Chương 133: Ả đào
Nghịch Tử
04/03/2022
Cánh cửa bằng gỗ đào đặt trên mặt đất bắt đầu phát ra những tiếng “bành”.
“bành” dữ dội. Mấy thân gỗ đã bắt đầu mục nát nứt gãy, làm gỗ vụn bắn
lên không trung. Từ những kẽ hở nhỏ, một mùi thối lợm mửa bốc lên ngùn
ngụt.
Cái cửa gỗ đào bấy giờ chẳng khác nào cửa vào hầm ủ phân.
Nhóm năm người nhanh chóng vùng dậy, tập hợp với anh Nam đang đứng thủ sẵn.
“Xem ra chúng ta giết tay sai của nó, khiến nó không còn kiên nhẫn chờ được nữa.”
Điền Quý chặc lưỡi.
“Sợ à?”
Dương Định cười, hất đầu về phía anh chàng. Cũng may cả hai từ này đều có trong vốn từ vựng tiếng Tàu mỏng dính của Điền Quý, nên cũng không đến mức cần phiên dịch.
Điền Quý nhún vai, nói:
“Cũng tốt. Nó tự bò ra thì càng khỏe!”
Liễu Liên Hoa thì không rảnh rỗi tán dóc như chồng, mà nhẹ nhàng bước đến trước cánh cửa gỗ đào. Cô nàng lấy cây châm chích máu ở mi tâm ra, lấy châm làm bút, vẽ đúng chín chữ Cửu Tự Chân Ngôn lên cánh cửa.
Điền Quý giật mình, vội nói:
“Chờ đã! Đừng!”
Thế nhưng có lẽ vì sợ thi vương trong mộ phá cửa, nên Liễu Liên Hoa hành động rất nhanh. Lúc anh chàng lên tiếng, thì cô ta đã hạ bút viết xong chữ cuối cùng. Cửu Tự Chân Ngôn hoàn thành, những tưởng sẽ khiến cánh cửa gỗ đào kiên cố hơn, thây ma trong mộ muốn phá quan xông ra cũng phải chịu tổn thương.
Nào ngờ, đúng lúc này trong mộ cất lên một tràng cười rợn tóc gáy.
“Cứu người!”
Điền Quý vội vàng gọi to, chính bản thân anh chàng thì lập tức vung tay, ném trận pháp ra đất. Bốn lá phướn bay về chiếm cứ bốn phương vị quanh gò đất. Anh chàng cắn ngón tay, bôi máu lên mặt đất, quát:
“Ta gọi tên các ngài: long, lân, quy, phụng.”
Bốn ảo ảnh rồng, phượng, lân, rùa hiện lên, chiếm cứ bốn phương đông, nam, bắc, tây. Thánh thú ngửa cổ, phun lên trời bốn cột sáng đủ màu, sau đó đan vào nhau tạo thành một cái lồng.
Nam lấy cây sào tre, gạt Liễu Liên Hoa quay ngược về phía sau.
Bấy giờ, điều mà Điền Quý không muốn thấy nhất đã xảy ra.
Cô đào người Tàu, lấy chồng Việt, chết ở biên giới.
Sau khi mất, thì sẽ biến thành ma Việt Nam, hay cương thi Trung Quốc. Đáp án chính ở trước mặt.
Cánh cửa gỗ đào héo rũ, rồi rữa nát ra. Trong mộ vọt lên một đám khói đen kịt, đặc quánh như một dải mực tàu. Loáng thoáng giữa những dải khói đặc, nếu tinh mắt có thể nhìn thấy một cái sọ người trắng hếu, trước trán thủng một lỗ to. Khói đen chính là từ phần xương cổ và lỗ hổng xương hàm dưới của cái đầu lâu này phun ra.
Cái sọ cất tiếng cười phe phé như xé vải.
“Thiên Linh Cái.”
Thiên Linh Cái, hay bùa đầu lâu, là chỉ một loại tà thuật của Việt Nam, vẫn được xưng tụng là loại bùa độc ác nhất trong các loại bùa ngải. Thầy phù thủy chọn một cô gái lìa đời vào giờ linh, hoặc chết bất đắc kỳ tử do tai nạn, sét đánh, lấy hộp sọ người về luyện bùa.
Tuy cô đào trong lời đồn không còn trinh, nhưng chết khi mang thai. Trên đời không có cái oán khí nào nặng bằng cái hận của thai phụ, cái uất của việc một xác hai mạng. Linh hồn mang nỗi oán hận ngút trời như thế, sức mạnh có thể tưởng tượng được là kinh khủng đến mức nào.
Có lẽ, sức mạnh của Thiên Linh Cái này đáng sợ đến mức có thể thông qua một mẩu xương, giết người trong giấc mộng dù cách cả vài trăm cây số.
Thực chất, nếu không nhờ có trận pháp của Điền Quý giữ chân, thì cái đầu lâu đã bay khỏi đây từ lâu rồi.
Thiên Linh Cái xuất hiện, cái thứ còn lại trong mộ cũng lừ lừ bò ra.
Ấy là một cái xác nữ, mắt lồi to, mái tóc dài xù ra tua tủa như lông nhím, lượt thượt phủ xuống che kín bụng. Tay chân của ả khẳng khiu và khô gầy, nhưng làn da lại vừa trắng vừa đàn hồi như con gái đôi mươi.
Cái thây ngửa cổ nhìn trăng, cất tiếng tru kinh hãi. Mớ tóc lòa xòa trước bụng thây ma không gió cũng khẽ động đậy, như thể có gì đó đang đạp vào da thịt ả.
Hai người Dương Định, Liễu Liên Hoa nhìn Điền Quý gật đầu một cái, sau đó chủ động xông tới đánh nhau với cái thây ma.
“Anh lược trận. Để tôi đối phó với Thiên Linh Cái.”
Điền Quý khẽ nhắc Nam, sau đó vung tay, một loạt mũi tên từ lửa bện thành bắn về phía cái sọ người. Trận pháp của anh chàng đối phó với cương thi của Tàu hiệu quả rất thấp, bằng không Triệu Vân Sam cũng không cần mời hai vợ chồng Dương Định đến phối hợp làm gì cả.
Trái lại, mấy ngón nghề đánh thây ma của Trung Quốc cũng không có mấy tác dụng với Thiên Linh Cái.
Cái đầu lâu há miệng, nuốt chửng toàn bộ mũi tên lửa. Từ cái lỗ trên trán nó, lửa đen phun trào, từng vạt ma hỏa lạnh căm căm ào tới như nước tràn bờ đê, muốn nhấn chìm Điền Quý.
Anh chàng nhẹ nhàng lui lại một bước, vừa vặn đạp vào gần hư ảnh rùa thần. Thần thú vươn mình, nghiêng thân ra, lấy mai cứng chặn đứng vạt lửa đen cho Điền Quý. Thân rùa như đúc từ vàng ròng, lửa ma Thiên Linh Cái phun ra không tài nào bám lên nổi, thi nhau trượt xuống đất.
Điền Quý dậm chân một cái, hai tay vỗ vào nhau, quát:
“Tứ linh nghe lệnh, chuyển làm tứ tượng.”
Hư ảnh của bốn con thần thú ngửa cổ đáp lại, sau đó rồng thần hóa thành Thanh Long, kỳ lân chuyển mình làm Bạch Hổ, phượng hoàng rũ lông biến thành Chu Tước, rùa thần trở thành Huyền Vũ.
Tứ linh hay tứ tượng cao hơn thì còn nhiều tranh cãi, song lúc này Điền Quý gọi tứ tượng ra, là có tác dụng khác.
Thiên Linh Cái há mồm, khói đen túa ra ùn ùn như thác đổ, một mình đối chọi với tứ tượng mà không hề thua kém tí nào. Trăng sao trên trời dường như cũng ảm đạm đi vì sức mạnh của cái sọ người.
Anh chàng thò tay vào túi, rút ra bốn con hình nhân bằng giấy, sau đó tung lên không. Nói cũng kì lạ, mấy ttờ giấy nhẹ bẫng mà hiện tại ném đầm như quả bóng, gió đêm thổi vù vù cũng không ảnh hưởng đến được.
Tứ tượng theo đó cũng nhào đến, nhập vào trong những con người giấy.
Mấy hình nhân bỗng chốc căng phồng, phóng to lên, cứ như thể bóng bay được thổi hơi vào vậy. Chỉ thoáng chốc, bốn con người giấy tô vẽ vụng về đã biến thành bốn con rối to như người thật, chỉ là gương mặt trơ trụi nhẵn thín, hệt như mấy con ma nơ canh trong tiệm bán quần áo.
Ảo ảnh của tứ tượng lúc này đã hóa thành áo giáp và vũ khí của bốn con rối.
