Chương 129: Đạo sĩ
Nghịch Tử
03/03/2022
Bạch Vân cư sĩ vuốt chòm râu kẽm một cái, sau đó chỉ vào một tờ báo cũ kỹ:
“Đây rồi! Không sai được!”
Chỗ lão chỏ vào, bài viết rặt chữ Trung Quốc, mọi người không tài nào đọc nổi. Điền Quý hắng giọng, nói:
“Hai hóa thạch biết đi các cô mà còn không đọc được à? Hồi xưa nước ta cũng dùng chữ Hán, chữ Nôm cơ mà?”
Ngạc Kiếm nhún vai:
“Giời ơi. Cái thời mà người còn chả biết chữ, chú mày trông đợi gì ở một con cá sấu như chị mày?”
Bản thể của Lê Thị Năm là sấu năm chèo, cô ta nói thế, Điền Quý cũng chỉ biết câm nín.
Triệu Vân Sam nhếch mép:
“Cái thứ kiến thức hạn hẹp. Bên Tàu giờ họ dùng chữ mới, giản lược đi nhiều rồi. Lại vào đúng cái thời nước mình kháng chiến, bao nhiêu việc phải làm ra đấy. Bảo tao học bằng cách nào?”
“Lần sau biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe đi nhé.”
Điền Quý bị phản bác cho á khẩu, không nói được câu nào, chỉ đành trân trối nghẹn họng.
Triệu Vân Sam vắt ngang chân, nhìn tên đạo sĩ râu kẽm một cái, nói:
“Nào! Nói đi. Người đấy là ai?”
Lão Bạch Vân cư sĩ vội vàng đáp:
“Xin thưa, là một cô đào hát, ngày xưa cũng nổi tiếng lắm. Cứ như bài báo này thì hồi xưa có một vị đại gia người Nam cưới cô ấy, sau đấy thì không còn tin tức gì nữa.”
“Thần giữ của? Chẳng nhẽ lại một tên quỷ tiên nữa à?”
Điền Quý ngồi thẳng dậy, ngón tay gõ lên bàn cồng cộc.
Trong lần đi phá mộ vua ma, anh chàng và Phượng Ngân có bị rẽ đường sang giải quyết một đám ác quỷ, có từng đụng độ với thứ này. Hồi đó, cũng may thần giữ của kia không phải thân gái đồng trinh, bằng không e rằng Điền Quý còn phải vất vả nữa mới thu phục được tên quỷ tiên.
“Có lẽ không phải. Thần giữ của nếu luyện đúng cách thì sẽ không chủ động đi giết người, chỉ bảo vệ kho tàng mà thôi. Đằng này con ma lại nhắm vào bà mẹ, vốn là người không liên quan gì.”
Đinh Văn Phong trầm giọng.
“Tôi... tôi không giúp gì được nữa. Vậy... vậy...”
Lúc này, lão Bạch Vân cư sĩ mới ấp úng lên tiếng.
Sau khi điều tra, biết lão không có móc nối gì với việc buôn bán hàng cấm, cảnh sát chỉ phạt hành chính lão tội truyền bá mê tín dị đoan, lừa đảo loại nhẹ rồi thả đi. Triệu Vân Sam phát hiện lão không phải người Việt, mà là dân Tàu, nên ban nãy mới gọi lão đến nhờ tìm kiếm trong đống sách báo giấy tiếng Trung. Dù sao lão cũng đã biết đến cõi âm rồi, coi như bớt được một chuyện.
Điền Quý vỗ trán, gọi lão đến gần, nói:
“Khoan đi đã. Lão xem thử xem thứ này nó giống với yêu quái nào của bên Tàu giúp bọn tôi.”
Anh chàng rút quyển sổ có bức hình vẽ truyền thần thứ xuất hiện trong giấc mơ của mẹ cô Huệ ra, đưa cho lão xem. Bạch Vân cư sĩ nhìn một hồi, rồi nói:
“Theo ngu kiến của tôi, thứ này hình dáng thì giống như cương thi vương, nhưng cương thi thì không có chuyện xuất hồn ra ngoài thâm nhập vào giấc mơ của người phàm thế này.”
Triệu Vân Sam nhảy vụt dậy, một chân đặt lên bàn, chống nạnh nói:
“Được rồi. Coi như là có manh mối mới. Quý sang nhà cô Huệ tìm biện pháp bảo vệ tính mạng cho họ, chờ thư lệnh mới từ tổng bộ. À đúng rồi, có khả năng là anh sẽ phải làm việc với một hành giả người Tàu.”
Điền Quý trố mắt, rồi chặc lưỡi một cái.
Lúc bọn Điền Quý quay lại nhà của Huệ, thì nơi này đã trở nên khác hẳn. Chỉ sau một tuần lễ, mà chốn này trở nên vắng vẻ đìu hiu hơn hẳn. Khách khứa từ sinh viên đến công nhân viên chức đều không lui tới nữa, làm mấy vị chủ quán ăn chỉ có nước ngồi đuổi ruồi. Lắm người thậm chí còn chẳng buồn nấu cơm.
Bố của Huệ là người ra mở cửa. Đôi mắt đỏ quạch, quầng mắt thâm sì và sưng húp cùng vẻ mặt hốc hác rã rời khiến ông trông cứ như một người khác. Bóng dáng của người đầu bếp gân guốc chỉ sau một tuần đã biến mất hẳn.
“Là cậu à. May quá.”
Ông dẫn ba người vào phòng.
Bác gái nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, không động đậy tí nào cả. Ba người bọn Điền Quý đi vào cũng không thấy phản ứng. Cô Huệ ngồi co ro một góc giường, chùm chăn ôm gối. Quanh giường lúc này có rất nhiều tỏi, nhưng tất cả đều đã thiu thối hết sạch.
Ông đầu bếp ngồi thụp xuống, thở dài:
“Sau khi gọi điện thoại cho cậu thì mọi chuyện bắt đầu tệ hơn. Trước là con gái tôi, bây giờ đến cả tôi cũng mơ thấy cái thây đó nữa.”
Ông vừa nói, vừa lấy ra một bát nước muối, vẩy lên tường, lên sàn nhà. Lập tức, có tiếng xèo xèo như rán trứng vang lên. Các dấu tay, dấu chân đỏ lòm như máu hiện ra, đầy chi chít quanh cái giường nơi cả nhà ba người nằm ngủ.
“Bà nhà tôi bắt đầu nói mớ, coi mình là cái thây kia, mở miệng ra là đòi chém đòi giết. Tôi sợ là khó mà cầm cự được lâu hơn.”
Ông cụ vừa nói, vừa thả mình xuống đệm. Trên tủ đầu giường có một bát cháo loãng, một cái khăn ướt. Ông đầu bếp lẳng lặng kéo ngăn tủ, lấy ra một lọ thuốc ngủ to, rồi nhìn về phía cô Huệ đang ngồi run cầm cập:
“Ba hôm trước thì nó đi mua thuốc ngủ, bảo không muốn sống nữa. Tôi bảo nó vào ngủ cùng hai vợ chồng mới chịu bỏ ý định. Giờ vợ tôi thì thế này, mà con gái cũng một mình một thế giới như thế này đây. Hôm tôi gọi diện cho cậu, hai mẹ con bèn thi nhau hét ầm lên, cậu không nghe thấy à?”
Điền Quý lắc đầu.
Anh chàng từ từ hồi tưởng, quả thật không hề nghe thấy tiếng ai hét vào điện thoại, mà giọng nói của ông đầu bếp cũng đều đều, bình thản chứ không có vẻ gì là hoảng hốt cả.
Ông cụ thở dài:
“Chẳng trách bây giờ mới đến.”
“Ông hình như cũng biết không ít về thế giới của loại người như bọn tôi?"
Điền Quý nheo mắt nhìn ông đầu bếp, thầm lấy làm kinh ngạc. Vung nước muối hiện dấu chân ma, lấy tỏi sống pha nước đuổi quỷ, tuy đều là kiến thức dân gian, nhưng không thoát được quan hệ với hành giả. Anh chàng cũng lấy làm xấu hổ.
Nếu ông đầu bếp chỉ làm y sì những gì Điền Quý nói hì e rằng tình hình hiện giờ còn tồi tệ hơn gấp mấy lần.
“Ngày xưa thời kháng chiến đi bộ đội, từng gặp vài thứ không sạch sẽ cho lắm. May có cậu em út trong đội giúp cho một lần mới sống được.”
Ông đầu bếp vừa nói, vừa lắc đầu khe khẽ.
Điền Quý gật đầu, ngoắc tay đốt một lá bùa. Con Bát Long Cẩu phóng mình ra giữa không trung, rồi lăn lông lốc trên giường như một quả bóng lông xù. Cu cậu giật mình hắt xì một cái, sau đó tròn mắt nhìn chung quanh.
Anh chàng nói:
“Cu cậu này tạm thời sẽ ở đây. Có nó, có lẽ con ma kia sẽ không dám lộng hành đến vậy.”
“Chuyện tìm kiếm...”
Lão đầu bếp hạ thấp giọng, vừa nói vừa len lén nhìn bà vợ nằm bất tỉnh trên giường. Có lẽ ông ta sợ sẽ kích động bà ấy.
“Có tiến triển rồi. Sẽ bắt được nó nhanh thôi.”
Điền Quý vỗ vai ông cụ, trấn an.
Anh chàng cho lão đầu bếp ba con hình nhân bằng giấy, lấy bùa chích máu viết sinh thần bát tự của gia đình Huệ lên, sau đó đặt vào tủ áo. Điền Quý lại lấy muối rải chung quanh một vòng, rồi mới yên đóng cửa tủ lại, dùng lá dứa buộc hai cánh tủ lại.
Làm xong xuôi hết thảy, mới quay lại nhìn ông đầu bếp, gật đầu:
“Được rồi. Cho dù ông không ở đây, họ cũng không sao đâu.”
Ông đầu bếp mặt cứng như đá, không mấy khi thể hiện cảm xúc, rốt cuộc cũng chảy nước mắt. Trong một thoáng chốc, lão khóc thật to, rồi cười thật lớn. Khi khóc, khi cười, tất cả đều ngây ngô hệt như một đứa trẻ.
Ông lão chầm chậm trượt xuống, rồi ngã ra sàn.
Dưới thân lão, máu bắt đầu chảy ra, đọng thành vũng dưới đất.
Lão đầu bếp đã chết rồi. Kể từ sau cái hôm Huệ vào ngủ cùng phòng với hai người, lão đã bị con ma kia sát hại.
“Bác này. Bác xem xuống dưới xin người ta một tiếng, tha cho ông ấy được không?”
Điền Quý lắc đầu, quay lại nói với khoảng không.
Nếu được, anh chàng không muốn phải nhờ vả “ông bác” một chút nào. Thế nhưng có những chuyện của cõi âm bản thân Điền Quý có tài phép thế nào cũng không nhúng tay vào được.
Người chết mà hồn không chịu về địa phủ, là tội lớn.
Ông đầu bếp chết đã được vài hôm, nếu như xuống âm phủ theo cách bình thường, chắc chắn sẽ bị phạt rất nặng.
“Ông cụ gật đầu rồi.”
Phượng Ngân tiến lại, vỗ vai anh chàng. Điền Quý chép miệng một cái, bất giác thấy sống mũi cay cay. Anh chàng hắng giọng, muốn nói gì đó với Huệ, nhưng chẳng biết phải mở lời thế nào cả. Bởi nhẽ, trách nhiệm lần này thuộc về Điền Quý.
Nếu anh chàng không đánh giá sai sức mạnh của con ma, ông đầu bếp đã không bỏ mạng.
“Lần này em ở lại với họ đi. Hai người họ không có người chăm sóc không được.”
“Để... để em ở lại với Ngân.”
Hồng Hoa bước ra khỏi hàng một bước, giơ tay xung phong.
Điền Quý cười, gật đầu:
“Đúng. Mém quên. Một mình Ngân ở lại khéo hai mẹ con Huệ chưa chết vì con ma đã bị cái tài thần bếp hại chết rồi.”
Phượng Ngân giơ tay nhứ lên, giả như muốn đánh anh chàng một cái, thực ra là tiến lên một bước, kề tai Điền Quý mà nói nhỏ:
“Dương thọ ông ta đáng nhẽ chưa tận.”
Cô nàng vừa nói, vừa nhìn cô Huệ, ánh mắt đầy ẩn ý.
Điền Quý vươn vai, cười gượng:
“Biết rồi. Biết rồi. Ai chả biết em đang học thêm ở chỗ dì Tư?”
Anh chàng đút tay vào túi quần, lặng lẽ rời khỏi căn nhà, đi đến một bốt điện thoại công cộng. Điền Quý quay số gọi cho tổng bộ, báo về việc ông đầu bếp đã mất mạng, nhờ họ xử lý thi thể.
Sau đó, anh chàng vươn vai một cái, phóng mắt về phía xa:
“Xem ra cũng phải đến thăm cái ông họa sĩ vẽ truyền thần này một chuyến mới được.”
Ông đầu bếp đáng nhẽ vẫn còn dương thọ, nhưng lại chết bất đắc kỳ tử. Không nói cũng biết phần dương thọ ông đáng nhẽ được hưởng này đã tặng cho ai.
“Đây rồi! Không sai được!”
Chỗ lão chỏ vào, bài viết rặt chữ Trung Quốc, mọi người không tài nào đọc nổi. Điền Quý hắng giọng, nói:
“Hai hóa thạch biết đi các cô mà còn không đọc được à? Hồi xưa nước ta cũng dùng chữ Hán, chữ Nôm cơ mà?”
Ngạc Kiếm nhún vai:
“Giời ơi. Cái thời mà người còn chả biết chữ, chú mày trông đợi gì ở một con cá sấu như chị mày?”
Bản thể của Lê Thị Năm là sấu năm chèo, cô ta nói thế, Điền Quý cũng chỉ biết câm nín.
Triệu Vân Sam nhếch mép:
“Cái thứ kiến thức hạn hẹp. Bên Tàu giờ họ dùng chữ mới, giản lược đi nhiều rồi. Lại vào đúng cái thời nước mình kháng chiến, bao nhiêu việc phải làm ra đấy. Bảo tao học bằng cách nào?”
“Lần sau biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe đi nhé.”
Điền Quý bị phản bác cho á khẩu, không nói được câu nào, chỉ đành trân trối nghẹn họng.
Triệu Vân Sam vắt ngang chân, nhìn tên đạo sĩ râu kẽm một cái, nói:
“Nào! Nói đi. Người đấy là ai?”
Lão Bạch Vân cư sĩ vội vàng đáp:
“Xin thưa, là một cô đào hát, ngày xưa cũng nổi tiếng lắm. Cứ như bài báo này thì hồi xưa có một vị đại gia người Nam cưới cô ấy, sau đấy thì không còn tin tức gì nữa.”
“Thần giữ của? Chẳng nhẽ lại một tên quỷ tiên nữa à?”
Điền Quý ngồi thẳng dậy, ngón tay gõ lên bàn cồng cộc.
Trong lần đi phá mộ vua ma, anh chàng và Phượng Ngân có bị rẽ đường sang giải quyết một đám ác quỷ, có từng đụng độ với thứ này. Hồi đó, cũng may thần giữ của kia không phải thân gái đồng trinh, bằng không e rằng Điền Quý còn phải vất vả nữa mới thu phục được tên quỷ tiên.
“Có lẽ không phải. Thần giữ của nếu luyện đúng cách thì sẽ không chủ động đi giết người, chỉ bảo vệ kho tàng mà thôi. Đằng này con ma lại nhắm vào bà mẹ, vốn là người không liên quan gì.”
Đinh Văn Phong trầm giọng.
“Tôi... tôi không giúp gì được nữa. Vậy... vậy...”
Lúc này, lão Bạch Vân cư sĩ mới ấp úng lên tiếng.
Sau khi điều tra, biết lão không có móc nối gì với việc buôn bán hàng cấm, cảnh sát chỉ phạt hành chính lão tội truyền bá mê tín dị đoan, lừa đảo loại nhẹ rồi thả đi. Triệu Vân Sam phát hiện lão không phải người Việt, mà là dân Tàu, nên ban nãy mới gọi lão đến nhờ tìm kiếm trong đống sách báo giấy tiếng Trung. Dù sao lão cũng đã biết đến cõi âm rồi, coi như bớt được một chuyện.
Điền Quý vỗ trán, gọi lão đến gần, nói:
“Khoan đi đã. Lão xem thử xem thứ này nó giống với yêu quái nào của bên Tàu giúp bọn tôi.”
Anh chàng rút quyển sổ có bức hình vẽ truyền thần thứ xuất hiện trong giấc mơ của mẹ cô Huệ ra, đưa cho lão xem. Bạch Vân cư sĩ nhìn một hồi, rồi nói:
“Theo ngu kiến của tôi, thứ này hình dáng thì giống như cương thi vương, nhưng cương thi thì không có chuyện xuất hồn ra ngoài thâm nhập vào giấc mơ của người phàm thế này.”
Triệu Vân Sam nhảy vụt dậy, một chân đặt lên bàn, chống nạnh nói:
“Được rồi. Coi như là có manh mối mới. Quý sang nhà cô Huệ tìm biện pháp bảo vệ tính mạng cho họ, chờ thư lệnh mới từ tổng bộ. À đúng rồi, có khả năng là anh sẽ phải làm việc với một hành giả người Tàu.”
Điền Quý trố mắt, rồi chặc lưỡi một cái.
Lúc bọn Điền Quý quay lại nhà của Huệ, thì nơi này đã trở nên khác hẳn. Chỉ sau một tuần lễ, mà chốn này trở nên vắng vẻ đìu hiu hơn hẳn. Khách khứa từ sinh viên đến công nhân viên chức đều không lui tới nữa, làm mấy vị chủ quán ăn chỉ có nước ngồi đuổi ruồi. Lắm người thậm chí còn chẳng buồn nấu cơm.
Bố của Huệ là người ra mở cửa. Đôi mắt đỏ quạch, quầng mắt thâm sì và sưng húp cùng vẻ mặt hốc hác rã rời khiến ông trông cứ như một người khác. Bóng dáng của người đầu bếp gân guốc chỉ sau một tuần đã biến mất hẳn.
“Là cậu à. May quá.”
Ông dẫn ba người vào phòng.
Bác gái nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, không động đậy tí nào cả. Ba người bọn Điền Quý đi vào cũng không thấy phản ứng. Cô Huệ ngồi co ro một góc giường, chùm chăn ôm gối. Quanh giường lúc này có rất nhiều tỏi, nhưng tất cả đều đã thiu thối hết sạch.
Ông đầu bếp ngồi thụp xuống, thở dài:
“Sau khi gọi điện thoại cho cậu thì mọi chuyện bắt đầu tệ hơn. Trước là con gái tôi, bây giờ đến cả tôi cũng mơ thấy cái thây đó nữa.”
Ông vừa nói, vừa lấy ra một bát nước muối, vẩy lên tường, lên sàn nhà. Lập tức, có tiếng xèo xèo như rán trứng vang lên. Các dấu tay, dấu chân đỏ lòm như máu hiện ra, đầy chi chít quanh cái giường nơi cả nhà ba người nằm ngủ.
“Bà nhà tôi bắt đầu nói mớ, coi mình là cái thây kia, mở miệng ra là đòi chém đòi giết. Tôi sợ là khó mà cầm cự được lâu hơn.”
Ông cụ vừa nói, vừa thả mình xuống đệm. Trên tủ đầu giường có một bát cháo loãng, một cái khăn ướt. Ông đầu bếp lẳng lặng kéo ngăn tủ, lấy ra một lọ thuốc ngủ to, rồi nhìn về phía cô Huệ đang ngồi run cầm cập:
“Ba hôm trước thì nó đi mua thuốc ngủ, bảo không muốn sống nữa. Tôi bảo nó vào ngủ cùng hai vợ chồng mới chịu bỏ ý định. Giờ vợ tôi thì thế này, mà con gái cũng một mình một thế giới như thế này đây. Hôm tôi gọi diện cho cậu, hai mẹ con bèn thi nhau hét ầm lên, cậu không nghe thấy à?”
Điền Quý lắc đầu.
Anh chàng từ từ hồi tưởng, quả thật không hề nghe thấy tiếng ai hét vào điện thoại, mà giọng nói của ông đầu bếp cũng đều đều, bình thản chứ không có vẻ gì là hoảng hốt cả.
Ông cụ thở dài:
“Chẳng trách bây giờ mới đến.”
“Ông hình như cũng biết không ít về thế giới của loại người như bọn tôi?"
Điền Quý nheo mắt nhìn ông đầu bếp, thầm lấy làm kinh ngạc. Vung nước muối hiện dấu chân ma, lấy tỏi sống pha nước đuổi quỷ, tuy đều là kiến thức dân gian, nhưng không thoát được quan hệ với hành giả. Anh chàng cũng lấy làm xấu hổ.
Nếu ông đầu bếp chỉ làm y sì những gì Điền Quý nói hì e rằng tình hình hiện giờ còn tồi tệ hơn gấp mấy lần.
“Ngày xưa thời kháng chiến đi bộ đội, từng gặp vài thứ không sạch sẽ cho lắm. May có cậu em út trong đội giúp cho một lần mới sống được.”
Ông đầu bếp vừa nói, vừa lắc đầu khe khẽ.
Điền Quý gật đầu, ngoắc tay đốt một lá bùa. Con Bát Long Cẩu phóng mình ra giữa không trung, rồi lăn lông lốc trên giường như một quả bóng lông xù. Cu cậu giật mình hắt xì một cái, sau đó tròn mắt nhìn chung quanh.
Anh chàng nói:
“Cu cậu này tạm thời sẽ ở đây. Có nó, có lẽ con ma kia sẽ không dám lộng hành đến vậy.”
“Chuyện tìm kiếm...”
Lão đầu bếp hạ thấp giọng, vừa nói vừa len lén nhìn bà vợ nằm bất tỉnh trên giường. Có lẽ ông ta sợ sẽ kích động bà ấy.
“Có tiến triển rồi. Sẽ bắt được nó nhanh thôi.”
Điền Quý vỗ vai ông cụ, trấn an.
Anh chàng cho lão đầu bếp ba con hình nhân bằng giấy, lấy bùa chích máu viết sinh thần bát tự của gia đình Huệ lên, sau đó đặt vào tủ áo. Điền Quý lại lấy muối rải chung quanh một vòng, rồi mới yên đóng cửa tủ lại, dùng lá dứa buộc hai cánh tủ lại.
Làm xong xuôi hết thảy, mới quay lại nhìn ông đầu bếp, gật đầu:
“Được rồi. Cho dù ông không ở đây, họ cũng không sao đâu.”
Ông đầu bếp mặt cứng như đá, không mấy khi thể hiện cảm xúc, rốt cuộc cũng chảy nước mắt. Trong một thoáng chốc, lão khóc thật to, rồi cười thật lớn. Khi khóc, khi cười, tất cả đều ngây ngô hệt như một đứa trẻ.
Ông lão chầm chậm trượt xuống, rồi ngã ra sàn.
Dưới thân lão, máu bắt đầu chảy ra, đọng thành vũng dưới đất.
Lão đầu bếp đã chết rồi. Kể từ sau cái hôm Huệ vào ngủ cùng phòng với hai người, lão đã bị con ma kia sát hại.
“Bác này. Bác xem xuống dưới xin người ta một tiếng, tha cho ông ấy được không?”
Điền Quý lắc đầu, quay lại nói với khoảng không.
Nếu được, anh chàng không muốn phải nhờ vả “ông bác” một chút nào. Thế nhưng có những chuyện của cõi âm bản thân Điền Quý có tài phép thế nào cũng không nhúng tay vào được.
Người chết mà hồn không chịu về địa phủ, là tội lớn.
Ông đầu bếp chết đã được vài hôm, nếu như xuống âm phủ theo cách bình thường, chắc chắn sẽ bị phạt rất nặng.
“Ông cụ gật đầu rồi.”
Phượng Ngân tiến lại, vỗ vai anh chàng. Điền Quý chép miệng một cái, bất giác thấy sống mũi cay cay. Anh chàng hắng giọng, muốn nói gì đó với Huệ, nhưng chẳng biết phải mở lời thế nào cả. Bởi nhẽ, trách nhiệm lần này thuộc về Điền Quý.
Nếu anh chàng không đánh giá sai sức mạnh của con ma, ông đầu bếp đã không bỏ mạng.
“Lần này em ở lại với họ đi. Hai người họ không có người chăm sóc không được.”
“Để... để em ở lại với Ngân.”
Hồng Hoa bước ra khỏi hàng một bước, giơ tay xung phong.
Điền Quý cười, gật đầu:
“Đúng. Mém quên. Một mình Ngân ở lại khéo hai mẹ con Huệ chưa chết vì con ma đã bị cái tài thần bếp hại chết rồi.”
Phượng Ngân giơ tay nhứ lên, giả như muốn đánh anh chàng một cái, thực ra là tiến lên một bước, kề tai Điền Quý mà nói nhỏ:
“Dương thọ ông ta đáng nhẽ chưa tận.”
Cô nàng vừa nói, vừa nhìn cô Huệ, ánh mắt đầy ẩn ý.
Điền Quý vươn vai, cười gượng:
“Biết rồi. Biết rồi. Ai chả biết em đang học thêm ở chỗ dì Tư?”
Anh chàng đút tay vào túi quần, lặng lẽ rời khỏi căn nhà, đi đến một bốt điện thoại công cộng. Điền Quý quay số gọi cho tổng bộ, báo về việc ông đầu bếp đã mất mạng, nhờ họ xử lý thi thể.
Sau đó, anh chàng vươn vai một cái, phóng mắt về phía xa:
“Xem ra cũng phải đến thăm cái ông họa sĩ vẽ truyền thần này một chuyến mới được.”
Ông đầu bếp đáng nhẽ vẫn còn dương thọ, nhưng lại chết bất đắc kỳ tử. Không nói cũng biết phần dương thọ ông đáng nhẽ được hưởng này đã tặng cho ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.