Chương 103: Con chuột thành tinh
Nghịch Tử
20/12/2021
Điền Quý lấy ra một lá bùa, quệt máu yêu lên rồi đem đốt. Làn khói lãng đãng bốc lên cao, nhưng thay vì tản đi như khói bình thường thì khói đốt bùa ấy lại quện lại càng lúc càng đặc. Đến lúc cụm khói có thể nhìn rõ bằng mắt thường thì nó bắt đầu bay ngược chiều gió, hướng ra hồ.
Anh chàng đuổi theo làn khói, đi một lúc thì tìm đến một cây si cổ thụ, rễ rủ xuống chạm đến tận mặt hồ. Trên ghế đá, tên đàn ông hồi chiều từng đe dọa Điền Quý ở bưu điện thành phố đang ngồi thở hồng hộc, chân bên phải đứt lìa, thỉnh thoảng lại có máu rỉ ra chưa cầm được. Con yêu tinh bấy giờ đang mặc một bộ đạo bào màu vàng, đầu đội một cái mũ den, trông cũng ra dáng đạo sĩ bắt ma trừ quỷ trong phim lắm. Có lẽ vì đau, mà trên đầu hắn đã lộ ra hai cái lỗ tai thú, một cái đuôi dài thò ra chấm xuống gạch lát đường, cái chân còn lại cũng hiện nguyên dạng là một cái chân với lớp lông vàng.
“Mày... mày lừa tao...”
Điền Quý vừa đến nơi, thì con yêu tinh đã rít lên, hai hàm răng nghiến vào nhau trèo trẹo. Anh chàng đứng cách cả mét còn nghe thấy rõ mồn một.
“Đâu có lừa ai đâu? Tao có treo biển ‘đề phòng chó dữ’ đàng hoàng cơ mà.”
Anh chàng vừa cười, vừa ném một tấm “biển” về phía con yêu tinh.
“Biển này thì cho kiến nó đọc à?”
Con yêu tinh ném mẩu giấy to đúng bằng ngón tay trỏ xuống đường, chỉ vào mặt Điền Quý mà chửi. Thực ra có làn anh chàng nói chuyện đùa với lão Quang là treo biển “đề phòng chó dữ” ở văn phòng, trêu người ta cho vui. Lão ấy bảo cỡ con Bát Long Cẩu thế nào thì làm cái biển to đúng như thế cho “hợp phong thủy”, thế là từ đấy có cái biển bé đúng bằng ngón tay cái này, từ lúc mở cửa văn phòng đến nay vẫn đặt trên nóc ti vi.
Anh chàng nhún vai, cười khì khì:
“Cho chuột đọc, có được không?”
Con yêu tinh bỗng cười rung ghế, nói:
“Mày tưởng chỉ mình mày biết dùng kế sao? Vênh váo hơi sớm đấy ranh con ạ!”
Nó vừa dứt câu, thì cả người bỗng phình lên như quả bóng được bơm căng phồng, thế rồi áo bào biến thành bộ lông, mặt nhọn ra hóa thành mặt chuột. Chẳng mấy chốc, dưới gốc cây si đã hiện rõ ra một con chuột lông vàng ba chân to như con trâu đực. Con yêu tinh vừa cười khùng khục, vừa nói:
“Tao ở nơi này từ thuở vua Lê chúa Trịnh, nắm rõ cái đất kinh thành này như lòng bàn tay. Loại gà mờ như mày mà muốn thắng tao ấy à? Còn sớm ba kiếp người nữa đấy con ạ.”
Điền Quý ngoáy lỗ tai, cười:
“Cây si gá ma thôi mà, có phải cái gì to tát đâu mà phải vênh váo?”
Tương truyền lúc còn nạn đói, còn chiến tranh, người ta chết nhiều lắm. Có những hộ cả nhà chết sạch, chẳng ai thu xếp mồ mả tang lễ cho. Người ta bèn trồng một loại cây để những cô hồn không mồ không mả này có chỗ gá vào, không phải làm loại ma lang thang cơ nhỡ, gọi là cây gá hồn. Có lúc là xà cừ, có lúc là gạo, có lúc là si, miễn là cái cây có đủ âm khí cho những cô hồn dã quỷ kia là được. Cây si ở bờ hồ này là một cây gá ma như vậy.
Con yêu quái bỏ chạy đến đây, mượn âm khí của cây gá ma, hiện ra nguyên hình con chuột to tướng.
Yêu quái không nhiều lời, há mồm thổi ra một vạt lửa vàng khè, khói đặc bốc lên mù mịt. Điền Quý vung tay một cái, trước mặt tức thì hiện lên một màn chắn, Mặc kệ thế lửa con chuột thổi ra ngùn ngụt cũng không tài nào lẹm được đến chéo áo anh chàng, dù chỉ là một tàn đóm cũng không thể. Lửa đốt không nổi Điền Quý, đương nhiên con chuột tinh sẽ không ngu gì tiếp tục làm chuyện vô nghĩa. Chỉ thấy con yêu tinh bỗng chu mỏ, thình lình phun một cái răng cửa về phía Điền Quý.
Phàm là động vật tu luyện thành tinh, thường sẽ tế một bộ phận trên người nó thành pháp bảo bản mệnh, có vô vàn công dụng kì quái chẳng con nào giống con nào. Giống chuột là loài gặm nhấm, thông thường bản năng động vật sẽ khiến chúng chọn lấy đôi răng cửa làm pháp bảo bản mệnh.
Cái răng con chuột to như cánh tay người, vừa bắn ra đã hóa thành một cái hồ lô bằng xương trắng hếu. Hồ lô bật nắp, lập tức một dòng nước xanh lè bốc lên hương thuốc chảy tràn ra, cuốn về phía Điền Quý. Anh chàng lại dùng màn bảo vệ che chắn, nhưng lần này có một giọt lọt qua, vấy lên mông quần. Lập tức, Điền Quý thấy da mông bỏng rát, đau không chịu nổi, chỉ đành ôm bàn tọa chạy loi choi như con khỉ.
Con chuột tinh rung người, lông trên thân nó rơi lả tả xuống đất. Mỗi sợi lông chuột lại hóa thành một con chuột nhỏ. Chuột vàng ngửa cổ kêu “chít” một cái, tức thì cả đàn chuột như lũ tràn bờ đê, xông về phía Điền Quý. Hàng ngàn cặp mắt chuột đỏ lòm nhìn anh chàng lom lom, cái vẻ khát máu của chúng khiến anh chàng rợn cả tóc gáy. Lúc này, Điền Quý chợt nhớ đến chương trình tivi vừa xem ở quán cơm hôm nọ, chiếu cảnh người ta thả một con vịt xuống đầm cá răng đao.
Đứng trước đàn chuột khát máu, Diền Quý rốt cuộc cũng hiểu cảm nhận của con vịt.
Con chuột vàng giờ trụi hết lông, trông càng gớm guốc hơn lúc nãy. Lúc cả đàn chuột hăm hở bao vây anh chàng, thì nó lại lủi thủi quay đầu, cà nhắc cà nhắc nhấc cái chân cụt lên toan chạy.
“Muốn chạy à? Đâu có dễ thế?”
Điền Quý vừa phủi mông, vừa cười khanh khách, không còn cái vẻ dở hơi ban nãy nữa.
Anh chàng đánh ngón tay nghe “chóc” một cái, sau đó bình thản nhìn con yêu tinh. Không có pháp thuật màu mè hoành tráng gì, chỉ thấy con chuột cụt chân đang cố gắng bỏ trốn bắt đầu đi cà nhắc cà nhắc, người hết nghiêng trái lại đổ phải. Rốt cuộc, chỉ nghe phịch một cái, chuột ta đổ nghiêng người, nằm lăn quay dưới tán cây.
Điền Quý đút bàn tay vào túi, tung chân đá văng một con chuột đi chỗ khác. Anh chàng mó tay, rớ vào lỗ hổng ở mông quần, rồi chặc lưỡi ra chiều tiếc rẻ. Ban nãy Điền Quý cố tình để nước xanh của con chuột văng lên quần, sau đó ôm mông nhảy loi choi để nó chủ quan.
Chẳng ngờ con yêu tinh này ngay từ đầu đã không hề có ý định đánh nhau, vừa có cơ hội là nó định chuồn đi luôn. Điền Quý hết cách, đành phải giở thủ đoạn đã cất công chuẩn bị từ ban chiều, thu phục nó ngay tại trận.
Lão lao công mắt quỷ ở phố Hàng Mã bước ra từ khuôn viên nhà hàng ngay gần đấy, tay cầm một cây chổi tre. Lão đá vào người con chuột tinh trụi lông một cái, đoạn trợn mắt nhìn Điền Quý, nhếch mép:
“Mày làm thế nào mà nó say mềm cả người thế này?”
