Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Chương 42

Tô Hương Lan Sắc

11/02/2022

"Em gái, anh đã về!"

"Em gái, em làm sao vậy?"

"Em gái, sao em không nói lời nào?"

Thẩm Khang Bình từ bên ngoài trở về, liếc mắt một cái liền nhìn thấy em gái ngồi ở nhà chính, hắn vô cùng cao hứng mà chạy vào, lại phát hiện rm gái không để ý tới mình, tức khắc có chút không vui.

"Em gái ——"

Hắn kéo dài giọng nói, vươn ra ngón tay nhẹ nhàng chọc mặt em gái.

Hắn hiển nhiên là học từ Hứa Thanh Thanh, bởi vì Hứa Thanh Thanh không có việc gì liền thích chọc mặt hắn chơi, đặc biệt là thích chọc má lúm đồng tiền của hắn.

Hứa Thanh Thanh lấy lại tinh thần, theo bản năng bỏ tay trên mặt mình xuống, liền đối diện với gương mặt ngây thơ của thiếu niên.

Vẫn là trẻ con đấy, kết cái gì hôn.

Hứa Thanh Thanh nhìn biểu tình ấu trĩ của hắn, trong lòng suy nghĩ.

"Có đói bụng không?"

Nghe cô nói, tức khắc Thẩm Khang Bình không hề rối rắm vì sao vừa rồi em gái không để ý tới hắn, mà là gật đầu nói: "Đói bụng."

"Muốn ăn cái gì?" Hứa Thanh Thanh không muốn nghĩ tới chuyện không vui nữa, mà là hỏi hắn.

Thẩm Khang Bình nói: "Muốn ăn cơm giống ngày hôm qua!" Hắn nói xong, còn liếm môi dưới, tựa hồ nhớ lại hương vị.

Đêm qua Hứa Thanh Thanh không có làm cơm, mà đặt hai phần cơm gà, phần ăn trừ bỏ cơm gà, hotdog, củ cải cay, còn có thêm một ly trà sữa.

Phần cơm gà của cửa hàng này còn rất có nhiều, hương vị cũng thực không tồi, thấy hắn nói muốn ăn, Hứa Thanh Thanh bảo hắn chờ, mình đi vào phòng.

Tâm trí Thẩm Khang Bình không thành thục, lại không phải thật sự ngốc, nấu cơm phải đi vào phòng bếp hắn cũng biết.

Lúc trước hắn cũng từng tò mò hỏi qua vì sao trong phòng em gái có nhiều đồ ăn ngon như vậy, còn có cơm, Hứa Thanh Thanh chỉ nói với hắn là bí mật, không thể nói, hắn cũng không hỏi nữa.

Lúc này hắn an tĩnh mà ngồi ở trước bàn chờ, nghĩ đến cơm gà ngày hôm qua, yết hầu của hắn còn lăn lộn hai cái.

Chờ Hứa Thanh Thanh xách theo cơm hộp từ phòng đi ra, liền nhìn thấy bộ dạng thèm thuồng của hắn, không khỏi cong môi lên.

Thiếu niên kỳ thật khá dễ nuôi, dù chỉ là cơm trắng, màn thầu cũng ăn rất ngon, bất quá đại khái là từ nhỏ không ăn qua đồ ăn tốt như vậy, mỗi lần Hứa Thanh Thanh lấy ra cơm hộp đều có thể làm hắn vui vẻ không thôi.

"Ăn cơm đi." Hứa Thanh Thanh ngồi xuống, đem phần cơm của hắn đặt đến trước mặt, chính mình mở ra trà sữa uống trước một ngụm.

Cửa hàng này đáng khen ngợi chính là không chỉ cơm gà ăn ngon, hương vị trà sữa cũng thực không tồi.

Thẩm Khang Bình rất đói bụng, lại mở ra hộp cơm trước lùa hai miếng.

Có thịt gà cắt viên trộn đều với tương ớt, hương vị rất thơm.

Ăn xong mấy miếng cơm lót bụng, Thẩm Khang Bình lúc này mới gắp lên một miếng thịt gà rán đưa vào bên miệng.

Thịt gà tươi mới, lúc cắn nhau còn có thể cắn được nước thịt, cùng với nước chấm ở mặt ngoài, ăn ngon đến mức hắn thiếu chút nữa cắn vào miệng.

Cơm gà trừ bỏ gà rán, còn có cây cải bắp giảu ngán, Thẩm Khang Bình cũng rất thích, dùng cây cải bắp cũng có thể ăn rất nhiều cơm.

Hứa Thanh Thanh buông trà sữa xuống, liền nhìn thấy hắn đã ăn không ít cơm, cảm giác cô cũng không ăn hết trà sữa cùng hotdog, vì thế đem phần cơm của mình chia cho hắn.

"Cái thịt này ăn rất ngon, em gái không thích sao?" Thấy cô gắp thịt gà cho chính mình, Thẩm Khang Bình nuốt thịt gà thơm ngon trong miệng xuống, hỏi.

Hứa Thanh Thanh cười nói: "Thích, nhưng em ăn không hết nhiều như vậy."

Thẩm Khang Bình chưa từng có phiền não ăn không hết, bất quá nghe em gái nói như vậy, gật gật đầu liền tiếp tục ăn.

Kế tiếp mấy ngày, Hứa Thanh Thanh hoặc là đi theo Tiểu Hoa đến sau núi cắt cỏ heo, hoặc là liền tiếp tục dùng bảng đen, phòng trống trong thôn dạy học cho bọn trẻ con, kỳ nghỉ cũng rất phong phú.

Vốn dĩ cô còn có điểm lo lắng mẹ Hổ Tử chưa từ bỏ ý định, thật sự đem cháu ngoại gái tới trong thôn xem mặt, về sau thấy bà vẫn luôn không có động tĩnh, cũng không đến tìm cô nữa, lúc này mới buông tâm.

Trên thực tế, cũng không phải mẹ Hổ Tử không động tĩnh, bà thật sự càng nghĩ càng cảm thấy Thẩm Khang Bình là một đối tượng không tồi, có thể làm việc, lớn lên tốt, nghe lời, còn có người em gái tương lai khẳng định có tiền đồ.

Bà vì cháu ngoại gái suy xét, còn cố ý đi tới nhà cháu ngoại gái, đáng tiếc một nhà cháu ngoại gái nghe nói Thẩm Khang Bình là đồ ngốc, những lời khác tất cả đều nghe không vào, thậm chí chị bà còn mắng bà hai câu.

Mẹ Hổ Tử khuyên can mãi bọn họ đều không nghe, còn bị mắng một trận, lúc này mới chết tâm làm bà mai.

Hôm nay buổi sáng, Hứa Thanh Thanh đang ở trong nhà cùng Thẩm Khang Bình ăn bữa sáng, đột nhiên nghe được tiếng chuông trong thôn vang lên.

Cách thời gian bắt đầu làm việc còn có hơn mười phút, nghe được tiếng chuông, cảm thấy có chút kỳ quái Hứa Thanh Thanh qua loa kết thúc bữa sáng, mang theo Thẩm Khang Bình đi ra ngoài.

Cô tới muộn, chờ đến chỗ tụ tập người trong thôn trên cơ bản đều có mặt rồi.

"Bà cô, xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Hứa Thanh Thanh lười chen vào bên trong, vì thế hỏi bà cô bên ngoài.

Bà cô quay đầu nhìn thấy cô lại đây, nghĩ đến nhà gần phía sau núi, vội nói: "Thanh Thanh a, gần đây hai đưa chú ý nhiều một ít, vừa rồi có lợn rừng xuống núi, cũng không biết là phát điên cái gì, trực tiếp chạy đến chuồng heo, phá nát cửa chuồng không nói, còn cắn nát một miếng mông heo mẹ chúng ta nuôi......"

Hứa Thanh Thanh biết sau núi tương đối nguy hiểm, bất quá lâu như vậy chưa từng thấy qua mãnh thú, lúc này nghe được bà cô nói, nhiều ít có chút kinh ngạc.

"Vậy con lợn rừng kia hiện tại đi đâu ạ?"

"Người trong thôn chúng ta nghe được tiếng heo mẹ kêu thảm thiết đều chạy tới, con súc sinh kia đại khái là bị kinh hách, trực tiếp chạy về trên núi rồi."

Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, liền nghe được người phía trước đang tiếc miếng thịt bị lợn rừng cắn kia, nói là đến tận một, hai cân, còn có người lo lắng heo mẹ bị cắn có thể bị gì hay không.

Mọi người cãi cọ ầm ĩ, đại đội trưởng dặn dò vài câu, làm cho bọn họ chú ý một ít, có thể không vào núi liền không vào núi, phải vào núi nhớ rõ kết bạn đi cùng nhau, ngay sau đó để cho bọn họ bắt đầu làm việc.

Còn đại đội trưởng, hắn còn phải đi mời người ở trạm thú y tới đây cấp nhìn xem vết thương cho heo mẹ, thuận tiện đi công xã tìm người bộ võ trang lại đây thu thập lợn rừng.

"Đại đội trưởng nói anh nghe được không? Gần đây không được đến sau núi có biết hay không?" Hứa Thanh Thanh đi theo mọi người đi ra ngoài ruộng, không quên dặn người bên cạnh.

Thẩm Khang Bình gật gật đầu: "Nghe được."

Hôm nay không thể đến sau núi, Hứa Thanh Thanh theo ra ngoài ruộng, xách theo rổ nhặt lương thực sót trong đất.

Mấy chuyện này đều là chuyện người già hoặc trẻ con vài tuổi làm, Hứa Thanh Thanh vốn dĩ cảm thấy đã đủ nhẹ nhàng, ai ngờ nhiều chạy mấy lần, vẫn là có điểm chịu không nổi.

Lúa mạch rát người, cho nên phải mặc quần dài làm, nhưng cứ như vậy, không tránh được oi bức, hơn nữa ngẫu nhiên trên mặt vẫn có loại cảm giác bị rát.

Hứa Thanh Thanh giơ tay cọ mặt, nghĩ những người khác làm còn mệt hơn nhiều, nghỉ hai hơi tiếp tục làm.

"Được rồi Thanh Thanh, đi nghỉ ngơi đi." Thím Lưu thấy gương mặt trắng nõn của cô đều hồng lên, đẩy cô nói.

Không biết có phải vừa rồi dùng tay chạm vào mặt hay không, Hứa Thanh Thanh cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, hơn nữa càng làm lơ càng ngứa.

Thím Lưu lại thúc giục cô hai lần, Hứa Thanh Thanh ngẫm lại, nhặt đầy rổ trong tay rồi về nhà trước.

Về đến nhà múc nước rửa sạch tay và mặt, lại uống chút nước, lúc này cô mới thoải mái.



"Xem ra ' chịu khổ nhọc ' quả nhiên mình chỉ có thể làm được chữ thứ nhất......"

Hứa Thanh Thanh tự giễu một câu, nhìn mặt trời bên ngoài, cả người lười biếng, một chút đều không muốn lại xuống ruộng nữa.

Cô không phải người thích khó xử chính mình, rối rắm hai giây, vẫn là quyết định không đi.

Ghé vào trên bàn nghỉ ngơi, Hứa Thanh Thanh nghĩ mình làm một chút đã mệt như vậy, những người khác chẳng phải là càng mệt hơn.

A, bằng không nấu chút chè đậu xanh đưa cho bọn họ uống?

Trong lòng Hứa Thanh Thanh bỗng nhiên toát ra cái ý niệm này.

