Chương 153: Hồn về
Nghịch Tử
21/06/2022
Lúc này, tôi mới có thời gian chú ý đến Hoa.
Có lẽ vì chuyện đêm nay, nên giờ cô ấy vẫn còn hãi hùng. Trông Hoa mặt cắt không còn giọt máu, cứ thỉnh thoảng lại nhìn tôi đầy nghi hoặc, tôi cũng chỉ biết thở dài.
“Em đoán ra được à?”
“Anh... không bỗng dưng anh đi rồi lại quay lại. Hồi chiều em không rõ là do việc gì, nhưng đến giờ thì dám chắc có liên quan đến chuyện ban nãy.”
Tôi lắc đầu, cười khổ. Thực tình tôi cũng muốn kể cho cô ấy lắm, nhưng ở ngoài đồng không mông quạnh lúc này, trong khi có ma quỷ lộng hành tôi thực không yên tâm tẹo nào. Có gì về nhà cổ hẵng nói tường tận.
Gió đêm như tiếng cười khanh khách, như xa như gần. Trăng khuya tựa ánh mắt lạnh lẽo, không rời không bỏ. Bóng cây, bóng cỏ, bóng nhà hắt lên mặt đất, trong con mắt của người đang hoảng sợ, đều trở thành hình thù quái dị, yêu quái giương nanh, quỷ ma múa vuốt.
Tôi và Hoa lần theo lối cũ, đi đến chân mỏi rã rời, mới phát hiện đã quay lại bãi cỏ bên con mương nước.
“Bị... bị ma dẫn rồi.”
Hoa úp mặt vào ngực tôi, không dám nhìn về phía trước nữa. Có lẽ cô ấy sợ trên bãi cỏ kia bỗng dưng nhảy ra con yêu quái nào đấy.
Từ căn nhà tổ ở làng Kim Xá đi chừng mười phút là ra con mương, đường thẳng băng không cần phải rẽ lần nào cả. Thế mà hai người chúng tôi lại quay về chỗ cũ, chắc chắn không phải chuyện gì tự nhiên. Tôi nuốt nước bọt một cái, sực nhớ lúc nãy vội vàng chạy theo Hoa, trên người chẳng có gì phòng thân cả.
Nếu bây giờ có ma quỷ nhảy ra thật, chắc là bọn tôi đồi thông hai mộ quá.
Chợt, Hoa lí nhí nói:
“Em đọc sách thấy có người bảo lấy khăn liệm tẩm nước cây liễu bôi lên mắt có thể thấy ma quỷ. Chúng ta còn tấm lụa của con ma, chi bằng...”
Tôi sốt ruột, nhưng có lẽ Hoa lại càng nóng lòng hơn. Dù sao, mụ Hồng đối với tôi chẳng có một cắc tình cảm nào, mụ nằm ở nhà một mình có bị vặn cổ chết cũng chẳng liên can gì tới tôi. Thế nhưng, bà ta lại là mẹ Hoa.
Tôi chặc lưỡi, lấy miếng lụa đưa lên mắt.
Qua làn lụa mỏng, cảnh sắc trước mặt trở nên càng quái dị hơn. Trên các chạc cây lúc này, hiện rõ những hình thù quái dị, đứa ngồi, đứa đứng, đứa leo thoăn thoắt như khỉ. Bọn này có làn da xanh xám, thân hình gầy nhẳng, tóc dài tua tủa ra như lông nhím. Lũ chúng nó tròn mắt nhìn chúng tôi, đôi mắt sáng lập loè đỏ như hai hòn than.
Thu hết can đảm, một tay tôi giữ lấy Hoa, tay kia giữ tấm lụa ngang mắt, rồi cất bước.
Con đường làng lúc này sâu hun hút, lành lạnh gió thổi qua từng kẽ lá. Trăng chiếu xuyên qua mấy rặng tre ngà, để lộ ra một đám người áo trắng, tóc đen dài xoã tung ra đứng hai bên đường. Tôi và Hoa bước đi, tiếng bước chân đều đều như giộng vào trái tim đang đập hết công suất. Tôi cố bảo mình không nhìn vào những người mà tôi biết chắc không phải kẻ sống đứng lố nhố hai bên đường, nhưng càng nghĩ thì lại càng khó mà không chú ý đến họ. Thỉnh thoảng, lưng tôi lại lạnh cứng lên, cảm giác như có bàn tay ai lạnh toát chạm lên, vuốt dọc sống lưng mình một cái.
Hoa nắm chặt tay tôi, đầu tựa vào ngực tôi. Hai mắt cô ấy nhắm tịt, cứ mặc cho tôi dẫn đi trên đường. Tôi không dám chắc cô ấy có nhìn thấy thứ tôi đang thấy không, nhưng tôi đoán cô ấy cũng cảm nhận được.
Đi được một lát, Hoa lí nhí:
“Anh… anh sợ thì để em dẫn đường cho.”
“Có gì đâu mà lo…”
Tôi nói dối.
Thực chất, trong các thể loại kinh dị trên đời thì tôi sợ mấy con ma nhất. Cái đám sát nhân còn biết mà tránh, mà đánh, chứ mấy con ma thì chịu thua.
Hoa nắm tay tôi chặt hơn, nhẹ giọng:
“Mỗi khi sợ, tay anh đều chảy mồ hôi đầm đìa.”
Đã gần đến nhà.
Lúc này, chợt có một bà lão tuổi khoảng sáu chục, bảy chục gì đó chống gậy đứng chắn trước mặt hai đứa tôi. Mụ không nói câu nào, chỉ giương cặp mắt trắng dã nhìn hai đứa rồi toét miệng ra cười, để lộ hai hàm răng vàng khè đầy dòi bọ đang ngoe nguẩy. Mụ đưa ngón tay gầy gò, xương xẩu về phía bọn tôi, chỉ một cái. Tức thì… mụ biến mất.
Không.
Không phải mụ biến mất, mà tôi và Hoa đã nhìn về hướng ngược lại từ lúc nào. Bọn tôi quay ra sau, ngôi nhà tổ ở sau lưng, vậy mà hai bọn tôi hoàn toàn không ý thức được gì cả.
Tôi đánh liều, vạch khoá quần ra, đái một bãi. Nghe đồn ma quỷ rất ghét nước tiểu đồng tử, dùng thứ này có thể đuổi ma xua quỷ.
Tôi nghe sau lưng có tiếng thét lạnh cả người, bèn không kịp chần chờ, ôm lấy Hoa ngồi thụp xuống.
Không có gì khác…
Tôi đỡ Hoa dậy, len lén nhìn ra phía sau. Mụ ma già đã biến mất, chỉ để lại hai vết chân đen thui in trên mặt đường.
Ánh trăng rọi xuống, hai vết chân người bốc lên khói đen.
Tôi dẫn Hoa đi vòng qua cái chỗ đó, quay về nhà.
Cổng vẫn mở toang.
Trong nhà có tiếng ai đang van lơn, đang cầu khẩn. Giọng ai như giọng mụ Hồng.
Tiếng mụ đứt đoạn, khò khè, giống như đang bị kẻ nào đó bóp cổ. Hoa nghe tiếng mẹ thì thất kinh, vội vàng mở bừng cả mắt, chạy vào nhà. Tôi vội vàng đuổi theo sau, không kịp nghĩ ngợi gì cả.
Trong sân…
Mụ Hồng vừa quỳ, vừa van lạy:
“Tôi xin ông. Tôi tham lam trót dại nên sửa di chúc. Ông tha cho tôi với.”
Bố tôi đứng trong sân.
Ông già vẫn mặc cái áo kaki đồng đội tặng – cái áo quý mà người ta cho ông mặc lên khi vào quan tài. Cánh tay bố tôi kéo dài, dài như con trăn to, chắc phải bốn năm mét, bóp chặt lấy cổ mụ Hồng. Mặt ông lúc này nanh ác lắm. Mắt trợn ngược lên trừng trừng, miệng mọc ra nanh nhọn như dã thú vậy.
“Tha? Tha à?”
Ông gằn từng chữ. Giọng ông bây giờ khò khè như tiếng bánh răng rỉ sét cứa vào nhau. Tôi không nghĩ đó là âm thanh con người có thể phát ra được.
Hoa vội vàng chạy đến chỗ mẹ, vòng tay định gỡ bàn tay bố tôi đang bóp cổ mụ Hồng ra. Chợt, ông già quay sang, trợn mắt một cái. Tức khắc, Hoa rùng mình, ngã vật ra sân, cả người co quắp xem chừng đau đớn lắm.
Tay vẫn giữ cổ mụ Hồng, cái đầu bố tôi từ từ vặn ra sau một trăm tám chục độ. Ông ta nhìn tôi, miệng toét ra cười, vẻ hớn hở lắm.
“Đây rồi… He, ha ha, he he he.”
Lão cười. Tiếng cười quái dị và điên loạn ấy chứa đầy sự khát máu.
Hồn ma của bố tôi hiện về bóp cổ mụ Hồng, và giờ lão định giết cả tôi.
Tôi chạy, nhắm về phía cửa căn nhà ba gian. Tôi nhớ trong bếp còn muối, còn tỏi, trên ban thờ cũng còn tàn hương. Nếu tôi vào được trong nhà, chắc hẳn tôi sẽ có thể kiếm được cái gì đó để tự vệ.
Có lẽ sẽ kịp…
Tôi chỉ cách bậc thềm độ năm bước chân nữa.
Hai chân tôi bỗng mềm oặt ra. Từ dưới bụng, một dòng khí lạnh chạy thẳng xuống, làm xương chân xương đùi tôi như muốn nhũn lỏng ra thành nước vậy.
Tôi ngã…
Nhìn xuống, bấy giờ tôi mới phát hiện móng vuốt của bố tôi đã cắm phập vào bụng mình từ bao giờ.
Hết rồi.
Hết thật.
Tôi nhắm mắt, chờ cái chết khó tránh.
Có lẽ, việc bố tôi quay lại dưới bộ dạng này cũng do cái nghi thức gọi hồn chết tiệt của tôi cả. Bây giờ chết đi, cũng gọi là có vay có trả chăng?
“Ê! Ê!!! Còn sống không?”
Có tiếng người.
Nhưng ai lại đến vào cái lúc này được cơ chứ?
Đứng trước mặt tôi lúc này là một người đàn ông quái lạ. Râu xồm xoàm, mắt to, mày rậm, cái miệng ngoác ra cười cười, nhìn cứ như Trương Phi từ trong sách bước ra vậy.
Cơn mệt mỏi ập đến…
Tôi không biết gì sau đó nữa.
oOo
Tôi nằm mơ.
Một giấc mơ rất lạ.
Tôi thấy ông sư cụ mình dán đầy bùa, như thể bị người ta trấn yểm vậy. Đôi mắt cụ dán hai lá bùa to, miệng cũng ngậm chặt, hai môi dính vào nhau như người ta đổ keo.
Tôi thấy cụ Lâm. Cụ lúc này ngồi khoanh chân, nhìn tôi một cái. Nửa bên mặt có vết sẹo của cụ lộ vẻ nanh ác, miệng ngoác ra cười khoe hai hàm răng nanh nhọn hoắt. Nửa bên mặt còn lại cụ vẫn như hồi còn sống, khôn ngoan và hiền từ.
Đúng. Tôi nhớ được hai người đều đã mất rồi.
Chẳng nhẽ họ báo mộng?
Hồi tối, tôi còn gặp sư cụ ngoài con mương, được ông ấy cho một miếng lụa nữa.
Cụ Lâm chợt đưa tay lên, làm dấu “dừng”, sau đó lại đưa tay áp lên tai. Ngón cái và ngón út cụ chìa ra, như thể đang nghe điện thoại.
Xung quanh chìm vào một màu đen.
Tôi thấy bản thân đứng trước cái bàn gỗ, trong căn phòng ở nhà cổ Kim Xá. Bên ngoài có tiếng sấm nổ, thỉnh thoảng nghe tiếng ếch ồm oạp. Một đôi tay lông lá từ dưới đất thò lên, dúi vào tay tôi một ngọn nến đỏ.
“Tôi” thắp nến.
Ánh nến hắt vào người tôi, nhưng cái bóng lại hiện ra trước mặt. Cái bóng của tôi cười khùng khục, sau đó nó tách mình khỏi bức tường, bò lồm ngồm ra ngoài. Cái bóng vươn bộ vuốt về phía tôi, cào mạnh một cái.
Boong!
Tiếng chuông chùa cất lên.
Là cái tràng hạt mà cụ trụ trì cho tôi!
Chuỗi hạt phát sáng, đẩy lùi cái bóng đen kia. Nó rú lên một cái, sau đó vọt ra khỏi phòng.
oOo
“Bác ơi. Anh ấy có sao không?”
“Mày hỏi tám chục lần rồi con. Yên tâm. Nó không chết được đâu.”
Tôi vùng dậy.
Vẫn là căn phòng thờ nằm bên chái nhà gian nhà tôi được “thừa kế” ở Kim Xá.
“Đấy. Đấy. Nó tỉnh rồi đây này.”
Cái ông “Trương Phi” hôm qua chễm chệ ngồi trên sập, vừa vỗ đùi vừa cười ha hả. Hoa bưng cho tôi một chén cháo còn nóng, thơm lừng mùi nếp với hành hoa.
Cháo vào đến đâu, người ấm sực lên đến đó. Thỉnh thoảng mười ngón chân lại run lên, cảm giác như có gió thổi từ xương cụt, theo móng chân ra khỏi người.
Ăn xong, tôi kéo áo thử kiểm tra chỗ bị bố đâm ngày hôm qua.
Vẫn ổn.
Ông “Trương Phi” chép miệng, nói:
“Số mày cũng hên đấy. Hai đêm liền thoát được một mạng rồi.”
Ông này tự xưng là Trung, chủ lò mổ trên huyện Bình Giang. Hôm qua nhận được điện thoại của cụ Lâm, ngặt nỗi còn bận giải quyết chút chuyện trên huyện nên đến tối mới về Kim Xá được. Ngay khi hay tin cụ Lâm mất, ông bèn tức tốc tìm đến nhà tôi, vừa khéo cứu tôi một mạng. Nghe Hoa kể, ông này xách con dao đồ tể chém đứt tay con ma bố tôi biến thành, cắt ngọt như cắt bơ.
Hoa đã kể cho ông Trung chuyện ngày hôm qua, ông nói đại khái đã nắm được đầu đuôi rồi, bảo tôi cứ yên tâm.
Lúc tôi nói định đến chùa tìm manh mối, ông Trung bèn trợn mắt, mắng:
“Mày bị ma nó vật cho tí thì chết, còn định đi đâu? Ít nhất phải mai mới được.”
Nói rồi ông bảo Hà ra chợ mua một ít gừng tươi, nói là để trục “âm khí” cho tôi. Tôi vội vàng nhắc ông Trung rằng con ma kia hôm qua đến tận chỗ cụ Lâm, giết cụ giữa ban ngày. Ông bèn gỡ cái bao da đựng súng lục dắt ở thắt lưng, đưa cho Hoa, dặn:
“Dao của tao không được thấy nắng, đừng có mà rút ra nghịch, nhớ chưa?”
Chờ Hoa đi rồi, tôi mới kể lại chuyện xảy ra trên đường về nhà, gặp mụ ma già ra sao cho ông Trung. Khi đó Hoa nhắm tịt mắt, lại không có miếng lụa, có lẽ không thấy được mụ ta.
Lúc này ông đồ tể biết càng nhiều, chúng tôi càng chủ động hơn.
Ông Trung nghe xong đầu đuôi, bèn hỏi xin giấy bút. Tôi nhớ mụ Hồng có mang cặp tài liệu đến, bèn bảo cho ông đồ tể đến tìm ắt có thứ ông ấy cần.
Ông Trung bỏ ra gian chính tìm giấy, bút, chỉ còn một mình tôi trong chái nhà để ban thờ. Tôi nhoài người định đứng lên, nhưng vừa động nửa người dưới thì lập tức thấy hoa mắt chóng mặt, bèn nằm xuống lại. Quả đúng như ông đồ tể bảo, người tôi thế này chắc không nên đi đâu thật.
Tôi quay đầu sang…
Và tôi thấy mụ Hồng.
Tóc mụ xoã tung, mặt mụ trắng bệch, lại lem nhem đỏ loe đỏ loét. Mụ chìa tay về phía tôi, như thể muốn bóp cổ.
“Ha ha, he he he.”
“Ahh!!!”
Theo bản năng, tôi hét toáng lên.
Mụ Hồng chợt ngửa cổ hét theo, rồi mụ ngã ra đất. Rồi mụ vung tay, quờ chân, khóc toáng, giãy đành đạch lên như đứa trẻ lên ba.
Tôi ngơ ngác nhìn mụ.
Cái người phụ nữ khiến đời tôi lên voi xuống chó này chẳng nhẽ không phải ma đòi mạng?
Ông Trung quay lại, có lẽ vì nghe thấy tiếng hét của tôi. Ông xốc mụ Hồng lên, định đưa ra ngoài. Mụ kêu oai oái, đòi cái bát cháo của tôi nằng nặc. Ông đồ tể bí quá, bèn cho mụ quách.
Lúc này, không cần nghe lão giải thích, tôi cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Mụ Hồng hoá điên rồi.
Nhớ lại chuyện đêm qua, âu cũng là kết quả có thể hiểu được. Lại nghĩ, giờ mụ Hồng đã hâm hâm dở dở như thế này, với một kẻ dã tâm và thủ đoạn như mụ thì đã là một sự trừng phạt tàn nhẫn rồi.
Tha thứ cho mụ thì có lẽ sẽ không, nhưng tôi chẳng thiết tha gì chuyện trả thù nữa. Kể cũng lạ, cái chuyện tôi khát khao cháy bỏng từ lúc nhận được tờ di chúc mà nay nói bỏ là bỏ được, nói buông là buông được ngay.
Tôi thở ra một hơi, tự nhiên thấy trong lòng nhẹ đi một ít.
Ông Trung quay lại, trên tay cầm một bức vẽ. Lão vẽ rất đẹp, trông cứ như là ảnh chụp vậy. Tôi ngó mười ngón tay vừa ngắn vừa béo của lão, khó mà tin nổi mười cây xúc xích kia lại có thể tạo nên một bức tranh đẹp đến thế.
Bức vẽ lão cho tôi xem là một bà lão luống tuổi, tóc hoa râm, mặt nở nụ cười hiền hoà.
Tôi nhìn ông Trung, gật đầu xác nhận.
Biểu cảm tuy khác hoàn toàn, nhưng người trong tranh đúng là con ma già tôi gặp hôm qua.
oOo
Bản thảo truyện "Làng Kim Xá" đã viết xong. Ngắn thôi, tổng cộng có 9 chương nên sẽ chia ra đăng thứ 3, 5, 7 nhé. Cơ mà xong truyện này là hết hàng tồn kho mà dạo này vẫn bận quá nên quý độc giả chịu khó đợi vậy chứ dự là một thời gian không có gì để đăng đâu...
Có lẽ vì chuyện đêm nay, nên giờ cô ấy vẫn còn hãi hùng. Trông Hoa mặt cắt không còn giọt máu, cứ thỉnh thoảng lại nhìn tôi đầy nghi hoặc, tôi cũng chỉ biết thở dài.
“Em đoán ra được à?”
“Anh... không bỗng dưng anh đi rồi lại quay lại. Hồi chiều em không rõ là do việc gì, nhưng đến giờ thì dám chắc có liên quan đến chuyện ban nãy.”
Tôi lắc đầu, cười khổ. Thực tình tôi cũng muốn kể cho cô ấy lắm, nhưng ở ngoài đồng không mông quạnh lúc này, trong khi có ma quỷ lộng hành tôi thực không yên tâm tẹo nào. Có gì về nhà cổ hẵng nói tường tận.
Gió đêm như tiếng cười khanh khách, như xa như gần. Trăng khuya tựa ánh mắt lạnh lẽo, không rời không bỏ. Bóng cây, bóng cỏ, bóng nhà hắt lên mặt đất, trong con mắt của người đang hoảng sợ, đều trở thành hình thù quái dị, yêu quái giương nanh, quỷ ma múa vuốt.
Tôi và Hoa lần theo lối cũ, đi đến chân mỏi rã rời, mới phát hiện đã quay lại bãi cỏ bên con mương nước.
“Bị... bị ma dẫn rồi.”
Hoa úp mặt vào ngực tôi, không dám nhìn về phía trước nữa. Có lẽ cô ấy sợ trên bãi cỏ kia bỗng dưng nhảy ra con yêu quái nào đấy.
Từ căn nhà tổ ở làng Kim Xá đi chừng mười phút là ra con mương, đường thẳng băng không cần phải rẽ lần nào cả. Thế mà hai người chúng tôi lại quay về chỗ cũ, chắc chắn không phải chuyện gì tự nhiên. Tôi nuốt nước bọt một cái, sực nhớ lúc nãy vội vàng chạy theo Hoa, trên người chẳng có gì phòng thân cả.
Nếu bây giờ có ma quỷ nhảy ra thật, chắc là bọn tôi đồi thông hai mộ quá.
Chợt, Hoa lí nhí nói:
“Em đọc sách thấy có người bảo lấy khăn liệm tẩm nước cây liễu bôi lên mắt có thể thấy ma quỷ. Chúng ta còn tấm lụa của con ma, chi bằng...”
Tôi sốt ruột, nhưng có lẽ Hoa lại càng nóng lòng hơn. Dù sao, mụ Hồng đối với tôi chẳng có một cắc tình cảm nào, mụ nằm ở nhà một mình có bị vặn cổ chết cũng chẳng liên can gì tới tôi. Thế nhưng, bà ta lại là mẹ Hoa.
Tôi chặc lưỡi, lấy miếng lụa đưa lên mắt.
Qua làn lụa mỏng, cảnh sắc trước mặt trở nên càng quái dị hơn. Trên các chạc cây lúc này, hiện rõ những hình thù quái dị, đứa ngồi, đứa đứng, đứa leo thoăn thoắt như khỉ. Bọn này có làn da xanh xám, thân hình gầy nhẳng, tóc dài tua tủa ra như lông nhím. Lũ chúng nó tròn mắt nhìn chúng tôi, đôi mắt sáng lập loè đỏ như hai hòn than.
Thu hết can đảm, một tay tôi giữ lấy Hoa, tay kia giữ tấm lụa ngang mắt, rồi cất bước.
Con đường làng lúc này sâu hun hút, lành lạnh gió thổi qua từng kẽ lá. Trăng chiếu xuyên qua mấy rặng tre ngà, để lộ ra một đám người áo trắng, tóc đen dài xoã tung ra đứng hai bên đường. Tôi và Hoa bước đi, tiếng bước chân đều đều như giộng vào trái tim đang đập hết công suất. Tôi cố bảo mình không nhìn vào những người mà tôi biết chắc không phải kẻ sống đứng lố nhố hai bên đường, nhưng càng nghĩ thì lại càng khó mà không chú ý đến họ. Thỉnh thoảng, lưng tôi lại lạnh cứng lên, cảm giác như có bàn tay ai lạnh toát chạm lên, vuốt dọc sống lưng mình một cái.
Hoa nắm chặt tay tôi, đầu tựa vào ngực tôi. Hai mắt cô ấy nhắm tịt, cứ mặc cho tôi dẫn đi trên đường. Tôi không dám chắc cô ấy có nhìn thấy thứ tôi đang thấy không, nhưng tôi đoán cô ấy cũng cảm nhận được.
Đi được một lát, Hoa lí nhí:
“Anh… anh sợ thì để em dẫn đường cho.”
“Có gì đâu mà lo…”
Tôi nói dối.
Thực chất, trong các thể loại kinh dị trên đời thì tôi sợ mấy con ma nhất. Cái đám sát nhân còn biết mà tránh, mà đánh, chứ mấy con ma thì chịu thua.
Hoa nắm tay tôi chặt hơn, nhẹ giọng:
“Mỗi khi sợ, tay anh đều chảy mồ hôi đầm đìa.”
Đã gần đến nhà.
Lúc này, chợt có một bà lão tuổi khoảng sáu chục, bảy chục gì đó chống gậy đứng chắn trước mặt hai đứa tôi. Mụ không nói câu nào, chỉ giương cặp mắt trắng dã nhìn hai đứa rồi toét miệng ra cười, để lộ hai hàm răng vàng khè đầy dòi bọ đang ngoe nguẩy. Mụ đưa ngón tay gầy gò, xương xẩu về phía bọn tôi, chỉ một cái. Tức thì… mụ biến mất.
Không.
Không phải mụ biến mất, mà tôi và Hoa đã nhìn về hướng ngược lại từ lúc nào. Bọn tôi quay ra sau, ngôi nhà tổ ở sau lưng, vậy mà hai bọn tôi hoàn toàn không ý thức được gì cả.
Tôi đánh liều, vạch khoá quần ra, đái một bãi. Nghe đồn ma quỷ rất ghét nước tiểu đồng tử, dùng thứ này có thể đuổi ma xua quỷ.
Tôi nghe sau lưng có tiếng thét lạnh cả người, bèn không kịp chần chờ, ôm lấy Hoa ngồi thụp xuống.
Không có gì khác…
Tôi đỡ Hoa dậy, len lén nhìn ra phía sau. Mụ ma già đã biến mất, chỉ để lại hai vết chân đen thui in trên mặt đường.
Ánh trăng rọi xuống, hai vết chân người bốc lên khói đen.
Tôi dẫn Hoa đi vòng qua cái chỗ đó, quay về nhà.
Cổng vẫn mở toang.
Trong nhà có tiếng ai đang van lơn, đang cầu khẩn. Giọng ai như giọng mụ Hồng.
Tiếng mụ đứt đoạn, khò khè, giống như đang bị kẻ nào đó bóp cổ. Hoa nghe tiếng mẹ thì thất kinh, vội vàng mở bừng cả mắt, chạy vào nhà. Tôi vội vàng đuổi theo sau, không kịp nghĩ ngợi gì cả.
Trong sân…
Mụ Hồng vừa quỳ, vừa van lạy:
“Tôi xin ông. Tôi tham lam trót dại nên sửa di chúc. Ông tha cho tôi với.”
Bố tôi đứng trong sân.
Ông già vẫn mặc cái áo kaki đồng đội tặng – cái áo quý mà người ta cho ông mặc lên khi vào quan tài. Cánh tay bố tôi kéo dài, dài như con trăn to, chắc phải bốn năm mét, bóp chặt lấy cổ mụ Hồng. Mặt ông lúc này nanh ác lắm. Mắt trợn ngược lên trừng trừng, miệng mọc ra nanh nhọn như dã thú vậy.
“Tha? Tha à?”
Ông gằn từng chữ. Giọng ông bây giờ khò khè như tiếng bánh răng rỉ sét cứa vào nhau. Tôi không nghĩ đó là âm thanh con người có thể phát ra được.
Hoa vội vàng chạy đến chỗ mẹ, vòng tay định gỡ bàn tay bố tôi đang bóp cổ mụ Hồng ra. Chợt, ông già quay sang, trợn mắt một cái. Tức khắc, Hoa rùng mình, ngã vật ra sân, cả người co quắp xem chừng đau đớn lắm.
Tay vẫn giữ cổ mụ Hồng, cái đầu bố tôi từ từ vặn ra sau một trăm tám chục độ. Ông ta nhìn tôi, miệng toét ra cười, vẻ hớn hở lắm.
“Đây rồi… He, ha ha, he he he.”
Lão cười. Tiếng cười quái dị và điên loạn ấy chứa đầy sự khát máu.
Hồn ma của bố tôi hiện về bóp cổ mụ Hồng, và giờ lão định giết cả tôi.
Tôi chạy, nhắm về phía cửa căn nhà ba gian. Tôi nhớ trong bếp còn muối, còn tỏi, trên ban thờ cũng còn tàn hương. Nếu tôi vào được trong nhà, chắc hẳn tôi sẽ có thể kiếm được cái gì đó để tự vệ.
Có lẽ sẽ kịp…
Tôi chỉ cách bậc thềm độ năm bước chân nữa.
Hai chân tôi bỗng mềm oặt ra. Từ dưới bụng, một dòng khí lạnh chạy thẳng xuống, làm xương chân xương đùi tôi như muốn nhũn lỏng ra thành nước vậy.
Tôi ngã…
Nhìn xuống, bấy giờ tôi mới phát hiện móng vuốt của bố tôi đã cắm phập vào bụng mình từ bao giờ.
Hết rồi.
Hết thật.
Tôi nhắm mắt, chờ cái chết khó tránh.
Có lẽ, việc bố tôi quay lại dưới bộ dạng này cũng do cái nghi thức gọi hồn chết tiệt của tôi cả. Bây giờ chết đi, cũng gọi là có vay có trả chăng?
“Ê! Ê!!! Còn sống không?”
Có tiếng người.
Nhưng ai lại đến vào cái lúc này được cơ chứ?
Đứng trước mặt tôi lúc này là một người đàn ông quái lạ. Râu xồm xoàm, mắt to, mày rậm, cái miệng ngoác ra cười cười, nhìn cứ như Trương Phi từ trong sách bước ra vậy.
Cơn mệt mỏi ập đến…
Tôi không biết gì sau đó nữa.
oOo
Tôi nằm mơ.
Một giấc mơ rất lạ.
Tôi thấy ông sư cụ mình dán đầy bùa, như thể bị người ta trấn yểm vậy. Đôi mắt cụ dán hai lá bùa to, miệng cũng ngậm chặt, hai môi dính vào nhau như người ta đổ keo.
Tôi thấy cụ Lâm. Cụ lúc này ngồi khoanh chân, nhìn tôi một cái. Nửa bên mặt có vết sẹo của cụ lộ vẻ nanh ác, miệng ngoác ra cười khoe hai hàm răng nanh nhọn hoắt. Nửa bên mặt còn lại cụ vẫn như hồi còn sống, khôn ngoan và hiền từ.
Đúng. Tôi nhớ được hai người đều đã mất rồi.
Chẳng nhẽ họ báo mộng?
Hồi tối, tôi còn gặp sư cụ ngoài con mương, được ông ấy cho một miếng lụa nữa.
Cụ Lâm chợt đưa tay lên, làm dấu “dừng”, sau đó lại đưa tay áp lên tai. Ngón cái và ngón út cụ chìa ra, như thể đang nghe điện thoại.
Xung quanh chìm vào một màu đen.
Tôi thấy bản thân đứng trước cái bàn gỗ, trong căn phòng ở nhà cổ Kim Xá. Bên ngoài có tiếng sấm nổ, thỉnh thoảng nghe tiếng ếch ồm oạp. Một đôi tay lông lá từ dưới đất thò lên, dúi vào tay tôi một ngọn nến đỏ.
“Tôi” thắp nến.
Ánh nến hắt vào người tôi, nhưng cái bóng lại hiện ra trước mặt. Cái bóng của tôi cười khùng khục, sau đó nó tách mình khỏi bức tường, bò lồm ngồm ra ngoài. Cái bóng vươn bộ vuốt về phía tôi, cào mạnh một cái.
Boong!
Tiếng chuông chùa cất lên.
Là cái tràng hạt mà cụ trụ trì cho tôi!
Chuỗi hạt phát sáng, đẩy lùi cái bóng đen kia. Nó rú lên một cái, sau đó vọt ra khỏi phòng.
oOo
“Bác ơi. Anh ấy có sao không?”
“Mày hỏi tám chục lần rồi con. Yên tâm. Nó không chết được đâu.”
Tôi vùng dậy.
Vẫn là căn phòng thờ nằm bên chái nhà gian nhà tôi được “thừa kế” ở Kim Xá.
“Đấy. Đấy. Nó tỉnh rồi đây này.”
Cái ông “Trương Phi” hôm qua chễm chệ ngồi trên sập, vừa vỗ đùi vừa cười ha hả. Hoa bưng cho tôi một chén cháo còn nóng, thơm lừng mùi nếp với hành hoa.
Cháo vào đến đâu, người ấm sực lên đến đó. Thỉnh thoảng mười ngón chân lại run lên, cảm giác như có gió thổi từ xương cụt, theo móng chân ra khỏi người.
Ăn xong, tôi kéo áo thử kiểm tra chỗ bị bố đâm ngày hôm qua.
Vẫn ổn.
Ông “Trương Phi” chép miệng, nói:
“Số mày cũng hên đấy. Hai đêm liền thoát được một mạng rồi.”
Ông này tự xưng là Trung, chủ lò mổ trên huyện Bình Giang. Hôm qua nhận được điện thoại của cụ Lâm, ngặt nỗi còn bận giải quyết chút chuyện trên huyện nên đến tối mới về Kim Xá được. Ngay khi hay tin cụ Lâm mất, ông bèn tức tốc tìm đến nhà tôi, vừa khéo cứu tôi một mạng. Nghe Hoa kể, ông này xách con dao đồ tể chém đứt tay con ma bố tôi biến thành, cắt ngọt như cắt bơ.
Hoa đã kể cho ông Trung chuyện ngày hôm qua, ông nói đại khái đã nắm được đầu đuôi rồi, bảo tôi cứ yên tâm.
Lúc tôi nói định đến chùa tìm manh mối, ông Trung bèn trợn mắt, mắng:
“Mày bị ma nó vật cho tí thì chết, còn định đi đâu? Ít nhất phải mai mới được.”
Nói rồi ông bảo Hà ra chợ mua một ít gừng tươi, nói là để trục “âm khí” cho tôi. Tôi vội vàng nhắc ông Trung rằng con ma kia hôm qua đến tận chỗ cụ Lâm, giết cụ giữa ban ngày. Ông bèn gỡ cái bao da đựng súng lục dắt ở thắt lưng, đưa cho Hoa, dặn:
“Dao của tao không được thấy nắng, đừng có mà rút ra nghịch, nhớ chưa?”
Chờ Hoa đi rồi, tôi mới kể lại chuyện xảy ra trên đường về nhà, gặp mụ ma già ra sao cho ông Trung. Khi đó Hoa nhắm tịt mắt, lại không có miếng lụa, có lẽ không thấy được mụ ta.
Lúc này ông đồ tể biết càng nhiều, chúng tôi càng chủ động hơn.
Ông Trung nghe xong đầu đuôi, bèn hỏi xin giấy bút. Tôi nhớ mụ Hồng có mang cặp tài liệu đến, bèn bảo cho ông đồ tể đến tìm ắt có thứ ông ấy cần.
Ông Trung bỏ ra gian chính tìm giấy, bút, chỉ còn một mình tôi trong chái nhà để ban thờ. Tôi nhoài người định đứng lên, nhưng vừa động nửa người dưới thì lập tức thấy hoa mắt chóng mặt, bèn nằm xuống lại. Quả đúng như ông đồ tể bảo, người tôi thế này chắc không nên đi đâu thật.
Tôi quay đầu sang…
Và tôi thấy mụ Hồng.
Tóc mụ xoã tung, mặt mụ trắng bệch, lại lem nhem đỏ loe đỏ loét. Mụ chìa tay về phía tôi, như thể muốn bóp cổ.
“Ha ha, he he he.”
“Ahh!!!”
Theo bản năng, tôi hét toáng lên.
Mụ Hồng chợt ngửa cổ hét theo, rồi mụ ngã ra đất. Rồi mụ vung tay, quờ chân, khóc toáng, giãy đành đạch lên như đứa trẻ lên ba.
Tôi ngơ ngác nhìn mụ.
Cái người phụ nữ khiến đời tôi lên voi xuống chó này chẳng nhẽ không phải ma đòi mạng?
Ông Trung quay lại, có lẽ vì nghe thấy tiếng hét của tôi. Ông xốc mụ Hồng lên, định đưa ra ngoài. Mụ kêu oai oái, đòi cái bát cháo của tôi nằng nặc. Ông đồ tể bí quá, bèn cho mụ quách.
Lúc này, không cần nghe lão giải thích, tôi cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Mụ Hồng hoá điên rồi.
Nhớ lại chuyện đêm qua, âu cũng là kết quả có thể hiểu được. Lại nghĩ, giờ mụ Hồng đã hâm hâm dở dở như thế này, với một kẻ dã tâm và thủ đoạn như mụ thì đã là một sự trừng phạt tàn nhẫn rồi.
Tha thứ cho mụ thì có lẽ sẽ không, nhưng tôi chẳng thiết tha gì chuyện trả thù nữa. Kể cũng lạ, cái chuyện tôi khát khao cháy bỏng từ lúc nhận được tờ di chúc mà nay nói bỏ là bỏ được, nói buông là buông được ngay.
Tôi thở ra một hơi, tự nhiên thấy trong lòng nhẹ đi một ít.
Ông Trung quay lại, trên tay cầm một bức vẽ. Lão vẽ rất đẹp, trông cứ như là ảnh chụp vậy. Tôi ngó mười ngón tay vừa ngắn vừa béo của lão, khó mà tin nổi mười cây xúc xích kia lại có thể tạo nên một bức tranh đẹp đến thế.
Bức vẽ lão cho tôi xem là một bà lão luống tuổi, tóc hoa râm, mặt nở nụ cười hiền hoà.
Tôi nhìn ông Trung, gật đầu xác nhận.
Biểu cảm tuy khác hoàn toàn, nhưng người trong tranh đúng là con ma già tôi gặp hôm qua.
oOo
Bản thảo truyện "Làng Kim Xá" đã viết xong. Ngắn thôi, tổng cộng có 9 chương nên sẽ chia ra đăng thứ 3, 5, 7 nhé. Cơ mà xong truyện này là hết hàng tồn kho mà dạo này vẫn bận quá nên quý độc giả chịu khó đợi vậy chứ dự là một thời gian không có gì để đăng đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.