Chương 59
Tô Hương Lan Sắc
13/04/2022
Editor: Thienyetkomanhme
Một tháng ôn tập trôi qua đầy khẩn trương, người tham gia thi đại học đều bắt đầu tăng tốc học tập.
Cuối tháng 11, thời tiết lạnh lẽo, cách kỳ thi đại học càng ngày càng gần.
Ngày thi đại học, trời còn chưa sáng, rất nhiều thanh niên trí thức muốn tham gia thi đại học liền xuất phát từ trong thôn tới trường thi.
Gió lạnh thổi không ngừng, nhưng trong lòng nhóm thanh niên đi đường, hoặc đi xe đạp, hoặc ngồi trên xe ngựa lại nhiệt huyết sôi trào.
Hứa Thanh Thanh vừa tham gia xong thi đại học ngay trước lúc xuyên không, lẽ ra có thể dùng tâm thế bình thường đối mặt với lần thi đại học này, nhưng không biết có phải bị ảnh hưởng bởi đám người Lưu Tuyết hay không, cô cũng có chút kích động, khẩn trương.
Lần thi đại học này không nghiêm như ở hiện đại, cũng không nhiều khoa lắm lắm, đề thi với cô cũng không tính là khó.
Tiến vào trường thi, Hứa Thanh Thanh nhìn bài thi, cô chậm rãi thả lỏng lại.
Thi đại học sau kết thúc, Hứa Thanh Thanh liền không muốn nghĩ tới kết quả nhiều, mà nghĩ có thể thu thập hành lý trước, chờ kết quả ra liền có thể đi tìm Thẩm Khang Bình.
"Thanh Thanh, chị lo quá, vạn nhất không thi đậu phải làm sao bây giờ?" Lưu Tuyết kéo cánh tay cô, hiện tại cả người vẫn khẩn trương như cũ.
Trong nhóm thanh niên trí thức, thành tích của cô cũng tính là tốt, Hứa Thanh Thanh cảm thấy việc thi đậu khẳng định không thành vấn đề.
"Chị khẳng định có thể thi đậu." Hứa Thanh Thanh nói xong, lại nói chuyện với mấy thanh niên trí thức tới so đáp án, thực mau liền cùng bọn họ trở lại trong thôn.
Mấy ngày kế tiếp, trong chờ đợi kết quả thi đại học, thời gian chậm rãi trôi đi.
Hứa Thanh Thanh vốn dĩ cho rằng khả năng phải chờ đến sang năm sau mới có kết quả, không nghĩ tới cuối năm trong huyện liền có người lại đây, tuyên bố một tin tức tốt —— cô thi đứng nhất toàn tỉnh!
"Ai u! Nếu như ngày xưa, thì chính là Trạng Nguyên đúng không?"
"Thanh Thanh thông minh từ nhỏ, nếu không phải lúc trước không tổ chức thi, thì đã sớm là sinh viên rồi."
"Đúng vậy, cũng may hiện tại cũng không muộn!"
"Tôi đã sớm biết, Thanh Thanh khẳng định có thể thi đậu."
"Thật cho thôn Dương Thụ chúng ta mặt mũi!"
"Nhà ai còn có pháo, chuyện vui lớn như vậy hỉ phải đốt pháo."
Người trong thôn biết được tin tức tốt này sau, cao hứng như mình thi đậu, đặc biệt là mấy người bà cô, cười đến mức không thấy mắt.
Nhóm thanh niên trí thức đối với chuyện này không phải đặc biệt kinh ngạc, chỉ là trong lòng không tránh được có chút hâm mộ.
Lãnh đạo trong huyện cũng rất cao hứng, rốt cuộc đây là chuyện làm vẻ vang huyện mình, chẳng những khen ngợi Hứa Thanh Thanh, còn phát tiền thưởng.
Người trong huyện giao lưu cùng Hứa Thanh một hồi, lại chụp một bức ảnh rồi mới rời đi.
Chờ bọn họ rời đi, trong thôn càng thêm náo nhiệt, đại đội trưởng đề nghị phải chúc mừng hẳn hoi.
Hứa Thanh Thanh cảm thấy không cần thiết, nhưng thấy bọn họ vui vẻ, nghĩ hai ngày này vốn dĩ tới điểm giết heo, rốt cuộc không để mọi người mất hứng.
Thành tích đứng nhất tỉnh, khẳng định có thể vào đại học Bắc Kinh.
Cô gọi điện cho Thẩm Khang Bình, Hứa Thanh Thanh liền chia sẻ tin tức tốt này: "Thành tích của em có rồi, đứng nhất toàn tỉnh, khẳng định có thể vào đại học Bắc Kinh...... Chờ sang năm mới liền mang Mộc Mộc với bà đi tìm anh."
Mộc Mộc còn nhỏ, khẳng định cần người chiếu cố, chờ tới Kinh Thị Hứa Thanh Thanh lại phải đi học, cho nên đã hỏi ý kiến bà Hồ, bà quyết định cùng đi.
Bà Hồ không có con cái, hiện giờ coi Hứa Thanh Thanh như cháu gái ruột, đối với Mộc Mộc càng coi như bảo bối, đương nhiên luyến tiếc tách ra, trên cơ bản Hứa Thanh Thanh vừa hỏi liền đồng ý đi.
Thẩm Khang Bình nghe được tin tức tốt, vui sướng: "Thật tốt quá, đáng tiếc gần đây anh không có phép, bằng không sẽ trở về đón em."
"Lên xe có người đưa đi, an không cần đi lại một chuyến, chờ lúc em đến nhớ tới đón là được." Đại khái là nghĩ đến sắp được nhìn thấy anh, trong thanh âm Hứa Thanh Thanh đều lộ ra vui vẻ.
"Được, đến lúc đó anh tự mình lái xe đi đón mọi người."
Lại hàn huyên với cô một lát, Thẩm Khang Bình mới nhớ tới hỏi: "Mộc Mộc đâu?"
"Trời lạnh nên không dám dẫn nó ra ngoài, lúc em ra cửa thì con mới vừa ngủ."
Mộc Mộc ngoan thì ngoan, nhưng có chút dính người, nếu nó tỉnh, Hứa Thanh Thanh cũng không dễ dàng đi như vậy.
Hai vợ chồng tiếp tục nói chút việc nhà mới cúp điện thoại, trên mặt đều mang theo tươi cười.
"Ui, Thẩm đoàn trưởng, đây là gặp chuyện vui vẻ gì, cười đến vui vẻ như vậy?"
Người trong phòng thông tin nhìn thấy hắn cúp điện thoại còn đứng tại chỗ cười rộ lên, nhịn không được hỏi.
"Vợ tôi thi đậu đại học Bắc Kinh, sang năm sẽ tới đây." trong giọng nói Thẩm Khang Bình lộ ra một chút khoe khoang.
"Đại học Bắc Kinh? Hoắc! Vậy thành tích chắc rất tốt!"
"Cũng không tồi, đứng nhất toàn tỉnh."
Thi đậu đại học Bắc Kinh thì thôi, còn đứng nhất toàn tỉnh, người phòng thông tin lập tức kinh ngạc, ngay sau đó sôi nổi chúc mừng.
Bộ đội có chút tin tức mới mẻ gì đều truyền rất nhanh, không bao lâu, vợ Thẩm đoàn trưởng tham gia thi đại học, đứng nhất toàn tỉnh thi đậu đại học Bắc Kinh được truyền khai.
