Chương 122: Còn chưa kết thúc
Nghịch Tử
09/01/2022
Huyễn Kiếm rung tay, lưỡi kiếm cắm
phập xuống, xỏ xuyên qua người con ốc mượn hồn thành tinh. Mãi cho đến
lúc sinh mạng nó hoàn toàn chấm dứt, con cua vẫn đang cười hơ hớ trong
một ảo ảnh chỉ mình nó nhìn thấy.
“Không!”
Phương quỳ xuống bên xác con ốc mượn hồn, nước mắt rơi xuống như mưa.
Điền Quý thở dài, nói:
“Linh hồn của cha cô cũng bị ảnh hưởng rồi, giờ là nửa người nửa yêu. Ông ta đã bắt đầu thèm muốn linh hồn người khác, đã bị bản năng của loài yêu quái khống chế. Thế nên...”
Anh chàng không nói nữa.
Có nói có lẽ Phương cũng không muốn nghe.
Ngay trong đêm, dưới sự ảnh hưởng của Triệu Vân Sam, cảnh sát được điều đến. Việt, Tân đều bị kết án, lão Bạch Vân cư sĩ cũng bị đưa đi để lấy lời khai. Tang vật là con rối có chứa hàng cấm được Điệp Y giao tận tay cho cảnh sát.
Chỉ tội Hồng Hoa, lúc đi đến thì mọi chuyện đều đã xong, chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra cả.
Bốn người ra cửa nhà hát, ngồi trên bậc thềm chờ trời sáng.
Phượng Ngân thấy anh chàng không về văn phòng ngủ cho khỏe, mà lại ở lại nhà hát. Cái người luòi biếng đến độ nếu nằm được thì chắc chắn sẽ không ngồi, nếu được ngồi thì có chết cũng không đứng như Điền Quý mà lại chọn ngồi ru rú như ăn mày trước cửa nhà hát thì chắc chắn là còn có chuyện khúc mắc.
Cô nàng vừa ngồi xuống, thì đã thấy Điệp Y nhích lại gần Điền Quý. Cái vẻ thân cận thái quá này của cô ta khiến Phượng Ngân rất lấy làm khó chịu. Cô nàng chen vào, ngồi giữa hai người bọn họ. Điệp Y cũng không ngăn cản, trái lại còn kề sát vào người Phượng Ngân, nhỏ giọng:
“Thật ra cô em xinh đẹp thế này, thiếp cũng không ngại kề cận đâu.”
“Này! Cô làm sao đấy? Quý đã có bạn gái rồi!”
Phượng Ngân trừng mắt với Điệp Y một cái, sẵng giọng.
Huyễn Kiếm che miệng, cười:
“Chuyện đấy là chuyện đấy, chuyện này là chuyện này, đâu có liên quan gì nhau? Thiếp sẵn sàng làm nhỏ, thậm chí không có danh phận gì cũng được.”
“Cô... Thời đại nào rồi còn tam thê tứ thiếp cơ chứ?”
Phượng Ngân đờ người, tự thấy không thể hiểu nổi tư duy của cô nàng đeo băng che mắt này.
Điệp Y cười, nói:
“Trời. Cô em không biết sao? Không lí nào. Trong hồ sơ thì chắc hẳn cô em đã thấy Quý đánh toàn lực rồi mới đúng chứ?”
Phượng Ngân hồi tưởng lại dưới mộ vua ma, trong một tích tắc Điền Quý phát động hàng trăm trận pháp liền, đánh nát cả không gian đại trận của tên thầy địa lí. Sức tàn phá lúc ấy thật không thua gì bất cứ vũ khí hủy diệt nào. Thế nhưng, Phượng Ngân không hiểu sức mạnh đó của Điền Quý thì liên quan gì đến chuyện Điệp Y cứ xán vào anh chàng.
Huyễn Kiếm cười, nói:
“Quý không nói cho cô biết là trong giới hành giả, không cần tính ảnh hưởng của nhà họ Điền thì anh ta đã có vị thế chẳng khác gì bom nguyên tử à? Ai mà có được Quý, thì lúc đàm phán thể nào cũng có lợi thế. Một con bài chính trị tuyệt hảo đấy.”
Phượng Ngân không ngờ Điệp Y nói những lời này ngay trước mặt Điền Quý mà không một chút do dự hay ngại ngùng nào, lại thấy anh chàng không hề có phản ứng gì, giống như đã nghe nhàm tai từ lâu, bỗng thấy lạc lõng.
Dường như, ngay cả khi trở thành hành giả, Phượng Ngân và anh chàng cũng không phải người cùng một thế giới.
Điệp Y lại che miệng, nói tiếp:
“Nhưng những chuyện ấy thực ra không phải lí do chính. Thiếp là Huyễn Kiếm, Quý giỏi trận pháp. Cô thử tưởng tượng nếu hai bọn thiếp có con với nhau thì sẽ ra sao?”
“Được rồi. Kiếm thánh cũng không phải ai cũng xởi lởi như Ngạc Kiếm đâu. Có xung đột cũng không cần để ý. Dù sao người ta cũng là bà lão mấy trăm tuổi.”
Điền Quý khoát tay.
Giọng anh chàng vô cùng bình thản, dường như đã quá quen với việc bị coi như món hàng đưa qua bán lại, trong mắt người ta chỉ là một đống lợi ích có chân.
Phượng Ngân không nhịn nổi, choàng tay qua vai, ôm lấy Điền Quý. Anh chàng hơi rùng mình một cái, nhưng rồi cũng thả lỏng người, không tránh nữa.
Điền Quý hắng giọng, nói:
“Để yên cho cô nói lâu như thế, bây giờ có thể yên lặng nghe rồi chứ?”
Điệp Y đáp:
“Mời.”
“Cái bà Mai bán quán nước ở gần đây, cũng từng làm diễn viên của nhà hát kịch này có thân phận gì?”
Phượng Ngân thấy anh chàng bỗng dưng nhắc đến bà lão bán quán cà phê từng cho Phương ở nhờ, thì lập tức nhớ lại thái độ của Điền Quý trước khi đứng lên ra về. Anh chàng đưa cho bà ta một lá bùa, sau khi chần chờ một lúc, bà hàng nước cũng nhận lấy.
Điệp Y đáp:
“Cái này anh phải hỏi hội trưởng, thiếp không thể chia sẻ được. Quyền hạn của anh chưa đủ để biết thông tin về bà ta.”
“Thế nếu tôi nói chuyện này có liên quan đến vụ án lần này thì sao?”
Điền Quý vừa nói, vừa móc ra cái túi gấm đựng muối, đẩy cho Điệp Y. Cô nàng tháo dây buộc, kề múi vào miệng túi ngửi nhanh một cái, sau đó khẽ cười:
“Anh này cũng ma lanh lắm.”
“Cô cũng thấy rồi đấy. Lần này thủ phạm giết hai mạng người là con cua thành tinh, là một giống yêu quái. Thế nhưng gói muối này bị đen, đóng cục như vậy thì không phải do yêu khí tác động. Chỉ khi nhiễm thi khí nó mới thành ra thế này.”
“Thế nên anh nghi ngờ bà Mai này là hoạt thi?”
Điệp Y nghiêng đầu, hỏi. Mắt cô nàng đã bị vải che phủ, thành ra không tài nào nhìn ánh mắt để đoán biết ý nghĩ của cô ta được.
Điền Quý lắc đầu, nói:
“Tôi không dám khẳng định, chỉ là thấy có hơi kì quái. Nếu bà ta là cương thi thì lá bùa của tôi phải có phản ứng mới đúng. Thế nhưng, nếu không phải thì vì nguyên do gì mà túi muối lại đen kịt đi như vậy? Thứ hoành hành ở nhà hát múa rối là yêu quái, thi khí ở đâu mà ra? Lại thêm việc kiếm thánh như cô được cử đến đây, tôi đoán chắc chắn là có liên quan đến cái bà hàng nước kia.”
Anh chàng thở ra một hơi dài, ngẩng đầu phóng ánh mắt vào trời đêm, rồi nói:
“Chỉ hi vọng tôi lo lắng thái quá. Không nói cô cũng biết một cái thây ma có thể sinh hoạt không khác gì người sống nguy hiểm đến mức nào.”
Điệp Y cười, nói:
“Không cần xem thông tin tuyệt mật mà anh đã gần như đoán được chân tướng rồi, thiếp có lời khen đấy.”
Cô nàng vung tay một cái, khung cảnh xung quanh ba người đã biến thành một căn phòng cách âm. Điệp Y đặt tay lên, vuốt thẳng lại áo xống, rồi nói:
“Anh còn nhớ hồi kháng chiến không? Thời ấy hành giả cũng có nhiều người nhiệt huyết, chấp nhận từ bỏ thân phận hành giả để ra chiến trường. Con gái của bà Mai cũng vậy. Cô ấy đi làm giao liên như một người bình thường, rồi chẳng may trúng bom mất mạng.”
Phượng Ngân giật mình, hỏi:
“Lẽ nào... bà Mai là hành giả?”
“Đâu chỉ thế? Bà ta từng là thư ký của tư lệnh hành giả đấy, nếu nói về quyền lên tiếng thì cũng không kém hơn hội trưởng bao nhiêu đâu.”
Điệp Y vừa nói, vừa phẩy tay một cái. Tức thì trước mặt ba người hiện ra một cái bàn, trên bày mấy đĩa đồ chay. Mùi thức ăn bốc lên, khiến người ta cảm thấy thanh mát dễ chịu. Cô nàng cười, gõ lên bàn một cái, lập tức hai bộ bát đũa hiện lên. Điệp Y nói:
“Hai người có vẻ đói bụng rồi, ăn tạm đi. Tuy không phải đồ thật nhưng có thể khiến hai người thấy no đấy.”
“Đây... này...”
Phượng Ngân nhìn mấy đĩa thức ăn, bỗng nhiên nhớ đến mấy cảnh đi lạc đến quán cơm người chết trong phim. Nhân vật nhìn thì thấy đồ ăn ê chề ngon miệng, nhưng thực tế thì toàn giòi bọ lúc nhúc mà thôi.
Như đọc được ý nghĩ của cô nàng, Điệp Y bèn cười:
“Mấy thứ này đều không tồn tại đâu, gần như là cô hít không khí vậy. Còn Quý đã bắt đầu ăn rồi kia kìa.”
Phượng Ngân nhìn sang, phát hiện Điền Quý đã động đũa.
Nhưng, ngay cả khi hai người trước sau chưa từng rời nhau một giây...
Phượng Ngân cũng không dám chắc người đang ngồi cùng mình có phải Điền Quý hay không.
Điền Quý gắp thức ăn vào bát cô nàng, nói mà mặt dài ra như quả mướp:
“Đừng coi thường tôi thế chứ? Ảo ảnh của cô ta đúng là mạnh, nhưng không phải là tôi không phá được.”
Phượng Ngân hít một hơi, sau đó cầm đũa lên gắp đồ ăn nếm thử. Mấy món ăn Điệp Y bày ra không quá cầu kỳ, nhưng đủ năm vị chua cay mặn ngọt đắng, có cả dai cả mềm. Hương thơm xộc lên mũi, hơi ấm lan trong miệng. Thật khó mà có thể tưởng tượng được mấy đĩa thức ăn này căn bản không hề tồn tại.
Điệp Y lại hắng giọng, nói:
“Thiếp kể đến đâu rồi... à... Bà Mai rất yêu cô con gái này, nên lúc cô ấy được đưa vào quân y, bà ấy định dùng sức mạnh của hành giả cứu con gái mình. Tất nhiên, điều này là không được phép. Những ngày cuối cùng, bà ấy chỉ có thể bất lực nhìn con gái lịm dần đi.”
“Chuyện này thì có liên quan gì?”
Điền Quý ngừng đũa, hỏi.
Huyễn Kiếm đáp:
“Sao lại không? Không rõ là trước hay sau khi con gái bà ta mất, tổng bộ phát hiện đã có kẻ cố tình dùng thuật pháp cõi âm để tìm nơi ẩn náu của con bà Mai và đồng đội, rồi giúp quân giặc ném bom xuống đó. Kể từ đấy, bà Mai bỏ ngành, đến nhà hát kịch này làm diễn viên. Thêm một thời gian thì nghỉ, làm nghề bán quán nước ở gần đây, chuyện này chắc anh đã biết rồi.”
Cô nàng ngừng một chốc, rồi hỏi:
“Anh nghi ngờ bà Mai là người phái con yêu tinh đến hồ này, rồi liên lạc với thằng Việt?”
“Đúng là có ý này. Nhưng bây giờ cô tiết lộ chuyện này với tôi, thì sự nghi ngờ của tôi lại càng lớn hơn.”
Anh chàng gật đầu.
Điệp Y cười khẽ, nói:
“Không. Anh phải nhớ kỹ. Thiếp không hề tiết lộ chuyện gì với anh cả, mọi thứ đều là anh tự đoán ra được.”
“Triệu Vân Sam mà biết chắc sẽ nhảy lên vì tức cho xem.”
“Thiếp nghĩ anh sẽ không có vấn đề gì với kết quả đó.”
Huyễn Kiếm nói xong bèn phẩy tay một cái, ảo ảnh xung quanh ba người lập tức biến mất. Trên bậc cửa, Hồng Hoa ngơ ngác nhìn bốn phía, giống như đang tìm ai đó.
“Không!”
Phương quỳ xuống bên xác con ốc mượn hồn, nước mắt rơi xuống như mưa.
Điền Quý thở dài, nói:
“Linh hồn của cha cô cũng bị ảnh hưởng rồi, giờ là nửa người nửa yêu. Ông ta đã bắt đầu thèm muốn linh hồn người khác, đã bị bản năng của loài yêu quái khống chế. Thế nên...”
Anh chàng không nói nữa.
Có nói có lẽ Phương cũng không muốn nghe.
Ngay trong đêm, dưới sự ảnh hưởng của Triệu Vân Sam, cảnh sát được điều đến. Việt, Tân đều bị kết án, lão Bạch Vân cư sĩ cũng bị đưa đi để lấy lời khai. Tang vật là con rối có chứa hàng cấm được Điệp Y giao tận tay cho cảnh sát.
Chỉ tội Hồng Hoa, lúc đi đến thì mọi chuyện đều đã xong, chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra cả.
Bốn người ra cửa nhà hát, ngồi trên bậc thềm chờ trời sáng.
Phượng Ngân thấy anh chàng không về văn phòng ngủ cho khỏe, mà lại ở lại nhà hát. Cái người luòi biếng đến độ nếu nằm được thì chắc chắn sẽ không ngồi, nếu được ngồi thì có chết cũng không đứng như Điền Quý mà lại chọn ngồi ru rú như ăn mày trước cửa nhà hát thì chắc chắn là còn có chuyện khúc mắc.
Cô nàng vừa ngồi xuống, thì đã thấy Điệp Y nhích lại gần Điền Quý. Cái vẻ thân cận thái quá này của cô ta khiến Phượng Ngân rất lấy làm khó chịu. Cô nàng chen vào, ngồi giữa hai người bọn họ. Điệp Y cũng không ngăn cản, trái lại còn kề sát vào người Phượng Ngân, nhỏ giọng:
“Thật ra cô em xinh đẹp thế này, thiếp cũng không ngại kề cận đâu.”
“Này! Cô làm sao đấy? Quý đã có bạn gái rồi!”
Phượng Ngân trừng mắt với Điệp Y một cái, sẵng giọng.
Huyễn Kiếm che miệng, cười:
“Chuyện đấy là chuyện đấy, chuyện này là chuyện này, đâu có liên quan gì nhau? Thiếp sẵn sàng làm nhỏ, thậm chí không có danh phận gì cũng được.”
“Cô... Thời đại nào rồi còn tam thê tứ thiếp cơ chứ?”
Phượng Ngân đờ người, tự thấy không thể hiểu nổi tư duy của cô nàng đeo băng che mắt này.
Điệp Y cười, nói:
“Trời. Cô em không biết sao? Không lí nào. Trong hồ sơ thì chắc hẳn cô em đã thấy Quý đánh toàn lực rồi mới đúng chứ?”
Phượng Ngân hồi tưởng lại dưới mộ vua ma, trong một tích tắc Điền Quý phát động hàng trăm trận pháp liền, đánh nát cả không gian đại trận của tên thầy địa lí. Sức tàn phá lúc ấy thật không thua gì bất cứ vũ khí hủy diệt nào. Thế nhưng, Phượng Ngân không hiểu sức mạnh đó của Điền Quý thì liên quan gì đến chuyện Điệp Y cứ xán vào anh chàng.
Huyễn Kiếm cười, nói:
“Quý không nói cho cô biết là trong giới hành giả, không cần tính ảnh hưởng của nhà họ Điền thì anh ta đã có vị thế chẳng khác gì bom nguyên tử à? Ai mà có được Quý, thì lúc đàm phán thể nào cũng có lợi thế. Một con bài chính trị tuyệt hảo đấy.”
Phượng Ngân không ngờ Điệp Y nói những lời này ngay trước mặt Điền Quý mà không một chút do dự hay ngại ngùng nào, lại thấy anh chàng không hề có phản ứng gì, giống như đã nghe nhàm tai từ lâu, bỗng thấy lạc lõng.
Dường như, ngay cả khi trở thành hành giả, Phượng Ngân và anh chàng cũng không phải người cùng một thế giới.
Điệp Y lại che miệng, nói tiếp:
“Nhưng những chuyện ấy thực ra không phải lí do chính. Thiếp là Huyễn Kiếm, Quý giỏi trận pháp. Cô thử tưởng tượng nếu hai bọn thiếp có con với nhau thì sẽ ra sao?”
“Được rồi. Kiếm thánh cũng không phải ai cũng xởi lởi như Ngạc Kiếm đâu. Có xung đột cũng không cần để ý. Dù sao người ta cũng là bà lão mấy trăm tuổi.”
Điền Quý khoát tay.
Giọng anh chàng vô cùng bình thản, dường như đã quá quen với việc bị coi như món hàng đưa qua bán lại, trong mắt người ta chỉ là một đống lợi ích có chân.
Phượng Ngân không nhịn nổi, choàng tay qua vai, ôm lấy Điền Quý. Anh chàng hơi rùng mình một cái, nhưng rồi cũng thả lỏng người, không tránh nữa.
Điền Quý hắng giọng, nói:
“Để yên cho cô nói lâu như thế, bây giờ có thể yên lặng nghe rồi chứ?”
Điệp Y đáp:
“Mời.”
“Cái bà Mai bán quán nước ở gần đây, cũng từng làm diễn viên của nhà hát kịch này có thân phận gì?”
Phượng Ngân thấy anh chàng bỗng dưng nhắc đến bà lão bán quán cà phê từng cho Phương ở nhờ, thì lập tức nhớ lại thái độ của Điền Quý trước khi đứng lên ra về. Anh chàng đưa cho bà ta một lá bùa, sau khi chần chờ một lúc, bà hàng nước cũng nhận lấy.
Điệp Y đáp:
“Cái này anh phải hỏi hội trưởng, thiếp không thể chia sẻ được. Quyền hạn của anh chưa đủ để biết thông tin về bà ta.”
“Thế nếu tôi nói chuyện này có liên quan đến vụ án lần này thì sao?”
Điền Quý vừa nói, vừa móc ra cái túi gấm đựng muối, đẩy cho Điệp Y. Cô nàng tháo dây buộc, kề múi vào miệng túi ngửi nhanh một cái, sau đó khẽ cười:
“Anh này cũng ma lanh lắm.”
“Cô cũng thấy rồi đấy. Lần này thủ phạm giết hai mạng người là con cua thành tinh, là một giống yêu quái. Thế nhưng gói muối này bị đen, đóng cục như vậy thì không phải do yêu khí tác động. Chỉ khi nhiễm thi khí nó mới thành ra thế này.”
“Thế nên anh nghi ngờ bà Mai này là hoạt thi?”
Điệp Y nghiêng đầu, hỏi. Mắt cô nàng đã bị vải che phủ, thành ra không tài nào nhìn ánh mắt để đoán biết ý nghĩ của cô ta được.
Điền Quý lắc đầu, nói:
“Tôi không dám khẳng định, chỉ là thấy có hơi kì quái. Nếu bà ta là cương thi thì lá bùa của tôi phải có phản ứng mới đúng. Thế nhưng, nếu không phải thì vì nguyên do gì mà túi muối lại đen kịt đi như vậy? Thứ hoành hành ở nhà hát múa rối là yêu quái, thi khí ở đâu mà ra? Lại thêm việc kiếm thánh như cô được cử đến đây, tôi đoán chắc chắn là có liên quan đến cái bà hàng nước kia.”
Anh chàng thở ra một hơi dài, ngẩng đầu phóng ánh mắt vào trời đêm, rồi nói:
“Chỉ hi vọng tôi lo lắng thái quá. Không nói cô cũng biết một cái thây ma có thể sinh hoạt không khác gì người sống nguy hiểm đến mức nào.”
Điệp Y cười, nói:
“Không cần xem thông tin tuyệt mật mà anh đã gần như đoán được chân tướng rồi, thiếp có lời khen đấy.”
Cô nàng vung tay một cái, khung cảnh xung quanh ba người đã biến thành một căn phòng cách âm. Điệp Y đặt tay lên, vuốt thẳng lại áo xống, rồi nói:
“Anh còn nhớ hồi kháng chiến không? Thời ấy hành giả cũng có nhiều người nhiệt huyết, chấp nhận từ bỏ thân phận hành giả để ra chiến trường. Con gái của bà Mai cũng vậy. Cô ấy đi làm giao liên như một người bình thường, rồi chẳng may trúng bom mất mạng.”
Phượng Ngân giật mình, hỏi:
“Lẽ nào... bà Mai là hành giả?”
“Đâu chỉ thế? Bà ta từng là thư ký của tư lệnh hành giả đấy, nếu nói về quyền lên tiếng thì cũng không kém hơn hội trưởng bao nhiêu đâu.”
Điệp Y vừa nói, vừa phẩy tay một cái. Tức thì trước mặt ba người hiện ra một cái bàn, trên bày mấy đĩa đồ chay. Mùi thức ăn bốc lên, khiến người ta cảm thấy thanh mát dễ chịu. Cô nàng cười, gõ lên bàn một cái, lập tức hai bộ bát đũa hiện lên. Điệp Y nói:
“Hai người có vẻ đói bụng rồi, ăn tạm đi. Tuy không phải đồ thật nhưng có thể khiến hai người thấy no đấy.”
“Đây... này...”
Phượng Ngân nhìn mấy đĩa thức ăn, bỗng nhiên nhớ đến mấy cảnh đi lạc đến quán cơm người chết trong phim. Nhân vật nhìn thì thấy đồ ăn ê chề ngon miệng, nhưng thực tế thì toàn giòi bọ lúc nhúc mà thôi.
Như đọc được ý nghĩ của cô nàng, Điệp Y bèn cười:
“Mấy thứ này đều không tồn tại đâu, gần như là cô hít không khí vậy. Còn Quý đã bắt đầu ăn rồi kia kìa.”
Phượng Ngân nhìn sang, phát hiện Điền Quý đã động đũa.
Nhưng, ngay cả khi hai người trước sau chưa từng rời nhau một giây...
Phượng Ngân cũng không dám chắc người đang ngồi cùng mình có phải Điền Quý hay không.
Điền Quý gắp thức ăn vào bát cô nàng, nói mà mặt dài ra như quả mướp:
“Đừng coi thường tôi thế chứ? Ảo ảnh của cô ta đúng là mạnh, nhưng không phải là tôi không phá được.”
Phượng Ngân hít một hơi, sau đó cầm đũa lên gắp đồ ăn nếm thử. Mấy món ăn Điệp Y bày ra không quá cầu kỳ, nhưng đủ năm vị chua cay mặn ngọt đắng, có cả dai cả mềm. Hương thơm xộc lên mũi, hơi ấm lan trong miệng. Thật khó mà có thể tưởng tượng được mấy đĩa thức ăn này căn bản không hề tồn tại.
Điệp Y lại hắng giọng, nói:
“Thiếp kể đến đâu rồi... à... Bà Mai rất yêu cô con gái này, nên lúc cô ấy được đưa vào quân y, bà ấy định dùng sức mạnh của hành giả cứu con gái mình. Tất nhiên, điều này là không được phép. Những ngày cuối cùng, bà ấy chỉ có thể bất lực nhìn con gái lịm dần đi.”
“Chuyện này thì có liên quan gì?”
Điền Quý ngừng đũa, hỏi.
Huyễn Kiếm đáp:
“Sao lại không? Không rõ là trước hay sau khi con gái bà ta mất, tổng bộ phát hiện đã có kẻ cố tình dùng thuật pháp cõi âm để tìm nơi ẩn náu của con bà Mai và đồng đội, rồi giúp quân giặc ném bom xuống đó. Kể từ đấy, bà Mai bỏ ngành, đến nhà hát kịch này làm diễn viên. Thêm một thời gian thì nghỉ, làm nghề bán quán nước ở gần đây, chuyện này chắc anh đã biết rồi.”
Cô nàng ngừng một chốc, rồi hỏi:
“Anh nghi ngờ bà Mai là người phái con yêu tinh đến hồ này, rồi liên lạc với thằng Việt?”
“Đúng là có ý này. Nhưng bây giờ cô tiết lộ chuyện này với tôi, thì sự nghi ngờ của tôi lại càng lớn hơn.”
Anh chàng gật đầu.
Điệp Y cười khẽ, nói:
“Không. Anh phải nhớ kỹ. Thiếp không hề tiết lộ chuyện gì với anh cả, mọi thứ đều là anh tự đoán ra được.”
“Triệu Vân Sam mà biết chắc sẽ nhảy lên vì tức cho xem.”
“Thiếp nghĩ anh sẽ không có vấn đề gì với kết quả đó.”
Huyễn Kiếm nói xong bèn phẩy tay một cái, ảo ảnh xung quanh ba người lập tức biến mất. Trên bậc cửa, Hồng Hoa ngơ ngác nhìn bốn phía, giống như đang tìm ai đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.