Chương 73: Giếng méo
Nghịch Tử
26/11/2021
Hai người bước qua thân cau, đi vào khoảng sân sau quái đản.
Đấy là một khoảng sân hình bát giác, lát đá đen làm đường, giữa các phiến đá rải sỏi trắng. Giữa sân có một cái giếng, không rõ sâu cạn ra sao, nhưng lạ một nỗi cái giếng này nó lại méo mất một góc. Nhìn từ trên cao nhìn xuống, vầng trăng khuyết in dưới làn nước đen, trong một cái giếng hình trăng lưỡi liềm luôn.
Ông cụ chỏ một phiến đá, ra hiệu cho Điền Quý ngồi xuống. Chờ anh chàng yên vị rồi, lão bèn hỏi;
“Sao cậu biết mà tìm thân cho lão?”
Điền Quý nhún vai:
“Cái nhà này dùng mắt âm dương thì không thấy được, phải dùng mắt thường. Người trong nhà lúc có đầu nói không hiểu gì, phải mất đầu mới ra được tiếng người. Điểm chung là một chữ ‘ngược đời’. Nên cháu cũng suy nghĩ ngược lại, cả bọn mất đầu thì mấu chốt là một người mất thân. Lúc thấy cái đầu ông bị giữ trong hộp đồng hồ thì đã chắc được bảy phần rồi,”
“Thế tại sao cậu lại muốn phá Lăng Vua Ma?”
Ông cụ lại hỏi.
Anh chàng cười, nói:
“Có hai lí do. Một là công việc. Cháu là hành giả được cử đến tìm hiểu chuyện cả nhà ông mất mạng. Còn một là... đại khái là cháu cần phải cứu một cô hôn thê hờ.”
“Ra là cậu biết rồi.”
Ông lão lim dim đôi mắt đục ngầu vì năm tháng, nhìn vầng trăng không già trên cao, rồi hỏi:
“Thằng Nam thế nào?”
“Anh ấy sống sót. Giờ đang làm người vớt xác. Cụ hỏi nhiều như vậy, thấy đã tin được cháu chưa?”
Điền Quý vừa cười hềnh hệch, vừa nói.
“Cũng tàm tạm.”
Ông cụ vươn vai một cái, đoạn hỏi:
“Có thuốc đấy không? Chết bao nhiêu lâu nay rồi, thèm điếu thuốc quá.”
“Cụ chậm mất rồi. Mới hôm qua con vừa cho người quen cả bao.”
Điền Quý vừa cười hềnh hệch, vừa lấy trong túi ra một bao thuốc lá, quăng cho ông cụ. Lão già, có lẽ là ông nội hay cụ nội gì đó của Nam tào phớ, rút lấy một điếu. Lão vừa bập môi, thì đầu điếu thuốc đã tự cháy. Ông cụ rít một hơi thuốc dài, nhả khói về phía vầng trăng, rồi nói:
“Có thể cậu cũng thấy rồi, nơi này là đất chết. Muốn đến đây, trừ phi là được ma đưa đến, hoặc là có một vật dẫn đường cho cậu đến đây.”
“Là nó?”
Anh chàng lấy Nhập Mộ Lệnh ra khỏi túi áo, giơ ra trước cho ông cụ.
Ông lão gật đầu, bảo:
“Đúng thế.”
“Vậy tức là nếu cháu muốn tìm thấy Lăng Vua Ma, cháu sẽ phải tìm đủ ao tròn, giếng méo, cây khế còng queo trong khi cầm tấm Nhập Mộ Lệnh này?”
Điền Quý len lén nhìn ông cụ, hỏi dò.
Ông cụ cười phá lên, bảo:
“Tìm làm cái quái gì? Cậu đang ở trong Lăng Vua Ma đấy.”
“Ý cụ là... Lăng Vua Ma chính là cả cái thị trấn A?”
Điền Quý hỏi, cổ họng khô không khốc vì kinh ngạc.
Ông cụ cười nhạt, nói:
“Đúng, nhưng chưa đủ. Lăng Vua Ma đúng là bao quát cả thị trấn, nhưng là thị trấn ở đất chết. Sương mù trắng kia thực ra chính là các lối đi, và các làng khác nhau trong thị trấn là các gian, các phòng trong mộ.”
Điền Quý chau mày một cái, đoạn hỏi:
“Nếu không có Nhập Mộ Lệnh thì có vào được đây không?”
“Sương mù này thay đổi theo chu kỳ canh giờ. Nếu số cậu chưa tận thì may ra sẽ tìm được cửa ra khỏi mộ, còn không thì chỉ có nước lang thang ở trong sương mù, hoặc đi nhầm vào một trong số các căn phòng. Nhưng đường nào cũng chết cả mà thôi. Ban nãy nếu không có Nhập Mộ Lệnh thì cậu cũng không phá được cái đồng hồ đấy đâu.”
Lời nói của ông cụ mâu thuẫn với suy đoán hôm qua của Điền Quý, khiến anh chàng cảm thấy càng khó hiểu. Con rồng vàng tối hôm trước làm anh chàng bị thương nếu không phải Vũ Phạm Long dùng Thượng Thiên Kim Quan thì là ai đánh ra?
Điền Quý không rõ, cũng không đủ dữ kiện để mà đoán già đoán non. Chỉ có một điều chắc chắn đó là anh chàng không dám phủ nhận hoàn toàn, cũng không dám tin tưởng tuyệt đối vào lời kể của ông cụ.
Anh chàng hít sâu một hơi, đoạn hỏi:
“Chỗ này của ông là giếng méo rồi.”
Điền Quý nhòm xuống giếng, lúc này vầng trăng lưỡi liềm lửng lơ trong lòng giếng chỉ bé bằng nắm tay, vuông góc với cái giếng cong.
“Đúng vậy. Trước cậu thì đã có mấy chục nhóm đến đây, nhưng hầu hết là bị những cái xác không đầu này vây chết. Số may mắn thoát được khỏi màn sương thì cho là đi lạc, không tìm thấy cửa mộ. Không một ai tìm đến được đây, cũng không ai cứu lão ra khỏi cái đồng hồ đó được cả.”
Ông cụ nói đến đây thì ho lên mấy cái, có lẽ là do sặc thuốc. Lão vuốt ngực mình một hồi, đoạn chỉ vào cái giếng:
“Huống hồ, cậu nghĩ mười sáu chữ hướng dẫn đấy là ai tuồn ra? Có chắc là nó không có vấn đề gì không?”
“Ý cụ là... cái người thợ xây trốn được cố tình nói sai?”
“Không phải sai. Là thiếu. Ông ta để lại mười sáu chữ, lừa bọn ta vào chết trong mộ, sau này sẽ làm tai mắt giúp ông ta phá Lăng Vua Ma.”
Điền Quý nghe mà giật mình đánh thót một cái. Mười sáu chữ hướng dẫn vừa vần vè, vừa tròn ý, giống hệt như thơ văn cổ của các cụ để lại, thành ra anh chàng cũng không nghi ngờ gì cả.
Ông cụ cười nấc lên, đoạn bảo:
“Cậu cầm được Nhập Mộ Lệnh thì chắc là đã đá đít thằng già đấy rồi đúng chứ? Thế để tôi nói cho cậu, ba chữ còn thiếu là ‘cây thị vẹo’. Nó chỉ ở ngay đây thôi. Đợi cậu xử lý giúp tôi cái giếng này, tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ cây thị.”
Điền Quý đảo mắt một cái, đoạn cười:
“Chuyện đấy thì không vấn đề. Nhưng chỗ đầu người dưới giếng này thì lấy lên bằng cách nào?”
Những cái đầu người trong làng này, trừ cái đầu của ông lão trong hộp đồng hồ, tất cả đều là đồ giả. Cũng giống như cái xác không đầu từ dưới nền gạch trồi lên vậy. Trường hợp của ông cụ, thì cái thân thật của lão nằm trong bụng con lợn ở nhà hai người bán thịt.
Lần này, Điền Quý đoán rằng đầu của dân làng ắt hẳn nằm dưới đáy giếng, dùng để trấn yểm cái gì đấy.
Ông cụ nghe anh chàng nói, rõ ràng đã giật mình một cái. Lão gật đầu, nói:
“Không cần vớt. Tự chúng nó bay lên được.”
Ba giờ sáng...
Điền Quý ngó đầu nhòm xuống làn nước, chỉ thấy bóng trăng dưới nước vốn dĩ vuông góc với cái giếng thì lúc này nó đã từ từ quay tròn lại, khớp đúng với hướng của cái giếng méo. Sau đó, ánh trăng in dưới giếng vỡ vụn, từng tia sáng bạc lan ra, khiến cái giếng sáng rực lên, cứ như thể trăng được khảm vào cái sân này vậy.
Ông cụ đứng vụt dậy, nhắc:
“Cẩn thận. Chúng nó bị trấn trong giếng, nước đọng giữ oán khí, nhiều đứa đã thành tinh, biến thành Phi Đầu Man hết rồi.”
“Sao bây giờ ông mới nói?”
Điền Quý vừa rút bùa ra, dán vào thành giếng, vừa nhảy lui lại đằng sau. Ông cụ lúc này tay bắt quyết, miệng đọc Cửu Tự Chân Ngôn. Lão cứ đánh một thủ ấn, thì lại có một phiến đá đen sáng lên. Chín phiến đá vây quanh cái giếng chẳng mấy mà hiện rõ chín chữ “Lâm Binh Đấu Giả Giai Trần Liệt Tại Tiền”. Bọn chúng cứ đổi qua đổi lại giữa chữ Hán và chữ quốc ngữ, trông rất là quái dị.
Bành!
Cái giếng cong không ngừng to bành ra, mới đầu chỉ bằng cái nong thì bây giờ đã to lên gấp ba. Điền Quý không ngớt nhìn ba lá bùa dán ở thành giếng, lòng cứ lo nơm nớp không biết vụ này có ảnh hưởng gì tới trận pháp anh chàng bày sẵn không.
Thình lình, dưới giếng rọi lên một cột sáng bạc, phóng lên không đến mấy tầng nhà, sáng lóa cả mắt.
Trong cột sáng, có chín cái đầu người vừa bay lơ lửng, vừa luôn mồm gào rít chửi rủa. Chúng nói chuyện bằng một thứ ngôn ngữ kì quặc và méo mó, lại thêm giọng đọc cửu tự chân ngôn của ông cụ, thành ra Điền Quý không sao nghe được chúng nói gì với nhau.
Ánh sáng dưới giếng vọt lên được một lúc thì tắt hẳn, để lộ ra hình dáng rõ ràng của đám Phi Đầu Man. Dưới trăng, hiện ra trước mắt Điền Quý là chín cái đầu người khô đét, tóc dài lượt thượt. Cặp mắt của lũ này to một cách quái đản, hai con mắt lồi trương phình lên, mỗi cái gần bằng nửa cả khuôn mặt. Cái mũi chúng bé tí, miệng ngoác rộng để lộ hai hàng răng nanh lởm chởm. Nhưng quái dị nhất vẫn là ở phần cổ. Cần cổ của lũ Phi Đầu Man này không có vết đứt, mà búi lại thành một cái đuôi nhỏ.
Lũ đầu bay vừa thấy bóng người đã xồ ra toan cắn, nhưng đụng trúng ngay phải kết giới do bùa của Điền Quý tạo nên, lập tức bị dội ngược lại. Chỗ da tiếp xúc với trận pháp cháy khét, bốc lên một làn khói đen xì. Song nhiêu đó dường như không ăn thua gì với bọn này cả. Lũ Phi Đầu Man lắc mạnh đầu, hay nói chính xác hơn là cả cơ thể bọn nó, mấy cái. Thế là lập tức lại hung hãn như cũ, khỏe như vâm ngay.
“Thả tao ra! Thả tao ra!”
Bọn Phi Đầu Man húc mấy lần vào kết giới của Điền Quý mà không hề hấn gì, bắt đầu nói tiếng người. Anh chàng cười khẩy, bảo:
“Có giỏi thì ra mà cắn tao này!”
Chẳng ngờ, Điền Quý vừa nói dứt câu, thì đám đầu bay này bỗng hé mồm, cắn mạnh một cái vào kết giới. Trận pháp ban nãy còn kiên cố vừa đụng vào hàm răng của chúng tức thì như tờ giấy vệ sinh thấm nước vậy, tan tác chẳng còn một mảnh. Ba lá bùa anh chàng dán ở thành giếng toác ra làm đôi, rơi xuống đất.
Điền Quý trố mắt lên, chửi:
“Mẹ nó, chúng mày cắn được trận của tao sao không làm từ đầu, giả vờ cái thằng bố mày ấy?”
Đấy là một khoảng sân hình bát giác, lát đá đen làm đường, giữa các phiến đá rải sỏi trắng. Giữa sân có một cái giếng, không rõ sâu cạn ra sao, nhưng lạ một nỗi cái giếng này nó lại méo mất một góc. Nhìn từ trên cao nhìn xuống, vầng trăng khuyết in dưới làn nước đen, trong một cái giếng hình trăng lưỡi liềm luôn.
Ông cụ chỏ một phiến đá, ra hiệu cho Điền Quý ngồi xuống. Chờ anh chàng yên vị rồi, lão bèn hỏi;
“Sao cậu biết mà tìm thân cho lão?”
Điền Quý nhún vai:
“Cái nhà này dùng mắt âm dương thì không thấy được, phải dùng mắt thường. Người trong nhà lúc có đầu nói không hiểu gì, phải mất đầu mới ra được tiếng người. Điểm chung là một chữ ‘ngược đời’. Nên cháu cũng suy nghĩ ngược lại, cả bọn mất đầu thì mấu chốt là một người mất thân. Lúc thấy cái đầu ông bị giữ trong hộp đồng hồ thì đã chắc được bảy phần rồi,”
“Thế tại sao cậu lại muốn phá Lăng Vua Ma?”
Ông cụ lại hỏi.
Anh chàng cười, nói:
“Có hai lí do. Một là công việc. Cháu là hành giả được cử đến tìm hiểu chuyện cả nhà ông mất mạng. Còn một là... đại khái là cháu cần phải cứu một cô hôn thê hờ.”
“Ra là cậu biết rồi.”
Ông lão lim dim đôi mắt đục ngầu vì năm tháng, nhìn vầng trăng không già trên cao, rồi hỏi:
“Thằng Nam thế nào?”
“Anh ấy sống sót. Giờ đang làm người vớt xác. Cụ hỏi nhiều như vậy, thấy đã tin được cháu chưa?”
Điền Quý vừa cười hềnh hệch, vừa nói.
“Cũng tàm tạm.”
Ông cụ vươn vai một cái, đoạn hỏi:
“Có thuốc đấy không? Chết bao nhiêu lâu nay rồi, thèm điếu thuốc quá.”
“Cụ chậm mất rồi. Mới hôm qua con vừa cho người quen cả bao.”
Điền Quý vừa cười hềnh hệch, vừa lấy trong túi ra một bao thuốc lá, quăng cho ông cụ. Lão già, có lẽ là ông nội hay cụ nội gì đó của Nam tào phớ, rút lấy một điếu. Lão vừa bập môi, thì đầu điếu thuốc đã tự cháy. Ông cụ rít một hơi thuốc dài, nhả khói về phía vầng trăng, rồi nói:
“Có thể cậu cũng thấy rồi, nơi này là đất chết. Muốn đến đây, trừ phi là được ma đưa đến, hoặc là có một vật dẫn đường cho cậu đến đây.”
“Là nó?”
Anh chàng lấy Nhập Mộ Lệnh ra khỏi túi áo, giơ ra trước cho ông cụ.
Ông lão gật đầu, bảo:
“Đúng thế.”
“Vậy tức là nếu cháu muốn tìm thấy Lăng Vua Ma, cháu sẽ phải tìm đủ ao tròn, giếng méo, cây khế còng queo trong khi cầm tấm Nhập Mộ Lệnh này?”
Điền Quý len lén nhìn ông cụ, hỏi dò.
Ông cụ cười phá lên, bảo:
“Tìm làm cái quái gì? Cậu đang ở trong Lăng Vua Ma đấy.”
“Ý cụ là... Lăng Vua Ma chính là cả cái thị trấn A?”
Điền Quý hỏi, cổ họng khô không khốc vì kinh ngạc.
Ông cụ cười nhạt, nói:
“Đúng, nhưng chưa đủ. Lăng Vua Ma đúng là bao quát cả thị trấn, nhưng là thị trấn ở đất chết. Sương mù trắng kia thực ra chính là các lối đi, và các làng khác nhau trong thị trấn là các gian, các phòng trong mộ.”
Điền Quý chau mày một cái, đoạn hỏi:
“Nếu không có Nhập Mộ Lệnh thì có vào được đây không?”
“Sương mù này thay đổi theo chu kỳ canh giờ. Nếu số cậu chưa tận thì may ra sẽ tìm được cửa ra khỏi mộ, còn không thì chỉ có nước lang thang ở trong sương mù, hoặc đi nhầm vào một trong số các căn phòng. Nhưng đường nào cũng chết cả mà thôi. Ban nãy nếu không có Nhập Mộ Lệnh thì cậu cũng không phá được cái đồng hồ đấy đâu.”
Lời nói của ông cụ mâu thuẫn với suy đoán hôm qua của Điền Quý, khiến anh chàng cảm thấy càng khó hiểu. Con rồng vàng tối hôm trước làm anh chàng bị thương nếu không phải Vũ Phạm Long dùng Thượng Thiên Kim Quan thì là ai đánh ra?
Điền Quý không rõ, cũng không đủ dữ kiện để mà đoán già đoán non. Chỉ có một điều chắc chắn đó là anh chàng không dám phủ nhận hoàn toàn, cũng không dám tin tưởng tuyệt đối vào lời kể của ông cụ.
Anh chàng hít sâu một hơi, đoạn hỏi:
“Chỗ này của ông là giếng méo rồi.”
Điền Quý nhòm xuống giếng, lúc này vầng trăng lưỡi liềm lửng lơ trong lòng giếng chỉ bé bằng nắm tay, vuông góc với cái giếng cong.
“Đúng vậy. Trước cậu thì đã có mấy chục nhóm đến đây, nhưng hầu hết là bị những cái xác không đầu này vây chết. Số may mắn thoát được khỏi màn sương thì cho là đi lạc, không tìm thấy cửa mộ. Không một ai tìm đến được đây, cũng không ai cứu lão ra khỏi cái đồng hồ đó được cả.”
Ông cụ nói đến đây thì ho lên mấy cái, có lẽ là do sặc thuốc. Lão vuốt ngực mình một hồi, đoạn chỉ vào cái giếng:
“Huống hồ, cậu nghĩ mười sáu chữ hướng dẫn đấy là ai tuồn ra? Có chắc là nó không có vấn đề gì không?”
“Ý cụ là... cái người thợ xây trốn được cố tình nói sai?”
“Không phải sai. Là thiếu. Ông ta để lại mười sáu chữ, lừa bọn ta vào chết trong mộ, sau này sẽ làm tai mắt giúp ông ta phá Lăng Vua Ma.”
Điền Quý nghe mà giật mình đánh thót một cái. Mười sáu chữ hướng dẫn vừa vần vè, vừa tròn ý, giống hệt như thơ văn cổ của các cụ để lại, thành ra anh chàng cũng không nghi ngờ gì cả.
Ông cụ cười nấc lên, đoạn bảo:
“Cậu cầm được Nhập Mộ Lệnh thì chắc là đã đá đít thằng già đấy rồi đúng chứ? Thế để tôi nói cho cậu, ba chữ còn thiếu là ‘cây thị vẹo’. Nó chỉ ở ngay đây thôi. Đợi cậu xử lý giúp tôi cái giếng này, tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ cây thị.”
Điền Quý đảo mắt một cái, đoạn cười:
“Chuyện đấy thì không vấn đề. Nhưng chỗ đầu người dưới giếng này thì lấy lên bằng cách nào?”
Những cái đầu người trong làng này, trừ cái đầu của ông lão trong hộp đồng hồ, tất cả đều là đồ giả. Cũng giống như cái xác không đầu từ dưới nền gạch trồi lên vậy. Trường hợp của ông cụ, thì cái thân thật của lão nằm trong bụng con lợn ở nhà hai người bán thịt.
Lần này, Điền Quý đoán rằng đầu của dân làng ắt hẳn nằm dưới đáy giếng, dùng để trấn yểm cái gì đấy.
Ông cụ nghe anh chàng nói, rõ ràng đã giật mình một cái. Lão gật đầu, nói:
“Không cần vớt. Tự chúng nó bay lên được.”
Ba giờ sáng...
Điền Quý ngó đầu nhòm xuống làn nước, chỉ thấy bóng trăng dưới nước vốn dĩ vuông góc với cái giếng thì lúc này nó đã từ từ quay tròn lại, khớp đúng với hướng của cái giếng méo. Sau đó, ánh trăng in dưới giếng vỡ vụn, từng tia sáng bạc lan ra, khiến cái giếng sáng rực lên, cứ như thể trăng được khảm vào cái sân này vậy.
Ông cụ đứng vụt dậy, nhắc:
“Cẩn thận. Chúng nó bị trấn trong giếng, nước đọng giữ oán khí, nhiều đứa đã thành tinh, biến thành Phi Đầu Man hết rồi.”
“Sao bây giờ ông mới nói?”
Điền Quý vừa rút bùa ra, dán vào thành giếng, vừa nhảy lui lại đằng sau. Ông cụ lúc này tay bắt quyết, miệng đọc Cửu Tự Chân Ngôn. Lão cứ đánh một thủ ấn, thì lại có một phiến đá đen sáng lên. Chín phiến đá vây quanh cái giếng chẳng mấy mà hiện rõ chín chữ “Lâm Binh Đấu Giả Giai Trần Liệt Tại Tiền”. Bọn chúng cứ đổi qua đổi lại giữa chữ Hán và chữ quốc ngữ, trông rất là quái dị.
Bành!
Cái giếng cong không ngừng to bành ra, mới đầu chỉ bằng cái nong thì bây giờ đã to lên gấp ba. Điền Quý không ngớt nhìn ba lá bùa dán ở thành giếng, lòng cứ lo nơm nớp không biết vụ này có ảnh hưởng gì tới trận pháp anh chàng bày sẵn không.
Thình lình, dưới giếng rọi lên một cột sáng bạc, phóng lên không đến mấy tầng nhà, sáng lóa cả mắt.
Trong cột sáng, có chín cái đầu người vừa bay lơ lửng, vừa luôn mồm gào rít chửi rủa. Chúng nói chuyện bằng một thứ ngôn ngữ kì quặc và méo mó, lại thêm giọng đọc cửu tự chân ngôn của ông cụ, thành ra Điền Quý không sao nghe được chúng nói gì với nhau.
Ánh sáng dưới giếng vọt lên được một lúc thì tắt hẳn, để lộ ra hình dáng rõ ràng của đám Phi Đầu Man. Dưới trăng, hiện ra trước mắt Điền Quý là chín cái đầu người khô đét, tóc dài lượt thượt. Cặp mắt của lũ này to một cách quái đản, hai con mắt lồi trương phình lên, mỗi cái gần bằng nửa cả khuôn mặt. Cái mũi chúng bé tí, miệng ngoác rộng để lộ hai hàng răng nanh lởm chởm. Nhưng quái dị nhất vẫn là ở phần cổ. Cần cổ của lũ Phi Đầu Man này không có vết đứt, mà búi lại thành một cái đuôi nhỏ.
Lũ đầu bay vừa thấy bóng người đã xồ ra toan cắn, nhưng đụng trúng ngay phải kết giới do bùa của Điền Quý tạo nên, lập tức bị dội ngược lại. Chỗ da tiếp xúc với trận pháp cháy khét, bốc lên một làn khói đen xì. Song nhiêu đó dường như không ăn thua gì với bọn này cả. Lũ Phi Đầu Man lắc mạnh đầu, hay nói chính xác hơn là cả cơ thể bọn nó, mấy cái. Thế là lập tức lại hung hãn như cũ, khỏe như vâm ngay.
“Thả tao ra! Thả tao ra!”
Bọn Phi Đầu Man húc mấy lần vào kết giới của Điền Quý mà không hề hấn gì, bắt đầu nói tiếng người. Anh chàng cười khẩy, bảo:
“Có giỏi thì ra mà cắn tao này!”
Chẳng ngờ, Điền Quý vừa nói dứt câu, thì đám đầu bay này bỗng hé mồm, cắn mạnh một cái vào kết giới. Trận pháp ban nãy còn kiên cố vừa đụng vào hàm răng của chúng tức thì như tờ giấy vệ sinh thấm nước vậy, tan tác chẳng còn một mảnh. Ba lá bùa anh chàng dán ở thành giếng toác ra làm đôi, rơi xuống đất.
Điền Quý trố mắt lên, chửi:
“Mẹ nó, chúng mày cắn được trận của tao sao không làm từ đầu, giả vờ cái thằng bố mày ấy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.