Chương 28
Tô Hương Lan Sắc
15/01/2022
Lần đầu tiên đi chợ đen khá thành công, kế tiếp, mỗi tuần Hứa Thanh
Thanh đều sẽ bớt thời giờ đi một lần, bất quá vận khí cũng không tốt như lần đầu tiên, mười lần mới có thể gặp được một khách có thể lấy ra
vàng.
Thông qua chợ đen, trong tay không thiếu tiền cùng phiếu, Hứa Thanh Thanh mua không ít đồ dùng sinh hoạt thuộc về niên đại này, đỡ phải dùng cái gì đều phải lén lút.
Người nhà quê thiếu phiếu, nhưng nhà ai còn không có mấy thân thích trong thành phố, thật sự không được, lại đổi qua đổi lại, cũng có thể đổi đến phiếu hoặc là đồ vật mong muốn.
Cho nên, nhìn thấy Hứa Thanh Thanh có thêm đồ vật trong nhà, người trong thôn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cô dùng nhiều tiền đổi về, chỉ có mấy người bà cô thân cận một chút, sẽ nhắc nhở cô dùng tiền tiết kiệm.
Hứa Thanh Thanh biết các bà là vì muốn tốt cho mình, mặc kệ lén lút như thế nào, ngoài miệng vẫn là liên tục đáp ứng, để các bà yên tâm.
Hôm nay, mới tờ mờ sáng, Thẩm Khang Bình tỉnh dậy thấy phòng em gái vẫn đóng, đi tới cửa kêu: "Em gái, rời giường."
Kêu rời giường, nhưng hắn cố ý đè giọng xuống, như như đánh thức người bên trong.
Cũng may, có thói quen ngủ sớm dậy sớm, đồng hồ sinh học của Hứa Thanh Thanh cũng cơ bản được hình thành, nghe được động tĩnh ngoài cửa, kỳ thật đã tỉnh lại.
Cô nửa mở mắt thấy trong phòng còn tối, nămg ở trong chăn căn bản không muốn dậy.
Đừng nhìn trên giường đều là khăn trải giường và vỏ chăn cũ, trên thực tế bên trong lại là chăn mỏng Hứa Thanh Thanh mua từ siêu thị, ở cái thời tiết chuyển lạnh này, ngủ cực kỳ thoải mái.
Không muốn rời giường......
Hứa Thanh Thanh ở trong chăn lười biếng một chút, nhịn không được suy nghĩ, lúc này mới vừa lạnh một chút cô đã không muốn dậy, chờ đến mùa đông làm sao bây giơ.
"Em gái, rời giường......"
Nghe được thanh âm nho nhỏ bên ngoài, khóe môi Hứa Thanh Thanh cong một chút, vừa nghĩ tên nhóc này sao lại đáng yêu như vậy, một bên vẫn xốc chăn dậy.
Hiện tại còn không quá lạnh, cô liền lanh lẹ mà bắt đầu thay quần áo.
Đó là một bộ quần áo màu lam, nguyên liệu là vải dệt thủ công, là vải dệt đổi với người trong thôn, cô và Thẩm Khang các làm hai bộ để thay đổi.
Cũng không phải Hứa Thanh Thanh không mua nổi cái gọi là "vải Kaki", "Vải may đồ lao động" trong Cung Tiêu Xã, chỉ là cô cảm thấy vải dệt thủ công mặc thông khí thoải mái hơn, cảm thấy không cần thiết tiêu tiền.
"Em gái đã dậy!" Thẩm Khang Bình nhìn cửa phòng rốt cuộc đã mở ra, cao hứng mà nhảy dựng lên.
Hứa Thanh Thanh nhón mũi chân xoa nhẹ đỉnh đầu hắn một cái, cùng hắn rửa mặt xong trực tiếp ra cửa, ngẩng đầu thậm chí còn có thể nhìn đến ánh trăng trên trời.
Trong nhà không có gì ăn, trước khi ra cửa Hứa Thanh Thanh đã đặt một đơn bữa sáng cơm hộp, mua chút bánh bao, màn thầu, trứng luộc nước trà cùng túi sữa bò.
