Chương 29: Quái vật Xóc Cà Tực
Nghịch Tử
26/11/2021
“Vậy thì tao hiểu rồi.”
Điền Quý nhún vai, hai tay xuất hiện một lá bùa màu đen, chữ trên bùa viết bằng chu sa thành từng hàng, từng hàng như song sắt của nhà lao vậy.
Vân Kiếm nói:
“Giờ thì hai ta cứ thẳng thắn với nhau cho dễ. Hai đứa Ngạc Kiếm, Trúc Kiếm chắc chắn đang dùng mày làm mồi nhử để dụ tao ra, chẳng mấy mà hai đứa nó sẽ đến đây tăng viện. Cùng là Thất Kiếm Thánh, một mình tao không thắng nổi hai đứa nó, chỉ có đường tháo chạy. Và câu giờ cũng là mục đích của mày.”
“Thế nên, mục tiêu của mày là phối hợp với lũ quỷ này xử tao càng nhanh càng tốt?”
“Chuyện đơn giản thế này tao nghĩ mày không cần nói ra, cả hai ta đều hiểu. Nhưng nếu mày cho rằng câu thêm được vài ba giây là có thể thay đổi kết quả thì tao làm phước, mắt nhắm mắt mở, để mày nói hết cũng không hề gì.”
“Nói nhiều thế chứng tỏ mày tự tin lắm? Không sợ cô bạn tao đánh vào à?”
Vân Kiếm cười phá lên, nói:
“Lục Chuyển và Lục Thần quyết đúng là rất mạnh, nhưng không phải là vô địch thiên hạ. Muốn khắc chế cũng không phải chuyện gì khó khăn cả.”
“Ngươi thích cười lắm nhỉ?”
“Có làm mày khó chịu không?”
“Một chút...”
Điền Quý vừa nhún vai, cả người bỗng giật ngược ra sau, vừa kịp tránh khỏi một kiếm ngay mặt. Hai chân anh chàng trước sau vẫn thẳng đờ như khúc gỗ, không một bó cơ nào trên người chuyển động dù chỉ một li, quả thật là cực kì trái tự nhiên. Chuyển động ban nãy cứ như thể Điền Quý buộc dây vào eo, rồi đằng sau có con ma nào kéo dây giật ngược người anh chàng lại vậy.
Vân Kiếm quát:
“Nó bị tao đẩy ra khỏi chỗ bày trận rồi, còn không đánh đi?”
Đám Quỷ Quàn Tài đập tay vào trán bình bịch, hú lên một tiếng gai người rồi bổ xộc tới chỗ Điền Quý. Bàn tay chúng vồ đến, gió tạt vào mặt khiến anh chàng không tài nào mở nổi mắt. Anh chàng bèn quăng lá bùa đen ra, tay đánh một ấn quyết, miệng lẩm nhẩm đọc chú. Tức thì giữa trời quang đột nhiên có tiếng sấm nổ, một ánh chớp sáng lòe bổ đánh ầm xuống, thiêu cháy lá bùa.
Sấm trước chớp sau, tuyệt nhiên không phải sự tốt lành gì cả.
Điền Quý thấy bùa đã đốt hết, bèn rú lên:
“Đóng cửa thả chó!”
Một cái bóng đen thui nổi lên từ dưới đất, bốn cánh tay khổng lồ, lông lá vươn ra tóm lấy bọn quỷ Quàn Tài nhấc lên cao. Quái vật trợn đôi mắt to như cái chậu, đỏ lòm và sáng lòe như đèn đường mọc ở sau gáy ra nhòm Điền Quý. Kế đến, nó cất cái giọng ồm ồm lên, hất hàm hỏi:
“Mày thả ông ra, không sợ ông đánh chết à?
“Anh giai cứ nói thế nào, đây là cái ổ quỷ đấy. Bọn nó cũng không phải hạng thiện nam tín nữ gì đâu.”
“Lũ tép riu chẳng bõ tao ăn một bữa.”
Con quái vừa nói, vừa hé miệng cắn đứt đầu một con Quỷ Quàn Tài, mồm nhai xương rau ráu.
Đám Quỷ Quàn Tài thấy có kẻ dám xâm nhập vào ổ của chúng, bản năng lãnh địa nổi lên, bèn nổi quạu lên không còn biết lí lẽ gì nữa. Bọn này hú hét ầm ĩ, tay vỗ trán đùng đùng hòng đe dọa kẻ mới tới.
Con quỷ Điền Quý gọi ra nhòm xuống, há mồm gầm lên một tiếng chói tai, chẳng hề e ngại gì.
Vân Kiếm trỏ kiếm về phía con ác thú, lạnh giọng:
“Chà chà, không biết chú mày còn bao nhiêu át chủ bài đang giấu đây?”
“Át chủ bài đòi ăn thịt chủ thế này thì tao xin kiếu.”
Điền Quý nhún vai, nói.
Thứ anh chàng vừa gọi ra gọi là Xóc Cà Tực, nó là một loại yêu quái của miền núi. Dáng nó như con đười ươi, nhưng to như quả đồi, có bốn cánh tay lực lưỡng đầy lông lá. Nó có hai đôi mắt sáng như đèn, một dằng trước, một sau gáy; một đôi tai lớn và nhọn như tai dơi; mũi hếch lên như mũi lợn ngay trên cái miệng ngoác rộng, lởm chởm hai hàng răng to như quả chuối. Bộ lông đen nhọn như kim, cứng như sắt, đao kiếm chém không nổi, súng đạn bắn chẳng sao. Duy chỉ có sấm sét là đánh xuyên qua được lớp lông dày để thương đến nó, nhưng loài này lại rất lì đòn.
Điền Quý từng nghe kể hồi còn kháng chiến, có một đại đội xâm lược đóng trên cao nguyên từng gặp phải một con đi săn đêm. Người ta phải lấy pháo chống tăng ra bắn mà nó vẫn cười phe phé, xộc đến ăn hết cả đại đội, chẳng ai thoát được.
Vậy mới nói loài thú này rất khó giết, ngay đến những hành giả kỳ cựu cũng chưa chắc chế phục được. May mắn là trí khôn nó không cao lắm, nên đã có lừng từng bị một ông già tên Si Ruộc lừa cho chạy té khói.
Vân Kiếm bỗng cắm thanh kiếm xuống, lưỡi kiếm mảnh như lá lúa đâm ngập vào tảng đá xanh lót sân dễ như ngập vào bơ, tuyệt nhiên không phải loại kiếm bình thường. Chỉ thấy từ kẽ hở, khói trắng bắt đầu rỉ ra, bao phủ cả khoảng sân trống trải.
Điền Quý đang đứng thủ thế, bỗng cả người bắn vọt về phía trước, gáy truyền đến cảm giác ươn ướt. Anh chàng thò tay ra, chỉ thấy sau gáy đã trúng kiếm, máu chảy ra từ lúc nào. Nhưng nào có được đứng mà thở? Điền Quý chỉ kịp nghe vút một cái, cả người đã bị đẩy bạt sang trái, đầu vai phải bị kiếm chọc trúng, máu rỉ ra ấm sực.
Vân Kiếm vẫn đứng lì một chỗ, nhưng đòn đánh của ả tả cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương, hết trái lại phải, hết sau lại trước. Anh chàng biết đứng trong màn sương này thì sớm muộn cũng bị tùng xẻo, vội vàng vỗ hai tay vào nhau, dâng đất dưới chân cao vút lên, thoát ra khỏi biển sương mù.
Vân Kiếm cười khẩy, mắt lộ vẻ khinh khi, quát:
“Mày nghĩ mày thoát nổi à?”
Ả đưa ngón tay, búng đánh “chóc” một cái, tức thì mười mấy thanh kiếm nhỏ từ trong cơ thể Điền Quý đâm thủng da thịt mà phóng ra, khiến toàn thân anh chàng nhễu nhại những máu. Điền Quý đau đến nỗi nói không ra lời, chỉ có cách lấy vội ra một lọ thuốc, bôi lên ngoài vết thương, lại uống một ngụm. Nói kể cũng lạ, nước thuốc vừa chạm vào da thịt đã phát ra tiếng xèo xèo như mỡ nóng, miệng vết thương lành lại cơ hồ là trong nháy mắt.
Lúc đứng bên dưới, anh chàng cũng trót hít phải sương trắng của Vân Kiếm.
Anh chàng nhăn như khỉ, thầm nhủ:
“Mẹ, công hiệu thì công hiệu thật, nhưng thêm vài lần thế này thì phá sản mất. Mà uống nước bọt như vậy khác nào hôn nhau gián tiếp đâu? Đến rợn.”
Thứ trong bình là nước bọt của một loài yêu quái ăn thịt người đã tuyệt chủng, tên là Giả Chan. Nước bọt của bọn chúng có công hiệu chữa lành vết thương rất hiệu quả, chỉ cần bôi lên một chút thì dẫu bị nặng mấy cũng lành, duy chỉ có đôi mắt là ngoại lệ. Nói không ngoa thì đây chính là thứ thuốc chữa thương tốt nhất hai cõi.
Loài Giả Chan đã tuyệt chủng, thành ra nước bọt của chúng cũng thành hàng khan hiếm, dùng chút nào là bớt đi chút nấy. Đã thế lại có công dụng giữ mạng, thành ra mỗi lần nước bọt Giả Chan xuất hiện là lại có một cái giá trên trời, không nét bút nào hình dung nổi.
Ở chợ đen từng có vài người bán nước bọt Giả Chan pha loãng, nghe đâu số tiền thu về đủ để mua hàng trăm mẫu đất. Điền Quý ra ngoài xông pha hai cõi đã mười lăm năm, trên răng dưới cát tút chỉ có một bình nhỏ này, được một người biếu để phòng thân mà thôi.
Vân Kiếm chặc lưỡi, nói:
“Mày đúng là có lắm thủ đoạn thật đấy Quý ạ, nhưng để tao xem thứ thuốc ấy cứu mày được mấy lần!”
Ả nói dứt câu, sương khói bốn bề đã dâng lên thành từng cột cao, cuộn xoắn lại nhọn hoắt như những mũi khoan. Vân Kiếm vỗ vào đốc kiếm một cái, lập tức Điền Quý bị bủa vây tứ bề, sương trắng cơ hồ muốn đục cho anh chàng thành miếng pho mát Thụy Sĩ.
Điền Quý không còn cách nào, đành phải bỏ cột đá, nhảy ngược ra sau.
Anh chàng không giỏi chuyện tay chân, nhảy ra sau thì người tông cả vào tường gạch bao quanh ngôi nhà hoang. Điền Quý nôn ra một búng máu, cố gắng gượng dậy mà hai chân lảo đảo muốn ngã. Nhìn đến trước mặt thì cái cột đá do anh chàng tạo nên đã bị sươn mù của Vân Kiếm đâm nát vụn.
“Mẹ nó, mây mù bình thường không có thực thể, động đến là tan mà con ả này biến thành đao kiếm phá đất nát đá được, đúng là phản khoa học.”
Điền Quý nghĩ thầm.
Anh chàng đảo mắt một cái, ngó búng máu mình vừa nôn ra, ngón tay lập tức mó đến, mượn vũng máu vẽ lên một chữ “Khai”. Tức thì bốn bề tiếng chân người rầm rập, xung quanh lơ lửng vô vàn đốm lửa ma trơi. Xóc Cà Tực đang đánh nhau với bọn quỷ Quàn Tài cũng phải ngừng tay lại, rú lên thất thanh:
“Mẹ nó thằng này điên rồi! Tao không chơi với chúng mày nữa.”
Nhưng đám quỷ đang nổi xung thiên đâu lại để nó chạy? Bọn quỷ Quàn Tài chia nhau ra tóm chặt chân nó, không cho rời khỏi.
Vân Kiếm tuy cảm quan không nhạy bén bằng quái vật Xóc Cà Tực, nhưng rất nhanh cũng phát giác ra vấn đề. Ả giật mình kinh hãi, quát:
“Này! Nhà ngươi điên rồi hay sao?”
Điền Quý lảo đảo đứng dậy, nhếch mép:
“Người ta xưa nay vẫn bảo thằng Quý này là dân xóm liều, trên đời đếch có chuyện gì tao không dám làm cả. Trong đó... cũng bao gồm cả bưng nguyên cái U Minh đạo lên dương gian. Các ngươi có lẽ chưa quên ngôi nhà này là Cô Phong Sát, còn tao dùng thuật địa lý phong thủy để kiếm cơm đấy chứ?”
Cảnh sắc bốn bề vẫn không ngừng thay đổi ngay cả khi anh chàng đang mải nói chuyện.
Ánh sáng màu lục yêu dị phá đất mà lên, rọi sáng lập lòe như cực quang từ âm phủ. Khói đen ùn ùn kéo lên tận chín tầng mây, có cụm hóa thành hộ pháp cầm đao đứng canh, có cụm hóa thành ác quỷ mặt mày dữ tợn. Trên con đường mòn dẫn lên đồi hoa sim, từng dòng từng dòng oan hồn ùn ùn kéo về, lững thững đi về phía tòa nhà.
Điền Quý nhún vai, hai tay xuất hiện một lá bùa màu đen, chữ trên bùa viết bằng chu sa thành từng hàng, từng hàng như song sắt của nhà lao vậy.
Vân Kiếm nói:
“Giờ thì hai ta cứ thẳng thắn với nhau cho dễ. Hai đứa Ngạc Kiếm, Trúc Kiếm chắc chắn đang dùng mày làm mồi nhử để dụ tao ra, chẳng mấy mà hai đứa nó sẽ đến đây tăng viện. Cùng là Thất Kiếm Thánh, một mình tao không thắng nổi hai đứa nó, chỉ có đường tháo chạy. Và câu giờ cũng là mục đích của mày.”
“Thế nên, mục tiêu của mày là phối hợp với lũ quỷ này xử tao càng nhanh càng tốt?”
“Chuyện đơn giản thế này tao nghĩ mày không cần nói ra, cả hai ta đều hiểu. Nhưng nếu mày cho rằng câu thêm được vài ba giây là có thể thay đổi kết quả thì tao làm phước, mắt nhắm mắt mở, để mày nói hết cũng không hề gì.”
“Nói nhiều thế chứng tỏ mày tự tin lắm? Không sợ cô bạn tao đánh vào à?”
Vân Kiếm cười phá lên, nói:
“Lục Chuyển và Lục Thần quyết đúng là rất mạnh, nhưng không phải là vô địch thiên hạ. Muốn khắc chế cũng không phải chuyện gì khó khăn cả.”
“Ngươi thích cười lắm nhỉ?”
“Có làm mày khó chịu không?”
“Một chút...”
Điền Quý vừa nhún vai, cả người bỗng giật ngược ra sau, vừa kịp tránh khỏi một kiếm ngay mặt. Hai chân anh chàng trước sau vẫn thẳng đờ như khúc gỗ, không một bó cơ nào trên người chuyển động dù chỉ một li, quả thật là cực kì trái tự nhiên. Chuyển động ban nãy cứ như thể Điền Quý buộc dây vào eo, rồi đằng sau có con ma nào kéo dây giật ngược người anh chàng lại vậy.
Vân Kiếm quát:
“Nó bị tao đẩy ra khỏi chỗ bày trận rồi, còn không đánh đi?”
Đám Quỷ Quàn Tài đập tay vào trán bình bịch, hú lên một tiếng gai người rồi bổ xộc tới chỗ Điền Quý. Bàn tay chúng vồ đến, gió tạt vào mặt khiến anh chàng không tài nào mở nổi mắt. Anh chàng bèn quăng lá bùa đen ra, tay đánh một ấn quyết, miệng lẩm nhẩm đọc chú. Tức thì giữa trời quang đột nhiên có tiếng sấm nổ, một ánh chớp sáng lòe bổ đánh ầm xuống, thiêu cháy lá bùa.
Sấm trước chớp sau, tuyệt nhiên không phải sự tốt lành gì cả.
Điền Quý thấy bùa đã đốt hết, bèn rú lên:
“Đóng cửa thả chó!”
Một cái bóng đen thui nổi lên từ dưới đất, bốn cánh tay khổng lồ, lông lá vươn ra tóm lấy bọn quỷ Quàn Tài nhấc lên cao. Quái vật trợn đôi mắt to như cái chậu, đỏ lòm và sáng lòe như đèn đường mọc ở sau gáy ra nhòm Điền Quý. Kế đến, nó cất cái giọng ồm ồm lên, hất hàm hỏi:
“Mày thả ông ra, không sợ ông đánh chết à?
“Anh giai cứ nói thế nào, đây là cái ổ quỷ đấy. Bọn nó cũng không phải hạng thiện nam tín nữ gì đâu.”
“Lũ tép riu chẳng bõ tao ăn một bữa.”
Con quái vừa nói, vừa hé miệng cắn đứt đầu một con Quỷ Quàn Tài, mồm nhai xương rau ráu.
Đám Quỷ Quàn Tài thấy có kẻ dám xâm nhập vào ổ của chúng, bản năng lãnh địa nổi lên, bèn nổi quạu lên không còn biết lí lẽ gì nữa. Bọn này hú hét ầm ĩ, tay vỗ trán đùng đùng hòng đe dọa kẻ mới tới.
Con quỷ Điền Quý gọi ra nhòm xuống, há mồm gầm lên một tiếng chói tai, chẳng hề e ngại gì.
Vân Kiếm trỏ kiếm về phía con ác thú, lạnh giọng:
“Chà chà, không biết chú mày còn bao nhiêu át chủ bài đang giấu đây?”
“Át chủ bài đòi ăn thịt chủ thế này thì tao xin kiếu.”
Điền Quý nhún vai, nói.
Thứ anh chàng vừa gọi ra gọi là Xóc Cà Tực, nó là một loại yêu quái của miền núi. Dáng nó như con đười ươi, nhưng to như quả đồi, có bốn cánh tay lực lưỡng đầy lông lá. Nó có hai đôi mắt sáng như đèn, một dằng trước, một sau gáy; một đôi tai lớn và nhọn như tai dơi; mũi hếch lên như mũi lợn ngay trên cái miệng ngoác rộng, lởm chởm hai hàng răng to như quả chuối. Bộ lông đen nhọn như kim, cứng như sắt, đao kiếm chém không nổi, súng đạn bắn chẳng sao. Duy chỉ có sấm sét là đánh xuyên qua được lớp lông dày để thương đến nó, nhưng loài này lại rất lì đòn.
Điền Quý từng nghe kể hồi còn kháng chiến, có một đại đội xâm lược đóng trên cao nguyên từng gặp phải một con đi săn đêm. Người ta phải lấy pháo chống tăng ra bắn mà nó vẫn cười phe phé, xộc đến ăn hết cả đại đội, chẳng ai thoát được.
Vậy mới nói loài thú này rất khó giết, ngay đến những hành giả kỳ cựu cũng chưa chắc chế phục được. May mắn là trí khôn nó không cao lắm, nên đã có lừng từng bị một ông già tên Si Ruộc lừa cho chạy té khói.
Vân Kiếm bỗng cắm thanh kiếm xuống, lưỡi kiếm mảnh như lá lúa đâm ngập vào tảng đá xanh lót sân dễ như ngập vào bơ, tuyệt nhiên không phải loại kiếm bình thường. Chỉ thấy từ kẽ hở, khói trắng bắt đầu rỉ ra, bao phủ cả khoảng sân trống trải.
Điền Quý đang đứng thủ thế, bỗng cả người bắn vọt về phía trước, gáy truyền đến cảm giác ươn ướt. Anh chàng thò tay ra, chỉ thấy sau gáy đã trúng kiếm, máu chảy ra từ lúc nào. Nhưng nào có được đứng mà thở? Điền Quý chỉ kịp nghe vút một cái, cả người đã bị đẩy bạt sang trái, đầu vai phải bị kiếm chọc trúng, máu rỉ ra ấm sực.
Vân Kiếm vẫn đứng lì một chỗ, nhưng đòn đánh của ả tả cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương, hết trái lại phải, hết sau lại trước. Anh chàng biết đứng trong màn sương này thì sớm muộn cũng bị tùng xẻo, vội vàng vỗ hai tay vào nhau, dâng đất dưới chân cao vút lên, thoát ra khỏi biển sương mù.
Vân Kiếm cười khẩy, mắt lộ vẻ khinh khi, quát:
“Mày nghĩ mày thoát nổi à?”
Ả đưa ngón tay, búng đánh “chóc” một cái, tức thì mười mấy thanh kiếm nhỏ từ trong cơ thể Điền Quý đâm thủng da thịt mà phóng ra, khiến toàn thân anh chàng nhễu nhại những máu. Điền Quý đau đến nỗi nói không ra lời, chỉ có cách lấy vội ra một lọ thuốc, bôi lên ngoài vết thương, lại uống một ngụm. Nói kể cũng lạ, nước thuốc vừa chạm vào da thịt đã phát ra tiếng xèo xèo như mỡ nóng, miệng vết thương lành lại cơ hồ là trong nháy mắt.
Lúc đứng bên dưới, anh chàng cũng trót hít phải sương trắng của Vân Kiếm.
Anh chàng nhăn như khỉ, thầm nhủ:
“Mẹ, công hiệu thì công hiệu thật, nhưng thêm vài lần thế này thì phá sản mất. Mà uống nước bọt như vậy khác nào hôn nhau gián tiếp đâu? Đến rợn.”
Thứ trong bình là nước bọt của một loài yêu quái ăn thịt người đã tuyệt chủng, tên là Giả Chan. Nước bọt của bọn chúng có công hiệu chữa lành vết thương rất hiệu quả, chỉ cần bôi lên một chút thì dẫu bị nặng mấy cũng lành, duy chỉ có đôi mắt là ngoại lệ. Nói không ngoa thì đây chính là thứ thuốc chữa thương tốt nhất hai cõi.
Loài Giả Chan đã tuyệt chủng, thành ra nước bọt của chúng cũng thành hàng khan hiếm, dùng chút nào là bớt đi chút nấy. Đã thế lại có công dụng giữ mạng, thành ra mỗi lần nước bọt Giả Chan xuất hiện là lại có một cái giá trên trời, không nét bút nào hình dung nổi.
Ở chợ đen từng có vài người bán nước bọt Giả Chan pha loãng, nghe đâu số tiền thu về đủ để mua hàng trăm mẫu đất. Điền Quý ra ngoài xông pha hai cõi đã mười lăm năm, trên răng dưới cát tút chỉ có một bình nhỏ này, được một người biếu để phòng thân mà thôi.
Vân Kiếm chặc lưỡi, nói:
“Mày đúng là có lắm thủ đoạn thật đấy Quý ạ, nhưng để tao xem thứ thuốc ấy cứu mày được mấy lần!”
Ả nói dứt câu, sương khói bốn bề đã dâng lên thành từng cột cao, cuộn xoắn lại nhọn hoắt như những mũi khoan. Vân Kiếm vỗ vào đốc kiếm một cái, lập tức Điền Quý bị bủa vây tứ bề, sương trắng cơ hồ muốn đục cho anh chàng thành miếng pho mát Thụy Sĩ.
Điền Quý không còn cách nào, đành phải bỏ cột đá, nhảy ngược ra sau.
Anh chàng không giỏi chuyện tay chân, nhảy ra sau thì người tông cả vào tường gạch bao quanh ngôi nhà hoang. Điền Quý nôn ra một búng máu, cố gắng gượng dậy mà hai chân lảo đảo muốn ngã. Nhìn đến trước mặt thì cái cột đá do anh chàng tạo nên đã bị sươn mù của Vân Kiếm đâm nát vụn.
“Mẹ nó, mây mù bình thường không có thực thể, động đến là tan mà con ả này biến thành đao kiếm phá đất nát đá được, đúng là phản khoa học.”
Điền Quý nghĩ thầm.
Anh chàng đảo mắt một cái, ngó búng máu mình vừa nôn ra, ngón tay lập tức mó đến, mượn vũng máu vẽ lên một chữ “Khai”. Tức thì bốn bề tiếng chân người rầm rập, xung quanh lơ lửng vô vàn đốm lửa ma trơi. Xóc Cà Tực đang đánh nhau với bọn quỷ Quàn Tài cũng phải ngừng tay lại, rú lên thất thanh:
“Mẹ nó thằng này điên rồi! Tao không chơi với chúng mày nữa.”
Nhưng đám quỷ đang nổi xung thiên đâu lại để nó chạy? Bọn quỷ Quàn Tài chia nhau ra tóm chặt chân nó, không cho rời khỏi.
Vân Kiếm tuy cảm quan không nhạy bén bằng quái vật Xóc Cà Tực, nhưng rất nhanh cũng phát giác ra vấn đề. Ả giật mình kinh hãi, quát:
“Này! Nhà ngươi điên rồi hay sao?”
Điền Quý lảo đảo đứng dậy, nhếch mép:
“Người ta xưa nay vẫn bảo thằng Quý này là dân xóm liều, trên đời đếch có chuyện gì tao không dám làm cả. Trong đó... cũng bao gồm cả bưng nguyên cái U Minh đạo lên dương gian. Các ngươi có lẽ chưa quên ngôi nhà này là Cô Phong Sát, còn tao dùng thuật địa lý phong thủy để kiếm cơm đấy chứ?”
Cảnh sắc bốn bề vẫn không ngừng thay đổi ngay cả khi anh chàng đang mải nói chuyện.
Ánh sáng màu lục yêu dị phá đất mà lên, rọi sáng lập lòe như cực quang từ âm phủ. Khói đen ùn ùn kéo lên tận chín tầng mây, có cụm hóa thành hộ pháp cầm đao đứng canh, có cụm hóa thành ác quỷ mặt mày dữ tợn. Trên con đường mòn dẫn lên đồi hoa sim, từng dòng từng dòng oan hồn ùn ùn kéo về, lững thững đi về phía tòa nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.