Chương 114: Người và mèo
Nghịch Tử
31/12/2021
“Làm xong việc rồi à?”
Điền Quý vừa hỏi, vừa nhặt mấy viên ngọc mắt mèo lên, chặc lưỡi một cái. Chất ngọc tối hẳn đi, so với lúc Mẹo vừa mang đến thì chắc giá phải tụt hết bảy tám phần mười.
Phượng Ngân gật đầu một cái:
“Trò của anh hiệu quả lắm. Nhờ thế mà tôi mới đánh chết được con mèo tinh.”
Lúc cô nàng đâm ra nhát đao kết liễu, áp lực đè nén lên toàn thân từ cái thế giới kỳ quặc của con yêu tinh đã biến mất. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà con mèo không kịp trở tay đã bị Phượng Ngân thừa cơ cho một đao trí mạng. Bây giờ xuống dưới nhà, thấy trận pháp còn bày dang dở chưa kịp thu lại của Điền Quý, cô nàng mới hiểu vì sao mình lại có cơ hội ra tay.
Anh chàng ngáp dài, vươn vai:
“Được rồi. Về ngủ thôi.”
“Thế còn hai mẹ con?”
Phượng Ngân chạy đến đi sóng vai với Điền Quý, vừa hỏi vừa ngoái đầu nhìn lại. Bấy giờ, Huyền đang nằm bò trên bàn uống nước, tuy còn hơi thở đều đều nhưng rất là yếu ớt. Cô nàng sợ rằng nếu bây giờ bỏ đi, vợ anh Võ lại có mệnh hệ gì.
Điền Quý nhún vai, nói:
“Yên chí. Tự có người thu dọn bãi chiến trường.”
Anh chàng đẩy cửa bước ra, thì cũng là lúc tiếng còi inh ỏi của xe cấp cứu vang lên, khuấy động cả khu phố yên tĩnh. Thấp thoáng xa xa, ánh đèn chớp tắt màu đỏ quen thuộc đã lấp ló giữa những ngôi nhà. Đèn đường soi sáng những cánh cửa sổ mở toang, từng đôi mắt hiếu kỳ của các hộ dân chung quanh xuất hiện, nhìn chằm chằm vào ngôi biệt thự của nhà ông giám đốc.
“Trăm sự nhờ thầy.”
Điền Quý giao lại cái vong nữ cho một sư thầy mặc áo cà sa màu cam. Vị này là một tăng nhân tu theo nam tông, sau khi có thư lệnh của Triệu Vân Sam thì hớt hải phi ra ngoài bắc.
Phượng Ngân ngồi trên võng, mắt dán vào cuốn sách đang cầm. Thỉnh thoảng cô nàng lại bật cười lên, thế rồi bỗng giật mình nhận ra trong văn phòng đang có khách, mới bẽn lẽn đỏ mặt nhìn sư thầy.
Sau khi ông sư đi khuất, cô nàng mới gấp quyển sách xuống, cất tiếng hỏi:
“Nhà anh Võ thế nào rồi?”
“Cô cứ làm như tôi vô trách nhiệm lắm ấy. Tôi bắt con ma nữ nhả hồn Huyền ra rồi mới giao cho sư đấy.”
Điền Quý ngáp một cái, sau đó ngã phịch xuống giường, mặt úp lên cái gối mềm.
Sau chuyện của con mèo tinh, đứa con của Võ bị ảnh hưởng tâm lý rất nặng, đâm ra tự kỷ, suốt ngày cứ lầm lầm lì lì. Điền Quý đã khám thử, nhưng cũng đành chịu bó tay. Thằng bé này không phải bị bệnh do ma làm, quỷ hại, mà bị con mèo tinh dọa nó đến mức tổn thương tâm lí, đến nỗi bị ám ảnh.
Cô Huyền, vợ Võ, thì đôi mắt đã mù lòa. Điền Quý còn nhớ lúc cô vừa đủ hồn, tỉnh lại, điều đầu tiên làm là khóc thét lên ôm lấy chồng.
Một gia đình đang hạnh phúc, trong thoáng chốc đã bị con mèo tinh làm cho suýt thì tan nhà nát cửa.
Vài hôm trước, Triệu Vân Sam cũng đưa tư liệu của con mèo tinh cho Quý. Nó vốn là thú nuôi của một cô gái trẻ, đi thanh niên xung phong hồi kháng chiến. Thân gái mở đường ở hang ở lán, con mèo gần như là thú vui duy nhất của cô gái, đến nỗi cô ấy từng ước con mèo có thể trở thành người. Tiếc là một lần kia, cô gái xấu số ấy bị máy bay càn bắn chết.
Con mèo tinh kia có còn nhớ cô chủ cũ hay không thì Điền Quý không dám khẳng định, nhưng ám ảnh được làm người và ác cảm của nó với con người có lẽ là từ chuyện này mà ra.
Nhưng cái làm Điền Quý thấy ái ngại hơn là trong bản báo cáo hoàn toàn không có tên tuổi của cô gái kia. Điều ấy chứng tỏ, thân phận của cô ta là thông tin cơ mật, anh chàng không đủ quyền hạn được biết. Mà cũng vì đây là thông tin tuyệt mật, nên cụ Hồng mới không hề biết chuyện này.
Anh chàng vươn vai một cái, ngoái đầu nhìn Phượng Ngân, hỏi:
“Đọc cái gì mà cứ cười mãi thế? Cho xem với nào!”
Trước câu hỏi của Điền Quý, cô nàng cười tủm tỉm, sau đó chìa ra một quyển sách, bìa cứng chữ vàng mới cóng. Anh chàng ngó tên sách, thì thấy tiêu đề là “pháp sư mù phá mộ hoàng đế ma”, tác giả là Thiềm Thừ tiên sinh.
Phượng Ngân chỉ tay vào một trang giấy, nói:
“Anh xem, cái lão cóc vô liêm sỉ kia lôi chuyến đi tìm Lăng Vua Ma của mình ra viết sách, còn biến chính lão thành kiểu nhân vật sư phụ, hướng dẫn thông thái nữa.”
Điền Quý ngó qua một cái, rồi gật gù:
“Cái lão chỉ giỏi viết văn ba xu. Cô xem, sư tử cái như cô thì liễu yếu đào thơ, Kiều Nguyệt Nga gặp nạn đâu ra?”
“Vẫn hơn cái ngữ nhà anh. Làm gì có chuyện anh tiên phong đạo cốt như trong truyện?”
Phượng Ngân lè lưỡi, phản bác.
Hai người trêu đùa nhau ầm ĩ một lúc, thì bỗng có tiếng ai gõ cửa. Phượng Ngân nhanh nhảu đứng lên, chạy ra mở cửa.
“Cô là?”
Giọng Phượng Ngân thoắt cái trở nên lành lạnh, một cảm giác không ổn chạy từ đỉnh đầu dọc sống lưng, đến tận xương cụt của Điền Quý. Như gắn lò xo ở bụng, anh chàng ngồi bật dậy, đập vào mắt là cảnh hai cô gái đang đứng nhìn nhau ngoài cửa.
“Cha... chào chị ạ. Em... em...”
Tiếng nói êm ái của Hoa cất lên.
“Mời vào.”
Phượng Ngân đáp cut lủn, sau đó tránh ra một chút nhường đường cho Hoa. Cô nàng đeo kính bẽn lẽn cúi đầu, bước nhanh vào trong văn phòng.
“À. Hoa. Hôm nay đi làm lại rồi nhỉ?”
Điền Quý hắng giọng, hỏi bằng giọng tỉnh bơ. Anh chàng thừa biết lúc này mình càng tỏ ra lúng túng hay giở giọng cợt nhả thì chỉ càng giống đổ dầu vào lửa, nên nói chuyện đứng đắn hẳn.
“D... dạ. Em... em không biết hô... hôm nay bạn gái anh đến.”
Hoa cúi đầu, thấp giọng nói. Thế nhưng, lời của cô nàng không thể lọt khỏi tai của người đã luyện Lục Thần quyết như Phượng Ngân. Phượng Ngân hắng giọng, nói:
“Bạn bè bình thường thôi. Còn cô thì sao?”
“E... em đang... đang thực tập ở chỗ anh Quý. Chị à, chị... chị ốm à? Sao... sao mặt lại đỏ vậy?”
Kể từ sau khi Điền Quý vô tình để lộ tuổi gần ba chục cái xuân xanh của mình, Hồng Hoa kiên quyết sửa lại xưng hô bất chấp kháng nghị của anh chàng. Đến tận lúc này, Điền Quý nghe có con gái xưng em gọi anh với mình là cả người cứ nổi hết cả da gà da chó vì sến, nhưng chẳng tài nào lay động được Hồng Hoa cả.
“Vậy... vậy sao?”
Chẳng biết cái tật ấp úng có lây được không, mà nó lại nhảy được từ miệng của Hồng Hoa sang cho Phượng Ngân.
Hoa gật đầu thật mạnh, nói:
“Đến... đến tận mang tai luôn.”
Điền Quý thấy tình thế lúc này giữa hai cô gái có phần dở khóc dở cười, ngồi xem cũng có cái thú vị, nên thay đổi quyết định không nhảy vào giải vây nữa. Hoa luống cuống xua tay, nói:
“Em... em lại có một mối làm ăn. Anh Quý... anh Quý...”
“Được rồi. Có tài liệu đấy không? Tôi đọc cho nhanh. Đúng rồi. Cô nàng bạo lực đằng kia cũng thuộc hàng cao thủ đấy. Nếu thích cô có thể học hỏi.”
Điền Quý thò tay, lấy tập tài liệu Hoa đưa cho, không quên đá đểu cô bạn một câu.
“Anh!”
Phượng Ngân dường như đã nhận ra cái bẫy của anh chàng, nên nắm đấm vừa đưa lên đã rụt ngay về như cũ. Cô nàng lườm Điền Quý một cái, đổi lại được một cái cười khành khạch đầy trêu tức của anh chàng.
Hoa ấp úng:
“Chị... trông chị ấy... hiền thế này. Anh... anh lại nói linh tinh rồi.”
Cô nàng vừa nói dứt lời, thì đã bị Phượng Ngân bắt lấy bả vai, làm Hoa giật mình kêu lên một cái. Phượng Ngân dường như không trông thấy phản ứng của cô nàng, nói:
“Nói quá đúng. Sau này đừng nghe thằng cha kia nói bậy nói bạ.”
Điền Quý bĩu môi, sau đó gác chân lên bàn ngồi đọc tài liệu.
Tính ra, Hồng Hoa còn hơn Phượng Ngân hai tuổi.
Hai cô nàng sau phút bỡ ngỡ ban đầu, đã thay đổi lại xưng hô. Lúc này cả hai cùng ngồi trên xô pha, vừa tết tóc cho nhau vừa tâm sự. Hồng Hoa vẫn rụt rè, hay ấp úng như trước, nhưng cũng nói nhiều hơn ngày thường.
Chẳng hiểu thế nào, mà hai cô nàng buôn dưa một hồi, câu chuyện lại quay về Điền Quý. Cả hai bắt đầu kể cho nhau nghe mình gặp anh chàng ra sao.
“Hai cô nương, nhân vật chính của câu chuyện vẫn đang ngồi thù lù một đống ở đây đấy. Cho dù hai cô không thấy quái quái thì tôi cũng thấy hơi kì kì được không? Nghĩ cho cảm nhận của tôi với.”
Điền Quý gấp tập tài liệu, sau đó hắng giọng.
Phượng Ngân “xì” một cái, nói:
“Không làm chuyện gì khuất tất thì cần gì phải sợ? Cây ngay nào sợ chết đứng? Mà người ta sợ bị nói xấu sau lưng, đằng này bọn tôi nói ngay trước mặt anh cơ mà?”
Hoa gật đầu cái rụp, rồi đế thêm:
“Anh... anh yên tâm. Em... em không nói chuyện anh đánh nhau bị cháy quần cho Ngân biết đâu.”
“Ê. Chuyện này hay đấy. Chị Hoa không được giấu em. Kể ra đây mau.”
Phượng Ngân ngả sang, đưa tay cù Hồng Hoa làm cô nàng phá lên cười mãi không ngớt.
Điền Quý hắng giọng, rồi hỏi:
“Mà... bán được đồ rồi, sao cô còn chưa đi?”
“Gì đây? Sao lại đuổi khách sớm thế? Tôi thấy ở đây có mấy vụ thú vị hơn ở ngoại thành nhiều, muốn kiếm thêm chút không được à? Với lại, anh cứ làm như tôi không giúp gì được anh không bằng.”
Phượng Ngân nói.
“Ngân à, mặt em... mặt em lại đỏ rồi.”
Hồng Hoa ở bên cạnh thình lình thả ra một câu đánh ngay vào điểm mấu chốt. Phượng Ngân không kịp phòng hờ, nghẹn không khí đến phát sặc, ho sù sụ.
Điền Quý nhăn nhở cười, bảo:
“Chính miệng cô nói đấy nhé. Cái vụ này cũng khó nhằn ra phết đấy.”
Anh chàng ném tập tài liệu nói về vụ việc tiếp theo cho Phượng Ngân.
Điền Quý vừa hỏi, vừa nhặt mấy viên ngọc mắt mèo lên, chặc lưỡi một cái. Chất ngọc tối hẳn đi, so với lúc Mẹo vừa mang đến thì chắc giá phải tụt hết bảy tám phần mười.
Phượng Ngân gật đầu một cái:
“Trò của anh hiệu quả lắm. Nhờ thế mà tôi mới đánh chết được con mèo tinh.”
Lúc cô nàng đâm ra nhát đao kết liễu, áp lực đè nén lên toàn thân từ cái thế giới kỳ quặc của con yêu tinh đã biến mất. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà con mèo không kịp trở tay đã bị Phượng Ngân thừa cơ cho một đao trí mạng. Bây giờ xuống dưới nhà, thấy trận pháp còn bày dang dở chưa kịp thu lại của Điền Quý, cô nàng mới hiểu vì sao mình lại có cơ hội ra tay.
Anh chàng ngáp dài, vươn vai:
“Được rồi. Về ngủ thôi.”
“Thế còn hai mẹ con?”
Phượng Ngân chạy đến đi sóng vai với Điền Quý, vừa hỏi vừa ngoái đầu nhìn lại. Bấy giờ, Huyền đang nằm bò trên bàn uống nước, tuy còn hơi thở đều đều nhưng rất là yếu ớt. Cô nàng sợ rằng nếu bây giờ bỏ đi, vợ anh Võ lại có mệnh hệ gì.
Điền Quý nhún vai, nói:
“Yên chí. Tự có người thu dọn bãi chiến trường.”
Anh chàng đẩy cửa bước ra, thì cũng là lúc tiếng còi inh ỏi của xe cấp cứu vang lên, khuấy động cả khu phố yên tĩnh. Thấp thoáng xa xa, ánh đèn chớp tắt màu đỏ quen thuộc đã lấp ló giữa những ngôi nhà. Đèn đường soi sáng những cánh cửa sổ mở toang, từng đôi mắt hiếu kỳ của các hộ dân chung quanh xuất hiện, nhìn chằm chằm vào ngôi biệt thự của nhà ông giám đốc.
“Trăm sự nhờ thầy.”
Điền Quý giao lại cái vong nữ cho một sư thầy mặc áo cà sa màu cam. Vị này là một tăng nhân tu theo nam tông, sau khi có thư lệnh của Triệu Vân Sam thì hớt hải phi ra ngoài bắc.
Phượng Ngân ngồi trên võng, mắt dán vào cuốn sách đang cầm. Thỉnh thoảng cô nàng lại bật cười lên, thế rồi bỗng giật mình nhận ra trong văn phòng đang có khách, mới bẽn lẽn đỏ mặt nhìn sư thầy.
Sau khi ông sư đi khuất, cô nàng mới gấp quyển sách xuống, cất tiếng hỏi:
“Nhà anh Võ thế nào rồi?”
“Cô cứ làm như tôi vô trách nhiệm lắm ấy. Tôi bắt con ma nữ nhả hồn Huyền ra rồi mới giao cho sư đấy.”
Điền Quý ngáp một cái, sau đó ngã phịch xuống giường, mặt úp lên cái gối mềm.
Sau chuyện của con mèo tinh, đứa con của Võ bị ảnh hưởng tâm lý rất nặng, đâm ra tự kỷ, suốt ngày cứ lầm lầm lì lì. Điền Quý đã khám thử, nhưng cũng đành chịu bó tay. Thằng bé này không phải bị bệnh do ma làm, quỷ hại, mà bị con mèo tinh dọa nó đến mức tổn thương tâm lí, đến nỗi bị ám ảnh.
Cô Huyền, vợ Võ, thì đôi mắt đã mù lòa. Điền Quý còn nhớ lúc cô vừa đủ hồn, tỉnh lại, điều đầu tiên làm là khóc thét lên ôm lấy chồng.
Một gia đình đang hạnh phúc, trong thoáng chốc đã bị con mèo tinh làm cho suýt thì tan nhà nát cửa.
Vài hôm trước, Triệu Vân Sam cũng đưa tư liệu của con mèo tinh cho Quý. Nó vốn là thú nuôi của một cô gái trẻ, đi thanh niên xung phong hồi kháng chiến. Thân gái mở đường ở hang ở lán, con mèo gần như là thú vui duy nhất của cô gái, đến nỗi cô ấy từng ước con mèo có thể trở thành người. Tiếc là một lần kia, cô gái xấu số ấy bị máy bay càn bắn chết.
Con mèo tinh kia có còn nhớ cô chủ cũ hay không thì Điền Quý không dám khẳng định, nhưng ám ảnh được làm người và ác cảm của nó với con người có lẽ là từ chuyện này mà ra.
Nhưng cái làm Điền Quý thấy ái ngại hơn là trong bản báo cáo hoàn toàn không có tên tuổi của cô gái kia. Điều ấy chứng tỏ, thân phận của cô ta là thông tin cơ mật, anh chàng không đủ quyền hạn được biết. Mà cũng vì đây là thông tin tuyệt mật, nên cụ Hồng mới không hề biết chuyện này.
Anh chàng vươn vai một cái, ngoái đầu nhìn Phượng Ngân, hỏi:
“Đọc cái gì mà cứ cười mãi thế? Cho xem với nào!”
Trước câu hỏi của Điền Quý, cô nàng cười tủm tỉm, sau đó chìa ra một quyển sách, bìa cứng chữ vàng mới cóng. Anh chàng ngó tên sách, thì thấy tiêu đề là “pháp sư mù phá mộ hoàng đế ma”, tác giả là Thiềm Thừ tiên sinh.
Phượng Ngân chỉ tay vào một trang giấy, nói:
“Anh xem, cái lão cóc vô liêm sỉ kia lôi chuyến đi tìm Lăng Vua Ma của mình ra viết sách, còn biến chính lão thành kiểu nhân vật sư phụ, hướng dẫn thông thái nữa.”
Điền Quý ngó qua một cái, rồi gật gù:
“Cái lão chỉ giỏi viết văn ba xu. Cô xem, sư tử cái như cô thì liễu yếu đào thơ, Kiều Nguyệt Nga gặp nạn đâu ra?”
“Vẫn hơn cái ngữ nhà anh. Làm gì có chuyện anh tiên phong đạo cốt như trong truyện?”
Phượng Ngân lè lưỡi, phản bác.
Hai người trêu đùa nhau ầm ĩ một lúc, thì bỗng có tiếng ai gõ cửa. Phượng Ngân nhanh nhảu đứng lên, chạy ra mở cửa.
“Cô là?”
Giọng Phượng Ngân thoắt cái trở nên lành lạnh, một cảm giác không ổn chạy từ đỉnh đầu dọc sống lưng, đến tận xương cụt của Điền Quý. Như gắn lò xo ở bụng, anh chàng ngồi bật dậy, đập vào mắt là cảnh hai cô gái đang đứng nhìn nhau ngoài cửa.
“Cha... chào chị ạ. Em... em...”
Tiếng nói êm ái của Hoa cất lên.
“Mời vào.”
Phượng Ngân đáp cut lủn, sau đó tránh ra một chút nhường đường cho Hoa. Cô nàng đeo kính bẽn lẽn cúi đầu, bước nhanh vào trong văn phòng.
“À. Hoa. Hôm nay đi làm lại rồi nhỉ?”
Điền Quý hắng giọng, hỏi bằng giọng tỉnh bơ. Anh chàng thừa biết lúc này mình càng tỏ ra lúng túng hay giở giọng cợt nhả thì chỉ càng giống đổ dầu vào lửa, nên nói chuyện đứng đắn hẳn.
“D... dạ. Em... em không biết hô... hôm nay bạn gái anh đến.”
Hoa cúi đầu, thấp giọng nói. Thế nhưng, lời của cô nàng không thể lọt khỏi tai của người đã luyện Lục Thần quyết như Phượng Ngân. Phượng Ngân hắng giọng, nói:
“Bạn bè bình thường thôi. Còn cô thì sao?”
“E... em đang... đang thực tập ở chỗ anh Quý. Chị à, chị... chị ốm à? Sao... sao mặt lại đỏ vậy?”
Kể từ sau khi Điền Quý vô tình để lộ tuổi gần ba chục cái xuân xanh của mình, Hồng Hoa kiên quyết sửa lại xưng hô bất chấp kháng nghị của anh chàng. Đến tận lúc này, Điền Quý nghe có con gái xưng em gọi anh với mình là cả người cứ nổi hết cả da gà da chó vì sến, nhưng chẳng tài nào lay động được Hồng Hoa cả.
“Vậy... vậy sao?”
Chẳng biết cái tật ấp úng có lây được không, mà nó lại nhảy được từ miệng của Hồng Hoa sang cho Phượng Ngân.
Hoa gật đầu thật mạnh, nói:
“Đến... đến tận mang tai luôn.”
Điền Quý thấy tình thế lúc này giữa hai cô gái có phần dở khóc dở cười, ngồi xem cũng có cái thú vị, nên thay đổi quyết định không nhảy vào giải vây nữa. Hoa luống cuống xua tay, nói:
“Em... em lại có một mối làm ăn. Anh Quý... anh Quý...”
“Được rồi. Có tài liệu đấy không? Tôi đọc cho nhanh. Đúng rồi. Cô nàng bạo lực đằng kia cũng thuộc hàng cao thủ đấy. Nếu thích cô có thể học hỏi.”
Điền Quý thò tay, lấy tập tài liệu Hoa đưa cho, không quên đá đểu cô bạn một câu.
“Anh!”
Phượng Ngân dường như đã nhận ra cái bẫy của anh chàng, nên nắm đấm vừa đưa lên đã rụt ngay về như cũ. Cô nàng lườm Điền Quý một cái, đổi lại được một cái cười khành khạch đầy trêu tức của anh chàng.
Hoa ấp úng:
“Chị... trông chị ấy... hiền thế này. Anh... anh lại nói linh tinh rồi.”
Cô nàng vừa nói dứt lời, thì đã bị Phượng Ngân bắt lấy bả vai, làm Hoa giật mình kêu lên một cái. Phượng Ngân dường như không trông thấy phản ứng của cô nàng, nói:
“Nói quá đúng. Sau này đừng nghe thằng cha kia nói bậy nói bạ.”
Điền Quý bĩu môi, sau đó gác chân lên bàn ngồi đọc tài liệu.
Tính ra, Hồng Hoa còn hơn Phượng Ngân hai tuổi.
Hai cô nàng sau phút bỡ ngỡ ban đầu, đã thay đổi lại xưng hô. Lúc này cả hai cùng ngồi trên xô pha, vừa tết tóc cho nhau vừa tâm sự. Hồng Hoa vẫn rụt rè, hay ấp úng như trước, nhưng cũng nói nhiều hơn ngày thường.
Chẳng hiểu thế nào, mà hai cô nàng buôn dưa một hồi, câu chuyện lại quay về Điền Quý. Cả hai bắt đầu kể cho nhau nghe mình gặp anh chàng ra sao.
“Hai cô nương, nhân vật chính của câu chuyện vẫn đang ngồi thù lù một đống ở đây đấy. Cho dù hai cô không thấy quái quái thì tôi cũng thấy hơi kì kì được không? Nghĩ cho cảm nhận của tôi với.”
Điền Quý gấp tập tài liệu, sau đó hắng giọng.
Phượng Ngân “xì” một cái, nói:
“Không làm chuyện gì khuất tất thì cần gì phải sợ? Cây ngay nào sợ chết đứng? Mà người ta sợ bị nói xấu sau lưng, đằng này bọn tôi nói ngay trước mặt anh cơ mà?”
Hoa gật đầu cái rụp, rồi đế thêm:
“Anh... anh yên tâm. Em... em không nói chuyện anh đánh nhau bị cháy quần cho Ngân biết đâu.”
“Ê. Chuyện này hay đấy. Chị Hoa không được giấu em. Kể ra đây mau.”
Phượng Ngân ngả sang, đưa tay cù Hồng Hoa làm cô nàng phá lên cười mãi không ngớt.
Điền Quý hắng giọng, rồi hỏi:
“Mà... bán được đồ rồi, sao cô còn chưa đi?”
“Gì đây? Sao lại đuổi khách sớm thế? Tôi thấy ở đây có mấy vụ thú vị hơn ở ngoại thành nhiều, muốn kiếm thêm chút không được à? Với lại, anh cứ làm như tôi không giúp gì được anh không bằng.”
Phượng Ngân nói.
“Ngân à, mặt em... mặt em lại đỏ rồi.”
Hồng Hoa ở bên cạnh thình lình thả ra một câu đánh ngay vào điểm mấu chốt. Phượng Ngân không kịp phòng hờ, nghẹn không khí đến phát sặc, ho sù sụ.
Điền Quý nhăn nhở cười, bảo:
“Chính miệng cô nói đấy nhé. Cái vụ này cũng khó nhằn ra phết đấy.”
Anh chàng ném tập tài liệu nói về vụ việc tiếp theo cho Phượng Ngân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.