"Ăn bánh bao hay là ăn trứng gà trước?" Đi ra khỏi thôn, Hứa Thanh Thanh hỏi hắn.
Ánh mắt Thẩm Khang Bình dao động giữa bánh bao và trứng gà trong tay cô, cuối cùng vẫn chọn bánh bao, nhận lấy trực tiếp cắn một miếng to.
Cửa hàng này vỏ bánh bao dày, cũng may bên trong không ít nhân, đối với Thẩm Khang Bình không bắt bẻ đồ ăn bao giờ, đã là một loại mỹ vị.
Hứa Thanh Thanh đem bánh bao cho hắn, chính mình ăn quả trứng luộc nước trà trong tay trước.
Trứng luộc nước trà nấu đến khá ngon miệng, đã lâu không ăn, cô ăn rất ngon, ăn xong trứng luộc nước trà, cô lại uống một túi sữa bò liền no.
Nhưng Thẩm Khang Bình, một hơi ăn ba cái bánh bao thịt, một cái trứng luộc nước trà lại uống một túi sữa bò, biểu tình còn có chút chưa đã thèm.
Hai anh em ở trên đường giải quyết xong bữa sáng, lại đi một hồi rốt cuộc đi tới trường học.
Người trong trường cơ bản đều biết có hai anh em hay đi cùng nhau, co bé đặc biệt thông minh, hiệu trưởng định chờ thi xong để cô bé đó nhảy lớp, cho nên hiện tại ngay cả cụ ông trông cổng trường đều biết bọn họ.
"Tới rồi à."
Hứa Thanh Thanh cười nói chào hỏi với cụ ông, lôi kéo Thẩm Khang Bình chạy chậm vào lớp.
Đối với Hứa Thanh Thanh hoàn toàn tự học nội dung sách giáo khoa, ngồi chờ nhảy lớp mà thôi, hiện tại chương trình học thực sự có chút nhàm chán, cũng chính là vì muốn đi cùng Thẩm Khang Bình mới có thể cố gắng.
Buổi sáng thời gian qua rất mau, nhoáng cái liền đến thời gian nghỉ trưa, giáo viên mới rời khỏi lớp, học sinh phải về nhà ăn cơm đã lao nhanh ra khỏi phòng học.
"Em gái, ăn cơm." Thẩm Khang Bình đóng sách lại nhìn về phía cô.
Tuổi này của hắn, đúng là tuổi ăn tuổi lớn, thấy hắn đói bụng, Hứa Thanh Thanh trực tiếp từ cặp sách lấy ra màn thầu từ buổi sáng.
Trừ bỏ màn thầu, còn có một bình đồ hộp, bên trong là cây gừng tây mua từ siêu thị.
Cây gừng tây vị giòn nộn, trong vị cay có ngọt, ăn lên ngon miệng lại mỹ vị, Hứa Thanh Thanh ăn chán cải bẹ nên mua loại khác.
Sở dĩ dám lấy ra cây gừng tây, là bởi vì bản địa có loại cây này, cho nên không quá gây chú ý.
Hứa Thanh Thanh mở ra đồ hộp, lấy cây gừng tây ăn cùng màn thầu, gọi những bạn học khác trong phòng học cũng lại đây nếm thử.
Bọn Xuân Ni đã quen với chuyện hào phóng chia sẻ, đều vây lại đây, cũng chia sẻ cơm trưa của mình với Hứa Thanh Thanh.
"Cái này là quỷ tử khương thật ngọt, giòn giòn!"
"Có lần tớ đào được quỷ tử khương, mẹ tớ nấu hết với cơm ăn, không có ăn ngon như này."
Nhờ Hứa Thanh Thanh, mỗi ngày cơm trưa của bọn nhỏ đều có thể ăn thêm chút mỡ cùng muối ăn với cơm, cho nên hiện tại thời điểm ăn cơm trưa mỗi ngày đều đặc biệt vui vẻ.
Trong ấn tượng của Hứa Thanh Thanh cây gừng tây vốn gọi là cây gừng tây, nghe bọn họ gọi là "Quỷ tử khương" không khỏi hỏi: "Vì sao gọi nó là quỷ tử khương?"
"Bởi vì nó tên quỷ tử khương."
Một đứa nhỏ nói xong, Xuân Ni tiếp lời nói: "Tớ biết, tớ biết, ông nội của tớ trước kia nói qua, bởi vì quỷ tử khương thoạt nhìn giống mặt quỷ, cho nên gọi là quỷ tử khương!"
Phàm là có chư "tây" trên cơ bản đều là giống ngoại lai, cây gừng tây rõ ràng không phải giống bản thổ, Hứa Thanh Thanh nghe được bọn họ gọi là "Quỷ tử khương", thiếu chút nữa tưởng giống này do người Nhật Bản mang đến.
Thẩm Khang Bình cũng không hiếu kỳ vì sao cây gừng tây gọi là "Quỷ tử khương", lúc bọn họ nói chuyện, đã ăn cây gừng tây và hai cái bánh bao, lúc này đnag cầm một cái màn thầu cuối cùng, dùng chiếc đũa kẹp cây gừng tây cắn "Răng rắc răng rắc".
Cây gừng ăn vào rất dễ nghiện, nhìn Thẩm Khang Bình ăn một cái lại một cái, trong lòng bọn nhỏ ở đều có điểm hâm mộ.
Loại đồ muối này không thể ăn nhiều, thấy hắn một ngụm một cái, một ngụm một cái ăn đến hăng say, Hứa Thanh Thanh vội đập nhẹ lên mu bàn tay hắn: "Ăn nhiều như vậy buổi chiều yết hầu lại khó chịu."
Thẩm Khang Bình bị nhắc nhở, chỉ có thể buông chiếc đũa, cúi đầu cắn màn thầu.
Hứa Thanh Thanh thấy hắn cầm màn thầu, cắn một ngụm lại nhìn mình một cái, lộ ra một bộ dáng ủy khuất, mạc danh có loại cảm giác hắn càng ngày càng ấu trĩ.
Tuy là ngĩ như vậy, cô cuối cùng vẫn là nhịn không được bưng lên đồ hộp, lại gắp hai cây gừng tây đặt lên màn thầu của hắn, sau đó chia nửa bình còn lại cho mấy đứa nhỏ chung quanh.
"Anh xem, đã không còn, không cần nhớ thương nữa." Hứa Thanh Thanh chia xong đưa bình không cho hắn nhìn.
Chung quanh bọn nhỏ chỉ cho răng cô không muốn để Thẩm Khang Bình ăn nhiều cây gừng tây như vậy, đều vô cùng cao hứng nhận lấy cây gừng tây, còn giúp nói Thẩm Khang Bình: "Quỷ tử khương là đồ ăn kèm với cơm, không thể ăn như cơm."
Thẩm Khang Bình có điểm không cao hứng "Hừ" một tiếng, ngay sau đó cúi đầu ăn màn thầu kẹp cây gừng tây của mình.
"Hắn một chút cũng không giống anh trai, Thanh Thanh mới giống chị gái." Xuân Ni nhịn không được tiến đến bên tai Hứa Thanh Thanh nhỏ giọng nói.
Thẩm Khang Bình ngày thường biểu hiện rõ ràng không phù hợp với số tuổi, bất quá học sinh lớp học cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhiều nhất giống là Xuân Ni cảm thấy như vậy.
Hứa Thanh Thanh cong khóe môi, không nói gì.
Cây gừng tây ăn xong rất dễ bị khô miệng, ăn xong cơm trưa, Hứa Thanh Thanh cầm lấy ấm nước quân dụng uống nước, đi WC bên ngoài.
WC thời buổi này, đơn sơ đến mức làm người ta không muốn ở lâu hơn một giây, cô ra khỏi WC, vô tình nhìn đến phòng học sau tường có một bóng người.
Phát hiện có điểm quen mắt, Hứa Thanh Thanh không khỏi nhìn lâu hơn, lúc này mới nhận ra đó là một bạn học cùng lớp gọi là Tiểu Thảo.
Cô bé không phải người trấn trên sao? Sao không về nhà ăn cơm?
Hứa Thanh Thanh trong lòng nghĩ, cuối cùng vẫn là đi qua đi hỏi một tiếng: "Cậu làm sao vậy? Sao không trở về nhà ăn cơm?"
Tiểu Thảo ngẩng đầu lên, vốn dĩ đôi mắt có điểm hồng, nghe được cô hỏi, trực tiếp khóc lên.
"Cậu đừng khóc, bằng không giáo viên nhìn thấy còn tưởng tôi khi dễ cậu." Hứa Thanh Thanh thuận miệng nói.
"Ô ô......"
Hứa Thanh Thanh thấy cô vừa khóc liền không dừng được, dứt khoát đợi một hồi, thẳng đến khi thanh âm nhỏ lại mới hỏi: "Là có người khi dễ cậu sao?"
Tiểu Thảo lắc đầu, ngay sau đó rũ đầu hít cái mũi nói: "Không có, là hôm nay...... Hôm nay là sinh nhật tớ, mẹ chỉ làm trứng gà với kẹo cho Đại Bảo...... Tớ không có......"
"Sinh nhật vui vẻ." Hứa Thanh Thanh theo bản năng chúc mừng một câu, không khỏi nghĩ tới chính mình.
Khi cô còn nhỏ, người trong nhà cũng thường xuyên quên sinh nhật của mình, ngẫu nhiên nhớ tới, nhiều nhất chính là bữa tối nhiều hơn hai món ăn, không giống em trai, từ nhỏ ăn sinh nhật liền có bánh sinh nhật, còn sẽ mời thân thích cùng tới chúc mừng.
Đại khái bởi vì không chiếm được, sau lớn lên một chút, trong tay có tiền, Hứa Thanh Thanh không có việc gì liền thích mua bánh kem cho chính mình ăn, như là bù lại lúc nhỏ.
Buổi sáng thật ra mua hai cái trứng luộc nước trà, bất quá đã chia cùng Thẩm Khang Bình ăn hết rồi, Hứa Thanh Thanh suy nghĩ một chút, từ trong túi móc ra hai viên kẹo mỡ heo.
Hứa Thanh Thanh ngồi xổm xuống, kéo tay Tiểu Thảo, đặt kẹo vào trong tay cô, lại nói một lần nữa: "Sinh nhật vui vẻ."
Nói xong, sợ cô bé ngại không nhận, Hứa Thanh Thanh đứng dậy đi nhanh về phòng học.
Lưu tại tại chỗ, Tiểu Thảo nhìn kẹo trên tay, lại nhìn về phía bóng dáng cô rời đi, nước mắt lại lách tách rơi xuống.
Đại khái là giữa trưa bị Tiểu Thảo gợi lên hồi ức khi còn nhỏ, Hứa Thanh Thanh đột nhiên muốn ăn bánh kem.
Buổi chiều về đến nhà, dạy xong bọn Tiểu Hoa, chờ bọn họ đều rời đi, Hứa Thanh Thanh mở ra giao diện cơm hộp đặt một phần đồ ngọt.
Bánh kem tỏa ra mùi thơm ngọt của bơ và trái cây cực kỳ mê người, nhìn thôi thì tâm tình cũng sung sướng.
Bánh kem trái cây không rẻ, Hứa Thanh Thanh chỉ dám mua hai miếng bé, cùng Thẩm Khang Bình mỗi người một cái.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Thẩm Khang Bình ăn bánh kem, mềm như mây, ngọt như mật, ăn ngon tới mức hai mắt hắn sáng ngời.
Hứa Thanh Thanh nhìn hắn ăn đến vẻ mặt hưởng thụ, cũng cầm lấy nĩa ăn một ngụm, bơ ngọt mà không ngấy, trái cây chua ngọt ngon miệng, còn có bánh kem mềm xốp, ăn lên mỹ vị cực kỳ.
Đồ ngọt có thể làm tâm trạng vui vẻ, nửa cái bánh kem xuống bụng, Hứa Thanh Thanh không tự giác nở nụ cười.
Càng là đồ ngon, càng luyến tiếc ăn nhanh, Thẩm Khang Bình ăn ăn, tốc độ liền chậm lại, múc ít một đưa vào trong miệng.
Hứa Thanh Thanh nhìn thấy, cũng không thúc giục hắn, mà là mang theo tươi cười hỏi: "Ăn ngon không?"
"Ăn ngon." Thẩm Khang Bình gật đầu.
Chờ hắn rốt cuộc ăn xong, Hứa Thanh Thanh mang theo hắn đi đánh răng rửa mặt, ngay sau đó trở lại phòng.
Thông qua chợ đen, trong tay không thiếu tiền cùng phiếu, Hứa Thanh Thanh mua không ít đồ dùng sinh hoạt thuộc về niên đại này, đỡ phải dùng cái gì đều phải lén lút.
Người nhà quê thiếu phiếu, nhưng nhà ai còn không có mấy thân thích trong thành phố, thật sự không được, lại đổi qua đổi lại, cũng có thể đổi đến phiếu hoặc là đồ vật mong muốn.
Cho nên, nhìn thấy Hứa Thanh Thanh có thêm đồ vật trong nhà, người trong thôn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cô dùng nhiều tiền đổi về, chỉ có mấy người bà cô thân cận một chút, sẽ nhắc nhở cô dùng tiền tiết kiệm.
Hứa Thanh Thanh biết các bà là vì muốn tốt cho mình, mặc kệ lén lút như thế nào, ngoài miệng vẫn là liên tục đáp ứng, để các bà yên tâm.
Hôm nay, mới tờ mờ sáng, Thẩm Khang Bình tỉnh dậy thấy phòng em gái vẫn đóng, đi tới cửa kêu: "Em gái, rời giường."
Kêu rời giường, nhưng hắn cố ý đè giọng xuống, như như đánh thức người bên trong.
Cũng may, có thói quen ngủ sớm dậy sớm, đồng hồ sinh học của Hứa Thanh Thanh cũng cơ bản được hình thành, nghe được động tĩnh ngoài cửa, kỳ thật đã tỉnh lại.
Cô nửa mở mắt thấy trong phòng còn tối, nămg ở trong chăn căn bản không muốn dậy.
Đừng nhìn trên giường đều là khăn trải giường và vỏ chăn cũ, trên thực tế bên trong lại là chăn mỏng Hứa Thanh Thanh mua từ siêu thị, ở cái thời tiết chuyển lạnh này, ngủ cực kỳ thoải mái.
Không muốn rời giường......
Hứa Thanh Thanh ở trong chăn lười biếng một chút, nhịn không được suy nghĩ, lúc này mới vừa lạnh một chút cô đã không muốn dậy, chờ đến mùa đông làm sao bây giơ.
"Em gái, rời giường......"
Nghe được thanh âm nho nhỏ bên ngoài, khóe môi Hứa Thanh Thanh cong một chút, vừa nghĩ tên nhóc này sao lại đáng yêu như vậy, một bên vẫn xốc chăn dậy.
Hiện tại còn không quá lạnh, cô liền lanh lẹ mà bắt đầu thay quần áo.
Đó là một bộ quần áo màu lam, nguyên liệu là vải dệt thủ công, là vải dệt đổi với người trong thôn, cô và Thẩm Khang các làm hai bộ để thay đổi.
Cũng không phải Hứa Thanh Thanh không mua nổi cái gọi là "vải Kaki", "Vải may đồ lao động" trong Cung Tiêu Xã, chỉ là cô cảm thấy vải dệt thủ công mặc thông khí thoải mái hơn, cảm thấy không cần thiết tiêu tiền.
"Em gái đã dậy!" Thẩm Khang Bình nhìn cửa phòng rốt cuộc đã mở ra, cao hứng mà nhảy dựng lên.
Hứa Thanh Thanh nhón mũi chân xoa nhẹ đỉnh đầu hắn một cái, cùng hắn rửa mặt xong trực tiếp ra cửa, ngẩng đầu thậm chí còn có thể nhìn đến ánh trăng trên trời.
Trong nhà không có gì ăn, trước khi ra cửa Hứa Thanh Thanh đã đặt một đơn bữa sáng cơm hộp, mua chút bánh bao, màn thầu, trứng luộc nước trà cùng túi sữa bò.
"Ăn bánh bao hay là ăn trứng gà trước?" Đi ra khỏi thôn, Hứa Thanh Thanh hỏi hắn.
Ánh mắt Thẩm Khang Bình dao động giữa bánh bao và trứng gà trong tay cô, cuối cùng vẫn chọn bánh bao, nhận lấy trực tiếp cắn một miếng to.
Cửa hàng này vỏ bánh bao dày, cũng may bên trong không ít nhân, đối với Thẩm Khang Bình không bắt bẻ đồ ăn bao giờ, đã là một loại mỹ vị.
Hứa Thanh Thanh đem bánh bao cho hắn, chính mình ăn quả trứng luộc nước trà trong tay trước.
Trứng luộc nước trà nấu đến khá ngon miệng, đã lâu không ăn, cô ăn rất ngon, ăn xong trứng luộc nước trà, cô lại uống một túi sữa bò liền no.
Nhưng Thẩm Khang Bình, một hơi ăn ba cái bánh bao thịt, một cái trứng luộc nước trà lại uống một túi sữa bò, biểu tình còn có chút chưa đã thèm.
Hai anh em ở trên đường giải quyết xong bữa sáng, lại đi một hồi rốt cuộc đi tới trường học.
Người trong trường cơ bản đều biết có hai anh em hay đi cùng nhau, co bé đặc biệt thông minh, hiệu trưởng định chờ thi xong để cô bé đó nhảy lớp, cho nên hiện tại ngay cả cụ ông trông cổng trường đều biết bọn họ.
"Tới rồi à."
Hứa Thanh Thanh cười nói chào hỏi với cụ ông, lôi kéo Thẩm Khang Bình chạy chậm vào lớp.
Đối với Hứa Thanh Thanh hoàn toàn tự học nội dung sách giáo khoa, ngồi chờ nhảy lớp mà thôi, hiện tại chương trình học thực sự có chút nhàm chán, cũng chính là vì muốn đi cùng Thẩm Khang Bình mới có thể cố gắng.
Buổi sáng thời gian qua rất mau, nhoáng cái liền đến thời gian nghỉ trưa, giáo viên mới rời khỏi lớp, học sinh phải về nhà ăn cơm đã lao nhanh ra khỏi phòng học.
"Em gái, ăn cơm." Thẩm Khang Bình đóng sách lại nhìn về phía cô.
Tuổi này của hắn, đúng là tuổi ăn tuổi lớn, thấy hắn đói bụng, Hứa Thanh Thanh trực tiếp từ cặp sách lấy ra màn thầu từ buổi sáng.
Trừ bỏ màn thầu, còn có một bình đồ hộp, bên trong là cây gừng tây mua từ siêu thị.
Cây gừng tây vị giòn nộn, trong vị cay có ngọt, ăn lên ngon miệng lại mỹ vị, Hứa Thanh Thanh ăn chán cải bẹ nên mua loại khác.
Sở dĩ dám lấy ra cây gừng tây, là bởi vì bản địa có loại cây này, cho nên không quá gây chú ý.
Hứa Thanh Thanh mở ra đồ hộp, lấy cây gừng tây ăn cùng màn thầu, gọi những bạn học khác trong phòng học cũng lại đây nếm thử.
Bọn Xuân Ni đã quen với chuyện hào phóng chia sẻ, đều vây lại đây, cũng chia sẻ cơm trưa của mình với Hứa Thanh Thanh.
"Cái này là quỷ tử khương thật ngọt, giòn giòn!"
"Có lần tớ đào được quỷ tử khương, mẹ tớ nấu hết với cơm ăn, không có ăn ngon như này."
Nhờ Hứa Thanh Thanh, mỗi ngày cơm trưa của bọn nhỏ đều có thể ăn thêm chút mỡ cùng muối ăn với cơm, cho nên hiện tại thời điểm ăn cơm trưa mỗi ngày đều đặc biệt vui vẻ.
Trong ấn tượng của Hứa Thanh Thanh cây gừng tây vốn gọi là cây gừng tây, nghe bọn họ gọi là "Quỷ tử khương" không khỏi hỏi: "Vì sao gọi nó là quỷ tử khương?"
"Bởi vì nó tên quỷ tử khương."
Một đứa nhỏ nói xong, Xuân Ni tiếp lời nói: "Tớ biết, tớ biết, ông nội của tớ trước kia nói qua, bởi vì quỷ tử khương thoạt nhìn giống mặt quỷ, cho nên gọi là quỷ tử khương!"
Phàm là có chư "tây" trên cơ bản đều là giống ngoại lai, cây gừng tây rõ ràng không phải giống bản thổ, Hứa Thanh Thanh nghe được bọn họ gọi là "Quỷ tử khương", thiếu chút nữa tưởng giống này do người Nhật Bản mang đến.
Thẩm Khang Bình cũng không hiếu kỳ vì sao cây gừng tây gọi là "Quỷ tử khương", lúc bọn họ nói chuyện, đã ăn cây gừng tây và hai cái bánh bao, lúc này đnag cầm một cái màn thầu cuối cùng, dùng chiếc đũa kẹp cây gừng tây cắn "Răng rắc răng rắc".
Cây gừng ăn vào rất dễ nghiện, nhìn Thẩm Khang Bình ăn một cái lại một cái, trong lòng bọn nhỏ ở đều có điểm hâm mộ.
Loại đồ muối này không thể ăn nhiều, thấy hắn một ngụm một cái, một ngụm một cái ăn đến hăng say, Hứa Thanh Thanh vội đập nhẹ lên mu bàn tay hắn: "Ăn nhiều như vậy buổi chiều yết hầu lại khó chịu."
Thẩm Khang Bình bị nhắc nhở, chỉ có thể buông chiếc đũa, cúi đầu cắn màn thầu.
Hứa Thanh Thanh thấy hắn cầm màn thầu, cắn một ngụm lại nhìn mình một cái, lộ ra một bộ dáng ủy khuất, mạc danh có loại cảm giác hắn càng ngày càng ấu trĩ.
Tuy là ngĩ như vậy, cô cuối cùng vẫn là nhịn không được bưng lên đồ hộp, lại gắp hai cây gừng tây đặt lên màn thầu của hắn, sau đó chia nửa bình còn lại cho mấy đứa nhỏ chung quanh.
"Anh xem, đã không còn, không cần nhớ thương nữa." Hứa Thanh Thanh chia xong đưa bình không cho hắn nhìn.
Chung quanh bọn nhỏ chỉ cho răng cô không muốn để Thẩm Khang Bình ăn nhiều cây gừng tây như vậy, đều vô cùng cao hứng nhận lấy cây gừng tây, còn giúp nói Thẩm Khang Bình: "Quỷ tử khương là đồ ăn kèm với cơm, không thể ăn như cơm."
Thẩm Khang Bình có điểm không cao hứng "Hừ" một tiếng, ngay sau đó cúi đầu ăn màn thầu kẹp cây gừng tây của mình.
"Hắn một chút cũng không giống anh trai, Thanh Thanh mới giống chị gái." Xuân Ni nhịn không được tiến đến bên tai Hứa Thanh Thanh nhỏ giọng nói.
Thẩm Khang Bình ngày thường biểu hiện rõ ràng không phù hợp với số tuổi, bất quá học sinh lớp học cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhiều nhất giống là Xuân Ni cảm thấy như vậy.
Hứa Thanh Thanh cong khóe môi, không nói gì.
Cây gừng tây ăn xong rất dễ bị khô miệng, ăn xong cơm trưa, Hứa Thanh Thanh cầm lấy ấm nước quân dụng uống nước, đi WC bên ngoài.
WC thời buổi này, đơn sơ đến mức làm người ta không muốn ở lâu hơn một giây, cô ra khỏi WC, vô tình nhìn đến phòng học sau tường có một bóng người.
Phát hiện có điểm quen mắt, Hứa Thanh Thanh không khỏi nhìn lâu hơn, lúc này mới nhận ra đó là một bạn học cùng lớp gọi là Tiểu Thảo.
Cô bé không phải người trấn trên sao? Sao không về nhà ăn cơm?
Hứa Thanh Thanh trong lòng nghĩ, cuối cùng vẫn là đi qua đi hỏi một tiếng: "Cậu làm sao vậy? Sao không trở về nhà ăn cơm?"
Tiểu Thảo ngẩng đầu lên, vốn dĩ đôi mắt có điểm hồng, nghe được cô hỏi, trực tiếp khóc lên.
"Cậu đừng khóc, bằng không giáo viên nhìn thấy còn tưởng tôi khi dễ cậu." Hứa Thanh Thanh thuận miệng nói.
"Ô ô......"
Hứa Thanh Thanh thấy cô vừa khóc liền không dừng được, dứt khoát đợi một hồi, thẳng đến khi thanh âm nhỏ lại mới hỏi: "Là có người khi dễ cậu sao?"
Tiểu Thảo lắc đầu, ngay sau đó rũ đầu hít cái mũi nói: "Không có, là hôm nay...... Hôm nay là sinh nhật tớ, mẹ chỉ làm trứng gà với kẹo cho Đại Bảo...... Tớ không có......"
"Sinh nhật vui vẻ." Hứa Thanh Thanh theo bản năng chúc mừng một câu, không khỏi nghĩ tới chính mình.
Khi cô còn nhỏ, người trong nhà cũng thường xuyên quên sinh nhật của mình, ngẫu nhiên nhớ tới, nhiều nhất chính là bữa tối nhiều hơn hai món ăn, không giống em trai, từ nhỏ ăn sinh nhật liền có bánh sinh nhật, còn sẽ mời thân thích cùng tới chúc mừng.
Đại khái bởi vì không chiếm được, sau lớn lên một chút, trong tay có tiền, Hứa Thanh Thanh không có việc gì liền thích mua bánh kem cho chính mình ăn, như là bù lại lúc nhỏ.
Buổi sáng thật ra mua hai cái trứng luộc nước trà, bất quá đã chia cùng Thẩm Khang Bình ăn hết rồi, Hứa Thanh Thanh suy nghĩ một chút, từ trong túi móc ra hai viên kẹo mỡ heo.
Hứa Thanh Thanh ngồi xổm xuống, kéo tay Tiểu Thảo, đặt kẹo vào trong tay cô, lại nói một lần nữa: "Sinh nhật vui vẻ."
Nói xong, sợ cô bé ngại không nhận, Hứa Thanh Thanh đứng dậy đi nhanh về phòng học.
Lưu tại tại chỗ, Tiểu Thảo nhìn kẹo trên tay, lại nhìn về phía bóng dáng cô rời đi, nước mắt lại lách tách rơi xuống.
Đại khái là giữa trưa bị Tiểu Thảo gợi lên hồi ức khi còn nhỏ, Hứa Thanh Thanh đột nhiên muốn ăn bánh kem.
Buổi chiều về đến nhà, dạy xong bọn Tiểu Hoa, chờ bọn họ đều rời đi, Hứa Thanh Thanh mở ra giao diện cơm hộp đặt một phần đồ ngọt.
Bánh kem tỏa ra mùi thơm ngọt của bơ và trái cây cực kỳ mê người, nhìn thôi thì tâm tình cũng sung sướng.
Bánh kem trái cây không rẻ, Hứa Thanh Thanh chỉ dám mua hai miếng bé, cùng Thẩm Khang Bình mỗi người một cái.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Thẩm Khang Bình ăn bánh kem, mềm như mây, ngọt như mật, ăn ngon tới mức hai mắt hắn sáng ngời.
Hứa Thanh Thanh nhìn hắn ăn đến vẻ mặt hưởng thụ, cũng cầm lấy nĩa ăn một ngụm, bơ ngọt mà không ngấy, trái cây chua ngọt ngon miệng, còn có bánh kem mềm xốp, ăn lên mỹ vị cực kỳ.
Đồ ngọt có thể làm tâm trạng vui vẻ, nửa cái bánh kem xuống bụng, Hứa Thanh Thanh không tự giác nở nụ cười.
Càng là đồ ngon, càng luyến tiếc ăn nhanh, Thẩm Khang Bình ăn ăn, tốc độ liền chậm lại, múc ít một đưa vào trong miệng.
Hứa Thanh Thanh nhìn thấy, cũng không thúc giục hắn, mà là mang theo tươi cười hỏi: "Ăn ngon không?"
"Ăn ngon." Thẩm Khang Bình gật đầu.
Chờ hắn rốt cuộc ăn xong, Hứa Thanh Thanh mang theo hắn đi đánh răng rửa mặt, ngay sau đó trở lại phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.