Bị cặp mắt đen tròng trắng quỷ quái nhìn đau đáu vào, anh chàng chỉ cảm thấy sống lưng lành lạnh, da đầu tê rần rần. Điền Quý hắng giọng, hỏi:
“Cụ hỏi thì con xin thưa, nhưng có thể đừng dùng mắt quỷ nhìn con được không?”
“Yêu tinh này có đến vài trăm tuổi, đạo hạnh không phải yếu. Tao canh chừng nó giở trò ve sầu thoát xác, xuất hồn chạy trốn mà thôi.”
Lão cười nhạt, nói.
Điền Quý đem cái chuyện hồi chiều anh chàng mò đến cái mả phong yêu, đổ rượu nếp xuống đẫy cả đất. Lão lao công đảo mắt một cái, không nói gì, nhưng anh chàng thừa biết mánh khóe của mình đã bị lão nhìn thấu rồi.
Đống rượu nếp Điền Quý đổ xuống mộ tất nhiên đã bị anh chàng động tay động chân.
Lão lao công vừa xử lý con chuột tinh, vừa nói:
“Mày nghe câu gan chuột nhắt chưa? Yêu tinh có tu hành bao nhiêu năm thì cũng không rũ bỏ được tập tính tự nhiên đâu. Con quái này nhát gan như thế, mày có giả ngây giả dại hay gấp mấy lần ban nãy thì cũng chẳng làm cho nó chủ quan được.”
Điền Quý gãi gáy, ra chiều xấu hổ. Anh chàng lại hỏi:
“Cái chuyện con viết trong thư đến đâu rồi hả cụ?”
“Mày dự đoán không sai, con bé Hoa ấy đúng là bẩm sinh có Khuynh Thành Cốt. Tự tay tao đã lấy ra giúp nó rồi.”
Lão lao công mắt quỷ vừa nói, vừa lấy trong túi ra một đốt xương kỳ lạ, một đầu thuôn một đầu phình, trông cứ như cái đàn nguyệt vậy. Đốt xương này không trắng bợt ra, mà trong veo láng mịn, không khác gì ngọc thạch loại tốt cả.
“Thôi, cụ cứ giữ lấy. Người gác đêm các cụ cần dùng chứ con thì chắc chỉ đem làm chặn giấy với để làm cảnh thôi, được cái gì đâu?”
Điền Quý nhún vai một cái, vừa nói vừa giơ ngón tay vạch chéo trước ngực. Bấy giờ lão lao công mới yên tâm cất Khuynh Thành Cốt vào vạt áo.
Khuynh Thành Cốt là một đốt xương lạ, hàng trăm ngàn người mới có một. Nghe nói ai sinh ra mà có đốt xương này thì sẽ là người đẹp nức tiếng, khiến người ta chỉ ngắm một lần là không quên, từ ấy mà tương tư nhớ mãi, mị lực có thể nói là không tài nào cưỡng lại nổi. Sách cổ cũng bảo những nhân vật khuynh quốc khuynh thành năm xưa, tỉ như bà Linh Từ Quốc Mẫu, cũng đều có Khuynh Thành Cốt này cả, nhưng chẳng rõ thực hư ra sao.
Người gác đêm có một bí thuật cần dùng đến đốt xương kì quái này, nhưng Khuynh Thành Cốt là do Điền Quý phát hiện. Theo quy tắc của hành giả, thì vật này có một nửa là thuộc về anh chàng, người gác đêm không thể độc chiếm được. Thế nên lão mới đưa Khuynh Thành Cốt ra, chìa cho Điền Quý xem. Động tác gach chéo ngực của Điền Quý cũng là một tập tục của hành giả, hàm ý là khắc cốt ghi tâm, tương đương với lời thề độc của người bình thường.
Lão lao công xử lý con yêu tinh rất nhanh và trơn tru, động tác lão ta thành thạo đến đáng sợ. Chẳng mấy chốc, con yêu tinh chuột đã bị tiêu hủy hoàn toàn, chỉ còn để lại những thứ đáng giá. Cặp răng cửa, tám cái râu mõm, một viên nội đan, tất cả đều đặt trên tấm da mỏng. Lão lao công mắt quỷ hắng giọng, nói:
“Đúng ra trong này cũng có phần của người gác đêm bọn tao, nhưng mày đã đưa Khuynh Thành Cốt, tao mà lấy thêm nữa thì không phải đạo.”
Rồi không đợi anh chàng lên tiếng, lão đã chậm rãi bỏ đi.
Anh chàng đuổi theo làn khói, đi một lúc thì tìm đến một cây si cổ thụ, rễ rủ xuống chạm đến tận mặt hồ. Trên ghế đá, tên đàn ông hồi chiều từng đe dọa Điền Quý ở bưu điện thành phố đang ngồi thở hồng hộc, chân bên phải đứt lìa, thỉnh thoảng lại có máu rỉ ra chưa cầm được. Con yêu tinh bấy giờ đang mặc một bộ đạo bào màu vàng, đầu đội một cái mũ den, trông cũng ra dáng đạo sĩ bắt ma trừ quỷ trong phim lắm. Có lẽ vì đau, mà trên đầu hắn đã lộ ra hai cái lỗ tai thú, một cái đuôi dài thò ra chấm xuống gạch lát đường, cái chân còn lại cũng hiện nguyên dạng là một cái chân với lớp lông vàng.
“Mày... mày lừa tao...”
Điền Quý vừa đến nơi, thì con yêu tinh đã rít lên, hai hàm răng nghiến vào nhau trèo trẹo. Anh chàng đứng cách cả mét còn nghe thấy rõ mồn một.
“Đâu có lừa ai đâu? Tao có treo biển ‘đề phòng chó dữ’ đàng hoàng cơ mà.”
Anh chàng vừa cười, vừa ném một tấm “biển” về phía con yêu tinh.
“Biển này thì cho kiến nó đọc à?”
Con yêu tinh ném mẩu giấy to đúng bằng ngón tay trỏ xuống đường, chỉ vào mặt Điền Quý mà chửi. Thực ra có làn anh chàng nói chuyện đùa với lão Quang là treo biển “đề phòng chó dữ” ở văn phòng, trêu người ta cho vui. Lão ấy bảo cỡ con Bát Long Cẩu thế nào thì làm cái biển to đúng như thế cho “hợp phong thủy”, thế là từ đấy có cái biển bé đúng bằng ngón tay cái này, từ lúc mở cửa văn phòng đến nay vẫn đặt trên nóc ti vi.
Anh chàng nhún vai, cười khì khì:
“Cho chuột đọc, có được không?”
Con yêu tinh bỗng cười rung ghế, nói:
“Mày tưởng chỉ mình mày biết dùng kế sao? Vênh váo hơi sớm đấy ranh con ạ!”
Nó vừa dứt câu, thì cả người bỗng phình lên như quả bóng được bơm căng phồng, thế rồi áo bào biến thành bộ lông, mặt nhọn ra hóa thành mặt chuột. Chẳng mấy chốc, dưới gốc cây si đã hiện rõ ra một con chuột lông vàng ba chân to như con trâu đực. Con yêu tinh vừa cười khùng khục, vừa nói:
“Tao ở nơi này từ thuở vua Lê chúa Trịnh, nắm rõ cái đất kinh thành này như lòng bàn tay. Loại gà mờ như mày mà muốn thắng tao ấy à? Còn sớm ba kiếp người nữa đấy con ạ.”
Điền Quý ngoáy lỗ tai, cười:
“Cây si gá ma thôi mà, có phải cái gì to tát đâu mà phải vênh váo?”
Tương truyền lúc còn nạn đói, còn chiến tranh, người ta chết nhiều lắm. Có những hộ cả nhà chết sạch, chẳng ai thu xếp mồ mả tang lễ cho. Người ta bèn trồng một loại cây để những cô hồn không mồ không mả này có chỗ gá vào, không phải làm loại ma lang thang cơ nhỡ, gọi là cây gá hồn. Có lúc là xà cừ, có lúc là gạo, có lúc là si, miễn là cái cây có đủ âm khí cho những cô hồn dã quỷ kia là được. Cây si ở bờ hồ này là một cây gá ma như vậy.
Con yêu quái bỏ chạy đến đây, mượn âm khí của cây gá ma, hiện ra nguyên hình con chuột to tướng.
Yêu quái không nhiều lời, há mồm thổi ra một vạt lửa vàng khè, khói đặc bốc lên mù mịt. Điền Quý vung tay một cái, trước mặt tức thì hiện lên một màn chắn, Mặc kệ thế lửa con chuột thổi ra ngùn ngụt cũng không tài nào lẹm được đến chéo áo anh chàng, dù chỉ là một tàn đóm cũng không thể. Lửa đốt không nổi Điền Quý, đương nhiên con chuột tinh sẽ không ngu gì tiếp tục làm chuyện vô nghĩa. Chỉ thấy con yêu tinh bỗng chu mỏ, thình lình phun một cái răng cửa về phía Điền Quý.
Phàm là động vật tu luyện thành tinh, thường sẽ tế một bộ phận trên người nó thành pháp bảo bản mệnh, có vô vàn công dụng kì quái chẳng con nào giống con nào. Giống chuột là loài gặm nhấm, thông thường bản năng động vật sẽ khiến chúng chọn lấy đôi răng cửa làm pháp bảo bản mệnh.
Cái răng con chuột to như cánh tay người, vừa bắn ra đã hóa thành một cái hồ lô bằng xương trắng hếu. Hồ lô bật nắp, lập tức một dòng nước xanh lè bốc lên hương thuốc chảy tràn ra, cuốn về phía Điền Quý. Anh chàng lại dùng màn bảo vệ che chắn, nhưng lần này có một giọt lọt qua, vấy lên mông quần. Lập tức, Điền Quý thấy da mông bỏng rát, đau không chịu nổi, chỉ đành ôm bàn tọa chạy loi choi như con khỉ.
Con chuột tinh rung người, lông trên thân nó rơi lả tả xuống đất. Mỗi sợi lông chuột lại hóa thành một con chuột nhỏ. Chuột vàng ngửa cổ kêu “chít” một cái, tức thì cả đàn chuột như lũ tràn bờ đê, xông về phía Điền Quý. Hàng ngàn cặp mắt chuột đỏ lòm nhìn anh chàng lom lom, cái vẻ khát máu của chúng khiến anh chàng rợn cả tóc gáy. Lúc này, Điền Quý chợt nhớ đến chương trình tivi vừa xem ở quán cơm hôm nọ, chiếu cảnh người ta thả một con vịt xuống đầm cá răng đao.
Đứng trước đàn chuột khát máu, Diền Quý rốt cuộc cũng hiểu cảm nhận của con vịt.
Con chuột vàng giờ trụi hết lông, trông càng gớm guốc hơn lúc nãy. Lúc cả đàn chuột hăm hở bao vây anh chàng, thì nó lại lủi thủi quay đầu, cà nhắc cà nhắc nhấc cái chân cụt lên toan chạy.
“Muốn chạy à? Đâu có dễ thế?”
Điền Quý vừa phủi mông, vừa cười khanh khách, không còn cái vẻ dở hơi ban nãy nữa.
Anh chàng đánh ngón tay nghe “chóc” một cái, sau đó bình thản nhìn con yêu tinh. Không có pháp thuật màu mè hoành tráng gì, chỉ thấy con chuột cụt chân đang cố gắng bỏ trốn bắt đầu đi cà nhắc cà nhắc, người hết nghiêng trái lại đổ phải. Rốt cuộc, chỉ nghe phịch một cái, chuột ta đổ nghiêng người, nằm lăn quay dưới tán cây.
Điền Quý đút bàn tay vào túi, tung chân đá văng một con chuột đi chỗ khác. Anh chàng mó tay, rớ vào lỗ hổng ở mông quần, rồi chặc lưỡi ra chiều tiếc rẻ. Ban nãy Điền Quý cố tình để nước xanh của con chuột văng lên quần, sau đó ôm mông nhảy loi choi để nó chủ quan.
Chẳng ngờ con yêu tinh này ngay từ đầu đã không hề có ý định đánh nhau, vừa có cơ hội là nó định chuồn đi luôn. Điền Quý hết cách, đành phải giở thủ đoạn đã cất công chuẩn bị từ ban chiều, thu phục nó ngay tại trận.
Lão lao công mắt quỷ ở phố Hàng Mã bước ra từ khuôn viên nhà hàng ngay gần đấy, tay cầm một cây chổi tre. Lão đá vào người con chuột tinh trụi lông một cái, đoạn trợn mắt nhìn Điền Quý, nhếch mép:
“Mày làm thế nào mà nó say mềm cả người thế này?”