Con rối thanh long tay nắm ngọn giáo dài xông lên trước nhất. Nó giơ thương đâm về phía Thiên Linh Cái một cái xé gió, đầu mũi giáo nhả ra ánh chớp sáng lòa.
Con rối chu tước giương cung cứng trên tay, liên tiếp bắn ba mũi tên bằng lửa về phía cái đầu lâu.
“Đây là... Lục Thần quyết?”
Điền Quý giật mình nhìn sang, thì phát hiện té ra người vừa lên tiếng chính là Nam.
Anh chàng nhún vai, đáp:
“Hàng nhái mà thôi, còn khuya mới được tinh thâm như đồ thật.”
Bấy giờ, con rối huyền vũ hùng hục bước tới, nhè cái đầu lâu mà đấm túi bụi. Chỉ tiếc là bản thể của Thiên Linh Cái chỉ có cái sọ, mục tiêu vừa nhỏ lại linh hoạt. Con rối đấm hàng chục phát mà không chạm được một chút nào vào Thiên Linh Cái cả.
Bốn con rối vây đánh Thiên Linh Cái làm Điền Quý lại đâm ra rảnh tay. Anh chàng cứ vừa đi vòng quanh chiến trường, vừa máy mó vào phong thủy của cái cù lao, lại vừa quan sát vòng chiến đấu của bọn anh Nam.
Ở một bên khác, hai vợ chồng Dương Định vây đánh con thi vương cũng đến lúc căng thẳng. Nam vung sào tre, nhè bụng cái thây mà thọc. Xác nữ quờ tay, che chắn chặt bụng mình như muốn bảo vệ thứ gì đó. Liễu Liên Hoa bấy giờ mới thừa cơ dùng đấu mực trói chặt thây nữ lại, không cho nó cựa quậy. Dương Định cắn đầu lưỡi, phun vào một lá bùa vàng rồi tung về phía kẻ thù.
Hai vợ chồng phối hợp ăn ý đến thế, Điền Quý cũng lấy làm kinh ngạc.
Bùa dính vào người thi vương, lập tức phát hỏa. Ánh lửa vàng ngút lên cao, thiêu đốt cái thây khô đét chẳng rõ đã bao nhiêu năm tuổi Tiếng thịt da cháy xèo xèo vang lên nghe rõ mồn một, mỡ xác đen như hắc ín nhỏ tong tỏng xuống thảm cỏ bốc lên một thứ mùi khó ngửi.
“Cẩn thận!”
Điền Quý dậm chân một cái, trận pháp anh chàng lén thả ra từ nãy lập tức khởi động. Dưới mặt đất trồi lên một cái cổng bằng vàng, chắn trước mặt hai vợ chồng Dương Định, Liễu Liên Hoa. Chỉ thấy từ cái xác mẹ đang bốc cháy có một cái bóng bé tẹo xé da bụng phóng ra, móng vuốt sắc lẻm chĩa về phía hai vợ chồng. Nó tông đánh ầm một cái vào cánh cổng vàng Điền Quý gọi lên, đập cánh cửa dày cộp tan thành muôn mảnh. Cánh cổng đã hứng hết đà lao của nó, thành ra nó chỉ có ngã phịch xuống thảm cỏ.
Định thần nhìn kỹ, mới phát hiện đấy là một cái xác trẻ con cụt đầu, chắc chưa được mấy tháng tuổi.
Dương Định dùng đấu mực đã thủ sẵn trói cái thây lại, sau đó quay sang gật đầu với Điền Quý. Thiên Linh Cái rú lên, phóng mình lao lên không muốn chạy trốn. Đáng tiếc là con rối thanh long đã vung thương, găm chặt nó xuống đất.
Đầu lâu trắng ởn giãy lên mấy cái, rồi khói đen phả ra ùn ùn từ cổ nó tiêu tán dần. Khúc xương người lịm hẳn đi, không còn cựa quậy được nữa.
Dương Định dẫn vợ đi đến chỗ Điền Quý, ôm quyền, nói:
“Cảm ơn. Không có anh thì hỏng rồi...”
Anh chàng nhún vai, cũng gật đầu đáp lại. Thực ra Điền Quý đoán ắt hẳn hai vợ chồng này không hề quên mình đang đấu với mẫu nữ sát, nên mới thủ sẵn đấu mực chờ trói cái thây trẻ. Chẳng qua là Dương Định không ước lượng được cái thây sơ sinh lại mạnh như vậy nên mới bị bất ngờ thôi.
Ba người thiêu xác hai mẹ con, rồi cùng Nam lên thuyền quan tài quay lại Hà thành.
Cái cửa gỗ đào bấy giờ chẳng khác nào cửa vào hầm ủ phân.
Nhóm năm người nhanh chóng vùng dậy, tập hợp với anh Nam đang đứng thủ sẵn.
“Xem ra chúng ta giết tay sai của nó, khiến nó không còn kiên nhẫn chờ được nữa.”
Điền Quý chặc lưỡi.
“Sợ à?”
Dương Định cười, hất đầu về phía anh chàng. Cũng may cả hai từ này đều có trong vốn từ vựng tiếng Tàu mỏng dính của Điền Quý, nên cũng không đến mức cần phiên dịch.
Điền Quý nhún vai, nói:
“Cũng tốt. Nó tự bò ra thì càng khỏe!”
Liễu Liên Hoa thì không rảnh rỗi tán dóc như chồng, mà nhẹ nhàng bước đến trước cánh cửa gỗ đào. Cô nàng lấy cây châm chích máu ở mi tâm ra, lấy châm làm bút, vẽ đúng chín chữ Cửu Tự Chân Ngôn lên cánh cửa.
Điền Quý giật mình, vội nói:
“Chờ đã! Đừng!”
Thế nhưng có lẽ vì sợ thi vương trong mộ phá cửa, nên Liễu Liên Hoa hành động rất nhanh. Lúc anh chàng lên tiếng, thì cô ta đã hạ bút viết xong chữ cuối cùng. Cửu Tự Chân Ngôn hoàn thành, những tưởng sẽ khiến cánh cửa gỗ đào kiên cố hơn, thây ma trong mộ muốn phá quan xông ra cũng phải chịu tổn thương.
Nào ngờ, đúng lúc này trong mộ cất lên một tràng cười rợn tóc gáy.
“Cứu người!”
Điền Quý vội vàng gọi to, chính bản thân anh chàng thì lập tức vung tay, ném trận pháp ra đất. Bốn lá phướn bay về chiếm cứ bốn phương vị quanh gò đất. Anh chàng cắn ngón tay, bôi máu lên mặt đất, quát:
“Ta gọi tên các ngài: long, lân, quy, phụng.”
Bốn ảo ảnh rồng, phượng, lân, rùa hiện lên, chiếm cứ bốn phương đông, nam, bắc, tây. Thánh thú ngửa cổ, phun lên trời bốn cột sáng đủ màu, sau đó đan vào nhau tạo thành một cái lồng.
Nam lấy cây sào tre, gạt Liễu Liên Hoa quay ngược về phía sau.
Bấy giờ, điều mà Điền Quý không muốn thấy nhất đã xảy ra.
Cô đào người Tàu, lấy chồng Việt, chết ở biên giới.
Sau khi mất, thì sẽ biến thành ma Việt Nam, hay cương thi Trung Quốc. Đáp án chính ở trước mặt.
Cánh cửa gỗ đào héo rũ, rồi rữa nát ra. Trong mộ vọt lên một đám khói đen kịt, đặc quánh như một dải mực tàu. Loáng thoáng giữa những dải khói đặc, nếu tinh mắt có thể nhìn thấy một cái sọ người trắng hếu, trước trán thủng một lỗ to. Khói đen chính là từ phần xương cổ và lỗ hổng xương hàm dưới của cái đầu lâu này phun ra.
Cái sọ cất tiếng cười phe phé như xé vải.
“Thiên Linh Cái.”
Thiên Linh Cái, hay bùa đầu lâu, là chỉ một loại tà thuật của Việt Nam, vẫn được xưng tụng là loại bùa độc ác nhất trong các loại bùa ngải. Thầy phù thủy chọn một cô gái lìa đời vào giờ linh, hoặc chết bất đắc kỳ tử do tai nạn, sét đánh, lấy hộp sọ người về luyện bùa.
Tuy cô đào trong lời đồn không còn trinh, nhưng chết khi mang thai. Trên đời không có cái oán khí nào nặng bằng cái hận của thai phụ, cái uất của việc một xác hai mạng. Linh hồn mang nỗi oán hận ngút trời như thế, sức mạnh có thể tưởng tượng được là kinh khủng đến mức nào.
Có lẽ, sức mạnh của Thiên Linh Cái này đáng sợ đến mức có thể thông qua một mẩu xương, giết người trong giấc mộng dù cách cả vài trăm cây số.
Thực chất, nếu không nhờ có trận pháp của Điền Quý giữ chân, thì cái đầu lâu đã bay khỏi đây từ lâu rồi.
Thiên Linh Cái xuất hiện, cái thứ còn lại trong mộ cũng lừ lừ bò ra.
Ấy là một cái xác nữ, mắt lồi to, mái tóc dài xù ra tua tủa như lông nhím, lượt thượt phủ xuống che kín bụng. Tay chân của ả khẳng khiu và khô gầy, nhưng làn da lại vừa trắng vừa đàn hồi như con gái đôi mươi.
Cái thây ngửa cổ nhìn trăng, cất tiếng tru kinh hãi. Mớ tóc lòa xòa trước bụng thây ma không gió cũng khẽ động đậy, như thể có gì đó đang đạp vào da thịt ả.
Hai người Dương Định, Liễu Liên Hoa nhìn Điền Quý gật đầu một cái, sau đó chủ động xông tới đánh nhau với cái thây ma.
“Anh lược trận. Để tôi đối phó với Thiên Linh Cái.”
Điền Quý khẽ nhắc Nam, sau đó vung tay, một loạt mũi tên từ lửa bện thành bắn về phía cái sọ người. Trận pháp của anh chàng đối phó với cương thi của Tàu hiệu quả rất thấp, bằng không Triệu Vân Sam cũng không cần mời hai vợ chồng Dương Định đến phối hợp làm gì cả.
Trái lại, mấy ngón nghề đánh thây ma của Trung Quốc cũng không có mấy tác dụng với Thiên Linh Cái.
Cái đầu lâu há miệng, nuốt chửng toàn bộ mũi tên lửa. Từ cái lỗ trên trán nó, lửa đen phun trào, từng vạt ma hỏa lạnh căm căm ào tới như nước tràn bờ đê, muốn nhấn chìm Điền Quý.
Anh chàng nhẹ nhàng lui lại một bước, vừa vặn đạp vào gần hư ảnh rùa thần. Thần thú vươn mình, nghiêng thân ra, lấy mai cứng chặn đứng vạt lửa đen cho Điền Quý. Thân rùa như đúc từ vàng ròng, lửa ma Thiên Linh Cái phun ra không tài nào bám lên nổi, thi nhau trượt xuống đất.
Điền Quý dậm chân một cái, hai tay vỗ vào nhau, quát:
“Tứ linh nghe lệnh, chuyển làm tứ tượng.”
Hư ảnh của bốn con thần thú ngửa cổ đáp lại, sau đó rồng thần hóa thành Thanh Long, kỳ lân chuyển mình làm Bạch Hổ, phượng hoàng rũ lông biến thành Chu Tước, rùa thần trở thành Huyền Vũ.
Tứ linh hay tứ tượng cao hơn thì còn nhiều tranh cãi, song lúc này Điền Quý gọi tứ tượng ra, là có tác dụng khác.
Thiên Linh Cái há mồm, khói đen túa ra ùn ùn như thác đổ, một mình đối chọi với tứ tượng mà không hề thua kém tí nào. Trăng sao trên trời dường như cũng ảm đạm đi vì sức mạnh của cái sọ người.
Anh chàng thò tay vào túi, rút ra bốn con hình nhân bằng giấy, sau đó tung lên không. Nói cũng kì lạ, mấy ttờ giấy nhẹ bẫng mà hiện tại ném đầm như quả bóng, gió đêm thổi vù vù cũng không ảnh hưởng đến được.
Tứ tượng theo đó cũng nhào đến, nhập vào trong những con người giấy.
Mấy hình nhân bỗng chốc căng phồng, phóng to lên, cứ như thể bóng bay được thổi hơi vào vậy. Chỉ thoáng chốc, bốn con người giấy tô vẽ vụng về đã biến thành bốn con rối to như người thật, chỉ là gương mặt trơ trụi nhẵn thín, hệt như mấy con ma nơ canh trong tiệm bán quần áo.
Ảo ảnh của tứ tượng lúc này đã hóa thành áo giáp và vũ khí của bốn con rối.
Con rối thanh long tay nắm ngọn giáo dài xông lên trước nhất. Nó giơ thương đâm về phía Thiên Linh Cái một cái xé gió, đầu mũi giáo nhả ra ánh chớp sáng lòa.
Con rối chu tước giương cung cứng trên tay, liên tiếp bắn ba mũi tên bằng lửa về phía cái đầu lâu.
“Đây là... Lục Thần quyết?”
Điền Quý giật mình nhìn sang, thì phát hiện té ra người vừa lên tiếng chính là Nam.
Anh chàng nhún vai, đáp:
“Hàng nhái mà thôi, còn khuya mới được tinh thâm như đồ thật.”
Bấy giờ, con rối huyền vũ hùng hục bước tới, nhè cái đầu lâu mà đấm túi bụi. Chỉ tiếc là bản thể của Thiên Linh Cái chỉ có cái sọ, mục tiêu vừa nhỏ lại linh hoạt. Con rối đấm hàng chục phát mà không chạm được một chút nào vào Thiên Linh Cái cả.
Bốn con rối vây đánh Thiên Linh Cái làm Điền Quý lại đâm ra rảnh tay. Anh chàng cứ vừa đi vòng quanh chiến trường, vừa máy mó vào phong thủy của cái cù lao, lại vừa quan sát vòng chiến đấu của bọn anh Nam.
Ở một bên khác, hai vợ chồng Dương Định vây đánh con thi vương cũng đến lúc căng thẳng. Nam vung sào tre, nhè bụng cái thây mà thọc. Xác nữ quờ tay, che chắn chặt bụng mình như muốn bảo vệ thứ gì đó. Liễu Liên Hoa bấy giờ mới thừa cơ dùng đấu mực trói chặt thây nữ lại, không cho nó cựa quậy. Dương Định cắn đầu lưỡi, phun vào một lá bùa vàng rồi tung về phía kẻ thù.
Hai vợ chồng phối hợp ăn ý đến thế, Điền Quý cũng lấy làm kinh ngạc.
Bùa dính vào người thi vương, lập tức phát hỏa. Ánh lửa vàng ngút lên cao, thiêu đốt cái thây khô đét chẳng rõ đã bao nhiêu năm tuổi Tiếng thịt da cháy xèo xèo vang lên nghe rõ mồn một, mỡ xác đen như hắc ín nhỏ tong tỏng xuống thảm cỏ bốc lên một thứ mùi khó ngửi.
“Cẩn thận!”
Điền Quý dậm chân một cái, trận pháp anh chàng lén thả ra từ nãy lập tức khởi động. Dưới mặt đất trồi lên một cái cổng bằng vàng, chắn trước mặt hai vợ chồng Dương Định, Liễu Liên Hoa. Chỉ thấy từ cái xác mẹ đang bốc cháy có một cái bóng bé tẹo xé da bụng phóng ra, móng vuốt sắc lẻm chĩa về phía hai vợ chồng. Nó tông đánh ầm một cái vào cánh cổng vàng Điền Quý gọi lên, đập cánh cửa dày cộp tan thành muôn mảnh. Cánh cổng đã hứng hết đà lao của nó, thành ra nó chỉ có ngã phịch xuống thảm cỏ.
Định thần nhìn kỹ, mới phát hiện đấy là một cái xác trẻ con cụt đầu, chắc chưa được mấy tháng tuổi.
Dương Định dùng đấu mực đã thủ sẵn trói cái thây lại, sau đó quay sang gật đầu với Điền Quý. Thiên Linh Cái rú lên, phóng mình lao lên không muốn chạy trốn. Đáng tiếc là con rối thanh long đã vung thương, găm chặt nó xuống đất.
Đầu lâu trắng ởn giãy lên mấy cái, rồi khói đen phả ra ùn ùn từ cổ nó tiêu tán dần. Khúc xương người lịm hẳn đi, không còn cựa quậy được nữa.
Dương Định dẫn vợ đi đến chỗ Điền Quý, ôm quyền, nói:
“Cảm ơn. Không có anh thì hỏng rồi...”
Anh chàng nhún vai, cũng gật đầu đáp lại. Thực ra Điền Quý đoán ắt hẳn hai vợ chồng này không hề quên mình đang đấu với mẫu nữ sát, nên mới thủ sẵn đấu mực chờ trói cái thây trẻ. Chẳng qua là Dương Định không ước lượng được cái thây sơ sinh lại mạnh như vậy nên mới bị bất ngờ thôi.
Ba người thiêu xác hai mẹ con, rồi cùng Nam lên thuyền quan tài quay lại Hà thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.