Chương 90: Long
Nghịch Tử
02/12/2021
Ông cụ giữ tẩu thuốc ở miệng, mắt nheo lại, nhìn về phía đối thủ của mình.
Vũ Phạm Long cởi áo ra, để lộ thân hình rắn rỏi cơ bắp chằng chịt sẹo
ngang sẹo dọc.
Gã thanh niên vươn vai một cái, đưa tay về phía ông:
“Mời cụ!”
“Rốt cuộc mày muốn gì?”
Ông cụ nhướn mày, nhìn Vũ Phạm Long. Không chỉ có Điền Quý, đến chính ông cụ cũng không hiểu rốt cuộc thằng điên này về phe ai, mục đích là gì.
“Thống trị thế giới? Cụ còn lạ gì nữa, trong truyện với trên phim thằng phản diện nào chả thế?”
Vũ Phạm Long cười hềnh hệch, nói.
Ông cụ trừng mắt với gã, nói:
“Thế thì đứa nào bí mật bẻ gãy cái trận pháp giam giữ Tam Vĩ Ô Vân và Bát Long Cẩu?”
Ông lão và ngựa ma có một mối liên kết tâm linh, thành thử ông có thể quan sát mọi việc qua đôi mắt của Tam Vĩ Ô Vân, giống như cách Điền Quý đã làm với con ma nữ áo đỏ vậy. Nhờ thế, ông biết cả ngựa ma, Bát Long Cẩu và Phạm Minh Hằng đều bị mộ chủ giam chung một chỗ, và chính Vũ Phạm Long đã phá hỏng trận pháp giam giữ bọn họ.
Thành thử, đến tận bây giờ, ngay cả ông lão cũng không hiểu đến cuối cùng động cơ của tên điên này là gì.
Gã xòe hai bàn tay, bảo:
“Cụ đánh thắng con thì con sẽ bật mí cho cụ, thế nào?”
“Nhất thiét phải hành cái bộ xương già này của lão sao? Ây dà.”
Ông cụ ướn người ra trước, làm cái lưng kêu lên răng rắc răng rắc. Thực ra, hồn ma như lão không có chân thân, đương nhiên cũng không có xương để mà phát ra tiếng. Cái loạt âm thanh canh cách đó chẳng qua là tự ông cụ tạo ra mà thôi.
Vũ Phạm Long cười nhạt, nói:
“Cụ nghĩ phát ra tiếng đó thì con sẽ nương tay hay chăng?”
Ông lão nhún vai, đáp:
“Vật vờ ở đời nửa cái nghìn năm rồi, có những thứ cũng nên làm ra vẻ một chút, bằng không sẽ chết thêm lần nữa vì chán.”
Ông cụ nói chưa dứt lời, thì hai nắm đấm to như cái bát của Vũ Phạm Long đã đánh thẳng tới. Hai bàn tay hắn hiện lên ảo ảnh hàm rồng mở rộng, đầu lưỡi là hai nắm đấm, từng cái nanh sắc nhọn trông sống động hệt như con thú có thật. Ông cụ rung tay đánh trả, hai bàn tay của lão nhỏ bé, xương xẩu, đụng vào nắm đấm của Vũ Phạm Long trông thật chẳng khác nào trứng chọi với đá.
Tóc tai, áo xống ông cụ bay phần phật, da thịt ở đôi nắm đấm tróc dần xuống, để lộ rõ phần xương cốt trắng hếu.
Bành!
Hai người đồng thời bắn ngược ra phía sau, ông cụ lui lại bốn bước thì chân đạp vào mép của trụ đá. Cả người Vũ Phạm Long nặng đến gần trăm cân, thế mà bị hai đấm bé tẹo của ông lão bắn tung lên không trung bốn năm mét. Hắn vặn người một cái, rồi nhẹ nhàng đáp xuống sàn đá.
Không đợi ông cụ nghỉ ngơi, Vũ Phạm Long đã cười phá lên, quát:
“Hay lắm! Đánh thế mới đã chứ! Cụ đỡ thêm một đòn Giáng Long Thập Bát Chưởng của con đây.”
Vừa nói, gã vừa nâng hai tay lên, chạy hùng hục về phía ông cụ.
Ông lão quát lên:
“Gì chứ trong truyện võ hiệp thì loại thanh niên trai tráng chúng mày thắng sao được người già bọn tao?”
Lão nhón chân một cái, người lao tới trước. Ông cụ chuyển động uyển chuyển, nhẹ nhàng và ma mị như một làn khói. Mặc cho Vũ Phạm Long vung đấm tung đá thế nào cũng không đụng vào nổi chéo áo của ông cụ. Ông cụ cứ lướt đằng đông, lách đằng tây, hai chân cơ hồ không hề chạm đất. Hai tay ông duỗi thẳng, lấy tay làm đao, thủ đao mỗi lần chém ra là lại phóng thích một luồng khí lạnh rợn tóc gáy. Đao chiêu của ông cụ cắt vào trên người Vũ Phạm Long tạo thành những miệng vết thương mảnh chỉ như sợi tóc, mà thấu đến tận xương cốt.
Được một chốc, ông cụ mới chau mày. Giọng nói của Điền Quý bị bóp đi chỉ nghe léo nha léo nhéo khiến ông lão ngửi thấy mùi bất ổn. Lão lắc mình muốn thoát khỏi vòng chiến đấu, thì Vũ Phạm Long đã cười gằn:
“Cụ muốn thôi à? Đâu có dễ dàng như thế?”
Hắn vừa dứt lời, thì trên đầu hiện lên ảo ảnh cặp sừng dê cong vút. Vũ Phạm Long dậm chân, xông vào người ông cụ. Thế hắn lao tới chẳng khác nào một cỗ xe bán tải đang lao dốc hết tốc lực cả.
Ông cụ chuyển đao thành chưởng, tay trái đánh vào huyệt thái dương, tay phải công vào phần eo của Vũ Phạm Long. Hai chưởng của ông cụ tạo thành lực xoáy mạnh, tức khắc khiến Vũ Phạm Long mất trọng tâm, cả người tung bay xoay tròn như cái chong chóng. Ông cụ nhỏ thó lại thừa cơ giơ chân, tặng cho hắn một gối ngay bụng.
Cú thúc gối của ông cụ cũng chẳng thua kém đòn lao tới của Vũ Phạm Long, làm hắn văng ra đến tận giữa cái trụ đá. Ông cụ lúc này mới rảnh tay, nhìn lên thì phát hiện cái cột chính giữa nơi Điền Quý đang đấu với mộ chủ đã cao hơn gần nửa.
Không. Không phải cột trụ cao thêm, mà là cây trụ đá nơi ông và Vũ Phạm Long đang đứng đã thấp xuống một quãng.
Ngẫm lại cách bài trí của chiến trường này, ông cụ mới giật mình, nhận ra được nguyên do vì sao tên Vũ Phạm Long nãy giờ cứ giữ sức cầm chừng, thà ăn đòn cũng không chịu đánh tử tế.
Nhắc đến Vũ Phạm Long, thì cũng vừa lúc hắn ngồi bật dậy. Thằng cha cười phá lên như điên.
“Cụ nhận ra rồi? Tiếc là con đánh vẫn chưa đã tay.”
Hắn lao đến đứng ngay trước mặt ông cụ rồi, phía xa mới nghe tiếng nói vang lên. Vũ Phạm Long đưa hai ngón tay, xỉa vào cặp mắt của ông lão. Có thể lờ mờ trông thấy ảo ảnh một con rắn nhỏ xíu đang trườn qua trườn lại giữa kẽ ngón tay của hắn, Vũ Phạm Long ra đòn, nó cũng thè lưỡi ra phì phì, lao đến đầu ngón tay gã.
Ông cụ vung tay, nhằm vào đầu ngón tay của Vũ Phạm Long mà bổ. Thủ đao chỉ kiếm chuẩn bị giao chiến, thì bỗng nhiên hai ngón tay của tên Vũ Phạm Long như biến thành cao su dẻo, chợt kéo dài ra cuốn mấy vòng lên cánh tay ông lão. Ông cụ hé miệng, quát lên một tiếng inh tai nhức óc. Chòm râu của ông cũng vì âm thanh này mà bị thổi bạt ra.
Hai ngón tay Vũ Phạm Long chưa kịp đâm vào mắt ông lão thì đã tứa máu. Hắn vừa thu tay, ở cổ vừa hiện lên ảo ảnh hình con hổ. Vũ Phạm Long cũng cất tiếng gầm, đối chọi lại với âm thanh do ông lão phát ra.
Giọng ông cụ lẫn cả tiếng đao kiếm khua vang, tiếng người la hét, cứ như thể trong yết hầu ông ta là cả một bãi chiến trường nơi cả vạn quân tướng đang chém giết.
Tiếng gầm của Vũ Phạm Long rõ ràng yếu thế hơn. Hắn loạng choạng lui lại mấy bước, đưa tay lau vết máu ở khóe miệng. Cặp mắt gã nhìn về phía ông cụ càng thêm man dại và điên cuồng.
“Được rồi. Cụ thắng. Lên cứu thằng Quý đi.”
Ông cụ biết Thượng Thiên Kim Quan của Vũ Phạm Long không chỉ có thế này, vừa thủ thế muốn đánh tiếp, thì gã điên đã xua tay ngăn lại. Vũ Phạm Long phẩy phẩy tay, đoạn nằm phịch xuống sàn đá.
“Nhà ngươi còn chưa ra hết sức!”
Ông cụ nhòm hắn một cái, trầm giọng nói với vẻ đầy cảnh giác.
Vũ Phạm Long cười dài, bảo:
“Còn phải giữ sức mà phòng thân, mà chạy. Con còn chưa quên biệt hiệu năm đó của thằng Quý đâu, cụ đừng coi thường con thế chứ?”
Ông cụ nhìn về phía trụ đá ở chính giữa, chặc lưỡi một cái, rồi cũng bất chấp cái việc bị Vũ Phạm Long đánh lén, bay vọt về phía thằng cháu.
Điền Quý ngã xấp xuống đất.
Tấm áo sơ mi xộc xệch của anh chàng bây giờ đã rách tả tơi, vương máu be bét. Anh chàng thở từng hơi khó nhọc, nhưng vừa muốn ngóc đầu dậy, thì đã bị một bàn chân đạp lên đỉnh đầu. Điền Quý dập mặt xuống sàn đà, máu tươi đổ ra nhoe nhoét cả khuôn mặt.
“Mày cũng giỏi đấy. Càng đánh tao càng không nỡ giết mày. Chi bằng mày khai ra phương pháp nén trận, rồi hai ta cùng nhau cải tiến hoàn thiện nó, xưng hùng xưng bá chẳng sướng hơn à? Nghĩ kỹ đi, tao đã cho mày cơ hội rồi, mày có chịu làm Đào Duy Từ hay không mà thôi.”
Điền Quý cười. Máu sặc lên làm anh chàng ho khùng khục, thành ra tiếng cười càng thêm quái dị:
“Đây là... hậu quả... của học sử vẹt đấy. Mày quên... Đào Duy Từ... không nhận phong... họ Trịnh à?”
“Thân lừa ưa nặng đúng không? Thế thì để tao xem cái miệng mày còn cứng được đến lúc nào.”
Gã mộ chủ vừa nói dứt lời, thì một dòng nước ấm sực đã xối thẳng xuống đầu xuống cổ anh chàng. Nhục! Điền Quý thấy nhục nhã, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi. Một xác chết trăm năm như tên mộ chủ mà lại có thể bài tiết, chứng tỏ cái thời điểm hắn sống lại cũng không còn xa nữa.
Đây không phải hành động nhục mạ đơn thuần, mà còn là một đòn tâm lý nữa. Nhưng biết thì cũng chẳng được ích gì, vì Điền Quý vẫn trúng chiêu.
Cái tên mộ chủ còn thiếu là máu thuần âm của Phượng Ngân nữa thôi.
Cảnh sắc trước mắt Điền Quý đã mờ tịt đi, nhòe hết cả vì máu và nước tiểu. Anh chàng nghe thấy tiếng cười khả ố và biến thái của tên mộ chủ:
“Tao biết mày đang muốn câu giờ chờ cho cái vong đó chạy đến giúp. Có biết tại sao tao biết thừa mà vẫn thả cho mày không? Vì tao cóc sợ cái vong năm trăm năm đấy.”
Lại nghe “chóc” một cái, toàn bộ vết thương trên người Điền Quý đã liền miệng. Anh chàng nén cơn đau đứng dậy, nhìn về phía tên mộ chủ.
Hắn nhếch mép:
“Cái tao muốn là dập tắt ngọn lửa trong mắt mày. Tao muốn mày phải nhìn tao bằng đôi mắt chỉ chứa đầy hoảng sợ và tuyệt vọng. Chính vì thế nên... tao sẽ cho mày một cơ hội thứ hai. Mày có thể tiếp tục câu giờ chờ cho “ông bác” mày đến cứu. Dùng cho tốt đấy, Điền Quý!”
Gã thanh niên vươn vai một cái, đưa tay về phía ông:
“Mời cụ!”
“Rốt cuộc mày muốn gì?”
Ông cụ nhướn mày, nhìn Vũ Phạm Long. Không chỉ có Điền Quý, đến chính ông cụ cũng không hiểu rốt cuộc thằng điên này về phe ai, mục đích là gì.
“Thống trị thế giới? Cụ còn lạ gì nữa, trong truyện với trên phim thằng phản diện nào chả thế?”
Vũ Phạm Long cười hềnh hệch, nói.
Ông cụ trừng mắt với gã, nói:
“Thế thì đứa nào bí mật bẻ gãy cái trận pháp giam giữ Tam Vĩ Ô Vân và Bát Long Cẩu?”
Ông lão và ngựa ma có một mối liên kết tâm linh, thành thử ông có thể quan sát mọi việc qua đôi mắt của Tam Vĩ Ô Vân, giống như cách Điền Quý đã làm với con ma nữ áo đỏ vậy. Nhờ thế, ông biết cả ngựa ma, Bát Long Cẩu và Phạm Minh Hằng đều bị mộ chủ giam chung một chỗ, và chính Vũ Phạm Long đã phá hỏng trận pháp giam giữ bọn họ.
Thành thử, đến tận bây giờ, ngay cả ông lão cũng không hiểu đến cuối cùng động cơ của tên điên này là gì.
Gã xòe hai bàn tay, bảo:
“Cụ đánh thắng con thì con sẽ bật mí cho cụ, thế nào?”
“Nhất thiét phải hành cái bộ xương già này của lão sao? Ây dà.”
Ông cụ ướn người ra trước, làm cái lưng kêu lên răng rắc răng rắc. Thực ra, hồn ma như lão không có chân thân, đương nhiên cũng không có xương để mà phát ra tiếng. Cái loạt âm thanh canh cách đó chẳng qua là tự ông cụ tạo ra mà thôi.
Vũ Phạm Long cười nhạt, nói:
“Cụ nghĩ phát ra tiếng đó thì con sẽ nương tay hay chăng?”
Ông lão nhún vai, đáp:
“Vật vờ ở đời nửa cái nghìn năm rồi, có những thứ cũng nên làm ra vẻ một chút, bằng không sẽ chết thêm lần nữa vì chán.”
Ông cụ nói chưa dứt lời, thì hai nắm đấm to như cái bát của Vũ Phạm Long đã đánh thẳng tới. Hai bàn tay hắn hiện lên ảo ảnh hàm rồng mở rộng, đầu lưỡi là hai nắm đấm, từng cái nanh sắc nhọn trông sống động hệt như con thú có thật. Ông cụ rung tay đánh trả, hai bàn tay của lão nhỏ bé, xương xẩu, đụng vào nắm đấm của Vũ Phạm Long trông thật chẳng khác nào trứng chọi với đá.
Tóc tai, áo xống ông cụ bay phần phật, da thịt ở đôi nắm đấm tróc dần xuống, để lộ rõ phần xương cốt trắng hếu.
Bành!
Hai người đồng thời bắn ngược ra phía sau, ông cụ lui lại bốn bước thì chân đạp vào mép của trụ đá. Cả người Vũ Phạm Long nặng đến gần trăm cân, thế mà bị hai đấm bé tẹo của ông lão bắn tung lên không trung bốn năm mét. Hắn vặn người một cái, rồi nhẹ nhàng đáp xuống sàn đá.
Không đợi ông cụ nghỉ ngơi, Vũ Phạm Long đã cười phá lên, quát:
“Hay lắm! Đánh thế mới đã chứ! Cụ đỡ thêm một đòn Giáng Long Thập Bát Chưởng của con đây.”
Vừa nói, gã vừa nâng hai tay lên, chạy hùng hục về phía ông cụ.
Ông lão quát lên:
“Gì chứ trong truyện võ hiệp thì loại thanh niên trai tráng chúng mày thắng sao được người già bọn tao?”
Lão nhón chân một cái, người lao tới trước. Ông cụ chuyển động uyển chuyển, nhẹ nhàng và ma mị như một làn khói. Mặc cho Vũ Phạm Long vung đấm tung đá thế nào cũng không đụng vào nổi chéo áo của ông cụ. Ông cụ cứ lướt đằng đông, lách đằng tây, hai chân cơ hồ không hề chạm đất. Hai tay ông duỗi thẳng, lấy tay làm đao, thủ đao mỗi lần chém ra là lại phóng thích một luồng khí lạnh rợn tóc gáy. Đao chiêu của ông cụ cắt vào trên người Vũ Phạm Long tạo thành những miệng vết thương mảnh chỉ như sợi tóc, mà thấu đến tận xương cốt.
Được một chốc, ông cụ mới chau mày. Giọng nói của Điền Quý bị bóp đi chỉ nghe léo nha léo nhéo khiến ông lão ngửi thấy mùi bất ổn. Lão lắc mình muốn thoát khỏi vòng chiến đấu, thì Vũ Phạm Long đã cười gằn:
“Cụ muốn thôi à? Đâu có dễ dàng như thế?”
Hắn vừa dứt lời, thì trên đầu hiện lên ảo ảnh cặp sừng dê cong vút. Vũ Phạm Long dậm chân, xông vào người ông cụ. Thế hắn lao tới chẳng khác nào một cỗ xe bán tải đang lao dốc hết tốc lực cả.
Ông cụ chuyển đao thành chưởng, tay trái đánh vào huyệt thái dương, tay phải công vào phần eo của Vũ Phạm Long. Hai chưởng của ông cụ tạo thành lực xoáy mạnh, tức khắc khiến Vũ Phạm Long mất trọng tâm, cả người tung bay xoay tròn như cái chong chóng. Ông cụ nhỏ thó lại thừa cơ giơ chân, tặng cho hắn một gối ngay bụng.
Cú thúc gối của ông cụ cũng chẳng thua kém đòn lao tới của Vũ Phạm Long, làm hắn văng ra đến tận giữa cái trụ đá. Ông cụ lúc này mới rảnh tay, nhìn lên thì phát hiện cái cột chính giữa nơi Điền Quý đang đấu với mộ chủ đã cao hơn gần nửa.
Không. Không phải cột trụ cao thêm, mà là cây trụ đá nơi ông và Vũ Phạm Long đang đứng đã thấp xuống một quãng.
Ngẫm lại cách bài trí của chiến trường này, ông cụ mới giật mình, nhận ra được nguyên do vì sao tên Vũ Phạm Long nãy giờ cứ giữ sức cầm chừng, thà ăn đòn cũng không chịu đánh tử tế.
Nhắc đến Vũ Phạm Long, thì cũng vừa lúc hắn ngồi bật dậy. Thằng cha cười phá lên như điên.
“Cụ nhận ra rồi? Tiếc là con đánh vẫn chưa đã tay.”
Hắn lao đến đứng ngay trước mặt ông cụ rồi, phía xa mới nghe tiếng nói vang lên. Vũ Phạm Long đưa hai ngón tay, xỉa vào cặp mắt của ông lão. Có thể lờ mờ trông thấy ảo ảnh một con rắn nhỏ xíu đang trườn qua trườn lại giữa kẽ ngón tay của hắn, Vũ Phạm Long ra đòn, nó cũng thè lưỡi ra phì phì, lao đến đầu ngón tay gã.
Ông cụ vung tay, nhằm vào đầu ngón tay của Vũ Phạm Long mà bổ. Thủ đao chỉ kiếm chuẩn bị giao chiến, thì bỗng nhiên hai ngón tay của tên Vũ Phạm Long như biến thành cao su dẻo, chợt kéo dài ra cuốn mấy vòng lên cánh tay ông lão. Ông cụ hé miệng, quát lên một tiếng inh tai nhức óc. Chòm râu của ông cũng vì âm thanh này mà bị thổi bạt ra.
Hai ngón tay Vũ Phạm Long chưa kịp đâm vào mắt ông lão thì đã tứa máu. Hắn vừa thu tay, ở cổ vừa hiện lên ảo ảnh hình con hổ. Vũ Phạm Long cũng cất tiếng gầm, đối chọi lại với âm thanh do ông lão phát ra.
Giọng ông cụ lẫn cả tiếng đao kiếm khua vang, tiếng người la hét, cứ như thể trong yết hầu ông ta là cả một bãi chiến trường nơi cả vạn quân tướng đang chém giết.
Tiếng gầm của Vũ Phạm Long rõ ràng yếu thế hơn. Hắn loạng choạng lui lại mấy bước, đưa tay lau vết máu ở khóe miệng. Cặp mắt gã nhìn về phía ông cụ càng thêm man dại và điên cuồng.
“Được rồi. Cụ thắng. Lên cứu thằng Quý đi.”
Ông cụ biết Thượng Thiên Kim Quan của Vũ Phạm Long không chỉ có thế này, vừa thủ thế muốn đánh tiếp, thì gã điên đã xua tay ngăn lại. Vũ Phạm Long phẩy phẩy tay, đoạn nằm phịch xuống sàn đá.
“Nhà ngươi còn chưa ra hết sức!”
Ông cụ nhòm hắn một cái, trầm giọng nói với vẻ đầy cảnh giác.
Vũ Phạm Long cười dài, bảo:
“Còn phải giữ sức mà phòng thân, mà chạy. Con còn chưa quên biệt hiệu năm đó của thằng Quý đâu, cụ đừng coi thường con thế chứ?”
Ông cụ nhìn về phía trụ đá ở chính giữa, chặc lưỡi một cái, rồi cũng bất chấp cái việc bị Vũ Phạm Long đánh lén, bay vọt về phía thằng cháu.
Điền Quý ngã xấp xuống đất.
Tấm áo sơ mi xộc xệch của anh chàng bây giờ đã rách tả tơi, vương máu be bét. Anh chàng thở từng hơi khó nhọc, nhưng vừa muốn ngóc đầu dậy, thì đã bị một bàn chân đạp lên đỉnh đầu. Điền Quý dập mặt xuống sàn đà, máu tươi đổ ra nhoe nhoét cả khuôn mặt.
“Mày cũng giỏi đấy. Càng đánh tao càng không nỡ giết mày. Chi bằng mày khai ra phương pháp nén trận, rồi hai ta cùng nhau cải tiến hoàn thiện nó, xưng hùng xưng bá chẳng sướng hơn à? Nghĩ kỹ đi, tao đã cho mày cơ hội rồi, mày có chịu làm Đào Duy Từ hay không mà thôi.”
Điền Quý cười. Máu sặc lên làm anh chàng ho khùng khục, thành ra tiếng cười càng thêm quái dị:
“Đây là... hậu quả... của học sử vẹt đấy. Mày quên... Đào Duy Từ... không nhận phong... họ Trịnh à?”
“Thân lừa ưa nặng đúng không? Thế thì để tao xem cái miệng mày còn cứng được đến lúc nào.”
Gã mộ chủ vừa nói dứt lời, thì một dòng nước ấm sực đã xối thẳng xuống đầu xuống cổ anh chàng. Nhục! Điền Quý thấy nhục nhã, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi. Một xác chết trăm năm như tên mộ chủ mà lại có thể bài tiết, chứng tỏ cái thời điểm hắn sống lại cũng không còn xa nữa.
Đây không phải hành động nhục mạ đơn thuần, mà còn là một đòn tâm lý nữa. Nhưng biết thì cũng chẳng được ích gì, vì Điền Quý vẫn trúng chiêu.
Cái tên mộ chủ còn thiếu là máu thuần âm của Phượng Ngân nữa thôi.
Cảnh sắc trước mắt Điền Quý đã mờ tịt đi, nhòe hết cả vì máu và nước tiểu. Anh chàng nghe thấy tiếng cười khả ố và biến thái của tên mộ chủ:
“Tao biết mày đang muốn câu giờ chờ cho cái vong đó chạy đến giúp. Có biết tại sao tao biết thừa mà vẫn thả cho mày không? Vì tao cóc sợ cái vong năm trăm năm đấy.”
Lại nghe “chóc” một cái, toàn bộ vết thương trên người Điền Quý đã liền miệng. Anh chàng nén cơn đau đứng dậy, nhìn về phía tên mộ chủ.
Hắn nhếch mép:
“Cái tao muốn là dập tắt ngọn lửa trong mắt mày. Tao muốn mày phải nhìn tao bằng đôi mắt chỉ chứa đầy hoảng sợ và tuyệt vọng. Chính vì thế nên... tao sẽ cho mày một cơ hội thứ hai. Mày có thể tiếp tục câu giờ chờ cho “ông bác” mày đến cứu. Dùng cho tốt đấy, Điền Quý!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.