Chương 150: Cốc! Cốc! Cốc!
Nghịch Tử
07/06/2022
Vài tháng sau...
Xóm trọ sinh viên vào lúc một giờ sáng chìm trong bóng tối.
Ngoài cửa sổ phòng Vũ Thanh, không nghe thấy tiếng gió vi vu, chẳng nghe thấy tiếng cây xào xạc. Thay vào đó, là tiếng gõ lên cửa kính đều đều, đều đều vang lên...
Cốc. Cốc. Cốc.
Đây là tầng sáu của khu trọ, bên ngoài cửa sổ cũng không có hành lang.
Theo lí mà nói, không thể nào có tiếng đập cửa sổ được.
Song, nếu làng ma đã dạy cô nàng điều gì, thì đó là cõi âm chơi theo luật riêng của nó, mặc xác thường thức của con người.
Vũ Thanh chùm kín chăn, rúc vào nấp ở gầm bàn học kê ngay dưới cửa sổ. Ngay sát bên người cô nàng là một cái ba lô chứa nước uống, thức ăn và pin. Nếu Vũ Thanh tính toán không sai thì cô nàng còn cầm cự được thêm ba bốn ngày nữa.
Đó là nếu “bọn chúng” để cô nàng được yên thân,
Đèn điện ngoài hành lang bỗng dưng bật sáng.
Từ hai ngày trước, có người đã đóng cầu giao tổng ngắt điện toàn bộ tòa nhà, thậm chí phá cả hộp điện chính. Trong hoàn cảnh hiện giờ của khu làng đại học, việc trong mười ngày, nửa tháng sau đó có người sửa điện là điều hoàn toàn không tưởng.
Cũng tức là... chúng đã đến bên ngoài cửa phòng.
Ánh đèn điện chợp chờn, khi sáng khi tối, giống như phát ra từ một cái bóng đèn sắp cháy. Dưới ánh đèn nhập nhằng, một cái bóng hình người đen thui luồn qua khe cửa đang đóng im ỉm, đổ ra sàn phòng Vũ Thanh. Cái bóng bắt đầu khua cánh tay dài lêu nghêu của mình hết sang trái, lại sang phải, như thể đang tìm kiếm cái gì đó.
Vũ Thanh nép sát vào góc tường, với tay chộp lấy cái đèn pin thủ sẵn.
Đúng lúc này, cửa sổ phòng Vũ Thanh lại có tiếng gõ cốc, cốc. Thứ bên ngoài có vẻ đang dần mất kiên nhẫn.
Xoảng!
Có tiếng kính vỡ.
Vũ Thanh giật nảy người một cái, đang muốn nhoài người ra bỏ chạy, nhưng chẳng hề nghe thấy tiếng thủy tinh rơi lên mặt bàn.
Có vẻ lại là giả.
Suốt mấy ngày qua, việc tương tự đã xảy ra chẳng biết bao nhiêu lần mà kể.
Lúc thì là tiếng kính vỡ, khi thì là tiếng cánh quạt trực thăng.
Vũ Thanh thở dài. Là con mồi, chuyện những kẻ đi săn càng lúc càng trở nên ma mãnh đối với con người mà nói chẳng phải một tin tốt lành gì cho cam.
Dù sao, đám thú săn mồi kia hầu hết đều từng là con người.
Bỗng... Vũ Thanh sực nhớ ra một chuyện...
Nhà vệ sinh cũng có một ô cửa sổ kính, cao độ một gang tay.
Kéttttttt!
Sau một tiếng kêu chói tai, cánh cửa dẫn vào nhà vệ sinh từ từ mở ra.
Một cái lưỡi đỏ hỏn, dài cả mét thò vào phòng.
“Hóa ra cậu trốn ở đây hả Thanh, tớ tìm mãi??”
Khuôn mặt với cái lưỡi dài, là của một cô bạn hàng xóm cùng trường.
Xóm trọ sinh viên vào lúc một giờ sáng chìm trong bóng tối.
Ngoài cửa sổ phòng Vũ Thanh, không nghe thấy tiếng gió vi vu, chẳng nghe thấy tiếng cây xào xạc. Thay vào đó, là tiếng gõ lên cửa kính đều đều, đều đều vang lên...
Cốc. Cốc. Cốc.
Đây là tầng sáu của khu trọ, bên ngoài cửa sổ cũng không có hành lang.
Theo lí mà nói, không thể nào có tiếng đập cửa sổ được.
Song, nếu làng ma đã dạy cô nàng điều gì, thì đó là cõi âm chơi theo luật riêng của nó, mặc xác thường thức của con người.
Vũ Thanh chùm kín chăn, rúc vào nấp ở gầm bàn học kê ngay dưới cửa sổ. Ngay sát bên người cô nàng là một cái ba lô chứa nước uống, thức ăn và pin. Nếu Vũ Thanh tính toán không sai thì cô nàng còn cầm cự được thêm ba bốn ngày nữa.
Đó là nếu “bọn chúng” để cô nàng được yên thân,
Đèn điện ngoài hành lang bỗng dưng bật sáng.
Từ hai ngày trước, có người đã đóng cầu giao tổng ngắt điện toàn bộ tòa nhà, thậm chí phá cả hộp điện chính. Trong hoàn cảnh hiện giờ của khu làng đại học, việc trong mười ngày, nửa tháng sau đó có người sửa điện là điều hoàn toàn không tưởng.
Cũng tức là... chúng đã đến bên ngoài cửa phòng.
Ánh đèn điện chợp chờn, khi sáng khi tối, giống như phát ra từ một cái bóng đèn sắp cháy. Dưới ánh đèn nhập nhằng, một cái bóng hình người đen thui luồn qua khe cửa đang đóng im ỉm, đổ ra sàn phòng Vũ Thanh. Cái bóng bắt đầu khua cánh tay dài lêu nghêu của mình hết sang trái, lại sang phải, như thể đang tìm kiếm cái gì đó.
Vũ Thanh nép sát vào góc tường, với tay chộp lấy cái đèn pin thủ sẵn.
Đúng lúc này, cửa sổ phòng Vũ Thanh lại có tiếng gõ cốc, cốc. Thứ bên ngoài có vẻ đang dần mất kiên nhẫn.
Xoảng!
Có tiếng kính vỡ.
Vũ Thanh giật nảy người một cái, đang muốn nhoài người ra bỏ chạy, nhưng chẳng hề nghe thấy tiếng thủy tinh rơi lên mặt bàn.
Có vẻ lại là giả.
Suốt mấy ngày qua, việc tương tự đã xảy ra chẳng biết bao nhiêu lần mà kể.
Lúc thì là tiếng kính vỡ, khi thì là tiếng cánh quạt trực thăng.
Vũ Thanh thở dài. Là con mồi, chuyện những kẻ đi săn càng lúc càng trở nên ma mãnh đối với con người mà nói chẳng phải một tin tốt lành gì cho cam.
Dù sao, đám thú săn mồi kia hầu hết đều từng là con người.
Bỗng... Vũ Thanh sực nhớ ra một chuyện...
Nhà vệ sinh cũng có một ô cửa sổ kính, cao độ một gang tay.
Kéttttttt!
Sau một tiếng kêu chói tai, cánh cửa dẫn vào nhà vệ sinh từ từ mở ra.
Một cái lưỡi đỏ hỏn, dài cả mét thò vào phòng.
“Hóa ra cậu trốn ở đây hả Thanh, tớ tìm mãi??”
Khuôn mặt với cái lưỡi dài, là của một cô bạn hàng xóm cùng trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.