Đạt Được Thế Giới Chỉ Có Beta Bị Thương
Chương 4: Khéo Léo
Lưu Tô
10/01/2024
Hạ Vân Triều đứng thẳng dậy, có chút khó hiểu, lập tức khuấy ly cà phê hòa tan trong ly, thuận miệng nói: “K, kẻ giết người hàng loạt, mục tiêu trọng tâm cấp S của Bộ phận Điều tra Hình sự Đặc biệt của ABO, tra tấn, hãm hiếp và giết chết Omega, để lại dấu vết tại hiện trường nơi thi thể bị vứt. Thi thể các nạn nhân quỳ trong tư thế cầu nguyện là biểu tượng tiêu biểu của tội ác, các tuyến thể ABO và khoang sinh sản của tất cả nạn nhân đều bị phá hỏng, phát hiện dấu vết của cưỡng ép hứng tình, ngoại trừ việc họ đều là Omega, còn về tuổi tác, thân phận, lĩnh vực hoạt động và thậm chí cả giới tính, họ đều không có điểm chung nào, cộng thêm sáng nay, đã là tội ác thứ sáu rồi. Tội ác đầu tiên xảy ra vào ngày 14 tháng 4 hai tháng trước.”
“…” Nhậm Lệnh Hi ngẩn người.
Hạ Vân Triều nhìn về phía cô, cầm ly cà phê lộ ra một nụ cười vô cùng ấm áp và tốt bụng, “Mấy hôm trước sư phụ có dặn tôi phải xem đi xem lại vụ án đã xử lý trước đó trong tổ, hồ sơ này sư phụ đã đặc biệt đánh dấu thêm ký hiệu đỏ.”
Nhậm Lệnh Hi cúi đầu, vẫn nhấp một ngụm cà phê, “Cho dù cậu có nhớ kỹ, cũng không nên coi mọi việc như thể chúng không phải việc của mình.”
“Sư phụ có cần tôi tham gia vào cuộc nói chuyện phiếm của họ không?”
Nhậm Lệnh Hi bĩu môi, “Tôi không có ý này, chỉ là tôi cảm thấy cậu tới đây không quan tâm đến bất cứ điều gì cho lắm.”
“Tôi cảm thấy là sư phụ hiểu lầm tôi rồi.” Hạ Vân Triều xoa xoa tóc, còn ngáp một cái.
Rõ ràng không phải là tóc xoăn, mà mỗi lần thoạt nhìn như bị ai nắm đầu, rối chỗ này xù chỗ kia, Nhậm Lệnh Hi nhìn không vừa mắt, thật muốn túm lấy xử lý một phen, đây thuần túy chỉ là bị chủ nghĩa hoàn mỹ cá nhân quấy phá, trong mắt không chấp nhận được sự tùy tiện này.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, Nhậm Lệnh Hi không ngờ tới chờ khi cô phục hồi tinh thần lại, tay đã đặt ở trên đầu Hạ Vân Triều vuốt vuốt.
Chất tóc còn rất mềm, có hơi giống con gâu đần nhà cô.
Đôi mắt hoa đào của Hạ Vân bình thường hay rũ xuống mệt mỏi, giờ phút này cuối cùng cũng mở ra, nhìn cô với vẻ hoang mang.
Nhậm Lệnh Hi vốn có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, Hạ Vân Triều thì cao ngất hơi gầy, bị cô vuốt như vậy, nói thuận tay cũng không hợp lý cho lắm.
Nhậm Lệnh Hi ra vẻ trấn định thu tay lại, “Có thứ gì đó dính lên tóc.”
Hạ Vân gật gật đầu.
“Cậu đừng gọi tôi là sư phụ, tôi không đảm đương nổi đâu.”
Đối với cô mà nói, bây giờ mình còn chưa đạt tới vị trí của Phí Thừa, cùng lắm cô chỉ là một tổ trưởng đại diện mà thôi.
“Vậy nên gọi là gì?”
“Chị?”
“… E hèm.” Hạ Vân Triều lại bật cười một tiếng.
Nhậm Lệnh Hi híp mắt, “Gọi chị Nhậm có vấn đề gì à?”
“Tôi… Lớn hơn sư phụ đấy.”
Nhận thức này lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Nhậm Lệnh Hi, “Cậu lớn hơn tôi?”
“Chắc sư phụ 24 tuổi hả, tôi lớn hơn sư phụ hai tuổi, trong hồ sơ có viết.”
Khi Nhậm Lệnh Hi xem hồ sơ, điều cô chú ý nhất chính là thành tích, những thứ khác cô chỉ nhìn sơ qua, thế nào cũng không nghĩ tới khuôn mặt thiếu niên của Hạ Vân Triều này vậy mà còn lớn hơn cô hai tuổi.
“Không đúng, lớn hơn tôi vậy tại sao anh lại gia nhập Bộ phận Tội phạm Đặc biệt của chúng tôi với tư cách là thực tập sinh mới?” Cô còn tưởng rằng Hạ Vân Triều là sinh viên mới tốt nghiệp trường cảnh sát chứ.
Hạ Vân mím môi: “Lúc trước… Có chút việc.”
Anh cố ý giấu diếm, Nhậm Lệnh Hi cũng không truy cứu thêm nữa, có thể vào Bộ phận Tội phạm Đặc biệt tất nhiên là người đã xét duyệt qua thân phận, trước đó xảy ra chuyện gì đó là chuyện riêng tư của anh, không liên quan đến cô.
“Thật ra thì gọi chị cũng được, nếu như sư phụ muốn.”
“… Thôi hay là gọi tên đi.” Nhậm Lệnh Hi xua xua tay, rời khỏi phòng nghỉ.
“Được, Lệnh Hi.”
Không biết có phải ảo giác hay không, giọng nói sau đó nghe càng thêm lười biếng.
…
…
Gọi thế nào cũng thấy không thích hợp, cô nghĩ.
Nhậm Lệnh Hi ngáp một cái.
“Cục cưng, làm sao vậy?” Ở bàn ăn đối diện, một người đàn bà ân cần hỏi.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông trung niên ở phía bên kia bàn tròn cũng đưa ánh mắt sang, “Có chuyện gì à, có phải công việc trong tổ sắp xếp cho con quá nhiều không?”
Nhậm Lệnh Hi cố gắng nghiêm mặt, làm cho mình thoạt nhìn tỉnh táo hơn, “Chắc là bị lây bệnh thôi ạ.”
“…” Nhậm Lệnh Hi ngẩn người.
Hạ Vân Triều nhìn về phía cô, cầm ly cà phê lộ ra một nụ cười vô cùng ấm áp và tốt bụng, “Mấy hôm trước sư phụ có dặn tôi phải xem đi xem lại vụ án đã xử lý trước đó trong tổ, hồ sơ này sư phụ đã đặc biệt đánh dấu thêm ký hiệu đỏ.”
Nhậm Lệnh Hi cúi đầu, vẫn nhấp một ngụm cà phê, “Cho dù cậu có nhớ kỹ, cũng không nên coi mọi việc như thể chúng không phải việc của mình.”
“Sư phụ có cần tôi tham gia vào cuộc nói chuyện phiếm của họ không?”
Nhậm Lệnh Hi bĩu môi, “Tôi không có ý này, chỉ là tôi cảm thấy cậu tới đây không quan tâm đến bất cứ điều gì cho lắm.”
“Tôi cảm thấy là sư phụ hiểu lầm tôi rồi.” Hạ Vân Triều xoa xoa tóc, còn ngáp một cái.
Rõ ràng không phải là tóc xoăn, mà mỗi lần thoạt nhìn như bị ai nắm đầu, rối chỗ này xù chỗ kia, Nhậm Lệnh Hi nhìn không vừa mắt, thật muốn túm lấy xử lý một phen, đây thuần túy chỉ là bị chủ nghĩa hoàn mỹ cá nhân quấy phá, trong mắt không chấp nhận được sự tùy tiện này.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, Nhậm Lệnh Hi không ngờ tới chờ khi cô phục hồi tinh thần lại, tay đã đặt ở trên đầu Hạ Vân Triều vuốt vuốt.
Chất tóc còn rất mềm, có hơi giống con gâu đần nhà cô.
Đôi mắt hoa đào của Hạ Vân bình thường hay rũ xuống mệt mỏi, giờ phút này cuối cùng cũng mở ra, nhìn cô với vẻ hoang mang.
Nhậm Lệnh Hi vốn có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, Hạ Vân Triều thì cao ngất hơi gầy, bị cô vuốt như vậy, nói thuận tay cũng không hợp lý cho lắm.
Nhậm Lệnh Hi ra vẻ trấn định thu tay lại, “Có thứ gì đó dính lên tóc.”
Hạ Vân gật gật đầu.
“Cậu đừng gọi tôi là sư phụ, tôi không đảm đương nổi đâu.”
Đối với cô mà nói, bây giờ mình còn chưa đạt tới vị trí của Phí Thừa, cùng lắm cô chỉ là một tổ trưởng đại diện mà thôi.
“Vậy nên gọi là gì?”
“Chị?”
“… E hèm.” Hạ Vân Triều lại bật cười một tiếng.
Nhậm Lệnh Hi híp mắt, “Gọi chị Nhậm có vấn đề gì à?”
“Tôi… Lớn hơn sư phụ đấy.”
Nhận thức này lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Nhậm Lệnh Hi, “Cậu lớn hơn tôi?”
“Chắc sư phụ 24 tuổi hả, tôi lớn hơn sư phụ hai tuổi, trong hồ sơ có viết.”
Khi Nhậm Lệnh Hi xem hồ sơ, điều cô chú ý nhất chính là thành tích, những thứ khác cô chỉ nhìn sơ qua, thế nào cũng không nghĩ tới khuôn mặt thiếu niên của Hạ Vân Triều này vậy mà còn lớn hơn cô hai tuổi.
“Không đúng, lớn hơn tôi vậy tại sao anh lại gia nhập Bộ phận Tội phạm Đặc biệt của chúng tôi với tư cách là thực tập sinh mới?” Cô còn tưởng rằng Hạ Vân Triều là sinh viên mới tốt nghiệp trường cảnh sát chứ.
Hạ Vân mím môi: “Lúc trước… Có chút việc.”
Anh cố ý giấu diếm, Nhậm Lệnh Hi cũng không truy cứu thêm nữa, có thể vào Bộ phận Tội phạm Đặc biệt tất nhiên là người đã xét duyệt qua thân phận, trước đó xảy ra chuyện gì đó là chuyện riêng tư của anh, không liên quan đến cô.
“Thật ra thì gọi chị cũng được, nếu như sư phụ muốn.”
“… Thôi hay là gọi tên đi.” Nhậm Lệnh Hi xua xua tay, rời khỏi phòng nghỉ.
“Được, Lệnh Hi.”
Không biết có phải ảo giác hay không, giọng nói sau đó nghe càng thêm lười biếng.
…
…
Gọi thế nào cũng thấy không thích hợp, cô nghĩ.
Nhậm Lệnh Hi ngáp một cái.
“Cục cưng, làm sao vậy?” Ở bàn ăn đối diện, một người đàn bà ân cần hỏi.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông trung niên ở phía bên kia bàn tròn cũng đưa ánh mắt sang, “Có chuyện gì à, có phải công việc trong tổ sắp xếp cho con quá nhiều không?”
Nhậm Lệnh Hi cố gắng nghiêm mặt, làm cho mình thoạt nhìn tỉnh táo hơn, “Chắc là bị lây bệnh thôi ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.