Thẩm Khang Bình lớn lên đẹp trai, tuổi còn trẻ đã làm đoàn trưởng, còn có một ông bác ruột như vậy, các cô gái đoàn văn công coi trọng hắn có không ít.
Phía trước hắn đột nhiên chạy về quê lấy vợ, trong lòng các cô liền ảo não vô cùng, ngầm nói hắn ngốc, thế nhưng tìm một cô gái nông thôn.
Lúc này, nghe nói cô gái nông thông trong lòng các cô thế nhưng thi đậu đại học Bắc Kinh, còn là Trạng Nguyên tỉnh, các cô đều không muốn tin.
Nhưng có đầu óc liền biết, loại chuyện này, vợ chồng Thẩm Khang Bình không cần thiết phải nói dối, vì thế các cô chỉ có thể trộm nói thầm, vợ Thẩm đoàn trưởng khẳng định xấu, rốt cuộc trời cao công bằng, không có khả năng cho một người có cái đầu thông minh không thể lại có cả một gương mặt xinh đẹp.
"Thông minh thì thế nào, lớn lên xấu, cô ta không biết xấu hổ đứng cạnh Thẩm đoàn trưởng sao?" Có người nói chuyện phiếm, lén nói.
Mùa xuân năm 1978, thời tiết dần trở nên ấm áp, Hứa Thanh Thanh mang theo con trai và bà Hồ chuẩn bị xuất phát đi Bắc Kinh.
Phòng ở cô nhờ nhà hàng xóm, mẹ Nhị Cẩu Tử hỗ trợ trông nom, lương thực không mang đi được đưa cho bà lão goá bụa trong thôn, một ít sách giáo khoa cùng tư liệu ôn tập thì để lại cho nhóm thanh niên trí thức.
Nhóm thanh niên trí thức trong thôn, như Lưu Tuyết nhận được thư thông báo trúng tuyển đã thu thập đồ đạc về nhà, từ đây trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội.
Còn người không thi đậu thì tại tiếp tục ôn tập, chờ đợi mùa hè năm nay thi đại học lần thứ hai.
Ngày rời đi, các thôn dân cùng nhóm thanh niên trí thức ở lại đi đến cửa thôn tiễn bọn họ.
"Ở bên ngoài phải biết tự chiếu cố chính mình, nếu nhóc Thẩm dám khi dễ cháu, liền trở về nói với chúng ta."
"Thôn chúng ta khó lắm mới có một người làm công tác văn hoá, tới đại học phải học tập thật tốt."
"Trong nhà không cần cháu nhọc lòng, sẽ có người trông nom."
"Đi ra ngoài cũng đừng quên chúng ta, rảnh nhớ trở về thăm."
"Rảnh liền viết thư, gọi điện thoại cho chúng ta, cũng nói cho chúng ta biết đại học Bắc kinh trông như thế nào."
"Cháu và Thẩm Khang Bình đều là đứa nhỏ tốt, về sau ở bên ngoài phải sống cho tốt......"
Người trong thôn, càng lớn tuổi càng thích giảng đạo lý với tiểu bối, dạy bọn nhỏ làm người làm việc tốt.
Hứa Thanh Thanh biết bọn họ đều có ý tốt, nhưng ngẫu nhiên cũng ngại bọn họ nói nhiều.
Nhưng mà hôm nay, nghe bọn họ một câu lại một câu dặn dò, Hứa Thanh Thanh lại cực kỳ kiên nhẫn, thẳng đến khi bọn họ nói xong mới mở miệng: "Cháu biết, mọi người cũng phải chiếu cố chính mình, có thời gian cháu sẽ chụp một ít ảnh Bắc Kinh về cho mọi người xem...... Trong thôn vẫn phải để bọn nhỏ đi học, nếu có thể, tốt nhất trực tiếp xây một trường học nhỏ ở thôn chúng ta."
Hứa Thanh Thanh nói xong, lấy tiền thưởng của huyện, trấn trên cho cô khi thi đứng nhất toàn tỉnh ra, thêm một chút tiền của mình giao cho đại đội trưởng.
"Trường học nên xây, nhưng sao có thể để cháu bỏ tiền." Đại đội trưởng xua tay nói.
"Đây là một chút tâm ý của cháu, nhiều năm như vậy ít nhiều đều được người trong thôn chiếu cố, giờ phải rời đi, cháu cũng muốn làm chút việc cho thôn." Hứa Thanh Thanh nói xong, kiên trì đem tiền nhét vào tay đại đội trưởng, ngay sau đó ôm con trai cùng bà Hồ lên xe.
Xe là Thẩm Khang Bình tìm quan hệ nhờ cậy, trực tiếp đến trong thôn đón bọn họ đưa đến ga tàu hỏa.
Bọn họ lên xe, xe liền trực tiếp rời đi.
Người trong thôn thấy Hứa Thanh Thanh trước khi rời đi còn không quên trong thôn, có người một bên khen "đứa nhỏ ngoan" một bên hốc mắt có chút hồng.
Thẳng đến khi ô tô đi xa, tới bóng dáng cũng không nhìn thấy, mọi người mới chậm rãi tản ra.
Trong bất tri bất giác, Hứa Thanh Thanh ở thôn Dương Thụ sinh sống mười mấy năm, nơi này tựa như quê hương của cô, "nhà" tuy rằng không có cha mẹ, nhưng trong thôn có rất nhiều trưởng bối yêu thương cô như cha mẹ.
Hứa Thanh Thanh nhìn xuyên qua cửa sổ xe nhìn thôn trang dần dần biến mất ở trước mắt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra chút luyến tiếc.
Mộc Mộc được cô ôm trong lòng không biết có phải nhận thấy cảm xúc của cô hay không, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vươn tay nhỏ sờ sờ mặt cô, thấy cô rũ mắt nhìn qua, nãi thanh nãi khí mà kêu: "Mẹ."
Hứa Thanh Thanh cúi đầu thơm bé, tâm tình tốt hơn một ít.
Từ huyện An ngồi xe lửa đến Bắc Kinh, tổng cộng phải ngồi hơn mười tám tiếng, cũng may Thẩm Khang Bình nhờ người hỗ trợ mua vé giường nằm, nếu không bọn họ già già trẻ trẻ, sợ là ngồi tới nôn.
Mặc dù là giường nằm, ở trên xe lâu như vậy cũng rất khó chịu, điều may mắn duy nhất chính là tuyến xe này thẳng tới Bắc Kinh, không cần đổi xe.
Buổi chiều bốn giờ lên xe lửa, thẳng đến hơn 10 giờ sáng ngày hôm sau mới tới nơi.
Hứa Thanh Thanh từ trên xe xuống, có loại cảm giác rốt cuộc đã tới nơi đến chốn.
Bọn họ có không ít đồ, đi mấy lượt mới dọn xuống xe được, Hứa Thanh Thanh vốn đang có chút đau đầu không biết làm thế nào, ngay sau đó liền nghe được một tiếng gọi quen thuộc ——
"Thanh Thanh!"
Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thẩm Khang Bình một thân quân trang từ nơi không xa chạy tới, chờ phản ứng lại, đã bị anh ôm vào trong ngực.
Vốn tưởng rằng anh sẽ chờ ở cửa trạm, Hứa Thanh Thanh rất kinh hỉ, duỗi tay ôm lại, nếu không phải còn nhớ rõ đây là nơi công cộng, hận không thể trực tiếp hôn hắn hai cái.
"Xin chào chị dâu!"
Cấp dưới của Thẩm Khang Bình cơ hồ không có ai gặp qua Hứa Thanh Thanh, lần này rốt cuộc gặp mặt cô, một mặt cảm thán đoàn trưởng bọn họ có phúc khí, một mặt trộm làm mặt quỷ vì hành vi không rụt rè của đoàn trưởng.
Hứa Thanh Thanh lúc này mới phát hiện anh còn mang theo người tới đây, vội đẩy anh ra, giơ tay vuốt tóc, đối với một đám thanh niên đều mặc quân trang gật đầu ý bảo: "Xin chào mọi người."
"Nha! Đây là con trai đoàn trưởng sao, lớn lên cũng thật đẹp!" Bỗng nhiên, có người phát hiện bé trai đang được bà Hồ ôm, không khỏi khen nói.
Nghe vậy, lực chú ý của mọi người lập tức chuyển tới trên người Mộc Mộc.
"Mộc Mộc, chào chú đi." Hứa Thanh Thanh sờ sờ đầu con trai nhẹ giọng nói.
Mộc Mộc mở to đôi mắt tròn xoe nhìn bọn họ mới kêu: "Chú!"
"Thật ngoan!"
"Quá đáng yêu, so với cháu trai tôi còn đáng yêu hơn."
"Được rồi, nhanh chuyển đồ vật chuẩn bị trở về!" Thẩm Khang Bình bị bọn họ quấy rầy, ngữ khí tức khắc trở nên nghiêm túc.
Hôm nay vừa lúc được nghỉ ngơi, Thẩm Khang Bình vốn dĩ chỉ định mang hai người lại đây hỗ trợ, ai ngờ lại kéo theo mấy tên tới xem náo nhiệt.
Biết đoàn trưởng vốn dĩ không vui khi nhiều người đi cùng như vậy, bọn họ thông minh mà chạy nhanh dọn hành lý đem ra cửa, để lại không gian cho một nhà.
"Nhờ người hỗ trợ còn hung dữ như vậy." Hứa Thanh Thanh cảm ơn còn không kịp nói, bọn họ đã cướp hành lý chạy xa, cô chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Thẩm Khang Bình.
Bất quá, bộ dáng nghiêm túc của hắn, vẫn là lần đầu Hứa Thanh Thanh thấy, cảm thấy rất soái.
bBểu tình Thẩm Khang Bình nháy mắt mềm xuống, một bên nhận con trai từ tay bà Hồ, một bên nắm tay vợ.
Rời khỏi ga tàu hỏa, bên ngoài có hai chiếc xe quân đội, Hứa Thanh Thanh theo anh lên xe, thực mau liền đến khu nhà bộ đội.
Xe ngừng ở cửa một chút để kiểm tra theo lệ thường, trực tiếp chạy đến sân nhà bọn họ.
"Thế nào, em thích không?" Thẩm Khang Bình nắm tay cô xuống xe hỏi.
Hứa Thanh Thanh đại khái nhìn qua rồi gật đầu nói: "Khá tốt."
Phòng ở xác thật không tồi, tổng cộng có hai tầng, phía trước có sân, giếng nước, mái nhà có sân thượng có thể phơi chăn.
Binh lính hỗ trợ chuyển hành lý dọn vào nhà cũng không lập tức rời đi, mà là lưu lại hỗ trợ thu thập một chút.
Hứa Thanh Thanh thấy bọn họ bận rộn trong ngoài, làm cô không có gì để làm, vì thế mở miệng nói: "Đợi lát nữa mọi người lưu lại ăn một bữa cơm đi."
Ngay từ đầu bọn họ còn có chút do dự, chờ Thẩm Khang Bình mở miệng, lúc này mới vô cùng cao hứng mà đồng ý.
"Anh chơi với con, em đi nấu cơm với bà." Hứa Thanh Thanh dặn Thẩm Khang Bình một câu, cùng bà Hồ đi vào phòng bếp.
Biết bọn họ tới ở đây, Thẩm Khang Bình đã mua đủ hết nồi, chén, gáo, bồn cùng dầu, muối, gia vị, trong phòng bếp thậm chí có cả gạo và rau dưa.
Hứa Thanh Thanh mang theo không ít thịt khô, lạp xưởng, cá khô từ nhà, còn có nấm, thổ sản vùng núi phơi khô linh tinh, lúc này đều lấy ra bắt đầu nấu cơm.
Đại khái là cảm thấy còn thiếu ít món tươi, Hứa Thanh Thanh còn đi vào trong phòng, mua ót thịt heo tươi ở siêu thị.
Bà Hồ chỉ cho rằng Thẩm Khang Bình đã chuẩn bị từ trước, cũng không có nghĩ nhiều.
Thẩm Khang Bình không quản chuyện trong phòng bếp, ôm con trai đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thân ảnh bận rộn của Hứa Thanh Thanh, trong lòng thỏa mãn nói không nên lời.
Nhìn cô, Thẩm Khang Bình lại cúi đầu nhìn về phía con trai đang chơi cúc áo trong lòng ngực: "Gọi ba."
Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn anh, chớp đôi mắt không nói chuyện.
"Gọi ba...... Ba." Cảm thấy con trai đại khái là thật lâu không gặp nên quên, Thẩm Khang Bình thả chậm tốc độ nói dạy bé.
"Ơi!" Mộc Mộc bỗng nhiên ngửa đầu đáp.
Thẩm Khang Bình: "......"
Hắn nhìn vẻ mặt vô tội của con trai, ngây người trong chớp mắt liền nghe được tiếng cười truyền ra từ phòng bếp.
Hứa Thanh Thanh thấy anh nhìn qua, ngữ khí bỡn cợt: "Anh gọi ai là ba thế?"
Thẩm Khang Bình lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, cúi đầu dùng đầu chỉ đầu nhỏ của con trai.
"Ha ha ha......" Cảm giác ba đang chơi đùa với mình, Mộc Mộc tức khắc cười rộ lên, cười cười bỗng nhiên kêu một tiếng, "Ba......"
Nghe một tiếng này, Thẩm Khang Bình ngẩng đầu, nhìn Hứa Thanh Thanh cười.
"Đúng rồi, cần gọi bác qua ăn cơm không?" Xoay người tiếp tục nấu cơm, Hứa Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới.
Thẩm Khang Bình một bên đùa với con trai một bên nói: "Bác có việc, gần đây không ở bộ đội."
Hai vợ chồng nói chuyện phiếm, trong phòng bếp đã bắt đầu có mùi hương bay ra.
Cơm trưa thập phần phong phú, có lạp xưởng chưng cơm, xương sườn kho, canh thịt khô củ cải, cá kho, rau xanh xào nấm, ớt cay xào trứng, cà rốt xào thịt, còn có trứng chưng thịt bằm dành riêng cho Mộc Mộc.
Tay nghề bà Hồ vốn dĩ tốt, Hứa Thanh Thanh theo bà học một thời gian, hiện giờ trù nghệ cũng không tệ lắm, hơn nữa dám bỏ gia vị, đồ ăn lên bàn,mấ người lại đây hỗ trợ thiếu chút nữa chảy nước miếng.
"Ăn ngon thật!"
"Xương sườn quá thơm!"
"Cá thật đậm đà, ăn ngon quá!"
Chờ bắt đầu ăn, mọi người khen không dứt miệng.
Hương vị đồ ăn xác thật rất ngon, nhưng đối với Thẩm Khang Bình mà nói, anh càng hưởng thụ cảm giác cả nhà quây quần cùng ăn cơm.
Một bữa cơm xuống dưới, anh cũng không ăn nhiều, một lòng chăm lo vợ con, gắp một miếng thịt cho vợ, bón thìa canh cho con trai, nụ cười trên mặt lộ không khép lại.
Cơm nước xong, mọi người mang theo vẻ mặt thỏa mãn rời khỏi Hứa gia, ngay sau đó lại tìm người quen khoe khoang.
Vì thế rất mau, hầu hết người trong bộ đội đều biết, vợ Thẩm đoàn trưởng tức mang theo con trai tới bộ đội, nghe nói làm người rất hào phóng, đồ ăn làm cũng không tồi, đặc biệt là, cô lớn lên còn đặc biệt xinh đẹp.
Người đoàn văn công nghe được tin tức, mấy người phía trước lén nói cô lớn lên xấu có điểm không tin, vì thế muốn tìm cơ hội đi nhìn mặt cô.
Nhưng mà, Hứa Thanh Thanh rất bận, phải bố trí nhà ở, lại phải đến đi trường học báo danh, đâu phải các cô muốn gặp là có thể gặp.
Đại khái là trước đây ở trong thôn thường xuyên dạy học cho bọn nhỏ, Hứa Thanh Thanh ngay từ đầu từng có ý niệm làm giáo viên, về sau đi theo các giáo sư trong chuồng bò học không ít thứ, phát hiện chính mình có thiên phú trên phương diện nghiên cứu khoa học, lại nghĩ đến ngẫu nhiên sẽ quay được ít thứ đáng giá nghiên cứu trong đĩa quay ở ứng dụng cơm hộp, cô cuối cùng vẫn quyết định đóng góp một phần lực vì tương lai phát triển của quốc gia.
Giáo sư Triệu ở chuồng bò lúc trước vừa lúc nhậm chức ở đại học Bắc Kinh, Hứa Thanh Thanh nhập học, thật ra có thể tiếp tục theo ông học tập.
Ngày khai giảng, Thẩm Khang Bình mang theo con trai đưa vợ đến trường học.
Kiếp trước Hứa Thanh Thanh mới vừa thi đại học xong, còn không có kịp học đại học đã xuyên qua, nhiều ít có chút tiếc nuối, lúc này bước vào trường đại học, tâm tình có chút khó có thể hình dung.
Trong trường học đã có không ít học sinh, đụng tới một nhà ba người, đều sẽ nhịn không được nhìn nhiều chút.
Thẩm Khang Bình nhận thấy ánh mắt người chung quanh, đặc biệt là thấy tầm mắt của một số nam sinh trẻ, theo bản năng kéo Hứa Thanh Thanh về bên người mình.
"Làm sao vậy?" Đang thưởng thức hoàn cảnh vườn trường Hứa Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Thẩm Khang Bình lắc đầu chưa nói cái gì, chờ cô báo danh xong, cùng co đi đến ký túc xá mới nhịn không được hỏi: "Có thể không ở trường học được không? Anh muốn em ở trong nhà, mỗi ngày anh có thể bớt thời giờ đón em tan học."
Rốt cuộc cô cũng ở gần, Thẩm Khang Bình thật sự không muốn tách ra.
"Em cũng muốn, nhưng học kỳ đầu tiên đại khái không có khả năng, chờ học kỳ sau em sẽ tận lực tranh thủ, bất quá dù không được, ít nhất đến cuối tuần cũng có thể về nhà, kỳ thật cũng khá ổn......"
Ký túc xá đại học Bắc Kinh sáu người một phòng, lúc Hứa Thanh Thanh đến ký túc xá, những người khác đã ở bên trong.
Trong ký túc xá, mọi người đang thu thập đồ vật nghe được tiếng bước chân, quay đầu liền lộ ra biểu tình kinh diễm.
"Bạn cũng ở phòng này sao?" Một có gái tóc ngắn có tính cách tương đối hướng ngoại hỏi Hứa Thanh Thanh.
Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, người trong ký túc xá tự giới thiệu, quay đầu nhìn Thẩm Khang Bình nói: "Được rồi, anh để đồ vật xuống rồi mang Mộc Mộc về nhà đi, kế tiếp em có thể tự mình làm."
Thẩm Khang Bình lại không đồng ý, đưa con trai trong lòng ngực giao cho cô, bỏ hành lý trên lưng xuống, giúp cô sửa soạn giường đệm, động tác nhanh nhẹn, tùy tay gấp chăn thành một miếng đậu hủ.
Hứa Thanh Thanh ôm con trai ngồi ở một bên nhìn anh, bên môi mang theo ý cười.
Giúp cô thu thập tất cả xong, Thẩm Khang Bình mới nhận lại cpn trai, lại dặn dò cô vài câu mới chịu rời đi.
Hứa Thanh Thanh đưa hai cha con xuống lầu, trong lòng bỗng nhiên có chút luyến tiếc.
Cũng may, đại khái là phụ tử thiên tính, Mộc Mộc mới ở không mấy ngày nhưng cũng đã dính Thẩm Khang Bình, có anh ở cùng, cô cũng không cần quá lo lắng co con trai.
Chờ Hứa Thanh Thanh trở lại ký túc xá, mấy cô gái trong ký túc xá vừa rồi đã tò mò muốn chết liền nhịn không được hỏi cô: "Vừa rồi là ai vậy?"
Cô tự nhiên không cần giấu giếm, Hứa Thanh Thanh trực tiếp nói cho bọn họ: "Là chồng và con trai tôi."
Sinh viên đợt này, cũng không có ít người đã kết hôn sinh con, mọi người cũng không phải đặc biệt kinh ngạc, thuận lợi khen vài câu, liền nói sang những đề tài khác.
Ở chung một chút, Hứa Thanh Thanh phát hiện mọi người trong ký túc xá tính cách đều không tồi, tâm tình cũng khá tốt.
Mọi người đều biết đọc sách không dễ dàng, cho nên bầu không khí học tập trong trường học đặc biệt sôi nổi.
Hứa Thanh Thanh rất thích bầu không khí này, thực mau liền đắm chìm ở trong việc học tập.
Cô vốn dĩ rất thông minh, những năm lại cùng vài vị giáo sư học được không ít, bởi vậy ở trong trường học thường xuyên được các giảng viên khen ngợi.
Mới vừa khai giảng, muốn nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh, Hứa Thanh Thanh thẳng đến một tháng sau mới hơi rảnh một chút.
Chờ cô nhàn hơn, mấy người tò mò ở đoàn văn kia rốt cuộc mới tìm được cơ hội có thể nhìn thấy cô.
Đó là một ngày chạng vạng, ăn xong cơm chiều, Thẩm Khang Bình mang theo vợ con ra bên ngoài tản bộ.
Mộc Mộc mặc đồ đáng yêu cất bước chạy phía trước, Thẩm Khang Bình cùng Hứa Thanh Thanh nắm tay không xa không gần đi theo phía sau.
"Em không ở nhà, Mộc Mộc có quấy anh hay không?"
"Còn ổn, dỗ một hồi thì tốt rồi."
"Vậy thì tốt."
"Em ở trường học có nhớ anh hay không?"
"Anh đoán đi?"
"Anh rất nhớ em, Mộc Mộc cũng rất nhớ em."
"Em cũng nhớ hai người......"
Hai vợ chồng vừa đi vừa trò chuyện, một vạt ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn chiếu trên người, cùng với cậu bé đi ở phía trước, thường thường phát ra tiếng cười thanh thúy, một màn này, thoạt nhìn ấm áp lại tốt đẹp.
Mấy cô gái đoàn văn công nhìn một nhà ba người, lại nói không ra lời nói khó nghe, trong lòng chỉ còn lại hâm mộ.
Một tháng ôn tập trôi qua đầy khẩn trương, người tham gia thi đại học đều bắt đầu tăng tốc học tập.
Cuối tháng 11, thời tiết lạnh lẽo, cách kỳ thi đại học càng ngày càng gần.
Ngày thi đại học, trời còn chưa sáng, rất nhiều thanh niên trí thức muốn tham gia thi đại học liền xuất phát từ trong thôn tới trường thi.
Gió lạnh thổi không ngừng, nhưng trong lòng nhóm thanh niên đi đường, hoặc đi xe đạp, hoặc ngồi trên xe ngựa lại nhiệt huyết sôi trào.
Hứa Thanh Thanh vừa tham gia xong thi đại học ngay trước lúc xuyên không, lẽ ra có thể dùng tâm thế bình thường đối mặt với lần thi đại học này, nhưng không biết có phải bị ảnh hưởng bởi đám người Lưu Tuyết hay không, cô cũng có chút kích động, khẩn trương.
Lần thi đại học này không nghiêm như ở hiện đại, cũng không nhiều khoa lắm lắm, đề thi với cô cũng không tính là khó.
Tiến vào trường thi, Hứa Thanh Thanh nhìn bài thi, cô chậm rãi thả lỏng lại.
Thi đại học sau kết thúc, Hứa Thanh Thanh liền không muốn nghĩ tới kết quả nhiều, mà nghĩ có thể thu thập hành lý trước, chờ kết quả ra liền có thể đi tìm Thẩm Khang Bình.
"Thanh Thanh, chị lo quá, vạn nhất không thi đậu phải làm sao bây giờ?" Lưu Tuyết kéo cánh tay cô, hiện tại cả người vẫn khẩn trương như cũ.
Trong nhóm thanh niên trí thức, thành tích của cô cũng tính là tốt, Hứa Thanh Thanh cảm thấy việc thi đậu khẳng định không thành vấn đề.
"Chị khẳng định có thể thi đậu." Hứa Thanh Thanh nói xong, lại nói chuyện với mấy thanh niên trí thức tới so đáp án, thực mau liền cùng bọn họ trở lại trong thôn.
Mấy ngày kế tiếp, trong chờ đợi kết quả thi đại học, thời gian chậm rãi trôi đi.
Hứa Thanh Thanh vốn dĩ cho rằng khả năng phải chờ đến sang năm sau mới có kết quả, không nghĩ tới cuối năm trong huyện liền có người lại đây, tuyên bố một tin tức tốt —— cô thi đứng nhất toàn tỉnh!
"Ai u! Nếu như ngày xưa, thì chính là Trạng Nguyên đúng không?"
"Thanh Thanh thông minh từ nhỏ, nếu không phải lúc trước không tổ chức thi, thì đã sớm là sinh viên rồi."
"Đúng vậy, cũng may hiện tại cũng không muộn!"
"Tôi đã sớm biết, Thanh Thanh khẳng định có thể thi đậu."
"Thật cho thôn Dương Thụ chúng ta mặt mũi!"
"Nhà ai còn có pháo, chuyện vui lớn như vậy hỉ phải đốt pháo."
Người trong thôn biết được tin tức tốt này sau, cao hứng như mình thi đậu, đặc biệt là mấy người bà cô, cười đến mức không thấy mắt.
Nhóm thanh niên trí thức đối với chuyện này không phải đặc biệt kinh ngạc, chỉ là trong lòng không tránh được có chút hâm mộ.
Lãnh đạo trong huyện cũng rất cao hứng, rốt cuộc đây là chuyện làm vẻ vang huyện mình, chẳng những khen ngợi Hứa Thanh Thanh, còn phát tiền thưởng.
Người trong huyện giao lưu cùng Hứa Thanh một hồi, lại chụp một bức ảnh rồi mới rời đi.
Chờ bọn họ rời đi, trong thôn càng thêm náo nhiệt, đại đội trưởng đề nghị phải chúc mừng hẳn hoi.
Hứa Thanh Thanh cảm thấy không cần thiết, nhưng thấy bọn họ vui vẻ, nghĩ hai ngày này vốn dĩ tới điểm giết heo, rốt cuộc không để mọi người mất hứng.
Thành tích đứng nhất tỉnh, khẳng định có thể vào đại học Bắc Kinh.
Cô gọi điện cho Thẩm Khang Bình, Hứa Thanh Thanh liền chia sẻ tin tức tốt này: "Thành tích của em có rồi, đứng nhất toàn tỉnh, khẳng định có thể vào đại học Bắc Kinh...... Chờ sang năm mới liền mang Mộc Mộc với bà đi tìm anh."
Mộc Mộc còn nhỏ, khẳng định cần người chiếu cố, chờ tới Kinh Thị Hứa Thanh Thanh lại phải đi học, cho nên đã hỏi ý kiến bà Hồ, bà quyết định cùng đi.
Bà Hồ không có con cái, hiện giờ coi Hứa Thanh Thanh như cháu gái ruột, đối với Mộc Mộc càng coi như bảo bối, đương nhiên luyến tiếc tách ra, trên cơ bản Hứa Thanh Thanh vừa hỏi liền đồng ý đi.
Thẩm Khang Bình nghe được tin tức tốt, vui sướng: "Thật tốt quá, đáng tiếc gần đây anh không có phép, bằng không sẽ trở về đón em."
"Lên xe có người đưa đi, an không cần đi lại một chuyến, chờ lúc em đến nhớ tới đón là được." Đại khái là nghĩ đến sắp được nhìn thấy anh, trong thanh âm Hứa Thanh Thanh đều lộ ra vui vẻ.
"Được, đến lúc đó anh tự mình lái xe đi đón mọi người."
Lại hàn huyên với cô một lát, Thẩm Khang Bình mới nhớ tới hỏi: "Mộc Mộc đâu?"
"Trời lạnh nên không dám dẫn nó ra ngoài, lúc em ra cửa thì con mới vừa ngủ."
Mộc Mộc ngoan thì ngoan, nhưng có chút dính người, nếu nó tỉnh, Hứa Thanh Thanh cũng không dễ dàng đi như vậy.
Hai vợ chồng tiếp tục nói chút việc nhà mới cúp điện thoại, trên mặt đều mang theo tươi cười.
"Ui, Thẩm đoàn trưởng, đây là gặp chuyện vui vẻ gì, cười đến vui vẻ như vậy?"
Người trong phòng thông tin nhìn thấy hắn cúp điện thoại còn đứng tại chỗ cười rộ lên, nhịn không được hỏi.
"Vợ tôi thi đậu đại học Bắc Kinh, sang năm sẽ tới đây." trong giọng nói Thẩm Khang Bình lộ ra một chút khoe khoang.
"Đại học Bắc Kinh? Hoắc! Vậy thành tích chắc rất tốt!"
"Cũng không tồi, đứng nhất toàn tỉnh."
Thi đậu đại học Bắc Kinh thì thôi, còn đứng nhất toàn tỉnh, người phòng thông tin lập tức kinh ngạc, ngay sau đó sôi nổi chúc mừng.
Bộ đội có chút tin tức mới mẻ gì đều truyền rất nhanh, không bao lâu, vợ Thẩm đoàn trưởng tham gia thi đại học, đứng nhất toàn tỉnh thi đậu đại học Bắc Kinh được truyền khai.
Thẩm Khang Bình lớn lên đẹp trai, tuổi còn trẻ đã làm đoàn trưởng, còn có một ông bác ruột như vậy, các cô gái đoàn văn công coi trọng hắn có không ít.
Phía trước hắn đột nhiên chạy về quê lấy vợ, trong lòng các cô liền ảo não vô cùng, ngầm nói hắn ngốc, thế nhưng tìm một cô gái nông thôn.
Lúc này, nghe nói cô gái nông thông trong lòng các cô thế nhưng thi đậu đại học Bắc Kinh, còn là Trạng Nguyên tỉnh, các cô đều không muốn tin.
Nhưng có đầu óc liền biết, loại chuyện này, vợ chồng Thẩm Khang Bình không cần thiết phải nói dối, vì thế các cô chỉ có thể trộm nói thầm, vợ Thẩm đoàn trưởng khẳng định xấu, rốt cuộc trời cao công bằng, không có khả năng cho một người có cái đầu thông minh không thể lại có cả một gương mặt xinh đẹp.
"Thông minh thì thế nào, lớn lên xấu, cô ta không biết xấu hổ đứng cạnh Thẩm đoàn trưởng sao?" Có người nói chuyện phiếm, lén nói.
Mùa xuân năm 1978, thời tiết dần trở nên ấm áp, Hứa Thanh Thanh mang theo con trai và bà Hồ chuẩn bị xuất phát đi Bắc Kinh.
Phòng ở cô nhờ nhà hàng xóm, mẹ Nhị Cẩu Tử hỗ trợ trông nom, lương thực không mang đi được đưa cho bà lão goá bụa trong thôn, một ít sách giáo khoa cùng tư liệu ôn tập thì để lại cho nhóm thanh niên trí thức.
Nhóm thanh niên trí thức trong thôn, như Lưu Tuyết nhận được thư thông báo trúng tuyển đã thu thập đồ đạc về nhà, từ đây trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội.
Còn người không thi đậu thì tại tiếp tục ôn tập, chờ đợi mùa hè năm nay thi đại học lần thứ hai.
Ngày rời đi, các thôn dân cùng nhóm thanh niên trí thức ở lại đi đến cửa thôn tiễn bọn họ.
"Ở bên ngoài phải biết tự chiếu cố chính mình, nếu nhóc Thẩm dám khi dễ cháu, liền trở về nói với chúng ta."
"Thôn chúng ta khó lắm mới có một người làm công tác văn hoá, tới đại học phải học tập thật tốt."
"Trong nhà không cần cháu nhọc lòng, sẽ có người trông nom."
"Đi ra ngoài cũng đừng quên chúng ta, rảnh nhớ trở về thăm."
"Rảnh liền viết thư, gọi điện thoại cho chúng ta, cũng nói cho chúng ta biết đại học Bắc kinh trông như thế nào."
"Cháu và Thẩm Khang Bình đều là đứa nhỏ tốt, về sau ở bên ngoài phải sống cho tốt......"
Người trong thôn, càng lớn tuổi càng thích giảng đạo lý với tiểu bối, dạy bọn nhỏ làm người làm việc tốt.
Hứa Thanh Thanh biết bọn họ đều có ý tốt, nhưng ngẫu nhiên cũng ngại bọn họ nói nhiều.
Nhưng mà hôm nay, nghe bọn họ một câu lại một câu dặn dò, Hứa Thanh Thanh lại cực kỳ kiên nhẫn, thẳng đến khi bọn họ nói xong mới mở miệng: "Cháu biết, mọi người cũng phải chiếu cố chính mình, có thời gian cháu sẽ chụp một ít ảnh Bắc Kinh về cho mọi người xem...... Trong thôn vẫn phải để bọn nhỏ đi học, nếu có thể, tốt nhất trực tiếp xây một trường học nhỏ ở thôn chúng ta."
Hứa Thanh Thanh nói xong, lấy tiền thưởng của huyện, trấn trên cho cô khi thi đứng nhất toàn tỉnh ra, thêm một chút tiền của mình giao cho đại đội trưởng.
"Trường học nên xây, nhưng sao có thể để cháu bỏ tiền." Đại đội trưởng xua tay nói.
"Đây là một chút tâm ý của cháu, nhiều năm như vậy ít nhiều đều được người trong thôn chiếu cố, giờ phải rời đi, cháu cũng muốn làm chút việc cho thôn." Hứa Thanh Thanh nói xong, kiên trì đem tiền nhét vào tay đại đội trưởng, ngay sau đó ôm con trai cùng bà Hồ lên xe.
Xe là Thẩm Khang Bình tìm quan hệ nhờ cậy, trực tiếp đến trong thôn đón bọn họ đưa đến ga tàu hỏa.
Bọn họ lên xe, xe liền trực tiếp rời đi.
Người trong thôn thấy Hứa Thanh Thanh trước khi rời đi còn không quên trong thôn, có người một bên khen "đứa nhỏ ngoan" một bên hốc mắt có chút hồng.
Thẳng đến khi ô tô đi xa, tới bóng dáng cũng không nhìn thấy, mọi người mới chậm rãi tản ra.
Trong bất tri bất giác, Hứa Thanh Thanh ở thôn Dương Thụ sinh sống mười mấy năm, nơi này tựa như quê hương của cô, "nhà" tuy rằng không có cha mẹ, nhưng trong thôn có rất nhiều trưởng bối yêu thương cô như cha mẹ.
Hứa Thanh Thanh nhìn xuyên qua cửa sổ xe nhìn thôn trang dần dần biến mất ở trước mắt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra chút luyến tiếc.
Mộc Mộc được cô ôm trong lòng không biết có phải nhận thấy cảm xúc của cô hay không, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vươn tay nhỏ sờ sờ mặt cô, thấy cô rũ mắt nhìn qua, nãi thanh nãi khí mà kêu: "Mẹ."
Hứa Thanh Thanh cúi đầu thơm bé, tâm tình tốt hơn một ít.
Từ huyện An ngồi xe lửa đến Bắc Kinh, tổng cộng phải ngồi hơn mười tám tiếng, cũng may Thẩm Khang Bình nhờ người hỗ trợ mua vé giường nằm, nếu không bọn họ già già trẻ trẻ, sợ là ngồi tới nôn.
Mặc dù là giường nằm, ở trên xe lâu như vậy cũng rất khó chịu, điều may mắn duy nhất chính là tuyến xe này thẳng tới Bắc Kinh, không cần đổi xe.
Buổi chiều bốn giờ lên xe lửa, thẳng đến hơn 10 giờ sáng ngày hôm sau mới tới nơi.
Hứa Thanh Thanh từ trên xe xuống, có loại cảm giác rốt cuộc đã tới nơi đến chốn.
Bọn họ có không ít đồ, đi mấy lượt mới dọn xuống xe được, Hứa Thanh Thanh vốn đang có chút đau đầu không biết làm thế nào, ngay sau đó liền nghe được một tiếng gọi quen thuộc ——
"Thanh Thanh!"
Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thẩm Khang Bình một thân quân trang từ nơi không xa chạy tới, chờ phản ứng lại, đã bị anh ôm vào trong ngực.
Vốn tưởng rằng anh sẽ chờ ở cửa trạm, Hứa Thanh Thanh rất kinh hỉ, duỗi tay ôm lại, nếu không phải còn nhớ rõ đây là nơi công cộng, hận không thể trực tiếp hôn hắn hai cái.
"Xin chào chị dâu!"
Cấp dưới của Thẩm Khang Bình cơ hồ không có ai gặp qua Hứa Thanh Thanh, lần này rốt cuộc gặp mặt cô, một mặt cảm thán đoàn trưởng bọn họ có phúc khí, một mặt trộm làm mặt quỷ vì hành vi không rụt rè của đoàn trưởng.
Hứa Thanh Thanh lúc này mới phát hiện anh còn mang theo người tới đây, vội đẩy anh ra, giơ tay vuốt tóc, đối với một đám thanh niên đều mặc quân trang gật đầu ý bảo: "Xin chào mọi người."
"Nha! Đây là con trai đoàn trưởng sao, lớn lên cũng thật đẹp!" Bỗng nhiên, có người phát hiện bé trai đang được bà Hồ ôm, không khỏi khen nói.
Nghe vậy, lực chú ý của mọi người lập tức chuyển tới trên người Mộc Mộc.
"Mộc Mộc, chào chú đi." Hứa Thanh Thanh sờ sờ đầu con trai nhẹ giọng nói.
Mộc Mộc mở to đôi mắt tròn xoe nhìn bọn họ mới kêu: "Chú!"
"Thật ngoan!"
"Quá đáng yêu, so với cháu trai tôi còn đáng yêu hơn."
"Được rồi, nhanh chuyển đồ vật chuẩn bị trở về!" Thẩm Khang Bình bị bọn họ quấy rầy, ngữ khí tức khắc trở nên nghiêm túc.
Hôm nay vừa lúc được nghỉ ngơi, Thẩm Khang Bình vốn dĩ chỉ định mang hai người lại đây hỗ trợ, ai ngờ lại kéo theo mấy tên tới xem náo nhiệt.
Biết đoàn trưởng vốn dĩ không vui khi nhiều người đi cùng như vậy, bọn họ thông minh mà chạy nhanh dọn hành lý đem ra cửa, để lại không gian cho một nhà.
"Nhờ người hỗ trợ còn hung dữ như vậy." Hứa Thanh Thanh cảm ơn còn không kịp nói, bọn họ đã cướp hành lý chạy xa, cô chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Thẩm Khang Bình.
Bất quá, bộ dáng nghiêm túc của hắn, vẫn là lần đầu Hứa Thanh Thanh thấy, cảm thấy rất soái.
bBểu tình Thẩm Khang Bình nháy mắt mềm xuống, một bên nhận con trai từ tay bà Hồ, một bên nắm tay vợ.
Rời khỏi ga tàu hỏa, bên ngoài có hai chiếc xe quân đội, Hứa Thanh Thanh theo anh lên xe, thực mau liền đến khu nhà bộ đội.
Xe ngừng ở cửa một chút để kiểm tra theo lệ thường, trực tiếp chạy đến sân nhà bọn họ.
"Thế nào, em thích không?" Thẩm Khang Bình nắm tay cô xuống xe hỏi.
Hứa Thanh Thanh đại khái nhìn qua rồi gật đầu nói: "Khá tốt."
Phòng ở xác thật không tồi, tổng cộng có hai tầng, phía trước có sân, giếng nước, mái nhà có sân thượng có thể phơi chăn.
Binh lính hỗ trợ chuyển hành lý dọn vào nhà cũng không lập tức rời đi, mà là lưu lại hỗ trợ thu thập một chút.
Hứa Thanh Thanh thấy bọn họ bận rộn trong ngoài, làm cô không có gì để làm, vì thế mở miệng nói: "Đợi lát nữa mọi người lưu lại ăn một bữa cơm đi."
Ngay từ đầu bọn họ còn có chút do dự, chờ Thẩm Khang Bình mở miệng, lúc này mới vô cùng cao hứng mà đồng ý.
"Anh chơi với con, em đi nấu cơm với bà." Hứa Thanh Thanh dặn Thẩm Khang Bình một câu, cùng bà Hồ đi vào phòng bếp.
Biết bọn họ tới ở đây, Thẩm Khang Bình đã mua đủ hết nồi, chén, gáo, bồn cùng dầu, muối, gia vị, trong phòng bếp thậm chí có cả gạo và rau dưa.
Hứa Thanh Thanh mang theo không ít thịt khô, lạp xưởng, cá khô từ nhà, còn có nấm, thổ sản vùng núi phơi khô linh tinh, lúc này đều lấy ra bắt đầu nấu cơm.
Đại khái là cảm thấy còn thiếu ít món tươi, Hứa Thanh Thanh còn đi vào trong phòng, mua ót thịt heo tươi ở siêu thị.
Bà Hồ chỉ cho rằng Thẩm Khang Bình đã chuẩn bị từ trước, cũng không có nghĩ nhiều.
Thẩm Khang Bình không quản chuyện trong phòng bếp, ôm con trai đứng ở cửa phòng bếp, nhìn thân ảnh bận rộn của Hứa Thanh Thanh, trong lòng thỏa mãn nói không nên lời.
Nhìn cô, Thẩm Khang Bình lại cúi đầu nhìn về phía con trai đang chơi cúc áo trong lòng ngực: "Gọi ba."
Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn anh, chớp đôi mắt không nói chuyện.
"Gọi ba...... Ba." Cảm thấy con trai đại khái là thật lâu không gặp nên quên, Thẩm Khang Bình thả chậm tốc độ nói dạy bé.
"Ơi!" Mộc Mộc bỗng nhiên ngửa đầu đáp.
Thẩm Khang Bình: "......"
Hắn nhìn vẻ mặt vô tội của con trai, ngây người trong chớp mắt liền nghe được tiếng cười truyền ra từ phòng bếp.
Hứa Thanh Thanh thấy anh nhìn qua, ngữ khí bỡn cợt: "Anh gọi ai là ba thế?"
Thẩm Khang Bình lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, cúi đầu dùng đầu chỉ đầu nhỏ của con trai.
"Ha ha ha......" Cảm giác ba đang chơi đùa với mình, Mộc Mộc tức khắc cười rộ lên, cười cười bỗng nhiên kêu một tiếng, "Ba......"
Nghe một tiếng này, Thẩm Khang Bình ngẩng đầu, nhìn Hứa Thanh Thanh cười.
"Đúng rồi, cần gọi bác qua ăn cơm không?" Xoay người tiếp tục nấu cơm, Hứa Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới.
Thẩm Khang Bình một bên đùa với con trai một bên nói: "Bác có việc, gần đây không ở bộ đội."
Hai vợ chồng nói chuyện phiếm, trong phòng bếp đã bắt đầu có mùi hương bay ra.
Cơm trưa thập phần phong phú, có lạp xưởng chưng cơm, xương sườn kho, canh thịt khô củ cải, cá kho, rau xanh xào nấm, ớt cay xào trứng, cà rốt xào thịt, còn có trứng chưng thịt bằm dành riêng cho Mộc Mộc.
Tay nghề bà Hồ vốn dĩ tốt, Hứa Thanh Thanh theo bà học một thời gian, hiện giờ trù nghệ cũng không tệ lắm, hơn nữa dám bỏ gia vị, đồ ăn lên bàn,mấ người lại đây hỗ trợ thiếu chút nữa chảy nước miếng.
"Ăn ngon thật!"
"Xương sườn quá thơm!"
"Cá thật đậm đà, ăn ngon quá!"
Chờ bắt đầu ăn, mọi người khen không dứt miệng.
Hương vị đồ ăn xác thật rất ngon, nhưng đối với Thẩm Khang Bình mà nói, anh càng hưởng thụ cảm giác cả nhà quây quần cùng ăn cơm.
Một bữa cơm xuống dưới, anh cũng không ăn nhiều, một lòng chăm lo vợ con, gắp một miếng thịt cho vợ, bón thìa canh cho con trai, nụ cười trên mặt lộ không khép lại.
Cơm nước xong, mọi người mang theo vẻ mặt thỏa mãn rời khỏi Hứa gia, ngay sau đó lại tìm người quen khoe khoang.
Vì thế rất mau, hầu hết người trong bộ đội đều biết, vợ Thẩm đoàn trưởng tức mang theo con trai tới bộ đội, nghe nói làm người rất hào phóng, đồ ăn làm cũng không tồi, đặc biệt là, cô lớn lên còn đặc biệt xinh đẹp.
Người đoàn văn công nghe được tin tức, mấy người phía trước lén nói cô lớn lên xấu có điểm không tin, vì thế muốn tìm cơ hội đi nhìn mặt cô.
Nhưng mà, Hứa Thanh Thanh rất bận, phải bố trí nhà ở, lại phải đến đi trường học báo danh, đâu phải các cô muốn gặp là có thể gặp.
Đại khái là trước đây ở trong thôn thường xuyên dạy học cho bọn nhỏ, Hứa Thanh Thanh ngay từ đầu từng có ý niệm làm giáo viên, về sau đi theo các giáo sư trong chuồng bò học không ít thứ, phát hiện chính mình có thiên phú trên phương diện nghiên cứu khoa học, lại nghĩ đến ngẫu nhiên sẽ quay được ít thứ đáng giá nghiên cứu trong đĩa quay ở ứng dụng cơm hộp, cô cuối cùng vẫn quyết định đóng góp một phần lực vì tương lai phát triển của quốc gia.
Giáo sư Triệu ở chuồng bò lúc trước vừa lúc nhậm chức ở đại học Bắc Kinh, Hứa Thanh Thanh nhập học, thật ra có thể tiếp tục theo ông học tập.
Ngày khai giảng, Thẩm Khang Bình mang theo con trai đưa vợ đến trường học.
Kiếp trước Hứa Thanh Thanh mới vừa thi đại học xong, còn không có kịp học đại học đã xuyên qua, nhiều ít có chút tiếc nuối, lúc này bước vào trường đại học, tâm tình có chút khó có thể hình dung.
Trong trường học đã có không ít học sinh, đụng tới một nhà ba người, đều sẽ nhịn không được nhìn nhiều chút.
Thẩm Khang Bình nhận thấy ánh mắt người chung quanh, đặc biệt là thấy tầm mắt của một số nam sinh trẻ, theo bản năng kéo Hứa Thanh Thanh về bên người mình.
"Làm sao vậy?" Đang thưởng thức hoàn cảnh vườn trường Hứa Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Thẩm Khang Bình lắc đầu chưa nói cái gì, chờ cô báo danh xong, cùng co đi đến ký túc xá mới nhịn không được hỏi: "Có thể không ở trường học được không? Anh muốn em ở trong nhà, mỗi ngày anh có thể bớt thời giờ đón em tan học."
Rốt cuộc cô cũng ở gần, Thẩm Khang Bình thật sự không muốn tách ra.
"Em cũng muốn, nhưng học kỳ đầu tiên đại khái không có khả năng, chờ học kỳ sau em sẽ tận lực tranh thủ, bất quá dù không được, ít nhất đến cuối tuần cũng có thể về nhà, kỳ thật cũng khá ổn......"
Ký túc xá đại học Bắc Kinh sáu người một phòng, lúc Hứa Thanh Thanh đến ký túc xá, những người khác đã ở bên trong.
Trong ký túc xá, mọi người đang thu thập đồ vật nghe được tiếng bước chân, quay đầu liền lộ ra biểu tình kinh diễm.
"Bạn cũng ở phòng này sao?" Một có gái tóc ngắn có tính cách tương đối hướng ngoại hỏi Hứa Thanh Thanh.
Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, người trong ký túc xá tự giới thiệu, quay đầu nhìn Thẩm Khang Bình nói: "Được rồi, anh để đồ vật xuống rồi mang Mộc Mộc về nhà đi, kế tiếp em có thể tự mình làm."
Thẩm Khang Bình lại không đồng ý, đưa con trai trong lòng ngực giao cho cô, bỏ hành lý trên lưng xuống, giúp cô sửa soạn giường đệm, động tác nhanh nhẹn, tùy tay gấp chăn thành một miếng đậu hủ.
Hứa Thanh Thanh ôm con trai ngồi ở một bên nhìn anh, bên môi mang theo ý cười.
Giúp cô thu thập tất cả xong, Thẩm Khang Bình mới nhận lại cpn trai, lại dặn dò cô vài câu mới chịu rời đi.
Hứa Thanh Thanh đưa hai cha con xuống lầu, trong lòng bỗng nhiên có chút luyến tiếc.
Cũng may, đại khái là phụ tử thiên tính, Mộc Mộc mới ở không mấy ngày nhưng cũng đã dính Thẩm Khang Bình, có anh ở cùng, cô cũng không cần quá lo lắng co con trai.
Chờ Hứa Thanh Thanh trở lại ký túc xá, mấy cô gái trong ký túc xá vừa rồi đã tò mò muốn chết liền nhịn không được hỏi cô: "Vừa rồi là ai vậy?"
Cô tự nhiên không cần giấu giếm, Hứa Thanh Thanh trực tiếp nói cho bọn họ: "Là chồng và con trai tôi."
Sinh viên đợt này, cũng không có ít người đã kết hôn sinh con, mọi người cũng không phải đặc biệt kinh ngạc, thuận lợi khen vài câu, liền nói sang những đề tài khác.
Ở chung một chút, Hứa Thanh Thanh phát hiện mọi người trong ký túc xá tính cách đều không tồi, tâm tình cũng khá tốt.
Mọi người đều biết đọc sách không dễ dàng, cho nên bầu không khí học tập trong trường học đặc biệt sôi nổi.
Hứa Thanh Thanh rất thích bầu không khí này, thực mau liền đắm chìm ở trong việc học tập.
Cô vốn dĩ rất thông minh, những năm lại cùng vài vị giáo sư học được không ít, bởi vậy ở trong trường học thường xuyên được các giảng viên khen ngợi.
Mới vừa khai giảng, muốn nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh, Hứa Thanh Thanh thẳng đến một tháng sau mới hơi rảnh một chút.
Chờ cô nhàn hơn, mấy người tò mò ở đoàn văn kia rốt cuộc mới tìm được cơ hội có thể nhìn thấy cô.
Đó là một ngày chạng vạng, ăn xong cơm chiều, Thẩm Khang Bình mang theo vợ con ra bên ngoài tản bộ.
Mộc Mộc mặc đồ đáng yêu cất bước chạy phía trước, Thẩm Khang Bình cùng Hứa Thanh Thanh nắm tay không xa không gần đi theo phía sau.
"Em không ở nhà, Mộc Mộc có quấy anh hay không?"
"Còn ổn, dỗ một hồi thì tốt rồi."
"Vậy thì tốt."
"Em ở trường học có nhớ anh hay không?"
"Anh đoán đi?"
"Anh rất nhớ em, Mộc Mộc cũng rất nhớ em."
"Em cũng nhớ hai người......"
Hai vợ chồng vừa đi vừa trò chuyện, một vạt ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn chiếu trên người, cùng với cậu bé đi ở phía trước, thường thường phát ra tiếng cười thanh thúy, một màn này, thoạt nhìn ấm áp lại tốt đẹp.
Mấy cô gái đoàn văn công nhìn một nhà ba người, lại nói không ra lời nói khó nghe, trong lòng chỉ còn lại hâm mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.