Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Chương 49

Tô Hương Lan Sắc

28/02/2022

Editor: Thienyetkomanhme

Một lát sau, Hạ Hồng Mai phản ứng lại trước, kéo Lưu Tuyết nhắc nhở cô đừng nói chuyện lung tung, há mồm muốn giúp cô hoà giải.

Nhưng mà, cô còn chưa kịp mở miệng, người trong thôn lại làm trước.

Đàn ông còn đỡ, chỉ là sắc mặt có chút trầm, mấy người phụ nữ chống eo trực tiếp mắng: "Tao nhổ vào! Cô là cái thứ gì! Cũng không biết xấu hổ so cùng Thanh Thanh chúng ta? Cha con bé là đại anh hùng thôn chúng ta, vì cứu trẻ con trong thôn mà qua đời, nếu không phải bởi vì chuyện này mẹ con bé cũng sẽ không sinh non, thân thể con bé sẽ không bị ảnh hưởng. Cô muốn so với con bé? Còn cần mặt mũi sao?"

"Đúng vậy! Thanh Thanh mới mười bốn, cô như thế nào cũng phải hai mươi đi? Như thế nào không biết xấu hổ đi so với trẻ con? Con bé không muốn làm việc sao? Đó là vì thân thể con bé không tốt, chúng ta không cho com bé làm! Tôi thấy là cô xấu bụng, muốn hại con bé có phải hay không?"

Trên thực tế Lưu Tuyết còn chưa đủ mười tám, bất quá cô cho rằng Hứa Thanh Thanh hẳn là kém mình chỉ khoảng hai tuổi, không nghĩ tới người ta mới mười bốn.

"Ai nói Thanh Thanh không làm việc, ghi công điểm không phải làm việc sao? Con bé mỗi ngày còn dạy bọn nhỏ trong thôn học, hơn nữa kiên quyết không lấy điểm công, này không phải đều là công việc......"

"Làm việc là làm cho chính mình, nếu Thanh Thanh không làm việc mà lấy điểm công các ngươi có thể nói, nhưng con bé lại không dựa và điểm công ăn cơm, có anh trai con bé nuôi, các ngươi quản được à?"

"Đúng vậy, mấy người nếu là ngại mệt không muốn làm cũng đừng làm, bớt đổ lên người Thanh Thanh. Các cô các cậu làm việc là kiếm điểm cho chính mình, lại không phải kiếm cho người khác, có chút lời khó nghe tôi vốn dĩ không định nói, kỳ thật tôi không rõ, đem mấy người chia xuống đây làm gì, hỗ trợ, thuần túy là chậm trễ thời gian của chúng tôi đi, tới cuối năm còn muốn lấy lương thực thôn chúng tôi."

"Không muốn làm thì nhân lúc còn sớm trở lại trong thành phố của mấy người đi thôi!"

Mọi người ngươi một câu ta một câu, dần dần càng nói càng tức giận, bắt đầu ồn ào muốn đuổi nhóm thanh niên trí thức đi.

Không có biện pháp, Hứa gia ở trong thôn thật sự có chút đặc thù, mọi người cảm kích ân tình của cha Hứa, lại áy náy lúc thời kỳ thiên tai không giúp đỡ được Hứa gia, mẹ Hứa ngoài ý muốn qua đời. Bởi vì chuyện này, người trong thôn đối với Hứa Thanh Thanh nhịn không được chiếu cố hơn chút, về sau cô lại vào năm thiên tai tìm được lương thực cứu cả một thôn, trong lòng mọi người, tình cảm càng nặng thêm vài phần.

Cho nên đừng nói không bắt Hứa Thanh Thanh làm việc, dù muốn mọi người góp lương thực nuôi cô, trong thôn đại bộ phận cũng nguyện ý.

Lưu Tuyết không nghĩ tới một câu oán giận của mình sẽ nháo thành như vậy, có chút sợ hãi mà lui lại mấy bước.

mấy thanh niên trí thức khác nhìn tình hình, càng là hối hận vừa rồi không ngăn cản Lưu Tuyết không biết lựa lời.

Có thể thì bọn họ đương nhiên là nguyện ý trở về thành phố, nhưng trong lòng họ hiểu rõ khẳng định là không thể quay về, còn không làm việc, vậy hiển nhiên cũng không được, tựa như người trong thôn nói, không làm việc liền không có điểm công, không điểm công đến lúc đó liền không được chia lương thực phải đói bụng.

"Lưu Tuyết, cậu nhanh xin lỗi đồng chí Hứa đi." Hạ Hồng Mai vội đẩy hạ người đang dán trên người mình.

Lưu Tuyết bị cô đẩy, vội nói: "Thực xin lỗi!"

Lúc này cô thực sự có chút hối hận, một phương diện là bị cách người trong thôn bảo vệ Hứa Thanh Thanh dọa đến, về phương diện khác biết được nguyên nhân cô ta không làm việc.

Người trong thôn vốn không định bỏ qua, rốt cuộc ở ruộng trong thôn bọn họ, như thế nào cũng không có khả năng để người ngoại lai khi dễ người trong thôn bọn họ.

Vẫn là đại đội trưởng, thấy Lưu Tuyết xin lỗi, lúc này mới đứng ra nói: "Được rồi, đừng náo loạn, đều về nhà ăn cơm đi thôi."

"Còn ăn cơm cái gì, tức giận đến no rồi, là cô gái nhìn khá xinh xắn, không nghĩ tới tâm nhãn nhiều như vậy."

"Đúng vậy, trách không được làm việc chậm chạp như vậy, đôi mắt mỗi ngày nhìn chằm chằm người khác, làm việc không chậm sao được!"

Mấy người mẹ Nhị cẩu thật sự coi Hứa Thanh Thanh thành con cháu nhà mình, đại đội trưởng lên tiếng còn không bỏ qua, nói làmLưu Tuyết đỏ hết hốc mắt.

"Cũng không phải chuyện gì lớn, chúng ta trở về đi, đợi lát nữa trời lại tối ạ." Hứa Thanh Thanh phản ứng lại, kỳ thật cũng không quá tức giận, rốt cuộc đổi vị trí tự hỏi, là cô cô cũng sẽ lấn cấn trong lòng.

Bất quá mọi người bảo vệ mình vẫn làm cô rất cảm động, bên này một câu bên kia một câu lôi kéo mọi người, nói vài câu, mang theo người đi về trong thôn.

Hứa Thanh Thanh mang theo mấy người mẹ nhị cẩu rời đi, những người khác cũng đều sôi nổi theo sau, bọn Cẩu Đản hướng về phía bọn Lưu Tuyết "Lêu lêu lêu" làm mặt quỷ, cũng đều chạy chậm đuổi theo.

Thực mau, cũng chỉ còn lại mấy người thanh niên trí thức.

Trời đã tối xuống, từng trận gió đêm cuốn đi mùi hương cùng khí người, lưu lại sự quạnh quẽ.

"Đi thôi, chúng ta cũng trở về." Lý Dũng nói xong, ở trong lòng thầm than một tiếng, mang theo người hướng về khu nhà thanh niên trí thức.

Một chuyến náo loạn này, mấy thanh niên trí thức cũng không có tâm tư làm cơm chiều, đều tùy tiện gặm chút lương khô liền trở về phòng.

Trời mới tối, hai nữ thanh niên trí thức đã nằm ở trên giường, rõ ràng cũng chưa ngủ, lại đều không nói chuyện.

Trong phòng an tĩnh một hồi lâu, đột nhiên vang lên tiếng Lưu Tuyết: "Chị Hồng Mai, em thật sự không biết thân thể cô ấy không tốt, còn có tình huống trong nhà cô ấy, bằng không em khẳng định sẽ không nói như vậy......"

Hạ Hồng Mai ở trong lòng thầm than một tiếng, nói: "Một khi đã như vậy, ngày mai em lấy chút đồ vật chính thức đi nói lời xin lỗi cho cô ấy đi."

Cô xem như nhìn rõ, Hứa Thanh Thanh chính là nghịch lân của người trong thôn, phía trước một đám người hòa hòa khí khí, sắc mặt biến hóa rất nhanh.

Hạ Hồng Mai cảm thấy, tốt nhất vẫn để Lưu Tuyết đi nói xin lỗi, bằng không sợ là cuộc sống kế tiếp của cô cùng bọn họ không dễ dàng.

Đương nhiên, không phải nói lo lắng người trong thôn sẽ khi dễ bọn họ, chủ yếu là sợ người trong thôn không phản ứng bọn họ, bọn họ có hảo chuyện không hiểu, lại còn không biết muốn ở chỗ này bao lâu nữa, nếu không có người chỉ điểm, cuộc sống khẳng định không ổn.

Trong phòng an tĩnh lại, qua không biết bao lâu, mới nghe được tiếng đáp mơ hồ của Lưu Tuyết.

Sáng ngày hôm sau, Hứa Thanh Thanh đang ở trong viện cho gà ăn, bỗng nhiên nghe được tiếng đập cửa.

Người trong thôn giọng rất lớn, thường thường người còn chưa tới cửa, thanh âm liền tới trước, căn bản không có người gõ cửa.

Hứa Thanh Thanh mang theo nghi hoặc mở cửa, liền nhìn thấy Lưu Tuyết đứng ở bên ngoài.

Trong nháy mắt, Hứa Thanh Thanh còn có điểm hoài nghi, có phải cô lại tới tìm phiền toái hay không, bất quá nhìn đến biểu tình trên mặt Lưu Tuyết lại cảm thấy không giống.

Bất luận như thế nào, tới cửa chính là khách, Hứa Thanh Thanh vẫn lui một bước nói: "Mời vào."

Lưu Tuyết bước vào trong viện, giơ đồ vật trong tay nói: "Tôi là tới xin lỗi cô, tôi không nên chưa hiểu rõ sự tình lại đi nói lung tung, thực xin lỗi!"

Thấy cô đến, nháy mắt trong lòng Hứa Thanh Thanh hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng thật đúng là không nghĩ tới cô lại đây xin lỗi, rốt cuộc ngày hôm qua đã nói xin lỗi rồi.

"Không sao, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn, cô đừng để ở trong lòng, đồ vật thì thôi, co giữ lại dùng đi." Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn, thấy cô còn tới nói xin lỗi hai lần, ngữ khí Hứa Thanh Thanh không tự giác thả nhẹ.

Lưu Tuyết nghe được thanh âm ôn nhu, nghĩ đến Hứa Thanh Thanh còn nhỏ hơn em gái trong nhà, nhưng em gái còn ở trong lòng ngực ba mẹ làm nũng, cô ấy cũng đã sớm mất đi cha mẹ, trong lòng càng thêm áy náy.

"Không phải cái gì tốt, cô nhận lấy đi." Lưu Tuyết nói xong, đem đồ vật hướng vào trong lòng ngực cô rồi chạy.

Hứa Thanh Thanh theo bản năng muốn đuổi theo trả đồ vật, kết quả phát hiện cô chạy còn nhanh hơn con thỏ.

"Xem ra ở trong thôn đúng là rất rèn luyện người......" Hứa Thanh Thanh cảm thấy cô ấy vừa đến trong thôn khẳng định chạy không được nhanh như vậy, nhịn không được nói thầm.



Kiếp trước kiếp này, tuổi tâm lý của Hứa Thanh Thanh cũng hơn hai mươi tuổi, EQ cơ bản vẫn phải có, quay đầu liền nói cho mấy người thím Lưu, mẹ nhị cẩu chuyện Lưu Tuyết lấy lễ vật tới cửa xin lỗi.

"Vậy còn được."

Nhóm bà thím trong thôn nghe cô nói, lúc này mới vừa lòng, kế tiếp thật ra cũng không đi bài xích mấy người thanh niên trí thức kia.

Hứa Thanh Thanh biết nhóm thanh niên trí thức cũng không dư dả, thấy Lưu Tuyết đưa bánh quy, điểm tâm tới, phỏng chừng tới chính cô ấy cũng luyến tiếc ăn, quay đầu cũng tặng chút thức ăn đáp lễ.

Có câu nói không đánh không quen, bởi vậy qua ại, hai bên nhưng ra dần dần kết bằng hữu.

Hứa Thanh Thanh ở trong thôn kỳ thật không có gì giải trí, quen biết nhóm thanh niên trí thức ngẫu nhiên theo chân bọn họ cùng nhau đọc sách, nghe bọn họ thổi Harmonica, thổi sáo cũng rất thú vị.

Kỳ thật có đôi khi, Hứa Thanh Thanh còn rất bội phục mấy người thanh niên trí thức này, ban ngày phải làm việc, tinh thần giải trí lại không bỏ như cũ, hơn nữa mỗi người đều coi tài nghệ, đặc biệt là Lưu Tuyết, thổi Harmonica rất dễ nghe.

Hứa Thanh Thanh bắt đầu chạy qua khu nhà thanh niên trí thức, mang theo bọn nhỏ trong thôn tới, trong viện thanh niên trí thức khó có khi náo nhiệt như vậy, bọn họ đối với bọn nhỏ khá hào phóng, đồ ăn ngon mình luyến tiếc cũng nguyện ý lấy ra chiêu đãi.

"Cảm ơn anh, chị."

"Bọn nhỏ thật lễ phép." Hạ Hồng Mai không khỏi nói.

Hứa Thanh Thanh còn không kịp nói chuyện, Cẩu Đản ngẩng đầu lên nói trước: "Đều là chị Thanh Thanh dạy chúng em!"

"Em ăn đi." Hứa Thanh Thanh nhẹ chọc cái trán nó.

Trong khoảng thời gian này, nhóm thanh niên trí thức càng thêm hiểu cô, thế mới biết, đừng nhìn cô mới mười bốn, kỳ thật đã học lớp 12, nếu không phải thi đại học tạm dừng, nói không chừng đã là sinh viên.

Hơn nữa cô không riêng tự mình học tập, chỉ cần cô ở trong thôn, liền sẽ dạy bọn nhỏ học bài. Mấy đứa nhỏ được cô dạy, không nói cái khác, ít nhất có thể đọc, có thể viết những chữ thường gặp, thuộc không ít thơ, tính toán cơ bản cũng không có vấn đề gì, nhóm thanh niên trí thức biết được chuyện này, đối với cô mới bội phục thực sự.

Bọn nhỏ ăn ăn uống uống, Hạ Hồng Mai nhịn không được hỏi Hứa Thanh Thanh, bọn họ có thời gian rảnh có thể dạy học cho bọn nhỏ hay không.

"Có thể chứ." Đây là chuyện tốt, Hứa Thanh Thanh tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Đối với người lớn, quan trọng nhất chính là con cháu trong, khi quan hệ của nhóm thanh niên trí thức với Hứa Thanh Thanh trở nên hòa hợp, trẻ con trong nhà cũng đi qua chơi không ít, thái độ người trong thôn đối với thanh niên trí thức cũng thân thiết lên.

Đại đội trưởng biết chuyện này, thật ra thấy rất vui mừng, rốt cuộc mấy cái đại đội chung quanh, thanh niên trí thức bất hòa cùng người địa phương tạo ra mâu thuẫn, hắn mỗi lần đi họp ở công xã đều nghe thấy, so sánh ra, hiển nhiên vẫn là trạng thái thôn bọn họ tương đối tốt.

Trong nháy mắt liền đến thu hoạch vụ thu, Hứa Thanh Thanh nhận được thư hồi âm của Thẩm Khang Bình.

Đối với tình huống khôi phục của hắn, hai bên đã hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.

Thấy hắn vẫn kiên trì đem thức ăn ở bộ đội tiết kiệm được, cùng tiền trợ cấp gửi về nhà, Hứa Thanh Thanh lắc đầu, đồng thời trên mặt lại nhịn không được nở nụ cười.

Thu hoạch vụ thu là vụ mùa vất vả nhất năm, Hứa Thanh Thanh hồi âm xong cũng gia nhập đội lao động thu hoạch vụ thu.

Đương nhiên, cô không có khả năng xuống đất, mặc dù cô nguyện ý, người trong thôn cũng không cho, còn có nhóm thanh niên trí thức bị người trong thôn tẩy não, cũng cảm thấy thân thể cô không tốt cũng không cho.

Hứa Thanh Thanh vì thế chỉ có thể tự mình tìm mấy chuyện vặt vãnh, mỗi ngày cùng bà Hồ nấu chút chè đậu xanh, trà lạnh gì đó cho mọi người.

"Có phải mệt hay không? Nếu không tôi giúp cậu cắt một lúc?"

Chiều hôm nay, đưa trà lạnh cho mọi người xong, Hứa Thanh Thanh ngồi xổm bên ruộng, nhìn Lưu Tuyết có chút mệt mà khụy chân, không khỏi đề nghị.

Tuổi hai cô không chênh nhau lắm, qua chuyện trước kia, ngược lại trở thành bằng hữu, hiện giờ Hứa Thanh Thanh còn đang học Harmonica tư cô.

"Tôi không mệt!" Lưu Tuyết nghe cô nói, nháy mắt lên tinh thần, cầm lấy lưỡi hái cắt vèo vèo.

Đến mức này sao?

Hứa Thanh Thanh cạn lời, ngoài miệng lại vội nói: "Được rồi, tôi không hỗ trợ, cậu cắt chậm một chút."

Rõ ràng nàng xuyên qua tới về sau, trừ bỏ ngẫu nhiên tiểu cảm mạo, liền bệnh nặng cũng chưa sinh quá, cố tình đại gia lại nhận đã chết nàng thân thể không tốt, giống như nàng chỉ cần một chút mà liền sẽ thế nào dường như, liền này mấy cái thanh niên trí thức đều bị người trong thôn lây bệnh.

Hứa Thanh Thanh trong lòng rất là vô ngữ, chỉ có thể nắm cỏ đuôi chó bờ ruồn đan con thỏ chơi.

Cô chưa đan xong, bà cô bỗng nhiên đi tới tìm: "Thanh Thanh a, cháu còn có thuốc hạ sốt không? Tiểu tứ buổi sáng đột nhiên phát sốt, giờ còn chưa có lui."

Phía trước cháu trai đại đội trưởng đột nhiên phát sốt nửa đêm, thầy thuốc ở sở vệ sinh một chốc một lát cũng không tới kịp, vẫn là Hứa Thanh Thanh nghe được động tĩnh, sợ đứa nhỏ sốt cao xảy ra vấn đề, vội đi mua thuốc hạ sốt cho đứa nhỏ dùng, hạ cơn nóng.

Hứa Thanh Thanh nói thuốc là cô mua từ trong huyện còn dư lại, mọi người cũng không hoài nghi, một nhà đại đội trưởng càng thêm cảm kích cô, vợ đại đội trưởng trực tiếp giết một con gà cảm ơn cô.

Nghe bà cô nói, Hứa Thanh Thanh lập tức vứt con thỏ đang đan dở đứng lên: "Còn có, cháu về trong nhà lấy ngay."

Thuốc hạ sốt cũng không thể tùy tiện uống, Hứa Thanh Thanh cầm thuốc đi vào nhà bà cô, sờ sờ nhiệt độ trên đầu thằng bé, cảm giác phỏng tay, lúc này mới dám cho nó uống.

Thuốc hạ sốt cho trẻ con, vị hơi ngọt một chút, tên nhóc vốn đnag ủ rũ uống thuốc xong, thế nhưng mở mắt ra: "Chị Thanh Thanh, thuốc ngọt thật, em còn muốn ăn......"

"Tên nhóc này, muốn ăn ngọt liền mau khỏe lên, đến lúc đó chị mời em uống nước đường." Hứa Thanh Thanh dở khóc dở cười nói.

Bà cô nhìn cháu trai uống thuốc xong liền có tinh thần không ít, cao hứng vô cùng.

"Thanh Thanh, bà đi giết gà, buổi tối ở nhà bà cô ăn cơm."

Hứa Thanh Thanh nghe vậy, chặn lại nói: "Không cần ạ, nói không chừng bà Hồ đã nấu xong cơm, bà đừng khách khí."

"Vậy cháu trực tiếp xách một con gà trở về." Bà cô nói.

Bất luận thời điểm nào, đối với dân chúng, xem bệnh rất khó, trẻ con phát sốt là chuyện nguy hiểm, không xem lại không được, nếu đưa tới bệnh viện không chừng còn phải tốn rất nhiều tiền, bà cô tự nhiên không thể dùng không thuốc của cô.

Hiện một nhà cũng chỉ có thể nuôi hai con gà, tuy rằng nói giết xong có thể nuôi lại, nhưng nuôi tới lớn như vậy cũng không dễ dàng, Hứa Thanh Thanh đương nhiên không chịu nhận.

Nhưng mà, bà cô nhìn lớn tuổi, động tác lại rấtdứt khoát lưu loát, Hứa Thanh Thanh mới vừa cự tuyệt xong, bà đã cầm dao giết gà.

Gà đều đã giết, bà lại kiên trì cho, cuối cùng Hứa Thanh Thanh khuyên bà giữ lại một nửa cho tiểu tứ cùng người trong nhà bồi bổ thân thể, chỉ nhận nửa con gà.

Trong nhà không thiếu nửa con gà, Hứa Thanh Thanh xách gà rời đi, ngẫm lại dứt khoát đi tới khu nhà thanh niên trí thức.

Thu hoạch vụ thu thật sự rất mệt mỏi, nhóm thanh niên trí thức bận rộn một ngày, người đều rất mệt.

Bất quá, nhìn thấy Hứa Thanh Thanh xách nửa con gà tới, nháy mắt bốn người đều lên tinh thần.

Nam thanh niên trí thức còn khắc chế một ít, hai nữ thanh niên trí thức trực tiếp chạy tới Hứa Thanh Thanh: "Gà ở đâu ra thế?"



Hứa Thanh Thanh xem hai mắt các cô tỏa ánh sáng nhìn nửa con gà, hận không thể nhào lên gặm ngay, cười nói: "Bà cô đưa tạ lễ, trời nóng không để lâu được, các chị nhanh nấu ăn đi."

"A! Thanh Thanh em thật tốt!" Lưu Tuyết kích động mà kêu lên, hận không thể ôm lấy cô.

"Được rồi, các chị nấu cơm đi, em đi về." Hứa Thanh Thanh đứng dậy nói.

"Đừng, ở lại ăn cơm đi." Lưu Tuyết cùng Hạ Hồng Mai nhanh giữ chặt cô.

Hứa Thanh Thanh nói: "Bà Hồ phỏng chừng đang chờ em về nhà ăn cơm."

"Để Vương Cường đi một chuyến, nếu là đã nấu xong liền nói em không quay về ăn, nếu chưa nấu thì bảo bà Hồ qua ăn luôn." Hạ Hồng Mai nói.

Cô dứt lời, Vương Cường đã chạy đi.

Hứa Thanh Thanh thấy vậy, chỉ có thể lưu lại.

Ăn gà, nấu canh là bổ nhất, bất quá mọi người đều đang rất đói, cũng không có sức nấu hầm lâu.

Vương Cường đi qua, bà Hồ đã dùng lạp xưởng nấu với cơm, bất quá chưa xào đồ ăn. Vương Cường vốn dĩ mời bà cùng qua ăn cơm, bà lại không muốn xem náo nhiệt, cho nên không qua.

Trời tối, khu nhà thanh niên trí thức bay ra mùi hương mê người, từng đĩa đồ ăn rất nhanh lên bàn.

Hứa Thanh Thanh lấy tới nửa con gà trừ bỏ hầm canh, còn cắt một ít gà băm xào với ớt cay, mặt khác còn có trứng gà, cải trắng xào.

Ba món ăn 1 canh, có rau, có thịt, có trứng, đối với nhóm thanh niên trí thức đây đã là bữa cơm phong phú nhất từ lúc xuống nông thôn.

Mọi người nhìn một bàn đồ ăn, trong lòng đều thực cảm ơn Hứa Thanh Thanh, đặc biệt là Lưu Tuyết, nghĩ đến lúc vừa tới hâm mộ ghen ghét cô, hiện tại nhớ lại chỉ cảm thấy buồn cười.

Có chút lời nói ra liền không thú vị, cho nên mọi người cũng chưa nói cái gì, chỉ Hạ Hồng Mai cùng Lưu Tuyết hai người thay phiên gắp đồ ăn cho Hứa Thanh Thanh tỏ vẻ cảm tạ.

"Được rồi, em không ăn hết nhiều như vậy." Hứa Thanh Thanh nhìn đùi gà, thịt gà, trứng gà sắp xếp thành ngọn trong chén, vội nói.

Hạ Hồng Mai nói: "Em cứ ăn trước, ăn không hết lại nói."

Nhóm thanh niên trí thức không giàu có, khó có khi ăn được một bữa ngon, Hứa Thanh Thanh nào nguyện ý ăn nhiều như vậy, thừa dịp hai nữ thanh niên trí thức không chú ý nhanh chia cho 2 người, lúc này mới bưng chén ăn.

Hạ Hồng Mai cùng Lưu Tuyết thấy co che chén, không có biện pháp, lúc này mới bắt đầu ăn cơm.

Nói thật, tay nghề của nhóm thanh niên trí thức chỉ tàm tạm, bất quá đại khái là thấy bọn họ ăn quá ngon, Hứa Thanh Thanh liền cảm thấy hương vị cũng không tệ.

"Sao em ăn chậm vậy?" Lưu Tuyết vốn đang chuẩn bị thêm cơm cho cô, kết quả bọn họ ăn hết một chén rồi, cô vẫn còn hơn nửa chén.

"Mọi người làm việc vất vả, ăn nhiều một chút, em thật sự không đói." Cố tình thả chậm tốc độ ăn cơm, Hứa Thanh Thanh nói.

Xác định cô thật sự không cần ăn thêm, mấy người mới chia nhau chỗ cơm còn lại.

"Thịt gà này thật ngon."

Kế tiếp, tốc độ ăn cơm của mọi người cũng chậm lại, thường thường nói hai câu.

Đối với Hứa Thanh Thanh, thịt gà kỳ thật có chút già, ngược lại cô cảm thấy nước canh ngon hơn.

Ăn uống no đủ, đoàn người ngồi ở trong viện nói chuyện phiếm.

"...... Cảm giác xuống nông thôn không giống như tôi tưởng tượng lúc trước."

"Đúng vậy, lúc trước ai mà không mang theo một lòng khát vọng, không nghĩ tới thiếu chút nữa bị công việc ngoài ruộng làm mệt chết."

"Ha ha ha ha, ai nói không phải chứ, không sợ mọi người chê cười, hai ngày đầu mới bắt đầu làm việc, mệt đến mức tôi hận không thể trộm về nhà."

"Xuống nông thôn không tốt như trong tưởng tượng, bất quá cũng không quá tệ, đặc biệt là được quen biết Thanh Thanh, còn có mọi người trong thôn." Trò chuyện trò chuyện, Lưu Tuyết nhìn về phía Hứa Thanh Thanh bên cạnh, ngữ khí cảm thán.

Hạ Hồng Mai nghe vậy, nhịn không được cười rộ lên: "Đúng không? Ai lúc trước buổi tối đều trốn ở trong chăn khóc, còn nhắc mãi muốn về nhà?"

Lưu Tuyết nghe vậy mặt liền đỏ lên, ngay sau đó liền giơ tay dọa đánh, Hạ Hồng Mai lại lập tức tránh ở sau lưng Hứa Thanh Thanh.

Hứa Thanh Thanh cùng các cô náo loạn, thấy sắc trời không còn sớm, nghĩ đến ngày mai mọi người còn phải làm việc, lúc này mới đứng dậy đi về.

"Hai anh rửa chén, em cùng Hồng Mai đi đưa Thanh Thanh về." Lưu Tuyết nói xong, cùng Hạ Hồng Mai mỗi người ôm một cánh tay của Hứa Thanh Thanh đi ra ngoài.

Chờ rời khỏi khu nhà thanh niên trí thức một đoạn đường, Hứa Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía Lưu Tuyết: "Chị định đưa em về để trốn rửa chén đúng không?"

Họ thay phiên nấu cơm, ai nấu cơm thì cũng rửa chén luôn, hôm nay vừa lúc đến phiên Lưu Tuyết.

Lưu Tuyết cười nói: "Không nên nói toạc ra."

Ba cô gái nói nói cười cười, đường về nhà nháy mắt đều trở nên ngắn ngủi.

"Các chị trở về chậm một chút." Hứa Thanh Thanh về đến nhà liền dặn một câu, nhìn theo bóng dáng hai cô đi xa, tay chân nhẹ nhàng xoay người vào nhà.

Cô vốn dĩ cho rằng giờ này bà Hồ đã nghỉ ngơi, không nghĩ tới bà còn đang đợi mình, trong lòng tức khắc có chút ấm áp: "Bà Hồ cháu đã trở về, bà mau đi ngủ đi."

"Cháu còn muốn ăn cơm không?" Bà Hồ hiển nhiên là hiểu tình huống mấy thanh niên trí thức, lo lắng cô không ăn no.

Hứa Thanh Thanh xua tay tỏ vẻ không ăn, lúc này bà mới đi nghỉ ngơi.

Cô buổi tối không ăn nhiều, trên cơ bản là ăn canh mà no, kỳ thật thật là có chút đói.

Hiện tại cô cũng không thiếu tiền, trở lại phòng, Hứa Thanh Thanh đặt cho chính mình một phần sữa chua trái cây thêm một quả xoài ngàn tầng.

Nge nói sữa chua là do chủ quán tự mình làm, hương vị thơm nồng, dậm vị sữa, trái cây bên trong cũng rất tươi.

Ăn nửa phần sữa chua trái cây, cô lại mở ra hộp quả xoài ngàn tầng.

Vốn dĩ chỉ là đăt thêm nhưng hương vị quả xoài ngàn tầng hương lại ngoài ý muốn không tồi, mềm xốp ngon miệng, cùng với mới quả xoài tươi, làm cô liên tục gật đầu.

Giải quyết xong bữa khuya đầy calo, Hứa Thanh Thanh hơi no không dám lập tức ngủ, ngồi ở bàn luyện chữ.

Trước kia cô ở hiện đại không có kiên nhẫn luyện chữ, nhưng đại khái là do tiết tấu niên đại quá chậm, làm người ta không tự giác yên tĩnh, tựa hồ luyện chữ đều trở nên có ý tứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook