Chương 16
Hân Hân Hướng Vinh
12/05/2014
Chu Hàng sao lại không biết Tịch Mạc Thiên, Chủ tịch của Tịch thị, gần đây lại tạm thời giữ chức Tổng giám đốc của Vinh thị, đối với tiểu dân chúng bình thường như bọn họ mà nói, đó chính là nhân vật cao cao tại thượng, đừng nói với tới, chỉ là gặp gỡ thôi cũng coi như tốt số lắm rồi, mà Hạ Tử Khâm . . . . . .
Ánh mắt Chu Hàng mang theo hoài nghi cùng khiếp sợ nhìn lên người Hạ Tử Khâm. Cô hôm nay mặc một cái T shirt màu đỏ nhạt, cổ áo hơi mở, lộ ra đầu vai thon gầy, dây áo lót màu đen nổi bật trên da thịt trơn bóng trắng nõn, lộ ra mấy phần khêu gợi. Cô có chút kinh ngạc đứng lên, quần short đen bằng bông bao lấy cặp đùi đẹp thon dài, dưới chân là một đôi giày da cừu cao tới mắt cá, thanh thuần lại mang theo một tia quyến rũ. Trong trí nhớ của hắn, người này hoàn toàn không giống cô gái đeo mắt kính gọng đen, mang dép lê, tóc rối như tổ chim tên Hạ Tử Khâm.
Nhãn lực của anh đồng nghiệp thật không kém, Hạ Tử Khâm bây giờ tuyệt đối là một vị mỹ nữ khiến bất kỳ người đàn ông nào thấy mắt cũng phải sáng lên. Vô luận như thế nào, Chu Hàng cũng không tin cô và Tịch Mạc Thiên có quan hệ gì, nhưng sự thân mật vừa nãy của hai người thẳng tắp đâm vào trong mắt khiến lòng hắn nổi lên chua xót.
Hạ Tử Khâm khi nào lại có sức quyến rũ lớn đến vậy, còn Tịch Mạc Thiên, Chu Hàng nhớ là một người “tang thê” hiện không có vợ. Có lẽ con người đều như vậy, đồ mình không cần bị người khác nhặt lên, mới phát hiện thì ra đã vứt đi một thứ tốt, hơn nữa người nhặt lại còn đứng ở một nơi mình vĩnh viễn không cách nào với tới, phần chua xót này không cách nào diễn đạt được.
Chua xót qua đi, kỳ thật Chu Hàng rất muốn quay đầu tránh khỏi, gặp Hạ Tử Khâm trong tình huống này, không phải là kết quả hắn muốn, nhưng lại bị một người đồng nghiệp khác níu lại:
"Này! Tiểu Chu, tôi nhớ đã gặp vị mỹ nữ này ở tiệc cưới, đúng, nói là học muội của anh kia mà, phải không? Chậc! Chậc! Lúc ấy nhìn giống như một nắm đất bỏ đi, hôm nay bỗng chốc như biến thành một người khác, không nhìn kỹ tôi cũng không nhận ra."
Nói xong nhìn hắn, trong ánh mắt không rõ là ghen tỵ hay hâm mộ, chua chát mở lời:
"Tiểu Chu, cậu so với chúng tôi thật cường đại, vợ có bản lãnh , vị học muội này lại có thể quen biết với Tịch tổng. Lần này ông trời đúng là để mắt tới cậu, nói với học muội vài lời, để được điều vào Tổng Công Ty đi, tiền đồ vô lượng a! Sau này phát đạt rồi đừng quên anh em nha. . . . . ."
Nụ cười trên mặt Chu Hàng cứng ngắc, thân phận của Hạ Tử Khâm trừ những người bạn học thời đại học của bọn họ ra, các đồng nghiệp này đều không biết. Lần đầu tiên gặp mặt, cũng chính là trong tiệc cưới của hắn và Triệu Giai Kỳ, nhưng bị đồng nghiệp giựt giây đến chào hỏi, Chu Hàng cũng không muốn bị mất mặt, chỉ đành phải nhắm mắt đi lên.
Về phần Hạ Tử Khâm, cô đang suy nghĩ cách đối phó với nguy cơ trước mắt, nhìn thấy Chu Hàng đi lên, sau khi kinh ngạc, Hạ Tử Khâm nháy mắt mấy cái, nhanh chóng đứng dậy, mang theo khí độ rộng lượng của quân tử, treo lên một nụ cười hoàn toàn có thể được xưng tụng là ‘đã quên hết ân oán trước kia’:
"Chu Hàng, đã lâu không gặp, anh cũng tới ăn cơm a!"
Hạ Tử Khâm giả thân thiện, ngược lại khiến cho Chu Hàng có chút không biết làm sao, ánh mắt trốn tránh:
"Tử Khâm, gần đây em sống như thế nào?"
Hạ Tử Khâm rất nhanh phát hiện mình giống như “khéo quá hóa vụng”, thật không biết Chu Hàng này bị chạm thần kinh ở đâu, thế nhưng lại dùng giọng điệu mập mờ khổ sở thăm hỏi cô, làm Hạ Tử Khâm suýt nữa tưởng rằng chính mình lầm, người bắt cá hai tay không phải Chu Hàng, mà là cô.
Lần đầu tiên Hạ Tử Khâm cảm thấy, người đàn ông Chu Hàng này thật sự không phải là một món đồ tốt, mà mình lại ngu ngốc kết giao với anh ta 4 năm ròng, không trách được Mạch Tử nói đầu óc của cô không đủ dùng.
Trong lòng rất khinh bỉ Chu Hàng, nhưng tình huống trước mắt, lấy chỉ số thông minh của Hạ Tử Khâm, thật đúng là không biết làm sao để kết thúc, len lén dùng dư quang liếc Tịch Mạc Thiên một cái. Tịch Mạc Thiên không chút biểu tình, thậm chí nụ cười nhẹ nhàng trong mắt vừa rồi cũng biến mất không thấy bóng dáng, cứ như vậy lạnh nhạt hờ hững nhìn cô và Chu Hàng.
Môi mỏng mân thành một đường thẳng tắp, khiến cho gò má anh càng hiện ra mấy phần khí độ lạnh lùng, lẫm liệt. Đây là biểu tình thường xuyên nhất của Tịch Mạc Thiên, dễ dàng ngăn cách người khác ngoài ngàn dặm, loại cảm giác cự ly này giống như bẩm sinh đã có.
Ánh mắt Hạ Tử Khâm hơi ảm đạm, tâm tình tốt đẹp mới vừa rồi biến mất trong nháy mắt, Hạ Tử Khâm khẽ cắn cắn môi, ở lúc cô cho là Tịch Mạc Thiên sẽ mặc kệ mình, anh lại đứng lên, một tay cầm túi xách trên bàn của Hạ Tử Khâm, một tay cường thế nắm tay cô:
"Ăn xong rồi thì về thôi!"
Không nói lời gì, kéo cô đi về phía quầy thu ngân, tính tiền, ra cửa, thậm chí thời gian để Hạ Tử Khâm nói câu chào với Chu Hàng cũng không có, liền bị Tịch Mạc Thiên trực tiếp lôi ra khỏi quán đồ nướng.
Ngồi vào trong xe, Hạ Tử Khâm theo bản năng nghiêng đầu, còn có thể nhìn qua cửa sổ thủy tinh to của nhà hàng đồ nướng, thấy sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Chu Hàng. Chiếc xe rẽ qua khúc quanh, nhà hàng đồ nướng cùng Chu Hàng nhanh chóng bị vứt ra khỏi tầm mắt.
Bên trong buồng xe vẫn rất an tĩnh, nhưng Hạ Tử Khâm cảm thấy không khí có cái gì không đúng. Có lẽ là chính cô có tật giật mình. Cô len lén dùng dư quang quan sát Tịch Mạc Thiên. Anh ngồi ở chỗ đó, cúi đầu tiếp tục xem websites, màn ảnh lóe lên lam quang cùng ánh sáng ngoài cửa sổ đan vào trên mặt anh, lấp la lấp lánh, ánh sáng của biểu đồ đầu tư không ngừng biến đổi, mặt của anh ẩn trong luồng sáng đó khiến Hạ Tử Khâm nhìn không rõ.
Trong đầu Hạ Tử Khâm bỗng xông lên cảm giác nóng nảy, lòng của Tịch Mạc Thiên cho tới bây giờ cô vẫn không đoán được, nếu cô muốn biết, cũng chỉ có thể vụng về hỏi anh:
"Ách! Tịch Mạc Thiên, anh biết Chu Hàng?"
Thanh âm của Hạ Tử Khâm rất nhỏ, rõ ràng có chút cẩn thận. Tịch Mạc Thiên chân mày cũng không động một cái, trong xe an tĩnh mấy giây, mới tùy ý “ừ” một tiếng. Sự nôn nóng trong lòng Hạ Tử Khâm bởi vì tiếng “ừ” này của anh, bỗng chốc chuyển hóa thành mâu thuẫn cùng thấp thỏm. Cô đưa tay lên tháo chiếc cài tóc bằng thủy tinh sau đầu xuống, tóc đen như thác nước, trong nháy mắt xỏa ra rối tung trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô tiện tay cầm lên một lọn tóc, quấn mấy vòng, dọc theo đó dò xét Tịch Mạc Thiên:
"Sao anh lại biết anh ta?"
Thanh âm có chút phụng phịu, có chút khô khốc, còn có chút kỳ quái. Tịch Mạc Thiên khẽ ngẩng đầu, đôi môi nâng lên một độ cong không dễ dàng phát hiện, giọng nói trước sau như một bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại làm Hạ Tử Khâm rất buồn bực:
"Hạ Tử Khâm, có phải em đã quên chúng ta biết nhau như thế nào rồi không, tối hôm đó em huyên thuyên với tôi những gì, một chút ấn tượng cũng không nhớ sao?"
Câu nói này của Tịch Mạc Thiên khiến cho Hạ Tử Khâm ngoan ngoãn ngậm miệng, người đàn ông này từ trước đến giờ luôn biết điểm yếu của cô ở chỗ nào. Đoạn đường về nhà này, Hạ Tử Khâm chỉ biết cúi đầu a! Buổi tối đó rốt cuộc đã nói gì với Tịch Mạc Thiên? Dáng vẻ bối rối này, rơi vào trong mắt Tịch Mạc Thiên. Nói cũng thật kỳ lạ, cảm giác không thoải mái quanh quẩn trong lòng vừa rồi, nháy mắt liền tiêu tán hết bảy tám phần.
Thật ra thì Tịch Mạc Thiên cũng đã sớm quên những gì Hạ Tử Khâm nói gì với anh vào tối hôm đó. Sắc đẹp trước mặt, anh làm sao nhớ cô lầm bầm những thứ gì, hơn nữa khi lên giường, miệng của cô không phải kêu đau, thì là mềm mại rầm rì làm sao có năng lực tư duy nữa chứ. Chỉ là Tịch Mạc Thiên rất hiểu Hạ Tử Khâm, đây là phương pháp ngăn cản cô tiếp tục truy hỏi ngọn nguồn hữu hiệu nhất, bây giờ không phải rất hữu dụng sao?
Tịch Mạc Thiên cũng không phát hiện, không nhận thức được đây chẳng còn là đơn thuần thử sống chung nữa. Hạ Tử Khâm đã dần dần trở thành trọng tâm trong cuộc sống của anh. Chuyện của cô, sinh nhật của cô, sở thích, khẩu vị, cùng với cá tính của cô, hình như Tịch Mạc Thiên đều biết rất rõ.
Tịch Mạc Thiên kiêu ngạo từ xưa đến nay, cơ hồ từ khi ra đời liền có, cho nên loại đàn ông hèn mọn như Chu Hàng anh căn bản không để vào mắt. Chỗ giống nhau duy nhất giữa anh và người đàn ông kia là nha đầu Hạ Tử Khâm này.
Đối với chuyện trước kia, trong lòng Tịch Mạc Thiên cũng không mấy để ý. Dù sao đều đã qua rồi, cứ truy xét mãi chuyện quá khứ thật không có phong độ, nhưng vừa rồi cũng khó tránh khỏi có chút không thoải mái. Từ khi quyết định cưới Hạ Tử Khâm về nhà, Tịch Mạc Thiên liền đem cô liệt vào danh sách sở hữu của chính mình, cũng vì vậy, so ra anh càng để ý đến Vinh Phi Lân hơn người bạn trai cũ này.
Về đến nhà, Hạ Tử Khâm liền chui lên sân thượng, lấy điện thoại gọi cho Hồ Mạch:
"Mạch Tử, có phải khi mình uống say hay thích nói lung tung không?"
Đầu bên kia truyền đến tiếng hừ lạnh của Mạch Tử:
"Giờ cậu mới biết à! Cậu uống say liền nói nhiều, chuyện từ 500 năm trước đến chuyện của 500 năm sau, cậu đều nói qua hết một lượt, thậm chí khi còn bé, chuyện mình làm hư quần áo búp bê của cậu, cậu cũng nhớ. Hạ Tử Khâm, cậu chính là một quỷ hẹp hòi thích thù giai, mình cũng chẳng lạ… cái gì? Hạ Tử Khâm cậu lại uống rượu, cậu muốn chết phải không. . . . . ."
Câu nói kế tiếp được kéo cao lên tới 8db, đâm thẳng vào màng nhĩ của Hạ Tử Khâm. Cô vội vàng cầm điện thoại đưa ra xa. Nhất thời quên mất, kể từ khi uống rượu mừng đậu đại học làm bệnh tim tái phát, Mạch Tử liền nghiêm cấm cô đụng tới mấy thứ có chất cồn này.
Hạ Tử Khâm le lưỡi, cẩn thận để điện thoại ở bên tai “trợn mắt nói dối”:
"Người nào uống rượu? Mình chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi!"
"Hỏi một chút?"
Mạch Tử không tin hừ một tiếng:
"Tóm lại, Hạ Tử Khâm, không cho phép cậu đụng đến rượu, có biết không? Mình không muốn lúc trở về liền nhìn thấy cậu nằm trong bệnh viện, mặc dù cậu đã “cưới chui” rồi, nhưng vẫn phải nghe lời. . . . . ."
Hạ Tử Khâm vội vàng mượn cớ ngắt điện thoại. Có lúc Mạch Tử còn khôn khéo hơn cả Tịch Mạc Thiên, lại hiểu rất rõ tính cách của cô, chuyện gì cũng không gạt được.
Không biết có phải do miệng quạ đen của Hồ Mạch hay không, nửa đêm Hạ Tử Khâm liền bị cơn đau dạ dày đánh tỉnh. Lúc đầu chỉ hơi âm ỉ, cô nghĩ chỉ cần nằm sấp một lát là được, vì vậy cố chịu đựng.
Tịch Mạc Thiên ngồi trong văn phòng xem tài liệu về cửa ải đầu tư cuối cùng gần đây của Tịch thị. Hạng mục này nếu tiến hành thuận lợi không chỉ có thể khiến cho thu nhập năm nay của Tịch thị tăng mạnh, mà quan trọng hơn là cổ phiếu trên thị trường cũng sẽ cao thêm mấy phần, điều này đại biểu cho vương quốc thương mại của Tịch Mạc Thiên anh lại tiến lên một nấc thang mới.
Bận rộn đến nửa đêm, Tịch Mạc Thiên mới trở về phòng ngủ, nhưng khi nhìn thấy Hạ Tử Khâm cong thành con tôm luộc, đầy mặt đều là mồ hôi lạnh anh bị dọa cho sợ rồi, không có thời gian giúp cô thay quần áo, chỉ tùy tiện trùm lên một chiếc áo choàng tắm rồi trực tiếp ôm cô đi bệnh viện.
Hạ Tử Khâm bị viêm dạ dày cấp tính, nằm trong phòng VIP cao cấp nhất của Bệnh viện Tịch thị, cả người ỉu xìu, phờ phạc, rã rượi. Cô nghiêng đầu liếc qua ống tuyền dịch đang chậm chạp nhỏ giọt không biết đến năm tháng nào mới có thể chảy xong.
Vừa muốn cử động một chút, liền bị Tịch Mạc Thiên đè lại, cau mày nhìn cô. Hạ Tử Khâm nhanh chóng nháy mắt mấy cái, áy náy nhỏ giọng nói:
"Tịch Mạc Thiên tôi muốn đi phòng vệ sinh."
Ánh mắt Chu Hàng mang theo hoài nghi cùng khiếp sợ nhìn lên người Hạ Tử Khâm. Cô hôm nay mặc một cái T shirt màu đỏ nhạt, cổ áo hơi mở, lộ ra đầu vai thon gầy, dây áo lót màu đen nổi bật trên da thịt trơn bóng trắng nõn, lộ ra mấy phần khêu gợi. Cô có chút kinh ngạc đứng lên, quần short đen bằng bông bao lấy cặp đùi đẹp thon dài, dưới chân là một đôi giày da cừu cao tới mắt cá, thanh thuần lại mang theo một tia quyến rũ. Trong trí nhớ của hắn, người này hoàn toàn không giống cô gái đeo mắt kính gọng đen, mang dép lê, tóc rối như tổ chim tên Hạ Tử Khâm.
Nhãn lực của anh đồng nghiệp thật không kém, Hạ Tử Khâm bây giờ tuyệt đối là một vị mỹ nữ khiến bất kỳ người đàn ông nào thấy mắt cũng phải sáng lên. Vô luận như thế nào, Chu Hàng cũng không tin cô và Tịch Mạc Thiên có quan hệ gì, nhưng sự thân mật vừa nãy của hai người thẳng tắp đâm vào trong mắt khiến lòng hắn nổi lên chua xót.
Hạ Tử Khâm khi nào lại có sức quyến rũ lớn đến vậy, còn Tịch Mạc Thiên, Chu Hàng nhớ là một người “tang thê” hiện không có vợ. Có lẽ con người đều như vậy, đồ mình không cần bị người khác nhặt lên, mới phát hiện thì ra đã vứt đi một thứ tốt, hơn nữa người nhặt lại còn đứng ở một nơi mình vĩnh viễn không cách nào với tới, phần chua xót này không cách nào diễn đạt được.
Chua xót qua đi, kỳ thật Chu Hàng rất muốn quay đầu tránh khỏi, gặp Hạ Tử Khâm trong tình huống này, không phải là kết quả hắn muốn, nhưng lại bị một người đồng nghiệp khác níu lại:
"Này! Tiểu Chu, tôi nhớ đã gặp vị mỹ nữ này ở tiệc cưới, đúng, nói là học muội của anh kia mà, phải không? Chậc! Chậc! Lúc ấy nhìn giống như một nắm đất bỏ đi, hôm nay bỗng chốc như biến thành một người khác, không nhìn kỹ tôi cũng không nhận ra."
Nói xong nhìn hắn, trong ánh mắt không rõ là ghen tỵ hay hâm mộ, chua chát mở lời:
"Tiểu Chu, cậu so với chúng tôi thật cường đại, vợ có bản lãnh , vị học muội này lại có thể quen biết với Tịch tổng. Lần này ông trời đúng là để mắt tới cậu, nói với học muội vài lời, để được điều vào Tổng Công Ty đi, tiền đồ vô lượng a! Sau này phát đạt rồi đừng quên anh em nha. . . . . ."
Nụ cười trên mặt Chu Hàng cứng ngắc, thân phận của Hạ Tử Khâm trừ những người bạn học thời đại học của bọn họ ra, các đồng nghiệp này đều không biết. Lần đầu tiên gặp mặt, cũng chính là trong tiệc cưới của hắn và Triệu Giai Kỳ, nhưng bị đồng nghiệp giựt giây đến chào hỏi, Chu Hàng cũng không muốn bị mất mặt, chỉ đành phải nhắm mắt đi lên.
Về phần Hạ Tử Khâm, cô đang suy nghĩ cách đối phó với nguy cơ trước mắt, nhìn thấy Chu Hàng đi lên, sau khi kinh ngạc, Hạ Tử Khâm nháy mắt mấy cái, nhanh chóng đứng dậy, mang theo khí độ rộng lượng của quân tử, treo lên một nụ cười hoàn toàn có thể được xưng tụng là ‘đã quên hết ân oán trước kia’:
"Chu Hàng, đã lâu không gặp, anh cũng tới ăn cơm a!"
Hạ Tử Khâm giả thân thiện, ngược lại khiến cho Chu Hàng có chút không biết làm sao, ánh mắt trốn tránh:
"Tử Khâm, gần đây em sống như thế nào?"
Hạ Tử Khâm rất nhanh phát hiện mình giống như “khéo quá hóa vụng”, thật không biết Chu Hàng này bị chạm thần kinh ở đâu, thế nhưng lại dùng giọng điệu mập mờ khổ sở thăm hỏi cô, làm Hạ Tử Khâm suýt nữa tưởng rằng chính mình lầm, người bắt cá hai tay không phải Chu Hàng, mà là cô.
Lần đầu tiên Hạ Tử Khâm cảm thấy, người đàn ông Chu Hàng này thật sự không phải là một món đồ tốt, mà mình lại ngu ngốc kết giao với anh ta 4 năm ròng, không trách được Mạch Tử nói đầu óc của cô không đủ dùng.
Trong lòng rất khinh bỉ Chu Hàng, nhưng tình huống trước mắt, lấy chỉ số thông minh của Hạ Tử Khâm, thật đúng là không biết làm sao để kết thúc, len lén dùng dư quang liếc Tịch Mạc Thiên một cái. Tịch Mạc Thiên không chút biểu tình, thậm chí nụ cười nhẹ nhàng trong mắt vừa rồi cũng biến mất không thấy bóng dáng, cứ như vậy lạnh nhạt hờ hững nhìn cô và Chu Hàng.
Môi mỏng mân thành một đường thẳng tắp, khiến cho gò má anh càng hiện ra mấy phần khí độ lạnh lùng, lẫm liệt. Đây là biểu tình thường xuyên nhất của Tịch Mạc Thiên, dễ dàng ngăn cách người khác ngoài ngàn dặm, loại cảm giác cự ly này giống như bẩm sinh đã có.
Ánh mắt Hạ Tử Khâm hơi ảm đạm, tâm tình tốt đẹp mới vừa rồi biến mất trong nháy mắt, Hạ Tử Khâm khẽ cắn cắn môi, ở lúc cô cho là Tịch Mạc Thiên sẽ mặc kệ mình, anh lại đứng lên, một tay cầm túi xách trên bàn của Hạ Tử Khâm, một tay cường thế nắm tay cô:
"Ăn xong rồi thì về thôi!"
Không nói lời gì, kéo cô đi về phía quầy thu ngân, tính tiền, ra cửa, thậm chí thời gian để Hạ Tử Khâm nói câu chào với Chu Hàng cũng không có, liền bị Tịch Mạc Thiên trực tiếp lôi ra khỏi quán đồ nướng.
Ngồi vào trong xe, Hạ Tử Khâm theo bản năng nghiêng đầu, còn có thể nhìn qua cửa sổ thủy tinh to của nhà hàng đồ nướng, thấy sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Chu Hàng. Chiếc xe rẽ qua khúc quanh, nhà hàng đồ nướng cùng Chu Hàng nhanh chóng bị vứt ra khỏi tầm mắt.
Bên trong buồng xe vẫn rất an tĩnh, nhưng Hạ Tử Khâm cảm thấy không khí có cái gì không đúng. Có lẽ là chính cô có tật giật mình. Cô len lén dùng dư quang quan sát Tịch Mạc Thiên. Anh ngồi ở chỗ đó, cúi đầu tiếp tục xem websites, màn ảnh lóe lên lam quang cùng ánh sáng ngoài cửa sổ đan vào trên mặt anh, lấp la lấp lánh, ánh sáng của biểu đồ đầu tư không ngừng biến đổi, mặt của anh ẩn trong luồng sáng đó khiến Hạ Tử Khâm nhìn không rõ.
Trong đầu Hạ Tử Khâm bỗng xông lên cảm giác nóng nảy, lòng của Tịch Mạc Thiên cho tới bây giờ cô vẫn không đoán được, nếu cô muốn biết, cũng chỉ có thể vụng về hỏi anh:
"Ách! Tịch Mạc Thiên, anh biết Chu Hàng?"
Thanh âm của Hạ Tử Khâm rất nhỏ, rõ ràng có chút cẩn thận. Tịch Mạc Thiên chân mày cũng không động một cái, trong xe an tĩnh mấy giây, mới tùy ý “ừ” một tiếng. Sự nôn nóng trong lòng Hạ Tử Khâm bởi vì tiếng “ừ” này của anh, bỗng chốc chuyển hóa thành mâu thuẫn cùng thấp thỏm. Cô đưa tay lên tháo chiếc cài tóc bằng thủy tinh sau đầu xuống, tóc đen như thác nước, trong nháy mắt xỏa ra rối tung trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô tiện tay cầm lên một lọn tóc, quấn mấy vòng, dọc theo đó dò xét Tịch Mạc Thiên:
"Sao anh lại biết anh ta?"
Thanh âm có chút phụng phịu, có chút khô khốc, còn có chút kỳ quái. Tịch Mạc Thiên khẽ ngẩng đầu, đôi môi nâng lên một độ cong không dễ dàng phát hiện, giọng nói trước sau như một bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại làm Hạ Tử Khâm rất buồn bực:
"Hạ Tử Khâm, có phải em đã quên chúng ta biết nhau như thế nào rồi không, tối hôm đó em huyên thuyên với tôi những gì, một chút ấn tượng cũng không nhớ sao?"
Câu nói này của Tịch Mạc Thiên khiến cho Hạ Tử Khâm ngoan ngoãn ngậm miệng, người đàn ông này từ trước đến giờ luôn biết điểm yếu của cô ở chỗ nào. Đoạn đường về nhà này, Hạ Tử Khâm chỉ biết cúi đầu a! Buổi tối đó rốt cuộc đã nói gì với Tịch Mạc Thiên? Dáng vẻ bối rối này, rơi vào trong mắt Tịch Mạc Thiên. Nói cũng thật kỳ lạ, cảm giác không thoải mái quanh quẩn trong lòng vừa rồi, nháy mắt liền tiêu tán hết bảy tám phần.
Thật ra thì Tịch Mạc Thiên cũng đã sớm quên những gì Hạ Tử Khâm nói gì với anh vào tối hôm đó. Sắc đẹp trước mặt, anh làm sao nhớ cô lầm bầm những thứ gì, hơn nữa khi lên giường, miệng của cô không phải kêu đau, thì là mềm mại rầm rì làm sao có năng lực tư duy nữa chứ. Chỉ là Tịch Mạc Thiên rất hiểu Hạ Tử Khâm, đây là phương pháp ngăn cản cô tiếp tục truy hỏi ngọn nguồn hữu hiệu nhất, bây giờ không phải rất hữu dụng sao?
Tịch Mạc Thiên cũng không phát hiện, không nhận thức được đây chẳng còn là đơn thuần thử sống chung nữa. Hạ Tử Khâm đã dần dần trở thành trọng tâm trong cuộc sống của anh. Chuyện của cô, sinh nhật của cô, sở thích, khẩu vị, cùng với cá tính của cô, hình như Tịch Mạc Thiên đều biết rất rõ.
Tịch Mạc Thiên kiêu ngạo từ xưa đến nay, cơ hồ từ khi ra đời liền có, cho nên loại đàn ông hèn mọn như Chu Hàng anh căn bản không để vào mắt. Chỗ giống nhau duy nhất giữa anh và người đàn ông kia là nha đầu Hạ Tử Khâm này.
Đối với chuyện trước kia, trong lòng Tịch Mạc Thiên cũng không mấy để ý. Dù sao đều đã qua rồi, cứ truy xét mãi chuyện quá khứ thật không có phong độ, nhưng vừa rồi cũng khó tránh khỏi có chút không thoải mái. Từ khi quyết định cưới Hạ Tử Khâm về nhà, Tịch Mạc Thiên liền đem cô liệt vào danh sách sở hữu của chính mình, cũng vì vậy, so ra anh càng để ý đến Vinh Phi Lân hơn người bạn trai cũ này.
Về đến nhà, Hạ Tử Khâm liền chui lên sân thượng, lấy điện thoại gọi cho Hồ Mạch:
"Mạch Tử, có phải khi mình uống say hay thích nói lung tung không?"
Đầu bên kia truyền đến tiếng hừ lạnh của Mạch Tử:
"Giờ cậu mới biết à! Cậu uống say liền nói nhiều, chuyện từ 500 năm trước đến chuyện của 500 năm sau, cậu đều nói qua hết một lượt, thậm chí khi còn bé, chuyện mình làm hư quần áo búp bê của cậu, cậu cũng nhớ. Hạ Tử Khâm, cậu chính là một quỷ hẹp hòi thích thù giai, mình cũng chẳng lạ… cái gì? Hạ Tử Khâm cậu lại uống rượu, cậu muốn chết phải không. . . . . ."
Câu nói kế tiếp được kéo cao lên tới 8db, đâm thẳng vào màng nhĩ của Hạ Tử Khâm. Cô vội vàng cầm điện thoại đưa ra xa. Nhất thời quên mất, kể từ khi uống rượu mừng đậu đại học làm bệnh tim tái phát, Mạch Tử liền nghiêm cấm cô đụng tới mấy thứ có chất cồn này.
Hạ Tử Khâm le lưỡi, cẩn thận để điện thoại ở bên tai “trợn mắt nói dối”:
"Người nào uống rượu? Mình chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi!"
"Hỏi một chút?"
Mạch Tử không tin hừ một tiếng:
"Tóm lại, Hạ Tử Khâm, không cho phép cậu đụng đến rượu, có biết không? Mình không muốn lúc trở về liền nhìn thấy cậu nằm trong bệnh viện, mặc dù cậu đã “cưới chui” rồi, nhưng vẫn phải nghe lời. . . . . ."
Hạ Tử Khâm vội vàng mượn cớ ngắt điện thoại. Có lúc Mạch Tử còn khôn khéo hơn cả Tịch Mạc Thiên, lại hiểu rất rõ tính cách của cô, chuyện gì cũng không gạt được.
Không biết có phải do miệng quạ đen của Hồ Mạch hay không, nửa đêm Hạ Tử Khâm liền bị cơn đau dạ dày đánh tỉnh. Lúc đầu chỉ hơi âm ỉ, cô nghĩ chỉ cần nằm sấp một lát là được, vì vậy cố chịu đựng.
Tịch Mạc Thiên ngồi trong văn phòng xem tài liệu về cửa ải đầu tư cuối cùng gần đây của Tịch thị. Hạng mục này nếu tiến hành thuận lợi không chỉ có thể khiến cho thu nhập năm nay của Tịch thị tăng mạnh, mà quan trọng hơn là cổ phiếu trên thị trường cũng sẽ cao thêm mấy phần, điều này đại biểu cho vương quốc thương mại của Tịch Mạc Thiên anh lại tiến lên một nấc thang mới.
Bận rộn đến nửa đêm, Tịch Mạc Thiên mới trở về phòng ngủ, nhưng khi nhìn thấy Hạ Tử Khâm cong thành con tôm luộc, đầy mặt đều là mồ hôi lạnh anh bị dọa cho sợ rồi, không có thời gian giúp cô thay quần áo, chỉ tùy tiện trùm lên một chiếc áo choàng tắm rồi trực tiếp ôm cô đi bệnh viện.
Hạ Tử Khâm bị viêm dạ dày cấp tính, nằm trong phòng VIP cao cấp nhất của Bệnh viện Tịch thị, cả người ỉu xìu, phờ phạc, rã rượi. Cô nghiêng đầu liếc qua ống tuyền dịch đang chậm chạp nhỏ giọt không biết đến năm tháng nào mới có thể chảy xong.
Vừa muốn cử động một chút, liền bị Tịch Mạc Thiên đè lại, cau mày nhìn cô. Hạ Tử Khâm nhanh chóng nháy mắt mấy cái, áy náy nhỏ giọng nói:
"Tịch Mạc Thiên tôi muốn đi phòng vệ sinh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.