Chương 83: Quá khứ của Điền Quý
Nghịch Tử
28/11/2021
Lúc này, Phượng Ngân chỉ thấy mệt bã cả người, muốn nhấc một ngón tay lên
cũng không nổi. Cô nàng khó nhọc đưa mắt nhìn khắp bốn phía, mới phát
hiện mình đang nằm trong một cái túi ngủ, xung quanh là măng đá, chắc là một cái hang động. Bên cạnh đầu Phượng Ngân để một cái que phát sáng
nhỏ, chính nhờ nó mà cô nàng mới thấy được cảnh sắc chung quanh.
Chỗ cô nàng nằm là một ngách thượng trong hang, có mấy nhánh rễ cây thòng xuống từ trần hang, có lẽ hồi nãy Phượng Ngân đã bám lấy chúng để leo lên trên này nằm. Điền Quý ngồi ở phía dưới, bên cạnh là một con hình nhân giấy làm theo dáng vẻ của Drmo*, một nhân vật truyện tranh mới nổi đình nổi đám gần đây.
“Vậy thằng ra tay cướp lệnh bài với ấn ngọc là Vũ Phạm Long?”
“Đúng vậy.”
Trước câu hỏi của Điền Quý, hình nhân gật đầu một cái, ra chiều khẳng định. Một hồi sau, nó lại nói:
“Họ nhà Vũ Phạm vốn cũng thuộc phía mình, nhưng thằng Vũ Phạm Long này nó là đứa có dã tâm, không chắc tương lai nó sẽ làm gì đâu. Mày đề phòng nó thế không sai đâu con ạ.”
Điền Quý nhún vai, sau đó lại ôm bả vai mà xuýt xoa, có vẻ là đau đớn lắm. Anh chàng lại nói:
“Lâu lắm bác cháu mình mới nói chuyện kiểu này đấy nhỉ.”
“Chứ không phải vì mày than loại hình nhân này tốn tiền à? Mà đấy, bắt đầu rách nữa rồi đấy. Muốn nói gì thì nói nhanh lên, không tí là tao không lên tiếng đâu.”
Con drmo* vừa dứt lời, thì cánh tay giấy đã rơi bịch xuống đất.
Phượng Ngân cau mày, giọng nói từ con hình nhân chính là giọng nói kỳ lạ phát ra từ miệng cô nàng khi trước. Lúc thấy con hình nhân giấy bắt đầu tan rã, Phượng Ngân bất giác rùng mình một cái. Cô nàng tự hỏi có phải đấy là kết cục của những ai bị thứ bên trong hình nhân nhập vào hay không.
Điền Quý xua tay:
“Thế nhờ bác chăm sóc Ngân hộ cháu, cháu đứt hơi rồi, không lo cho ai được nữa đâu. Cô ấy bị bác nhập lần đầu tiên, sao mà chịu được đồ quái vật nhà bác?”
Hình nhân dường như ngó lơ câu nhận xét bố láo của anh chàng. Nó im lặng một lúc, đoạn hỏi, cái vẻ nghiêm túc khi nãy bay biến sạch sành sanh:
“Mày... Này Quý? Chả nhẽ mày thích nó rồi hả? Thế thì chuyện kia...”
“Thôi... cháu xin. Cô ấy có người mình thích rồi. Với lại... à mà thôi.”
Anh chàng nói một nửa, rồi lại thôi. Điền Quý lảo đảo đứng dậy, bỏ ra góc hang nằm ngủ.
Từ trong con d&r#@mo%, một đám khói trào ra, rồi ngưng tụ lại thành hình dáng của một lão già nhỏ như cái kẹo. Ông lão đưa tấm áo ba lỗ màu cháo lòng lên lau mũi, rồi chắp tay sau lưng, chầm chậm bước về chỗ ngách thượng Phượng Ngân đang nằm. Lão chẳng cần bám rễ cây, cũng chẳng cần leo trèo gì cho mệt. Ông cụ cứ thế mà bước, chân đạp vào khoảng không cứ như có cầu thang đàng hoàng, rồi lên ngồi cạnh cô nàng.
Phượng Ngân nuốt nước bọt, bản năng muốn co mình lại trước ông lão, nhưng toàn thân không còn một tẹo sức nào. Cô nàng chỉ đành nằm im, chịu trận.
Ông cụ nhỏ bé bước lại gần cô nàng, đoạn ngồi xuống bên cạnh túi ngủ của Phượng Ngân. Lão tằng hắng một cái, nói:
“Không cần phải khẩn trương thế. Nếu tao muốn hại mày thì cũng không cần đợi mày thức giấc đâu.”
Cô nàng thấy lão nói có lý, mới yên tâm thở phào một cái. Ông cụ bỗng bật cười:
“Tính ra thì chưa đến một tuần nay, tao đã nói câu này với mày đến hai lần, nhưng nói ra thì chắc mày cũng chẳng nhớ được đâu.”
“Chuyện... chuyện chị con...”
Phượng Ngân ngập ngừng, muốn hỏi ông cụ liệu có phải Trịnh Thanh Loan đã lấy đi trí nhớ của cô nàng không, thế nhưng lại không biết phải mở lời thế nào, rốt cục lại ngắc ngứ nói không thành câu.
Ông cụ chẳng biết móc từ đâu ra một cái tẩu thuốc, bập môi hút một hơi dài. Lão lim dim mắt một lúc, phả khói ra ngoài, rồi mới đáp:
“Mày lớn rồi, trong lòng tự có đáp án của mày. Tao khẳng định hay không thực tế cũng không thay đổi được bản chất của sự việc. Quan trọng là mày nghĩ gì, đúng không?”
“Cụ dạy phải.”
Phượng Ngân thả lỏng người.
Té ra, vì cô nàng không muốn thừa nhận sự thật về Thanh Loan nên mới hỏi ông cụ, hi vọng ông ta sẽ khẳng định suy nghĩ của mình.
Phượng Ngân đưa hai tay, nắm chặt lấy thành túi ngủ, rấm rứt khóc. Ông lão ngồi cạnh, thấy thế bèn bảo:
“Dấm dúi cái gì? Cứ khóc to lên. Người sống ở đời đội trời đạp đất, lúc muốn khóc thì cứ khóc, lúc thích cười thì cứ cười, quan tâm đếch gì thiên hạ nghĩ sao? Cái quái gì là đàn ông không rơi nước mắt, không khóc mới mạnh mẽ. Có cái con khỉ! Cục đá thì mạnh mẽ cái mẹ gì?”
Cô nàng bèn khóc to, ông lão thì cũng cười phá lên, tiếng cười của lão át đi tiếng khóc của Phượng Ngân.
Một lúc sau, cô nàng mới rụt rè lên tiếng:
“Cảm... cảm ơn cụ.”
“Ơn với huệ cái gì? Tao coi chúng mày như con cháu trong nhà thôi. Mấy câu khách sáo rỗng tuếch kiểu đấy không cần nói, tao không thích nghe.”
Lão xua tay một cái, tiếp tục bập cái tẩu lên môi hút thuốc.
Phượng Ngân gật đầu.
Im lặng mãi cũng phát chán, cô nàng thấy ông bác kỳ quái này hình như hiểu biết rất nhiều, lại thân thuộc với Điền Quý, bèn đánh bạo hỏi:
“Hắn... Quý rốt cuộc là người thế nào thế bác?”
“Cảm thấy lạ đúng không? Tại sao thằng đấy nó lại đối tốt với mày như vậy?”
“Cháu không mù. Lúc nãy đánh nhau, anh ta cầm chừng rất nhiều.”
Nói đến Điền Quý, cô nàng lại chợt nghĩ tới chị, bất giác thấy tủi thân. Phượng Ngân nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao hai chị em máu mủ lại trở thành loại quan hệ sặc mùi lợi ích và toan tính như thế.
Ông cụ liếc nhìn cô nàng một cái, rồi đáp:
“Thằng ấy ấy hả? Nó tự nhận rồi đấy. Trong mắt thiên hạ thì nó là một thằng ngu, một thằng ngu si chính hiệu.”
Lão bập tẩu hút thêm một hơi thuốc, rồi mới nói:
“Lão kể cho cô nghe một câu chuyện nhé. Ở một gia đình nọ, vốn là một gia tộc pháp sư nổi tiếng nhất nhì nước. Bọn họ có thể hợp tác với cả những âm binh mạnh mẽ nhất, người trong thiên hạ ai cũng nể trọng.
Thế nhưng, truyền nhân đời nay của gia tộc đấy cực kì kém chuyện điều binh khiển tướng, âm binh của gia tộc có đông có mạnh nó cũng chẳng thể nào giao tiếp nổi. Người trong họ dự định muốn để thằng bé này học hành thi cử, làm ăn như người bình thường. Đợi đến đời sau của nó lại nối nghiệp. Miệng lười thiên hạ nhân đấy cũng đồn ầm ĩ lên là truyền nhân đời này của dòng họ hành giả bất tài, kiểu gì cũng thua cuộc trong trận thi đấu với gia tộc đối thủ.”
Chợt, ông cụ hắt xì một cái, tàn thuốc bắn ra khắp nơi. Tàn lửa còn chưa tắt hẳn bay vào không khí, sáng lên một màu xanh ngọc.
Lão phủi tàn thuốc khỏi chòm râu, rồi kể tiếp:
“Thằng bé cũng tự biết mình không có tài năng thiên bẩm gì về mặt dùng âm binh cả. Thế nhưng, từ lúc bé tẹo nó đã mơ làm hành giả trừ ma diệt quỷ, bảo vệ người đời. Đối với nó, ‘hành giả’ và ‘anh hùng’ chẳng qua là một mà thôi. Thế là từ đó, người ta thấy thằng bé ấy bắt đầu mày mò học thuật phong thủy.
Ai cũng cười nó vô tri ngu dại. Chắc mày cũng biết, bình thường thầy phong thủy thuần túy không có lực chiến đấu. Trận pháp tuy mạnh, nhưng bày trận lỉnh kỉnh mất thời gian. Cái nghề địa lý phong thủy từ đấy cũng trở thành cái nghề phụ trợ mà thôi. Chẳng ai tin rằng nó sẽ đánh thắng trận so tài của hai gia tộc lớn cả.”
Lão kể đến chỗ này thì ngừng lại, nhìn Phượng Ngân, cười:
“Mày đoán thử xem nó có thắng nổi không? Và đối thủ là ai?”
Phượng Ngân suy nghĩ một lát, rồi đáp.
“Thằng bé kia là Quý? Chắc là phải thắng rồi. Còn đối thủ... con không đoán được. Chẳng nhẽ là chị con?”
Ông lão cười phá lên, bảo:
“Đối thủ của nó mày cũng gặp rồi đấy. Nhớ cái thằng nửa đường xông ra đánh cướp đồ của mình không?”
Cô nàng nghe ông lão nói, thì giật mình nhớ lại cái lúc bị ông cụ nhập vào người. Quả thật trong khi Phượng Ngân chạy đến đây, bỗng nhiên có một thanh niên xông ra đón đầu, vung nắm đấm đánh thẳng vào mặt.
Ông cụ đang vác Điền Quý trên vai, chỉ đành thả lệnh bài và ấn ngọc ra, đưa tay đỡ. Thế là thanh niên đó thừa cơ chôm luôn ấn ngọc và lệnh bài, rồi chạy biến mất. Phượng Ngân nhớ lại tình cảnh thảm khốc của con hình nhân giấy, cũng hiểu được tại sao lúc đó ông cụ không đuổi theo.
Cô nàng nuốt nước bọt một cái. Trong ký ức của Phượng Ngân, nắm đấm của thanh niên kia cực kì khủng khiếp. Cho dù cô nàng có dùng hết bản lĩnh ra thì kết quả cũng chỉ có một: chết dưới đầu quyền của hắn.
Ông lão nhún vai, nói:
“Đối thủ của thằng Quý đấy.”
“Cái... nhưng cháu thấy Quý cũng không...”
Phượng Ngân nói chưa dứt câu, thì ông cụ đã nói xen vào:
“Thắc mắc đúng không? Thằng Quý hiện tại thì đúng. Đánh lâu nó thắng mày là cái chắc, nhưng không thể áp đảo hoàn toàn, thậm chí hạ mày trong một đòn như thằng Vũ Phạm Long được. Thế nhưng, nếu thêm tao vào thì sao? Tao là vong thủ hộ của nhà họ Điền, thằng Quý là truyền nhân duy nhất, đương nhiên nếu xét thực lực của nó thì phải tính cả tao vào rồi.”
Phượng Ngân phồng má lên, trong lòng cảm thấy khó chịu vì kém hơn Điền Quý. Song, cô nàng lại nhớ đến việc mạnh yếu thực ra không liên quan gì đến chủ đề được nói đến, bèn hỏi:
“Thế chuyện sau đó thì sao hả bác?”
“Thằng Quý nó đánh thắng. Thế nhưng, nó nhận ra nó chọn nhầm nghề.”
Điền Quý nằm ở dưới bỗng hắng giọng một cái, xen ngang vào câu chuyện của Phượng Ngân và ông cụ. Ông lão phì cười một cái, nói:
“Có vài chuyện, thằng Quý chịu nói thì mày sẽ biết. Còn bây giờ, tao sẽ cho mày biết một bí mật động trời.”
Chỗ cô nàng nằm là một ngách thượng trong hang, có mấy nhánh rễ cây thòng xuống từ trần hang, có lẽ hồi nãy Phượng Ngân đã bám lấy chúng để leo lên trên này nằm. Điền Quý ngồi ở phía dưới, bên cạnh là một con hình nhân giấy làm theo dáng vẻ của Drmo*, một nhân vật truyện tranh mới nổi đình nổi đám gần đây.
“Vậy thằng ra tay cướp lệnh bài với ấn ngọc là Vũ Phạm Long?”
“Đúng vậy.”
Trước câu hỏi của Điền Quý, hình nhân gật đầu một cái, ra chiều khẳng định. Một hồi sau, nó lại nói:
“Họ nhà Vũ Phạm vốn cũng thuộc phía mình, nhưng thằng Vũ Phạm Long này nó là đứa có dã tâm, không chắc tương lai nó sẽ làm gì đâu. Mày đề phòng nó thế không sai đâu con ạ.”
Điền Quý nhún vai, sau đó lại ôm bả vai mà xuýt xoa, có vẻ là đau đớn lắm. Anh chàng lại nói:
“Lâu lắm bác cháu mình mới nói chuyện kiểu này đấy nhỉ.”
“Chứ không phải vì mày than loại hình nhân này tốn tiền à? Mà đấy, bắt đầu rách nữa rồi đấy. Muốn nói gì thì nói nhanh lên, không tí là tao không lên tiếng đâu.”
Con drmo* vừa dứt lời, thì cánh tay giấy đã rơi bịch xuống đất.
Phượng Ngân cau mày, giọng nói từ con hình nhân chính là giọng nói kỳ lạ phát ra từ miệng cô nàng khi trước. Lúc thấy con hình nhân giấy bắt đầu tan rã, Phượng Ngân bất giác rùng mình một cái. Cô nàng tự hỏi có phải đấy là kết cục của những ai bị thứ bên trong hình nhân nhập vào hay không.
Điền Quý xua tay:
“Thế nhờ bác chăm sóc Ngân hộ cháu, cháu đứt hơi rồi, không lo cho ai được nữa đâu. Cô ấy bị bác nhập lần đầu tiên, sao mà chịu được đồ quái vật nhà bác?”
Hình nhân dường như ngó lơ câu nhận xét bố láo của anh chàng. Nó im lặng một lúc, đoạn hỏi, cái vẻ nghiêm túc khi nãy bay biến sạch sành sanh:
“Mày... Này Quý? Chả nhẽ mày thích nó rồi hả? Thế thì chuyện kia...”
“Thôi... cháu xin. Cô ấy có người mình thích rồi. Với lại... à mà thôi.”
Anh chàng nói một nửa, rồi lại thôi. Điền Quý lảo đảo đứng dậy, bỏ ra góc hang nằm ngủ.
Từ trong con d&r#@mo%, một đám khói trào ra, rồi ngưng tụ lại thành hình dáng của một lão già nhỏ như cái kẹo. Ông lão đưa tấm áo ba lỗ màu cháo lòng lên lau mũi, rồi chắp tay sau lưng, chầm chậm bước về chỗ ngách thượng Phượng Ngân đang nằm. Lão chẳng cần bám rễ cây, cũng chẳng cần leo trèo gì cho mệt. Ông cụ cứ thế mà bước, chân đạp vào khoảng không cứ như có cầu thang đàng hoàng, rồi lên ngồi cạnh cô nàng.
Phượng Ngân nuốt nước bọt, bản năng muốn co mình lại trước ông lão, nhưng toàn thân không còn một tẹo sức nào. Cô nàng chỉ đành nằm im, chịu trận.
Ông cụ nhỏ bé bước lại gần cô nàng, đoạn ngồi xuống bên cạnh túi ngủ của Phượng Ngân. Lão tằng hắng một cái, nói:
“Không cần phải khẩn trương thế. Nếu tao muốn hại mày thì cũng không cần đợi mày thức giấc đâu.”
Cô nàng thấy lão nói có lý, mới yên tâm thở phào một cái. Ông cụ bỗng bật cười:
“Tính ra thì chưa đến một tuần nay, tao đã nói câu này với mày đến hai lần, nhưng nói ra thì chắc mày cũng chẳng nhớ được đâu.”
“Chuyện... chuyện chị con...”
Phượng Ngân ngập ngừng, muốn hỏi ông cụ liệu có phải Trịnh Thanh Loan đã lấy đi trí nhớ của cô nàng không, thế nhưng lại không biết phải mở lời thế nào, rốt cục lại ngắc ngứ nói không thành câu.
Ông cụ chẳng biết móc từ đâu ra một cái tẩu thuốc, bập môi hút một hơi dài. Lão lim dim mắt một lúc, phả khói ra ngoài, rồi mới đáp:
“Mày lớn rồi, trong lòng tự có đáp án của mày. Tao khẳng định hay không thực tế cũng không thay đổi được bản chất của sự việc. Quan trọng là mày nghĩ gì, đúng không?”
“Cụ dạy phải.”
Phượng Ngân thả lỏng người.
Té ra, vì cô nàng không muốn thừa nhận sự thật về Thanh Loan nên mới hỏi ông cụ, hi vọng ông ta sẽ khẳng định suy nghĩ của mình.
Phượng Ngân đưa hai tay, nắm chặt lấy thành túi ngủ, rấm rứt khóc. Ông lão ngồi cạnh, thấy thế bèn bảo:
“Dấm dúi cái gì? Cứ khóc to lên. Người sống ở đời đội trời đạp đất, lúc muốn khóc thì cứ khóc, lúc thích cười thì cứ cười, quan tâm đếch gì thiên hạ nghĩ sao? Cái quái gì là đàn ông không rơi nước mắt, không khóc mới mạnh mẽ. Có cái con khỉ! Cục đá thì mạnh mẽ cái mẹ gì?”
Cô nàng bèn khóc to, ông lão thì cũng cười phá lên, tiếng cười của lão át đi tiếng khóc của Phượng Ngân.
Một lúc sau, cô nàng mới rụt rè lên tiếng:
“Cảm... cảm ơn cụ.”
“Ơn với huệ cái gì? Tao coi chúng mày như con cháu trong nhà thôi. Mấy câu khách sáo rỗng tuếch kiểu đấy không cần nói, tao không thích nghe.”
Lão xua tay một cái, tiếp tục bập cái tẩu lên môi hút thuốc.
Phượng Ngân gật đầu.
Im lặng mãi cũng phát chán, cô nàng thấy ông bác kỳ quái này hình như hiểu biết rất nhiều, lại thân thuộc với Điền Quý, bèn đánh bạo hỏi:
“Hắn... Quý rốt cuộc là người thế nào thế bác?”
“Cảm thấy lạ đúng không? Tại sao thằng đấy nó lại đối tốt với mày như vậy?”
“Cháu không mù. Lúc nãy đánh nhau, anh ta cầm chừng rất nhiều.”
Nói đến Điền Quý, cô nàng lại chợt nghĩ tới chị, bất giác thấy tủi thân. Phượng Ngân nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao hai chị em máu mủ lại trở thành loại quan hệ sặc mùi lợi ích và toan tính như thế.
Ông cụ liếc nhìn cô nàng một cái, rồi đáp:
“Thằng ấy ấy hả? Nó tự nhận rồi đấy. Trong mắt thiên hạ thì nó là một thằng ngu, một thằng ngu si chính hiệu.”
Lão bập tẩu hút thêm một hơi thuốc, rồi mới nói:
“Lão kể cho cô nghe một câu chuyện nhé. Ở một gia đình nọ, vốn là một gia tộc pháp sư nổi tiếng nhất nhì nước. Bọn họ có thể hợp tác với cả những âm binh mạnh mẽ nhất, người trong thiên hạ ai cũng nể trọng.
Thế nhưng, truyền nhân đời nay của gia tộc đấy cực kì kém chuyện điều binh khiển tướng, âm binh của gia tộc có đông có mạnh nó cũng chẳng thể nào giao tiếp nổi. Người trong họ dự định muốn để thằng bé này học hành thi cử, làm ăn như người bình thường. Đợi đến đời sau của nó lại nối nghiệp. Miệng lười thiên hạ nhân đấy cũng đồn ầm ĩ lên là truyền nhân đời này của dòng họ hành giả bất tài, kiểu gì cũng thua cuộc trong trận thi đấu với gia tộc đối thủ.”
Chợt, ông cụ hắt xì một cái, tàn thuốc bắn ra khắp nơi. Tàn lửa còn chưa tắt hẳn bay vào không khí, sáng lên một màu xanh ngọc.
Lão phủi tàn thuốc khỏi chòm râu, rồi kể tiếp:
“Thằng bé cũng tự biết mình không có tài năng thiên bẩm gì về mặt dùng âm binh cả. Thế nhưng, từ lúc bé tẹo nó đã mơ làm hành giả trừ ma diệt quỷ, bảo vệ người đời. Đối với nó, ‘hành giả’ và ‘anh hùng’ chẳng qua là một mà thôi. Thế là từ đó, người ta thấy thằng bé ấy bắt đầu mày mò học thuật phong thủy.
Ai cũng cười nó vô tri ngu dại. Chắc mày cũng biết, bình thường thầy phong thủy thuần túy không có lực chiến đấu. Trận pháp tuy mạnh, nhưng bày trận lỉnh kỉnh mất thời gian. Cái nghề địa lý phong thủy từ đấy cũng trở thành cái nghề phụ trợ mà thôi. Chẳng ai tin rằng nó sẽ đánh thắng trận so tài của hai gia tộc lớn cả.”
Lão kể đến chỗ này thì ngừng lại, nhìn Phượng Ngân, cười:
“Mày đoán thử xem nó có thắng nổi không? Và đối thủ là ai?”
Phượng Ngân suy nghĩ một lát, rồi đáp.
“Thằng bé kia là Quý? Chắc là phải thắng rồi. Còn đối thủ... con không đoán được. Chẳng nhẽ là chị con?”
Ông lão cười phá lên, bảo:
“Đối thủ của nó mày cũng gặp rồi đấy. Nhớ cái thằng nửa đường xông ra đánh cướp đồ của mình không?”
Cô nàng nghe ông lão nói, thì giật mình nhớ lại cái lúc bị ông cụ nhập vào người. Quả thật trong khi Phượng Ngân chạy đến đây, bỗng nhiên có một thanh niên xông ra đón đầu, vung nắm đấm đánh thẳng vào mặt.
Ông cụ đang vác Điền Quý trên vai, chỉ đành thả lệnh bài và ấn ngọc ra, đưa tay đỡ. Thế là thanh niên đó thừa cơ chôm luôn ấn ngọc và lệnh bài, rồi chạy biến mất. Phượng Ngân nhớ lại tình cảnh thảm khốc của con hình nhân giấy, cũng hiểu được tại sao lúc đó ông cụ không đuổi theo.
Cô nàng nuốt nước bọt một cái. Trong ký ức của Phượng Ngân, nắm đấm của thanh niên kia cực kì khủng khiếp. Cho dù cô nàng có dùng hết bản lĩnh ra thì kết quả cũng chỉ có một: chết dưới đầu quyền của hắn.
Ông lão nhún vai, nói:
“Đối thủ của thằng Quý đấy.”
“Cái... nhưng cháu thấy Quý cũng không...”
Phượng Ngân nói chưa dứt câu, thì ông cụ đã nói xen vào:
“Thắc mắc đúng không? Thằng Quý hiện tại thì đúng. Đánh lâu nó thắng mày là cái chắc, nhưng không thể áp đảo hoàn toàn, thậm chí hạ mày trong một đòn như thằng Vũ Phạm Long được. Thế nhưng, nếu thêm tao vào thì sao? Tao là vong thủ hộ của nhà họ Điền, thằng Quý là truyền nhân duy nhất, đương nhiên nếu xét thực lực của nó thì phải tính cả tao vào rồi.”
Phượng Ngân phồng má lên, trong lòng cảm thấy khó chịu vì kém hơn Điền Quý. Song, cô nàng lại nhớ đến việc mạnh yếu thực ra không liên quan gì đến chủ đề được nói đến, bèn hỏi:
“Thế chuyện sau đó thì sao hả bác?”
“Thằng Quý nó đánh thắng. Thế nhưng, nó nhận ra nó chọn nhầm nghề.”
Điền Quý nằm ở dưới bỗng hắng giọng một cái, xen ngang vào câu chuyện của Phượng Ngân và ông cụ. Ông lão phì cười một cái, nói:
“Có vài chuyện, thằng Quý chịu nói thì mày sẽ biết. Còn bây giờ, tao sẽ cho mày biết một bí mật động trời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.