Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 49: Hâm mộ

Nam Chi

13/12/2017

Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên cùng đi ra ngoài một lần, nhất định sẽ cùng hắn nháo ra mâu thuẫn một lần, đều tại quan niệm không trung thành của tên Tào Dật Nhiên này.

Bạch Thụ cũng phát hiện, Tào Dật Nhiên người này, chỉ dùng mềm là không được, thế nhưng mạnh bạo cũng không được, sẽ là hắn phát bệnh.

Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, y có chút thúc thủ vô sách. (không có cách nào)

Tuy rằng thúc thủ vô sách, khi y hỏi Tào Dật Nhiên muốn về chỗ nào, Tào Dật Nhiên nói tới nhà y, y đối với hắn lại mềm lòng.

Tào Dật Nhiên sau khi về nhà ở trong toilet cả buổi, Bạch Thụ cũng chờ tới nóng nảy, gõ cửa hỏi hắn có chuyện gì không, Tào Dật Nhiên chỉ nói không có gì, sau đó đi ra sắc mặt trắng bệch, Bạch Thụ hỏi hắn làm sao, hắn cũng không đáp, chỉ là nhào lên giường không nhúc nhích nữa.

Bạch Thụ không phải người ngu, cũng đoán được là chuyện gì, thế là ngồi bên giường xoa bóp lưng hắn, lại cúi người hôn hôn bên tai hắn, nói, “Nếu đau, anh giúp em xem một chút nhé.”

Tào Dật Nhiên cảm nhận được khí tức ấm áp khi Bạch Thụ hô hấp thổi bên tai, tâm tình không khỏi thoải mái một ít, nhưng vẫn lắc đầu, nói, “Không có việc gì. Có lẽ hai ngày này vẫn nên ăn cháo tương đối tốt.”

Bạch Thụ liền lo lắng, muốn cởi quần hắn, “Anh nhìn xem một chút, bôi thôi thuốc đi.”

Tào Dật Nhiên kéo quần lại không cho y cởi, nói, “Đừng có nhìn, anh có tôn trọng tôi không.”

Đây là lần đầu tiên Tào Dật Nhiên dùng cái từ “tôn trọng”, cho nên Bạch Thụ chỉ đành thả tay, nói, “Được rồi.”

Y nói xong, liền đứng lên, đi lấy thuốc Tào Dật Nhiên cần bỏ lên giá trong toilet, chỉ cần hắn đi vào là có thể thấy.

Có lẽ Tào Dật Nhiên thật sự là bị đau trong toilet, lúc sau vẫn rất trầm mặc, tới khi lên giường ngủ, hắn cũng là yên lặng ngủ một bên, để bên kia lại cho Bạch Thụ.

Bạch Thụ nằm xuống, tắt đèn, ôm lấy hắn từ phía sau, Tào Dật Nhiên muốn hất cánh tay ôm mình ra, thế nhưng tay vừa chạm phải bàn tay ấm áp của Bạch Thụ, hắn lại không khăng khăng nữa, chỉ nắm chặt tay y.

Bạch Thụ ôm hắn thật chặt, hô hấp phả lên cổ hắn, thấp giọng nói, “Xin lỗi.”

Tào Dật Nhiên ngẩn người mới phản ứng được hắn nói cái gì, thế là có chút không được tự nhiên, nói, “Anh xin lỗi làm gì?”

Bạch Thụ rất áy náy nói, “Làm em bị thương, là anh không tốt.”

Tào Dật Nhiên vốn muốn mắng người, nhưng nghe tâm tình trong giọng nói Bạch Thụ, thế là ngược lại muốn an ủi y, buồn bực nói, “Quên đi, lần đầu tiên anh coi như không tệ rồi. Về sau không cần giống như đầu trâu, chỉ biết vọt mạnh, anh cũng phải xem một chút cảm thụ của tôi chứ.”

Nói xong, chính hắn cũng áy náy, nghĩ thầm mình đang nói cái gì vậy, cmn, quả thật giống như… Thế là hắn liền mắng to một tiếng, “Dẹp! Anh xem như chưa nghe đi.”

Bạch Thụ làm sao sẽ xem như chưa nghe thấy chứ, y hôn vài cái lên cổ và mái tóc mềm mại của Tào Dật Nhiên, trong lòng rất cảm động.

Dù sao trước kia Tào Dật Nhiên là cái dạng gì, bây giờ lại là cái dạng gì, thay đổi thật ra vẫn rất lớn.

Tuy rằng Tào Dật Nhiên còn có rất nhiều chỗ khiến y cảm thấy rất vô lực, thế nhưng vẫn có thể khiến hắn chậm rãi thay đổi. Mà Bạch Thụ cũng tự kiểm điểm bản thân, Tào Dật Nhiên vốn chính là một người không chịu nổi tịch mịch, hơn nữa khi còn bé bị tổn thương, vẫn có bóng ma trong lòng, công việc mình bận rộn không có thời gian bồi hắn, lại không cho Tào Dật Nhiên rảnh rỗi ra ngoài lêu lổng, đây không quá thực tế, cho nên, xem ra vẫn là phải để Tào Dật Nhiên chơi bời lêu lổng có chính sự để bận mới là biện pháp giải quyết.

Bạch Thụ nắm tay Tào Dật Nhiên mềm nhẹ xoa nắn, Tào Dật Nhiên bị y sờ tâm ngứa khó nhịn, liền trở tay cầm tay y, không cho y động nữa.

Lúc này tâm Bạch Thụ tràn đầy ôn nhu, nhẹ giọng nói với Tào Dật Nhiên, “Lần sau anh sẽ chú ý một chút.”

Tào Dật Nhiên nghe rõ y nói cái gì, liền lật người đối diện y, hơn nữa lấy tay bẹo mặt y, hung tợn nói, “Anh còn muốn lần sau a, lần sau là tôi.”

Bạch Thụ bắt cái tay giở trò trên mặt mình, nói, “Vậy lần sau sau, được chưa!”



Tào Dật Nhiên hừ một tiếng, đem đầu dựa vào hõm vai y, buồn bực nói, “Thật sự chịu không nổi anh, ông đây cư nhiên tìm một xử nam.”

Bạch Thụ rầu rĩ cười, nghĩ thầm mặc kệ anh là cái gì, em đều là của anh rồi, trong miệng lại nói, “Vậy nếu không anh ra ngoài luyện tập một phen lại tới tìm em?”

Vì vậy Tào Dật Nhiên hung tợn lấy tay ngắt bắp đùi y, Bạch Thụ bị ngắt cư nhiên không phải bị đau, ngược lại là thoáng cái có phản ứng, Bạch Thụ áp hắn lên giường, nói, “Tay này của em là học với ai?”

Tào Dật Nhiên ở phía dưới khinh thường hắn, cười nói, “Trình độ của tôi anh cho rằng anh đo ra được chắc? Mười ba tuổi tôi đã có nữ nhân đầu tiên rồi.”

Bạch Thụ từ trên cao trừng mắt nhìn hắn, nói, “Em vậy mà không làm hại thân thể, anh thật sự hiếu kì đó.”

Tào Dật Nhiên cười dương dương đắc ý, “Chứng minh tôi thiên phú dị bẩm, hiểu không!”

Bạch Thụ hận đến mức đưa tay sờ hạ thân hắn, cắn răng nghiến lợi nói, “Thứ này của em rốt cuộc tai họa bao nhiêu người rồi?”

Tào Dật Nhiên cũng bị y sờ ra cảm giác, vẫn là bộ dạng ý cười dịu dàng, thở hổn hển một hơi, nói, “Cái gì tai họa người khác, anh cho rằng tôi có trình độ của anh sao. Anh đi hỏi một chút, ai không bị tôi thượng một lần, mà không muốn cầu tôi thượng lần hai.”

Bạch Thụ bấu hắn một cái, bấu cho Tào Dật Nhiên kêu đau một tiếng.

Bạch Thụ quyết định, cái tai họa này, về sau tuyệt đối sẽ không mềm lòng cho hắn ở trên.

Tào Dật Nhiên thật sự bị Bạch Thụ bấu đau, thế là hai người thiếu chút nữa đánh nhau trên giường, bất quá đánh thì đánh, phạm vi lại chỉ giới hạn trên giường, lật qua áp tới, ầm ĩ không ngớt, cuối cùng không biết tại sao dưới ánh sáng yếu ớt mắt tóe ra lửa, lại ôm nhau hôn.

Hôn đến mức hai bên đều nóng lên, thế là nhiệt tình ngọt ngào, cuối cùng Bạch Thụ không chiến mà bại, Tào Dật Nhiên dựa bên cạnh y, phê bình, “Bản lĩnh tay của anh còn có thể hơi hơi gặp người, có thể thấy được bản lĩnh bằng tay này anh quả thật luyện đủ nhiều.”

Bạch Thụ đối với hắn vừa tức vừa yêu, cuối cùng không nói một lời, chỉ hôn coi như xong.

Hai người một đêm ân ái triền miên, hôm sau vừa rạng sáng, Bạch Thụ tự mình ngồi dậy làm bữa sáng, lúc ninh cháo, liền kéo Tào Dật Nhiên rời giường bảo hắn phải chạy bộ rèn luyện, phải ăn sáng.

Tào Dật Nhiên đối với cái người quấy rầy hắn ngủ tức giận không ngớt, nhưng đấu không lại y, hắn mềm nhũn ôm chăm không chịu động đậy, Bạch Thụ có nhiều biện pháp, đầu tiên là lay tỉnh hắn, hắn buồn ngủ nhìn chằm chằm Bạch Thụ một hồi, Bạch Thụ liền cùng hắn giằng co, Tào Dật Nhiên thấy đối mắt không hiệu quả, lại nằm xuống, quay mông với y, Bạch Thụ đánh một cái lên mông hắn, đánh cho Tào Dật Nhiên bị đau hung ác đạp chân muốn đá y, còn mắng, “Còn đang đau, anh cái tên hỗn đản này!”

Bạch Thụ biết mình đánh sai rồi, bèn sờ soạng hai cái, Tào Dật Nhiên dùng chăn vội vàng bọc mình lại, buồn bực nói, “Anh tự đi làm đi, quản tôi làm cái gì! Tôi không ăn sáng.”

Bạch Thụ đi lấy một cái khăn lông ướt lạnh như băng tới, đắp lên lỗ tai lộ ra ngoài của hắn, Tào Dật Nhiên bị lạnh kêu một tiếng, ngồi dậy phản công Bạch Thụ, đập y, mắng, “Bảo anh đừng quản tôi, anh thật phiền a!”

Bạch Thụ mặc hắn vồ đến, đem hắn ôm lên, sau đó trực tiếp kéo hắn xuống khỏi giường, lôi vào toilet, áp hắn lên bồn rửa tay để hắn rửa mặt, nói, “Không ăn sáng, em cũng dậy rèn luyện buổi sáng. Một thân ốm yếu này của em đều là lười mà ra, anh phải giám sát em chịu khó một chút.”

Tào Dật Nhiên bị y lăn qua lăn lại tràn ngập lửa giận, nhưng lại phun không được, bị Bạch Thụ yêu cầu mặc quần áo thể thao, lôi kéo hắn ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Không khí bên ngoài trong lành mới mẻ, thế nhưng hít thở lạnh như băng tiến vào lồng ngực, vừa rồi vô luận buồn ngủ cỡ nào, lúc này toàn bộ bay sạch.

Tào Dật Nhiên thống khổ bị Bạch Thụ ép tới khu vận động đèn đường sáng sủa trong tiểu khu chạy bộ buổi sáng, vừa chạy vừa mắng, “Cmn, ông muốn về nhà, không bao giờ qua nhà anh nữa.”

Bạch Thụ không để ý hắn, chỉ nói, “Không cần nói chuyện, đừng dùng miệng hô hấp, cổ họng sẽ khó chịu.”

Tào Dật Nhiên lại nắm một tiếng, “Má!”

Chạy bộ trở vềm Tào Dật Nhiên liền tê liệt ngồi trên ghế sofa, Bạch Thụ bưng cháo đã nấu xong ra, chiên thêm mấy trái trứng gà, bưng dưa muối dì giúp việc đem tới, bảo Tào Dật Nhiên ăn sáng.

Tào Dật Nhiên ngồi trên ghế sofa xem tin tức sáng sớm, bực bội với y, y gọi căn bản không trả lời.



Bạch Thụ trông bộ dạng kia của hắn, nói, “Về rồi cũng không đi tắm, gọi em ăn em cũng không ăn, em tức giận à? Em mấy tuổi? Vậy cũng tức giận.”

Tào Dật Nhiên ném remote một cái, từ trên ghế sofa đứng lên, mắng, “Mấy tuổi, mấy tuổi! Anh nhìn xem hiện tại mấy giờ, mới bảy giờ, mới bảy giờ, cmn mấy giờ anh kêu tôi dậy?”

Bạch Thụ nhìn hắn phát hỏa, chỉ cảm thấy buồn cười lại vừa đáng yêu, đi qua ôm hắn từ sau lưng, kéo hắn vào phòng ăn, nó, “Rồi, rồi, ăn cơm rồi em lại ngủ, được chưa!”

Ngồi xuống trên ghế, Tào Dật Nhiên lầm bầm, “Ông ngủ được chắc!”

Bạch Thụ nói, “Ngủ không được vậy làm chút chuyện khác, em rảnh không thấy buồn chán sao? Tùy tiện làm chút chính sự, trước làm thử, không thích lại đổi, dù sao em phải học chút kỹ năng mưu sinh chứ.”

Tào Dật Nhiên trừng y, “Cái rắm, ông có cả đống kỹ năng mưu sinh.”

Hắn vừa nói vậy, Bạch Thụ ngồi xuống gắp trứng chiên cho Tào Dật Nhiên liền kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin.

Tào Dật Nhiên hừ một tiếng, “Anh không tin a.”

Bạch Thụ rõ ràng biểu thị không tin.

Tào Dật Nhiên nói, “Kỳ thật tôi ca hát nhảy múa không tệ, còn có thể pha rượu. Mở quán bar, tôi vẫn cảm thấy không tệ, bất quá, không ai ủng hộ mà thôi.”

Bạch Thụ nghĩ thầm ủng hộ mới là lạ, không biết sau khi hắn mở quá bar sẽ biến thành cái bộ dạng gì.

Bạch Thụ nói, “Quán bar thì thôi đi, em tốt nhất ít uống rượu chút, em phải dưỡng dạ dày dưỡng thân thể.”

Vì thế Tào Dật Nhiên cắn răng nghiến lợi bắt đầu ăn cháo, buổi sáng hôm nay là cháo trứng muối chân giò hun khói, Tào Dật Nhiên cảm thấy vị không tệ lắm, liền khen Bạch Thụ, “Thật ra anh không đi làm cảnh sát có thể làm đầu bếp.”

Bạch Thụ nói, “Anh chỉ biết làm mấy món gia đình.”

Tào Dật Nhiên cười hắc hắc gắp chân giò hun khói trong chén Bạch Thụ vào chén mình ăn, nói, “Vừa vặn tôi mướn anh về nhà tôi làm đầu bếp gia đình.”

Bạch Thụ cười một tiếng, “Vậy em muốn nuôi anh, em có tiền trả tiền lương?”

Tào Dật Nhiên bất mãn hừ một tiếng, “Làm sao không có, như thế nào đi nữa cũng có tiền hơn anh.”

Bạch Thụ thấy Tào Dật Nhiên thích ăn chân giò hun khói, liền gắp trong chén mình qua cho hắn, nói, “Là mẹ em có tiền hơn anh chứ, em suốt ngày chơi bời lêu lổng, không có việc gì, không có chút cống hiến xã hội, lời này nói thản nhiên quá đấy.”

Tào Dật Nhiên nói, “Anh hâm mộ tôi sinh ra tốt hơn anh?” Hoàn toàn là khẩu khí trêu chọc dương dương tự đắc.

Bạch Thụ thật muốn bóp cổ Tào Dật Nhiên, cái tên nhị thế tổ này, đơn giản là một chút ý thức trách nhiệm xã hội cũng không có, mắng hắn hắn còn có thể hếch mũi lên.

Bạch Thụ nói, “Anh mới không hâm mộ em có mẹ có tiền, bất quá, thật sự hâm mộ em cái khác.”

Tào Dật Nhiên nhìn y, rất tò mò, “Hâm mộ cái gì?”

Bạch Thụ nói, “Hâm mộ em có vợ tốt a!”

Tào Dật Nhiên sửng sốt một chút mới phản ứng được, sau đó phì một cái cười ha ha, vừa cười vừa chỉ Bạch Thụ, “Mệt cho anh còn tự kỷ thành bộ dạng này. Được rồi, ông cũng hâm mộ anh, hâm mộ anh có một người chồng tốt! Ha ha ha…”

Hắn cười đến gập cả người, Bạch Thụ thấy hắn cười như điên, chỉ đành vỗ vỗ lưng hắn, bất đắc dĩ nói, “Em đừng cười nghẹn khí.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dật Nhiên Tùy Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook