Chương 135: Võ sư
Nghịch Tử
06/03/2022
“Thiếp sẽ gặp anh ở sân thượng. Giải quyết xong thì nhớ gọi đấy...”
Điệp Y cúi mình, nâng mép váy lên một tí, sau đó biến mất hẳn vào bóng tối.
Điền Quý chặc lưỡi. Nếu Điệp Y xuất hiện ở đây thì có lẽ người mà cô nàng vừa nói chuyện chính là Phượng Ngân rồi. Nghĩ đến đây, bất giác anh chàng thấy nhẹ nhõm hơn.
Có lẽ, có những chuyện người khác nói ra thì tốt hơn.
Văn phòng vẫn để mở, ánh đèn hắt ra từ bên dưới khe cửa. Trên tường còn có chữ viết bậy nguệch ngoạc, chửi rủa trù xéo Điền Quý. Không nói ra thì cũng biết ai là người viết những dòng chữ này.
Anh chàng lắc đầu, đẩy cánh cửa ra.
Phượng Ngân đã quay lại từ chỗ của Huệ, lúc này đang ngồi ở bàn tiếp khách. Điền Quý ngó thấy trên bàn đặt hai chén nước trà, đủ biết Điệp Y vừa đi từ đâu ra.
“Về rồi à?”
“Về rồi.”
Điền Quý đáp, giọng khô khốc.
Phượng Ngân quay lại, nhìn anh chàng, đôi mắt hơi có vẻ buồn. Dáng vẻ của cô nàng hiện tại khiến Điền Quý giật mình.
Trái với cái anh lôi thôi lếch thếch được chăng hay chớ, Phượng Ngân rất quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình. Cô nàng không chạy theo mốt, cũng không thích khoe khoang, nhưng lúc nào trông cũng chỉnh tề, ưa nhìn và lịch sự.
“Có tâm sự gì à? Tóc cũng chẳng buồn chải.”
Điền Quý ngồi xuống xô pha, vừa vuốt lại mấy sợi tóc rối của Phượng Ngân, vừa nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì muốn kể cho em à?”
Phượng Ngân không trả lời, mà hỏi ngược lại anh chàng. Điền Quý có thể nghe ra được, là Điệp Y đã nói với cô nàng chuyện anh chàng vẫn luôn giấu kín rồi. Điền Quý hắng giọng, đảo mắt sang chỗ khác, nói:
“Có. Hôm nay vừa bị Triệu Vân Sam lôi ra ngoài xong”
Anh chàng biết rõ, lúc này không khai thật ra thì chỉ càng khiến mối quan hệ này xấu hơn, thậm chí là đổ vỡ. Thế nên, Điền Quý mới cố tình lảng tránh điều mà Phượng Ngân đang muốn anh xác nhận.
Vai cô nàng hơi trùng xuống, sau đó:
“Ngày mai bố em sẽ lên đây. Có gì anh chú ý ăn mặc một chút.”
Lúc nói mấy câu này, giọng Phượng Ngân có vẻ buồn buồn.
Ông Mạnh là một người đàn ông tầm thước, trán hói và có nước da hơi đậm màu nắng mưa. Trông lão cũng không to khỏe gì cả, thậm chí đứng cạnh Điền Quý còn hơi có phần còi cọc hơn. Khó mà có thể tưởng tượng được người đàn ông mặc cái áo nâu xồng chân chất này lại là một võ sư có tiếng. Nếu bây giờ lão đòi đánh nhau, thì chưa cần đến đòn thứ hai xương cốt toàn thân của Điền Quý đã gãy sạch rồi.
Đúng như lời hẹn, hôm nay ông Mạnh và vợ đến đón Phượng Ngân, thuận tiện gặp anh chàng xem thế nào. Bốn người chọn một quán ăn không lớn không nhỏ gần văn phòng để dùng bữa.
Suốt cả bữa ăn, chẳng ai nói với ai câu nào cả. Không khí có phần ngột ngạt và bí bách.
Sau môt lúc, Điền Quý đứng dậy, đi ra chỗ ban công tầng hai hút thuốc. Anh chàng nghe có tiếng bước chân đi theo mình, đoán là ông Mạnh, bèn chìa bao thuốc về phía ông:
“Bác hút không?”
“Cũng được. Tao còn tưởng mày bỏ rồi cơ.”
Ông Mạnh đón điếu thuốc, rồi lấy diêm châm điếu. Bấy giờ bật lửa đã không phải thứ đồ hiếm lạ nữa, ấy vậy mà ông vẫn cứ trung thành thủ cựu với cái bao diêm bé đúng bằng ba ngón tay. Lão hút một hơi, ngậm khói một lúc rồi thả ra, lim dim mắt.
“Đúng là bỏ rồi. Gần đây mới hút lại.”
Điền Quý nhún vai.
Ông Mạnh nhướn mày, nhìn anh chàng một cái, rồi thấp giọng:
“Chuyện hôm qua tao cũng có nghe. Cứng đầu cứng cổ như mày mà cũng thay đổi rồi à?”
Điền Quý biết lão đang nhắc đến chuyện gì. Anh chàng lim dim mắt, hồi tưởng lại cái người mười năm trước hùng hùng hổ hổ đến tổng bộ hành giả gây sự vì cái chết của cô con gái cưng, rồi bật cười:
“Cũng mười năm rồi. Đời người mấy lần mười năm, có ai mà không thay đổi? Nhất là một thằng mười tám với một thằng hai tám. Khác lắm chứ bác?”
“Ừ đúng rồi. Khác lắm. Khác kiểu gì mà cả hai đứa con gái của tao đều khổ vì mày.”
Ông Mạnh làu bàu, thở mạnh ra làm chòm râu của lão rung rinh mấy cái. Lão vung tay tống cho Điền Quý một đấm ngay lưng, làm anh chàng sặc khói ho lên sù sụ. Lườm ông võ sư một cái, Điền Quý mới hạ giọng:
“Thế ông nghĩ không thử đến với nhau một lần, cô ấy chịu thôi à?”
“Mày nói cứ như không muốn con gái tao phải hối hận vậy.”
Lão nhướn mày, rồi thở dài.
“Cả tao, cả mày, có vẻ đều không muốn nó dấn quá sâu vào thế giới của hành giả. Chỉ tiếc là con gái lớn rồi, có nghe người làm cha này bao giờ đâu?”
Nghe ông Mạnh nói, mà Điền Quý bất giác nhớ đến cái người chết dưới tay mình mười năm trước.
Điền Quý dập điếu thuốc, nói một câu tưởng chừng như không ăn nhập gì với cả cuộc hội thoại vừa rồi:
“Có những chuyện cháu không thể trốn tránh được.”
“Mày đi mà nói mấy câu ấy với con Ngân ấy. Tao hiểu cho mày thì được ích lợi gì? Hay mày sợ?”
Ông Mạnh cũng tắt điếu thuốc, sau đó hỏi ngược lại.
Điền Quý lóng ngóng quay sang chỗ khác, rồi hỏi:
“À. Thế cái anh kia là người thế nào?”
Anh chàng hỏi về cái anh đồng nghiệp Phượng Ngân từng thích, mượn chuyện này lảng tránh câu hỏi của ông Mạnh. Ông võ sư “hừ” một cái rõ kêu, rồi nói:
“Tốt lắm. Lịch sự, cầu tiến, hiếu thảo, gia đình cũng đàng hoàng tử tế.”
“Vậy cháu yên tâm rồi.”
“Yên tâm? Mày cứ giải thích với con bé đi đã. Tao xuống với vợ...”
Ông Mạnh vỗ vai anh chàng một cái, ánh mắt tựa hồ như đang nói: “dàn thiên lí nhà mày sắp đổ rồi”, sau đó đẩy cửa ban công sang một bên, lộ ra chỗ Phượng Ngân đang đứng.
Không khó để đoán được, với Lục Thần quyết, cô nàng đã nghe dược toàn bộ cuộc nói chuyện từ nãy đến giờ của hai người.
“Vẫn không định nói à?”
Phượng Ngân bước lên một bước, hỏi.
Hai bàn tay cô nàng đã nắm thật chặt lại vào nhau.
“Nhất định phải nói lần nữa à?”
Điền Quý đưa tay quệt mũi mấy cái, hỏi lại. Nhìn Phượng Ngân phản ứng như thế, anh chàng có thể đoán được Điệp Y đã kể hết cho cô nàng rồi.
“Lúc nào cũng vậy. Kể cả lúc đi tìm Lăng Vua Ma, kể cả bây giờ, lúc nào anh cũng giấu giấu diếm diếm riêng phần mình. Quý... đã bao giờ anh tin em chưa?”
Giọng cô nàng nói đến đây đã có hơi nghèn nghẹt. Phượng Ngân tằng hắng một cái, giống như để bình ổn lại tâm tình, sau đó nói:
“Em muốn nghe chính miệng anh nói.”
“Anh nói em sẽ tin không?”
Anh chàng cười, tiếng cười như nấc lên từ trong cuống họng.
Phượng Ngân cắn môi, sau đó ngẩng đầu, mắt đối mắt với Điền Quý. Vẻ nghiêm túc của cô nàng khiến Điền Quý giật mình một cái.
Sau đó, Phượng Ngân nói, giọng kiên định:
“Hơn một tháng nay ở chung, anh chưa bao giờ thiếu tôn trọng cả. Em tin anh không phải là loại người sẽ đi làm cái chuyện cưỡng bức con gái nhà người khác.”
Điền Quý bất giác thấy hốc mắt ươn ướt.
Người ở tổng bộ, cha mẹ, họ hàng nội ngoại tuy vẫn đứng về phía anh chàng, nhưng Điền Quý có thể nhận ra đó thuần túy là vì địa vị truyền nhân nhà họ Điền và giá trị của mình với giới hành giả mà thôi. Không một ai tin tưởng anh chàng vô tội cả, mặc cho Điền Quý có giải thích rã họng. Lâu dần, anh chàng cũng không để tâm đến nữa.
Dù sao cũng không ai lộ ra ngoài mặt.
Phượng Ngân là người đầu tiên.
Điền Quý gật đầu, nói:
“Cảm ơn.”
Hai người chia tay.
Cũng không có sóng gió gì cả. Rất êm thấm.
Phượng Ngân đã cùng cha mẹ về ngoại thành, một mình Điền Quý lóc cóc đi trên phố.
Phố xá đông người, nhưng anh chàng lại thấy trống trải.
Điền Quý kéo cánh cửa sắt, bước lên cầu thang khu chung cư. Anh chàng đến chỗ lão Quang, dùng dằng một hồi, cuối cùng cũng không dán bùa chiêu tài lên cửa, chỉ tổ bị lão ấy xé.
Anh chàng tiếp tục lên lầu, thấy dì Tư chưa về, bèn không quay lại văn phòng nữa.
Điệp Y đã chờ sẵn trên sân thượng.
“Cô thắng.”
Điền Quý ném một cái lọ cho cô ta. Cô nàng nhoẻn miệng, cất đồ vào trong túi, rồi nhẹ nhàng chạm lên băng bịt mắt.
“Anh làm rất đúng.”
“Cô làm như tôi có lựa chọn nào khác ấy.”
Điền Quý ngẩng đầu nhìn về phương xa, lòng rủa cái lời nguyền của gia tộc bảy bảy bốn mươi chín lần.
Lời nguyền của nhà họ Điền chẳng những khiến họ mất đi mắt âm dương, mà còn độc đinh tất cả các đời. Mỗi người thuộc dòng dõi Điền quận công năm xưa chỉ có thể có một đứa con, được kế thừa trạng thái nửa sống nửa chết của gia tộc. Chỉ khi truyền nhân đời này chết, thì bố mẹ của y mới có thể có thêm đứa nữa để nối dõi.
Truyền nhân đời trước của họ Điền là mẹ của Điền Quý, bây giờ đã hơn bảy mươi. Trước anh chàng còn có một người anh nữa, nhưng đã chết trận trong kháng chiến.
“Cô biết từ khi nào? Cái vụ... truyền nhân đời tiếp theo của nhà tôi xuất hiện ấy.”
Điền Quý tựa mình vào lan can, mắt nhìn bâng quơ vào ánh hoàng hôn sau những tòa nhà.
“Nửa tháng trước. Bên đó chỉ đích danh anh phải đến chịu chết. Thiếp đã tự mình kiểm tra rồi, thằng bé đúng là người nửa sống nửa chết. Lo giải quyết cái họa phong lưu năm đó đi anh Điền.”
“Cô cũng tin tôi là loại người như thế?”
“Đến cả con cũng có rồi, anh bảo anh nói có đáng tin không?”
Điệp Y nhún mình một cái, sau đó nói:
“Thiếp chúc anh thượng lộ bình an.”
“Chúc, chứ không phải trù cho cả tôi cả đứa bé đều chết lăn quay ra à?”
Điền Quý khịt mũi.
Huyễn Kiếm nhoẻn miệng:
“Anh này. Chuyện trù ẻo ấy đóng cửa tắt đèn làm là được rồi, ai lại làm giữa thanh thiên bạch nhật cơ chứ?”
Cô nàng vừa nói, thân thể vừa từ từ tan biến.
Trên sân thượng chỉ còn một mình Điền Quý.
Anh chàng lấy tấm vé tàu nhàu nát ra, cười khổ một cái, sau đó lại cất bước.
Lần này, đơn độc một mình.
Điệp Y cúi mình, nâng mép váy lên một tí, sau đó biến mất hẳn vào bóng tối.
Điền Quý chặc lưỡi. Nếu Điệp Y xuất hiện ở đây thì có lẽ người mà cô nàng vừa nói chuyện chính là Phượng Ngân rồi. Nghĩ đến đây, bất giác anh chàng thấy nhẹ nhõm hơn.
Có lẽ, có những chuyện người khác nói ra thì tốt hơn.
Văn phòng vẫn để mở, ánh đèn hắt ra từ bên dưới khe cửa. Trên tường còn có chữ viết bậy nguệch ngoạc, chửi rủa trù xéo Điền Quý. Không nói ra thì cũng biết ai là người viết những dòng chữ này.
Anh chàng lắc đầu, đẩy cánh cửa ra.
Phượng Ngân đã quay lại từ chỗ của Huệ, lúc này đang ngồi ở bàn tiếp khách. Điền Quý ngó thấy trên bàn đặt hai chén nước trà, đủ biết Điệp Y vừa đi từ đâu ra.
“Về rồi à?”
“Về rồi.”
Điền Quý đáp, giọng khô khốc.
Phượng Ngân quay lại, nhìn anh chàng, đôi mắt hơi có vẻ buồn. Dáng vẻ của cô nàng hiện tại khiến Điền Quý giật mình.
Trái với cái anh lôi thôi lếch thếch được chăng hay chớ, Phượng Ngân rất quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình. Cô nàng không chạy theo mốt, cũng không thích khoe khoang, nhưng lúc nào trông cũng chỉnh tề, ưa nhìn và lịch sự.
“Có tâm sự gì à? Tóc cũng chẳng buồn chải.”
Điền Quý ngồi xuống xô pha, vừa vuốt lại mấy sợi tóc rối của Phượng Ngân, vừa nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì muốn kể cho em à?”
Phượng Ngân không trả lời, mà hỏi ngược lại anh chàng. Điền Quý có thể nghe ra được, là Điệp Y đã nói với cô nàng chuyện anh chàng vẫn luôn giấu kín rồi. Điền Quý hắng giọng, đảo mắt sang chỗ khác, nói:
“Có. Hôm nay vừa bị Triệu Vân Sam lôi ra ngoài xong”
Anh chàng biết rõ, lúc này không khai thật ra thì chỉ càng khiến mối quan hệ này xấu hơn, thậm chí là đổ vỡ. Thế nên, Điền Quý mới cố tình lảng tránh điều mà Phượng Ngân đang muốn anh xác nhận.
Vai cô nàng hơi trùng xuống, sau đó:
“Ngày mai bố em sẽ lên đây. Có gì anh chú ý ăn mặc một chút.”
Lúc nói mấy câu này, giọng Phượng Ngân có vẻ buồn buồn.
Ông Mạnh là một người đàn ông tầm thước, trán hói và có nước da hơi đậm màu nắng mưa. Trông lão cũng không to khỏe gì cả, thậm chí đứng cạnh Điền Quý còn hơi có phần còi cọc hơn. Khó mà có thể tưởng tượng được người đàn ông mặc cái áo nâu xồng chân chất này lại là một võ sư có tiếng. Nếu bây giờ lão đòi đánh nhau, thì chưa cần đến đòn thứ hai xương cốt toàn thân của Điền Quý đã gãy sạch rồi.
Đúng như lời hẹn, hôm nay ông Mạnh và vợ đến đón Phượng Ngân, thuận tiện gặp anh chàng xem thế nào. Bốn người chọn một quán ăn không lớn không nhỏ gần văn phòng để dùng bữa.
Suốt cả bữa ăn, chẳng ai nói với ai câu nào cả. Không khí có phần ngột ngạt và bí bách.
Sau môt lúc, Điền Quý đứng dậy, đi ra chỗ ban công tầng hai hút thuốc. Anh chàng nghe có tiếng bước chân đi theo mình, đoán là ông Mạnh, bèn chìa bao thuốc về phía ông:
“Bác hút không?”
“Cũng được. Tao còn tưởng mày bỏ rồi cơ.”
Ông Mạnh đón điếu thuốc, rồi lấy diêm châm điếu. Bấy giờ bật lửa đã không phải thứ đồ hiếm lạ nữa, ấy vậy mà ông vẫn cứ trung thành thủ cựu với cái bao diêm bé đúng bằng ba ngón tay. Lão hút một hơi, ngậm khói một lúc rồi thả ra, lim dim mắt.
“Đúng là bỏ rồi. Gần đây mới hút lại.”
Điền Quý nhún vai.
Ông Mạnh nhướn mày, nhìn anh chàng một cái, rồi thấp giọng:
“Chuyện hôm qua tao cũng có nghe. Cứng đầu cứng cổ như mày mà cũng thay đổi rồi à?”
Điền Quý biết lão đang nhắc đến chuyện gì. Anh chàng lim dim mắt, hồi tưởng lại cái người mười năm trước hùng hùng hổ hổ đến tổng bộ hành giả gây sự vì cái chết của cô con gái cưng, rồi bật cười:
“Cũng mười năm rồi. Đời người mấy lần mười năm, có ai mà không thay đổi? Nhất là một thằng mười tám với một thằng hai tám. Khác lắm chứ bác?”
“Ừ đúng rồi. Khác lắm. Khác kiểu gì mà cả hai đứa con gái của tao đều khổ vì mày.”
Ông Mạnh làu bàu, thở mạnh ra làm chòm râu của lão rung rinh mấy cái. Lão vung tay tống cho Điền Quý một đấm ngay lưng, làm anh chàng sặc khói ho lên sù sụ. Lườm ông võ sư một cái, Điền Quý mới hạ giọng:
“Thế ông nghĩ không thử đến với nhau một lần, cô ấy chịu thôi à?”
“Mày nói cứ như không muốn con gái tao phải hối hận vậy.”
Lão nhướn mày, rồi thở dài.
“Cả tao, cả mày, có vẻ đều không muốn nó dấn quá sâu vào thế giới của hành giả. Chỉ tiếc là con gái lớn rồi, có nghe người làm cha này bao giờ đâu?”
Nghe ông Mạnh nói, mà Điền Quý bất giác nhớ đến cái người chết dưới tay mình mười năm trước.
Điền Quý dập điếu thuốc, nói một câu tưởng chừng như không ăn nhập gì với cả cuộc hội thoại vừa rồi:
“Có những chuyện cháu không thể trốn tránh được.”
“Mày đi mà nói mấy câu ấy với con Ngân ấy. Tao hiểu cho mày thì được ích lợi gì? Hay mày sợ?”
Ông Mạnh cũng tắt điếu thuốc, sau đó hỏi ngược lại.
Điền Quý lóng ngóng quay sang chỗ khác, rồi hỏi:
“À. Thế cái anh kia là người thế nào?”
Anh chàng hỏi về cái anh đồng nghiệp Phượng Ngân từng thích, mượn chuyện này lảng tránh câu hỏi của ông Mạnh. Ông võ sư “hừ” một cái rõ kêu, rồi nói:
“Tốt lắm. Lịch sự, cầu tiến, hiếu thảo, gia đình cũng đàng hoàng tử tế.”
“Vậy cháu yên tâm rồi.”
“Yên tâm? Mày cứ giải thích với con bé đi đã. Tao xuống với vợ...”
Ông Mạnh vỗ vai anh chàng một cái, ánh mắt tựa hồ như đang nói: “dàn thiên lí nhà mày sắp đổ rồi”, sau đó đẩy cửa ban công sang một bên, lộ ra chỗ Phượng Ngân đang đứng.
Không khó để đoán được, với Lục Thần quyết, cô nàng đã nghe dược toàn bộ cuộc nói chuyện từ nãy đến giờ của hai người.
“Vẫn không định nói à?”
Phượng Ngân bước lên một bước, hỏi.
Hai bàn tay cô nàng đã nắm thật chặt lại vào nhau.
“Nhất định phải nói lần nữa à?”
Điền Quý đưa tay quệt mũi mấy cái, hỏi lại. Nhìn Phượng Ngân phản ứng như thế, anh chàng có thể đoán được Điệp Y đã kể hết cho cô nàng rồi.
“Lúc nào cũng vậy. Kể cả lúc đi tìm Lăng Vua Ma, kể cả bây giờ, lúc nào anh cũng giấu giấu diếm diếm riêng phần mình. Quý... đã bao giờ anh tin em chưa?”
Giọng cô nàng nói đến đây đã có hơi nghèn nghẹt. Phượng Ngân tằng hắng một cái, giống như để bình ổn lại tâm tình, sau đó nói:
“Em muốn nghe chính miệng anh nói.”
“Anh nói em sẽ tin không?”
Anh chàng cười, tiếng cười như nấc lên từ trong cuống họng.
Phượng Ngân cắn môi, sau đó ngẩng đầu, mắt đối mắt với Điền Quý. Vẻ nghiêm túc của cô nàng khiến Điền Quý giật mình một cái.
Sau đó, Phượng Ngân nói, giọng kiên định:
“Hơn một tháng nay ở chung, anh chưa bao giờ thiếu tôn trọng cả. Em tin anh không phải là loại người sẽ đi làm cái chuyện cưỡng bức con gái nhà người khác.”
Điền Quý bất giác thấy hốc mắt ươn ướt.
Người ở tổng bộ, cha mẹ, họ hàng nội ngoại tuy vẫn đứng về phía anh chàng, nhưng Điền Quý có thể nhận ra đó thuần túy là vì địa vị truyền nhân nhà họ Điền và giá trị của mình với giới hành giả mà thôi. Không một ai tin tưởng anh chàng vô tội cả, mặc cho Điền Quý có giải thích rã họng. Lâu dần, anh chàng cũng không để tâm đến nữa.
Dù sao cũng không ai lộ ra ngoài mặt.
Phượng Ngân là người đầu tiên.
Điền Quý gật đầu, nói:
“Cảm ơn.”
Hai người chia tay.
Cũng không có sóng gió gì cả. Rất êm thấm.
Phượng Ngân đã cùng cha mẹ về ngoại thành, một mình Điền Quý lóc cóc đi trên phố.
Phố xá đông người, nhưng anh chàng lại thấy trống trải.
Điền Quý kéo cánh cửa sắt, bước lên cầu thang khu chung cư. Anh chàng đến chỗ lão Quang, dùng dằng một hồi, cuối cùng cũng không dán bùa chiêu tài lên cửa, chỉ tổ bị lão ấy xé.
Anh chàng tiếp tục lên lầu, thấy dì Tư chưa về, bèn không quay lại văn phòng nữa.
Điệp Y đã chờ sẵn trên sân thượng.
“Cô thắng.”
Điền Quý ném một cái lọ cho cô ta. Cô nàng nhoẻn miệng, cất đồ vào trong túi, rồi nhẹ nhàng chạm lên băng bịt mắt.
“Anh làm rất đúng.”
“Cô làm như tôi có lựa chọn nào khác ấy.”
Điền Quý ngẩng đầu nhìn về phương xa, lòng rủa cái lời nguyền của gia tộc bảy bảy bốn mươi chín lần.
Lời nguyền của nhà họ Điền chẳng những khiến họ mất đi mắt âm dương, mà còn độc đinh tất cả các đời. Mỗi người thuộc dòng dõi Điền quận công năm xưa chỉ có thể có một đứa con, được kế thừa trạng thái nửa sống nửa chết của gia tộc. Chỉ khi truyền nhân đời này chết, thì bố mẹ của y mới có thể có thêm đứa nữa để nối dõi.
Truyền nhân đời trước của họ Điền là mẹ của Điền Quý, bây giờ đã hơn bảy mươi. Trước anh chàng còn có một người anh nữa, nhưng đã chết trận trong kháng chiến.
“Cô biết từ khi nào? Cái vụ... truyền nhân đời tiếp theo của nhà tôi xuất hiện ấy.”
Điền Quý tựa mình vào lan can, mắt nhìn bâng quơ vào ánh hoàng hôn sau những tòa nhà.
“Nửa tháng trước. Bên đó chỉ đích danh anh phải đến chịu chết. Thiếp đã tự mình kiểm tra rồi, thằng bé đúng là người nửa sống nửa chết. Lo giải quyết cái họa phong lưu năm đó đi anh Điền.”
“Cô cũng tin tôi là loại người như thế?”
“Đến cả con cũng có rồi, anh bảo anh nói có đáng tin không?”
Điệp Y nhún mình một cái, sau đó nói:
“Thiếp chúc anh thượng lộ bình an.”
“Chúc, chứ không phải trù cho cả tôi cả đứa bé đều chết lăn quay ra à?”
Điền Quý khịt mũi.
Huyễn Kiếm nhoẻn miệng:
“Anh này. Chuyện trù ẻo ấy đóng cửa tắt đèn làm là được rồi, ai lại làm giữa thanh thiên bạch nhật cơ chứ?”
Cô nàng vừa nói, thân thể vừa từ từ tan biến.
Trên sân thượng chỉ còn một mình Điền Quý.
Anh chàng lấy tấm vé tàu nhàu nát ra, cười khổ một cái, sau đó lại cất bước.
Lần này, đơn độc một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.