Bị cặp mắt đen tròng trắng quỷ quái nhìn đau đáu vào, anh chàng chỉ cảm thấy sống lưng lành lạnh, da đầu tê rần rần. Điền Quý hắng giọng, hỏi:
“Cụ hỏi thì con xin thưa, nhưng có thể đừng dùng mắt quỷ nhìn con được không?”
“Yêu tinh này có đến vài trăm tuổi, đạo hạnh không phải yếu. Tao canh chừng nó giở trò ve sầu thoát xác, xuất hồn chạy trốn mà thôi.”
Lão cười nhạt, nói.
Điền Quý đem cái chuyện hồi chiều anh chàng mò đến cái mả phong yêu, đổ rượu nếp xuống đẫy cả đất. Lão lao công đảo mắt một cái, không nói gì, nhưng anh chàng thừa biết mánh khóe của mình đã bị lão nhìn thấu rồi.
Đống rượu nếp Điền Quý đổ xuống mộ tất nhiên đã bị anh chàng động tay động chân.
Lão lao công vừa xử lý con chuột tinh, vừa nói:
“Mày nghe câu gan chuột nhắt chưa? Yêu tinh có tu hành bao nhiêu năm thì cũng không rũ bỏ được tập tính tự nhiên đâu. Con quái này nhát gan như thế, mày có giả ngây giả dại hay gấp mấy lần ban nãy thì cũng chẳng làm cho nó chủ quan được.”
Điền Quý gãi gáy, ra chiều xấu hổ. Anh chàng lại hỏi:
“Cái chuyện con viết trong thư đến đâu rồi hả cụ?”
“Mày dự đoán không sai, con bé Hoa ấy đúng là bẩm sinh có Khuynh Thành Cốt. Tự tay tao đã lấy ra giúp nó rồi.”
Lão lao công mắt quỷ vừa nói, vừa lấy trong túi ra một đốt xương kỳ lạ, một đầu thuôn một đầu phình, trông cứ như cái đàn nguyệt vậy. Đốt xương này không trắng bợt ra, mà trong veo láng mịn, không khác gì ngọc thạch loại tốt cả.
“Thôi, cụ cứ giữ lấy. Người gác đêm các cụ cần dùng chứ con thì chắc chỉ đem làm chặn giấy với để làm cảnh thôi, được cái gì đâu?”
Điền Quý nhún vai một cái, vừa nói vừa giơ ngón tay vạch chéo trước ngực. Bấy giờ lão lao công mới yên tâm cất Khuynh Thành Cốt vào vạt áo.
Khuynh Thành Cốt là một đốt xương lạ, hàng trăm ngàn người mới có một. Nghe nói ai sinh ra mà có đốt xương này thì sẽ là người đẹp nức tiếng, khiến người ta chỉ ngắm một lần là không quên, từ ấy mà tương tư nhớ mãi, mị lực có thể nói là không tài nào cưỡng lại nổi. Sách cổ cũng bảo những nhân vật khuynh quốc khuynh thành năm xưa, tỉ như bà Linh Từ Quốc Mẫu, cũng đều có Khuynh Thành Cốt này cả, nhưng chẳng rõ thực hư ra sao.
Người gác đêm có một bí thuật cần dùng đến đốt xương kì quái này, nhưng Khuynh Thành Cốt là do Điền Quý phát hiện. Theo quy tắc của hành giả, thì vật này có một nửa là thuộc về anh chàng, người gác đêm không thể độc chiếm được. Thế nên lão mới đưa Khuynh Thành Cốt ra, chìa cho Điền Quý xem. Động tác gach chéo ngực của Điền Quý cũng là một tập tục của hành giả, hàm ý là khắc cốt ghi tâm, tương đương với lời thề độc của người bình thường.
Lão lao công xử lý con yêu tinh rất nhanh và trơn tru, động tác lão ta thành thạo đến đáng sợ. Chẳng mấy chốc, con yêu tinh chuột đã bị tiêu hủy hoàn toàn, chỉ còn để lại những thứ đáng giá. Cặp răng cửa, tám cái râu mõm, một viên nội đan, tất cả đều đặt trên tấm da mỏng. Lão lao công mắt quỷ hắng giọng, nói:
“Đúng ra trong này cũng có phần của người gác đêm bọn tao, nhưng mày đã đưa Khuynh Thành Cốt, tao mà lấy thêm nữa thì không phải đạo.”
Rồi không đợi anh chàng lên tiếng, lão đã chậm rãi bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.