Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 107: Phiên ngoại Vua và Vua (3)

Nam Chi

13/12/2017

Lý Duy và Chu Hoành làm tổ trong sofa trên xích đu, Lý Duy đang bệnh, đã uống thuốc, cho nên cứ ngủ gà ngủ gật, dựa vào vai Chu Hoành nhắm mắt lại muốn ngủ.

Chu Hoành không quá để ý tới bé, nhóc ngửa đầu nhìn kết cấu xà nhà trên nóc, Lý Duy dựa vào vai nhóc muốn tê rần, nhóc mới nhẹ nhàng đẩy Lý Duy một cái, nói, “Cậu tránh ra một chút.”

Lý Duy chỉ hàm hồ “ừ” một tiếng, không động đậy.

Chu Hoành không có cách nào với bé, nhẹ giọng hỏi Lý Duy, “Baba cậu học Tào, sao cậu lại họ Lý?”

Lý Duy căn bản không trả lời nhóc, vì thế Chu Hoành lại đẩy bé một chút, Lý Duy mới nâng đầu nhích qua bên cạnh, giọng mềm nhũn, “Mẹ tớ họ Lý, tớ theo họ mẹ, baba nói tớ họ Lý để tưởng niệm mẹ tới.”

Chu Hoành “Nga” một tiếng, “Mẹ cậu ở đâu, cậu từng gặp chưa?”

Chu Hoành biết, tình huống của Lý Duy giống mình, trong nhà chỉ có baba và daddy, nhưng không có mẹ. Bởi vì tình huống trong nhà, nhóc trưởng thành hơn rất nhiều so với đứa trẻ mười tuổi bình thường khác, chuyện gì cũng hiểu một chút.

Lông mi thật dài của Lý Duy rũ xuống che khuất ánh mắt, thản nhiên nói, “Chưa từng gặp, lúc tớ sinh ra mẹ đã mất. Đây là baba tớ nói.” Dừng một chút, lại nói tiếp, “Bất quá, không có mẹ cũng không sao, tớ có A Thụ, A Thụ tốt hơn mẹ, chú ấy tốt với tớ lắm, cho tới bây giờ chưa từng đánh tớ, baba đánh tớ chú ấy cũng cản baba lại, chú ấy còn dạy tớ vẽ tranh. Nói cho cậu, A Thụ rất lợi hại, trước kia chú ấy là cảnh sát, tớ thấy chú ấy có thể đá bao cát lên rất cao, sofa hiện tại chúng ta đang ngồi, chú ấy nhẹ nhàng đẩy một chút là có thể đẩy cao lắm, chú ấy còn viết tiểu thuyết, là tiểu thuyết gia nha, hơn nữa, chú ấy vẽ cũng đẹp, còn có thể nói mấy ngoại ngữ, dù sao không có người giỏi hơn chú ấy. Tớ dám khẳng định, baba tới còn không giỏi bằng chú ấy.”

Chu Hoành không quá đồng ý với lời tán dương “A Thụ” trong miệng Lý Duy, cảm thấy bé đang khoa trương, bất quá, lúc bé nói xong câu cuối, con nít đều rất thích tranh cường háo thắng, nhóc không vừa lòng, nói, “Baba tớ cũng rất lợi hại có được không. Baba tớ quản lý công ty rất lớn nhà tớ đó, ba phải quản rất nhiều người, hiện tại tớ phải học tập cho tốt, về sau đỡ việc cho baba tớ.”

Lý Duy hừ một tiếng, “Quản lý công ty tính cái gì, baba tớ cũng đang làm. Vẫn là A Thụ tương đối lợi hại hơn. Hơn nữa, A Thụ tốt lắm, tớ nói quản lý công ty mệt mốn chết, A Thụ liền nói về sau tớ muốn làm cái gì, có thể làm cái đó, về sau mặc kệ chuyện công ty cũng được. Tớ cũng không muốn quản lý công ty giống baba, tương lai a, tới muốn làm tiểu thuyết gia, giống A Thụ, còn có thể đóng phim.”

Chu Hoành nói, “Đóng phim có gì đặc biệt hơn người.”

Lý Duy thấy Chu Hoành cứ đối nghịch với mình, không quá vui, nói, “Vậy đóng phim không có gì hay thì cậu đi đóng thử xem.”

Chu Hoành nói, “Muốn tớ đi tớ còn không thèm.”

Lý Duy nói, “Đó là cậu không được.”

Chu Hoành bất mãn cãi cọ, “Có chuyện tớ làm không được sao? Sao tớ có thể không làm được.”

Hai đứa tranh đến cãi đi, gần như sắp đánh nhau, vốn Lý Duy còn buồn ngủ, lúc này hoàn toàn không còn, bé muốn đẩy Chu Hoành ra ngoài sofa, nói, “Không cho cậu ngồi với tớ nữa, tớ mới không làm bạn với cậu.”

Chu Hoành trả lời, “Cậu nghĩ tớ muốn làm bạn với cậu sao? Cậu ít tự cho là đúng đi….”

Chu Hoành tức giận nhảy khỏi sofa, lại đẩy sofa ra sau, vừa vặn Lý Duy đang quỳ lên, lập tức bị đẩy ngã sấp xuống, ngã vào trong sofa có lẽ không đau, nhưng bé trong lúc nhất thời không đứng lên.

Chu Hoành quay đầu nhìn Lý Duy, thấy Lý Duy nằm đó không nhúc nhích, hơi lo lắng, nghĩ thầm bé con này chính là con ma ốm, sẽ không bị làm sao đi, muốn đưa tay kéo Lý Duy, nhưng Lý Duy quỳ lên đẩy tay nhóc ra, bé vừa đẩy, làm sofa lắc lư, thiếu chút nữa lại ngã sấp xuống.

Lúc này, Bạch Thụ vừa vặn trở về, nghe nữ giúp việc nói mới biết Lý Duy và vị khách nhỏ nhà Chu gia đang chơi ở sân sau, tìm qua đây,

Đi tới vừa vặn nhìn thấy hai đứa nhóc một đứa trên ghế một đứa bên cạnh kéo kéo đẩy đẩy.

Chu Hoành còn đang nói, “Cậu đừng lộn xộn, tớ đỡ sofa, cậu ngồi lên là không sao rồi.”

Lý Duy bực mình nói, “Không cần cậu lo.”

Bạch Thụ đi qua, bế Lý Duy từ trong sofa lên.

Lý Duy bị ôm lên, mới phát hiện Bạch Thụ đã về.



Chu Hoành cũng nhìn qua Bạch Thụ cao lớn, nhóc biết Bạch Thụ, nhưng chỉ gặp qua vài lần, lúc đi theo người lớn, không quá thân quen với Bạch Thụ, nhóc lễ phép chào hỏi Bạch Thụ, “Chào chú.”

Bạch Thụ thả Lý Duy xuống đất, sau đó vô cùng hòa ái cười nói với Chu Hoành, “Là Chu Hoành nhỉ? Chào mừng con tới nhà bọn chú chơi.”

Nói xong, sờ sờ trán Lý Duy đứng dưới đất làm bộ dạng rất ngoan ngoãn, cúi đầu nhìn mặt bé, nói, “Xem ra đã hạ sốt. Bất quá, đầu còn đau không?”

Lý Duy nắm bàn tay ấm áp to lớn của y, nói, “Còn hơi đau. A Thụ, sao bây giờ chú mới về, hôm nay là sinh nhật con nha, chú không thể về sớm một chút chơi với con sao?”

Bạch Thụ sờ soạng trên đầu bé một phen, nói, “Có bạn chơi cùng không được sao? Phải ngoan ngoãn chơi chung với bạn nha.’

Lý Duy vừa ừm một tiếng, vừa quay đầu nhìn Chu Hoành.

Chu Hoành thấy bé không muốn xa rời với Bạch Thụ như vậy, không khỏi cảm thấy rất không thoải mái, nghĩ thầm sao cậu ta có thể làm nũng với ba như con nít như vậy, mình còn chưa từng làm nũng như thế với daddy đâu.

Sau đó thậm chí Lý Duy còn muốn Bạch Thụ ôm, bé đã mười tuổi, tuy vẫn không nẩy nở mấy, nhìn rất nhỏ, nhưng Chu Hoành cảm thấy lớn như vậy còn muốn ba ôm vào lòng thật sự là quá phận, cố tình Bạch Thụ còn một tay ôm bé vào lòng, Bạch Thụ bế Lý Duy, vươn tay còn lại với Chu Hoành, nói, “Nghe Dật Ninh gọi con Hoành Hoành, chú cũng gọi con Hoành Hoành nhé, đến, chúng ta lên phòng chơi trên lầu của Lý Duy, xem quà sinh nhật của Lý Duy.”

Chu Hoành thấy y đưa tay tới, trong lòng không được tự nhiên một chút, vẫn đưa tay mình lên để Bạch Thụ dắt đi, lúc được dắt tay, Chu Hoành đã nghĩ, tay y thật ấm.

Đi vào phòng chơi trên lầu của Lý Duy, Chu Hoành nhìn thấy bên trong coi như bình thường, có chút giống phòng chơi trước kia của mình, cũng không giống con gái có màu hồng nhạt hoặc búp bê gì đó, nhóc cảm thấy, Lý Duy cũng không giống như con gái như nhóc tưởng.

Quà sinh nhật Bạch Thụ nói, là hai hộp lớn thật to, một cái bọc trong giấy gói, một cái không bọc, bên trên còn có vài có lỗ, nhưng nhìn không thấy bên trong là cái gì, bất quá bên trong hình như có động tĩnh.

Lý Duy nhìn quà, cười với Bạch Thụ, “A Thụ, là cái gì?”

Bạch Thụ cười nói, “Xem thử đi. Bên trái là của baba con cho, bên phải chính là quà của chú. Đến, xem của ai trước?”

Chu Hoành ngồi một bên hưng trí bừng bừng nhìn, thấy Lý Duy đứng trước hai hộp, hình như hơi do dự, nhóc cảm thấy rất thú vị, tuy không phải sinh nhật của mình.

Lý Duy ngó ngó, vẫn là mở cái hộp không bao giấy gói của Bạch Thụ, vừa mở ra, bên trong liền vang lên tiếng chó sủa, Lý Duy bị dọa lùi ra vài bước.

Chu Hoành nhìn thấy, nghĩ thầm cậu ta ngay cả chó cũng sợ sao, trong nhà mình còn có vài con chó khác chủng loại đó.

Lý Duy nhìn chằm chằm nhóc Pomeranian bên trong, lại nhìn nhìn Bạch Thụ bên cạnh mỉm cười nhìn bé, nói, “Là cún con a.”

Bạch Thụ nói, “Thích không?”

Lý Duy còn thật sự gật gật đầu, bế cún con từ trong hộp ra, cún con còn nhỏ, bị bé ôm hơi khách cự vài cái, nhưng lại bị bé nắm chắc chạy không thoát, chỉ đành tùy bé nắm.

Bạch Thụ nói, “Thân thể con không tốt, trước kia không cho con nuôi chó, hiện tại con có thể nuôi một bé con.”

Ánh mắt Lý Duy chuyên chú nhìn tới nhìn lui cún con, còn kéo đuôi nó lên xem, sau đó nói với Bạch Thụ, “A Thụ, nó bị bệnh sao? Chỗ này dài ra cái gì nè?”

Bạch Thụ nhìn thoáng qua, liền ha ha cười rộ lên, Chu Hoành cũng tới xem, nói với Lý Duy, “Đây là đản đản của nó có được không, chẳng lẽ cậu không có sao?”

Lý Duy sửng sốt một chút, lại nhìn thoáng qua, mới mặt đỏ tai hồng trừng Chu Hoành, nói, “Cậu mới không có!”

Bạch Thụ hợp thời khuyên hai nhóc không nên cãi nhau, Lý Duy cũng không muốn mở hộp quà lớn khác nữa, ôm cún con xuống lầu đút nó ăn, Chu Hoành đi chung với bé, cùng bé nói về kinh nghiệm nuôi chó. Mà Bạch Thụ ngược lại đi tìm Tào Dật Nhiên.



Lý Duy nghe Chu Hoành chậm rãi nói, lên tiếng, “Sao cậu biết nhiều vậy?”

Chu Hoành rất kiêu ngạo nói, “Trong nhà tớ có nhiều chó lắm. Khi nào cậu mang Tiểu Tiểu của cậu tới nhà tớ đi, cho cậu mở mang kiến thức chó nhà tớ.”

Lý Duy không hài lòng nói, “Cái gì mà Tiểu Tiểu của tớ, sao cậu lại loạn gọi tên nó?”

Chu Hoành nói, “Nhỏ xíu vậy, không gọi Tiểu Tiểu thì là gì?”

Lý Duy suy nghĩ một chút, nói, “Phải kêu Vua Arthur.”

Vẻ mặt Chu Hoành không cho là đúng, “Cậu xem TV nhiều quá đúng không, nhỏ như vậy, cậu còn không biết thẹn gọi Vua Arthur.

Lý Duy nói, “Ai cần cậu lo. Tớ lại không làm bạn với cậu.”

Chu Hoành cười nói, “A Thụ bảo cậu làm bạn với tớ.”

Lý Duy trừng Chu Hoành một cái, “A Thụ là A Thụ của tớ, không cho cậu gọi A Thụ.”

“A?” Chu Hoành kỳ quái nói, “Cái cậu này làm sao vậy. Cậu có thể kêu, vì cái gì tớ không thể kêu.”

Lý Duy nói, “Chú ấy là của baba tớ đương nhiên tớ có thể kêu, cũng không phải baba cậu.”

Chu Hoành lườm bé, “Cậu thật sự là quỷ hẹp hòi, keo kiệt y như con gái.” Còn làm mặt quỷ với bé.

Lý Duy bị nhóc chọc tức, nói, “Cậu mới là con gái.”

Chu Hoành nói, “Tớ hoàn hoàn toàn toàn là đàn ông có được không, muốn xem hay không.”

Lý Duy nói, “Xem cái gì?”

Chu Hoành thấy trong hành lang không có ai, kéo bé tới một bên, kéo quần xuống một chút, “Thấy không.”

Lý Duy lăng lăng nhìn nhóc, lành lạnh nói, “Cậu là lưu manh à.”

Chu Hoành kéo quần lên, nói, “Tớ mới không phải lưu manh, chỉ là chứng minh với cậu một chút mà thôi. Còn cậu đó, cậu có dám cho tớ xem không, nếu không cậu chính là con gái.”

Lý Duy nhíu nhíu mày, nói, “Cậu thật nhàm chán.”

Chu Hoành cười từ trên cao nhìn xuống bé, “Xem đi, không dám rồi, cậu là con gái.”

Lý Duy nói, “Tớ mới không phải, ai không dám chứ.”

Nói xong, đưa cún con cho Chu Hoành, kéo quần xuống, Chu Hoành nhìn thấy, vô cùng lưu manh vươn tay sờ soạng một phen, Lý Duy bị nhóc sờ kêu to một tiếng, sau đó nhấc chân cho nhóc một cước, bởi vì quần mình bị kéo xuống dưới, chính mình cũng ngã sấp xuống, may mắn trên đất lót thảm mới không ngã đau, mà Chu Hoành ngược lại bị bé đá đau lui lại mấy bước, cún con trên tay cũng giãy ra chạy mất.

Lý Duy túm quần kéo lên, đứng lên còn muốn đánh Chu Hoành, nhưng bé nhỏ gầy hơn Chu Hoành không ít, vô cùng đơn giản bị Chu Hoành kiềm chế dưới đất, còn chưa đánh nhau, người giúp việc vừa rồi nghe Lý Duy kêu to đã chạy lại đây, tách hai đứa ra.

Lý Duy tức giận đỏ mắt trừng Chu Hoành, mắng, “Lưu manh.”

Chu Hoành không để bụng hất đầu cười, nghĩ thầm Lý Duy sai mình đẩy xích đu, hiện tại cuối cùng cũng trả thù được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dật Nhiên Tùy Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook