Chương 39: Hầu hạ
Nam Chi
13/12/2017
Tào Dật Nhiên lăn qua lăn lại không ngủ được, bởi vì thân thể khó chịu, bởi vì trong đầu đặc quánh như hồ.
Cả đêm này hắn đều hoảng hoảng hốt hốt, cảm thấy người này không phải mình, thế nhưng người này không phải mình thì là ai.
Hắn mơ mơ màng màng buồn bực hoảng sợ lại đau đầu, giống như chính mình vùi lấp trong đầm lầy của cánh đồng hoang, ẩm ướt và đè nén, là cảm giác muốn chết, mà hắn lại cảm thấy hiện tại chết cũng không có gì không tốt, cho nên cứ như vậy bán hôn mê chịu đựng.
Bạch Thụ cho rằng Tào Dật Nhiên đã ngủ, cho nên muốn đứng dậy vắt khăn lau người cho Tào Dật Nhiên, ít nhất phải xem phía sau hắn có bị thương không, nếu không, y không cách nào ngủ được.
Đứng lên mở đèn tường trong phòng, ánh sáng đèn tường dịu nhẹ, không đến mức kích thích làm Tào Dật Nhiên tỉnh lại, nhưng để ngừa vạn nhất, Bạch Thụ từ trong tủ đầu giường cầm ra một cái bịt mắt chuẩn bị che mắt cho Tào Dật Nhiên, đụng tới trán Tào Dật Nhiên, mới phát hiện hắn đang phát sốt, bởi vì bình thường nhiệt độ thân thể Tào Dật Nhiên hơi thấp, đụng tới đều là cảm giác ôn hoà hơi lạnh, cho nên một khi hắn sốt, Bạch Thụ có thể cảm nhận được rõ ràng.
Bạch Thụ sửng sốt, mới cẩn cẩn thận thận sờ trán mặt và cổ hắn, phát hiện hắn quả thật đang sốt.
Sau khi xác nhận Tào Dật Nhiên sốt, Bạch Thụ nhanh chóng xuống giường, tùy tiện vớ áo quần mặc vào, muốn đi lấy khăn tới lau mặt cho Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên bị y lau tỉnh, mơ hồ hỏi y, “Làm gì?”
Bạch Thụ đang dùng khăn mát xa người hắn, cả người cũng nóng bừng, thuận miệng nói, “Em sốt rồi, phải đi khám bệnh.”
Cả người Tào Dật Nhiên bủn rủn đến xương đều hơi đau, bất quá, lúc này thần trí hắn lại thanh tỉnh một chút, suy yếu nói, “Sốt? Không cần khám bệnh, anh tìm chút thuốc hạ sốt cho tôi uống là được.”
Bạch Thụ phản đối, “Đi bệnh viện khám tốt hơn chứ.”
Tào Dật Nhiên hơi mở to mắt muốn kéo chăn che mặt lại, buồn bực nói, “Lười lăn qua lăn lại, không phải chỉ là sốt thôi sao, anh tìm chút thuốc hạ sốt cho tôi uống, còn phải đi bệnh viện, tôi lười, muốn ngủ.”
Bạch Thụ nghe hắn nói vậy, chỉ đành đáp, “Vậy anh đi tìm, xem có thuốc hạ sốt không, nếu không có, thì đi bệnh viện nhé.”
Bạch Thụ lại đi vắt khăn trở lại, xoa thắt lưng gầy mảnh của Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên cao, cho nên một đoạn thắt lưng có vẻ đặc biệt mảnh, Bạch Thụ lau thắt lưng liền lau xuống dưới, Tào Dật Nhiên mềm nhũn đạp chân một cái, nói, “Anh đừng quản tôi, sáng tôi sẽ tự tắm.”
Bạch Thụ muốn đánh hắn một cái, giơ tay lên lại không quất xuống, cuối cùng là nhè nhẹ buông xuống đem chân hắn tách ra một chút.
Bạch Thụ thấy trên giường có vết máu, hiển nhên là mình làm Tào Dật Nhiên bị thương lưu lại, y rất áy náy xoa xoa mông Tào Dật Nhiên, sau đó bọc Tào Dật Nhiên lại trong chăn.
Tào Dật Nhiên nghe được tiếng Bạch Thụ lật đồ, ầm ĩ ồn ào khiến hắn ngủ không nổi, tuy vậy, nhưng không phải đặc biệt phiền chán, giống như cảm thấy tạp âm Bạch Thụ làm ra mang đến cho mình một ít không khí sôi động.
Bạch Thụ tìm được thuốc hạ sốt trong hòm thuốc gia dụng mẹ chỉnh lý lại cho mình, còn thấy được thuốc mỡ giảm nhiệt, còn có thuốc bột Vân Nam trị ngoại thương.
Y xem hướng dẫn, liền bắt đầu đâu vào đấy đi lấy nước ấm, đút Tào Dật Nhiên uống thuốc hạ sốt trước, Tào Dật Nhiên rất phối hợp uống thuốc, chỉ là sau khi uống xong hắn lại bao chính mình lại không cho đụng vào nữa, Bạch Thụ cầm thuốc mỡ giảm nhiệt ngồi xuống bên giường khuyên, “Phải bôi chút thuốc, phía sau em chảy máu.”
Tào Dật Nhiên bất mãn hừ một tiếng, “Đừng có quản nó.”
Bạch Thụ có chút bực mình nói, “Làm sao có thể mặc kệ, mặc kệ vết thương không biết đến khi nào mới có thể khỏi. Em sinh hoạt cũng không tiện.”
Nói xong, đã muốn ôm Tào Dật Nhiên đển hắn xoay người, y lật người Tào Dật Nhiên lại, nhưng Tào Dật Nhiên lại tự lật về, còn dùng chân đạp Bạch Thụ, “Anh đừng quản nữa.”
Bạch Thụ biết Tào Dật Nhiên sẽ không thức thời, cho nên ngồi ngay bên giường, quấn lấy làm phiền, “Em không bôi thuốc, vết thương sẽ không khỏi, em dự định cứ nằm trên giường như vậy bao lâu, hôm nay mẹ em còn nói cho anh biết, bảo em hai ngày này về chỗ bọn họ ở, còn có cậu út em cũng có chuyện muốn nói với em, em chuẩn bị để cho bọn họ nhìn ra mông em đau à.”
Lời này của Bạch Thụ quả thật hiệu quả, Tào Dật Nhiên vừa nghe, liền nắm chăn mắng một tiếng thô tục, sau đó tự mình quấn chăn xoay người, vùi mặt vào trong gối đầu, một cái chân vừa dài vừa trắng từ trong chăn đạp ra, trong miệng lầm bầm, “Tôi điên rồi mới cho anh làm tôi.”
Bạch Thụ đi lấy một tấm chăn lông trong ngăn kéo ra đem chân Tào Dật Nhiên bao lại, chỉ để lộ cặp mông trắng bóc bên ngoài, thậm chí y còn lấy ra một cái đèn pin tỉ mỉ kiểm tra cho Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên chôn mặt trong gối đầu cho nên cũng không biết, nên không phản đối.
Bạch Thụ thấy Tào Dật Nhiên bị thương, mặc dù đối diện cặp mông rất vểnh của hắn, nhưng không sinh ra tâm tư suồng sã gì, ngược lại là vạn phần xấu hổ chính mình làm Tào Dật Nhiên bị thương thành bộ dạng này.
Đầu tiên là dùng khăn mặt thấm nước ấm cẩn thận lau, sau đó mới dùng tăm bông bôi thuốc, Tào Dật Nhiên phát sốt cả người mềm oặt phản ứng chậm, hơn nữa đầu óc mê man không khí lực, cho nên mặc y lăn qua lăn lại.
Bạch Thụ bôi thuốc xong, còn tràn đầy yêu thương hôn một cái lên mông hắn, Tào Dật Nhiên thật muốn nhấc chân lên đạp y.
Bôi thuốc, lại lấy nước ấm hòa thuốc bột Vân Nam đút Tào Dật Nhiên uống, Tào Dật Nhiên bị y lật người, liền tức giận trừng y, “Anh xong chưa.”
Bạch Thụ cười mặc cho hắn phát giận, nói, “Anh là muốn tốt cho em, em nhanh khỏe một chút, mới có thể trở về gặp mẹ em, đúng không?”
Tào Dật Nhiên chỉ đành mềm nhũn tùy ý Bạch Thụ đỡ hắn ôm vào lòng, đã rất lâu hắn không được đãi ngộ như vậy, thế nên phi thường không được tự nhiên, bất quá, tuy rằng không được tự nhiên, lại không đến mức phản cảm, trái lại có cảm giác dịu dàng thắm thiết.
Thuốc bột không dễ uống, Tào Dật Nhiên uống thuốc xong, còn uống thêm một ly nước lớn, đợi Bạch Thụ dọn dẹp đồ xong chuẩn bị lên giường ngủ, Tào Dật Nhiên lại kêu y muốn áo ngủ.
Bạch Thụ quả thật giống như một ông chồng thật thà hầu hạ bà vợ mới, vội vàng lấy áo ngủ cho Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên tùy ý khoác lên người liền đi vào toilet.
Trước khi nằm trên giường còn không thấy gì, hiện tại phải đi đường, hắn mới phát hiện không khỏe, nghĩ thầm mình thật sự điên rồi, mới để cho Bạch Thụ làm.
Hắn gần như trời đất quay cuồng, may mà Bạch Thụ vội vàng đỡ lấy, dìu hắn vào toilet, Tào Dật Nhiên dựa vào người Bạch Thụ đi tiểu, còn rất không so đo để Bạch Thụ giúp mình, hơi hắn thở ra đều nóng hừng hực, thổi giữa cổ Bạch Thụ, Bạch Thụ ôm người đang giống như không có xương, ôn nhu hỏi hắn, “Cảm giác đỡ chút nào không.”
Tào Dật Nhiên hữu khí vô lực nói, “Lần sau anh phải để tôi thượng lại, lần này thật chịu tội.”
Bạch Thụ đối với lời này chỉ nghe không đáp, thấy hắn được rồi, liền đi rửa tay dìu hắn về ngủ.
Lần này lăn qua lăn lại, chờ đi ngủ tiếp, đã qua ba giờ sáng.
Lúc này Tào Dật Nhiên ngủ ngon hơn nhiều, tuy cả người đau nhức, hơn nữa còn khi nóng khi lạnh, thế nhưng Bạch Thụ ôm chặt hắn, cuối cùng hắn cũng cảm giác mình không phải ở trong đầm lầy ẩm ướt nữa, mà là đang bên cạnh lò lửa.
Tào Dật Nhiên đổ một thân mồ hôi, nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống, đến năm giờ sáng, Bạch Thụ lại lau người cho hắn, đổi chăn, Tào Dật Nhiên cuối cùng cũng ngủ thoải mái hơn.
Bạch Thụ không ngủ tiếp, tinh thần y phấn chấn, luôn cảm thấy không dùng hết năng lượng, y chuẩn bị xin nghỉ bệnh cho mình, sáng sớm đã ra ngoài mua cá và mấy món khác về ninh cháo cá cho Tào Dật Nhiên, chuẩn bị thêm mấy món rau xào thanh đạm.
Bận rộn trong phòng bếp, y liền đem mấy số điện thoại trong máy Tào Dật Nhiên sao chép vào một thẻ sim mới của mình, kỳ thật điện thoại Tào Dật Nhiên có cài mật mã, bất quá mật mã đối với Bạch Thụ mà nói là chuyện nhỏ, từng thấy Tào Dật Nhiên bấm hai lần, y liền biết mật mã là gì.
Sau đó lại suy nghĩ một chút, lấy điện thoại mình gọi qua cho Chu Diên, lúc này còn sớm, y vốn tưởng Chu Diên không nghe, không nghĩ tới vừa gọi tới đã có người nhận, bất quá, không phải giọng Chu Diên, mà là một thanh âm ôn nhu lại nho nhã, chỉ nghe tiếng, y đã cảm thấy đối phương hẳn là một mỹ nhân cổ điển ôn nhã tinh tế.
Tuy rằng bị giọng nói này làm say mê một chút, nhưng Bạch Thụ lập tức phản ứng lại, hỏi, “Tôi không gọi nhầm mà, đây là điện thoại Chu Diên phải không?”
Đối phương trả lời, “Đúng vậy, anh ấy trong phòng tắm, bây giờ anh gọi tới, là có chuyện quan trọng sao? Có việc gấp tôi chuyển điện thoại cho, nếu không phải chuyện gấp, chờ anh ấy ra gọi lại cho ngài có được không?”
Bạch Thụ khuấy cháo trong nồi, nói, “Ừm, tôi chờ anh ta ra. Xin hỏi cậu là?”
Đối phương chần chờ một chút mới nói, “Ừm…, tôi là vợ anh ấy, anh là bạn anh ấy sao? Bạch Thụ? Tên này là một loại tên thuốc mà…”
Bạch Thụ sửng sốt, nghĩ thầm cái này chính là người vợ kia của Chu Diên? Là người khiến Tào Dật Nhiên mỗi lần đều ghen phát cáu? Nghe giọng đã cảm thấy là một người tốt, bất quá cũng đương nhiên, có thể làm cho Chu Diên một lòng một dạ hiển nhiên không thể là kẻ đầu đường xó chợ.
Bạch Thụ cùng vợ Chu Diên tán gẫu hàn huyên, Chu Diên từ trong phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa nhìn qua Dật Ninh, thấy cậu tươi cười nói chuyện điện thoại, nghĩ thầm mới sáng sớm, điện thoại của ai chứ.
Bèn hỏi, “Em đang nói chuyện với ai? Cao hứng như vậy?”
Dật Ninh thấy hắn đi ra, vội nói với Bạch Thụ, “Anh ấy ra rồi, anh có việc thì nói với anh ấy đi.’
Nói xong, đặt điện thoại bên tai Chu Diên đang ngồi xuống ghế sofa, “Là điện thoại của Bạch Thụ.”
Dật Ninh xem tên hiển thị trên điện thoại Chu Diên mới biết tên Bạch Thụ, cảm thấy tên này là một cái tên phi thường hướng đến ánh mặt trời, cho nên vừa nhìn đã sinh hảo cảm, hơn nữa là số lưu vào điện thoại tư* của Chu Diên, thường là thân nhân bạn bè, cậu liền phi thường nhiệt tình với người này.
(*một số người chia ra 2 số điện thoại ‘tư’ và ‘công’)
Tối hôm qua Chu Diên mới trao đổi số điện thoại với Bạch Thụ, mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của y, hắn còn rất kinh ngạc, hơn nữa vừa rồi Dật Ninh vẫn nói chuyện với Bạch Thụ hăng hái mười phần, càng khiến hắn ngạc nhiên.
Hắn ngồi xuống liền hỏi, “Là Bạch đại ca? Sớm như vậy đã có việc?”
Dật Ninh đón khăn lông trong tay Chu Diên lau tóc cho hắn, lau xong đứng dậy đi lấy áo ngủ dày phủ thêm cho hắn, lúc này mới đi chỉnh lý mình.
Chu Diên vừa nhìn theo bóng Dật Ninh, vừa nói chuyện với Bạch Thụ.
Bạch Thụ cũng không nói quá lâu với Chu Diên, định ra thời gian và địa điểm gặp mặt xong liền cúp điện thoại, chủ yếu là nói y hy vọng biết thêm vài chuyện của Tào Dật Nhiên, Chu Diên cũng có ý kể cho y, đương nhiên liền thuận lý thành chương thuận miệng đáp ứng.
Dật Ninh đang đứng trước gương ta sửa sang quần áo, thấy Chu Diên hai ba câu đã nói xong, cậu còn rất kinh ngạc, hỏi, “Sao nhanh vậy?”
Chu Diên cười từ đằng sau ôm lấy cậu, hôn vài cái bên tai và mặt cậu, nói, “Chỉ là hẹn gặp mặt thôi, có thế nói bao lâu. Nhưng em đó, mới vừa rồi nói với y cái gì, cười vui vẻ như vậy.”
Mắt Dật Ninh như nước mùa thu, mang theo ý cười dịu dàng nhìn Chu Diên, nói, “Có thể nói cái gì? Em nghe anh ta đang dùng muôi khua nồi, liền hỏi có phải anh ta đang làm đồ ăn sáng không?”
Chu Diên rất giật mình, lộ ra nét mặt kinh ngạc, Dật Ninh cười tiếp tục nói, “Anh ta nói đúng rồi, đang ninh cháo cá, hỏi em làm sao biết anh ta đang nấu ăn, em nói nghe được tiếng cháo sôi, còn ngửi được mùi, nói nhất định ăn rất ngon, anh ta nói là cháo cá mè, có thể bổ huyết khí, em liền đề nghị cho thêm chút mỡ heo vào tương đối ngon, như vậy càng thơm…”
Chu Diên hoàn toàn không biết Bạch Thụ là người biết nấu ăn, kỳ thật Chu Diên có chút tư tưởng quân tử xa nhà bếp, hắn thậm chí không muốn Dật Ninh làm cơm, nếu không phải Dật Ninh thích mấy thứ này, Chu Diên sẽ không cho cậu gần phòng bếp, cho nên mỗi lần Dật Ninh tự mình làm cơm, hắn đều sẽ về nhà ăn, bởi vì hắn cảm thấy đây là một chuyện không dễ dàng, là biểu hiện của tâm huyết và tình yêu của Dật Ninh.
Hiện tại nghe Dật Ninh cùng Bạch Thụ trò chuyện việc bếp, liền vừa thấy buồn cười vừa thấy không nói nên lời.
Hắn hôn vài cái lên cổ Dật Ninh, nói, “Khó trách em nói chuyện vui như vậy.”
Dật Ninh nói, “Đúng vậy, người này thật không tệ. Hai người là kiểu bạn gì? Trước đây cũng không biết anh có người bạn như vậy.”
Chu Diên chần chờ một chút mới trả lời cậu, “Y…là bạn trai Dật Nhiên.”
Chu Diên không muốn trước mặt Dật Ninh nhắc tới Tào Dật Nhiên, chủ yếu là Tào Dật Nhiên từng khi dễ Dật Ninh, hắn biết Dật Ninh sợ Tào Dật Nhiên hơn nữa nhất định là không thể thân cận, cho nên, cũng không ép buộc, nên không nhắc tới Tào Dật Nhiên trước mặt Dật Ninh.
Dật Ninh nghe xong câu này, quả thật sửng sốt một chút, ánh mắt lóe lóe, liền lộ ra một nụ cười, nói, “Bạn trai hắn?” Trong giọng nói tựa hồ mang theo chần chờ và không thể tin tưởng.
Chu Diên xoay người cậu lại, chỉnh áo cho cậu, cúi đầu chạm vào trán cậu, nói, “Là bạn trai hắn thật. Anh thấy hai người đều rất quan tâm đối phương. Dật Nhiên có phần tình cảm này của y, anh cảm thấy rất tốt.”
Quả thật là cảm thấy rất tốt, hắn hy vọng Tào Dật Nhiên hạnh phúc, hơn nữa cho dù đến nay hắn đều khiếp sợ không được tự nhiên và bối rối với việc Tào Dật Nhiên thổ lộ, Tào Dật Nhiên có người thật sự yêu hắn, Chu Diên đương nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Dật Ninh cười có hơi không được tự nhiên, lo lắng hỏi một câu, “Anh ta sẽ không bị Tào Dật Nhiên khi dễ chứ? Tính tình Tào Dật Nhiên tuyệt không tốt.”
Chu Diên nghĩ nghĩ, cũng cười, nói, “Chỉ sợ sẽ bị khi dễ.”
Dật Ninh nhíu mày, nói, “Hắn sẽ đánh người sao?” Đến nay cậu vẫn nhớ kỹ Tào Dật Nhiên đánh người có bao nhiêu ác, hơn nữa có vẻ điên điên khùng khùng, luôn khiến cậu nhớ tới mà sợ.
Chu Diên biết Dật Ninh nhớ tới chuyện năm đó, vì vậy đau lòng ôm lấy Dật Ninh, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa má cậu, nói, “Em không cần suy nghĩ chuyện của bọn họ. Chờ lần sau giới thiệu em với Bạch Thụ, em liền biết, chuyện không phải như em nghĩ.”
Dật Ninh mở to đôi mắt nghi hoặc và lo lắng nhìn hắn, Chu Diên chỉ đành giới thiệu, “Bạch Thụ không phải như em nghĩ đâu, y là cảnh sát, Dật Nhiên muốn đánh nhau với y, chỉ sợ là đánh không lại, hơn nữa y có biện pháp áp chế Dật Nhiên, biết chưa?”
Nhưng Dật Ninh không tưởng tượng nổi một cảnh sát Tào Dật Nhiên đánh không lại, đàn ông mới sáng sớm đã muốn ninh cháo cá mè sinh âm bổ huyết là bộ dạng gì, cho nên sau đó không nghĩ nữa, chờ gặp mặt người này.
Cậu giục Chu Diên nhanh mặc quần áo tử tế, bởi vì phải ăn nhanh rồi từ chỗ này xuất phát chạy vào thành, hơn nữa “Lâm Tiểu Tề” cũng muốn cùng vào thành phố với bọn họ.
Tối hôm qua Chu Diên hơn nửa đêm tự mình lái xe qua Trường Hạ thăm Dật Ninh đang ở bên sơn trang Trường Hạ, lái xe đường dài, triền triền miên miên ngủ một giấc, sáng hôm nay lại phải chạy trở về.
Bất quá có thể đón Dật Ninh về nhà, hắn đã cảm thấy tất cả bôn ba đều đáng
Cả đêm này hắn đều hoảng hoảng hốt hốt, cảm thấy người này không phải mình, thế nhưng người này không phải mình thì là ai.
Hắn mơ mơ màng màng buồn bực hoảng sợ lại đau đầu, giống như chính mình vùi lấp trong đầm lầy của cánh đồng hoang, ẩm ướt và đè nén, là cảm giác muốn chết, mà hắn lại cảm thấy hiện tại chết cũng không có gì không tốt, cho nên cứ như vậy bán hôn mê chịu đựng.
Bạch Thụ cho rằng Tào Dật Nhiên đã ngủ, cho nên muốn đứng dậy vắt khăn lau người cho Tào Dật Nhiên, ít nhất phải xem phía sau hắn có bị thương không, nếu không, y không cách nào ngủ được.
Đứng lên mở đèn tường trong phòng, ánh sáng đèn tường dịu nhẹ, không đến mức kích thích làm Tào Dật Nhiên tỉnh lại, nhưng để ngừa vạn nhất, Bạch Thụ từ trong tủ đầu giường cầm ra một cái bịt mắt chuẩn bị che mắt cho Tào Dật Nhiên, đụng tới trán Tào Dật Nhiên, mới phát hiện hắn đang phát sốt, bởi vì bình thường nhiệt độ thân thể Tào Dật Nhiên hơi thấp, đụng tới đều là cảm giác ôn hoà hơi lạnh, cho nên một khi hắn sốt, Bạch Thụ có thể cảm nhận được rõ ràng.
Bạch Thụ sửng sốt, mới cẩn cẩn thận thận sờ trán mặt và cổ hắn, phát hiện hắn quả thật đang sốt.
Sau khi xác nhận Tào Dật Nhiên sốt, Bạch Thụ nhanh chóng xuống giường, tùy tiện vớ áo quần mặc vào, muốn đi lấy khăn tới lau mặt cho Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên bị y lau tỉnh, mơ hồ hỏi y, “Làm gì?”
Bạch Thụ đang dùng khăn mát xa người hắn, cả người cũng nóng bừng, thuận miệng nói, “Em sốt rồi, phải đi khám bệnh.”
Cả người Tào Dật Nhiên bủn rủn đến xương đều hơi đau, bất quá, lúc này thần trí hắn lại thanh tỉnh một chút, suy yếu nói, “Sốt? Không cần khám bệnh, anh tìm chút thuốc hạ sốt cho tôi uống là được.”
Bạch Thụ phản đối, “Đi bệnh viện khám tốt hơn chứ.”
Tào Dật Nhiên hơi mở to mắt muốn kéo chăn che mặt lại, buồn bực nói, “Lười lăn qua lăn lại, không phải chỉ là sốt thôi sao, anh tìm chút thuốc hạ sốt cho tôi uống, còn phải đi bệnh viện, tôi lười, muốn ngủ.”
Bạch Thụ nghe hắn nói vậy, chỉ đành đáp, “Vậy anh đi tìm, xem có thuốc hạ sốt không, nếu không có, thì đi bệnh viện nhé.”
Bạch Thụ lại đi vắt khăn trở lại, xoa thắt lưng gầy mảnh của Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên cao, cho nên một đoạn thắt lưng có vẻ đặc biệt mảnh, Bạch Thụ lau thắt lưng liền lau xuống dưới, Tào Dật Nhiên mềm nhũn đạp chân một cái, nói, “Anh đừng quản tôi, sáng tôi sẽ tự tắm.”
Bạch Thụ muốn đánh hắn một cái, giơ tay lên lại không quất xuống, cuối cùng là nhè nhẹ buông xuống đem chân hắn tách ra một chút.
Bạch Thụ thấy trên giường có vết máu, hiển nhên là mình làm Tào Dật Nhiên bị thương lưu lại, y rất áy náy xoa xoa mông Tào Dật Nhiên, sau đó bọc Tào Dật Nhiên lại trong chăn.
Tào Dật Nhiên nghe được tiếng Bạch Thụ lật đồ, ầm ĩ ồn ào khiến hắn ngủ không nổi, tuy vậy, nhưng không phải đặc biệt phiền chán, giống như cảm thấy tạp âm Bạch Thụ làm ra mang đến cho mình một ít không khí sôi động.
Bạch Thụ tìm được thuốc hạ sốt trong hòm thuốc gia dụng mẹ chỉnh lý lại cho mình, còn thấy được thuốc mỡ giảm nhiệt, còn có thuốc bột Vân Nam trị ngoại thương.
Y xem hướng dẫn, liền bắt đầu đâu vào đấy đi lấy nước ấm, đút Tào Dật Nhiên uống thuốc hạ sốt trước, Tào Dật Nhiên rất phối hợp uống thuốc, chỉ là sau khi uống xong hắn lại bao chính mình lại không cho đụng vào nữa, Bạch Thụ cầm thuốc mỡ giảm nhiệt ngồi xuống bên giường khuyên, “Phải bôi chút thuốc, phía sau em chảy máu.”
Tào Dật Nhiên bất mãn hừ một tiếng, “Đừng có quản nó.”
Bạch Thụ có chút bực mình nói, “Làm sao có thể mặc kệ, mặc kệ vết thương không biết đến khi nào mới có thể khỏi. Em sinh hoạt cũng không tiện.”
Nói xong, đã muốn ôm Tào Dật Nhiên đển hắn xoay người, y lật người Tào Dật Nhiên lại, nhưng Tào Dật Nhiên lại tự lật về, còn dùng chân đạp Bạch Thụ, “Anh đừng quản nữa.”
Bạch Thụ biết Tào Dật Nhiên sẽ không thức thời, cho nên ngồi ngay bên giường, quấn lấy làm phiền, “Em không bôi thuốc, vết thương sẽ không khỏi, em dự định cứ nằm trên giường như vậy bao lâu, hôm nay mẹ em còn nói cho anh biết, bảo em hai ngày này về chỗ bọn họ ở, còn có cậu út em cũng có chuyện muốn nói với em, em chuẩn bị để cho bọn họ nhìn ra mông em đau à.”
Lời này của Bạch Thụ quả thật hiệu quả, Tào Dật Nhiên vừa nghe, liền nắm chăn mắng một tiếng thô tục, sau đó tự mình quấn chăn xoay người, vùi mặt vào trong gối đầu, một cái chân vừa dài vừa trắng từ trong chăn đạp ra, trong miệng lầm bầm, “Tôi điên rồi mới cho anh làm tôi.”
Bạch Thụ đi lấy một tấm chăn lông trong ngăn kéo ra đem chân Tào Dật Nhiên bao lại, chỉ để lộ cặp mông trắng bóc bên ngoài, thậm chí y còn lấy ra một cái đèn pin tỉ mỉ kiểm tra cho Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên chôn mặt trong gối đầu cho nên cũng không biết, nên không phản đối.
Bạch Thụ thấy Tào Dật Nhiên bị thương, mặc dù đối diện cặp mông rất vểnh của hắn, nhưng không sinh ra tâm tư suồng sã gì, ngược lại là vạn phần xấu hổ chính mình làm Tào Dật Nhiên bị thương thành bộ dạng này.
Đầu tiên là dùng khăn mặt thấm nước ấm cẩn thận lau, sau đó mới dùng tăm bông bôi thuốc, Tào Dật Nhiên phát sốt cả người mềm oặt phản ứng chậm, hơn nữa đầu óc mê man không khí lực, cho nên mặc y lăn qua lăn lại.
Bạch Thụ bôi thuốc xong, còn tràn đầy yêu thương hôn một cái lên mông hắn, Tào Dật Nhiên thật muốn nhấc chân lên đạp y.
Bôi thuốc, lại lấy nước ấm hòa thuốc bột Vân Nam đút Tào Dật Nhiên uống, Tào Dật Nhiên bị y lật người, liền tức giận trừng y, “Anh xong chưa.”
Bạch Thụ cười mặc cho hắn phát giận, nói, “Anh là muốn tốt cho em, em nhanh khỏe một chút, mới có thể trở về gặp mẹ em, đúng không?”
Tào Dật Nhiên chỉ đành mềm nhũn tùy ý Bạch Thụ đỡ hắn ôm vào lòng, đã rất lâu hắn không được đãi ngộ như vậy, thế nên phi thường không được tự nhiên, bất quá, tuy rằng không được tự nhiên, lại không đến mức phản cảm, trái lại có cảm giác dịu dàng thắm thiết.
Thuốc bột không dễ uống, Tào Dật Nhiên uống thuốc xong, còn uống thêm một ly nước lớn, đợi Bạch Thụ dọn dẹp đồ xong chuẩn bị lên giường ngủ, Tào Dật Nhiên lại kêu y muốn áo ngủ.
Bạch Thụ quả thật giống như một ông chồng thật thà hầu hạ bà vợ mới, vội vàng lấy áo ngủ cho Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên tùy ý khoác lên người liền đi vào toilet.
Trước khi nằm trên giường còn không thấy gì, hiện tại phải đi đường, hắn mới phát hiện không khỏe, nghĩ thầm mình thật sự điên rồi, mới để cho Bạch Thụ làm.
Hắn gần như trời đất quay cuồng, may mà Bạch Thụ vội vàng đỡ lấy, dìu hắn vào toilet, Tào Dật Nhiên dựa vào người Bạch Thụ đi tiểu, còn rất không so đo để Bạch Thụ giúp mình, hơi hắn thở ra đều nóng hừng hực, thổi giữa cổ Bạch Thụ, Bạch Thụ ôm người đang giống như không có xương, ôn nhu hỏi hắn, “Cảm giác đỡ chút nào không.”
Tào Dật Nhiên hữu khí vô lực nói, “Lần sau anh phải để tôi thượng lại, lần này thật chịu tội.”
Bạch Thụ đối với lời này chỉ nghe không đáp, thấy hắn được rồi, liền đi rửa tay dìu hắn về ngủ.
Lần này lăn qua lăn lại, chờ đi ngủ tiếp, đã qua ba giờ sáng.
Lúc này Tào Dật Nhiên ngủ ngon hơn nhiều, tuy cả người đau nhức, hơn nữa còn khi nóng khi lạnh, thế nhưng Bạch Thụ ôm chặt hắn, cuối cùng hắn cũng cảm giác mình không phải ở trong đầm lầy ẩm ướt nữa, mà là đang bên cạnh lò lửa.
Tào Dật Nhiên đổ một thân mồ hôi, nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống, đến năm giờ sáng, Bạch Thụ lại lau người cho hắn, đổi chăn, Tào Dật Nhiên cuối cùng cũng ngủ thoải mái hơn.
Bạch Thụ không ngủ tiếp, tinh thần y phấn chấn, luôn cảm thấy không dùng hết năng lượng, y chuẩn bị xin nghỉ bệnh cho mình, sáng sớm đã ra ngoài mua cá và mấy món khác về ninh cháo cá cho Tào Dật Nhiên, chuẩn bị thêm mấy món rau xào thanh đạm.
Bận rộn trong phòng bếp, y liền đem mấy số điện thoại trong máy Tào Dật Nhiên sao chép vào một thẻ sim mới của mình, kỳ thật điện thoại Tào Dật Nhiên có cài mật mã, bất quá mật mã đối với Bạch Thụ mà nói là chuyện nhỏ, từng thấy Tào Dật Nhiên bấm hai lần, y liền biết mật mã là gì.
Sau đó lại suy nghĩ một chút, lấy điện thoại mình gọi qua cho Chu Diên, lúc này còn sớm, y vốn tưởng Chu Diên không nghe, không nghĩ tới vừa gọi tới đã có người nhận, bất quá, không phải giọng Chu Diên, mà là một thanh âm ôn nhu lại nho nhã, chỉ nghe tiếng, y đã cảm thấy đối phương hẳn là một mỹ nhân cổ điển ôn nhã tinh tế.
Tuy rằng bị giọng nói này làm say mê một chút, nhưng Bạch Thụ lập tức phản ứng lại, hỏi, “Tôi không gọi nhầm mà, đây là điện thoại Chu Diên phải không?”
Đối phương trả lời, “Đúng vậy, anh ấy trong phòng tắm, bây giờ anh gọi tới, là có chuyện quan trọng sao? Có việc gấp tôi chuyển điện thoại cho, nếu không phải chuyện gấp, chờ anh ấy ra gọi lại cho ngài có được không?”
Bạch Thụ khuấy cháo trong nồi, nói, “Ừm, tôi chờ anh ta ra. Xin hỏi cậu là?”
Đối phương chần chờ một chút mới nói, “Ừm…, tôi là vợ anh ấy, anh là bạn anh ấy sao? Bạch Thụ? Tên này là một loại tên thuốc mà…”
Bạch Thụ sửng sốt, nghĩ thầm cái này chính là người vợ kia của Chu Diên? Là người khiến Tào Dật Nhiên mỗi lần đều ghen phát cáu? Nghe giọng đã cảm thấy là một người tốt, bất quá cũng đương nhiên, có thể làm cho Chu Diên một lòng một dạ hiển nhiên không thể là kẻ đầu đường xó chợ.
Bạch Thụ cùng vợ Chu Diên tán gẫu hàn huyên, Chu Diên từ trong phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa nhìn qua Dật Ninh, thấy cậu tươi cười nói chuyện điện thoại, nghĩ thầm mới sáng sớm, điện thoại của ai chứ.
Bèn hỏi, “Em đang nói chuyện với ai? Cao hứng như vậy?”
Dật Ninh thấy hắn đi ra, vội nói với Bạch Thụ, “Anh ấy ra rồi, anh có việc thì nói với anh ấy đi.’
Nói xong, đặt điện thoại bên tai Chu Diên đang ngồi xuống ghế sofa, “Là điện thoại của Bạch Thụ.”
Dật Ninh xem tên hiển thị trên điện thoại Chu Diên mới biết tên Bạch Thụ, cảm thấy tên này là một cái tên phi thường hướng đến ánh mặt trời, cho nên vừa nhìn đã sinh hảo cảm, hơn nữa là số lưu vào điện thoại tư* của Chu Diên, thường là thân nhân bạn bè, cậu liền phi thường nhiệt tình với người này.
(*một số người chia ra 2 số điện thoại ‘tư’ và ‘công’)
Tối hôm qua Chu Diên mới trao đổi số điện thoại với Bạch Thụ, mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của y, hắn còn rất kinh ngạc, hơn nữa vừa rồi Dật Ninh vẫn nói chuyện với Bạch Thụ hăng hái mười phần, càng khiến hắn ngạc nhiên.
Hắn ngồi xuống liền hỏi, “Là Bạch đại ca? Sớm như vậy đã có việc?”
Dật Ninh đón khăn lông trong tay Chu Diên lau tóc cho hắn, lau xong đứng dậy đi lấy áo ngủ dày phủ thêm cho hắn, lúc này mới đi chỉnh lý mình.
Chu Diên vừa nhìn theo bóng Dật Ninh, vừa nói chuyện với Bạch Thụ.
Bạch Thụ cũng không nói quá lâu với Chu Diên, định ra thời gian và địa điểm gặp mặt xong liền cúp điện thoại, chủ yếu là nói y hy vọng biết thêm vài chuyện của Tào Dật Nhiên, Chu Diên cũng có ý kể cho y, đương nhiên liền thuận lý thành chương thuận miệng đáp ứng.
Dật Ninh đang đứng trước gương ta sửa sang quần áo, thấy Chu Diên hai ba câu đã nói xong, cậu còn rất kinh ngạc, hỏi, “Sao nhanh vậy?”
Chu Diên cười từ đằng sau ôm lấy cậu, hôn vài cái bên tai và mặt cậu, nói, “Chỉ là hẹn gặp mặt thôi, có thế nói bao lâu. Nhưng em đó, mới vừa rồi nói với y cái gì, cười vui vẻ như vậy.”
Mắt Dật Ninh như nước mùa thu, mang theo ý cười dịu dàng nhìn Chu Diên, nói, “Có thể nói cái gì? Em nghe anh ta đang dùng muôi khua nồi, liền hỏi có phải anh ta đang làm đồ ăn sáng không?”
Chu Diên rất giật mình, lộ ra nét mặt kinh ngạc, Dật Ninh cười tiếp tục nói, “Anh ta nói đúng rồi, đang ninh cháo cá, hỏi em làm sao biết anh ta đang nấu ăn, em nói nghe được tiếng cháo sôi, còn ngửi được mùi, nói nhất định ăn rất ngon, anh ta nói là cháo cá mè, có thể bổ huyết khí, em liền đề nghị cho thêm chút mỡ heo vào tương đối ngon, như vậy càng thơm…”
Chu Diên hoàn toàn không biết Bạch Thụ là người biết nấu ăn, kỳ thật Chu Diên có chút tư tưởng quân tử xa nhà bếp, hắn thậm chí không muốn Dật Ninh làm cơm, nếu không phải Dật Ninh thích mấy thứ này, Chu Diên sẽ không cho cậu gần phòng bếp, cho nên mỗi lần Dật Ninh tự mình làm cơm, hắn đều sẽ về nhà ăn, bởi vì hắn cảm thấy đây là một chuyện không dễ dàng, là biểu hiện của tâm huyết và tình yêu của Dật Ninh.
Hiện tại nghe Dật Ninh cùng Bạch Thụ trò chuyện việc bếp, liền vừa thấy buồn cười vừa thấy không nói nên lời.
Hắn hôn vài cái lên cổ Dật Ninh, nói, “Khó trách em nói chuyện vui như vậy.”
Dật Ninh nói, “Đúng vậy, người này thật không tệ. Hai người là kiểu bạn gì? Trước đây cũng không biết anh có người bạn như vậy.”
Chu Diên chần chờ một chút mới trả lời cậu, “Y…là bạn trai Dật Nhiên.”
Chu Diên không muốn trước mặt Dật Ninh nhắc tới Tào Dật Nhiên, chủ yếu là Tào Dật Nhiên từng khi dễ Dật Ninh, hắn biết Dật Ninh sợ Tào Dật Nhiên hơn nữa nhất định là không thể thân cận, cho nên, cũng không ép buộc, nên không nhắc tới Tào Dật Nhiên trước mặt Dật Ninh.
Dật Ninh nghe xong câu này, quả thật sửng sốt một chút, ánh mắt lóe lóe, liền lộ ra một nụ cười, nói, “Bạn trai hắn?” Trong giọng nói tựa hồ mang theo chần chờ và không thể tin tưởng.
Chu Diên xoay người cậu lại, chỉnh áo cho cậu, cúi đầu chạm vào trán cậu, nói, “Là bạn trai hắn thật. Anh thấy hai người đều rất quan tâm đối phương. Dật Nhiên có phần tình cảm này của y, anh cảm thấy rất tốt.”
Quả thật là cảm thấy rất tốt, hắn hy vọng Tào Dật Nhiên hạnh phúc, hơn nữa cho dù đến nay hắn đều khiếp sợ không được tự nhiên và bối rối với việc Tào Dật Nhiên thổ lộ, Tào Dật Nhiên có người thật sự yêu hắn, Chu Diên đương nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Dật Ninh cười có hơi không được tự nhiên, lo lắng hỏi một câu, “Anh ta sẽ không bị Tào Dật Nhiên khi dễ chứ? Tính tình Tào Dật Nhiên tuyệt không tốt.”
Chu Diên nghĩ nghĩ, cũng cười, nói, “Chỉ sợ sẽ bị khi dễ.”
Dật Ninh nhíu mày, nói, “Hắn sẽ đánh người sao?” Đến nay cậu vẫn nhớ kỹ Tào Dật Nhiên đánh người có bao nhiêu ác, hơn nữa có vẻ điên điên khùng khùng, luôn khiến cậu nhớ tới mà sợ.
Chu Diên biết Dật Ninh nhớ tới chuyện năm đó, vì vậy đau lòng ôm lấy Dật Ninh, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa má cậu, nói, “Em không cần suy nghĩ chuyện của bọn họ. Chờ lần sau giới thiệu em với Bạch Thụ, em liền biết, chuyện không phải như em nghĩ.”
Dật Ninh mở to đôi mắt nghi hoặc và lo lắng nhìn hắn, Chu Diên chỉ đành giới thiệu, “Bạch Thụ không phải như em nghĩ đâu, y là cảnh sát, Dật Nhiên muốn đánh nhau với y, chỉ sợ là đánh không lại, hơn nữa y có biện pháp áp chế Dật Nhiên, biết chưa?”
Nhưng Dật Ninh không tưởng tượng nổi một cảnh sát Tào Dật Nhiên đánh không lại, đàn ông mới sáng sớm đã muốn ninh cháo cá mè sinh âm bổ huyết là bộ dạng gì, cho nên sau đó không nghĩ nữa, chờ gặp mặt người này.
Cậu giục Chu Diên nhanh mặc quần áo tử tế, bởi vì phải ăn nhanh rồi từ chỗ này xuất phát chạy vào thành, hơn nữa “Lâm Tiểu Tề” cũng muốn cùng vào thành phố với bọn họ.
Tối hôm qua Chu Diên hơn nửa đêm tự mình lái xe qua Trường Hạ thăm Dật Ninh đang ở bên sơn trang Trường Hạ, lái xe đường dài, triền triền miên miên ngủ một giấc, sáng hôm nay lại phải chạy trở về.
Bất quá có thể đón Dật Ninh về nhà, hắn đã cảm thấy tất cả bôn ba đều đáng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.