Nghĩ liền làm, đậu xanh trong nhà không nhiều như vậy, cô dứt khoát mở ra giao diện cơm hộp mua một ít đậu xanh cùng đường phèn.

Hứa Thanh Thanh cũng biết nấu chè đậu xanh, nấu xong còn thuận tiện bỏ vào nước giếng một chút.

Vì chuẩn bị chè đậu xanh, hôm nay cô đưa cơm hơi muộn, Thẩm Khang Bình phát hiện trực tiếp ném xuống lưỡi hái chạy về nhà tìm cô.

Hứa Thanh Thanh thấy hắn trở về, nhưng thật ra cảm thấy vừa lúc, bằng không một thùng chè đậu xanh nặng như vậy, cô xách đến ngoài ruộng còn có chút khó khăn.

"Uống chén chè đậu xanh giải nhiệt." Hứa Thanh Thanh thấy hắn chạy làm trên trán đều là mồ hôi, trước múc ra một chén chè đậu xanh mát lạnh cho hắn.

Thẩm Khang Bình vừa nóng vừa khát, nhìn đến chè đậu xanh hầu kết lăn lộn một chút, nhận chén liền uống một ngụm tô.

Một hơi uống hết, hắn liếm môi nói: "Thật ngọt, uống ngon thật."

Hứa Thanh Thanh nghe vậy, lại bảo hắn uống thêm một chén, sau đó mới bảo hắn xách theo thùng chè đậu xanh, chính mình cầm cơm trưa của bọn họ đi ra ruộng.

"Thanh Thanh, hôm nay tới chậm như vậy, nhóc Thẩm chờ không được không thấy cháu tới liền chạy về."

"Nhóc Thẩm đã chạy về nhà, sao không không dứt khoát ăn ở nhà?"

Thôn dân đang ăn cơm ngoài ruộng nhìn thấy hai anh em lại đây, không khỏi hỏi.

"Cháu nấu chút chè đậu xanh, đưa lại đây cho mọi người nếm thử." Hứa Thanh Thanh cười nói.

Các thôn dân không nghĩ tới cô còn nấu chè đậu xanh cho minhg, nghe được lời này, đều có chút kinh hỉ.

Loại thời tiết này, ai không muốn uống một chén chè đậu xanh, cô cũng đã nấu, lại đều là một thôn, mọi người khen cô vài câu cũng không khách khí.

"Chè đậu xanh nấu không tồi." Người đầu tiên ăn xong đến cạnh thùng chè đậu xanh một bên múc chè một bên khen, khen xong, hắn uống một ngụm, hai mắt tức khắc sáng lên, "Thật ngọt, con bé Thanh Thanh khẳng định cho không ít đường."

Người chung quanh nghe được lời này, nhịn không được đẩy nhanh tốc độ giải quyết xong cơm trong chén, sau đó cũng múc một chén chè đậu xanh.

Hứa Thanh Thanh cho nhiều nguyên liệu, hương vị chè đậu xanh rất thơm nồng, ngọt không nói, còn mang theo một chút mát lạnh, sau khi ăn xong một chén, miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.

Đàn ông sẽ không nghĩ nhiều như vậy, uống chè đậu xanh chỉ khen Hứa Thanh Thanh nấu ngon.

Chỉ có thím Lưu lo chuyện sinh hoạt hàng ngày, uống một ngụm nhịn không được nhắc nhở cô: "Thanh Thanh, không cần bỏ nhiều đậu xanh như vậy, đường cũng có thể cho ít chút, có vị ngọt là được rồi."

"Đúng vậy, chỗ này có thể nấu thànhrất nhiều lần."

Lời nói là nói như vậy, đồ ngon có ai không thích, các bà, các cô bưng chén cũng uống từng ngụm nhỏ, thập phần quý trọng.

"Mọi người làm việc vất vả như vậy, cháu cũng không giúp được việc khác, vừa lúc trong tay có chút đậu xanh cùng đường, liền muốn cho mọi người uống một chút." Hứa Thanh Thanh kỳ thật đã tận lực cho ít đi, không nghĩ tới mọi người còn cảm thấy nhiều, chỉ có thể nói.

Uống chè đậu xanh thơm ngọt vốn thoải mái, lại nghe lời này của cô một đám người trong lòng thập phần dễ chịu.

Đến mấy người thím Lưu, nghĩ là một mảnh tâm ý của đứa nhỏ cũng không nói cái gì nữa.

Ở đây, đại khái chỉ có Thẩm Khang Bình có chút không cao hứng, bởi vì em gái nấu chè đậu xanh ngon đều bị người khác uống.

Hứa Thanh Thanh sao không hiểu hắn, xem hắn bưng hộp cơm cắn thịt như là muốn cắn người, nhẹ giọng nói: "Trong nhà để lại rất nhiều cho anh, chờ buổi tối trở về cho anh uống đủ."

Thẩm Khang Bình rất dễ dỗ, nghe được lời này, tức khắc vui vẻ lại.

***

Lợn rừng là động vật rất nguy hiểm, lúc phát điên trình độ nguy hiểm có thể so với lang sói hoặc hổ. Chuyện lợn rừng đả thương người cũng thường xuyên phát sinh.

Đại đội trưởng đi công xã xin giúp đỡ, công xã rất coi trọng chuyện này, ngày hôm sau liền phái một đội quân nhân vào núi tiêu diệt lợn rừng.

Người trong thôn biết được có người tiêu diệt lợn rừng đều rất cao hứng, bởi vì nếu săn được lợn rừng, bọn họ khẳng định có thể thơm lây được chia ít thịt.

Buổi sáng, mặt trời vừa lên, Hứa Thanh Thanh ở sân đập lúa hỗ trợ phơi lúa mạch.

Việc này chỉ cần dùng cái cào trải lúa mạch ra, lại đuổi mấy con chim ngẫu nhiên đậu xuống ăn lúa mạch, Hứa Thanh Thanh còn thích ứng khá nhanh.

Nửa buổi sáng qua, Hứa Thanh Thanh đều đứng ở sân đập lúa, bỗng nhiên nghe được giọng Thẩm Khang Bình.

Cô nghi hoặc quay đầu, phát hiện thế nhưng thật đúng là hắn tới đây.

"Sao anh lại tới đây?"

Hứa Thanh Thanh vốn đang tưởng có chuyện gì, ai ngờ hắn nói: "Anh nhớ em gái."

Hắn nói xong, người đã thò tới, còn duỗi tay tiếp nhận cái cào trên tay cô.

"Mỗi ngày đều ở cạnh nhau, có cái gì mà nhớ." Hứa Thanh Thanh cười giận một câu, cảm thấy hắn lại làm nũng.

Bất quá, nghĩ đến hắn mỗi ngày làm việc mệt mỏi như vậy, một chút cũng không biết học người khác mệt mỏi liền lười biếng nghỉ một lát, Hứa Thanh Thanh cũng không đuổi hắn đi.

cũng vì hắn làm việc mau, ngẫu nhiên lười biếng nghỉ ngơi một chút, nghĩ đến cũng sẽ không ai nói cái gì.

Hứa Thanh Thanh nghĩ, liền mặc hắn cầm cái cào trên mặt đất cào hạt kê chơi.

"Em gái ăn kẹo." Thẩm Khang Bình thấy em gái không đuổi hắn đi tức khắc cười rộ lên, còn từ trong túi lấy ra một viên kẹo cho cô.

Hứa Thanh Thanh thuận tay lột ra giấy gói kẹo, lại không ăn mà là trực tiếp nhét vào trong miệng hắn.

Đó là một viên kẹo sữa, ăn vào vừa thơm vừa ngọt, ngon miệng.

Thẩm Khang Bình nhấm nuốt kẹo trong miệng, sờ sờ túi phát hiện còn có một viên, lại móc ra cho cô: "Em gái cũng ăn."

Hứa Thanh Thanh không thích kẹo lắm, thấy hắn một hai phải cho mình ăn, lúc này mới đưa vào trong miệng, ngay sau đó một bên ăn kẹo một bên nói chuyện câu có câu không với hắn.

Người ở sân đập lúa không tính nhiều, như Thanh Thanh suy nghĩ, nhìn thấy Thẩm Khang Bình chạy tới cũng không ai nói gì.

Thẩm Khang Bình tới sân đập lúa rất vui vẻ, bởi vì lại có thể cùng làm việc với em gái, em gái lại không mệt.

"Em gái, ngày mai chúng ta còn tới nơi này làm việc tiếp."

Hứa Thanh Thanh nghe được hắn nói, có chút dở khóc dở cười.



Rốt cuộc trừ bỏ việc khuân vác, sân đập lúa thật đúng là không cần lao động khỏe mạnh ở chỗ này.

Bất quá thấy vẻ mặt chờ mong của hắn, Hứa Thanh Thanh vẫn là không cự tuyệt được, mà nói: "Ngày mai anh vẫn đi ra ruộng làm việc đi, khoảng giờ này anh lại qua đây."

Hai người đang nói chuyện phiếm, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, ngay sau đó là tiếng la mang theo hoảng sợ: "Có lợn rừng, chạy mau ——"

Hứa Thanh Thanh theo bản năng quay đầu, liền nhìn thấy một con lợn rừng từ lúc nhảy xuống từ sườn núi mọc đầy cỏ dại bên cạnh, cách vị trí bọn họ đứng chỉ có mấy mét.

Lợn rừng nhảy vào trong sân đập lúa, cúi đầu liền ủn lúa mạch dưới đất.

Mấy người vốn đang chạy trốn người thấy nó đạp hư lương thực thôn bọn họ, không nhịn được ném cào trong tay qua.

Lần này né trúng đôi mắt của lợn rừng, từ trong cổ họng của nó phát ra một tiếng rống, lập tức bắt đầu chạy về phía trước.

"Chạy mau, chạy mau ——"

Sân đập lúa lại lần nữa vang lên tiếng la kinh hoảng.

Đó là một con lợn rừng trưởng thành, răng nanh rất dài, da màu đen vừa thấy liền biết rất dày.

Hứa Thanh Thanh là lần đầu thấy dã thú sống sờ sờ có điểm bị dọa sợ, bất quá ngay sau đó vẫn phản ứng lại, vội lôi kéo Thẩm Khang Bình chạy đi.

Ngay từ đầu là cô kéo Thẩm Khang Bình chạy, về sau chính là Thẩm Khang Bình kéo cô chạy.

Nhưng mà con lợn rừng kia cũng không biết là đã phát điên cái gì, lung tung đuổi theo một vòng, thế nhưng lại chạy theo hai anh em.

Lợn rừng chạy, mặt đất có chấn động rất nhỏ, phát hiện nó đi theo phía sau bọn họ, tim Hứa Thanh Thanh nháy mắt gia tốc, cố nén mới không quay đầu lại, mà là nỗ lực đi theo Thẩm Khang Bình nện bước chạy về phía trước.

"A ——"

Bọn họ chạy qua vội, vừa mới ra khỏi sân đập lúa, Hứa Thanh Thanh đã bị một cục đá vướng chân trực tiếp ngã xuống, cũng làm Thẩm Khang Bình lảo đảo một cái.

Chậm trễ như vậy, lợn rừng đã đuổi theo, một trạng thái tùy thời sẽ công kích lại đây.

Thẩm Khang Bình không kịp kéo em gái, quay đầu nhìn thấy lợn rừng còn đang lao tới đây, lập tức cầm lấy cái cào vứt bên cạnh ném qua.

Bang ——

Cái cào đánh tới trên người lợn rừng, phát ra một tiếng vang dội, nhưng mà con lợn rừng da dày thịt béo lại không có phản ứng gì, tiếp tục lao về phía trước.

Thẩm Khang Bình che ở phía trước em gái, tiếp tục dùng gậy gộc đánh nó.

Hắn sức lực lớn, đánh vài cái, mặc dù lợn rừng da dày cũng vẫn đau.

Lợn rừng chịu đau lui ra phía sau vài bước, ngay sau đó lại là càng hung dữ hơn, chân trên mặt đất đạp vài cái liền xông thẳng vào Thẩm Khang Bình.

Thẩm Khang Bình tiếp tục dùng cái cào đánh nó, nhưng mà cái cào dù sao cũng làm bằng gỗ và cây trúc, lợn rừng bị đánh đau thế nhưng dùng miệng cắn đứt.

"Khang Bình cẩn thận!" Hứa Thanh Thanh chịu đựng đầu gối đang đau bò dậy liền nhìn thấy hắn mất đi vũ khí duy nhất, mà lợn rừng tiếp tục nhằm về phía hắn, vội bế một cục đá từ trên mặt đất lên ném vào đầu lợn rừng.

Lần này đại khái kích phát ra không ít tiềm lực của cô, không chỉ vừa lúc đánh trúng khóe mắt lợn rừng, còn đập chảy máu đầu nó.

Chịu đau thấy máu, lợn rừng phát cuồng thật sự, nhắm chặt một con mắt liền hướng về phía Hứa Thanh Thanh, muốn đánh ngã con người hại nó, lại dùng răng nanh chọc thủng cô.

Lợn rừng phát cuồng tốc độ quá nhanh, hai anh em căn bản không kịp chạy.

Thẩm Khang Bình thấy lợn rừng lại muốn làm thương tổn em gái, không có vũ khí hắn không chút nghĩ ngợi xông lên, muốn bằng sức lực bản thân ngăn trở lợn rừng.

Sức lực của hắn xác thật không nhỏ, nhưng mà sao có thể so được với một con lợn rừng thành niên, cứng đối cứng kết cục chính là ngăn trở được lợn rừng trong một cái chớp mắt, nhưng bị đầu lợn rừng hung hăng đụng vào đại thụ bên cạnh.

Thẩm Khang Bình đau hô một tiếng, dùng tay bắt lấy răng nanh lợn rừng mới không bị nó xuyên qua.

"Khang Bình!"

Hứa Thanh Thanh hét lên, không chút nghĩ ngợi chạy tới, bế một cục đá ven đường liền đập lên mắt, lên đầu lợn rừng.

Lợn rừng bị đánh, hét thảm một tiếng bắt đầu muốn lui ra phía sau.

Thẩm Khang Bình sợ nó thương tổn em gái, gắt gao bắt lấy răng nanh của nó, mặc dù bị móng trước của nó đá đến cũng không buông tay.

Hứa Thanh Thanh rõ ràng nhìn đến trên người hắn giống như có máu, không xác định là của hắn hay là lợn rừng, nước mắt của cô không ngừng rơi xuống, tay lại tiếp tục ôm cục đá hung ác mà đánh lên trên đầu lợn rừng.

Đầu lợn rừng cứng cũng chịu không nổi như vậy, động tác giãy giụa bắt đầu chậm lại.

Đúng lúc này, người ở sân đập lúa lúc trước đã gọi cứu binh tới, thnah niên trai tráng trong thôn và quân nhân nghe được lợn rừng xuống núi đều chạy nhanh tới.

Thấy một màn như vậy, đội quân nhân đoạt rìu trong tay từ thôn dân tiến lên, hung hăng cho lợn rừng vài cái, hoàn toàn giải quyết nó.

Sau khi lợn rừng chết, một đám người đều tiến đến,thím Lưu kéo Hứa Thanh Thanh vào trong lòng ngực an ủi, những người khác chạy nhanh nâng lợn rừng lên xem tình huống Thẩm Khang Bình.

Thẩm Khang Bình chịu thương không nhẹ, trừ bỏ va vào cây và bị lợn rừng đá ra nhìn không thấy nội thương, nghiêm trọng nhất chính là miệng vết thương bị răng nanh lợn rừng cắm vào trên người hắn.

Tuy rằng hắn nắm chắc răng nanh may mắn không có bị chọc thủng, nhưng miệng vết thương cũng không nhỏ.

Nhìn đến trên người hắn bị nhiễm đỏ một mảnh, Hứa Thanh Thanh bỏ cục đá nắm gắt gao trong tay xuống, nhào qua: "Khang Bình, Khang Bình anh thế nào?"

"Em gái, đau, anh đau quá......" Thanh âm Thẩm Khang Bình có chút suy yếu, hốc mắt cũng có chút hồng.

"Ô ô...... Thực xin lỗi, đều do em......" Nghĩ với thân thể hắn, nếu không phải vì chính mình, khẳng định có thể an toàn chạy trốn, Hứa Thanh Thanh khóc lên, một bên khóc một bên an ủi, "Không có việc gì, anh khẳng định sẽ không có việc gì, chờ đi bệnh viện liền không đau......"

Một tiếng anh này, cô nói thật sự nghiêm túc, bởi vì thiếu niên trước mặt thật đúng là một người anh dũng cảm, thậm chí so với trong tưởng tượng của Hứa Thanh Thanh đã còn tốt hơn.

"Không trách em gái, là lợn rừng hư!"

Hứa Thanh Thanh thấy hắn lúc này còn an ủi mình, lau nước mắt ngẩng đầu nói: "Có xe không ạ? Cầu xin mọi ngươi hỗ trợ đem anh cháu đưa đến bệnh viện."

Người ở đây nhìn đến tình huống hai anh em đều nhịn không được lau nước mắt, cảm thấy con lợn rừng kia thật là đáng chết.

"Cháu yên tâm, chúng ta hôm nay lái xe tới, đã có người đi lấy xe." Người quân nhân cầm rìu lúc trước, an ủi.

Hứa Thanh Thanh nghe có xe, hơi yên tâm chút, lại lau nước mắt, thấy mí mắt Thẩm Khang Bình có điểm trầm xuống, nhanh nói: "Anh đừng ngủ, trò chuyện cùng em......"

Thẩm Khang Bình nghe được thanh âm nức nở của cô, nỗ lực mở to mắt, duỗi tay lau nước mắt cho cô: "Em gái không khóc."

"Được, em không khóc, anh đừng ngủ." Hứa Thanh Thanh nắm lấy tay hắn nói.

Thực mau, một chiếc ô tô quân dụng được lái tới, mấy người quân nhân hợp lực đem Thẩm Khang Bình nâng lên, dùng vật phẩm đơn giản trong xe xử lý miệng vết thương cho hắn một chút, rồi lái xe bay nhanh ra khỏi thôn.

Các thôn dân nhìn quân xe đi xa, đều ở trong lòng hy vọng Thẩm Khang Bình có thể bình bình an an trở về.

Chờ nhìn không thấy xe nữa, Hứa lão nhị cả giận nói: "Đi, đem con súc sinh đáng chết làm thịt đi!"

Đầu lợn rừng này không chỉ làm hai anh em bị thương, mới vừa rồi trẻ con và người già ở sân đập lúa vì trốn nó cũng bị thương, càng đừng nói lúa mạch hôm nay nó làm hỏng và heo mẹ bị nó cắn ngày hôm qua.

Người trong thôn sẽ không có chuyện không hận nó, mặc dù nó đã tắt thở, cũng muốn mài dao soàn soạt, đem nó ngũ mã phanh thây mới hả giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook