Chương 148: Mèo vờn chuột
Nghịch Tử
07/06/2022
Điền Mục rong ruổi trên lưng ngựa ma Tam Vĩ Ô Vân, bên tai hãy còn vang lên giọng nói của “ông bác”.
Tuy nhập hồn có thể giúp ông cụ bỏ qua được hạn chế và sử dụng toàn bộ sức mạnh của lão, nhưng cũng không phải là không có vấn đề gì phát sinh.
Dễ thấy nhất chính là áp lực lên cơ thể của Điền Mục. Một vong thủ hộ càng mạnh, sở hữu lượng linh lực càng lớn thì khi nhập hồn hành giả càng khó chịu. Nói một cách dễ hiểu, hiện giờ Điền Mục như một quả bóng da bị bơm quá nhiều không khí vậy.
Điểm hại thứ hai là cậu chàng bẩm sinh không có mắt Âm Dương. Thành thử, lúc “ông bác” dùng chung cơ thể của Điền Mục thì sẽ phải chịu chung cảnh mù dở với thằng cháu. Điều này có nghĩa, việc tìm kiếm ác linh đang bỏ trốn phải dựa hoàn toàn vào Tam Vĩ Ô Vân. Và nếu như Điền Mục biết điều gì về lũ ngựa, thì khả năng phân biệt vật thể của chúng không được tốt cho lắm.
Bắt con ngựa ma tìm hai làn khói giữa khu làng bạt ngàn những nhà cửa liệu có quá khó không?
Nhận thấy suy nghĩ của thằng cháu, “ông bác” bèn nói:
“Tam Vĩ Ô Vân chỉ phụ trách đánh hơi bọn ác linh, sau đó sẽ là việc của tao với mày.”
Điền Mục nhún vai. Cậu chàng đoán chắc “ông bác” và tổ tiên của cậu hẳn là đã nghĩ ra cách nào đấy để khắc phục việc không có mắt Âm Dương rồi. Hai bên hợp tác với nhau gần năm trăm năm nay, không có lí gì vấn đề nổi cộm như thế lại chưa được giải quyết? Song hẳn là biện pháp này có hạn chế nào đó nên “ông bác” mới không dùng ngay, mà phải đợi Tam Vĩ Ô Vân thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại trước cái đã. Chỉ có việc con ngựa dùng khứu giác để săn lùng hai con ác linh bỏ trốn là nằm ngoài dự liệu của Điền Mục.
Tam Vĩ Ô Vân đang chạy phăm phăm bỗng ngừng phắt lại, đôi mắt ngựa quét ngang quét dọc, đoạn con ngựa ma chồm dậy, đầu hất về một phía, cào móng vào mái nhà không đi tiếp. Điền Mục nhìn theo hướng Tam Vĩ Ô Vân chỉ, thấy hướng ấy chính là cái mương cạn lần trước cậu chàng và Vũ Thanh dùng để đến trường Hoàng Hoa Thám.
“Ông bác” thấy vậy, phá lên cười rồi nói:
“Xem đây này.”
Đoạn từ cơ thể Điền Mục, linh lực của “ông bác” như nước vỡ đê ồ ạt trào ra khỏi người, từng đợt từng đợt dội về hướng con ngựa ma chỉ. Cùng lúc ấy, trong đầu cậu chàng cũng hiện rõ khung cảnh phía trước, cho dù nhắm mắt cũng có thể biết được nơi nào có vật cản, nơi nào không. Điền Mục bây giờ mới vỡ nhẽ, hóa ra là “ông bác” và tổ tiên mình dùng cách của loài dơi để quan sát. Chỉ thay sóng siêu âm thành linh lực mà thôi.
Linh lực phát ra không đến nửa giây đồng hồ thì cậu chàng đã cảm nhận được một sự tồn tại mơ hồ như làn khói đang rúc trong đường cống, sau một núi rác thải.
Ngựa ma chồm dậy, hí dài. Tay Điền Mục cũng tự động giơ thanh đao gỗ lên cao. Ác linh nọ dường như đã nhận ra nó bị phát hiện, vội vàng bỏ chỗ nấp tháo chạy. Nhưng so tốc độ thì nó sao thắng nổi con Tam Vĩ Ô Vân?
Làn khói vừa mới lủi lên, chưa kịp chạy thì đã bị đao của Điền Mục chém thành hai nửa. Một tiếng kêu khóc vang trời cất lên, trong mắt ngựa ma, từng điểm sáng bay ra theo lưỡi đao như một đàn đom đóm.
Điền Mục cau mày nhìn lưỡi đao, thì thào:
“Không đúng. Dễ dàng quá.”
Việc hai bác cháu xử lí được một ác linh quá dễ dàng như thế trái lại làm cho Điền Mục thấy bất an, có phần không thật. Chẳng nhẽ “bà” tưởng rằng có thể chạy trốn khỏi “ông bác” và con ngựa ma hay sao? Không lí nào mụ đầu sỏ lại suy nghĩ một cách đơn giản như thế được. Với những gì Điền Mục biết về mụ thì trong chuyện này chắc chắn còn có chiêu trò lừa gạt gì đó.
Bấy giờ, cậu chàng bỗng giật mình, nói:
“Hỏng! Mụ muốn dụ chúng ta rời khỏi đình làng!”
Điền Mục chợt nhận ra bản thân bị cuốn theo bài đồng dao rồi mặc nhiên cho rằng dưới tay mụ đầu sỏ chỉ có con lợn, con chó và con gà trống là thuộc hạ.
Lúc này, “ông bác” mới chịu lên tiếng:
“Có tiến bộ. Đoán được mày vừa chém ai không”
Điền Mục nói:
“Nếu con đoán không nhầm thì là một quỷ nhi. Nhưng... từ đầu tới giờ nó ở đâu ra? Sao “bà” lại không dùng tới?”
“Ông bác” cười không đáp, sau đó trong đầu Điền Mục hiện lên cảnh cô Linh phát điên với tên bác sĩ vào buổi sáng hôm nọ.
“Chúng mày... chúng mày giết con tao rồi... chúng mày còn...”
“Đúng! Chúng mày cắn chết con tao! Tao liều với chúng mày!”
Điền Mục bỗng nói:
“Con... con... Đứa bị giết, và đứa bị cắn phải chăng là hai đứa? Lẽ nào... cô Linh lúc bị bắt đến đây đang mang thai??”
“Ông bác” đáp:
“Ờm. Mày đoán đúng rồi đấy. Đứa bé trong bụng con Linh bị con mụ đầu sỏ biến thành quỷ nhi, nhưng mụ không phí công điều khiển nó mà thả trong đình. Đến lúc gặp kẻ quá mạnh thì dùng nó như một miếng mồi để dụ hắn, còn mụ thì giữ cả hồn cả xác để trốn.”
Điền Mục run giọng, tay xiết quanh thân đao:
“Bác... bác... chẳng nhẽ bác biết trước rồi?”
“Từ hôm thứ hai chúng ta đến đây, tao đã đoán được ít nhiều.”
“Ông bác” thừa nhận, giọng lạnh tanh. Sự bình tĩnh đến đáng sợ của ông khiến cậu chàng thấy hơi gai người. Có lẽ vì ông là ma chăng?
Ngó lơ cơn giận đang sôi lên của Điền Mục, ông cụ chầm chậm nói:
“Tập trung vào, mụ ta không chịu thua dễ dàng thế đâu.”
Ở đình làng, Quỷ Thiên Linh cô Linh biến thành đang đứng yên bỗng ngửa cổ, gào khóc thảm thiết. Tiếng gọi “con”, “con của tao” bằng giọng méo mó, vặn vẹo của một xác quỷ khiến Vũ Thanh giật mình đánh thót một cái.
Cái xác đổ lệ máu, bầu trời bỗng chốc kéo mây đen kịt, bốn bề tối sầm lại như ba mươi Tết. Sau đó, tiếng xương gãy răng rắc, tiếng thịt rách xoàn xoạt cất lên, nghe mà gai người. Gió nổi ào ạt, trong cơn gió mang theo mùi tanh kinh tởm. Đôi chân Vũ Thanh run lên, không nhịn được ngã ra sau, tay đè lên vạt tro thuốc mà “ông bác” rải ra. Trước mắt tối như bưng, nhưng cô nàng vẫn cảm nhận được vô vàn những cái chân bé tẹo bò lúc nhúc, dúi đầu vào các kẽ ngón tay. Thân hình tròn lẳn, bao bọc trong một lớp dính nhầy nhụa liên tục cọ vào da khiến Vũ Thanh sởn cả tóc gáy, thế là vội vàng rụt tay về.
Lúc đưa tay qua lớp tro, tức thì có tiếng giật đánh bốp một cái vang lên, hệt như cái đèn giật côn trùng. Một mùi khét của thịt cháy bốc lên, choán đầy khoang mũi của Vũ Thanh. Đồng thời, ngay bên cạnh cô nàng bắt đầu cất lên những tiếng rên rỉ, khóc than não nề.
Ánh trăng máu đã trở lại, nhuộm cả ngôi đình cổ kính trong một màu đỏ sậm của máu. Đôi mắt đã có thể nhìn trở lại, Vũ Thanh mới thảng thốt nhìn chung quanh. Bấy giờ, cả sân đình rộng hơn trăm mét vuông lúc nhúc rặt những con côn trùng nhìn như con dòi to, con nào con nấy người béo núc ních, to bằng ngón chân cái, che kín cả sân gạch không hở một tí nào.
Vũ Thanh lại nhìn về nơi ban nãy cô nàng để tay ra ngoài vòng tro, chỉ thấy chỗ đó có một con dòi nằm chết, toàn thân cháy đen như than, miệng trùng há hốc lộ ra hai hàm răng đều tăm tắp. Thấy lạ, cô nàng bèn nhìn gần hơn, xem thử xem bọn trùng này có gì quái lạ.
Lúc Vũ Thanh nhìn sang, thì đám dòi cũng giương đôi mắt đen thui nhìn lại cô nàng.
Ấy là những khuôn mặt không có lông mày.
Một đôi mắt đen sì, không có chút lòng trắng nào trợn ngược lên nhìn chằm chằm cô nàng. Cái miệng há hốc ra cười toe toét, lộ ra lưỡi nhỏ xíu và hai hàng răng đều tăm tắp. Mũi thẳng và góc cạnh. Những khuôn mặt không đẹp, không xấu, không nam, không nữ. Nhưng chắc chắn là mặt người... mặt người đặt trên cơ thể tròn lẳn, trắng ởn, lớp nhớp những nhớt của loài dòi. Mỗi lần chúng nảy bật vào nhau, nhớt vàng lại kéo thành những sợi tơ dài và bẩn thỉu.
Tiếng khóc than ai oán chính là do chúng phát ra.
Bị hàng ngàn, thậm chí là hàng triệu đôi mắt người đen sì không tròng trắng nhìn đau đáu khiến Vũ Thanh ớn lạnh cả người. Cô nàng co lại, tay ôm đầu, cằm rúc vào gối, cầu trời vòng tro có thể bảo vệ mình.
Cả cái sân đình là một biển dòi trắng nhởn, lúc nhúc, chen lấn nhau. Vũ Thanh tìm mòn mắt cũng còn thấy những âm binh bộ đội ban nãy đâu cả, có lẽ là đã bị biển dòi kia vùi lấp.
Cứ nghĩ đến cảnh chính mình bị nhấn chìm trong hàng ngàn hàng vạn con dòi, với mặt người, mắt đen nhìn đau đáu là Vũ Thanh đã run rẩy cả người, nửa vì sợ hãi, mà nửa vì kinh tởm.
Nhưng... hai cái xác quỷ!?
Hai xác quỷ đang ở đâu?
Đám dòi mặt người khiến Vũ Thanh suýt thì quên mất mối nguy lớn nhất lúc này – cô Linh.
Trên đầu Vũ Thanh, bóng tối phủ xuống.
Vòng bảo vệ do “ông bác” để lại bỗng rung lên dữ dội, sân đình chỗ cô nàng đang ngồi lún sụt xuống hẳn một khúc bằng đốt tay. Cô nàng hoảng sợ hét ầm lên, giữa những tiếng khóc than thảm thiết của lũ dòi, âm thanh ấy trở nên đặc biệt chói tai.
Vũ Thanh ngã bật ngửa, mặt hướng lên trên, vừa lúc cái xác quỷ đứng ngay đỉnh đầu trừng mắt nhìn xuống. Khuôn mặt của cô Linh vẫn hốc hác, tiều tụy, nhưng hai răng nanh đã dài ra đến tận cằm, tóc trên đầu chuyển thành màu xám khói, tròng mắt trắng dã đổi thành đen kịt. Toàn thân cô nhễu nhại những máu, những thứ kinh tởm vắt qua cổ, lòng thòng xuống giữa bụng... Miệng xác quỷ gầm gào, hai chân đứng dưới đất, hai chân khác thì dậm liên hồi vào vòng bảo vệ.
Đấy là cô Linh, hay con mụ đầu sỏ? Chính Vũ Thanh cũng chẳng rõ nữa.
Xác quỷ hiện giờ trông càng quái dị hơn. Cái xác không đầu, không tay của “bà” được đính vào người cô Linh, nối nhau ngay ở chỗ xương cụt. Nó dùng hai chân sau làm trụ, chồm hẳn người lên, hai chân trước dội vào màn chắn. Hai cánh tay bị xé rời của mụ đầu sỏ thì gắn ở ngay xương sườn thì cào xé không lúc nào nghỉ. Bàn tay phải của cô Linh thì dính chặt với cái đầu của mụ đầu sỏ, thứ hiện giờ đang không ngừng cắn cành cạch lên chiếc màn bảo vệ. Khuôn mặt trên cái đầu tóc tai lòa xòa kia đã không còn mang hình dáng của bà Mai nữa.
Bằng một cách dã man và khủng khiếp, hai cái xác đã dính vào nhau thành một.
Vũ Thanh chợt nhớ đến lời của “ông bác”, ấy là “bà” cần phải có đủ ba cái xác quỷ cho ba vị trí Thiên – Địa – Nhân trong tam tài. Liệu đây có phải thứ mụ đang nhắm đến hay không? Nếu rơi vào tay chúng, Vũ Thanh sẽ biến thành một phần của xác quỷ ghê tởm kia sao?
Hai xác quỷ nhập làm một rồi, sức mạnh như thể tăng vọt. Cô Linh chỉ đánh một hồi mà màn chắn bảo vệ Vũ Thanh đã đầy những vết nứt, vết xước, nhìn như thể chẳng mấy mà sẽ vỡ tan tành. Lũ dòi mặt người thi nhau cất tiếng cười khanh khách, đoạn như sóng tràn, hết lớp này tới lớp khác thi nhau dũi mặt vào vòng tro. Tiếng nổ đì đùng vang vọng, mùi khét cuộn lên nồng nặc, nhưng chẳng thể nào ảnh hưởng được tới bọn dòi. Chúng cứ thi nhau trườn tới, hết lớp này lại tới lớp khác, dẫm đạp lên xác đồng bọn, hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa. Trước lúc chết, nhìn khuôn mặt người của chúng giãy dụa, kêu gào thật khiến kẻ khác kinh sợ.
Xác quỷ không phá được màn chắn thì nghiến răng trèo trẹo, bỗng giơ cái đầu ở tay phải lên, hai cái miệng cùng đồng thanh lầm rầm khấn vái, âm thanh càng lúc càng to. Đám dòi mặt người cũng giãy lên đành đạch, mặt nhăn lại, miệng há ra kêu gào, có vẻ như cực kì đau đớn. Nói đoạn vầng trăng máu trên không đột nhiên mở mắt, từ con ngươi xuất hiện một bóng người lưng còng, tóc bạc, bị vây bủa trong ánh sáng màu máu.
“Bà... bà Mai!! Bà Mai ơi.”
Nhìn rõ khuôn mặt của bóng người xong, Vũ Thanh gọi với lên hai tiếng thảng thốt.
Cô nàng chợt nhớ lại những gì Điền Mục nói vào hôm hai người họ tấn công trường Hoàng Hoa Thám, ấy là những người làng xuất hiện ở nơi này rất có thể là do mụ đầu sỏ chiêu hồn về, cốt để lừa được Vũ Thanh. Chẳng nhẽ, cảnh tượng đang diễn ra trước mặt cô nàng chính là cái “chiêu hồn” đó?
Và nạn nhân / con tin lần này không ai khác ngoài bà Mai.
Tiếng gọi của Vũ Thanh dường như đã đánh động được bà già hàng xóm. Bà Mai ngơ ngác nhìn chung quanh, sự sợ hãi trước ngôi đình làng vừa quen vừa lạ hiện rõ mồn một trong ánh mắt. Bà hỏi:
“Thanh... Thanh hả con??”
Cái xác quỷ đưa tay, chộp ngay lấy cổ bà Mai, giơ lên cao. Bà Mai chộp lấy cổ tay cái xác, hai chân giãy lên muốn giằng thoát ra, nhưng chỉ bất lực. Xác quỷ bình thường đã mạnh hơn con người rất nhiều, huống chi bà Mai bây giờ chỉ là một linh hồn yếu ớt?
Vũ Thanh cắn chặt răng, không biết phải làm sao mới tốt. Kể từ lúc nhìn thấy Điền Mục hóa thành linh hồn, “ông bác” hiện nguyên hình một bộ xương khô thì người mà cô nàng có thể tin tưởng hoàn toàn cũng chỉ còn mỗi bà Mai mà thôi. Nay thấy người mình coi như bà ruột rơi vào tay xác quỷ, khổ sở đau đớn như thế, cô nàng cơ hồ chịu không nổi mà đứng phắt dậy.
Nhưng vừa đi hai bước, Vũ Thanh đã lại chùn chân.
Người mới vừa xuất hiện có đúng là bà Mai hay không??
Có lẽ nếu Điền Mục và “ông bác” kia ở đây thì họ sẽ nhận ra được liệu đấy là trò gian trá hay sự thật. Nhưng Vũ Thanh thì khác. Cô nàng mới chỉ vừa tiếp xúc theo kiểu mắt thấy tai nghe những chuyện tâm linh này được vài ngày mà thôi, làm sao mà phân biệt nổi?
Bà Mai chới với đưa tay về phía Vũ Thanh, khẩn khoản kêu, âm thanh nghẹn nơi cuống họng, đứt quãng:
“Chạy... ch... con...”
Cái xác quỷ hú lên một hồi dài, nói đoạn vung tay quật mạnh linh hồn bà Mai xuống đất. Đám dòi mặt người nhanh chóng nhào tới, chồm lên người bà lão. Chúng cười. Cười lên một vẻ đầy khoái trá. Giọng cười lanh lảnh của đám dòi như bàn tay xiết quanh trái tim Vũ Thanh.
Một tiếng hí dài cất lên, sau đó con ngựa ma chở Điền Mục trên lưng từ trên không trung đáp xuống. Đám dòi mặt người kinh uy con ngựa ma, vội vàng trườn về phía sau không dám lại gần.
Bà Mai bị chúng đùn lên cao như mối xây tổ, cả đám dòi không ngừng trồm lên cắn xé. Cánh tay bà vẫn đưa về phía Vũ Thanh, bàn tay mở ra, khiến cô nàng có cảm giác như bà Mai đang cầu cứu mình vậy, để mình thò tay ra nắm lấy bà và kéo vào vòng bảo vệ vậy.
Khuôn mặt bà lộ rõ vẻ hoảng sợ, đôi mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng...
Nhưng Vũ Thanh vẫn bất động. Người cô nàng cứng đờ như bị đổ bê tông.
Cuối cùng, khuôn mặt của bà Mai cũng đã bị biển dòi mặt người nuót chửng, biến mất không còn chút tung tích nào ngay trước mắt Vũ Thanh.
Cái xác quỷ thấy thế, cười phá lên, giật giọng, nói:
“Tao không ngờ đấy... Mày lại đang tâm nhìn bà ta chết như vậy.”
Vũ Thanh cứng người, đôi mắt mở to, nước mắt chực lăn xuống. Cô nàng quay sang Điền Mục, lắp bắp hỏi:
“Cậu... cậu nói đi. Đấy là... đấy là con gà trắng. Đấy là con gà có đúng không?”
Vũ Thanh hỏi mà câu này vấp lên câu kia, đối với người cẩn thận như cô nàng mà nói thật là chuyện rất hiếm.
Điền Mục quay sang con ngựa ma, hỏi:
“Này anh ngựa, chuyện này...”
Tam Vĩ Ô Vân hí dài, lắc đầu như thở dài.
Trông thấy cảnh này, đôi chân Vũ Thanh như nhũn ra, ngồi thụp xuống đất, bưng mặt khóc nấc lên.
Có nghĩa là cô nàng mới nãy đã nhẫn tâm mặc kệ sự sống chết của bà Mai.
Xác quỷ hãy còn kinh sợ uy của “ông bác”, chưa dám tấn công Điền Mục. Song... nó thấy cậu chàng mồ hôi túa ra như tắm, biết là gã hành giả trẻ tuổi này không thể giữ được trạng thái nhập hồn với “ông bác” lâu nữa, nên cũng không vội vàng gì.
Huống hồ, nó vẫn còn một vũ khí bí mật.
Điền Mục đang muốn mở lời, bỗng dưng thấy cả người nặng như đeo chì. Cậu chàng không kịp phản ứng, đã bị sức nặng vô hình quật ngã gục ngay xuống.
Vũ Thanh nghe tiếng động, vội vàng ngẩng mặt nhìn sang, lúc này mới phát hiện toàn thân Điền Mục chẳng rõ vì sao đã bị trói cứng bằng xiềng sắt, mỗi một mắt xích đều dày bằng bàn tay, từ trên xuống dưới tổng cộng có chín ổ khóa bằng xương trắng hếu, lỗ khóa có máu nhỏ ra tong tỏng. Trông cái cách cậu chàng nhìn ngang ngó dọc khắp người thì có thể đoán được bộ xiềng xích này không phải vật có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Điền Mục cắn răng, muốn hóa thành dạng nửa sống nửa chết để thoát khỏi xích sắt. Chẳng ngờ ánh huỳnh quang vừa quét ra, gặp phải xích sắt tức thì bốc cháy thành lửa. Lưỡi lửa hung tợn trào ra, làm cậu chàng bị đốt cho lăn lộn trên mặt đất, kêu rên thê thảm, mồ hôi túa ra như tắm. Cũng may đây không phải lửa thường, cậu chàng chỉ rút lại linh lực là chúng tan biến hết.
“Chuyện... chuyện này...”
Điền Mục cắn răng, muốn đứng dậy cũng không nổi vì gông xiềng trên người giữ chặt không cho cậu chàng động đậy. Cậu chàng nghiến răng ngước mắt lên nhìn cái xác quỷ, hỏi:
“Các ngươi... biết rồi?”
Lúc này, đám dòi mặt người nhao nhao rút đi, lộ ra một khoảng đất trống. Bà Mai đứng ở chính giữa, tay cầm một đống giấy đang cháy dở.
“Vải thưa sao che được mắt thánh??”
Bà Mai phá lên cười, điệu cười lộ rõ vẻ hả hê sung sướng.
Vũ Thanh ngơ ngác hết ngó bà hàng xóm lại nhìn Điền Mục, hỏi:
“Sao... sao lại?”
Điền Mục nén đau gượng dậy, mặt nhăn hí, trông khó nhọc như thở không ra hơi, chỉ nói được mỗi hai chữ:
“Hóa vàng.”
Bà Mai cười gằn, bảo:
“Đúng vậy.”
Ngựa ma rung bờm, hí lên ba tiếng đầy phẫn nộ.
Vũ Thanh nghe mà im lặng. Chỉ cần hai chữ “hóa vàng” của Điền Mục và cái gật đầu xác nhận của bà Mai thôi, cô nàng cũng đã hiểu được phần nào chuyện đang xảy ra nơi đây rồi.
Điền Mục không hẳn là người sống, và nguyên lí cậu chàng gọi âm binh lên thực chất chính là tự hóa vàng số người ngựa ấy cho bản thân. Mụ đầu sỏ đã tương kế tựu kế, hóa vàng bộ gông xiềng này cho Điền Mục, để trong lúc quyết định khóa cứng cậu ta.
Kẻ đứng sau mọi chuyện ở ngôi làng chết đích thực là bà Mai, bà hàng xóm mà Vũ Thanh vẫn coi là người thân trong nhà. Bằng không, ban nãy Điền Mục và con ngựa ma cũng sẽ chẳng khẳng định linh hồn đó là của người thật, chứ không phải do con gà trắng biến thành.
Mụ biết Điền Mục là người nửa sống nửa chết từ bao giờ? Chuyện ấy cũng không khó để đoán ra.
Khả năng là sau khi cậu chàng được con ngựa ma giải thoát, hoặc thậm chí là sớm hơn, bởi đấy có thể chính là nguyên do mụ không giết Điền Mục ngay ở trường Hoàng Hoa Thám. Có thể, chỉ có thể thôi, cậu hành giả kia là nguyên liệu cho tà thuật còn tốt hơn Vũ Thanh nữa.
Hay nói đúng hơn, Điền Mục là một “kế hoạch B” phòng hờ việc mụ thất bại trong việc biến Vũ Thanh thành Quỷ Thiên Linh. Có lẽ, mụ chỉ thực sự thay đổi mục tiêu sau khi nhận ra “ông bác” mạnh tới mức nào.
Chợt, cô nàng lại cảm thấy như có gì đấy không đúng.
Tại sao mình còn có thể bình tĩnh nghĩ những việc này??
Đây là điểm mà Vũ Thanh chẳng thể hiểu nổi.
Lúc này, trong lòng cô nàng ngổn ngang trăm mối. Thanh vừa tức giận vì bị lừa dối, vừa chua xót vì bị phản bội, vừa hối hận ban nãy đã phí hoài tâm tư đi lo lắng cho mụ đầu sỏ, sự căm ghét bản thân hãy còn chưa tiêu tan và tuyệt vọng vì cảnh thập tử nhất sinh mình đang vướng phải.
Người bình thường thì còn lòng dạ nào mà nghĩ nữa?
Nhưng Vũ Thanh lại vẫn có thể điềm tĩnh sắp xếp lại những manh mối được chứng kiến và suy nghĩ một cách thấu đáo tất cả mọi chuyện.
Lẽ nào sự bình tĩnh đến đáng sợ của hiện tại có liên quan đến việc mới nãy cô nàng vẫn có thể nhìn thấy “ông bác” ngay cả khi đã bị lấy lại cặp kính Âm Dương?
Suy đoán của Vũ Thanh về Điền Mục thực chất cũng không sai lắm.
Tại sao các loại tà thuật thời nay hay sử dụng bào thai trẻ nhỏ? Ấy là bởi chúng không hẳn là đang sống, cũng không phải là đã chết. Hay nói cách khác, trong mắt những hành giả luyện tà thuật, Điền Mục chẳng qua là một bào thai biết đi biết chạy, có suy nghĩ riêng, có thể sinh hoạt như người sống vậy. Trong trường hợp được nói tới, cậu ta là một xác quỷ ngay từ trước khi bị thi thuật. Đây cũng là nguyên do mà ngay từ khi biết cậu ta là truyền nhân của nhà họ Điền, bà Mai đã ra lệnh cho hai con lợn bắt sống chứ không được giết.
Từ những ngày đầu luyện tà thuật Quỷ Thiên Linh, mụ đã nghe người ta nói về truyền nhân độc nhất mỗi đời của nhà họ Điền như là một vật liệu tuyệt phẩm để thi pháp, luyện thuật. Tà thuật Quỷ Thiên Linh cũng không ngoại lệ. Nguyên do là vong thủ hộ của nhà họ quá mạnh, nếu nhập vào hành giả thông thường thì kẻ đó chết ngay trong vài giây đồng hồ. Thế nên nhà họ Điền đã nghĩ ra một bí thuật để biến bản thân thành người nửa sống nửa chết, có vậy mới chịu đựng được nguồn linh lực quá lớn từ vong thủ hộ.
Trong lúc đang giữ thế thượng phong, rất có thể “ông bác” sẽ trở nên đắc ý và tự mãn, từ đó không ngờ đến chuyện mụ nhắm vào Điền Mục, và dùng cậu chàng như một cái lồng giam hoàn hảo mà ông cụ có mạnh đến đâu cũng không dám phá.
Cho rằng hai con lợn có thể đưa cậu ta về cái đình làng này mà không bị vong thủ hộ - “ông bác” can thiệp thì quá sức ngây thơ. Với một kẻ ranh ma như mụ, sẽ chẳng bao giờ mụ cho rằng sẽ thuận lợi như thế cả.
Bà Mai muốn cược, cược một ván lớn, được ăn cả mà ngã về không. Quả thực đây là một nước cờ đầy mạo hiểm. Nếu buộc phải so sánh thì nó giống như việc dùng tàn quân vừa bại trận để đánh úp đầu não của đối phương vậy.
Về phần tại sao linh hồn bà Mai lúc thì vô hình vô ảnh, khi thì lại biến hóa khôn lường, ấy là bởi lúc biến thành Quỷ Thiên Linh bà ta đã có ý thức, không như quỷ nhi, nên linh hồn mới đặc biệt như thế.
Bấy giò, Điền Mục cũng đã nếm mùi lợi hại của bộ xiềng xích kia được kha khá lâu rồi.
Đây là thứ bà Mai tích trữ bên người, chuyên dùng để đối phó lại hành giả, chỉ cần linh lực trong người phát ra ngoài, xích sắt sẽ lập tức bốc cháy phừng phừng. Vong thủ hộ trong người càng mạnh, thì càng bị đốt cho thừa sống thiếu chết.
Câu mụ nói với “ông bác” lúc đầu, hóa ra không phải nói suông để hơn thua miệng lưỡi.
Mụ đích thực muốn dùng ông ta để nuôi ba cây chuối quỷ.
Lúc này... hẳn là “ông ta” đã kẹt luôn trong cơ thể Điền Mục chẳng tài nào thoát ra ngoài được, vì cố gắng phá gông xiềng thì chẳng khác nào tự tay giết thằng cháu. Nhưng khả năng chịu đựng của cơ thể Điền Mục sau cùng thì cũng là có hạn, ông cụ cũng không thể ngồi im.
Làm cũng chết, không làm cũng chết, đây thực là một hiểm cảnh trên đe dưới búa, tiến thoái lưỡng nan.
Chết vì chính vong thủ hộ của mình, một cái chết thật nghiệt ngã và đầy trào phúng đối với một hành giả.
Hiện giờ, cho dù con ngựa ma có mạnh tới đâu thì cũng không thể nào cứu được Điền Mục nữa.
Một chiến thắng trong gang tấc, một thế cờ lật ngược.
Bà Mai cười khùng khục.
Cùng cười, còn có “ông bác”.
Ông cụ hiện ra sau lưng mụ, vươn bàn tay gầy nhẳng ra tóm chặt lấy cổ mụ, gằn giọng:
“Tóm được mày rồi.”
Vừa nói, ông ta vừa cao vổng lên, trong nháy mắt đã hóa thành nguyên hình là một bộ xương người mặc áo giáp, cao bằng cả tòa nhà bốn tầng. “Ông bác” bắt cả xác quỷ lẫn bà Mai như người ta tóm con dế, rồi bước phăm phăm đi khỏi ngôi đình.
Vũ Thanh đỡ cậu bạn ngồi dậy, cứ nhìn cậu chàng mồ hôi nhễ nhại cả người là biết Điền Mục đang phải chống lại một sức nặng ghê gớm lắm. Cô nàng đưa tay thử giằng sợi dây xích xem có đứt không, chỉ tiếc là vô dụng. Lúc này, Vũ Thanh chỉ còn biết nhìn sang chỗ Tam Vĩ Ô Vân cầu cứu, thì con ngựa ma cũng chỉ lắc đầu, cạo vó trên mặt đất ra vẻ bất lực.
Điền Mục thở hồng hộc như trâu, nhưng vẫn gượng cười, hỏi:
“Sao? Đằng ấy còn muốn gọi cảnh sát nữa không?”
Vũ Thanh nhân đó nhớ lại lúc cô nàng giơ điện thoại dọa cậu ta ở bến xe buýt, lòng đã rối bời sẵn, bây giờ vì một câu nói này mà thêm vừa bực vừa buồn cười. Cô nàng bèn đáp:
“Đúng. Cậu giống ma lắm, giống phát sợ luôn ấy.”
Hỏi một đằng, đáp một nẻo. Nhưng đối với hai người bọn họ mà nói thì lại là một kỷ niệm rất khó quên.
Ngoài ra, cô nàng rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Điền Mục lai hỏi mình những câu quái lạ trên chuyến xe buýt ma đó. Khi ấy, hiển nhiên cậu ta đã cho rằng Vũ Thanh là một hành giả y như mình, và muốn biết thêm về những thứ cậu ta không tự nhìn được bằng mắt.
Cái cảm giác bị kéo đi, chắc chắn là những hồn ma trên xe phát hiện Vũ Thanh là người sống, nên muốn bắt cô nàng theo. Người giữ cô nàng lại, hoặc là Điền Mục, hoặc là “ông bác” của cậu ta. Mà túi hoa quả của Vũ Thanh bị những hồn ma này lấy hết, xem như một dạng của đi thay người.
Miệng thì đùa, nhưng hiện giờ Vũ Thanh chỉ muốn bật lên khóc thật to một lúc, song mắt lại cứ ráo hoảnh không khóc nổi. Cô nàng muốn nói, muốn kể cho Điền Mục nghe, có chăng cậu chàng thấu hiểu được những cảm xúc lẫn lộn trái ngang trong lòng, nhưng rồi lại cứng lưỡi không lên tiếng được.
“Hai đứa chúng mày có quên ai không mà tình tứ ghê thế?”
Tên bác sĩ nhảy vọt ra khỏi gian điện thờ, đứng chống nạnh trước cửa với vẻ mặt đầy mỉa mai.
“Gà chứ có phải đỉa đâu mà dai thế nhỉ?”
Điền Mục làu bàu, đoạn lại nhìn sang chỗ Tam Vĩ Ô Vân, cười:
“Trăm sự nhờ anh đấy anh ngựa đẹp trai.”
Con ngựa ma chồm vó hí một tiếng, đôi mắt mang theo vẻ khinh thường nhìn con gà tinh, lắc đầu, làm cái túi ni lông buộc ở bờm ngựa rung lên theo.
Như đang ám chỉ, trong túi vẫn còn lá chanh.
Vũ Thanh kéo áo Điền Mục, nói nhỏ:
“Tên này đã dám xuất hiện thì hẳn là có chuẩn bị, đừng có khinh thường.”
Tất nhiên cậu hành giả trẻ cũng biết việc này, bèn đánh mắt ra hiệu cho Tam Vĩ Ô Vân nhanh chóng xông tới tiêu diệt nốt con gà tinh, tránh để dêm dài lắm mộng. Con ngựa ma đã thủ thế sẵn sàng, chỉ chờ lúc này là lập tức phóng vụt đi như một cơn gió lốc. Với tốc độ của nó, chỉ một giây thôi là tên bác sĩ sẽ toi đời.
Tam Vĩ Ô Vân bỗng dừng khựng lại giữa sân đình, đầu cúi xuống nhìn đám dòi trắng hếu lúc nhúc kéo lên bám vào bốn vó, ánh mắt thoáng vẻ kinh tởm và khinh thường. Những con dòi mặt người ban nãy còn kinh sợ không dám đến gần thì nay lại bu đến, giữ chặt bốn chân Tam Vĩ Ô Vân xuống không cho chạy tiếp.
Biến hóa không ngờ khiến cả hai người Vũ Thanh đều sững sờ. Không để phí thời gian, cô nàng vội vàng kéo Điền Mục vào trong vòng tro bảo vệ, biết rằng nếu đối phương bắt được cậu ta và đem tới chỗ ba cây chuối thì cả lũ sẽ toi đời.
“Chẳng nhẽ là cái bát hương?”
Vũ Thanh sực nhớ tới bát hương mà con gà trắng từng dùng để giam cầm “ông bác”.
Tuy lúc ông cụ thoát thân, cái bát hương ấy đã vỡ tan tành, nhưng chẳng phải trước đấy nó đã từng bị đập bể dưới đáy giếng bát giác rồi sao? Mà chẳng riêng gì bát hương. Cái sân này, cột cờ đằng xa và cây đa cổ thụ chẳng phải đều có thể tự sửa chữa sau một thời gian đó sao?
Tên bác sĩ bắt đầu hú lên, lầm rầm khấn một bài chú bằng giọng the thé, nhừa nhựa, nghe như dao cạo kính. Đám dòi mặt người nhung nhúc khắp sân theo đó bắt đầu dồn lại một chỗ, con này rúc vào con kia, nhão nhoẹt quện lại vào nhau như đất nặn dính nước. Cuối cùng, một con dòi to bằng hai con trăn, vòng thân như cái cối đá ngóc đầu dậy, ì ạch bò về phía Tam Vĩ Ô Vân. Khắp thân dòi chi chít hàng trăm, hàng ngàn những khuôn mặt người. Có cái đan khóc lóc tỉ tê, có cái đang rên xiết não nề, có cái đang cười sằng sặc, có cái lọ vẻ kinh hoàng, có cái buông xuôi tuyệt vọng, muôn hình vạn trạng.
Con trùng khổng lồ bò đến đâu, dòi rơi lả tả khỏi người nó đến đó. Cái miệng như cái nong há ra, lộ rõ hàng trăm hàng nghìn lớp răng người mọc chi chít, xiên xẹo nhau, mãi đến tận cuống họng vẫn chưa hết. Thỉnh thoảng, từ những cái miệng be bé đang há hốc khắp toàn thân dòi, những đốm lửa ma trơi lại chui ra, lởn vởn bay loạn như con ruồi trong bẫy đang cố tìm đường thoát ra mà không nổi.
Tam Vĩ Ô Vân lắc mình, bộ lông ngựa dài bỗng chốc tan ra thành khói đen, cuồn cuộn bốc lên. Đám dòi đang giữ chặt chân ngựa chỉ kịp khóc toáng lên một cái là đã hóa thành tro bụi.
Ngựa ma hiên ngang dạo vòng vòng sân đình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con dòi khổng lồ như con sư tử đang vờn một con tê tê cuộn tròn mình.
Bỗng, Điền Mục lên tiếng giải thích:
“Cái thứ ấy hành giả bọn tôi gọi là âm trùng, lúc thì là bướm, khi thì là sâu, lúc lại là dòi, là ong.v.v... thực chất không có hình dáng cố định gì cả. Mà thực chất bọn nó cũng chẳng phải côn trùng, hay một loại sinh vật nào mà là bảy phách của người chết đi lắng xuống, gặp nơi khí âm quá thịnh, kết tủa lại mà thành,”
Vũ Thanh thấy bỗng dưng cậu chàng lại mở lời, đồ rằng nguyên do là Điền Mục muốn giúp cô nàng bình tĩnh lại đấy thôi. Cô nàng thấy cậu hành giả đang bị bộ xiềng xích kia hành cho thở không ra hơi, cũng muốn mượn nói chuyện giúp Điền Mục quên đi phần nào đau đớn, bèn hỏi:
“Tức là sinh vật năng lượng rồi?”
“Cũng có thể nói phiên phiến như thế, nhưng không hẳn vậy. Tạm thời hành giả trên cả thế giới vẫn chưa ai dám chắc linh lực có thực sự được tính là năng lượng hay không, do tuy nó có sở hữu một vài đặc tính chung của năng lượng, nhưng đồng thời lại ngó lơ một vài định luật vật lí đã biết.”
Điền Mục nhún vai, đáp gọn lỏn.
Vũ Thanh hỏi:
“Mà kể cũng lạ. Các anh nếu đã biết đến sự tồn tại của cõi âm, cũng thường xuyên tiếp xúc với những hồn ma bóng quế, yêu tinh quỷ quái này thì tại sao không công khai bằng chứng cho giới khoa học? Như thế vừa được tiếng, lại vừa cống hiến được cho sự tiến bộ của nhân loại, chẳng hơn à?”
Điền Mục nhún vai, đáp:
“Chuyện này khá là phức tạp.”
Thấy hai người thoải mái chuyện trò, tên bác sĩ nghiến răng trèo trẹo, nói:
“Chúng mày nhàn hạ quá đấy nhỉ?”
Tạm thời, con dòi khổng lồ đang quần nhau với Tam Vĩ Ô Vân vào thế không phân thắng bại. Ngựa chưa tiêu diệt được con Âm Trùng mà con dòi mặt người cũng chẳng hại nổi ngựa ma.
Song, việc con Âm Trùng sẽ thua chẳng qua là chuyện không sớm thì muộn, ai cũng có thể nhìn ra được nó đang yếu thế trước những cú đá không thương tiếc của Tam Vĩ Ô Vân. Những con dòi mặt người cấu thành nên nó không ngừng rơi vãi ra sân theo mỗi chuyển động, với mỗi lần hứng đòn là minh chứng cho sự thiếu ổn định của thể hợp nhất này.
Thành thử, nếu tên bác sĩ muốn lật bàn, không cần biết bằng cách nào đi chăng nữa, hắn cũng phải ra tay ngay bây giờ.
Nếu không, sau khi con Âm Trùng bị xử lí sẽ tới lượt hắn.
Và rồi...
Đoàng!!
Tiếng súng nổ to và rõ bật lên khô khốc.
Đùi sau của Tam Vĩ Ô Vân đã bị bắn trúng, viên đạn để lại một cái lỗ to bằng đầu ngón tay trên người con ngựa ma. Toàn thân con ngựa gợn lên những vệt sóng, giống như một mặt nước bị đánh động. Giật mình, Tam Vĩ Ô Vân vội vàng nhảy lui lại, mắt ngựa dáo dác truy lùng dấu vết của đối phương.
Vừa nổ súng tấn công ngựa ma... chính là hồn ma của anh bộ đội – viện binh do “ông bác” dẫn về làng ma.
Sau đó, tiếp tục là những phát đạn bắn liên tiếp vào nơi Điền Mục và Vũ Thanh đang ngồi. Vòng bảo vệ do “ông bác” để lại vốn đã bị xác quỷ đánh gần vỡ, nay lại liên tục bị đạn bằng linh lực bắn phá, e rằng chẳng còn chịu được bao lâu nữa.
Vũ Thanh thấy những người lính ban nãy còn bảo vệ cho mình, nay lại chĩa súng về phía hai người thì giật mình, lại sực nhớ đến việc lúc hai xác quỷ hợp vào làm một bọn họ bỗng nhiên biến mất, thì hiểu ngay rằng ấy là hậu chước của bà Mai.
Tam Vĩ Ô Vân quay đầu lại, lấy thân mình chắn đạn cho hai người. Lưng con ngựa ma run bần bật sau mỗi loạt súng, bờm ngựa xù lên xác xơ như cỏ dại.
Điền Mục thấy thế, ngó sang chỗ Vũ Thanh, nói:
“May mà chỉ có một nhúm lính này, chứ đông hơn thì e là không chờ được ông bác quay lại đâu.”
Dứt lời thì bỗng như sực nhớ ra chuyện gì, tự bịt miệng mình lại rồi nhìn lên vầng trăng máu.
Đáng tiếc, là tên bác sĩ đã nghe được.
Hắn tận mắt chứng kiến “ông bác” hạ hai cái xác quỷ dễ như không, lòng sớm đã kinh sợ. Gã chặc lưỡi, nghĩ thầm nếu bà Mai thành công tóm được ông cụ thì cũng thôi, nhược bằng thất bại thì đúng là hỏng bét. Nhược điểm của bà Mai chưa lộ rõ, còn của hắn thì đã rành rành là lá chanh ra đấy, người ta chỉ giơ tay hất một cái là hắn chết tươi. Sẵn tính nhỏ nhen, con gà mới trộm nghĩ:
“Phải làm sao liệu được đường lui cho mình, để lão ta thả cho mình sống, không thì không xong được.”
Tên bác sĩ nhẩm tính thì nay thuật Quỷ Thiên Linh của mụ chủ gã cũng học được rồi, chỉ cần sống sót đi khỏi đây thì lo gì không có nơi cắm dùi? Muốn vậy, thì trước hết phải tìm cho kỳ được cách bắt một trong hai người Điền Mục cái đã. Nếu như “ông bác” trở về, thì trong tay có con tin mà thương thảo. Trái lại, nếu nhỡ may bà Mai thắng được ông cụ, thì chóng chóng dâng con tin cho mụ luyện xác quỷ, tỏ rõ cái ý trung thành.
Chớ nhìn lúc ở trong vườn con gà trắng tỏ ra điên rồ không cần mạng mà nhầm tưởng hắn to gan gì. Hắn hành động như thế, điều tiên quyết là hắn vẫn còn bất tử. Nay tính mạng đã bị uy hiếp, bản chất thật của tên bác sĩ mới lộ rõ ra.
Nghe được câu nói của Điền Mục, tên bác sĩ như sực tỉnh, vội vội vàng vàng chạy vào gian thờ lấy cái ba lô tịch thu của cậu chàng ra. Tên bác sĩ rút soạt bật lửa trong túi ra, học theo động tác của Điền Mục lúc tấn công trường Hoàng Hoa Thám, đốt ngay một tấm âm binh phù.
Khói trắng cuộn lên cao, đoàn quân ma y giáp chỉnh tề, đao kiếm cung thương sáng quắc lừ lừ hiện lên sau lưng con gà tinh. Gã cười phá lên, hất hàm ra lệnh:
“Mau, bắt hai đứa nó.”
Vừa dứt lời, tên bác sĩ chỉ thấy sau lưng có người đánh mình một cái thật mạnh. Kẻ đánh lén lấy đầu gối ấn lên xương cụt, bẻ quặt hai tay gã ra sau, lại có người bóp má không cho gã cắn lưỡi tự tử. Tất nhiên, cắn lưỡi chẳng gây chết người ngay được, nhưng nếu chẳng may không để ý, tên bác sĩ mà chết được, thì hắn sẽ tái sinh ở nơi khác ngay.
Điền Mục ngó sang chỗ Vũ Thanh, thấy cô nàng đang kinh ngạc nhìn những âm binh tóm gọn con gà tinh, thì nói to:
“Hay lắm! Lừa được hắn rồi.”
Bằng tốc độ của Tam Vĩ Ô Vân, Điền Mục có thể quay trở lại đình lang ngay khi hai xác quỷ bắt đầu hợp làm một. Nhưng cậu ta lại đến muộn, mà “ông bác” cũng phải mất một lúc mới xuất hiện.
Nguyên nhân cũng là để phá hỏng trận phong thủy của đình làng mà thôi.
Tuy nhập hồn có thể giúp ông cụ bỏ qua được hạn chế và sử dụng toàn bộ sức mạnh của lão, nhưng cũng không phải là không có vấn đề gì phát sinh.
Dễ thấy nhất chính là áp lực lên cơ thể của Điền Mục. Một vong thủ hộ càng mạnh, sở hữu lượng linh lực càng lớn thì khi nhập hồn hành giả càng khó chịu. Nói một cách dễ hiểu, hiện giờ Điền Mục như một quả bóng da bị bơm quá nhiều không khí vậy.
Điểm hại thứ hai là cậu chàng bẩm sinh không có mắt Âm Dương. Thành thử, lúc “ông bác” dùng chung cơ thể của Điền Mục thì sẽ phải chịu chung cảnh mù dở với thằng cháu. Điều này có nghĩa, việc tìm kiếm ác linh đang bỏ trốn phải dựa hoàn toàn vào Tam Vĩ Ô Vân. Và nếu như Điền Mục biết điều gì về lũ ngựa, thì khả năng phân biệt vật thể của chúng không được tốt cho lắm.
Bắt con ngựa ma tìm hai làn khói giữa khu làng bạt ngàn những nhà cửa liệu có quá khó không?
Nhận thấy suy nghĩ của thằng cháu, “ông bác” bèn nói:
“Tam Vĩ Ô Vân chỉ phụ trách đánh hơi bọn ác linh, sau đó sẽ là việc của tao với mày.”
Điền Mục nhún vai. Cậu chàng đoán chắc “ông bác” và tổ tiên của cậu hẳn là đã nghĩ ra cách nào đấy để khắc phục việc không có mắt Âm Dương rồi. Hai bên hợp tác với nhau gần năm trăm năm nay, không có lí gì vấn đề nổi cộm như thế lại chưa được giải quyết? Song hẳn là biện pháp này có hạn chế nào đó nên “ông bác” mới không dùng ngay, mà phải đợi Tam Vĩ Ô Vân thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại trước cái đã. Chỉ có việc con ngựa dùng khứu giác để săn lùng hai con ác linh bỏ trốn là nằm ngoài dự liệu của Điền Mục.
Tam Vĩ Ô Vân đang chạy phăm phăm bỗng ngừng phắt lại, đôi mắt ngựa quét ngang quét dọc, đoạn con ngựa ma chồm dậy, đầu hất về một phía, cào móng vào mái nhà không đi tiếp. Điền Mục nhìn theo hướng Tam Vĩ Ô Vân chỉ, thấy hướng ấy chính là cái mương cạn lần trước cậu chàng và Vũ Thanh dùng để đến trường Hoàng Hoa Thám.
“Ông bác” thấy vậy, phá lên cười rồi nói:
“Xem đây này.”
Đoạn từ cơ thể Điền Mục, linh lực của “ông bác” như nước vỡ đê ồ ạt trào ra khỏi người, từng đợt từng đợt dội về hướng con ngựa ma chỉ. Cùng lúc ấy, trong đầu cậu chàng cũng hiện rõ khung cảnh phía trước, cho dù nhắm mắt cũng có thể biết được nơi nào có vật cản, nơi nào không. Điền Mục bây giờ mới vỡ nhẽ, hóa ra là “ông bác” và tổ tiên mình dùng cách của loài dơi để quan sát. Chỉ thay sóng siêu âm thành linh lực mà thôi.
Linh lực phát ra không đến nửa giây đồng hồ thì cậu chàng đã cảm nhận được một sự tồn tại mơ hồ như làn khói đang rúc trong đường cống, sau một núi rác thải.
Ngựa ma chồm dậy, hí dài. Tay Điền Mục cũng tự động giơ thanh đao gỗ lên cao. Ác linh nọ dường như đã nhận ra nó bị phát hiện, vội vàng bỏ chỗ nấp tháo chạy. Nhưng so tốc độ thì nó sao thắng nổi con Tam Vĩ Ô Vân?
Làn khói vừa mới lủi lên, chưa kịp chạy thì đã bị đao của Điền Mục chém thành hai nửa. Một tiếng kêu khóc vang trời cất lên, trong mắt ngựa ma, từng điểm sáng bay ra theo lưỡi đao như một đàn đom đóm.
Điền Mục cau mày nhìn lưỡi đao, thì thào:
“Không đúng. Dễ dàng quá.”
Việc hai bác cháu xử lí được một ác linh quá dễ dàng như thế trái lại làm cho Điền Mục thấy bất an, có phần không thật. Chẳng nhẽ “bà” tưởng rằng có thể chạy trốn khỏi “ông bác” và con ngựa ma hay sao? Không lí nào mụ đầu sỏ lại suy nghĩ một cách đơn giản như thế được. Với những gì Điền Mục biết về mụ thì trong chuyện này chắc chắn còn có chiêu trò lừa gạt gì đó.
Bấy giờ, cậu chàng bỗng giật mình, nói:
“Hỏng! Mụ muốn dụ chúng ta rời khỏi đình làng!”
Điền Mục chợt nhận ra bản thân bị cuốn theo bài đồng dao rồi mặc nhiên cho rằng dưới tay mụ đầu sỏ chỉ có con lợn, con chó và con gà trống là thuộc hạ.
Lúc này, “ông bác” mới chịu lên tiếng:
“Có tiến bộ. Đoán được mày vừa chém ai không”
Điền Mục nói:
“Nếu con đoán không nhầm thì là một quỷ nhi. Nhưng... từ đầu tới giờ nó ở đâu ra? Sao “bà” lại không dùng tới?”
“Ông bác” cười không đáp, sau đó trong đầu Điền Mục hiện lên cảnh cô Linh phát điên với tên bác sĩ vào buổi sáng hôm nọ.
“Chúng mày... chúng mày giết con tao rồi... chúng mày còn...”
“Đúng! Chúng mày cắn chết con tao! Tao liều với chúng mày!”
Điền Mục bỗng nói:
“Con... con... Đứa bị giết, và đứa bị cắn phải chăng là hai đứa? Lẽ nào... cô Linh lúc bị bắt đến đây đang mang thai??”
“Ông bác” đáp:
“Ờm. Mày đoán đúng rồi đấy. Đứa bé trong bụng con Linh bị con mụ đầu sỏ biến thành quỷ nhi, nhưng mụ không phí công điều khiển nó mà thả trong đình. Đến lúc gặp kẻ quá mạnh thì dùng nó như một miếng mồi để dụ hắn, còn mụ thì giữ cả hồn cả xác để trốn.”
Điền Mục run giọng, tay xiết quanh thân đao:
“Bác... bác... chẳng nhẽ bác biết trước rồi?”
“Từ hôm thứ hai chúng ta đến đây, tao đã đoán được ít nhiều.”
“Ông bác” thừa nhận, giọng lạnh tanh. Sự bình tĩnh đến đáng sợ của ông khiến cậu chàng thấy hơi gai người. Có lẽ vì ông là ma chăng?
Ngó lơ cơn giận đang sôi lên của Điền Mục, ông cụ chầm chậm nói:
“Tập trung vào, mụ ta không chịu thua dễ dàng thế đâu.”
Ở đình làng, Quỷ Thiên Linh cô Linh biến thành đang đứng yên bỗng ngửa cổ, gào khóc thảm thiết. Tiếng gọi “con”, “con của tao” bằng giọng méo mó, vặn vẹo của một xác quỷ khiến Vũ Thanh giật mình đánh thót một cái.
Cái xác đổ lệ máu, bầu trời bỗng chốc kéo mây đen kịt, bốn bề tối sầm lại như ba mươi Tết. Sau đó, tiếng xương gãy răng rắc, tiếng thịt rách xoàn xoạt cất lên, nghe mà gai người. Gió nổi ào ạt, trong cơn gió mang theo mùi tanh kinh tởm. Đôi chân Vũ Thanh run lên, không nhịn được ngã ra sau, tay đè lên vạt tro thuốc mà “ông bác” rải ra. Trước mắt tối như bưng, nhưng cô nàng vẫn cảm nhận được vô vàn những cái chân bé tẹo bò lúc nhúc, dúi đầu vào các kẽ ngón tay. Thân hình tròn lẳn, bao bọc trong một lớp dính nhầy nhụa liên tục cọ vào da khiến Vũ Thanh sởn cả tóc gáy, thế là vội vàng rụt tay về.
Lúc đưa tay qua lớp tro, tức thì có tiếng giật đánh bốp một cái vang lên, hệt như cái đèn giật côn trùng. Một mùi khét của thịt cháy bốc lên, choán đầy khoang mũi của Vũ Thanh. Đồng thời, ngay bên cạnh cô nàng bắt đầu cất lên những tiếng rên rỉ, khóc than não nề.
Ánh trăng máu đã trở lại, nhuộm cả ngôi đình cổ kính trong một màu đỏ sậm của máu. Đôi mắt đã có thể nhìn trở lại, Vũ Thanh mới thảng thốt nhìn chung quanh. Bấy giờ, cả sân đình rộng hơn trăm mét vuông lúc nhúc rặt những con côn trùng nhìn như con dòi to, con nào con nấy người béo núc ních, to bằng ngón chân cái, che kín cả sân gạch không hở một tí nào.
Vũ Thanh lại nhìn về nơi ban nãy cô nàng để tay ra ngoài vòng tro, chỉ thấy chỗ đó có một con dòi nằm chết, toàn thân cháy đen như than, miệng trùng há hốc lộ ra hai hàm răng đều tăm tắp. Thấy lạ, cô nàng bèn nhìn gần hơn, xem thử xem bọn trùng này có gì quái lạ.
Lúc Vũ Thanh nhìn sang, thì đám dòi cũng giương đôi mắt đen thui nhìn lại cô nàng.
Ấy là những khuôn mặt không có lông mày.
Một đôi mắt đen sì, không có chút lòng trắng nào trợn ngược lên nhìn chằm chằm cô nàng. Cái miệng há hốc ra cười toe toét, lộ ra lưỡi nhỏ xíu và hai hàng răng đều tăm tắp. Mũi thẳng và góc cạnh. Những khuôn mặt không đẹp, không xấu, không nam, không nữ. Nhưng chắc chắn là mặt người... mặt người đặt trên cơ thể tròn lẳn, trắng ởn, lớp nhớp những nhớt của loài dòi. Mỗi lần chúng nảy bật vào nhau, nhớt vàng lại kéo thành những sợi tơ dài và bẩn thỉu.
Tiếng khóc than ai oán chính là do chúng phát ra.
Bị hàng ngàn, thậm chí là hàng triệu đôi mắt người đen sì không tròng trắng nhìn đau đáu khiến Vũ Thanh ớn lạnh cả người. Cô nàng co lại, tay ôm đầu, cằm rúc vào gối, cầu trời vòng tro có thể bảo vệ mình.
Cả cái sân đình là một biển dòi trắng nhởn, lúc nhúc, chen lấn nhau. Vũ Thanh tìm mòn mắt cũng còn thấy những âm binh bộ đội ban nãy đâu cả, có lẽ là đã bị biển dòi kia vùi lấp.
Cứ nghĩ đến cảnh chính mình bị nhấn chìm trong hàng ngàn hàng vạn con dòi, với mặt người, mắt đen nhìn đau đáu là Vũ Thanh đã run rẩy cả người, nửa vì sợ hãi, mà nửa vì kinh tởm.
Nhưng... hai cái xác quỷ!?
Hai xác quỷ đang ở đâu?
Đám dòi mặt người khiến Vũ Thanh suýt thì quên mất mối nguy lớn nhất lúc này – cô Linh.
Trên đầu Vũ Thanh, bóng tối phủ xuống.
Vòng bảo vệ do “ông bác” để lại bỗng rung lên dữ dội, sân đình chỗ cô nàng đang ngồi lún sụt xuống hẳn một khúc bằng đốt tay. Cô nàng hoảng sợ hét ầm lên, giữa những tiếng khóc than thảm thiết của lũ dòi, âm thanh ấy trở nên đặc biệt chói tai.
Vũ Thanh ngã bật ngửa, mặt hướng lên trên, vừa lúc cái xác quỷ đứng ngay đỉnh đầu trừng mắt nhìn xuống. Khuôn mặt của cô Linh vẫn hốc hác, tiều tụy, nhưng hai răng nanh đã dài ra đến tận cằm, tóc trên đầu chuyển thành màu xám khói, tròng mắt trắng dã đổi thành đen kịt. Toàn thân cô nhễu nhại những máu, những thứ kinh tởm vắt qua cổ, lòng thòng xuống giữa bụng... Miệng xác quỷ gầm gào, hai chân đứng dưới đất, hai chân khác thì dậm liên hồi vào vòng bảo vệ.
Đấy là cô Linh, hay con mụ đầu sỏ? Chính Vũ Thanh cũng chẳng rõ nữa.
Xác quỷ hiện giờ trông càng quái dị hơn. Cái xác không đầu, không tay của “bà” được đính vào người cô Linh, nối nhau ngay ở chỗ xương cụt. Nó dùng hai chân sau làm trụ, chồm hẳn người lên, hai chân trước dội vào màn chắn. Hai cánh tay bị xé rời của mụ đầu sỏ thì gắn ở ngay xương sườn thì cào xé không lúc nào nghỉ. Bàn tay phải của cô Linh thì dính chặt với cái đầu của mụ đầu sỏ, thứ hiện giờ đang không ngừng cắn cành cạch lên chiếc màn bảo vệ. Khuôn mặt trên cái đầu tóc tai lòa xòa kia đã không còn mang hình dáng của bà Mai nữa.
Bằng một cách dã man và khủng khiếp, hai cái xác đã dính vào nhau thành một.
Vũ Thanh chợt nhớ đến lời của “ông bác”, ấy là “bà” cần phải có đủ ba cái xác quỷ cho ba vị trí Thiên – Địa – Nhân trong tam tài. Liệu đây có phải thứ mụ đang nhắm đến hay không? Nếu rơi vào tay chúng, Vũ Thanh sẽ biến thành một phần của xác quỷ ghê tởm kia sao?
Hai xác quỷ nhập làm một rồi, sức mạnh như thể tăng vọt. Cô Linh chỉ đánh một hồi mà màn chắn bảo vệ Vũ Thanh đã đầy những vết nứt, vết xước, nhìn như thể chẳng mấy mà sẽ vỡ tan tành. Lũ dòi mặt người thi nhau cất tiếng cười khanh khách, đoạn như sóng tràn, hết lớp này tới lớp khác thi nhau dũi mặt vào vòng tro. Tiếng nổ đì đùng vang vọng, mùi khét cuộn lên nồng nặc, nhưng chẳng thể nào ảnh hưởng được tới bọn dòi. Chúng cứ thi nhau trườn tới, hết lớp này lại tới lớp khác, dẫm đạp lên xác đồng bọn, hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa. Trước lúc chết, nhìn khuôn mặt người của chúng giãy dụa, kêu gào thật khiến kẻ khác kinh sợ.
Xác quỷ không phá được màn chắn thì nghiến răng trèo trẹo, bỗng giơ cái đầu ở tay phải lên, hai cái miệng cùng đồng thanh lầm rầm khấn vái, âm thanh càng lúc càng to. Đám dòi mặt người cũng giãy lên đành đạch, mặt nhăn lại, miệng há ra kêu gào, có vẻ như cực kì đau đớn. Nói đoạn vầng trăng máu trên không đột nhiên mở mắt, từ con ngươi xuất hiện một bóng người lưng còng, tóc bạc, bị vây bủa trong ánh sáng màu máu.
“Bà... bà Mai!! Bà Mai ơi.”
Nhìn rõ khuôn mặt của bóng người xong, Vũ Thanh gọi với lên hai tiếng thảng thốt.
Cô nàng chợt nhớ lại những gì Điền Mục nói vào hôm hai người họ tấn công trường Hoàng Hoa Thám, ấy là những người làng xuất hiện ở nơi này rất có thể là do mụ đầu sỏ chiêu hồn về, cốt để lừa được Vũ Thanh. Chẳng nhẽ, cảnh tượng đang diễn ra trước mặt cô nàng chính là cái “chiêu hồn” đó?
Và nạn nhân / con tin lần này không ai khác ngoài bà Mai.
Tiếng gọi của Vũ Thanh dường như đã đánh động được bà già hàng xóm. Bà Mai ngơ ngác nhìn chung quanh, sự sợ hãi trước ngôi đình làng vừa quen vừa lạ hiện rõ mồn một trong ánh mắt. Bà hỏi:
“Thanh... Thanh hả con??”
Cái xác quỷ đưa tay, chộp ngay lấy cổ bà Mai, giơ lên cao. Bà Mai chộp lấy cổ tay cái xác, hai chân giãy lên muốn giằng thoát ra, nhưng chỉ bất lực. Xác quỷ bình thường đã mạnh hơn con người rất nhiều, huống chi bà Mai bây giờ chỉ là một linh hồn yếu ớt?
Vũ Thanh cắn chặt răng, không biết phải làm sao mới tốt. Kể từ lúc nhìn thấy Điền Mục hóa thành linh hồn, “ông bác” hiện nguyên hình một bộ xương khô thì người mà cô nàng có thể tin tưởng hoàn toàn cũng chỉ còn mỗi bà Mai mà thôi. Nay thấy người mình coi như bà ruột rơi vào tay xác quỷ, khổ sở đau đớn như thế, cô nàng cơ hồ chịu không nổi mà đứng phắt dậy.
Nhưng vừa đi hai bước, Vũ Thanh đã lại chùn chân.
Người mới vừa xuất hiện có đúng là bà Mai hay không??
Có lẽ nếu Điền Mục và “ông bác” kia ở đây thì họ sẽ nhận ra được liệu đấy là trò gian trá hay sự thật. Nhưng Vũ Thanh thì khác. Cô nàng mới chỉ vừa tiếp xúc theo kiểu mắt thấy tai nghe những chuyện tâm linh này được vài ngày mà thôi, làm sao mà phân biệt nổi?
Bà Mai chới với đưa tay về phía Vũ Thanh, khẩn khoản kêu, âm thanh nghẹn nơi cuống họng, đứt quãng:
“Chạy... ch... con...”
Cái xác quỷ hú lên một hồi dài, nói đoạn vung tay quật mạnh linh hồn bà Mai xuống đất. Đám dòi mặt người nhanh chóng nhào tới, chồm lên người bà lão. Chúng cười. Cười lên một vẻ đầy khoái trá. Giọng cười lanh lảnh của đám dòi như bàn tay xiết quanh trái tim Vũ Thanh.
Một tiếng hí dài cất lên, sau đó con ngựa ma chở Điền Mục trên lưng từ trên không trung đáp xuống. Đám dòi mặt người kinh uy con ngựa ma, vội vàng trườn về phía sau không dám lại gần.
Bà Mai bị chúng đùn lên cao như mối xây tổ, cả đám dòi không ngừng trồm lên cắn xé. Cánh tay bà vẫn đưa về phía Vũ Thanh, bàn tay mở ra, khiến cô nàng có cảm giác như bà Mai đang cầu cứu mình vậy, để mình thò tay ra nắm lấy bà và kéo vào vòng bảo vệ vậy.
Khuôn mặt bà lộ rõ vẻ hoảng sợ, đôi mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng...
Nhưng Vũ Thanh vẫn bất động. Người cô nàng cứng đờ như bị đổ bê tông.
Cuối cùng, khuôn mặt của bà Mai cũng đã bị biển dòi mặt người nuót chửng, biến mất không còn chút tung tích nào ngay trước mắt Vũ Thanh.
Cái xác quỷ thấy thế, cười phá lên, giật giọng, nói:
“Tao không ngờ đấy... Mày lại đang tâm nhìn bà ta chết như vậy.”
Vũ Thanh cứng người, đôi mắt mở to, nước mắt chực lăn xuống. Cô nàng quay sang Điền Mục, lắp bắp hỏi:
“Cậu... cậu nói đi. Đấy là... đấy là con gà trắng. Đấy là con gà có đúng không?”
Vũ Thanh hỏi mà câu này vấp lên câu kia, đối với người cẩn thận như cô nàng mà nói thật là chuyện rất hiếm.
Điền Mục quay sang con ngựa ma, hỏi:
“Này anh ngựa, chuyện này...”
Tam Vĩ Ô Vân hí dài, lắc đầu như thở dài.
Trông thấy cảnh này, đôi chân Vũ Thanh như nhũn ra, ngồi thụp xuống đất, bưng mặt khóc nấc lên.
Có nghĩa là cô nàng mới nãy đã nhẫn tâm mặc kệ sự sống chết của bà Mai.
Xác quỷ hãy còn kinh sợ uy của “ông bác”, chưa dám tấn công Điền Mục. Song... nó thấy cậu chàng mồ hôi túa ra như tắm, biết là gã hành giả trẻ tuổi này không thể giữ được trạng thái nhập hồn với “ông bác” lâu nữa, nên cũng không vội vàng gì.
Huống hồ, nó vẫn còn một vũ khí bí mật.
Điền Mục đang muốn mở lời, bỗng dưng thấy cả người nặng như đeo chì. Cậu chàng không kịp phản ứng, đã bị sức nặng vô hình quật ngã gục ngay xuống.
Vũ Thanh nghe tiếng động, vội vàng ngẩng mặt nhìn sang, lúc này mới phát hiện toàn thân Điền Mục chẳng rõ vì sao đã bị trói cứng bằng xiềng sắt, mỗi một mắt xích đều dày bằng bàn tay, từ trên xuống dưới tổng cộng có chín ổ khóa bằng xương trắng hếu, lỗ khóa có máu nhỏ ra tong tỏng. Trông cái cách cậu chàng nhìn ngang ngó dọc khắp người thì có thể đoán được bộ xiềng xích này không phải vật có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Điền Mục cắn răng, muốn hóa thành dạng nửa sống nửa chết để thoát khỏi xích sắt. Chẳng ngờ ánh huỳnh quang vừa quét ra, gặp phải xích sắt tức thì bốc cháy thành lửa. Lưỡi lửa hung tợn trào ra, làm cậu chàng bị đốt cho lăn lộn trên mặt đất, kêu rên thê thảm, mồ hôi túa ra như tắm. Cũng may đây không phải lửa thường, cậu chàng chỉ rút lại linh lực là chúng tan biến hết.
“Chuyện... chuyện này...”
Điền Mục cắn răng, muốn đứng dậy cũng không nổi vì gông xiềng trên người giữ chặt không cho cậu chàng động đậy. Cậu chàng nghiến răng ngước mắt lên nhìn cái xác quỷ, hỏi:
“Các ngươi... biết rồi?”
Lúc này, đám dòi mặt người nhao nhao rút đi, lộ ra một khoảng đất trống. Bà Mai đứng ở chính giữa, tay cầm một đống giấy đang cháy dở.
“Vải thưa sao che được mắt thánh??”
Bà Mai phá lên cười, điệu cười lộ rõ vẻ hả hê sung sướng.
Vũ Thanh ngơ ngác hết ngó bà hàng xóm lại nhìn Điền Mục, hỏi:
“Sao... sao lại?”
Điền Mục nén đau gượng dậy, mặt nhăn hí, trông khó nhọc như thở không ra hơi, chỉ nói được mỗi hai chữ:
“Hóa vàng.”
Bà Mai cười gằn, bảo:
“Đúng vậy.”
Ngựa ma rung bờm, hí lên ba tiếng đầy phẫn nộ.
Vũ Thanh nghe mà im lặng. Chỉ cần hai chữ “hóa vàng” của Điền Mục và cái gật đầu xác nhận của bà Mai thôi, cô nàng cũng đã hiểu được phần nào chuyện đang xảy ra nơi đây rồi.
Điền Mục không hẳn là người sống, và nguyên lí cậu chàng gọi âm binh lên thực chất chính là tự hóa vàng số người ngựa ấy cho bản thân. Mụ đầu sỏ đã tương kế tựu kế, hóa vàng bộ gông xiềng này cho Điền Mục, để trong lúc quyết định khóa cứng cậu ta.
Kẻ đứng sau mọi chuyện ở ngôi làng chết đích thực là bà Mai, bà hàng xóm mà Vũ Thanh vẫn coi là người thân trong nhà. Bằng không, ban nãy Điền Mục và con ngựa ma cũng sẽ chẳng khẳng định linh hồn đó là của người thật, chứ không phải do con gà trắng biến thành.
Mụ biết Điền Mục là người nửa sống nửa chết từ bao giờ? Chuyện ấy cũng không khó để đoán ra.
Khả năng là sau khi cậu chàng được con ngựa ma giải thoát, hoặc thậm chí là sớm hơn, bởi đấy có thể chính là nguyên do mụ không giết Điền Mục ngay ở trường Hoàng Hoa Thám. Có thể, chỉ có thể thôi, cậu hành giả kia là nguyên liệu cho tà thuật còn tốt hơn Vũ Thanh nữa.
Hay nói đúng hơn, Điền Mục là một “kế hoạch B” phòng hờ việc mụ thất bại trong việc biến Vũ Thanh thành Quỷ Thiên Linh. Có lẽ, mụ chỉ thực sự thay đổi mục tiêu sau khi nhận ra “ông bác” mạnh tới mức nào.
Chợt, cô nàng lại cảm thấy như có gì đấy không đúng.
Tại sao mình còn có thể bình tĩnh nghĩ những việc này??
Đây là điểm mà Vũ Thanh chẳng thể hiểu nổi.
Lúc này, trong lòng cô nàng ngổn ngang trăm mối. Thanh vừa tức giận vì bị lừa dối, vừa chua xót vì bị phản bội, vừa hối hận ban nãy đã phí hoài tâm tư đi lo lắng cho mụ đầu sỏ, sự căm ghét bản thân hãy còn chưa tiêu tan và tuyệt vọng vì cảnh thập tử nhất sinh mình đang vướng phải.
Người bình thường thì còn lòng dạ nào mà nghĩ nữa?
Nhưng Vũ Thanh lại vẫn có thể điềm tĩnh sắp xếp lại những manh mối được chứng kiến và suy nghĩ một cách thấu đáo tất cả mọi chuyện.
Lẽ nào sự bình tĩnh đến đáng sợ của hiện tại có liên quan đến việc mới nãy cô nàng vẫn có thể nhìn thấy “ông bác” ngay cả khi đã bị lấy lại cặp kính Âm Dương?
Suy đoán của Vũ Thanh về Điền Mục thực chất cũng không sai lắm.
Tại sao các loại tà thuật thời nay hay sử dụng bào thai trẻ nhỏ? Ấy là bởi chúng không hẳn là đang sống, cũng không phải là đã chết. Hay nói cách khác, trong mắt những hành giả luyện tà thuật, Điền Mục chẳng qua là một bào thai biết đi biết chạy, có suy nghĩ riêng, có thể sinh hoạt như người sống vậy. Trong trường hợp được nói tới, cậu ta là một xác quỷ ngay từ trước khi bị thi thuật. Đây cũng là nguyên do mà ngay từ khi biết cậu ta là truyền nhân của nhà họ Điền, bà Mai đã ra lệnh cho hai con lợn bắt sống chứ không được giết.
Từ những ngày đầu luyện tà thuật Quỷ Thiên Linh, mụ đã nghe người ta nói về truyền nhân độc nhất mỗi đời của nhà họ Điền như là một vật liệu tuyệt phẩm để thi pháp, luyện thuật. Tà thuật Quỷ Thiên Linh cũng không ngoại lệ. Nguyên do là vong thủ hộ của nhà họ quá mạnh, nếu nhập vào hành giả thông thường thì kẻ đó chết ngay trong vài giây đồng hồ. Thế nên nhà họ Điền đã nghĩ ra một bí thuật để biến bản thân thành người nửa sống nửa chết, có vậy mới chịu đựng được nguồn linh lực quá lớn từ vong thủ hộ.
Trong lúc đang giữ thế thượng phong, rất có thể “ông bác” sẽ trở nên đắc ý và tự mãn, từ đó không ngờ đến chuyện mụ nhắm vào Điền Mục, và dùng cậu chàng như một cái lồng giam hoàn hảo mà ông cụ có mạnh đến đâu cũng không dám phá.
Cho rằng hai con lợn có thể đưa cậu ta về cái đình làng này mà không bị vong thủ hộ - “ông bác” can thiệp thì quá sức ngây thơ. Với một kẻ ranh ma như mụ, sẽ chẳng bao giờ mụ cho rằng sẽ thuận lợi như thế cả.
Bà Mai muốn cược, cược một ván lớn, được ăn cả mà ngã về không. Quả thực đây là một nước cờ đầy mạo hiểm. Nếu buộc phải so sánh thì nó giống như việc dùng tàn quân vừa bại trận để đánh úp đầu não của đối phương vậy.
Về phần tại sao linh hồn bà Mai lúc thì vô hình vô ảnh, khi thì lại biến hóa khôn lường, ấy là bởi lúc biến thành Quỷ Thiên Linh bà ta đã có ý thức, không như quỷ nhi, nên linh hồn mới đặc biệt như thế.
Bấy giò, Điền Mục cũng đã nếm mùi lợi hại của bộ xiềng xích kia được kha khá lâu rồi.
Đây là thứ bà Mai tích trữ bên người, chuyên dùng để đối phó lại hành giả, chỉ cần linh lực trong người phát ra ngoài, xích sắt sẽ lập tức bốc cháy phừng phừng. Vong thủ hộ trong người càng mạnh, thì càng bị đốt cho thừa sống thiếu chết.
Câu mụ nói với “ông bác” lúc đầu, hóa ra không phải nói suông để hơn thua miệng lưỡi.
Mụ đích thực muốn dùng ông ta để nuôi ba cây chuối quỷ.
Lúc này... hẳn là “ông ta” đã kẹt luôn trong cơ thể Điền Mục chẳng tài nào thoát ra ngoài được, vì cố gắng phá gông xiềng thì chẳng khác nào tự tay giết thằng cháu. Nhưng khả năng chịu đựng của cơ thể Điền Mục sau cùng thì cũng là có hạn, ông cụ cũng không thể ngồi im.
Làm cũng chết, không làm cũng chết, đây thực là một hiểm cảnh trên đe dưới búa, tiến thoái lưỡng nan.
Chết vì chính vong thủ hộ của mình, một cái chết thật nghiệt ngã và đầy trào phúng đối với một hành giả.
Hiện giờ, cho dù con ngựa ma có mạnh tới đâu thì cũng không thể nào cứu được Điền Mục nữa.
Một chiến thắng trong gang tấc, một thế cờ lật ngược.
Bà Mai cười khùng khục.
Cùng cười, còn có “ông bác”.
Ông cụ hiện ra sau lưng mụ, vươn bàn tay gầy nhẳng ra tóm chặt lấy cổ mụ, gằn giọng:
“Tóm được mày rồi.”
Vừa nói, ông ta vừa cao vổng lên, trong nháy mắt đã hóa thành nguyên hình là một bộ xương người mặc áo giáp, cao bằng cả tòa nhà bốn tầng. “Ông bác” bắt cả xác quỷ lẫn bà Mai như người ta tóm con dế, rồi bước phăm phăm đi khỏi ngôi đình.
Vũ Thanh đỡ cậu bạn ngồi dậy, cứ nhìn cậu chàng mồ hôi nhễ nhại cả người là biết Điền Mục đang phải chống lại một sức nặng ghê gớm lắm. Cô nàng đưa tay thử giằng sợi dây xích xem có đứt không, chỉ tiếc là vô dụng. Lúc này, Vũ Thanh chỉ còn biết nhìn sang chỗ Tam Vĩ Ô Vân cầu cứu, thì con ngựa ma cũng chỉ lắc đầu, cạo vó trên mặt đất ra vẻ bất lực.
Điền Mục thở hồng hộc như trâu, nhưng vẫn gượng cười, hỏi:
“Sao? Đằng ấy còn muốn gọi cảnh sát nữa không?”
Vũ Thanh nhân đó nhớ lại lúc cô nàng giơ điện thoại dọa cậu ta ở bến xe buýt, lòng đã rối bời sẵn, bây giờ vì một câu nói này mà thêm vừa bực vừa buồn cười. Cô nàng bèn đáp:
“Đúng. Cậu giống ma lắm, giống phát sợ luôn ấy.”
Hỏi một đằng, đáp một nẻo. Nhưng đối với hai người bọn họ mà nói thì lại là một kỷ niệm rất khó quên.
Ngoài ra, cô nàng rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Điền Mục lai hỏi mình những câu quái lạ trên chuyến xe buýt ma đó. Khi ấy, hiển nhiên cậu ta đã cho rằng Vũ Thanh là một hành giả y như mình, và muốn biết thêm về những thứ cậu ta không tự nhìn được bằng mắt.
Cái cảm giác bị kéo đi, chắc chắn là những hồn ma trên xe phát hiện Vũ Thanh là người sống, nên muốn bắt cô nàng theo. Người giữ cô nàng lại, hoặc là Điền Mục, hoặc là “ông bác” của cậu ta. Mà túi hoa quả của Vũ Thanh bị những hồn ma này lấy hết, xem như một dạng của đi thay người.
Miệng thì đùa, nhưng hiện giờ Vũ Thanh chỉ muốn bật lên khóc thật to một lúc, song mắt lại cứ ráo hoảnh không khóc nổi. Cô nàng muốn nói, muốn kể cho Điền Mục nghe, có chăng cậu chàng thấu hiểu được những cảm xúc lẫn lộn trái ngang trong lòng, nhưng rồi lại cứng lưỡi không lên tiếng được.
“Hai đứa chúng mày có quên ai không mà tình tứ ghê thế?”
Tên bác sĩ nhảy vọt ra khỏi gian điện thờ, đứng chống nạnh trước cửa với vẻ mặt đầy mỉa mai.
“Gà chứ có phải đỉa đâu mà dai thế nhỉ?”
Điền Mục làu bàu, đoạn lại nhìn sang chỗ Tam Vĩ Ô Vân, cười:
“Trăm sự nhờ anh đấy anh ngựa đẹp trai.”
Con ngựa ma chồm vó hí một tiếng, đôi mắt mang theo vẻ khinh thường nhìn con gà tinh, lắc đầu, làm cái túi ni lông buộc ở bờm ngựa rung lên theo.
Như đang ám chỉ, trong túi vẫn còn lá chanh.
Vũ Thanh kéo áo Điền Mục, nói nhỏ:
“Tên này đã dám xuất hiện thì hẳn là có chuẩn bị, đừng có khinh thường.”
Tất nhiên cậu hành giả trẻ cũng biết việc này, bèn đánh mắt ra hiệu cho Tam Vĩ Ô Vân nhanh chóng xông tới tiêu diệt nốt con gà tinh, tránh để dêm dài lắm mộng. Con ngựa ma đã thủ thế sẵn sàng, chỉ chờ lúc này là lập tức phóng vụt đi như một cơn gió lốc. Với tốc độ của nó, chỉ một giây thôi là tên bác sĩ sẽ toi đời.
Tam Vĩ Ô Vân bỗng dừng khựng lại giữa sân đình, đầu cúi xuống nhìn đám dòi trắng hếu lúc nhúc kéo lên bám vào bốn vó, ánh mắt thoáng vẻ kinh tởm và khinh thường. Những con dòi mặt người ban nãy còn kinh sợ không dám đến gần thì nay lại bu đến, giữ chặt bốn chân Tam Vĩ Ô Vân xuống không cho chạy tiếp.
Biến hóa không ngờ khiến cả hai người Vũ Thanh đều sững sờ. Không để phí thời gian, cô nàng vội vàng kéo Điền Mục vào trong vòng tro bảo vệ, biết rằng nếu đối phương bắt được cậu ta và đem tới chỗ ba cây chuối thì cả lũ sẽ toi đời.
“Chẳng nhẽ là cái bát hương?”
Vũ Thanh sực nhớ tới bát hương mà con gà trắng từng dùng để giam cầm “ông bác”.
Tuy lúc ông cụ thoát thân, cái bát hương ấy đã vỡ tan tành, nhưng chẳng phải trước đấy nó đã từng bị đập bể dưới đáy giếng bát giác rồi sao? Mà chẳng riêng gì bát hương. Cái sân này, cột cờ đằng xa và cây đa cổ thụ chẳng phải đều có thể tự sửa chữa sau một thời gian đó sao?
Tên bác sĩ bắt đầu hú lên, lầm rầm khấn một bài chú bằng giọng the thé, nhừa nhựa, nghe như dao cạo kính. Đám dòi mặt người nhung nhúc khắp sân theo đó bắt đầu dồn lại một chỗ, con này rúc vào con kia, nhão nhoẹt quện lại vào nhau như đất nặn dính nước. Cuối cùng, một con dòi to bằng hai con trăn, vòng thân như cái cối đá ngóc đầu dậy, ì ạch bò về phía Tam Vĩ Ô Vân. Khắp thân dòi chi chít hàng trăm, hàng ngàn những khuôn mặt người. Có cái đan khóc lóc tỉ tê, có cái đang rên xiết não nề, có cái đang cười sằng sặc, có cái lọ vẻ kinh hoàng, có cái buông xuôi tuyệt vọng, muôn hình vạn trạng.
Con trùng khổng lồ bò đến đâu, dòi rơi lả tả khỏi người nó đến đó. Cái miệng như cái nong há ra, lộ rõ hàng trăm hàng nghìn lớp răng người mọc chi chít, xiên xẹo nhau, mãi đến tận cuống họng vẫn chưa hết. Thỉnh thoảng, từ những cái miệng be bé đang há hốc khắp toàn thân dòi, những đốm lửa ma trơi lại chui ra, lởn vởn bay loạn như con ruồi trong bẫy đang cố tìm đường thoát ra mà không nổi.
Tam Vĩ Ô Vân lắc mình, bộ lông ngựa dài bỗng chốc tan ra thành khói đen, cuồn cuộn bốc lên. Đám dòi đang giữ chặt chân ngựa chỉ kịp khóc toáng lên một cái là đã hóa thành tro bụi.
Ngựa ma hiên ngang dạo vòng vòng sân đình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con dòi khổng lồ như con sư tử đang vờn một con tê tê cuộn tròn mình.
Bỗng, Điền Mục lên tiếng giải thích:
“Cái thứ ấy hành giả bọn tôi gọi là âm trùng, lúc thì là bướm, khi thì là sâu, lúc lại là dòi, là ong.v.v... thực chất không có hình dáng cố định gì cả. Mà thực chất bọn nó cũng chẳng phải côn trùng, hay một loại sinh vật nào mà là bảy phách của người chết đi lắng xuống, gặp nơi khí âm quá thịnh, kết tủa lại mà thành,”
Vũ Thanh thấy bỗng dưng cậu chàng lại mở lời, đồ rằng nguyên do là Điền Mục muốn giúp cô nàng bình tĩnh lại đấy thôi. Cô nàng thấy cậu hành giả đang bị bộ xiềng xích kia hành cho thở không ra hơi, cũng muốn mượn nói chuyện giúp Điền Mục quên đi phần nào đau đớn, bèn hỏi:
“Tức là sinh vật năng lượng rồi?”
“Cũng có thể nói phiên phiến như thế, nhưng không hẳn vậy. Tạm thời hành giả trên cả thế giới vẫn chưa ai dám chắc linh lực có thực sự được tính là năng lượng hay không, do tuy nó có sở hữu một vài đặc tính chung của năng lượng, nhưng đồng thời lại ngó lơ một vài định luật vật lí đã biết.”
Điền Mục nhún vai, đáp gọn lỏn.
Vũ Thanh hỏi:
“Mà kể cũng lạ. Các anh nếu đã biết đến sự tồn tại của cõi âm, cũng thường xuyên tiếp xúc với những hồn ma bóng quế, yêu tinh quỷ quái này thì tại sao không công khai bằng chứng cho giới khoa học? Như thế vừa được tiếng, lại vừa cống hiến được cho sự tiến bộ của nhân loại, chẳng hơn à?”
Điền Mục nhún vai, đáp:
“Chuyện này khá là phức tạp.”
Thấy hai người thoải mái chuyện trò, tên bác sĩ nghiến răng trèo trẹo, nói:
“Chúng mày nhàn hạ quá đấy nhỉ?”
Tạm thời, con dòi khổng lồ đang quần nhau với Tam Vĩ Ô Vân vào thế không phân thắng bại. Ngựa chưa tiêu diệt được con Âm Trùng mà con dòi mặt người cũng chẳng hại nổi ngựa ma.
Song, việc con Âm Trùng sẽ thua chẳng qua là chuyện không sớm thì muộn, ai cũng có thể nhìn ra được nó đang yếu thế trước những cú đá không thương tiếc của Tam Vĩ Ô Vân. Những con dòi mặt người cấu thành nên nó không ngừng rơi vãi ra sân theo mỗi chuyển động, với mỗi lần hứng đòn là minh chứng cho sự thiếu ổn định của thể hợp nhất này.
Thành thử, nếu tên bác sĩ muốn lật bàn, không cần biết bằng cách nào đi chăng nữa, hắn cũng phải ra tay ngay bây giờ.
Nếu không, sau khi con Âm Trùng bị xử lí sẽ tới lượt hắn.
Và rồi...
Đoàng!!
Tiếng súng nổ to và rõ bật lên khô khốc.
Đùi sau của Tam Vĩ Ô Vân đã bị bắn trúng, viên đạn để lại một cái lỗ to bằng đầu ngón tay trên người con ngựa ma. Toàn thân con ngựa gợn lên những vệt sóng, giống như một mặt nước bị đánh động. Giật mình, Tam Vĩ Ô Vân vội vàng nhảy lui lại, mắt ngựa dáo dác truy lùng dấu vết của đối phương.
Vừa nổ súng tấn công ngựa ma... chính là hồn ma của anh bộ đội – viện binh do “ông bác” dẫn về làng ma.
Sau đó, tiếp tục là những phát đạn bắn liên tiếp vào nơi Điền Mục và Vũ Thanh đang ngồi. Vòng bảo vệ do “ông bác” để lại vốn đã bị xác quỷ đánh gần vỡ, nay lại liên tục bị đạn bằng linh lực bắn phá, e rằng chẳng còn chịu được bao lâu nữa.
Vũ Thanh thấy những người lính ban nãy còn bảo vệ cho mình, nay lại chĩa súng về phía hai người thì giật mình, lại sực nhớ đến việc lúc hai xác quỷ hợp vào làm một bọn họ bỗng nhiên biến mất, thì hiểu ngay rằng ấy là hậu chước của bà Mai.
Tam Vĩ Ô Vân quay đầu lại, lấy thân mình chắn đạn cho hai người. Lưng con ngựa ma run bần bật sau mỗi loạt súng, bờm ngựa xù lên xác xơ như cỏ dại.
Điền Mục thấy thế, ngó sang chỗ Vũ Thanh, nói:
“May mà chỉ có một nhúm lính này, chứ đông hơn thì e là không chờ được ông bác quay lại đâu.”
Dứt lời thì bỗng như sực nhớ ra chuyện gì, tự bịt miệng mình lại rồi nhìn lên vầng trăng máu.
Đáng tiếc, là tên bác sĩ đã nghe được.
Hắn tận mắt chứng kiến “ông bác” hạ hai cái xác quỷ dễ như không, lòng sớm đã kinh sợ. Gã chặc lưỡi, nghĩ thầm nếu bà Mai thành công tóm được ông cụ thì cũng thôi, nhược bằng thất bại thì đúng là hỏng bét. Nhược điểm của bà Mai chưa lộ rõ, còn của hắn thì đã rành rành là lá chanh ra đấy, người ta chỉ giơ tay hất một cái là hắn chết tươi. Sẵn tính nhỏ nhen, con gà mới trộm nghĩ:
“Phải làm sao liệu được đường lui cho mình, để lão ta thả cho mình sống, không thì không xong được.”
Tên bác sĩ nhẩm tính thì nay thuật Quỷ Thiên Linh của mụ chủ gã cũng học được rồi, chỉ cần sống sót đi khỏi đây thì lo gì không có nơi cắm dùi? Muốn vậy, thì trước hết phải tìm cho kỳ được cách bắt một trong hai người Điền Mục cái đã. Nếu như “ông bác” trở về, thì trong tay có con tin mà thương thảo. Trái lại, nếu nhỡ may bà Mai thắng được ông cụ, thì chóng chóng dâng con tin cho mụ luyện xác quỷ, tỏ rõ cái ý trung thành.
Chớ nhìn lúc ở trong vườn con gà trắng tỏ ra điên rồ không cần mạng mà nhầm tưởng hắn to gan gì. Hắn hành động như thế, điều tiên quyết là hắn vẫn còn bất tử. Nay tính mạng đã bị uy hiếp, bản chất thật của tên bác sĩ mới lộ rõ ra.
Nghe được câu nói của Điền Mục, tên bác sĩ như sực tỉnh, vội vội vàng vàng chạy vào gian thờ lấy cái ba lô tịch thu của cậu chàng ra. Tên bác sĩ rút soạt bật lửa trong túi ra, học theo động tác của Điền Mục lúc tấn công trường Hoàng Hoa Thám, đốt ngay một tấm âm binh phù.
Khói trắng cuộn lên cao, đoàn quân ma y giáp chỉnh tề, đao kiếm cung thương sáng quắc lừ lừ hiện lên sau lưng con gà tinh. Gã cười phá lên, hất hàm ra lệnh:
“Mau, bắt hai đứa nó.”
Vừa dứt lời, tên bác sĩ chỉ thấy sau lưng có người đánh mình một cái thật mạnh. Kẻ đánh lén lấy đầu gối ấn lên xương cụt, bẻ quặt hai tay gã ra sau, lại có người bóp má không cho gã cắn lưỡi tự tử. Tất nhiên, cắn lưỡi chẳng gây chết người ngay được, nhưng nếu chẳng may không để ý, tên bác sĩ mà chết được, thì hắn sẽ tái sinh ở nơi khác ngay.
Điền Mục ngó sang chỗ Vũ Thanh, thấy cô nàng đang kinh ngạc nhìn những âm binh tóm gọn con gà tinh, thì nói to:
“Hay lắm! Lừa được hắn rồi.”
Bằng tốc độ của Tam Vĩ Ô Vân, Điền Mục có thể quay trở lại đình lang ngay khi hai xác quỷ bắt đầu hợp làm một. Nhưng cậu ta lại đến muộn, mà “ông bác” cũng phải mất một lúc mới xuất hiện.
Nguyên nhân cũng là để phá hỏng trận phong thủy của đình làng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.