Chương 116: Đạo sĩ râu kẽm
Nghịch Tử
03/01/2022
Điền Quý hắng giọng, nói
“Chuyện nhà cô là việc riêng tư, tôi không muốn xen vào. Ở đây có một túi muối, cô cầm lấy đeo bên người, có thể tránh được việc bị hai thằng ngu kia liên lụy đến mình. Nếu thấy muối chuyển thành màu đen thì phải gọi điện cho bọn tôi ngay.”
“Cảm ơn.”
“Không hề gì. Cô mà chết bọn tôi tìm ai đòi tiền công?”
Anh chàng nhún vai, cười.
Một lát sau, ba người bọn Hồng Hoa, Điền Quý và Phượng Ngân đã tụ tập ở một quán thịt nướng nằm dưới gầm cầu. Bấy giờ đã chính thức vào mùa thu, những cơn gió lạnh tê tê buổi chiều khiến mùi thơm phưng phức của đồ ăn phả vào ánh nắng chiều. Làn khói lắc lư hòa nhịp vào âm thanh của chuyến tàu muộn chạy ngay trên đầu thực khách, tạo thành một trải nghiệm không phải nơi nào cũng có.
“Lần trước ăn dưới gầm cầu, hình như còn một anh chó trắng thì phải.”
Điền Quý ngả người ra ghế, vừa nhấm nháp cái vị đắng đắng của bia lạnh, vừa nhắc lại một kỷ niệm trong chuyến đi tìm mộ vua ma.
Hồng Hoa vừa trở mặt thịt, vừa nghiêng đầu:
“Chó?”
“Người quen cũ của tôi ấy mà. Hay tôi giới thiệu cho cô quen nhé?”
Anh chàng cười, vân vê cái cằm lún phún râu chưa cạo.
Phượng Ngân nghiêng đầu ngả về phía Hoa, sau đó nhỏ giọng gạ:
“Hoa này, chị có nóng không? Hay để em giúp nướng thịt nhé.”
“Không! Tuyệt đối không! Cô muốn đụng đũa vào cái bếp thì phải bước qua xác của tôi!”
Điền Quý lập tức trừng mắt, nói. Nghe Phượng Ngân muốn đụng đũa nấu nướng mà anh chàng không khỏi rùng mình, nhớ lại một cái sự kiện vô cùng đáng sợ tên là “bát cháo trứng”.
Phượng Ngân phồng má lên, lườm anh chàng:
“Chỉ là đặt lên chảo thôi mà, có gì khó đâu? Anh nói thế là có ý gì hả?”
“Thôi mà... thôi mà...”
Hồng Hoa nhìn trái nhìn phải, rồi vội vàng can lại.
“Không được! Không được! Chị Hoa đừng có xen vào! Đây là vấn đề danh dự!”
Phượng Ngân vừa nói, vừa vung tay. Cây đũa tre cô nàng đang cầm bay ra, chuẩn xác cắm phập vào chân cầu bằng đá gần đấy. Hồng Hoa giật mình đánh thót, kêu “á” một cái, đứng dậy khỏi ghế.
Điền Quý gõ ngón tay lên bàn, cười:
“Cô cũng phát hiện ra rồi à?”
“Tính ra vẫn chậm hơn anh một chút.”
Phượng Ngân ném cái đũa còn lại vào thùng rác, rồi rút một đôi đũa mới ra. Hồng Hoa hết nhìn trái rồi lại ngó phải, mặt hơi nghệt ra, vẫn chưa đuổi kịp suy nghĩ của hai nguòi.
Điền Quý lắc đầu, gỡ cái đũa trên tường xuống, chìa ra cho Hoa xem. Lúc này, đầu gắp của cây đũa xuyên thủng giữa người một con bướm đen.
“Cái thứ này gọi là âm trùng, do phách người không tan kết hợp với âm khí tạo nên. Loại này thì dùng để nghe lén.”
Anh chàng nhún vai một cái, ném nốt cái đũa còn lại vào thùng rác.
“Chuyện... chuyện này...”
Hồng Hoa cúi đầu, đôi mắt sau cặp kính trợn tròn, hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Điền Quý quẹt đống dầu mỡ ở mép, vô bụng một cái thư thái, rồi mới nhỏ giọng giải thích:
“Nói tóm lại, thì con âm trùng kia là do tên Bạch Vân cư sĩ thả ra, để nó bám theo chúng ta. Đợi đến lúc lão biết văn phòng mình ở đâu rồi, thì lão sẽ tìm đến giả thần giả quỷ để lừa lấy vài đồng ấy mà.”
Tên râu kẽm kia cũng quả thật có chút bản lĩnh vặt, có thể sai khiến được âm trùng cỡ nhỏ. Có lẽ hắn thấy ba người còn trẻ, tưởng là loại lừa gạt không có bản lĩnh gì, nên định tìm đến văn phòng của Điền Quý lừa lấy ít tiền.
Anh chàng nghĩ mà thấy buồn cười. Cái chuyện ỏ nhà hát múa rối còn chưa đâu vào đâu mà tên Bạch Vân cư sĩ đã định léng phéng một mối khác rồi.
Hồng Hoa ồ một cái, rồi lại ngẩn ra:
“Nhưng... thế thì lạ thật.”
“Lạ? Lạ gì?”
Phượng Ngân vừa ăn xong, khăn ướt lau miệng vẫn đang cầm trên tay. Điền Quý ngó vào bát, thấy mấy miếng thịt nửa cháy nửa sống do cô nàng tự nướng vẫn còn nguyên thì cười trộm một cái. Phượng Ngân quay sang lườm anh chàng, bặm môi không nói gì cả.
Hồng Hoa mới bảo:
“Tay đạo sĩ kia đã có đạo thuật sai khiến được âm trùng thì tại sao còn thả con rối gỗ trong hộp ra?”
Phượng Ngân giật mình, chớp mắt một cái, nói:
“Ừ đúng rồi. Sao hắn liều thế nhỉ? Này! Hay là hắn là cao nhân bất lộ tướng, tự tin rằng có thả con rối ra cũng xử lý được?”
“Làm gì có chuyện đấy? Lão ta mà có bản lĩnh thật, thì tự giỏ trò cũng được, cần quái gì thả con rối ra?”
Điền Quý nhấp nhanh một ngụm bia, nói.
Hồng Hoa chớp mắt, hỏi:
“Là... là con rối?”
“Không sai. Vấn đề không phải ở lão ta, mà là ở lũ rối.”
Điền Quý giơ ngón cái tán thưởng, rồi quay sang chỗ Phượng Ngân, vừa cười vừa hất hất đầu về phía cô nàng đeo kính.
Phượng Ngân hắng giọng, nói:
“Có gì thì cứ nói thẳng ra đi, cứ úp úp mở mở thế làm gì?”
“Thì tôi đã nói rồi, vấn đề nằm ở lũ rối. Tên đạo sĩ đó mở nắp hộp, thấy chỉ là một con rối bình thường nên mới yên tâm lấy ra. Chứ nếu là có âm khí thật, dám cá có cho hắn bạc tỉ hắn cũng không dám táy máy đâu.”
Điền Quý nhún vai, ngáp dài một cái.
Sau đấy, có vẻ vì thấy cái trò đoán già đoán non này quá phiền, anh chàng bèn giải thích hết những nghi vấn mình phát hiện cho hai cô gái nghe.
Thứ nhất là tượng hổ đá. Trong văn hóa tâm linh của người Việt, con hổ thường khắc trước cổng chùa, cổng miếu linh thiêng chứ hiếm khi được bày ở tư gia, hay nơi làm việc. Ấy là vì hổ trong tâm thức người Việt vốn là giống vừa chính vừa tà. Người ta vừa thờ thần ngũ hổ, lại vừa sợ thần hổ xám bắt người làm ma trành. Người ta kháo nhau về con hổ có nghĩa, cũng kể cho nhau nghe những chuyện hổ tinh giết người. Cái nhà hát kia bày tượng hổ quả thật không tự nhiên một chút nào cả.
Thứ hai là lũ rối, hay nói đúng hơn là thứ đã lợi dụng bọn rối để giết người. Chính vì nó giảo hoạt ngoài dự kiến nên Điền Quý mới không muốn bứt dây động rừng.
Thứ ba, thì là Phương.
“Em... em quen Phương từ bé. Chắc... chắc không phải cô... cô ấy là ma đâu.”
Hồng Hoa nghe anh chàng giải thích đến ẩn tình thứ ba, thì vội vàng lên tiếng giải thích.
Điền Quý nhún vai, nói:
“Chuyện cũng không nằm ở Phương, mà là ở những gì cô ấy nhìn thấy. Mấy con rối ấy không bị ám, sao tự nhiên chúng nó đứng múa hát với nhau cả đêm?”
“Ý anh là...”
Mắt Hồng Hoa trợn to, mồ hôi trán đổ ra. Cô nàng mím môi lại, hai bàn tay nắm chặt lấy vạt váy, người run lên. Phượng Ngân ngồi bên cạnh choàng tay qua vai Hồng Hoa, thì thầm gì đấy vào tai cô nàng đeo kính.
Điền Quý hắng giọng, nói:
“Ừ. Cô không nhầm. Tôi ngờ rằng thứ điều khiển lũ rối sớm đã phát hiện được Phương trốn trong phòng bí mật. Nó điều khiển lũ rối múa hát chẳng qua là để tung hỏa mù mà thôi.”
Anh chàng ngừng lại, nhìn Hồng Hoa một cái. Thấy cô nàng không phản ứng gì thái quá, Điền Quý mới nhún vai, rồi tiếp:
“Tất nhiên, chắc cô cũng hiểu, giả thuyết này chỉ đúng nếu những gì Phương nói là thật. Cũng không ngoại trừ khả năng cô ta chính là người điều khiển lũ rối giết anh nhân viên, thế nên mới không bị chúng làm hại.”
“Nên... anh mới đưa gói muối cho cô ấy? Là một phép thử?”
Phượng Ngân im lặng đứng một bên từ nãy đến giờ chợt lên tiếng hỏi chen vào.
Điền Quý vươn vai, ngáp dài một cái, đáp:
“Ai mà biết được? Có khi chỉ là tôi cẩn thận thôi thì sao?”
Từ chỗ gầm cầu về căn nhà ma ám cũng chỉ độ hai mươi phút đi bộ. Cũng vì thế mà Hoa lái xe về thẳng nhà, không quay lại văn phòng cùng hai người nữa. Trước khi phóng đi, cô nàng còn giơ ngón cái với Phượng Ngân, không rõ là có ý gì.
Lúc này trời đã tối hẳn, phố cũng đã lên đèn, dòng người ngược xuôi trên đường vãn hẳn. Tiếng băng thu âm léo nha léo nhéo của mấy bà bán hàng rong thỉnh thoảng lại cất lên ở một cái ngõ, con hẻm nào đấy. Gió nổi, thổi hương hoa sữa và cái lạnh tê tê luồn vào từng lỗ chân lông của người qua đường.
Điền Quý và Phượng Ngân chầm chậm bước đi trên con phố vắng người, bàn tay của hai cái bóng nhẹ nhàng lồng vào nhau. Điền Quý hắng giọng một cái, gãi gãi chóp mũi. Kể từ lúc Phượng Ngân dẫn anh Võ đến văn phòng, thì đây là lần đầu tiên hai người đi riêng với nhau kể từ sau cái chuyện ở bệnh xá. Anh chàng len lén nhìn sang, thì phát hiện Phượng Ngân bỗng nhiên đứng lại, không bước đi nữa.
“Có chuyện gì thế?”
Điền Quý khịt mũi, hỏi.
Dưới ánh đèn đường, hoa sữa rời cành khiêu vũ, gió cuốn mái tóc Phượng Ngân khe khẽ lay động. Cô nàng mím môi, sau đó rảo bước, đi vòng qua đứng ngay trước mặt Điền Quý.
“Này... thật ra...”
Phượng Ngân lên tiếng, nhưng mới nói được hai chữ đã cứng người, mặt cúi gằm xuống nhìn gạch lát vỉa hè.
Điền Quý chớp mắt, rồi cười, nhún vai:
“Thằng Quý này không phải loại tốt đẹp gì, nhưng tôi có nguyên tắc của tôi. Chuyện phá hoại hạnh phúc lứa đôi tôi không làm được đâu. Mong cô hiểu cho.”
Anh chàng vừa nói, vừa bất giác nhớ lại việc đã làm mười năm trước.
Phượng Ngân tròn mắt, hỏi:
“Hạnh phúc lứa đôi? Anh nói cái gì thế?”
Lần này đến lượt Điền Quý mắt chữ a mồm chữ o. Anh chàng giật mình, rồi lên tiếng, không hề nhận ra mình vừa trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi:
“Chẳng phải lúc đi nhậu cô nói có người yêu rồi à?”
“Đúng. Nhưng bọn tôi đã có gì với nhau đâu mà hạnh phúc lứa đôi?”
Phượng Ngân nghiêng đầu, nói.
Nghe giọng nói, nhìn ánh mắt của cô nàng thì không có vẻ gì là nói dối cả. Điền Quý nhìn lại cách ăn mặc của Phượng Ngân, thầm nghĩ cô nàng này chắc chắn không phải người sống thoáng như giới trẻ bây giờ,. Thế rồi, anh chàng chợt nghĩ đến một khả năng.
“Chuyện nhà cô là việc riêng tư, tôi không muốn xen vào. Ở đây có một túi muối, cô cầm lấy đeo bên người, có thể tránh được việc bị hai thằng ngu kia liên lụy đến mình. Nếu thấy muối chuyển thành màu đen thì phải gọi điện cho bọn tôi ngay.”
“Cảm ơn.”
“Không hề gì. Cô mà chết bọn tôi tìm ai đòi tiền công?”
Anh chàng nhún vai, cười.
Một lát sau, ba người bọn Hồng Hoa, Điền Quý và Phượng Ngân đã tụ tập ở một quán thịt nướng nằm dưới gầm cầu. Bấy giờ đã chính thức vào mùa thu, những cơn gió lạnh tê tê buổi chiều khiến mùi thơm phưng phức của đồ ăn phả vào ánh nắng chiều. Làn khói lắc lư hòa nhịp vào âm thanh của chuyến tàu muộn chạy ngay trên đầu thực khách, tạo thành một trải nghiệm không phải nơi nào cũng có.
“Lần trước ăn dưới gầm cầu, hình như còn một anh chó trắng thì phải.”
Điền Quý ngả người ra ghế, vừa nhấm nháp cái vị đắng đắng của bia lạnh, vừa nhắc lại một kỷ niệm trong chuyến đi tìm mộ vua ma.
Hồng Hoa vừa trở mặt thịt, vừa nghiêng đầu:
“Chó?”
“Người quen cũ của tôi ấy mà. Hay tôi giới thiệu cho cô quen nhé?”
Anh chàng cười, vân vê cái cằm lún phún râu chưa cạo.
Phượng Ngân nghiêng đầu ngả về phía Hoa, sau đó nhỏ giọng gạ:
“Hoa này, chị có nóng không? Hay để em giúp nướng thịt nhé.”
“Không! Tuyệt đối không! Cô muốn đụng đũa vào cái bếp thì phải bước qua xác của tôi!”
Điền Quý lập tức trừng mắt, nói. Nghe Phượng Ngân muốn đụng đũa nấu nướng mà anh chàng không khỏi rùng mình, nhớ lại một cái sự kiện vô cùng đáng sợ tên là “bát cháo trứng”.
Phượng Ngân phồng má lên, lườm anh chàng:
“Chỉ là đặt lên chảo thôi mà, có gì khó đâu? Anh nói thế là có ý gì hả?”
“Thôi mà... thôi mà...”
Hồng Hoa nhìn trái nhìn phải, rồi vội vàng can lại.
“Không được! Không được! Chị Hoa đừng có xen vào! Đây là vấn đề danh dự!”
Phượng Ngân vừa nói, vừa vung tay. Cây đũa tre cô nàng đang cầm bay ra, chuẩn xác cắm phập vào chân cầu bằng đá gần đấy. Hồng Hoa giật mình đánh thót, kêu “á” một cái, đứng dậy khỏi ghế.
Điền Quý gõ ngón tay lên bàn, cười:
“Cô cũng phát hiện ra rồi à?”
“Tính ra vẫn chậm hơn anh một chút.”
Phượng Ngân ném cái đũa còn lại vào thùng rác, rồi rút một đôi đũa mới ra. Hồng Hoa hết nhìn trái rồi lại ngó phải, mặt hơi nghệt ra, vẫn chưa đuổi kịp suy nghĩ của hai nguòi.
Điền Quý lắc đầu, gỡ cái đũa trên tường xuống, chìa ra cho Hoa xem. Lúc này, đầu gắp của cây đũa xuyên thủng giữa người một con bướm đen.
“Cái thứ này gọi là âm trùng, do phách người không tan kết hợp với âm khí tạo nên. Loại này thì dùng để nghe lén.”
Anh chàng nhún vai một cái, ném nốt cái đũa còn lại vào thùng rác.
“Chuyện... chuyện này...”
Hồng Hoa cúi đầu, đôi mắt sau cặp kính trợn tròn, hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Điền Quý quẹt đống dầu mỡ ở mép, vô bụng một cái thư thái, rồi mới nhỏ giọng giải thích:
“Nói tóm lại, thì con âm trùng kia là do tên Bạch Vân cư sĩ thả ra, để nó bám theo chúng ta. Đợi đến lúc lão biết văn phòng mình ở đâu rồi, thì lão sẽ tìm đến giả thần giả quỷ để lừa lấy vài đồng ấy mà.”
Tên râu kẽm kia cũng quả thật có chút bản lĩnh vặt, có thể sai khiến được âm trùng cỡ nhỏ. Có lẽ hắn thấy ba người còn trẻ, tưởng là loại lừa gạt không có bản lĩnh gì, nên định tìm đến văn phòng của Điền Quý lừa lấy ít tiền.
Anh chàng nghĩ mà thấy buồn cười. Cái chuyện ỏ nhà hát múa rối còn chưa đâu vào đâu mà tên Bạch Vân cư sĩ đã định léng phéng một mối khác rồi.
Hồng Hoa ồ một cái, rồi lại ngẩn ra:
“Nhưng... thế thì lạ thật.”
“Lạ? Lạ gì?”
Phượng Ngân vừa ăn xong, khăn ướt lau miệng vẫn đang cầm trên tay. Điền Quý ngó vào bát, thấy mấy miếng thịt nửa cháy nửa sống do cô nàng tự nướng vẫn còn nguyên thì cười trộm một cái. Phượng Ngân quay sang lườm anh chàng, bặm môi không nói gì cả.
Hồng Hoa mới bảo:
“Tay đạo sĩ kia đã có đạo thuật sai khiến được âm trùng thì tại sao còn thả con rối gỗ trong hộp ra?”
Phượng Ngân giật mình, chớp mắt một cái, nói:
“Ừ đúng rồi. Sao hắn liều thế nhỉ? Này! Hay là hắn là cao nhân bất lộ tướng, tự tin rằng có thả con rối ra cũng xử lý được?”
“Làm gì có chuyện đấy? Lão ta mà có bản lĩnh thật, thì tự giỏ trò cũng được, cần quái gì thả con rối ra?”
Điền Quý nhấp nhanh một ngụm bia, nói.
Hồng Hoa chớp mắt, hỏi:
“Là... là con rối?”
“Không sai. Vấn đề không phải ở lão ta, mà là ở lũ rối.”
Điền Quý giơ ngón cái tán thưởng, rồi quay sang chỗ Phượng Ngân, vừa cười vừa hất hất đầu về phía cô nàng đeo kính.
Phượng Ngân hắng giọng, nói:
“Có gì thì cứ nói thẳng ra đi, cứ úp úp mở mở thế làm gì?”
“Thì tôi đã nói rồi, vấn đề nằm ở lũ rối. Tên đạo sĩ đó mở nắp hộp, thấy chỉ là một con rối bình thường nên mới yên tâm lấy ra. Chứ nếu là có âm khí thật, dám cá có cho hắn bạc tỉ hắn cũng không dám táy máy đâu.”
Điền Quý nhún vai, ngáp dài một cái.
Sau đấy, có vẻ vì thấy cái trò đoán già đoán non này quá phiền, anh chàng bèn giải thích hết những nghi vấn mình phát hiện cho hai cô gái nghe.
Thứ nhất là tượng hổ đá. Trong văn hóa tâm linh của người Việt, con hổ thường khắc trước cổng chùa, cổng miếu linh thiêng chứ hiếm khi được bày ở tư gia, hay nơi làm việc. Ấy là vì hổ trong tâm thức người Việt vốn là giống vừa chính vừa tà. Người ta vừa thờ thần ngũ hổ, lại vừa sợ thần hổ xám bắt người làm ma trành. Người ta kháo nhau về con hổ có nghĩa, cũng kể cho nhau nghe những chuyện hổ tinh giết người. Cái nhà hát kia bày tượng hổ quả thật không tự nhiên một chút nào cả.
Thứ hai là lũ rối, hay nói đúng hơn là thứ đã lợi dụng bọn rối để giết người. Chính vì nó giảo hoạt ngoài dự kiến nên Điền Quý mới không muốn bứt dây động rừng.
Thứ ba, thì là Phương.
“Em... em quen Phương từ bé. Chắc... chắc không phải cô... cô ấy là ma đâu.”
Hồng Hoa nghe anh chàng giải thích đến ẩn tình thứ ba, thì vội vàng lên tiếng giải thích.
Điền Quý nhún vai, nói:
“Chuyện cũng không nằm ở Phương, mà là ở những gì cô ấy nhìn thấy. Mấy con rối ấy không bị ám, sao tự nhiên chúng nó đứng múa hát với nhau cả đêm?”
“Ý anh là...”
Mắt Hồng Hoa trợn to, mồ hôi trán đổ ra. Cô nàng mím môi lại, hai bàn tay nắm chặt lấy vạt váy, người run lên. Phượng Ngân ngồi bên cạnh choàng tay qua vai Hồng Hoa, thì thầm gì đấy vào tai cô nàng đeo kính.
Điền Quý hắng giọng, nói:
“Ừ. Cô không nhầm. Tôi ngờ rằng thứ điều khiển lũ rối sớm đã phát hiện được Phương trốn trong phòng bí mật. Nó điều khiển lũ rối múa hát chẳng qua là để tung hỏa mù mà thôi.”
Anh chàng ngừng lại, nhìn Hồng Hoa một cái. Thấy cô nàng không phản ứng gì thái quá, Điền Quý mới nhún vai, rồi tiếp:
“Tất nhiên, chắc cô cũng hiểu, giả thuyết này chỉ đúng nếu những gì Phương nói là thật. Cũng không ngoại trừ khả năng cô ta chính là người điều khiển lũ rối giết anh nhân viên, thế nên mới không bị chúng làm hại.”
“Nên... anh mới đưa gói muối cho cô ấy? Là một phép thử?”
Phượng Ngân im lặng đứng một bên từ nãy đến giờ chợt lên tiếng hỏi chen vào.
Điền Quý vươn vai, ngáp dài một cái, đáp:
“Ai mà biết được? Có khi chỉ là tôi cẩn thận thôi thì sao?”
Từ chỗ gầm cầu về căn nhà ma ám cũng chỉ độ hai mươi phút đi bộ. Cũng vì thế mà Hoa lái xe về thẳng nhà, không quay lại văn phòng cùng hai người nữa. Trước khi phóng đi, cô nàng còn giơ ngón cái với Phượng Ngân, không rõ là có ý gì.
Lúc này trời đã tối hẳn, phố cũng đã lên đèn, dòng người ngược xuôi trên đường vãn hẳn. Tiếng băng thu âm léo nha léo nhéo của mấy bà bán hàng rong thỉnh thoảng lại cất lên ở một cái ngõ, con hẻm nào đấy. Gió nổi, thổi hương hoa sữa và cái lạnh tê tê luồn vào từng lỗ chân lông của người qua đường.
Điền Quý và Phượng Ngân chầm chậm bước đi trên con phố vắng người, bàn tay của hai cái bóng nhẹ nhàng lồng vào nhau. Điền Quý hắng giọng một cái, gãi gãi chóp mũi. Kể từ lúc Phượng Ngân dẫn anh Võ đến văn phòng, thì đây là lần đầu tiên hai người đi riêng với nhau kể từ sau cái chuyện ở bệnh xá. Anh chàng len lén nhìn sang, thì phát hiện Phượng Ngân bỗng nhiên đứng lại, không bước đi nữa.
“Có chuyện gì thế?”
Điền Quý khịt mũi, hỏi.
Dưới ánh đèn đường, hoa sữa rời cành khiêu vũ, gió cuốn mái tóc Phượng Ngân khe khẽ lay động. Cô nàng mím môi, sau đó rảo bước, đi vòng qua đứng ngay trước mặt Điền Quý.
“Này... thật ra...”
Phượng Ngân lên tiếng, nhưng mới nói được hai chữ đã cứng người, mặt cúi gằm xuống nhìn gạch lát vỉa hè.
Điền Quý chớp mắt, rồi cười, nhún vai:
“Thằng Quý này không phải loại tốt đẹp gì, nhưng tôi có nguyên tắc của tôi. Chuyện phá hoại hạnh phúc lứa đôi tôi không làm được đâu. Mong cô hiểu cho.”
Anh chàng vừa nói, vừa bất giác nhớ lại việc đã làm mười năm trước.
Phượng Ngân tròn mắt, hỏi:
“Hạnh phúc lứa đôi? Anh nói cái gì thế?”
Lần này đến lượt Điền Quý mắt chữ a mồm chữ o. Anh chàng giật mình, rồi lên tiếng, không hề nhận ra mình vừa trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi:
“Chẳng phải lúc đi nhậu cô nói có người yêu rồi à?”
“Đúng. Nhưng bọn tôi đã có gì với nhau đâu mà hạnh phúc lứa đôi?”
Phượng Ngân nghiêng đầu, nói.
Nghe giọng nói, nhìn ánh mắt của cô nàng thì không có vẻ gì là nói dối cả. Điền Quý nhìn lại cách ăn mặc của Phượng Ngân, thầm nghĩ cô nàng này chắc chắn không phải người sống thoáng như giới trẻ bây giờ,. Thế rồi, anh chàng chợt nghĩ đến một khả năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.