, không tắm không được.
Chẳng qua khi cô tắm xong cho con gái, vì cả ngày không ăn uống làm đường máu hạ thấp, ngay cả vòi sen cũng không thể khóa lại, thể lực cạn kiệt liền té ngã trên sàn phòng tắm.
“ Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ…”
Gọi mẹ đang bất tỉnh, Lam Lam toàn thân còn ướt chưa mặc quần áo đã nhanh chóng chạy ra gọi chú Lục. Vừa nghe Tả Tử Quân té xỉu, Lục Thừa Diệp liền bước đến phòng tắm, vòi sen vẫn không ngừng xả nước, anh vội vàng đóng vòi nước lại.
Lục Thừa Diệp trước tiên lau khô người Lam Lam rồi mặc quần áo cho bé, sau đó mới ôm Tả Tử Quân té xỉu trên mặt đất đến trên giường.
Áo quần của cô đều ướt rồi, không thay không được.” Lam Lam, con qua bên kia lấy quần áo cho mẹ đi.”
“ Vâng.”
Lục Thừa Diệp cởi nút áo sơ mi cho Tả Tử Quân, kéo cánh tay phải của cô qua, giúp cô cởi hết áo sơ mi ướt trên người xuống thì thấy nốt ruồi nhỏ trên cánh tay cô, khiến anh hoảng sợ.
Tại sao trên tay Tả Tử Quân lại có “ thủ cung sa”?
Vị trí rất giống nhau, anh khẽ run vuốt ve nốt ruồi nhỏ kia, kinh ngạc nhìn cô, nhớ đến lúc trước khi ôm vợ mình, đã từng hỏi:
“ A! Nốt ruồi trên cánh tay em sao lại không thấy nữa?”
“ Ách… Bởi vì rất khó coi, nên em đem nó xóa rồi.”
“ Thật sao? Anh lại cảm thấy rất đáng yêu, rất mê người.”
Tại sao trên cánh tay Tả Tử Quân lại có nốt ruồi nhỏ này? Lục Thừa Diệp cố gắng nghĩ đến chuyện khi đó, anh nhớ vợ anh nói đã xóa nốt ruồi đi, nhưng tay vợ anh lại không thấy được dấu vết đã xóa nó đi, giống như căn bản nơi đó chưa từng có một nốt ruồi vậy…
“ Chú Lục, con lấy quần áo mới cho mẹ rồi.”
“ Được, chú Lục giúp con thay quần áo cho mẹ.” Anh cố đè xuống nội tâm đang chấn kinh, trước giúp cô thay quần áo.
Sau khi giúp Lam Lam nằm xuống ngủ bên cạnh mẹ bé, Lục Thừa Diệp liền đi đến nhà bếp hâm nóng bữa tối, sau đó cầm vào phòng khách. Anh đoán Tả Tử Quân té xỉu là vì chưa ăn uống gì, vì vậy anh nhẹ nhàng đánh thức cô dậy.
Ý thức Tả Tử Quân có chút mơ màng, cảm giác có người đang gọi cô dậy ăn chút gì, mà cô cũng đang đói bụng liền ngồi nửa người dậy, tùy người khác đút cô ăn gì đó giống như là cháo…, sau đó liền tiếp tục ngủ mê man.
Trong ánh trăng mờ, cô nhìn thấy Lục Thừa Diệp nhìn cô chằm chằm, trong mắt giống như tràn đầy lửa giận, vẻ mặt cứng ngắc, là cô nhìn lầm sao? Nên… nhắm mắt lại, cô lần nửa ngủ thật say.
Buổi chiều hôm sau.
Khi Tả Tử Quân tỉnh lại, không thấy con gái bên cạnh, cô vội vã xuống giường đi ra phòng khách, phát hiện Lam Lam cùng Lục Thừa Diệp đều không ở nhà, bọn họ vừa đi ra ngoài sao?
Sau khi ngủ dậy, tinh thần cô khôi phục không ít. Sau đó cô nhìn căn nhà, không biết có phải vì căn nhà quá lớn mà khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, không giống cảm giác là “ nhà”, hơn nữa ở đây hoàn toàn không nhìn thấy được bóng dáng của nữ chủ nhân gì cả.
Chẳng lẽ đều đem những thứ của chị cô bỏ đi hết rồi sao? Ít nhất cũng phải lưu lại cái hình làm kỷ niệm chứ, nhưng là, đừng nói không thấy được ảnh cưới của họ, ngay cả ảnh chụp chung cũng không thấy, cảm giác giống như anh sống một mình vậy.
Nhớ đến báo chí đã từng đăng ảnh của chị cô cùng người đàn ông khác, ngược lại rất ít khi đưa ảnh hai người cùng nhau, chị cô có Lục Thừa Diệp còn chưa đủ sao? Chỉ là cô tình nguyện tin những bức hình kia, những bài báo đó đều không phải là thật.
Sau đó, Lục Thừa Diệp cùng Lam Lam trở lại.
Vừa thấy cô, Lam Lam vui vẻ chạy đến.” Mẹ, mẹ dậy rồi?”
“ Ừ.”
“ Con cùng chú Lục đi mua bữa sáng.”
“ Thật sao?” Cô hướng về phía Lục Thừa Diệp.“ Anh Lục, cảm ơn anh.”
“ Không cần khách khí.” Anh mặt không thay đổi để bữa sáng lên bàn.
Anh vẻ mặt lạnh nhạt, ngay cả giọng nói cũng thế, không khỏi kiến cô cảm thấy túng quẫn, không hiểu sao chỉ qua một đêm ngắn ngủi đã thay đổi hoàn toàn? Sau đó, cô nhớ đến trong mơ, cô hình như thấy anh đứng bên giường cô, tức giận nhìn cô chằm chằm, cùng nét mặt hiện giờ giống hệt nhau.
“ Vừa rồi cô tìm gì sao?” Anh hỏi, vừa mới vào cửa liền phát hiện cô giống như đang tìm gì đó.
“ Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy kinh ngạc, trong nhà hình như không có bất kỳ thứ gì thuộc về chị tôi, hình như ngay cả ảnh chụp cũng không có, anh đem tất cả cất đi rồi sao?” Cô không phải thừa dịp chủ nhân không có đây mà nhìn ngó lung tung, chỉ là tò mò mà thôi.
Nghe vậy, vẻ mặt anh càng thâm trầm vài phần.” Chị cô chẳng lẽ chưa từng nói với cô, sau khi cưới một năm, tôi liền cùng cô ấy ở riêng rồi.”
“ Cái gì?” Sau khi cưới một năm bọn họ liền ở riêng.
“ Cô không biết? Xem ra chị em cô lâu rồi không có liên lạc.”
“ Tại sao hai người lại ở riêng?” Chị cô cùng anh không phải nên hạnh phúc sao?
“ Cô muốn biết nguyên nhân?”
Cảm giác sáng hôm nay Lục Thừa Diệp là lạ, thái độ lạnh lùng giống như biến thành người khác vậy, nhưng anh vừa rồi con mỉm cười với Lam Lam, như vậy là nhằm vào cô?
“ Xin lỗi, có lẽ tôi không nên hỏi, nếu anh không muốn nói cũng không sao.” Chị cô đã mất rồi, coi như là cô biết nguyên nhân thì cũng có ích gì!
“ Cô biết vì sao tôi kết hôn cùng chị cô không?” Thấy cô lắc đầu, vẻ mặt anh càng thêm lạnh lùng.” Bởi vì ba ngày hai đêm thư giãn ở biệt thự, lúc ấy “ Tả Tử Khiết” cá tính hồn nhiên, động một chút là đỏ mặt, tôi rất thích cùng cô ấy ở chung với nhau, cảm giác ấm áp lại tự tại cho nên mới cầu hôn với cô ấy.”
Thì ra lần đó cô làm “ thế thân” đến biệt thự thật sự giúp chị cô một tay, chỉ là vì sao sau này bọn họ lại ở riêng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.